Đề tài Hoàn thiện và phát triển nghiệp vụ bảo lãnh tại Ngân hàng Đầu tư và Phát triển Hà Nội

LỜI MỞ ĐẦU. Trong giai đoạn hiện nay, xu hướng chung của nền kinh tế Việt Nam là tiến hành công nghiệp hoá, hiện đại hoá, đẩy mạnh sự phát triển đất nước và tăng cường hoà nhập với kinh tế khu vực và thế giới. Để đảm bảo cho sự phát triển này, vốn cần cho nền kinh tế ví như máu cần cho một cơ thể sống. Với vai trò “ trái tim “ của nền kinh tế, hệ thống ngân hàng đang trở mình trong công cuộc đổi mới và đa dạng hoá nghiệp vụ ngân hàng. Trong môi trường cạnh tranh ngày càng găy gắt , việc hoàn thiện và phát triển các hoạt động là huớng đi và phương châm cho các ngân hàng tồn tại và phát triển . Và xét cho cùng đây chính là sự đáp ứng cho yêu cầu hiện đại hoá, đa dạng hoá hoạt động ngân hàng và xu thế hội nhập của nền kinh tế. Bảo lãnh là một trong những nghiệp vụ của ngân hàng thương mại hiện đại. Nó còn mới mẻ với các ngân hàng Việt Nam nói chung và ngân hàng Đầu tư và Phát triển nói riêng vì hệ thống ngân hàng này có tuổi đời kinh doanh còn rất trẻ. Trong thời gian qua, sự phát triển và khởi sắc của nghiệp vụ bảo lãnh tuy tích cực nhưng còn chưa tương xứng với vai trò và tiềm năng cuả nó đối với hệ thống ngân hàng và nền kinh tế. Nhận thức được vấn đề trên sau một thời gian thực tập tại Ngân hàng Đầu tư và Phát triển Hà Nội tôi quyết định chọn đề tài “Hoàn thiện và phát triển nghiệp vụ bảo lãnh tại Ngân hàng Đầu tư và Phát triển Hà Nội”. Nội dung đề tài bao gồm các phần sau: Chương 1: Lý luận chung về bảo lãnh ngân hàng. Chương 2: Thực trạng nghiệp vụ bảo lãnh tại Ngân hàng Đầu tư và Phát triển Hà Nội. Chương 3: Các giải pháp và kiến nghị nhằm hoàn thiện nghiệp vụ bảo lãnh tại Ngân hàng Đầu tư và Phát triển Hà Nội.

doc110 trang | Chia sẻ: maiphuongtl | Lượt xem: 1373 | Lượt tải: 0download
Bạn đang xem trước 20 trang tài liệu Đề tài Hoàn thiện và phát triển nghiệp vụ bảo lãnh tại Ngân hàng Đầu tư và Phát triển Hà Nội, để xem tài liệu hoàn chỉnh bạn click vào nút DOWNLOAD ở trên
với những món BL quy định qua HĐTD 6b. Hội đồng tín dụng thẩm tra đưa ra ý kiến 7. Giám đốc kiểm tra lại hồ sơ 8. Giám đốc chấp nhận bảo lãnh 8a. Trình trung ương đối với trường hợp vượt quyền hạn của CN 9. Cất giữ giấy tờ liên quan đến bảo lãnh 10. Kế toán viên trước khi trình kế toán trưởng 11. Kế toán trưởng trình Giám đốc. 12. Giám đốc ký thư bảo lãnh Khi mới bắt đầu thực hiện nghiệp vụ bảo lãnh, do sự phối hợp không thống nhất giữa tín dụng và kế toán nên có món bảo lãnh phòng tín dụng phát thư nhưng phòng kế toán không theo dõi, hạch toán. Vì vậy năm 1996 ngân hàng áp dụng quy trình này. Nó đã tạo ra sự phối hợp nhất quán giữa các khâu trong xét duyệt. Nhưng nhược điểm rất lớn của quy trình này là nó quá chặt chẽ, khiến khách hàng phải đợi rất lâu do phải qua khâu kế toán. 2. Bảo lãnh của ngân hàng với tổng công ty xây dựng và phát triển hạ tầng(LICOGI) 2.1. Sơ lược về tổng công ty: Tổng công ty xây dựng và phát triển hạ tầng hay còn goi là tổng công ty Licogi. Địa chỉ: Nhà G1- Thanh Xuân Nam- Quận Thanh Xuân Nam- Hà Nội - Việt Nam. Ngành nghề kinh doanh: Thi công, xây lắp các công trình xây dựng hạ tầng. Tổng công ty bao gồm 12 công ty thành viên. Đó là các công ty cơ giới và xây lắp số 9,10,12,13,14,15,17; các công Xây dựng số 18,19,20; công ty cơ khí Đông Anh, công ty vật tư sản xuất vật liệu xây dựng Đông Anh. Đại diện công ty : Ông Đỗ Mưu- Chủ tịch Hội đồng Quản trị. *Hồ sơ pháp lý của doanh nghiệp bao gồm: - Quyết định thành lập công ty số 998/BXD-TCCB- 20/11/1995 - Quyết định đổi tên số 739-BXD- TCLĐ- 21/9/1996 - Quyết định Tổng Giám đốc số 1013/BXD-TCLĐ - 05/12/1995. - Quyết định kế toán trưởng số 192/BXD- TCLĐ- 03/02/1996. - Đăng ký kinh doanh số 110724 09/05/1996. -Giấy phép kinh xuất nhập khẩu số 1.18.1021/GP 27/05/1996. - Giấy phép hành nghề xây dựng số 134- 22/05/1996. - Điều lệ tổng công ty 457/BXD-TCCB- 29/04/1996. Tổng công ty là khách hàng của chi nhánh từ những năm 80, và là khách hàng bảo lãnh từ năm 1995 khi chi nhánh bắt đầu tiến hành nghiệp vụ này.Tổng công ty có tài khoản nội tệ và ngoại tệ tại Ngân hàng nhưng còn có tài khoản tại ngân hàng khác như: Ngân hàng công thương Ba Đình, Ngoại thương,Ngân hàng công thương Thanh Xuân...Khi tổng công ty là khách hàng của ngân hàng thì các công ty thành viên cũng giao dịch với ngân hàng. Một số món bảolãnh của tổng công ty từ đầu cho đến 25/5/1996 là: Bảo lãnh dự thầu và thi công công trình. Số tiền USD Số tiền TrVNĐ Thời gian bảo lãnh. - Thi công công trình Hn Club - Thi công CT NMXM Hòn Chông. - tiền ứng trước TC CT Nôi Bài -Thi công công trình Nội Bài - Thi công Ct Mỳ Cái Lân -Thi công CT phần thân HN Club -San nên nhà máy ôtô Ford -Đấu thầu đài phát sóng Bắc Bộ 65.680 52.113 150.853 50.284 151.734 66.171 14.848 200 11/3/95-31/7/96 01/01/96-09/08/96 23/10/95-09/08/996 28/02/96-12/07/97 28/02/96- 12/07/97 08/04/96-15/04/97 15/04/96-15/04/97 22/04/96-22/05/97 Tổng số 551.683 200 Trong năm 1995- 1996 bảo lãnh của tổng công ty chủ yếu là bảo lãnh dự thầu chỉ một phần nhỏ là bảo lãnh thực hiện hợp đồng và bảo lãnh tiền ứng trước. Doanh số phát sinh bảo lãnh còn nhỏ. Tình hình bảo lãnh của ngân hàng với tổng công ty Licogi qua các năm: Đơn vị : Triệu đồng Loại bảo lãnh Năm 1996 Năm 1997 nNăm 1998 Quý 1/1999 Bảo lãnh dự thầu 4963 0 7754 14.321 Bảo lãnh thực hiện hợp đồng 1897 0 4112 7775 Bảo lãnh tiền ứng trước. 56 0 2111 4230 Bảo lãnh bảo hành công trình. 0 0 253 1.174 Tổng số 6897 0 14230 27.500 Licogi và một số tổng công ty(TCT) khác được chính phủ cho phép các ngân hàng bảo lãnh quá 10% tổng mức bảo lãnh. Vì là khách hàng truyền thống của ngân hàng nên TCT được phép bảo lãnh ký quỹ 5% nhưng được lấy khoản dư tiền gửi bình quân . Năm 1995 và 1996 TCT là khách hàng của ngân hàng, trong năm 1996 doanh số bảo lãnh của TCT là 6.897 triệu đồng chiếm tới 22% là một trong các khách hàng bảo lãnh lớn nhất của ngân hàng. Trong năm này, TCT được ngân hàng cho phép bảo lãnh tín chấp. Năm 1997 ngân hàng thực thi chính sách các khách hàng đều phải ký quỹ 100%, quyết định này gây khó khăn cho TCT do số phát sinh bảo lãnh qua lớn TCT chuyển sang bảo lãnh tại ngân hàng khác cùng với tất cả các công ty thành viên. Năm 1998, ngân hàng lại cho phép TCT bảo lãnh đảm bảo bằng số dư tiền gửi bình quân tại ngân hàng theo mức bảo đảm 5%. Số dư này của TCT tại ngân hàng năm 98 là 7,2 tỷ đồng.Doanh số bảo lãnh của TCT tăng lên tới 14.230 triệu đồng . Ngày 19/8 năm 1998 TCT và Ngân hàng Đầu tư và Phát triển Việt Nam ký một hợp đồng nguyên tắc về cung cấp tín dụng và các dịch vụ ngân hàng. Trong hợp đồng này quy định Ngân hàng Đầu tư và Phát triển Việt Nam sẽ đảm bảo cung cấp cho TCT số vốn lưu động là 250 tỷ và bảo lãnh số tiền 200 tỷ , TCT cam kết bảo đảm nợ vay bằng tiền gửi tại ngân hàng và số tiền chuyển về từ các hợp đồng thi công chỉ định.Vì vậy từ 19/8/1998 đến 30/6/1999Ngân hàng Đầu tư và Phát triển Hà Nội bảo lãnh cho TCT theo hợp đồng trên. Trong quý 1 đầu năm 1999, doanh số bảo lãnh của TCT là 27.500 triệu đồng tăng gần gấp đôi doanh số cả năm 1998. Số dư bảo lãnh của TCT cuối quý 1là 34,6 tỷ đồng. Trường hợp bảo lãnh ngân hàng với TCT Licogi là một trường hợp khá đặc biệt nó không phán ánh tình hình bảo lãnh nói chung của ngân hàng.