Đề tài Công thức thực nghiệm tính toán cường độ mưa từ độ phản hồi vô tuyến quan trắc bởi Radar cho khu vực Trung Trung Bộ
          
        
            
            
              
            
 
            
                
                    Tóm tắt.
 Để có thể tính được cường độ mưa R ở từng điểm trong vùng mưa, trên thế giới đã có 
 nhiều công thức thực nghiệm liên hệ giữa nó với độ phản hồi radar Z (trong đơn vị mm6 3 
 /m ) được 
 sử dụng. Ở Việt Nam, trước đây chỉ có một vài công thức như vậy được xác lập cho một vài khu 
 vực khác nhau. Tuy nhiên, các radar thế hệ mới sản xuất trong vài thập kỉ gần đây không còn trực 
 tiếp đo độ phản hồi radar Z nữa, mà lại đo độ phản hồi radar Z’ (trong đơn vịdBZ), thêm vào đó 
 các công thức trước đây đều coi Z là hàm của R, dẫn đến sai số lớn khi tính toán R. Để giảm sai số 
 và tăng độ tiện ích, chúng tôi đã xây dựng các công thức tính trực tiếp R (coi là hàm) từ Z’ (coi là 
 biến) dựa trên các số liệu đo mưa mặt đất của 6 trạm vũ lượng kí ở khu vực Trung Trung Bộ và độ 
 phản hồi vô tuyến Z’ mà radar Doppler tại Tam Kỳ quan sát được trong các đợt mưa lớn diện rộng 
 năm 2008. Các công thức có dạng hàm mũ R = C10DZ’ được tính cho từng trạm và chung cho cả 
 vùng Trung Trung Bộ, trong đó các hệ số thực nghiệm C và D được xác định theo phương pháp 
 bình phương tối thiểu. Việc đánh giá sai số của các công thức này cho thấy chúng có độ chính xác 
 cao hơn hẳn công thức kinh điển dạng lũy thừa của Marshall-Palmer, các công thức riêng cho từng 
 trạm có độ chính xác cao hơn công thức chung cho cả vùng. 
Công thức thực nghiệm tính toán cường độ mưa từ độ phản hồi vô tuyến quan trắc bởi Radar cho khu vực Trung Trung Bộ
                
              
                                            
                                
            
 
            
