Bài giảng Kỹ Thuật lập trình - Chương 3, Phần 3: Các kỹ thuật xây dựng chương trình phần mềm - Vũ Thị Hương Giang
Đa năng hóa toán tử trong C++
• Trong ví dụ C trên, ta dùng hàm để cài đặt các phép toán
cộng và trừ hai số phức
phức tạp, không thoải mái, tự nhiên khi sử dụng, vì thực
chất thao tác cộng và trừ là các toán tử chứ không phải là
hàm.
• C++ cho phép chúng ta có thể định nghĩa lại chức năng của
các toán tử đã có sẵn một cách tiện lợi và tự nhiên hơn rất
nhiều
Điều này gọi là đa năng hóa toán tử
Các giới hạn của đa năng hóa toán tử
• Không thể định nghĩa các toán tử mới
• Hầu hết các toán tử của C++ có thể đa năng hóa trừ:
– :: Toán tử định phạm vi.
– .* Truy cập đến con trỏ là trường của struct hay class.
– . Truy cập đến trường của struct hay class.
– ?: Toán tử điều kiện
– sizeof
– Các ký hiệu tiền xử lý
• Không thể thay đổi thứ tự ưu tiên của một toán tử
cũng như số các toán hạng của nó.
• Không thể thay đổi ý nghĩa của các toán tử khi áp
dụng cho các kiểu có sẵn
• Không thể có các tham số có giá trị mặc định
49 trang |
Chia sẻ: hachi492 | Ngày: 07/01/2022 | Lượt xem: 350 | Lượt tải: 0
Bạn đang xem trước 20 trang tài liệu Bài giảng Kỹ Thuật lập trình - Chương 3, Phần 3: Các kỹ thuật xây dựng chương trình phần mềm - Vũ Thị Hương Giang, để xem tài liệu hoàn chỉnh bạn click vào nút DOWNLOAD ở trên
• Với mỗi bài toán, làm thế nào để:
– Thiết kế giải thuật nhằm giải quyết bài toán đó
– Cài đặt giải thuật bằng một chương trình máy tính
- Hãy làm cho chương trình
chạy đúng trước khi tăng tính
hiệu quả của chương trình
- Hãy tăng tính hiệu quả của
chương trình và đồng thời thể
hiện tốt phong cách lập trình
của cá nhân
CHƯƠNG III.
CÁC KỸ THUẬT XÂY DỰNG
CHƯƠNG TRÌNH PHẦN MỀM
I. Mở đầu
II. Làm việc với biến
III. Viết mã chương trình hiệu quả
IV. Thiết kế chương trình
V. Xây dựng hàm/thủ tục
V. CÁC KỸ THUẬT XÂY
DỰNG HÀM/THỦ TỤC
1. Một số khái niệm thường gặp
2. Nguyên tắc chung
3. Các quy tắc tăng tốc độ
4. Kỹ thuật chồng/ đa năng hóa các hàm/toán tử
1. Một số khái niệm thường
gặp
• Biểu thức (expression): tính toán giá
trị đích dựa trên giá trị nguồn
• Lệnh gán (assigment): lưu trữ giá trị
của biểu thức hoặc của biến nguồn vào
trong 1 biến đích
a. Hàm định nghĩa sẵn
• Được định nghĩa trong các thư viện
• Cần khai báo thư viện ở đầu chương trình để có thể dùng các hàm này
• Ví dụ: trong thư viện cmath, hàm sqrt tính căn bậc hai của một số
• the_root = sqrt(9.0);
– 9.0 : tham số, cũng có thể là một biến hoặc là một biểu thức
– the_root : biến lưu kết quả trả về (3.0)
– sqrt(9.0) : lời gọi hàm (kích hoạt việc thực hiện hàm sqrt), cũng có thể được sử
dụng như một biểu thức
bonus = sqrt(sales) / 10;
cout << “Cạnh của hình vuông có diện tích “
<< area
<< “ là “
<< sqrt(area);
b. Hàm do LTV định nghĩa
• Khai báo hàm:
– Chỉ ra cách thức gọi hàm
– Phải khai báo trước khi gọi hàm
– Cú pháp
Kiểu_trả_về Tên_hàm (Kiểu_1 tên_tham_số_1,..,
Kiểu_n tên_tham_số_n);