Đâylà khách hàng bảo lãnh lớn nhất của ngân hàng và thành công nhất hiện nay. Tuy nhiên đưa ví dụ này ra tôi chỉ muốn chững minh rằng : Có rất nhiều nhân tố tác động tới chính sách khách hàng của ngân hàng mà ngân hàng không cẩn trọng sẽ bị mất khách. Ngân hàng cần cùng với khách hàng tháo gỡ các khó khăn để đôi bên cùng có lợi. Và sự tăng trưởng vượt bậc của doanh số bảo lãnh của TCT từ sau khi được bảo lãnh theo hạn mức thường xuyên cho thấy một hướng tháo gỡ cho sự phát triển công tác bảo lãnh tại ngân hàng . Đó là xây dựng hạn mức bảo lãnh thường xuyên cho các khách hàng có phát sinh bảo lãnh thường xuyên tại ngân hàng. 3. Những vấn đề tồn tại và khó khăn trong quá trình thực hiện nghiệp vụ bảo lãnh tại Ngân hàng Đầu tư và Phát triển Hà Nội. Qua phân tích thực trạng ở phần trên và những vướng mắc về các chính sách, quy chế tôi thấy trong công tác bảo lãnh của Ngân hàng Đầu tư và Phát triển Hà Nội còn có một số vấn đề nổi cộm sau đây: 3.1.Vấn đề về cơ chế, chính sách: Trong khi thực thi nghiệp vụ bảo lãnh , các ngân hàng phải tuân thủ pháp luật và các quy định, quy chế điều chỉnh nó. Môi trường pháplý có ảnh hưởng lớn tới hoạt động này. Hành lang pháp lý thuận lợi sẽ thúc đẩy nghiệp vụ bảo lãnh phát triển và ngược lại. Bảo lãnh là nghiệp vụ mới được áp dụng vì vậy các quy định điều chỉnh nó đang được hoàn thiện và còn nhiều điểm chưa phù hợp với thực tế. Ngày 16/4/1996 Thống Đốc Ngân hàng Nhà nước Việt Nam đã ban hành quy chế về nghiệp vụ bảo lãnh kèm theo quyết định 196/QĐ-NH14 là cơ sở cho các ngân hàng thực thi nghiệp vụ này. Tuy nhiên, nội dung của quyết định này chủ yếu phù hợp với quy định của Pháp lệnh Ngân hàng trước đây đã hết hiệu lực kể từ ngày 1/10/1998.Đây là khó khăn chung cho các ngân hàng . Ngoài ra, công văn số 39/CV-BL hướng dẫn thực hiện quyết định trên của Ngân hàng Đầu tư và Phát triển Việt Nam cũng có nhiều điểm cần sửa đổi. Một số điều bất hợp lý trong hai quy định trên như: Về điều kiện được bảo lãnh: Trong quyết định 196 trích dẫn phần điều kiện một doanh nghiệp được bảo lãnh là “không có nợ quá hạn bằng USD và VNĐ”. Quy định này là quá chặt chẽ bởi vì một doanh nghiệp hoạt động tốt vẫn có thể có nợ quá hạn ngắn hạn do các nguyên nhân khách quan như: khách hàng không cung ứng, không thanh toán... - Về thẩm quyền ký bảo lãnh: Theo quy định “Tổng Giám Đốc ngân hàng là người ký bảo lãnh và có thể uỷ quyền bằng văn bản cho các Phó Tổng Giám Đốc và các Giám Đốc chi nhánh ...Người được uỷ quyền không được uỷ quyền cho người khác.” Nhưng trên thực tế, Ngân hàng Đầu tư và Phát triển Hà Nội là chi nhánh loại 1 nên có lưu lượng khách hàng lớn, các món bảo lãnh phát sinh nhiều. Mặt khác chi nhánh còn có bốn chi nhánh trực thuộc ở các huyện. Như vậy một mình Giám Đốc không thể giải quyết được nên Giám Đốc uỷ quyền cho Phó Giám Đốc ký duyệt những món bảo lãnh nhỏ hơn 7 tỷ. Việc làm này làm cho việc xét duyệt bảo lãnh linh hoạt hơn nhưng lại trái với quy định. - Về thế chấp tài sản: Quy chế của ngân hàng nhà nước quy định doanh nghiệp muốn được bảo lãnh phải có tài sản thế chấp. Điều này là nan giải cho các doanh nghiệp trong và ngoài quốc doanh. Tháo gỡ vấn đề này năm 98, ngân hàng đầu tư phát triển trung ương bảo lãnh công văn 562/CV-BL cho phép ngân hàng đầu tư phát triển Hà Nội giải quyết bảo lãnh bằng các biện pháp linh hoạt. Nhưng mức bảo lãnh cho chi nhánh phán quyết chỉ là: + Không quá 1 tỷ đồng với các tổng công ty. + Không quá 500 triệu đồng với các doanh nghiệp khác hạn mức lới lỏng bảo lãnh là tương đối nhỏ. Với môi trường luật pháp nói chung còn chưa đồng bộ.Chúng ta chưa có luật về bảo lãnh. Hoạt động bảo lãnh được thực thi theo các văn bản dưới luật như:Các quy định của Ngân hàng Nhà nước, Ngân hàng Đầu tư và Phát triển Việt Nam. Các văn bản này thường xuyên được sửa đổi,bổ xung gây khó khăn cho việc thực thi bảo lãnh. Hơn nữa các văn bản sửa đổi thường có độ trễ của nó. Tức là những vướng mắc phát sinh xảy ra và tồn tại trong một thời gian nhất định rồi mới được điều chỉnh. Các quy định có liên quan về thế chấp, cầm cố tài sản, phát mại, đấu giá tài sản thế chấp chưa đầy đủ và chồng chéo gây khó khăn cho ngân hàng trong việc thu hồi tổn thất khi có rủi ro xảy ra: -Theo quy chế về thế chấp tài sản phải có công chứng của Công chứng Nhà nước nhưng lệ phí công chứng là 0,2 % tính trên số tiền công chứng là chưa phù hợp. Trong khi công chứng không phải chịu trách nhiệm về những rủi ro và những sai sót trong hợp đồngthế chấp thì ngân hàng phải hứng chịu mọi rủi ro mà phí tối đa của ngân hàng chỉ là 1% trên số tiền bảo lãnh. -Pháp lệnh về thống kê chưa đủ hiệu lực bắt buộc các doanh ghiệp thực hiện chế độ hạch toán thống kê kịp thời .Các doanh nghiệp ngoài quốc doanh không hạch toán theo quy định. Các số liệu quyết toán và báo cáo tài chính của doanh nghiệp chưa thực hiện theo chế độ kế toán đúng quy định. 3.2 .Về điều kiện đảm bảo: Việc yêu cầu tất cả khách hàng mới và khách hàng là doanh nghiệp ngoài quốc doanh ký quỹ 100% là chưa hợp lý. Vì chính sách này làm bảo lãnh không phát huy được chức năng bảo đảm cũng như tài trợ của bảo lãnh ngân hàng . Hơn nữa chi nhánh sẽ không thu hút được khách hàng mới. Về tài sản thế chấp với bảo lãnh chi nhánh chưa mạnh dạn chấp nhận do công tác định giá và vấn đề phát mại còn nhiều vướng mắc. 3.3.Phí bảo lãnh: Áp dụng đồng đều chưa linh hoạt. Chính sách phí còn cứng chưa phản ánh đúng mức độ rủi ro của ngân hàng bảo lãnh và chưa thực thi chính sách khách hàng của ngân hàng. Phí bảo lãnh thu không chỉ phụ thuộc vào tỷ lệ phí mà còn phụ thuộc vào thời gian và số tiền bảo lãnh nhưng phí hiện nay chưa phản ánh được điều này. 3.4.