                
5 trang | 
Chia sẻ: banmai | Lượt xem: 2522 | Lượt tải: 0
              
            Bạn đang xem nội dung tài liệu Đề tài Công thức thực nghiệm tính toán cường độ mưa từ độ phản hồi vô tuyến quan trắc bởi Radar cho khu vực Trung Trung Bộ, để tải tài liệu về máy bạn click vào nút DOWNLOAD ở trên
Tạp chí Khoa học ĐHQGHN, Khoa học Tự nhiên và Công nghệ 26, Số 3S (2010) 317‐321 
Công thức thực nghiệm tính toán cường độ mưa từ độ phản 
hồi vô tuyến quan trắc bởi Radar cho khu vực Trung Trung Bộ 
Nguyễn Hướng Điền* 
Khoa Khí tượng Thủy văn và Hải dương học, Trường Đại học Khoa học Tự nhiên, ĐHQGHN 
334 Nguyễn Trãi, Hà Nội, Việt Nam 
Nhận ngày 11 tháng 8 năm 2010 
Tóm tắt. Để có thể tính được cường độ mưa R ở từng điểm trong vùng mưa, trên thế giới đã có 
nhiều công thức thực nghiệm liên hệ giữa nó với độ phản hồi radar Z (trong đơn vị mm6/m3) được 
sử dụng. Ở Việt Nam, trước đây chỉ có một vài công thức như vậy được xác lập cho một vài khu 
vực khác nhau. Tuy nhiên, các radar thế hệ mới sản xuất trong vài thập kỉ gần đây không còn trực 
tiếp đo độ phản hồi radar Z nữa, mà lại đo độ phản hồi radar Z’ (trong đơn vị dBZ), thêm vào đó 
các công thức trước đây đều coi Z là hàm của R, dẫn đến sai số lớn khi tính toán R. Để giảm sai số 
và tăng độ tiện ích, chúng tôi đã xây dựng các công thức tính trực tiếp R (coi là hàm) từ Z’ (coi là 
biến) dựa trên các số liệu đo mưa mặt đất của 6 trạm vũ lượng kí ở khu vực Trung Trung Bộ và độ 
phản hồi vô tuyến Z’ mà radar Doppler tại Tam Kỳ quan sát được trong các đợt mưa lớn diện rộng 
năm 2008. Các công thức có dạng hàm mũ R = C10DZ’ được tính cho từng trạm và chung cho cả 
vùng Trung Trung Bộ, trong đó các hệ số thực nghiệm C và D được xác định theo phương pháp 
bình phương tối thiểu. Việc đánh giá sai số của các công thức này cho thấy chúng có độ chính xác 
cao hơn hẳn công thức kinh điển dạng lũy thừa của Marshall-Palmer, các công thức riêng cho từng 
trạm có độ chính xác cao hơn công thức chung cho cả vùng. 
Từ khóa: Công thức thực nghiệm, độ phản hồi radar, cường độ mưa. 
1. Mở đầu∗ 
Mưa là một trong những yếu tố khí tượng 
được quan tâm nhiều nhất, nhưng cũng khó dự 
báo và tính toán nhất. Các radar thời tiết có thể 
quan sát được khá chính xác những vùng mưa 
hoặc mây, chúng cũng giúp cho việc tính toán 
cường độ mưa từ độ phản hồi vô tuyến của 
vùng mưa mà radar quan trắc được. 
Máy phát của radar tạo ra một sóng điện từ 
mạnh truyền vào khí quyển thông qua anten. 
Sóng điện từ gặp các mục tiêu, bị mục tiêu hấp 
thụ, tán xạ, một phần năng lượng có thể xuyên 
qua mục tiêu và đi tiếp. Sóng điện từ tán xạ bởi 
mục tiêu theo mọi hướng, một phần quay trở lại 
anten và được anten thu lại, đưa vào máy thu xử 
lí và kết quả được hiển thị trên màn hình [1]. 
317 
_______ 
* ĐT: 84-4-38584943. 
 Email: diennh@vnu.vn 
Nhờ phương trình radar: 
a
r
r Lr
ZCP 2= , (1) 
trong đó 
La - độ truyền qua khí quyển; 
r - khoảng cách từ radar đến mục tiêu 
Cr-hằng số radar (gộp các thông số của radar) 
N.H. Điền / Tạp chí Khoa học ĐHQGHN, Khoa học Tự nhiên và Công nghệ 26, Số 3S (2010) 317‐321 318
∑
=
=
N
i
ii DK
1
62Z (độ phản hồi vô tuyến của 
mục tiêu hay độ phản hồi radar với đơn vị 
thông dụng là mm6/m3), 
2
iK - giá trị tuỳ thuộc trạng thái pha của hạt, 
Di - đường kính của hạt thứ i, N - số hạt 
