Ngành nông nghiệp Việt Nam sẽ không tự mình phát triển một cách hiệu quả được. Muốn vậy, để nền nông nghiệp Việt Nam có thể đứng vững trước những thách thức lớn và nắm bắt được những cơ hội do việc gia nhập WTO đem lại thì đòi hỏi cần có sự hỗ trợ và phối hợp đồng bộ cùng phát triển của các ngành kinh tế khác trong nền kinh tế.
27 trang |
Chia sẻ: ndson | Lượt xem: 1393 | Lượt tải: 0
Bạn đang xem trước 20 trang tài liệu Đề tài Quy tắc về trợ cấp nông nghiệp của WTO và một số vấn đề đặt ra đối với Việt Nam khi gia nhập WTO, để xem tài liệu hoàn chỉnh bạn click vào nút DOWNLOAD ở trên
BẢNG KÝ HIỆU VIẾT TẮT
Kí hiệu
Nghĩa Tiếng Việt
AMS
Tổng lượng hỗ trợ trong nước
AoA
Hiệp định Nông nghiệp
OECD
Tổ chức hợp tác phát triển kinh tế
UNCTAD
Hội nghị Liên hiệp quốc về Thương mại và phát triển
WTO
Tổ chức Thương mại thế giới
LỜI MỞ ĐẦU
Hiện nay, Việt Nam là một nước có 69% lực lượng lao động vẫn thuộc lĩnh vực nông nghiệp và 45% dân số sống tại nông thôn. Trong những năm vừa qua, nông nghiệp Việt Nam đã có những chuyển biến lớn nhờ chủ trương đi tắt đón đầu khá thành công, ứng dụng thành tựu khoa học kỹ thuật thế giới để xây dựng và phát triển nền nông nghiệp và trở thành quốc gia hàng đầu về xuất khẩu nông sản: hồ tiêu (thứ nhất), gạo và cà phê (thứ 2), hạt điều...
Tuy nhiên, dù là quốc gia hàng đầu về xuất khẩu nông sản, nhưng đời sống của nông dân vẫn còn thấp. Và điều quan trọng, tính bền vững trong nông nghiệp còn rất bấp bênh, bộc lộ nhiều lỗ hổng lớn trong chuỗi sản xuất, từ giống, chăm sóc... cho đến sau thu hoạch, thể hiện qua việc sản xuất theo phong trào. Trong khi đó, xét về mặt kinh tế và hiệu quả sử dụng đất, việc định vị cây trồng và quy hoạch sản xuất nông nghiệp chưa hợp lý.
Với sự kiện Việt Nam là thành viên của WTO, ngành nông nghiệp Việt Nam sẽ có nhiều cơ hội phát triển nhưng đồng thời cũng gặp nhiều thách thức. Những thách thức lớn đó là mức độ cạnh tranh thấp, hay phải đương đầu với trợ cấp xuất khẩu của các nước giàu, năng lực của Việt Nam thực thi các điều khoản cam kết, việc cắt giảm thuế quan và các trợ cấp nông nghiệp, việc Việt Nam không được tiếp cận đối với cơ chế tự vệ đặc biệt cho các sản phẩm chăn nuôi...
Đã có nhiều giải pháp và chương trình nhằm hỗ trợ cho nông nghiệp song thực tế đã cho thấy những chính sách hỗ trợ hiện nay lại không phù hợp với quy định của WTO. Điều này sẽ có những ảnh hưởng nhất định đến sự phát triển của nông nghiệp Việt Nam trong thời gian qua. Do đó, để ngành nông nghiệp Việt Nam có thể tránh được những thua thiệt trong việc thực hiện các cam kết và nâng cao khả năng cạnh tranh đòi hỏi nhà nước phải có những chính sách hỗ trợ cho nông nghiệp một cách hợp lý và khéo léo. Vì vậy, để có thể hiểu rõ hơn về những chính sách trợ cấp và hỗ trợ nông nghiệp của Việt Nam trong quá trình gia nhập WTO, em đã chọn đề tài “Quy tắc trợ cấp nông nghiệp của WTO và một số vấn đề đặt ra đối với Việt Nam khi gia nhập WTO”
Trong quá trình nghiên cứu, mặc dù đã có nhiều cố gắng song vì kiến thức còn có nhiều hạn chế nên bài viết khó tránh khỏi được những hạn chế và sai sót. Em rất mong có được sự đóng góp ý kiến của các thầy cô giáo để bài viết hoàn thiện hơn.