Đối tượng và loại hình bảo lãnh: Đối tượng bảo lãnh chủ yếu là doanh nghiệp quốc doanh. Doanh nghiệp ngoài quốc doanh chỉ là một vài công ty trách nhiệm hữu hạn và công ty cổ phần. Các loại hình bảo lãnh áp dụng tại chi nhánh còn hạn chế, chưa sẵn sàng đáp ứng các nhu cầu bảo lãnh khác phát sinh như: Bảo lãnh hoàn thuế, bảo lãnh đại lý, bảo lãnh thanh toán... 3.5.Điều kiện cạnh tranh găy gắt: Trong điều kiện hiện nay trên địa bàn thành phố bốn hệ thống ngân hàng quốc doanh, ngân hàng cổ phần và ngân hàng nước ngoài. Sự canh tranh đặc biệt là về các dịch vụ bảo lãnh, thanh toán rất lớn. Nhiều ngân hàng thu hút khách hàng bằng chính sách cạnh tranh không lành mạnh như: lới lỏng điều kiện ký quỹ, thế chấp, phí... Sự cạnh tranh này làm cho chi nhánh mất nhiều khách hàng kể cả khách hàng truyền thốngs. 3.6. Quy trình bảo lãnh: Chi nhánh chưa có quy trình bảo lãnh phù hợp thực tế. Việc thực hiện bảo lãnh chưa nhất quán đặc biệt giữa vụ sở chính với các chi nhánh huyện. Tuy rằng quy chế được ban hành theo toàn ngành, các chi nhánh phải tuân theo những áp dụng nhu thế nào cho linh hoạt hiệu quả lại là vấn đề khó khăn. Thực tế hiện nay do những vướng mắc trong quy định khiến bảo lãnh phải qua nhiều khâu trình ký, quá trình xét duyệt kéo dài làm lỡ hợp đồng làm ăn của khách hàng. Trong quy trình thực hiện nghiệp vụ bảo lãnh tại chi nhánh còn nhiều điểm cần xem xét sửa đổi như: - Chưa chú ý tới khâu tìm kiếm khách hàng mới, hầu hết vẫn là các khách hàng truyền thống của ngân hàng . Do chưa có quy trình cụ thể nên nhiều khi khách hàng không nắm được các công việc cần làm nên có khách hàng tới bảo lãnh đã lên thẳng phòng Giám đốc mà không qua phòng tín dụng. - Mặc dù thẩm định dự án đầu tư và thẩm định tín dụng là một thế mạnh của ngân hàng đầu tư, nhưng khấu thẩm định trong quy trình bảo lãnh chưa được chú ý đúng mức. Quan niệm này xuất phát từ việc cho rằng tiền ký quỹ và các tài sản bảo đảm có thể bảo đảm các rủi ro cho ngân hàng. Nhưng nếu ngân hàng bảo lãnh cho khách hàng không đủ năng lực thực hiện hợp đồng thì dù khách hàng có ký quỹ 100%, ngân hàng không chịu rủi ro nhưng uy tín của ngân hàng bị giảm sút. - Thời gian từ khi khách hàng xin bảo lãnh đến khi ngân hàng phát hành thư bảo lãnh còn lâu do khâu xét duyệt và trình ký giữa tín dụng-kế toán và Giám đốc. Chẳng hạn những món bảo lãnh phải ký quỹ hay bảo đảm bằng tài khoản tiền gửi tại ngân hàng, từ phòng tín dụng xét duyệt được giám đốc đòng ý phải qua phòng kế toán kiểm tra và lại trình lên giám đốc quyết định ký phát thư bảo lãnh . Quy trình như vậy đảm bảo sự an toàn nhưng gây cho khách hàng phải đợi lâu. - Trong khâu theo dõi khi món bảo lãnh còn hiệu lực, ngân hàng cần phải theo dõi đôn đốc người được bảo lãnh thực hiện đúngcác cam kết với người yêu cầu bảo lãnh. Nhưng hầu hết các công trình , dự án khách hàng của Ngân hàng Đầu tư và Phát triển thi công đều ở rất xa, rải rác trên khắp mọi miền đất nước nên ngân hàng gặp khó khăn trong việc theo dõi tiến độ thực hiện công trình. Hơn nữa với các món bảo lãnh bảo bằng hợp đồng thi công chỉ định chuyển tiền về tài khoản tại Ngân hàng Đầu tư và Phát triển Hà Nội, do công trình thi công ở xa nên ngân hàng khó theo dõi chính xác khách hàng có tuân thủ đúng quy định này không. Hiện nay, việc này thực hiện dựa vào sự trung thực, giữ uy tín của khách hàng. Với các tài sản thế chấp ngân hàng đánh giá một lần trước khi bảo lãnh: Nếu bảo lãnh thời hạn dài giá trị tài sản này giảm đi, rủi ro xảy ngân hàng sẽ chịu thiệt hại khi phát mại tài sản. Tóm lại trong quy trình bảo lãnh của chi nhánh còn nhiều bất cập. Hiện nay chưa có rủi ro nào xảy ra, nhưng rủi ro tiềm ẩn không phải là không có. Nhất là với các món bảo lãnh trong thời gian dài, các doanh nghiệp xây dựng thường bị động theo yêu cầu của chủ thầu mà có thể không dự tính chính xác tiến độ thi công của mình. Việc không bảo đảm các điều kiện hợp đồng và dẫn tới trách nhiệm thanh toán của ngân hàng rất dễ xảy ra. Ngân hàng Đầu tư và Phát triển Hà Nội thực hiện nghiệp vụ bảo lãnh mới được 5 năm , trong đó các món bảo lãnh dài hạn chẳng hạn 4-5 năm lại mới phát sinh đến nay chưa hết hiệu lực. Như vậy không nên căn cứ vào tỷ lệ rủi ro hiện nay mà lơi là việc thực hiện đúng quy trình bảo lãnh. 3.7. Trình độ và tổ chức cán bộ: Do bảo lãnh là một nghiệp vụ mới với các ngân hàng thương mại Việt Nam nên Ngân hàng Đầu tư phát triển Hà Nội còn thiếu cán bộ có năng lực, kinh nghiệm. Chi nhánh đã tập huấn nghiệp vụ, tách riêng phòng thẩm định nhưng chưa có đợt tập huấn về bảo lãnh. Nhiều cán bộ còn quan niệm hết sức đơn giản rằng: Bảo lãnh là công việc đơn giản khi khách hàng có nhu cầu, ngân hàng phát hành thư, không xuất vốn nhưng thu phí. Quan niệm này rất nguy hiểm vì như vậy không thấy được rủi ro tiềm ẩn trong bảo lãnh cũng như sự chủ động của ngân hàng đầu tư phát triển đó. Hiện nay bảo lãnh tại chi nhánh do các cán bộ phòng Tín dụng đảm nhiệm theo kiểu chuyên trách. Có nghĩa rằng một cán bộ đảm nhiệm giao dịch tất cả các nghiệp vụ tín dụng và bảo lãnh cho một hay một số khách hàng. Việc tổ chức như vậy có ưu điểm là cán bộ ngân hàng có thể nắm được rõ tình hình tài chính của doanh nghiệp về mọi mặt. Từ đó có quyết định bảo lãnh chính xác, vì bảo lãnh cũng là một hình thức tín dụng đặc biệt nằm trong hạn mức tín dụng chung mà ngân hàng cấp cho khách hàng. 3.8. Công nghệ ngân hàng: Chi nhánh đã nối mạng giữa kế toán, tín dụng nhưng chưa làm được điều này với bảo lãnh. Do vậy việc đối chiếu, cập nhật giữa các khâu không nhanh gọn, khớp đúng và mất nhiều thời gian cho cả ngân hàng và khách hàng. 3.9. Mẫu thư bảo lãnh: Ngân hàng Đầu tư và Phát triển trung ương đã có hướng dẫn về bảo lãnh nhưng hiện nay ngân hàng thường phát hành theo yêu cầu của khách hàng. Mẫu thư của khách hàng đôi khi không hợp lý gây khó khăn cho ngân hàng nhất là khi giao dịch bảo lãnh với nước ngoài thư bảo lãnh bằng tiếng anh, ngân hàng thường lúng túng vì không sát với mẫu biểu của khách hàng dẫn tới không nắm chắc trách nhiệm của ngân hàng. Trên đây là những tồn tại và khó khăn trong quá trình thực hiện bảo lãnh tại chi nhánh. Nguyên nhân chủ yếu của những khó khăn tồn tại trên là do bảo lãnh là một nghiệp vụ mới, nó đang được hoàn thiện dần cùng với sự phát triển của ngân hàng, các doanh nghiệp và của hệ thống kinh tế pháp luật Việt Nam. Mỗi ngân hàng cần tìm ra một lối đi trong việc hoàn thiện và phát triển nghiệp vụ này. Kết luận: Trong chương này chúng ta đã xem xét toàn bộ thực trạng tình hình thực hiện nghĩa vụ bảo lãnh tại Ngân hàng Đầu tư và Phát triển Hà Nội.