trong một đơn vị thể tích,radar có thể xác định 
được độ phản hồi của mục tiêu Z qua việc xác 
định Pr, r, La và biết trước Cr. 
Thực tế cho thấy là cường độ mưa R càng 
lớn thì các hạt mưa càng to (Di), dẫn tới Z cũng 
lớn, tức là giữa Z và R có một mối quan hệ. 
Chính nhờ mối quan hệ này mà người ta tính 
được R từ Z. 
2. Phương pháp ước lượng mưa từ độ phản 
hồi vô tuyến của radar khí tượng 
Có 3 phương pháp tính cường độ mưa từ: 
- Độ phản hồi vô tuyến của vùng mây, mưa 
- Độ suy yếu của năng lượng radar qua mưa 
- Độ suy yếu và độ phản hồi vô tuyến đồng 
thời ở 2 bước sóng 
Phương pháp đầu là thông dụng nhất. Ở 
Việt Nam có thể dùng phương pháp này. 
Năm 1948, Marshall – Palmer đưa ra mối 
quan hệ thực nghiệm dạng lũy thừa Z = A.RB 
với A=200 và B=1,6, trong đó đơn vị đo của R 
là mm/h và của Z là mm6/m3. 
Sau này, nhiều tác giả đưa ra các công thức 
tương tự với các cặp hệ số A, B khác nhau, áp 
dụng cho các khu vực hoặc cho các dạng mưa 
khác nhau [2]. Các nguyên nhân gây ra sai số 
có khá nhiều và có thể liệt kê thành mấy nhóm 
sau [1]: 
- Sai số do hệ thống thiết bị radar, 
- Sai số do địa hình, 
- Sai số do công thức tính cường độ mưa 
không bao hàm hết các đặc tính của vùng mưa, 
- Sai số do các hiệu ứng xảy ra bên dưới 
mây (gió, bốc hơi, hợp nhất các hạt…). 
Ở Việt Nam, cho đến nay đã có một số công 
thức thực nghiệm có dạng hàm lũy thừa như 
trên được xây dựng, song sai số tính cường độ 
mưa thường rất lớn. Tuy nhiên, các radar thế hệ 
mới sản xuất trong vài thập kỉ gần đây không 
còn trực tiếp đo độ phản hồi radar Z nữa, mà lại 
đo Z’ (trong đơn vị dBZ), giữa chúng có mối 
quan hệ Z’=10lgZ; thêm vào đó các công thức 
trước đây đều coi Z là hàm của R, dẫn đến sai 
số lớn khi tính toán R từ Z. Để giảm sai số và 
tăng độ tiện ích, chúng tôi đã xây dựng các 
công thức tính trực tiếp R (coi là hàm) từ Z’ 
(coi là biến) cho khu vực Trung Trung Bộ. 
3. Phương pháp tính toán, qui toán số liệu và 
đánh giá kết quả 
Dùng phương pháp bình phương tối thiểu 
[3] (với sự trợ giúp của phần mềm EVIEW) xác 
định các hệ số trong công thức thực nghiệm dựa 
trên các số liệu đo mưa bằng vũ lượng kí hoặc 
vũ lượng kế tại 6 trạm ở Trung Trung Bộ, số 
liệu quan trắc độ phản hồi vô tuyến Z’ (= 10lgZ 
với đơn vị là dBZ) do radar đặt tại Tam Kỳ 
(Quảng Nam) đo được trong một số đợt mưa 
diện rộng. Sau đó, công thức thực nghiệm thu 
được sẽ được đánh giá sai số trên tập số liệu 
độc lập. 
Để tiến hành xây dựng công thức, ta lần 
lượt thực hiện các bước sau: 
+ Vẽ đồ thị Z’-R (Scatter – plot) dựa trên 
các số liệu thực 
+ Nhận định dạng đồ thị 
+ Nhận định dạng công thức thực nghiệm 
+ Sử dụng phương pháp bình phương tối 
thiểu để tính toán các hệ số của công thức. 
N.H. Điền / Tạp chí Khoa học ĐHQGHN, Khoa học Tự nhiên và Công nghệ 26, Số 3S (2010) 317‐321 319
- Số liệu và cách qui toán sơ bộ 
+ Chọn số liệu đo mưa tại 6 trạm vũ lượng 
kí ở khu vực Trung Trung Bộ, đó là các trạm 
Hiệp Đức, Thành Mỹ, Thượng Nhật, Quảng 
Ngãi, Hiên và Hội Khách, trong các đợt mưa 
diện rộng trong năm 2008. 
+ Số liệu cường độ mưa qui toán theo lượng 
mưa trong từng 5 phút một từ giản đồ vũ lượng 
kí rồi qui ra cường độ mưa (mm/h). 
+ Số liệu độ phản hồi từ các ảnh của Radar 
Doppler tại Tam Kỳ (Quảng Nam), lấy trung 
bình trong một miền tròn bao quanh trạm vũ 
lượng kí có bán kính 10km ở cùng thời điểm 