Em xin chân thành cảm ơn PGS.TS Nguyễn Như Bình đã tận tình hướng dẫn và giúp đỡ em thực hiện bài viết này. Em xin chân thành cảm ơn.
NỘI DUNG
1.Quy định nông nghiệp của WTO và vấn đề trợ cấp nông nghiệp
1.1.Những quy định của WTO về trợ cấp nông nghiệp
1.1.1.Quy định về trợ cấp
WTO quy định, trợ cấp là những lợi ích mà chính phủ đem lại cho một đối tượng nhất định và có thể lượng hoá về mặt tài chính. Theo đó, trợ cấp được chia thành 3 nhóm chính. Bao gồm:
- Nhóm “đèn đỏ” là trợ cấp bị cấm sử dụng bao gồm trợ cấp xuất khẩu và trợ cấp thay thế nhập khẩu để khuyến khích sử dụng đầu vào trong nước, khuyến khích nội địa hóa.
- Nhóm “đèn vàng” là trợ cấp riêng biệt cho một ngành hoặc một vùng, gây lệch lạc thương mại. Nhóm trợ cấp này theo quy định của WTO không bị cấm sử dụng nhưng nếu sử dụng, chúng ta có thể bị đánh thuế chống trợ cấp...
- Nhóm “đèn xanh” là trợ cấp được phép áp dụng: trợ cấp chương trình nghiên cứu và phát triển, trợ cấp phát triển vùng khó khăn... Nhóm này được coi là ít gây lệch lạc cho thương mại và không bị áp dụng các biện pháp “ trả đũa”.
1.1.2. Quy định về trợ cấp nông nghiệp
Hiện nay, tuy chỉ chiếm không quá 10% thương mại quốc tế và ở nhiều nước chiếm không quá 5% GDP, song thực tế cho thấy nông nghiệp hiện nay là một lĩnh vực nhạy cảm trong đàm phán thương mại quốc tế đặc biệt là trong các vòng đàm phán Doha. Sự nhạy cảm đó được thể hiện khi mà hiện nay xu hướng tự do hoá thương mại đang ngày càng phát triển và được các quốc gia hướng tới thì ở các nước đều muốn bảo hộ cho ngành nông nghiệp của mình. Sự bảo hộ đó là nhằm đảm bảo công ăn việc làm, nhất là ở những nước đang phát triển, đảm bảo an ninh lương thực, giữ vững ổn định chính trị - xã hội... Do đó, đây là lĩnh vực được bảo hộ cao nhất trong chính sách ngoại thương của các nước. Điều này cũng có nghĩa là hàng nông sản chịu thuế quan cao nhất và được trợ cấp cao nhất.
Khi WTO ra đời, các nước đã thống nhất và ký kết Hiệp định về nông nghiệp nhằm tạo ra khuôn khổ cho thương mại hàng nông sản. Theo đó, trợ cấp trong nông nghiệp được WTO phân chia thành hai nhóm chính là: Trợ cấp xuất khẩu và hỗ trợ trong nước.
- Trợ cấp xuất khẩu là những lợi ích được chính phủ dành cho một hoặc một số đối tượng mà trực tiếp gắn với hoạt động và kết quả xuất khẩu. Theo quy định của WTO thì trợ cấp nông sản xuất khẩu là bị cấm sử dụng. Tuy nhiên, các nước thành viên sẽ có một lộ trình để thực hiện việc cắt giảm trợ cấp xuất khẩu nông sản theo đúng lộ trình trong Hiệp định Nông nghiệp đã ký kết, đó là:
+ Giảm mức độ trợ cấp cả về mặt trị giá cũng như về mặt số lượng những mặt hàng được trợ cấp.