Đây là nét riêng biệt của ngân hàng mà người phân tích cần nắm được nếu có tham vọng đưa ra những giải pháp và kiến nghị hoàn thiện và phát triển nghiệp vụ này. Trong phân tích thực trạng nếu các bạn để ý sẽ thấy tôi đã chẻ nhỏ các vấn đề theo trình tự phân tích: Kết quả thực tế của ngân hàng là gì? Tại sao ngân hàng đạt được hay lại chọn cách đó? Những ưu điểm và nhược điểm trong cách làm này? Như vậy đây sẽ là cơ sở cho tôi đưa ra những giải pháp kiến nghị nhằm phát huy ưu điểm sửa chữa tháo gỡ những ưu điểm tồn tại này. Chương 3: GIẢI PHÁP VÀ KIẾN NGHỊ NHẰM HOÀN THIỆN VÀ PHÁT TRIỂN NGHIỆP VỤ BẢO LÃNH TẠI NGÂN HÀNG ĐẦU TƯ VÀ PHÁT TRIỂN HÀ NỘI. Các vấn đề chính trong chương: - Quan điểm của ngân hàng trong việc hoàn thiện và phát triển nghiệp vụ bảo lãnh. - Các giải pháp - Các kiến nghị. I. QUAN ĐIỂM CỦA NGÂN HÀNG TRONG VIỆC HOÀN THIỆN VÀ PHÁT TRIỂN NGHIỆP VỤ BẢO LÃNH Năm 1995 đánh dấu một bước quan trọng trong hệ thống Ngân hàng Đầu tư và Phát triển với việc chuyển giao hoạt động cấp phát vốn đầu tư xây dựng cho tổng cục đầu tư phát triển (bộ tài chính) và được phép thực hiện các nghiệp vụ của một ngân hàng thương mại bên cạnh nghiệp vụ cho vay đầu tư xây dựng. Đây là sự điều chỉnh mang tính cách mạng trong hoạt động của Ngân hàng Đầu tư và Phát triển và hàng loạt các nghiệp vụ mới trong đó có bảo lãnh được áp dụng trong định hướng mô hình kinh doanh đa năng của ngân hàng. Đạt tới mô hình kinh doanh đa năng tổng hợp đòi hỏi phát triển mở rộng đa dạng hoá các loại hình dịch vụ ngân hàng. Đặc biệt với Ngân hàng Đầu tư và Phát triển thu nhập chủ yếu từ vấn đề tín dụng, tỷ trọng thu nhập từ dịch vụ khoảng 2% còn rất thấp so với các ngân hàng trong nước và quốc tế. Vì vậy mục tiêu của toàn ngành đó là phát triển các loại hình dịch vụ, nâng cao tỷ trọng thu nhập từ các hoạt động này trong đó có bảo lãnh. Với Ngân hàng Đầu tư và Phát triển Hà Nội sau năm năm thực hiện nghiệp vụ mới họ đã tiến những bước vững chắc với việc không để rủi ro xảy ra góp phần nâng cao uy tín ngân hàng, khi nghiệp vụ bảo lãnh của ngân hàng bước vào năm 99 và chuẩn bị bước sang thế kỷ 21 với những nhiệm vụ mới được định hướng như sau: - Hoàn chỉnh các quy trình bảo lãnh sát thực tế và nhanh gọn. - Đa dạng hoá cho các hình thức bảo lãnh, loại bảo lãnh cho phong phú đáp ứng thực tế. - Đáp ứng nhu cầu khối khách hàng truyền thống, mở rộng khách hàng mới có chọn lọc, mở rộng lĩnh vực bảo lãnh không chỉ trong xây dựng mà cả trong công nghiệp, nông nghiệp. - Nhanh chóng hiện đại hoá hoạt động bảo lãnh đưa tin học ứng dụng vào bảo lãnh để đáp ứng nhu cầu khách hàng nhanh chóng chất lượng tốt. Các định hướng trên nhằm hoàn thiện nâng cao chất lượng bảo lãnh trên cơ sở đó mở rộng phát triển nghiệp vụ này. Trong khi nền kinh tế và luật pháp điều chỉnh còn có nhiều vướng mắc, các vụ rủi ro trong bảo lãnh như các vụ Minh Phụng, Tamexco khiến cho một số ngân hàng có chủ chương thu hẹp nghiệp vụ này. Nhưng với Ngân hàng Đầu tư và Phát triển nói chung và với Ngân hàng Đầu tư và Phát triển Hà Nội đây là thời điểm là cơ hội phát triển mở rộng dựa vào kinh nghiệm vào sự ổn định bền vững sẵn có. Đây là quan điểm về sự phát triển bền vững của ngành trong bảo lãnh. Với quan điểm về hoàn thiện và phát triển nghiệp vụ bảo lãnh nói trên, tôi mạnh dạn đưa ra một số các giải pháp và kiến nghị như sau: II. CÁC GIẢI PHÁP NHẰM HOÀN THIỆN VÀ PHÁT TRIỂN NGHIỆP VỤ BẢO LÃNH TẠI NGÂN HÀNG ĐẦU TƯ VÀ PHÁT TRIỂN HÀ NỘI. 1. Chính sách Marketing cho phát triển mở rộng nghiệp vụ bảo lãnh ngân hàng. 1.1.Đa dạng hoá phát triển thị trường: Như đã phân tích ở trên, thị trường chủ yếu của Ngân hàng Đầu tư và Phát triển Hà Nội là khách hàng các doanh nghiệp quốc doanh thuộc lĩnh vực xây lắp. Đặc điểm này cho thấy tính chuyên doanh của Ngân hàng còn rất đậm nét. Trong định hướng mới về phát triển theo định hướng mô hình đa năng hiện đại, ngân hàng cần phát triển đa dạng thị trường khách hàng. Chính sách đó là: - Đáp ứng nhu cầu các doanh nghiệp ngoài quốc doanh. - Mở rộng phạm vi bảo lãnh cả lĩnh vực nông công nghiệp. Việc đáp ứng nhu cầu của thành phần kinh tế ngoài quốc doanh là một chủ trương của nhà nước ta hiện nay tạo điều kiện cho thành phần kinh tế nhiều tiềm năng chưa khai thác này phát triển. Đa dạng hoá thị trường này không có nghĩa là sao lãng thị trường truyền thống. Ngược lại ngân hàng nên nghiên cứu để phục vụ tốt nhất với khách hàng truyền thống. Thực hiện chiến lược này đồng nghĩa với việc ngân hàng cùng với doanh nghiệp tháo gỡ những khó khăn trong điều kiện bảo lãnh mà hầu hết các doanh nghiệp ngoài quốc doanh đang vướng mắc: - Ngân hàng cần chý ý tới khâu thẩm định với doanh nghiệp ngoài quốc doanh khi xét duyệt bảo lãnh. Nếu tình hình tài chính của doanh nghiệp tốt ngân hàng nên cho phép bảo lãnh tín chấp hoặc kết hợp thế chấp tài sản. Ngân hàng không nên yêu cầu tất cả các doanh nghiệp ngoài quốc doanh đến bảo lãnh tại ngân hàng ký quỹ 100%. 1.2.Đa dạng hoá phát triển sản phẩm: Các loại hình bảo lãnh áp dụng ở chi nhánh còn chưa phong phú. Trong 6 loại hình bảo lãnh theo quy định, ngân hàng mới thực hiện 4 loại bảo lãnh được uỷ nhiệm thường xuyên, mới làm quen với bảo lãnh vay vốn. Song ở một số chi nhánh huyện như ở Thanh Trì mới chỉ có hai loại hình bảo lãnh là bảo lãnh dự thầu và bảo lãnh thực hiện hợp đồng. Nhu cầu về bảo lãnh của khách hàng là yếu tố khách quan tác động tới sự phát triển của nghiệp vụ. Nhưng theo tôi một số loại hình bảo lãnh không phải khách hàng không có nhu cầu mà do ngân hàng chưa thu hút được khách hàng. Khách hàng chỉ xin bảo lãnh khi đó là nhu cầu bắt buộc với bảo lãnh dự thầu và thực hiện hợp đồng. Nhà thầu có thể chấp nhận cho chủ thầu giữ lại một khoản chưa thanh toán mà không xin bảo lãnh tại ngân hàng. Điều này là một thực tế ở các chi nhánh huyện. Điều này chứng tỏ bảo lãnh của ngân hàng chưa thực sự thu hút được khách hàng và đôi khi thủ tục và sự chậm chễ làm mờ nhạt vai trò của bảo lãnh ngân hàng. Như vậy để đa dạng hoá các loại hình bảo lãnh trước hết phải làm cho bảo lãnh thực sự thuận tiện cho khách hàng. Từ đó ngân hàng nên có biện pháp kích thích, thu hút khách hàng. Trong thời gian tới ngân hàng nên đa dạng hoá loại hình bảo lãnh theo hai hướng sau: - Thực hiện bốn loại hình bảo lãnh được uỷ nhiệm thường xuyên ở các chi nhánh huyện. - Phát triển loại hình bảo lãnh vay vốn nước ngoài. - Nghiên cứu thực hiện một số loại hình bảo lãnh mới Bảo lãnh vay vốn nước ngoài rất cần thiết cho các doanh nghiệp Việt Nam hiện nay nói chung và khách hàng của ngân hàng nói riêng. Trong thời gian tới ngân hàng cần tiếp cận với các dự án vay vốn nước ngoài chủ động tìm khách hàng và đề