với số liệu đo mưa. 
- Các chỉ số đánh giá [4] 
+ Sai số trung bình ME: 
( )
N
OF
ME
N
i
ii∑
=
−
= 1 , (2) 
trong đó, Fi là giá trị dự báo, Oi là giá trị quan 
trắc và N là dung lượng mẫu. 
+ Sai số trung bình tuyệt đối MAE: 
N
OF
MAE
N
i
ii∑
=
−
= 1 , (3) 
+ Sai số trung bình bình phương MSE 
+ Sai số trung bình toàn phương RMSE: 
( )∑
=
−=
N
i
ii OFN
RMSE
1
21 , (4) 
4. Các kết quả xác định và đánh giá các công 
thức 
4.1. Kết quả vẽ đồ thị theo số liệu thực và xác 
định công thức 
 Chúng tôi tiến hành xây dựng công thức 
thực nghiệm cho từng trạm, sau đó cho toàn 
vùng Trung Trung Bộ (bao gồm cả 6 trạm), 
nhưng ở đây chỉ nêu kết quả ứng với một vài 
trạm nào đó như một ví dụ. Chẳng hạn, các kết 
quả vẽ đồ thị Z’-R (Scatter – plot) dựa trên các 
số liệu thực đối với trạm Hiệp Đức và Thành 
Mỹ khi lấy Z’ trung bình trong vòng tròn bán 
kính 10 km quanh trạm được cho trong hình 1. 
Hình 1. Đồ thị Z’-R với độ phản hồi trung bình 
lấy trong vòng bán kính 10km trạm Hiệp Đức 
và Thành Mỹ. 
Từ hình 1 ta thấy độ phản hồi vô tuyến Z’ 
(dBZ) và cường độ mưa R (mm/h) có mối quan 
hệ phi tuyến dạng logarit. Do đó ta xây dựng 
công thức thực nghiệm thể hiện mối quan hệ 
theo dạng loga: 
Z’= a + blgR (5) 
Theo phương pháp bình phương tối thiểu, 
các hệ số thực nghiệm a và b được xác định 
thông qua việc giải hệ phương trình sau đây: 
N.H. Điền / Tạp chí Khoa học ĐHQGHN, Khoa học Tự nhiên và Công nghệ 26, Số 3S (2010) 317‐321 320
( )⎩⎨
⎧
=+
=+
∑ ∑∑ ∑ ∑ Rlg'ZRlgbRlga
'ZRlgban
2 (6) 
trong đó n là dung lượng mẫu. 
Qua một vài biến đổi đơn giản, công thức 
(5) trở thành: 
 R=C10D.Z’ (7) 
với C=10-(a /b) và D=1/b 
Để dễ dàng so sánh với công thức thực 
nghiệm do Marshall – Palmer đưa ra, ta biến 
đổi công thức Marshall – Palmer về dạng hàm 
mũ. Công thức Marshall-Palmer được cho dưới 
dạng hàm lũy thừa Z=ARB với: 
A=200 
B= 1,6 
Z tính bằng mm6/mm3 và R tính bằng mm/h. Để 
đưa nó về dạng R= C10D.Z’, cần lưu ý rằng giữa 
Z và Z’ có mối quan hệ Z’=10lgZ. Qua một số 
biến đổi đơn giản ta thu được 
 C=A-1/B=200-1/1.6=0.036 
D=1/B=0.0625. 
Với mỗi trạm và toàn vùng ta thu được 7 
công thức như vậy. Các hệ số của chúng được 
cho trong bảng 1. 
Bảng 1. Kết quả tính hệ số C, D cho từng trạm và 
chung cho cả vùng 
Tên trạm C D 
Thành Mỹ 0.107345 0.074313 
Thượng Nhật 0.314605 0.069886 
Hiệp Đức 1.669762 0.038004 
Quảng Ngãi 0.206588 0.062065 
Hiên 0.207697 0.063925 
Hội Khách 0.82461 0.04427 
chung 6 trạm 0.360214 0.058125 
4.2.Đánh giá công thức 
Các sai số của tất cả các công thức tìm được 
cho từng trạm và cả vùng (cả 6 trạm) cũng như 
của công thức Marshall-Palmer được cho trong 
bảng 2 và 3. Các sai số này đều được đánh giá 
trên tập số liệu độc lập. 
Bảng 2. Sai số của công thức tính được cho từng 
trạm và cho cả vùng 
Trạm ME MAE RMSE 
Thành Mỹ -0.27609 0.27609 11.7131 
Hiệp Đức 1.745869 1.745869 10.5877 
Thượng Nhật 0.586615 0.586615 10.7409 
Quảng Ngãi -0.28928 0.28928 11.4543 
Hiên -0.35695 0.35695 4.51845 
Hội Khách 1.6884 1.6884 4.99912 
Cả vùng -1.819075 1.819075 11.9862 
Bảng 3. Sai số của công thức Marshall-Palmer tính 
cho từng trạm và cho cả vùng 
Trạm ME MAE RMSE 
Thành Mỹ -4.69165 4.69165 15.6252 
Hiệp Đức -6.5476 6.5476 16.201 
Thượng Nhật -5.6307 5.6307 15.8422 
Quảng Ngãi -4.42581 4.42581 14.6680 
Hiên -6.42702 6.42702 8.53497 