+ Các nước phát triển sẽ cắt giảm 36% nguồn ngân sách để trợ cấp dành cho xuất khẩu nông sản trong vòng 6 năm, bắt đầu từ 1/1/1996 đến 1/1/2001; khối lượng hàng hoá được hưởng trợ cấo giảm 21% trong cùng thời gian trên.
+ Các nước đang phát triển sẽ cắt giảm 24% nguồn ngân sách để trợ cấp dành cho xuất khẩu nông sản trong vòng 10 năm, bắt đầu từ 1/1/1995; khối lượng hàng hoá được hưởng trợ cấp sẽ được giảm 14% trong cùng thời gian trên.
+ Các nước kém phát triển không phải đưa ra các cam kết về cắt giảm.
+ Các nước không được phép áp dụng thêm bất kỳ biện pháp trợ cấp xuất khẩu nào trước đây chưa từng tồn tại.
- Hỗ trợ trong nước là những lợi ích được chính phủ dành cho một hoặc một số đối tượng mà không trực tiếp gắn với hoạt động hay kết quả xuất khẩu của đối tượng đó. Theo hiệp định Nông nghiệp (AoA):
+ Ngưỡng hỗ trợ cho phép đối với các nước đang phát phát triển là 10% giá trị sản lượng sản phẩm nếu là hỗ trợ cho sản phẩm cụ thể và là 10% giá trị sản xuất nông nghiệp cả nước nếu là hỗ trợ không theo sản phẩm cụ thể.
+ Ngưỡng hỗ trợ cho phép đối với nước phát triển là 50%.
Đồng thời, WTO cũng đưa ra lộ trình cắt giảm hỗ trợ trong nước đối với các nước thành viên như sau:
+ Các nước phát triển cam kết cắt giảm 20% mức hỗ trợ tổng gộp trong nước (còn gọi là tổng lượng hỗ trợ trong nước) – AMS – trong thời gian 6 năm.
+ Các nước đang phát triển cam kết cắt giảm 13,3% mức hỗ trợ tổng gộp trong nước trong vòng 10 năm.
+ Các nước kém phát triển không phải cắt giảm hỗ trợ trong nước đối với nông sản.
Bên cạnh đó, vòng đàm phán Đôha đã đặt thời hạn dỡ bỏ toàn bộ các hình thức trợ cấp xuất khẩu và các biện pháp ảnh hưởng tương tự vào cuối năm 2013 tại Hội nghị Bộ trưởng Thương mại các nước WTO tại Hồng Kông ngày 18/12/2005.
1.2. Những cam kết của Việt Nam về trợ cấp nông nghiệp trong quá trình gia nhập WTO
Khi gia nhập WTO, Việt Nam đã tham gia ký kết nhiều cam kết về hàng hoá và dịch vụ. Trong đó, vấn đề đàm phán cũng như đi đến thống nhất việc thực hiện cam kết về nông nghiệp được coi là gay go và khó khăn nhất đặc biệt là về vấn đề trợ cấp. Theo đó, khi gia nhập WTO Việt Nam cam kết:
- Không áp dụng trợ cấp xuất khẩu đối với nông sản từ thời điểm gia nhập. Tuy nhiên, ta bảo lưu quyền hưởng một số quy định riêng của WTO dành cho các nước đang phát triển trong lĩnh vực này như bảo lưu được thời gian quá độ là 5 năm đối với các ưu đãi đầu tư dành cho sản xuất hàng xuất khẩu đã cấp trước ngày gia nhập WTO
- Đối với loại hỗ trợ mà WTO quy định phải cắt giảm nhìn chung ta duy trì được ở mức không quá 10% giá trị sản lượng. Ngoài mức này, ta còn bảo lưu thêm một số khoản hỗ trợ nữa khoảng 4.000 tỷ đồng mỗi năm (Nguồn: Thông tấn xã Việt Nam).