xuất yêu cầu uỷ nhiệm lên ngân hàng trung ương. Để đảm bảo thuận tiện cho khách hàng, ngân hàng cần rút ngắn bớt các thủ tục không cần thiết giảm bớt thờigian xét duyệt trình ký tạo điều kiện cho khách hàng đáp ứng đúng thời gian hợp đồng. Với các loại hình bảo lãnh mới, tôi xin đưa ra một số có thể nghiên cứu áp dụng ở chi nhánh như sau: - Bảo lãnh thanh toán: Đã được uỷ quyền của trung ương nhưng chưa thực hiện ở chi nhánh. Lý do áp dụng: Trong các loại hình bảo lãnh trong xây dựng: bảo lãnh dự thầu, bảo lãnh thực hiện hợp đồng, bảo lãnh tiền ứng trước và bảo lãnh bảo hành chất lượng công trình, bốn loại bảo lãnh này đều do chủ thầu yêu cầu và bảo vệ lợi ích cho chủ thầu. Bảo lãnh thanh toán công tình là loại bảo lãnh duy nhất mà nhười thụ hưởng là nhà thầu. Trong thực tế rất nhiều trường hợp nhà thầu bàn giao công trình song chủ thầu không thực hiện đúng nghĩa vụ thanh toán. Điều này gây khó khăn tài chính cho nhà thầu trong việc trả lương cho công nhân và trang trải các khoản chi phí khác.Đã có khách hàng yêu cầu thực hiện loại bảo lãnh này ở chi nhánh nhưng chưa được đáp ứng. Vì vậy ngân hàng nên nghiên cứu cách thức, các điều kiện để thực hiện loại hình này. - Bảo lãnh chứng khoán: Lý do áp dụng: Việt Nam đang xúc tiến hình thành phát triển thị trường chứng khoán và các ngân hàng thương mại đều có kế hoạch tham gia thị trường này. Trong giai đoạn đầu hầu hết các doanh nghiệp chưa có đủ uy tín bên thị trường đặc biệt là với công chúng.Họ rất cần một tổ chức có uy tín như ngân hàng đầu tư phát triển đứng ra tạo lòng tin cho việc phát hành bán các cổ phiếu, trái phiếu. Ngân hàng hưởng phí bảo lãnh hay còn gọi là hoa hồng phát hành và cỏtách nhiệm bảo đảm khả năng thanh toán trái phiếu và chi trả cổ tức cho người mua ... Ngân hàng đầu tư phát triển Hà Nội với lĩnh vực hoạt động đầu tư phát triển và những kinh nghiệm thẩm định dự án hoàn toàn có thế mạnh đi tiên phong trên lĩnh vực này. Bảo lãnh chứng khoán là một nghiệp vụ mới trên một lĩnh vực mới lên quy trình ví dụ như bước thẩm định chứng khoán sẽ không hoàn toàn giống với các loại bảo lãnh truyền thống khác. Hơn nữa theo quy định để được thực hiện nghiệp vụ này phải được giấy phép của uỷ ban chứng khoán nhà nước và phải thành lập công ty chứng khoán trực thuộc ngân hàng. Trong giai đoạn chuẩn bị này chi nhánh nên nghiên cứu và đề ra các dự thảo về việc tham gia tài chính chứng khoán nói chung và bảo lãnh chứng khoán nói riêng. Ngoài ra các loại bảo lãnh khác như bảo lãnh hoàn thuế, bảo lãnh đại lý kinh doanh, bảo lãnh đầu tư dự án, bảo lãnh bảo hành chất lượng hàng hoá, chi nhánh cũng nên nghiên cứu tính khả thi để áp dụng. Với các loại bảo lãnh mới có tính khả thi chi nhánh cần nghiên cứu cách tổ chức thực hiện, quy trình... và trình ngân hàng trung ương cho quyết định và mức uỷ quyền thực hiện. Để tăng tính khả thi của các loại bảo lãnh mới chi nhánh cần: - Nghiên cứu về cung cầu. - Tư vấn, quảng các về các loại hình mới. - Thu hút khách hàng cho các hoạt động khác của ngân hàng từ đó nâng cao uy tín ngân hàng và tăng khả năng tìm kiếm khách hàng. 1.3.Chính sách khách hàng: Ngân hàng tiến hành phân đoạn thị trường để từng đối tượng khách hàng có chính sách phù hợp. - Với khách hàng truyền thống: Xác định đây sẽ là thị trường chủ chốt của ngân hàng vì vậy cần có chính sách ưu đãi thích hợp. + Với các doanh nghiệp làm ăn lâu dài, có uy tín, có tài khoản chính mở tại chi nhánh, các doanh nghiệp đấu thầu công trình trọng điểm của nhà nước được ưu tiên xem xét nhu cầu và được phép kết hợp các hình thức bảo đảm như: ký quỹ, cầm cố, thế chấp, bảo đảm của bên thứ ba... Phí bảo lãnh với các khách hàng chủ chốt thường xuyên chi nhánh không nên áp dụng cứng nhắc 1% mà có thể ưu đãi thấp hơn. + Với các tổng công ty lớn: Nắm bắt nhu cầu bảo lãnh của khách hàng để xây dựng hạn mức bảo lãnh có thể vượt quá hạn mức cho phép và trình lên ngân hàng trung ương. Các tổng công ty có đủ bảo đảm cho hạn mức chi nhánh cho phép các công ty thành viên bảo lãnh tín chấp. Cách làm này có lợi cho cả ngân hàng và khách hàng. - Với khách hàng mới không nên yêu cầu tất cả ký quỹ và cũng cần thẩm định tài chính. Nếu bảo đảm có thể cho phép khách hàng ký quỹ thấp hơn và kết hợp với thế chấp tài sản. Vì đặc điểm của khách hàng tổng công ty là có nhu cầu và giao dịch rất lớn nên nếu để mất chỉ một khách hàng cũng là mất rất nhiều cho ngân hàng. Do vậy ngân hàng có chính sách mềm mỏng với các khách hàng lớn vì chi phí giữ khách hàng bao giờ cũng ít hơn chi phí tìm kiếm khách hàng. Để thực hiện tốt chính sách khách hàng chi nhánh cần thực hiện những giải pháp sau: - Thường xuyên tổ chức hội nghị khách hàng, thu thập lắng nghe ý kiến khách hàng. Ngân hàng có thể tổng kết ý kiến khách hàng về: + Những việc làm được và chưa được của cả hai phía. + Những ưu nhược điểm của sản phẩm ngân hàng, những vướng mắc về thủ tục, phí và chất lượng phục vụ của ngân hàng. Và thu thập ý kiến: + Tìm hiểu về nhu cầu hiện tại và tương lai của khách hàng. + Phổ biến chính sách thể lệ của ngân hàng trong bảo lãnh. - Tạo mối quan hệ thân thiết, gần gũi bằng các cuộc thăm viếng thực tế của lãnh đạo ngân hàng với khách hàng. - Coi trọng khách hàng, xác định khách hàng là bạn hàng, không có khách hnàg thì không có ngân hàng. Trong giao dịch, các cán bộ ngân hàng phải tận tình chu đáo để giữ tín nhiệm với khách hàng. - Cùng khách hàng tháo gỡ các khó khăn. 1.4. Chính sách phí : Chính sách phí chính là chính sách giá cả trong chính sách Marketing đối với một sản phẩm. Vì vậy ngân hàng cần có chính sách phí linh hoạt mềm dẻo hơn. Hiện nay mức phí tối đa là 1% năm ngân hàng có thể áp dụng các mức phí trong khoảng tối thiểu và tối đa. Nếu mức phí tối đa được phép tăng lên, ngân hàng sẽ thuận lợi hơn trong việc áp dụng một chính sách phí hợp lý. Phí bảo lãnh phải phù hợp với các chính sách khác trong chính sách Marketing tổng hợp và các yếu tố rủi ro, thời hạn và số tiền bảo lãnh: - Với khách hàng bảo lãnh thường xuyên tại ngân hàng có thể thấp hơn mức phí tối đa tuỳ thuộc mức độ tín nhiệm,ví dụ như mức 0,8%/ năm. - Với các món bảo lãnh số tiền lớn có đủ tài sản bảo đảm mức phí có thể áp dụng theo mức luỹ thoái. 