Kiểu_trả_về Tên_hàm (Kiểu_1,.., Kiểu_n);
//Chú thích: hàm dùng để làm gì
• Ví dụ: khai báo hàm cho phép tính tổng chi phí theo công
thức: tổng chi phí = số lượng hàng * giá mỗi mặt hàng +
5% thuế giá trị gia tăng
double total_cost(int number_par, double price_par);
double total_cost(int, double);
b. Hàm do LTV định nghĩa
• Định nghĩa hàm:
– Chỉ ra cách thức thực hiện nhiệm vụ của hàm
– Định nghĩa trước hoặc sau khi gọi hàm đều được
– Cú pháp:
Kiểu_trả_về Tên_hàm (Danh_sách_tham_số) {
//code
return kết_quả;
}
• Ví dụ:
double total_cost(int number_par, double price_par) {
const double TAX_RATE = 0.05; //5% tax
double subtotal;
subtotal = price_par * number_par;
return (subtotal + subtotal * TAX_RATE);
}
c. Gọi hàm
• Tên_hàm(tham_số_1, , tham_số_n)
• Giá trị được truyền vào các tham số của hàm sẽ được
sử dụng trong phần thân hàm.
– Pass by value: giá trị truyền vào là bản sao của giá trị lưu
trữ trong biến đóng vai trò tham số đầu vào
• Giá trị tham số không thay đổi khi được sử dụng trong thân
hàm
• Gọi hàm tham trị loại bỏ các thay đổi ngoài ý muốn lên các
tham số
– Pass by reference: giá trị truyền vào là địa chỉ của tham số
đầu vào
• Giá trị tham số có thể thay đổi khi được sử dụng trong thân
hàm, do truyền biến gốc chứ không phải bản sao
• Thay đổi giá trị của đối số trong hàm sẽ ảnh hưởng hoặc thay
đổi trực tiếp lên biến gốc
Ví dụ
void square_num (int *);
int main()
{
int p = 5;
printf ("P is now %d\n", p);
square_num (&p);
printf ("P is now %d\n", p);
return 0;
}
void square_num (int *num)
{
(*num)= (*num) * (*num);
}
Khai báo hàm
Truyền địa chỉ của p vào hàm square_num
Hàm thay đổi giá trị của p thành 25
* biểu diễn giá trị mà con trỏ num trỏ
đến
Định nghĩa hàm, tham số vào là
con trỏ num trỏ điến giá trị kiểu int
Viết hàm để hoán đổi giá trị
hai biến?
void trao_doi(int so1, int so2) {
int temp;
temp = so1; so1 = so2; so2 = temp;
}
void sap_xep_mang(int *a, int n) {
int i, j, temp;
for (i=0; i<n-1; i++)
for (j=i+1; j<n; j++)
if (a[i] < a[j]) trao_doi(a[i], a[j]);
}
Viết hàm để hoán đổi giá trị hai biến?
void trao_doi(int *so1, int *so2) {
int temp;
temp = *so1; *so1 = *so2; *so2 = temp;
}
void sap_xep_mang(int *a, int n) {
int i, j;
for (i=0; i<n-1; i++)
for (j=i+1; j<n; j++)
if (a[i] < a[j])
trao_doi(&a[i], &a[j]);
}
d. Biến tham chiếu trong C++
• Cú pháp:
– kieuDL &ten_bien;
• Bí danh của biến khác
– Thay đổi biến tham chiếu (bí danh) sẽ làm
thay đổi giá trị của biến được tham chiếu
• Ví dụ:
– int count = 1;
– int &ref = count;
//ref là bí danh của count
– ++ref;
//tăng count lên 1,sử dụng bí danh ref
e. Tham số kiểu tham chiếu trong C++
• Giống tham số được khai báo var trong Pascal
• Thay đổi tham số kiểu tham chiếu (tham số hình thức) trong
thân hàm sẽ làm thay đổi tham số thực khi truyền.
void trao_doi(int &x, int &y) {
int temp = x;
x = y;
y = temp;
}
• Gọi hàm:
int a=5, b=8;
trao_doi(a, b);
• Với cách gọi hàm này, C++ tự gửi địa chỉ của a và b làm tham
số cho hàm trao_doi().