1.3. Một số lưu ý khi áp dụng trợ cấp nông nghiệp trong điều kiện gia nhập WTO
Nông nghiệp là một lĩnh vực hết sức nhạy cảm khi tham gia vào thương mại quốc tế và gia nhập WTO. Do đó, việc áp dụng các hình thức trợ cấp nông nghiệp đòi hỏi hết sức thận trọng và khéo léo tuân theo sự chi phối của các quy định khi là thành viên của WTO. Điều này, sẽ là thuận lợi nếu các nước thành viên áp dụng đúng cách theo các quy định của WTO mà không hạn chế song cũng cần có những lưu ý khi áp dụng nếu như không có sự nhận biết một cách chính xác và rõ ràng. Bởi, nếu không việc áp dụng các hình thức trợ cấp không đúng cách sẽ dễ dàng bị các thành viên khác áp dụng các biện pháp tự vệ và chống bán phá giá. Vì vậy, trong quá trình áp dụng các biện pháp trợ cấp nông nghiệp cần lưu ý một số vấn đề sau:
- Về nguyên tắc, thì WTO nghiêm cấm trợ cấp xuất khẩu như: trợ cấp trực tiếp cho người sản xuất hàng xuất khẩu, tài trợ các khoản chi cho xuất khẩu....nhưng một nước đã có trợ cấp xuất khẩu thì khi gia nhập WTO sẽ phải cam kết cắt giảm. Còn các loại trợ cấp mang tính chất khuyến nông hay trợ cấp phục vụ phát triển nông nghiệp được WTO cho phép nên các nước thành viên có thể áp dụng một cách không hạn chế.
- WTO không cấm các trợ cấp đối với các chương trình phát triển của các nước đang phát triển và có tính đến nhu cầu của các thành viên, nhất là các thành viên đang phát triển. Đây chính là điểm thuận lợi để các nước thành viên và nhất là các nước đang phát triển trong đó có Việt Nam sẽ hướng những biện pháp trợ cấp mà bị cấm trước kia sang những biện pháp trợ cấp theo chương trình phát triển như: chương trình phát triển vùng nông nghiệp, chương trình nghiên cứu và phát triển thị trường ...
- Đối với nhóm chính sách hỗ trợ trong nước, WTO cho phép các nước thành viên được áp dụng 3 loại hỗ trợ thúc đẩy phát triển sản xuất nông nghiệp, bao gồm: trợ cấp đầu tư cho nông nghiệp; trợ cấp đầu vào cho người nông dân vùng khó khăn, người nghèo, khó tiếp cận nguồn lực bình thường; hỗ trợ chuyển dịch cơ cấu để xoá bỏ cây thuốc phiện, chuyển sang trồng loại cây khác.
- Phần lớn các hình thức trợ cấp trong nước của các quốc gia hiện nay là trợ cấp “đèn vàng”, nghĩa là cho phép nhưng phải thận trọng. Nhưng nếu trợ cấp trong nước lại là đầu vào của một ngành thương mại, của hàng hoá thay thể nhập khẩu hay hàng xuất khẩu thì những trợ cấp này lại được xem xét ở dạng khác. Tức là, trong trường hợp những hỗ trợ đầu vào này làm cho các ngành đó cạnh tranh mạnh, gây tổn thất cho những đối thủ cạnh tranh trên thị trường, thì đối thủ cạnh tranh đó có quyền khiếu kiện với hai lý do là hàng hoá đó bán phá giá và khiếu kiện để tự vệ. Vì vậy, nhóm các trợ cấp “đèn đỏ” và “đèn vàng” cần phải hạn chế và không nên áp dụng. Tuy nhiên, các chương trình hỗ trợ trong nước thuộc loại “đèn xanh”, chi trả trực tiếp cho người sản xuất, hỗ trợ riêng cho thu nhập vẫn được áp dụng.
- Nếu áp dụng các biện pháp trợ cấp không đúng quy định của WTO, thì các sản phẩm nông nghiệp rất dễ bị áp dụng các biện pháp đối kháng hoặc đánh thuế chống bán phá giá.