1.5.Tư vấn, giới thiệu và quảng cáo sản phẩm: - Giới thiệu tư vấn về các hình thức và khả năng cung ứng dịch vụ bảo lãnh của ngân hàng cho khách hàng lựa chọn, tư vấn trong quá trình soạn thảo, đàm phán hợp đồng mua bán hàng hoá, thiết bị nhập khẩu... đảm bảo quyền lợi cho khách hàng cũng như bảo đảm an toàn cho ngân hàng khi thực hiện bảo lãnh. - Tiến hành thông tin quảng cáo về dịch vụ bảo lãnh và các hoạt động khác của ngân hàng trên các phuương tiện thông tin đại chúng như báo chí, truyền hình... gây sự chú ý cho khách hàng về ngân hàng vừa giới thiệu các nghiệp vụ thực hiện. Chính sách Marketing được đề ra ở trên cho việc phát tiển mở rộng bảo lãnh. Nhưng nó chỉ có hiệu quả và đảm bảo an toàn cho ngân hàng khi nó được xây dựng tiến hành đồng thời với các giải pháp được trình bày dưới đây. 2. Tiếp tục hoàn thiện quy trình bảo lãnh: Quy trình bảo lãnh của chi nhánh cần được hoàn thiện theo hướng bảo đảm quá trình thực hiện nghiệp vụ bảo lãnh được nhanh gọn đúng đắn an toàn cho ngân hàng và thuận tiện cho khách hàng. Để đạt tới điều này cần lưu ý một số điểm sau: * Công việc đầu tiên không thể bỏ qua trong quy tình là tìm kiếm và tư vấn hướng dẫn khách hàng thực hiện đúng các yêu cầu bảo lãnh. Điều này thể hiện tính chủ động của ngân hàng khác với trước đây nghiệp vụ bảo lãnh bắt đầu khi khách hàng đến xin bảo lãnh. Hơn nữa việc tư vấn giúp khách hàng đáp ứng yêu cầu giảm bớt thời gian và công sức đi lại.Khâu này còn nằm trong chính sách Maketing về tìm kiếm và chon lựa khách hàng mới cho bảo lãnh. * Chi nhánh cần chú ý đúng mức tới khâu thẩm định nhất là thẩm định năng lực tài chính. Việc này là cần thiết do: - Thực hiện tốt khâu thẩm định là biện pháp phòng ngừa rủi ro nâng cao uy tín ngân hàng và cho chính sách khách hàng vì nếu tình hình tài chính và năng lực thực hiện hợp đồng tốt, doanh nghiệp có thể không phải ký quỹ 100%. - Thông qua thẩm định dự án, các cán bộ tín dụng có thể tư vấn thêm cho khách hàng về các vấn đề tài chính để nâng cao chất lượng công trình nhằm hạn chế rủi ro. - Thẩm định dự án giúp cho ngân hàng nắm được tính khả thi của dự án để dự tính được tình hình thực hiện do vậy biết được độ rủi ro của dự án. - Công tác thẩm định cho thấy trách nhiệm của ngân hàng với cả bên được bảo lãnh và bên yêu cầu bảo lãnh do vậy nâng cao uy tín ngân hàng. Nhưng thời gian và chi phí cho thẩm định là không nhỏ. Do vậy ngân hàng có thể kết hợp thông tin về doanh nghiệp qua các hoạt động khác như tín dụng, thanh toán...Hơn nữa, thẩm định là một thế mạnh của Ngân hàng Đầu tư và Phát triển cần phải phát huy. * Trong khâu xét duyệt bảo lãnh cần thực hiện quy trình gọn nhẹ hơn để đảm bảo thuận tiện cho khách hàng. Vấn đề ở chỗ trước khi phát hành thư bảo lãnh ngân hàng phải đảm bảo khách hàng có đủ tiền trong tài khoản để ký quỹ mà qua khâu kế toán kiểm tra thì khách hàng phải đợi lâu. Nên chăng các cán bộ tín dụng đảm nhiệm cả nhiệm vụ kiểm tra này. Trong khi kiểm tra, thẩm định các cán bộ tín dụng nắm thông tin về khách hàng qua phòng kế toán để trình Giám đốc ký thư, sau đó mới qua khâu kế toán đối chiếu hạch toán. Để thực hiện được điều này cần có sự trợ giúp của hệ thống mạng thông tin nội bộ giữa các phòng trong ngân hàng. Áp dụng mạng này vào bảo lãnh giúp cán bộ tín dụng có thể cập nhật thường xuyên tình hình của khách hàng trước khi phát hành thư bảo lãnh . * Khi phát hành thư bảo lãnh, ngân hàng chỉ phát hành một bản chính duy nhất. Trong thư phải ghi rõ thời gian có hiệu lực vì nếu không nghĩa vụ bảo lãnh của ngân hàng sẽ kéo dài vô tận. Giá trị thời hạn bảo lãnh phải ghi thống nhất trong thư bảo lãnh, hợp đồng bảo lãnh và đơn xin bảo lãnh của đơn vị. Vì thư bảo lãnh ghi không đúng mẫu sẽ có thể thiếu những điều khoản nghĩa vụ của ngân hàng hoặc những điều khoản ngân hàng không thể kiểm soát được. * Chi nhánh cần làm tốt việc theo dõi, đôn đốc việc thực hiện của hợp đồng liên quan đến bảo lãnh của doanh nghiệp được bảo lãnh. Các hợp đồng, nhất là hợp đồng thi công hoặc vay vốn dài hạn, việc đôn đốc này sẽ làm giảm rủi ro tiềm ẩn. Các cán bộ ngân hàng phải tới các nơi công trình thi công để giám sát đôn đốc thực hiện tiến độ hợp đồng. Nhưng giải pháp này khó thực hiện với các công trình ở rất xa địa bàn của Ngân hàng Đầu tư và Phát triển Hà Nội. Ví dụ như các dự án thi công tại Phả Lại hay Quảng Ninh. Khi đó, trong hợp đồng ký kết ngân hàng có thể uỷ quyền giám sát thi công cho chi nhánh Ngân hàng Đầu tư trên địa bàn công trình đang thi công nhờ nắm và thông báo thông tin cho ngân hàng. Với các món bảo lãnh bảo đảm bằng hợp đồng thi công chỉ định chuyển tiền về tài khoản của doanh nghiệp tại chi nhánh , chi nhánh cần theo dõi sát sao tránh trường hợp doanh nghiệp chuyển tiền sang tài khoản ở ngân hàng khác gây thiệt hại và rủi ro cho ngân hàng. Với các món bảo đảm bằng tài sản thế chấp, ngân hàng thường xuyên theo dõi bảo quản tài sản này.Đặc biệt ngân hàng phải tính tới khấu hao của tài sản thế chấp với các món bảo lãnh dài hạn. Nếu không sau một thời gian nếu rủi ro xáy ra ngân hàng phát mại tài sản này sẽ không thu được giá trị như ban đầu ước tính. 3.Trong công tác tài sản thế chấp: - Chi nhánh nên thành lập tổ đánh giá tài sản nhằm định giá chính xác tài sản thế chấp vừa đảm bảo an toàn cho ngân hàng và đỡ thiệt cho khách hàng - Định kỳ đánh gía lại tài sản và trích khấu hao và yêu cầu doanh nghiệp nộp đủ tài sản thế chấp. - Mạnh dạn nhận tài sản thế chấp, cầm cố bằng vàng, bạc, đá quý, ngoại tệ, hay những hàng hoá có giá trị. - Ngân hàng Đầu tư và Phát triển Hà Nội nên xây dựng kho chứa hàng cầm cố để mở rộng tài sản thế chấp cầm cố và để tại điều kiện cho cán bộ trong việc kiểm tra và gáim sát tài sản thế chấp cầm cố tránh rủi ro. Mẫu biểu hoá hồ sơ: - Chi nhánh cần nghiên cứu để thống nhất mẫu biểu cho hợp lý đảm bảo thuận lợi cho khách hàng và ngân hàng trong quá trính sử dụng. - Để tránh rủi ro trình độ tiếng Anh của cán bộ ngân hàng, đề nghị Ngân hàng Đầu tư và Phát triển Hà Nội ban hành mẫu thư bảo lãnh các loại bằng tiếng Anh vì có rất nhiều món bảo lãnh phát sinh theo yêu cầu của bên liên doanh hoặc đối tác nước ngoài cần tiếng Anh. 5 .Nâng cao trình độ cán bộ - Tiến hành tập huấn cho cán bộ về nghiệp vụ mới này. Việc tập huấn này giúp các cán bộ ngân hàng hiểu đúng bản chất vai trò cũng như khả năng rủi ro của bảo lãnh. Ngoài ra nó còn phổ biến được quy định bảo lãnh thống nhất tới các chi nhánh huyện. - Đào tạo nghiệp vụ bảo lãnh qua các lớp đào tạo chuyên môn hay qua các ngân hàng bạn. Ngân hàng thường xuyên tổ chức nghiệp vụ bảo lãnh để rút ra kinh nghiệm cần thiết. - Khắc phục những hạn chế do việc tổ chức cán bộ tín dụng chuyên trách một số khách hàng bằng cách thường xuyên trao đổi thông tin giữa các cán bộ tín dụng và lập ra tổ bảo lãnh. Tổ này bao gồm các cán bộ chỉ đạo về bảo lãnh để chỉ đạo về tình hình thực hiện chúng mặc dù cán bộ vẫn làm cả bảo lãnh và tín dụng. 6. Áp dụng công nghệ thông tin vào bảo lãnh: Chi nhánh nên xúc tiến việc áp dụng tin học hoá vào nghiêp vụ bảo lãnh bằng việc xây dựng và đưa vào áp dụng nối mạng vi tính nội bộ giữa phòng tín dụng, phòng kế toán của chi nhánh chính và các chi nhánh trực thuộc. 