Ví dụ - Hàm tham chiếu
#include
int x = 4;
int & myFunc() {
return x;
}
int main() {
cout<<"X="<<X<<endl;
cout<<"X="<<MyFunc()<<endl;
myFunc() = 20; //nghĩa là x = 20
cout<<"X="<<X<<endl;
return 0;
}
2. Nguyên tắc chung
• Mỗi CTC đều phải được thiết kế tốt, có
khả năng cài đặt và kiểm thử độc lập:
– Giao diện được tối thiểu hóa
– Phân tách phần giao diện và phần cài đặt
– Bao gói dữ liệu
– Quản lý tài nguyên trước sau như một
– Thiết lập các hợp đồng và thông báo lỗi đến
cho người dùng
2. Nguyên tắc chung
• Tuân thủ các quy tắc đặt ra.
– Chỉ nên vi phạm 1 quy tắc nếu được đền bù bằng thứ đáng để
mạo hiểm
• Phong cách lập trình cần phải nhất quán.
– Nếu bạn chấp nhận một quy tắc như cách thức đặt tên hàm hay
biến, hằng thì hãy tuân thủ nó trong toàn bộ chương trình.
• Mỗi chương trình con (CTC) phải có một nhiệm vụ rõ ràng.
– Có 2 loại CTC: functions và procedures. Functions chỉ nên tác
động tới duy nhất 1 giá trị - giá trị trả về của hàm
– Một CTC phải đủ ngắn để người đọc có thể nắm bắt được chức
năng của nó: tính toán, đánh giá hay biến đổi dữ liệu
– Tối thiểu hóa số các tham số của CT con.
• > 6 tham số cho 1 CTC là quá nhiều
2. Nguyên tắc chung
• Đơn giản hóa vấn đề - Problem Simplification:
– Để tăng hiệu quả của chương trình, hãy đơn giản hóa vấn
đề mà nó giải quyết.
• Đơn giản hóa mã nguồn – Code Simplification :
– Hầu hết các chương trình chạy nhanh là đơn giản.
– Vì vậy, hãy đơn giản hóa chương trình để nó chạy nhanh
hơn.
• Không ngừng nghi ngờ - Relentless Suspicion:
– Đặt câu hỏi về sự cần thiết của mỗi đoạn mã nguồn, mỗi
thuộc tính và mỗi dữ liệu thành viên trong cấu trúc dữ liệu.
• Liên kết sớm - Early Binding:
– Hãy thực hiện ngay công việc để tránh thực hiện nhiều lần
sau này.
a. Đặt tên
• Tên hàm / thủ tục:
– Phải ngắn gọn và có tính chất gợi nhớ
– Phải là động từ hoặc cụm động từ
– Bắt đầu bằng chữ in hoa/in thường một
cách thống nhất
• Tên tham số: bất kỳ tên hợp lệ nào
– Không nên trùng với tên của các biến trong
CT
b. Trừu tượng hóa quy trình nghiệp vụ
• “Black Box”: hộp đen tham chiếu tới thứ mà ta
biết cách sử dụng, nhưng ta không biết phương
thức hoạt động hay thao tác chi tiết của nó
• Người dùng chương trình không cần biết chương
trình được viết như thế nào, nhưng cần biết
chương trình đó dùng để làm gì
• Xây dựng hàm/thủ tục như là các hộp đen:
– LTV – người sử dụng hàm – cần biết hàm đó làm gì,
không cần biết làm thế nào
– LTV cần biết nếu đưa đúng các tham số vào hộp đen thì
hộp đen sẽ trả ra kết quả gì
c. Che giấu thông tin
• Thiết kế các hàm/thủ tục dưới dạng các hộp đen
chính là ví dụ của việc che giấu thông tin
– Hàm được sử dụng mà không cần biết nó được viết như
thế nào
– Thân hàm được giấu đi
• Điều này cho phép LTV
– Thay đổi hoặc nâng cao hiệu quả của hàm bằng cách
viết lại phần định nghĩa hàm
– Đọc phần khai báo hàm và các chú thích tương ứng để
biết cách sử dụng hàm
Các yếu tố ảnh hưởng đến tốc
độ chương trình
• Giải thuật và thiết kế:
– Đặc tính của từng giải thuật
– Lợi ích của cách thiết kế
• Cấu trúc phân cấp của chương trình:
– Tái sử dụng từng phần chương trình
– Hiệu năng của từng phần chương trình
• Các vòng lặp:
– Số lượng thao tác
– Dữ liệu liên quan
• Giao diện:
– Cách truy nhập vào các hàm/thủ tục
– Số lượng hàm/thủ tục định nghĩa trong giao
diện
• Các vấn đề gặp phải khi chương trình hoạt
động
Các biện pháp tăng tốc độ
• Có thể tăng tốc độ bằng cách sử dụng thêm bộ nhớ ( mảng ).