Trong nhóm chính sách trợ cấp trong nước còn có các chính sách can thiệp thị trường của Chính phủ các nước. Đây là chính sách có tính nhạy cảm, dễ bị các nước nhập khẩu áp dụng biện pháp tự vệ.
2. Thực trạng trợ cấp nông nghiệp ở Việt Nam hiện nay
2.1. Thực trạng sản xuất nông nghiệp và trợ cấp nông nghiệp ở Việt Nam
2.1.1. Tình hình phát triển nông nghiệp của Việt Nam
Ở nước ta, hiện lĩnh vực nông nghiệp đang là nguồn sinh kế chính của hơn 60% dân số cả nước. Ngành sản xuất nông nghiệp có ảnh hưởng trực tiếp đến hơn 2/3 hộ gia đình làm nông nghiệp trong đó có 44% số hộ thuộc diện nghèo và có nguy cơ tiềm ẩn tái nghèo. Kể từ năm 1989 đến nay, nước ta đã trở thành một quốc gia xuất khẩu nông sản. Nếu như năm 1995, kim ngạch xuất khẩu nông lâm sản của Việt Nam đạt 1,3 tỷ USD thì năm 2006 đã đạt trên 7 tỷ USD, tăng gần 20% so với năm 2005 (đạt 5,7 tỷ USD). Trong đó, gỗ là mặt hàng có kim ngạch xuất khẩu cao nhất, đạt gần 2 tỷ USD; tiếp theo là các mặt hàng cao su, gạo, cà phê đều đạt kim ngạch trên 1 tỷ USD.
Gạo - một trong những mặt hàng xuất khẩu chủ lực của ngành nông nghiệp đạt kim ngạch 1,3 tỷ USD với sản lượng 4,8 triệu tấn. Mặc dù sản lượng xuất khẩu giảm nhưng do giá xuất khẩu tăng 2,6% nên kim ngạch xuất khẩu gạo chỉ giảm khoảng 7% so với năm 2005.
Mặt hàng cà phê tuy cũng giảm về sản lượng xuất khẩu, đạt 887.000 tấn nhưng do giá trị xuất khẩu tăng khoảng 45% nên kim ngạch xuất khẩu đạt 1,07 tỷ USD, tăng 45% so với năm trước.
Các mặt hàng tăng cả về sản lượng và kim ngạch xuất khẩu gồm cao su, chè, hồ tiêu, trong đó sản lượng cao su xuất khẩu đạt 739.000 tấn đạt kim ngạch 1,35 tỷ USD; chè 103.000 tấn đạt kim ngạch 109 triệu USD; hồ tiêu 119.000 tấn đạt kim ngạch 198 triệu USD (Nguồn: Thông Tấn Xã Việt Nam).
Mặc dù vậy, cũng phải thấy rằng hiện nay nông nghiệp Việt Nam cũng đang bộc lộ rất nhiều mặt hạn chế. Đó là, giá hầu hết các nông sản Việt Nam đều đắt hơn so với hàng nông sản nước ngoài trong khi chất lượng lại không đảm bảo. Giá thành sản xuất hàng của Việt Nam cao hơn so với hàng nước ngoài do phải tốn nhiều chi phí, trả nhiều lệ phí, trả nhiều công gián tiếp. Ví dụ đối với mặt hàng xuất khẩu chủ lực của Việt Nam là gạo. Trong khi, Thái Lan trồng lúa mùa địa phương, tuy rằng năng suất chỉ đạt dưới 2,5 tấn/ha song chất lượng hơn hẳn chất lượng gạo của Việt Nam mà chi phí lại ít tốn kém hơn do tận dụng được điều kiện tự nhiên nên không tốn tiền bơm nước, ít tốn phân bón, thuốc trừ sâu bệnh và diệt cỏ. Trái lại, nông dân Việt Nam trồng lúa cao sản ngắn ngày năng suất 4-6 tấn/ha nhưng phải tốn tiền bơm nước ra để sạ sấy, bón nhiều phân, bơm nước và giữ nước ruộng, phun thuốc trừ sâu bệnh, làm cỏ, phòng trừ chuột. Các mặt hàng nông sản khác cũng trong trường hợp tốn kém tương tự.