7. Nghiên cứu xây dựng hạn mức bảo lãnh thường xuyên cho các khách hàng: Việc xác định hạn mức tín dụng thường xuyên là một công việc quen thuộc với các ngân hàng.Bảo lãnh cũng là một loại hình tín dụng đặc biệt tuy không áp dụng được các nguyên tắc của tín dụng cho bảo lãnh nhưng sự các sản phẩm đều có quá trình hoàn thiện và phát triển . Trong công tác tín dụng chúng ta xây dựng được hạn mức tín dụng thường xuyên cho khách hàng nhằm hạn chế các thủ tục và chi phí cho cả khách hàng và ngân hàng . Như vậy trong bảo lãnh ta cũng hoàn toàn có thể tìm ra phương pháp xác định một hạn mức bảo lãnh thường xuyên để hoàn thiện công tác bảo lãnh của ngân hàng. III. CÁC KIẾN NGHỊ: 1. Hoàn thiện hành lang pháp lý: Bảo lãnh cũng như các hoạt động khác của ngân hàng cần phải có một hành lang pháp lý chặt chẽ và thuận lợi để phát triển . Hiện nay hai đạo luật ngân hàng là luật Ngân hàng Nhà nước và luật các tổ chức tín dụng đã có hiệu lực trên thực tế . Như trong từng lĩnh vực cụ thể vẫn chưa có các quy định cụ thể chi tiết. Vì vậy những văn bản hướng dẫn trước đây vẫn được áp dụng gây cho hoạt động ngành ngân hàng nhiêù khó khăn. Những văn bản , quy định thường xuyên sửa đổi song vẫn bộc lộ những điểm bất hợp lý, đôi khi là quá chặt chẽ . Khi thực thi theo các văn bản này, các ngân hàng buộc phải hoặc vượt rào để giải quyết cho phù hợp với tình hình thực tế hoặc phải thu hẹp hoạt động nếu theo đúng quy định. Cả hai đều bất lợi cho các ngân hàng . Vì vậy nhà nước cần sớm tạo hành lang pháp lý đầy đủ thuận tiện cho hoạt động bảo lãnh phát triển. Cụ thể cần phải ban hành luật bảo lãnh, thế chấp, cầm cố tài sản... Ban hành luật bảo lãnh sẽ tạo hành lang pháp lý không những cho hoạt động bảo lãnh trong nước mà còn tạo ra căn cứ dẫn chiếu thống nhất cho các ngân hàng khi bảo lãnh cho bên nước ngoài. Mặt khác các chế độ thể lệ trong ngành ngân hàng hầu hết là các văn bản dưới luật nên khi thực hiện không được đồng bộ giữa các bộ , các ngành. Bảo lãnh còn liên quan tới việc thực hiện luật pháp trong một số bộ ngành khác . Sự tháo gỡ khó khăn phải được sự giúp đỡ của các ngàn này. Cụ thể như sau: - Trong thủ tục công chứng: Bộ Tư pháp có trách nhiệm hướngdẫn về các mẫu giấy tờ để công chứng thì đến nay vẫn chưa có các mẫu hợp đồng về cầm cố thế chấp bảo lãnh. Trong khi đó heo hướng dẫn của ngân hàng thì phòng công chứng không xác nhận. Ngoài ra lệ phí công chứng là 0,2% số tiền công chứng là quá cao(trong thực tế có thể số tiền bảo lãnh còn ít hơn số tiền công chứng làm doanh nghiệp phải thiệt thòi) Do vậy bộ Tư pháp chỉ nên quy định mức lệ phí công chứng hợp lý, có thể là mức lệ phí luỹ thoái theo số tiền công chứng và ban hành mẫu giấy tờ công chứng. Điều này sẽ giảm phiền toái cho doanh nghiệp và thuận tiện cho ngân hàng phát triển nghiệp vụ bảo lãnh . -Về thế chấp tài sản : + Nên quy định cụ thể các cơ quan đăng ký thế chấp là cơ quan nào, bao gồm những thủ tục gì... Trước trong các văn bản chỉ có quy định chung chung làdăng ký với cơ quan nhà nước có thẩm quyền. + Quy định cụ thể đối tượng nào thì qua công chứng, đối tượng nào được chứng thực tại UBND địa phương để giảm bớt chi phí cho khách hàng. + Nâng cao vai trò, trách nhiệm của cơ quan đăng ký thế chấp .Quản lý được việc đăng ký thế chấp sẽ tránh được hiện tượng một tài sản đem thế chấp ở nhiều ngân hàng. + Trong việc xử lý tài sản thế chấp: nên quy định bên nhận thế chấp, cầm cố có quyền phát mại tài sản khi bên thế chấp có thái độ có ý không trả nợ hoặc không trả được do nguyên nhân bất khả kháng. + Triển khai thực hiện nghị định 86CP của Chính phủ về việc thành lập các trung tâm đấu giá để giải quyết các tài sản thế chấp tồn đọng trong ngân hàng . Nếu giải quyết nhanh gọn vấn đề tài sản thế chấp và công chứng tài sản sẽ là một tháo gỡ cho cả khách hàng và ngân hàng trong phát triển nghiệp vụ bảo lãnh . Trong quy chế về bảo lãnh ban kèm quy định 196 của NHNN và công văn 39 của Ngân hàng Đầu tư và Phát triển trung ương còn nhiều điểm bất hợp lý như đã phân tích ở phần trên. Các quy định này đã lỗi thời và không phù hợp với Bộ luật Dân sự và Luật các tổ chức tín dụng. Do vậy các cơ quan Nhà nước cần sớm xem xét ban hành văn bản thay thế quy chế trên cho phù hợp với các văn bản hiện hành. Để bảo đảm sự phù hợp các quy định này với thực tế tôi xin đưa ra một số các kiến nghị sau: 1.1. Kiến nghị với NHNN Việt Nam: 1.1.1. Điều kiện doanh nghiệp được bảo lãnh: - Điều kiện nợ qua hạn: Ngân hàng Nhà nước chỉ nên quy định các doanh nghiệp được bảo lãnh không có nợ quá hạn dài trên ba tháng do nguyên nhân chủ quan gây ra. - Điều kiện thế chấp: Hầu hết các doanh nghiệp không có đủ tài sản thế chấp đủ tiêu chuẩn ( Theo điều 6 quy định). Từ thực trạng trên và do rủi ro trong lĩnh vực đầu tư cơ bản là ít, tôi xin kiến nghị Ngân hàng Nhà nước cho phép chi nhánh áp dụng tín chấp trong bảo lãnh với các doanh nghiệp nhà nước có uy tín cao, có khả năng tài chính lớn hơn số tiền được bảo lãnh. 1.1.2. Mức phí bảo lãnh: Để đảm bảo bù đắp chi phí tối thiểu và tạo ra biên độ đủ rộng cho ngân hàng thực thi chính sách phí linh hoạt, mềm dẻo Ngân hàng Nhà nước nên tăng mức phí bảo lãnh tối đa lên 2 % năm . Đây chỉ là mức phí tối đa còn việc áp dụng cụ thể sẽ do từng ngân hàng quyết định phù hợp với chính sách Marketing của mỗi ngân hàng. Trong phạm vi phí từ 0,7 -1 % hầu hết các ngân hàng đều áp dụng hai mức phí tối đa và tối thiểu trên mà ít có các mức linh hoạt khác.Tăng biên độ giữa mức phí tối đa và tối thiểu làm cho chính sách phí mềm dẻo hơn . Ngoài ra nó còn thúc đẩy cạnh tranh lành mạnh giữa các ngân hàng đẩy mạnh sự phát triển của nghiệp vụ bảo lãnh của mỗi ngân hàng và của hệ thống ngân hàng Việt Nam. 1.1.3. Thẩm quyền ký bảo lãnh : Theo quy định của Ngân hàng Nhà nước thì giám đốc chi nhánh Ngân hàng Đầu tư Hà Nội không được uỷ quyền ký bảo lãnh cho người khác .Nhưng do điều kiện cụ thể của chi nhánh , đó là trong lĩnh vực xây dựng các món bảo lãnh phát sinh thường xuyên với giá trị tương đối nhỏ, hơn nữa ngân hàng còn có bốn chi nhánh huyện trực thuộc cách xa trụ sở chính về mặt địa lý. Vì vậy đề nghị Ngân hàng Nhà nước cho phép Tổng giám đốc có thể uỷ quyền cho các Phó giám đốc và giám đốc các chi nhánh trực thuộc. 