• Dùng thêm các dữ liệu có cấu trúc:
– Thời gian cho các phép toán thông dụng có thể giảm bằng cách sử
dụng thêm các cấu trúc dữ liệu với các dữ liệu bổ xung hoặc bằng
cách thay đổi các dữ liệu trong cấu trúc sao cho dễ tiếp cận hơn.
• Lưu các kết quả được tính trước:
– Thời gian tính toán lại các hàm có thể giảm bớt bằng cách tính toán
hàm chỉ 1 lần và lưu kết quả, những yêu cầu sau này sẽ được xử lý
bằng cách tìm kiếm từ mảng hay danh sách kết quả thay vì tính lại
hàm.
• Caching:
– Dữ liệu thường dùng cần phải dễ tiếp cận nhất, luôn hiện hữu.
• Lazy Evaluation:
– Không bao giờ tính 1 phần tử cho đến khi cần để tránh những sự tính
toán không cần thiết.
3.1.Tính toán trước các giá trị
• Nếu phải tính đi tính lại 1 biểu thức, thì nên tính
trước 1 lần và lưu lại giá trị, rồi dùng giá trị ấy
sau này
int f(int i) {
if (i = 0) {
return i * i - i;
}
return 0;
}
static int[] values =
{0, 0, 2, 3*3-3, ..., 9*9-9};
int f(int i) {
if (i = 0) {
return values[i];
}
return 0;
}
3.2. Loại bỏ những biểu thức thông
thường
• Đừng tính cùng một biểu thức nhiều lần!
• Một số compilers có thể nhận biết và xử lý.
for (i = 1; i<=10; i++)
x += strlen(str);
Y = 15 + strlen(str);
len = strlen(str);
for (i = 1; i<=10; i++)
x += len;
Y = 15 + len;
3.3. Sử dụng các biến đổi số học!
• Trình dịch không thể tự động xử lý
if (a > sqrt(b))
x = a*a + 3*a + 2;
if (a*a > b)
x = (a+1)*(a+2);
3.4. Sử dụng các vòng lặp hợp lý
• Những điểm nóng - Hot spots trong phần lớn các chương trình
đến từ các vòng lặp.
• Đưa code ra khỏi các vòng lặp:
– Thay vì thực hiện việc tính toán trong mỗi lần lặp, tốt nhất thực hiện
nó chỉ một lần bên ngoài vòng lặp- nếu được.
• Kết hợp các vòng lặp – Loop fusion:
– Nếu 2 vòng lặp gần nhau cùng thao tác trên cùng 1 tập hợp các phần
tử thì cần kết hợp chung vào 1 vòng lặp.
• Kết hợp các phép thử - Combining tests:
– Trong vòng lặp càng ít kiểm tra càng tốt và tốt nhất chỉ một phép thử.
LTV có thể phải thay đổi điều kiện kết thúc vòng lặp. “Lính gác” hay
“Vệ sĩ” là một ví dụ cho quy tắc này.
• Loại bỏ các vòng lặp:
– Với những vòng lặp ngắn thì cần loại bỏ vòng lặp, tránh phải thay đổi
và kiểm tra điều kiện lặp
Tránh những kiểm tra không cần thiết:
sử dụng “lính canh”
• Trước
char s[100], searchValue;
int pos,tim, size ;
//.. Gán giá trị cho s, searchValue
//..
size = strlen(s);
pos = 0;
while (pos < size) &&
(s[pos] != searchValue)
do
pos++;
if (pos >= size)
tim =0
else
tim = 1;
Sử dụng “lính canh” .