Với những thành tựu đạt được, nông nghiệp đóng vai trò quan trọng đối với sự phát triển kinh tế của đất nước. Trong bối cảnh hội nhập WTO, nền nông nghiệp Việt Nam sẽ có cơ hội phát triển với một thị trường tiêu thụ khổng lồ hơn 5 tỷ người, chiếm 95% GDP, 95% giá trị thương mại thế giới và một kim ngạch nhập khẩu trị giá 635 tỷ USD/ năm nhưng đồng thời cũng đặt ra không ít những khó khăn cho nền nông nghiệp Việt Nam. Đặc biệt là sự cạnh tranh mạnh mẽ của các sản phẩm nông nghiệp của các nước phát triển vốn đã có sự bảo hộ từ lâu và phát triển mạnh. Trong khi, nền nông nghiệp nước ta vẫn là nền sản xuất nhỏ, phân tán, công nghệ lạc hậu, năng suất kém, chất lượng sản phẩm không cao, bình quân đất nông nghiệp trên một lao động thấp, tính chất lao động mùa vụ, không ổn định...Mặt khác, những sản phẩm nông nghiệp xuất khẩu hiện nay mới chỉ là các sản phẩm thô, có hàm lượng chất xám không nhiều. Do đó, thiếu tính bền vững lâu dài trong khi chúng ta đang phải đối mặt với sự cạnh tranh của những sản phẩm nông nghiệp đang được bảo hộ cao mang tính chất tinh vi đã và đang đặt ra cho nền nông nghiệp Việt Nam rất nhiều vấn đề cần giải quyết. Vì vậy và trước hết, chúng ta cần có chính sách hỗ trợ cho ngành nông nghiệp một cách hợp lý nhất là trong điều kiện Việt Nam là thành viên của WTO thì nhiệm vụ này lại càng trở nên khó khăn và phức tạp hơn rất nhiều.
2.1.2. Chính sách trợ cấp
Trong giai đoạn 1999-2001, Việt Nam tiến hành trợ cấp nông nghiệp dưới hình thức thưởng xuất khẩu đối với 7 mặt hàng trong nông nghiệp (gạo, cà phê, chè, rau quả, thịt lợn, hạt tiêu), hỗ trợ lãi suất mua tạm trữ xuất khẩu đối với cà phê, gạo hay bù lỗ xuất khẩu một số mặt hàng : cà phê, gạo, thịt lợn, dưa chuột muối... đạt 4,9% giá trị sản lượng. Nhưng đến giai đoạn 2004-2005, những hỗ trợ này đã bị loại bỏ dần. Ngoài ra, những biện pháp bảo hộ phi thuế cũng gần như đã được bãi bỏ. Hầu hết hàng hóa đều được quản lý theo các tiêu chuẩn kỹ thuật và không hạn chế định lượng.
Qua khảo sát cho thấy, giá trị trợ cấp cao nhất dành cho hai nhóm hàng gạo và cà phê; tỷ lệ trợ cấp cao nhất dành cho thịt lợn (6%) và rau quả (3%). Tuy nhiên, mức trợ cấp này không có giá trị kinh tế lớn và còn thấp hơn một số nước trong khu vực.
Khi gia nhập WTO, những trợ cấp về nông nghiệp Chính phủ vẫn tiếp tục duy trì, đặc biệt là những công trình thuỷ lợi. Trong trái phiếu Chính phủ, dành cho giao thông 70% và 30% cho thuỷ lợi. Về chương trình giống, Chính phủ đã dành 3.000 tỷ đồng để nghiên cứu giống cho nông nghiệp. Trước đây, Chính phủ trợ cấp cho các doanh nghiệp, nhưng không hiệu quả, nay bắt đầu chuyển hướng trợ cấp cho người nông dân (Nguồn: VietNam Development Gateway ngày 29/1/2007).