Hội Khách -6.98372 6.98372 10.8975 
Cả vùng -8.69165 8.69165 15.6252 
Các chỉ số đánh giá trong bảng 2 và 3 cho 
thấy: 
- Sai số ME của các công thức tính được 
tương đối nhỏ nhưng sai số RMSE còn tương 
đối lớn. 
- Sai số của công thức Marshall-Palmer lớn 
hơn đáng kể so với sai số của các công thức 
tính được, kẻ cả công thức chung cho cả vùng. 
- Chỉ số ME (BIAS) đánh giá cho công thức 
của Marshall – Palmer nhỏ hơn 0 chứng tỏ, ước 
lượng cường độ mưa từ công thức của Marshall 
-Palmer cho giá trị nhỏ hơn giá trị thực đo được. 
- Sai số của từng trạm nhỏ hơn so với sai số 
cho cả vùng. Điều này cũng dễ hiểu, vì khi tính 
trên toàn vùng, ta đã không tính đến sự khác 
biệt địa lý giữa các trạm. 
Sai số còn lớn có thể do những nguyên nhân 
đã nêu trong mục mở đầu và có thể do tập số 
liệu chưa đủ lớn. 
N.H. Điền / Tạp chí Khoa học ĐHQGHN, Khoa học Tự nhiên và Công nghệ 26, Số 3S (2010) 317‐321 321
Tài liệu tham khảo 4. Kết luận 
[1] Nguyễn Hướng Điền, Tạ Văn Đa, Khí tượng 
radar, NXB Đại học Quốc gia Hà Nội, Hà Nội, 2010. 
Từ những kết quả tính toán được ở trên, 
bước đầu cho thấy: 
[2] Ronald E. Rinechart, Radar for Meteorologists, 
University of North Dakota, USA, 1992. - Đã tính được 6 công thức riêng cho từng 
trạm riêng và 1 công thức cho toàn vùng (bao 
trùm 6 trạm kể trên ). 
[3] L.Z. Rumsixki, Phương pháp toán học sử lý các 
kết quả thực nghiệm, Nhà xuất bản khoa học kỹ 
thuật Hà Nội (dịch bởi Hoàng Hữu Như, Nguyễn 
Bác Văn), 1972. 
- Sai số trên từng trạm tính riêng từng công 
thức nhỏ hơn so với sai số tính trên toàn vùng. 
[4] Phan Văn Tân, Các phương pháp thống kê trong 
khí hậu, NXB Đại học Quốc gia Hà Nội, Hà Nội, 
2003. 
- Sai số của các công thức tính được nhỏ 
hơn sai số của công thức Marshall-Palmer 
Empirical formulas for calculating rainrate 
from radar reflectivity for the Mid-Central Vietnam 
Nguyen Huong Dien 
Faculty of Hydro-Meteorology & Oceanography, Hanoi University of Science, VNU 
334 Nguyen Trai, Hanoi, Vietnam
To calculate the rainrate R (in mm/h) at each station, numerous relationships between R and the 
radar reflectivity Z (in mm6/m3) have been proposed in previous studies. In Vietnam, several formulas 
have also been presented for some isolated regions. However, modern radars do not directly measure 
the Z, but Z’ (in dBZ); in addition, all of formulas consider Z as a function of the rainrate R that leads 
to larger errors. To reduce errors and increase the applicability, an empirical formula for calculating 
directly rainrate R from radar reflectivity Z’ will be presented in this study, based on the measured 
rainfall data of 6 surface stations in the Mid-Central Vietnam and the reflectivity Z’ observed by radar 
Doppler installed at Tam Kỳ station for a mesoscale heavy rain event in the year 2008. The relations 
expressed in the form R= C10DZ’ for each station and the Mid-Central Vietnam are constructed in 
which the empirical coefficients C and D are determined by the least square method. The errors 
associated with these formulas are considerably smaller than that from Marshall-Palmer, and the errors 
of the expression for each station are smaller than that for the entire region. 
Keywords: radar reflectivity, rainrate, empirical formula. 
            Các file đính kèm theo tài liệu này:
5) Dien_317-321 (5tr).pdf