• Ý tưởng chung
– Đặt giá trị cần tìm vào cuối xâu
– Luôn tìm thấy !
– Nhưng nếu vị trí > size => không tìm thấy
size = strlen(s);
strcat(s, searchValue);
pos = 0;
while (s[pos] != searchValue) do
pos++;
if (pos >= size)
tim =0
else
tim = 1;
Có thể làm tương tự với mảng, danh sách
Dịch chuyển những biểu thức bất biến
ra khỏi vòng lặp
• Đừng lặp các biểu thức tính toán không cần thiết
• Một số Compilers có thể tự xử lý!
for (i =0; i<100;i++)
plot(i, i*sin(d));
M = sin(d);
for (i =0; i<100;i++)
plot(i, i*M);
Không dùng các vòng lặp ngắn
for (i =j; i<= j+3;i++)
sum += q*i -i*7;
i = j;
sum += q*i -i*7;
i ++;
sum += q*i -i*7;
i ++;
sum += q*i-i*7;
3.5. Dùng inline functions
• Nếu 1 hàm trong C/C++ chỉ gồm những lệnh
– không có cấu trúc (không có for, while ..)
– ngắn và đơn giản (thường chỉ 1 dòng)
thì có thể khai báo inline.
• Inline code sẽ được chèn vào bất cứ chỗ nào hàm
được goi.
• Chương trình sẽ lớn hơn chút ít
• Nhưng nhanh hơn
– Không dùng stack
– Giảm 4 bước khi 1 hàm được gọi
Inline functions
#include
#include
using namespace std;
inline double hypothenuse (double a, double b)
{
return sqrt (a * a + b * b);
}
int main () {
double k = 6, m = 9;
// 2 dòng sau thực hiện như nhau:
cout << hypothenuse (k, m) << endl;
cout << sqrt (k * k + m * m) << endl;
return 0;
}
Macros
• #define max(a,b) (a>b?a:b)
• Các hàm inline cũng giống như macros vì cả 2 được khai
triển khi dịch (compile time)
– macros được khai triển bởi preprocessor, còn inline functions được
truyền bởi compiler.
• Tuy nhiên có nhiều điểm khác biệt:
– inline functions tuân thủ các thủ tục như 1 hàm binh thường.
– inline functions có cùng cú pháp như các hàm khác, chỉ có điều là
có thêm từ khóa inline khi khai báo hàm.
– Các biểu thức truyền như là đối số cho inline functions được tính 1
lần. Trong 1 số trường hợp, biểu thức truyền như tham số cho
macros có thể được tính lại nhiều hơn 1 lần.
– Không thể gỡ rối cho macros, có thể gỡ rối cho inline functions
Ví dụ: Giảm thời gian tính toán
• Trong mô phỏng Neural Network người ta thường
dùng hàm có tên sigmoid
• Với x dương lớn ta có sigmoid(x) 1
• Với x âm “lớn”
sigmoid (x) 0
kxe
xsigmoid
1
1
)(
Tính Sigmoid
• Hàm exp(-x) mất rất nhiều thời gian để tính!
– Những hàm kiểu này người ta phải dùng khai triển chuỗi
• Chuỗi Taylor /Maclaurin
• Tính tổng các số hạng dạng ((-x)n / n!)
• Mỗi số hạng lại dùng các phép toán với số dấu phẩy động
• Nói chung các mô phỏng neural network gọi hàm
này trăm triệu lần trong mỗi lần thực hiện.
• Chính vì vậy, tính sigmoid(x) chiếm phần lớn thời
gian mô phỏng (khoảng 70-80%)
float sigmoid (float x) {
return 1.0 / (1.0 + exp(-x));
}
Tính Sigmoid – Giải pháp
• Thay vì tính hàm mọi lúc
– Tính hàm tại N điểm và xây dựng
1 mảng.