2.1.3. Chính sách hỗ trợ
Việt Nam áp dụng các mức độ bảo hộ khác nhau đối với từng nhóm hàng. Theo đó, các nhóm hàng được bảo hộ bao gồm:
+ Nhóm bảo hộ thấp: là các nhóm các nguyên liệu đầu vào chế biến như ngô, đậu tương...
+ Nhóm bảo hộ trung bình: là nhóm nông sản mà Việt Nam có khả năng xản xuất, nhưng năng lực cạnh tranh chưa cao như rau quả tươi, sữa, thịt tươi, thịt đông lạnh.
+ Nhóm bảo hộ cao: là nhóm nông sản chế biến như đường, thịt chế biến, rau quả chế biến, chè, cà phê hòa tan, là những sản phẩm công nghiệp chế biến Việt Nam sản xuất nhưng năng lực cạnh tranh còn yếu so với hàng nước ngoài.
Chính sách hỗ trợ trong nước của Việt Nam tập trung tập trung phần lớn vào nhóm Chính sách “ hộp xanh” và “Chương trình Phát triển” là những nhóm chính sách mà các nước thành viên WTO được tự do áp dụng.
Trong giai đoạn 1999 – 2001, chính sách hỗ trợ trong nước cho ngành nông nghiệp bao gồm:
+ Nhóm chính sách hộp xanh: các chính sách hỗ trợ trong nhóm này do Việt Nam áp dụng chiếm 84,5% tổng nhóm hỗ trợ trong nước, tập trung chủ yếu trong xây dựng kết cấu hạ tầng nông nghiệp, dịch vụ khuyến nông, các chương trình hỗ trợ vùng, hỗ trợ khắc phục thiên tai, dự trữ công vì mục đích đảm bảo an ninh lương thực. Các chính sách hỗ trợ đào tạo, nghiên cứu khoa học, dịch vụ kiểm tra giám sát dịch bệnh và sâu bệnh, hỗ trợ điều chỉnh cơ cấu còn chiếm tỷ trọng rất nhỏ trong tổng số chi hỗ trợ trong nhóm hộp xanh, mới chiếm tỷ lệ khoảng 1-3% (Nguồn:WTO document WT/ACC/ SPEC/VNM/3/Rev.5, Besnesdicte Hermelin 2005).
Biểu đồ 2.1. Nhóm chính sách trợ cấp “ Hộp xanh”
Nguồn: WTO document WT/ACC/SPEC/VNM/3/Rev.5, Besnesdicte Hermelin(2005).
+ Nhóm chương trình phát triển: Các chính sách hỗ trợ trong nhóm chương trình phát triển đang áp dụng chiếm 10,7% tổng nhóm hỗ trợ trong nước. Chủ yếu dưới các hình thức hỗ trợ cho một số chương trình hỗ trợ sau đầu tư, hỗ trợ lãi suất cho mía đường, sản xuất sữa, chăn nuôi; hỗ trợ lãi suất thấp cho người nghèo, chuyển dịch cơ cấu kinh tế (bỏ trồng cây thuốc phiện).
+ Nhóm chính sách hộp đỏ: Các chính sách trong nhóm hộp đỏ chiếm 4,9% tổng nhóm hỗ trợ trong nước. Việt Nam mới sử dụng những năm giá nông sản xuống quá thấp (gạo, đường, bông, thịt lợn), Nhà nước hỗ trợ lãi suất mua tạm trữ lương thực cho nông dân đỡ thiệt hại. Tổng mức hỗ trợ gộp đối với các gạo, bông và thịt lợn của Việt Nam thấp hơn so với mức tối thiểu mà các nước đang phát triển được phép áp dụng (10% giá trị sản lượng), nhưng cao hơn mức tối thiểu đối với mặt hàng đường.