1.1.4. Giới hạn bảo lãnh : Luật các tổ chức tín dụng đã có hiệu lực thi hành và giới hạn cho vay của Tổ chức Tín dụng đã được áp dụng theo khoản 1 điều 79 ‘ Tổng dư nợ cho vay với một khách hàng không quá 15% vốn tự có của TCTD..” . Nhưng vẫn chưa hề có hướng dẫn thi hành khoản 2 về giới hạn bảo lãnh . Vì vậy Ngân hàng Nhà nước cần sớm có hướng dẫn cụ thể làm căn cứ cho các ngân hàng xét duyệt bảo lãnh. 1.2. Kiến nghị với Ngân hàng Đầu tư và Phát triển Việt Nam: 1.2.1. Mức phí bảo lãnh: Theo các quy định cụ thể về các mức phí của Ngân hàng Đầu tư và Phát triển trung ương còn chưa hợp lý. Mức phí tối thiểu áp dụng là 0,7 % cho bảo lãnh có ký quỹ bằng vốn tự có của doanh nghiệp . Khi đó ngân hàng hoàn toàn không có rủi ro, phí ngân hàng thu là phí cố định không phụ thuộc vào giá trị bảo lãnh. Hơn nữa độ chênh lệch giữa mức phí tối thiểu và mức phí tối đa là quá nhỏ không phản ánh được mưcs chênh lệch về rủi ro trong hai trường hợp bảo lãnh của ngân hàng. Vì vậy trong trường hợp ký quỹ bằng 100% vốn tự có của doanh nghiệp xin kiến nghị thu phí tuyệt đối. Ngoài ra quy định với các món bảo lãnh có số tiền nhỏ chi nhánh thu phí là 300000 đồng một món là chưa hợp lý do: + Có nhiều món bảo lãnh chỉ phát sinh với số tiền nhỏ thời gian lại rất ngắn như các món bảo lãnh dự thầu thời hạn có thể chỉ 3-4 ngày, mức phí này là quá cao. + Với các doanh nghiệp làm các công việc chuyên môn hóa có phát sinh nhiều món bảo lãnh nhỏ thì với mức phí như trên doanh nghiệp sẽ không kham nổi. + Với các khoản bảo lãnh số tiền rất lớn ngân hàng vẫn không hề giảm phí. Vì vậy kiến nghị Ngân hàng Đầu tư Phát triển trung ương cho phép thu phí : - Với các món nhỏ: + 50.000 đ/ món với các món có ký quỹ 100 %. + 100.000đ/ món với các món ký quỹ trên 50% giá trị bảo lãnh. +200.000 đ/ món với các món có ký quỹ những dưới 50% giá trị bảo lãnh. + 300.000 đ/ món với các món không ký quỹ 1.2.2. Mức uỷ nhiệm ký bảo lãnh: Chi nhánh được trung ương uỷ quyền ký duyệt bốn loại bảo lãnh thường xuyên trong hạn mức theo quyết định số 632. Với các món bảo lãnh quá hạn mức cho một doanh nghiệp về số tiền bảo lãnh cho một món cũng như tổng hạn mức bảo lãnh cho một doanh nghiệp, chi nhánh phải trình lên Ngân hàng Đầu tư và Phát triển trung ương xin uỷ quyền. Với hai loại bảo lãnh thanh toán và bảo lãnh vay vốn nước ngoài khi khách hàng có nhu cầu chi nhánh đều phải trình lên Ngân hàng Đầu tư Phát triển trung ương xin giải quyết. - Với các món bảo lãnh được uỷ nhiệm thường xuyên : Theo công văn số 562/CV-Bl, Tổng giám đốc Ngân hàng Đầu tư và Phát triển trung ương cho phép chi nhánh bảo lãnh tín chấp với một số tổng công ty và doanh nghiệp là khách hàng truyền thống làm ăn có lãi, chỉ mở tài khoản tại chi nhánh, với mức ký quỹ 5 %, mức tối đa của một món là: - 1 tỷ đồng với các tổng công ty. - 500 nghìn đồng với các doanh nghiệp Nhà nước khác. Mức quy định này tương đối thấp vì tại chi nhánh có nhều khoản số tiền bảo lãnh vượt quá mức trên. Với các khoản này ngân hàng lại phải lập hồ sơ trình lên trung ương xin xét duyệt và uỷ quyền như vậy sẽ tốn thời gian và công sức của ngân hàng cũng như khách hàng . Vì vậy kiến nghị Ngân hàng Đầu tư và Phát triển Việt Nam cho nâng mức bảo lãnh tín chấp tối đa lên như sau: - 2 tỷ đồng với các tổng công ty. - 1 Tỷ đồng với các doanh nghiệp Nhà nước khác. 1.2.3. Tổ chức tập huấn cho chi nhánh về nghiệp vụ bảo lãnh: Ngân hàng Đầu tư và Phát triển Việt Nam cần có biện pháp nâng cao trình độ nghiệp vụ của cán bộ chi nhánh thông qua các buổi tập huấn, trao đổi rút kinh nghiệm giữa các chi nhánh trong hệ thống. Cùng với việc đó là Ngân hàng Đầu tư và Phát triển trung ương ban hành các tài liệu nâng cao trình độ chuyên môn hoặc tổ chức phát động các cuộc thi, nghiên cứu khoa học về đề tài bảo lãnh. Năm 1998, Ngân hàng trung ương đã tổ chức buổi tập huấn về bảo lãnh và tín dụng nhưng mới chỉ cho các trưởng phòng tín dụng các chi nhánh . Tới đây ngân hàng cần tổ chức các buổi tập huấn cho cả các cán bộ trực tiếp làm bảo lãnh. 1.2.4. Hướng dẫn về xây dựng mức bảo lãnh thường xuyên: Việc áp dụng mức bảo lãnh thường xuyên cho các doanh nghiệp sẽ rất hiệu quả cho việc phát triển bảo lãnh. Điều này đã được kiểm chứng thực tế với công ty Licogi trong thời gian qua. Ngân hàng Đầu tư và Phát triển trung ương đã ký hợp đồng vói tổng công ty này sau đó uỷ quyền hạn mức bảo lãnh thường xuyên về cho chi nhánh thực hiện. Trong thời gian tới Ngân hàng trung ương nên phát triển hình thức này và ban hàng hướng dẫn cho phép chi nhánh xác định hạn mức bảo lãnh thường xuyến với các khách hàng mà không phải ký kết qua Ngân hàng trung ương. 2. Môi trường kinh doanh: Môi trường kinh doanh ảnh hưởng tới môi trường kinh doanh chung của ngân hàng cũng như môi truờng bảo lãnh. Hoạt động bảo lãnh sẽ có điều kiện phát triển nếu môi trường kinh doanh lành mạnh. Vì vậy với môi trường này trong thời gian tới: - Cần tiếp tục xây dựng các thị trường như thị trường vốn, đặc biệt xúc tiến thành lập và vận hành có hiệu quả thị trường chứng khoán.Từ đó Việt Nam tiến tới hoàn thiện cơ chế thị trường. - Tăng cường quan hệ kinh tế đối ngoại, hoà nhập vào nền kinh tế khu vực và thế giới, ổn định môi trường để thu hút đầu tư nước ngoài. - Lành mạnh môi trường kinh doanh bằng việc quy định các danh nghiệp thực hiện chế độ công khai hoá thông tin và kiểm toán, kế toán. KẾT LUẬN Bảo lãnh ngân hàng cho đến nay là một loại hình nghiệp vụ không thể thiếu với các ngân hàng cũng như với nền kinh tế. Trong suốt thời gian ra đời và phát triển đã chứng minh được rằng nó là một hình thức dịch vụ của các ngân hàng trong quá trình hiện đại hoá và là một chất xúc tác cho sự phát triển kinh tế đất nước. Những gì mà Ngân hàng Đầu tư và Phát triển Hà Nội đã làm được là tạo ra và phát triển chất xúc tác đó thúc đẩy những mối quan hệ của các tác nhân trong nền kinh tế. Và với ngân hàng lợi ích về đa năng hoá các hoạt động và cuối cùng là làm tăng lợi nhuận quả là không nhỏ. Nhưng so với tiềm năng và nhu cầu của nền kinh tế thì ngân hàng cần phải xúc tiến những biện pháp để “ hoàn thiện và phát triển nghiệp vụ này “ nhằm khai thác tiềm năng của chính ngân hàng và đáp ững tốt hơn nhu cầu trên. Tôi hy vọng rằng những vấn đề đưa ra trao đổi trong đề tài này sẽ góp phần nào vào việc thực hiện mục đích trên. Một lần nữa, tôi xin cảm ơn các Thầy, Cô trong khoa và các Cô, Chú trong Ngân hàng Đầu tư và Phát triển Hà Nội đã giúp đỡ tôi hoàn thành đề tài này.

Các file đính kèm theo tài liệu này:

  • docNghiep vu bao lonh tai NH DT amp PT HN .doc
Tài liệu liên quan