– Chọn số các điểm (N = 1000,
10000, v.v.) tùy theo độ chính xác
mong muốn
• Tốn kém thêm không gian bộ nhớ
cho mỗi điểm là 2 float hay double
tức là 8 – 16 bytes/ điểm
– Khởi tạo giá trị cho mảng khi bắt
đầu thực hiện
sigmoid(x0) x0
sigmoid(x0) x1
sigmoid(x0) x2
sigmoid(x0) x3
sigmoid(x0) x4
sigmoid(x0) x5
sigmoid(x0) x6
sigmoid(x99) x99
.
.
.
Tính Sigmoid – Giải pháp
• Trong mỗi lần gọi sigmoid
– Tìm giá trị gần nhất của x và kết quả
ứng với giá trị ấy
– Thực hiện nội suy tuyến tính (linear
interpolation)
• Bạn đã biết X0
– Tính Delta = X1-X0
– Tính Xmax = X0 + N * Delta;
• Với X đã cho
– Tính i = (X – X0)/Delta;
• 1 phép trừ số thực và 1 phép chia số
thực
– Tính sigmoid(x)
• 1 phép nhân float và 1 phép cộng float
sigmoid(x0) x0
sigmoid(x0) x1
sigmoid(x0) x2
sigmoid(x0) x3
sigmoid(x0) x4
sigmoid(x0) x5
sigmoid(x0) x6
sigmoid(x99) x99
.
.
.
if (x > x99) return (1.0);
if (x <x0) return (0.0);
Kết quả
• Nếu dùng exp(x) :
– Mỗi lần gọi mất khoảng 300 nanoseconds với 1 máy
Pentium 4 tốc độ 2 Ghz.
• Dùng tìm kiếm trên mảng và nội suy tuyến tính :
– Mỗi lần gọi mất khoảng 30 nanoseconds
• Tốc độ tăng gấp 10 lần
– Đổi lại phải tốn kếm thêm từ 64K to 640 K bộ nhớ.
Lưu ý !
• Với đại đa số các chương trình, việc tăng tốc độ
thực hiện là cần thiết
• Tuy nhiên, cố tăng tốc độ cho những đoạn code
không sử dụng thường xuyên là vô ích !
4. Chồng/đa năng hóa hàm/toán tử
• Với C++
– chúng ta có thể đa năng hóa/chồng các hàm và các toán
tử
– Đa năng hóa là phương pháp cung cấp nhiều hơn một
định nghĩa cho tên hàm đã cho trong cùng một phạm vi.
– Trình biên dịch sẽ lựa chọn phiên bản thích hợp của hàm
hay toán tử dựa trên các tham số mà nó được gọi.
• Với C, tên hàm phải là duy nhất
4.1. Đa năng hóa hàm
• Trong C ta phải dùng 3 hàm để tính trị tuyệt đối:
– int abs(int i);
– long labs(long l);
– double fabs(double d);
• C++ cho phép chúng ta tạo ra các hàm khác
nhau có cùng một tên
– int abs(int i);
– long abs(long l);
– double abs(double d);
Ví dụ
#include
#include
int myAbs(int X) { return abs(X); }
long myAbs(long X) { return labs(X); }
double myAbs(double X) { return fabs(X); }
int main() {
int X = -7;
long Y = 200000l;
double Z = -35.678;
cout<<"Tri tuyet doi cua so nguyen "<<X
<<" la " <<myAbs(X)<<endl;
cout<<"Tri tuyet doi cua so nguyen "<<Y
<<" la " <<myAbs(Y)<<endl;
cout<<"Tri tuyet doi cua so thuc "<<Z
<<" la " <<myAbs(Z)<<endl;
return 0;
}
4.2. Đa năng hoá toán tử
• Trong ngôn ngữ C, khi chúng ta tự tạo ra một
kiểu dữ liệu mới, chúng ta thực hiện các thao tác
liên quan đến kiểu dữ liệu đó thường thông qua
các hàm, điều này trở nên không thoải mái.
• Ví dụ: Cài đặt các phép toán cộng và trừ số phức
Ví dụ trong C
#include
struct SP {double THUC; double AO; } ;
SP setSP(double R,double I);
SP addSP(SP C1,SP C2);
SP subSP(SP C1,SP C2);
void displaySP(SP C);
int main(void) {
SP C1,C2,C3,C4;
C1 = SetSP(1.0,2.0); C2 = SetSP(-3.0,4.0);
cout <<"\nSo phuc thu nhat:"; displaySP(C1);
cout << "\nSo phuc thu hai:"; displaySP(C2);
C3 = AddSP(C1,C2); C4 = SubSP(C1,C2);
cout <<"\nTong hai so phuc nay:";
displaySP(C3);
cout << "\nHieu hai so phuc nay:";
displaySP(C4);
return 0;
}
Ví dụ trong C (2)
SP setSP(double r,double i) {
SP tmp;
tmp.THUC = r; tmp.AO = i; return tmp;
}
SP addSP(SP C1, SP C2) {
SP tmp;
tmp.THUC = C1.THUC + C2.THUC;
tmp.AO = C1.AO + C2.AO; return tmp;
}
SP subSP(SP C1,SP C2) {
SP tmp;
tmp.THUC = C1.THUC - C2.THUC;
tmp.AO = C1.AO - C2.AO; return tmp;
}
void displaySP(SP C) {
cout <<C.THUC <<" + " <<C.AO <<"i";
}
Đa năng hóa toán tử trong C++
• Trong ví dụ C trên, ta dùng hàm để cài đặt các phép toán
cộng và trừ hai số phức
phức tạp, không thoải mái, tự nhiên khi sử dụng, vì thực
chất thao tác cộng và trừ là các toán tử chứ không phải là
hàm.
• C++ cho phép chúng ta có thể định nghĩa lại chức năng của
các toán tử đã có sẵn một cách tiện lợi và tự nhiên hơn rất
nhiều
Điều này gọi là đa năng hóa toán tử
• Cú pháp định nghĩa toán tử:
kieuDL operator kyHieuToanTu(danhSachThamSo)
{
}
Ví dụ - Bài toán số phức trong C++
#include
struct { double THUC; double AO; } SP;
SP setSP(double r,double i);
void displaySP(SP C);
SP operator + (SP C1,SP C2);
SP operator - (SP C1,SP C2);
void main() {
SP C1,C2,C3,C4;
C1 = SetSP(1.1,2.0); C2 = SetSP(-3.0,4.0);
cout<<"\nSo phuc thu nhat:"; displaySP(C1);
cout<<"\nSo phuc thu hai:"; displaySP(C2);
C3 = C1 + C2; C4 = C1 - C2;
cout<<"\nTong hai so phuc nay:"; displaySP(C3);
cout<<"\nHieu hai so phuc nay:"; displaySP(C4);
}
Ví dụ - Bài toán số phức trong C++ (2)
setSP(double r, double i) {
SP tmp; tmp.THUC = r; tmp.AO = i; return tmp;
}
//Cong hai so phuc
SP operator +(SP C1, SP C2) {
SP tmp; tmp.THUC = C1.THUC+C2.THUC;
tmp.AO = C1.AO+C2.AO; return tmp;
}
//Tru hai so phuc
SP operator -(SP C1, SP C2) {
SP tmp; tmp.THUC = C1.THUC-C2.THUC;
tmp.AO = C1.AO-C2.AO; return tmp;
}
//Hien thi so phuc
void displaySP(SP C) { cout<<"("<<C.THUC<<","<<C.AO<<")";
}
Các giới hạn của đa năng hóa toán tử
• Không thể định nghĩa các toán tử mới
• Hầu hết các toán tử của C++ có thể đa năng hóa trừ:
– :: Toán tử định phạm vi.
– .* Truy cập đến con trỏ là trường của struct hay class.
– . Truy cập đến trường của struct hay class.
– ?: Toán tử điều kiện
– sizeof
– Các ký hiệu tiền xử lý
• Không thể thay đổi thứ tự ưu tiên của một toán tử
cũng như số các toán hạng của nó.
• Không thể thay đổi ý nghĩa của các toán tử khi áp
dụng cho các kiểu có sẵn
• Không thể có các tham số có giá trị mặc định
Các file đính kèm theo tài liệu này:
- bai_giang_ky_thuat_lap_trinh_chuong_3_phan_3_cac_ky_thuat_xa.pdf