2.2. Một số vấn đề đặt ra đối với trợ cấp nông nghiệp ở Việt Nam
Theo cam kết gia nhập WTO, Việt Nam sẽ loại bỏ trợ cấp xuất khẩu đối với hàng nông sản từ thời điểm gia nhập. Như vậy, so với các nước thì đây là một cam kết được cho là mạnh mẽ và dũng cảm bởi nước ta hiện nay vẫn là nước sản xuất nông nghiệp chiếm tỷ lệ lớn và một số mặt hàng được đánh giá nếu có sự hỗ trợ từ phía nhà nước thì sẽ nâng cao được khả năng cạnh tranh của mình trong khi đó việc thực hiện cam kết lại không có lộ trình cho vấn đề trợ cấp xuất khẩu nông sản như các nước (đó là tiến tới loại bỏ trợ cấp xuất khẩu vào năm 2010 hoặc 2013). Điều này đã đặt ra cho Việt Nam không ít những vấn đề nảy sinh trong việc thực hiện cam kết cũng như định hướng cho việc trợ cấp nông nghiệp trong tương lai. Một số vấn đề được đưa ra là:
2.2.1.Chính sách hỗ trợ xuất khẩu và trợ cấp trong nước còn nhiều điểm chưa phù hợp
- Sự hỗ trợ và trợ cấp trong nông nghiệp hiện nay chỉ mang tính giải quyết tình thế hay đối phó tạm thời, ngắn hạn với thị trường tức là từ những vấn đề bất cập và nảy sinh thì mới có sự điều chỉnh, chưa có những bước đi chiến lược, dài hạn, lại không đảm bảo minh bạch. Do đó, với cam kết loại bỏ ngay đối với trợ cấp xuất khẩu và cắt giảm các hình thức trợ cấp khác được coi là thua thiệt hơn so với các nước thành viên của WTO khác thì những kiểu trợ cấp này không còn phù hợp nữa bởi sự trậm trễ nhiều khi làm mất cơ hội kinh doanh trên một sân chơi lớn với nhiều đối thủ. Vì vậy, trong một sân chơi lớn và bình đẳng đòi hỏi những chính sách hỗ trợ từ phía nhà nước cần có chiến lược lâu dài, đảm bảo và phù hợp với quy định của WTO.
- Đối tượng được hưởng trợ cấp chủ yếu là khối doanh nghiệp, đặc biệt là doanh nghiệp nhà nước. Trong khi đó, WTO cũng quy định hỗ trợ trực tiếp cho nông dân nhưng Nhà nước thường hỗ trợ thông qua doanh nghiệp. Nông dân chỉ là người hưởng lợi gián tiếp nhưng không ổn định. Điều này sẽ gây khó khăn cho Việt Nam khi thực hiện những quy định về trợ cấp của WTO, bởi nền nông nghiệp Việt Nam hiện nay vốn là nền nông nghiệp nhỏ, sản xuất theo kiểu manh nhúm, dựa vào điều kiện tự nhiên không có sự tập trung. Nông dân thường là những người trong hộ gia đình sản xuất nông nghiệp, mang tính chất thời vụ, hơn nữa lại không tập trung sản xuất giống như ở những nước phát triển. Do đó, việc chuyển đổi hình thức trợ cấp trực tiếp đến người nông dân gặp rất nhiều khó khăn và nhiều khi không hiệu quả nếu không có giải pháp và chiến lược hợp lý.
- Ngành nông nghiệp chưa xây dựng được hệ thống các tiêu chí được hưởng trợ cấp rõ ràng để tạo sự bình đẳng cho các doanh nghiệp, các vùng sản xuất nông nghiệp từ đó thường xuyên xảy ra tình trạng thiếu thừa bất hợp lý.
- Mức hưởng trợ cấp giữa các mặt hàng nhập khẩu cũng có sự chênh lệch đáng kể. Ví như, hàng nông sản được bảo hộ qua thuế (24,5%), cao hơn gấp rưỡi so với các sản phẩm khác (18%). Ngoài ra, ngành nông nghiệp còn có những mặt hàng được bảo hộ cao nhất với mức thuế nhập khẩu rất thấp (0–10%) như giống cây trồng, giống vật nuôi…(Nguồn: Báo Điện Tử Tổ Quốc ngày 6/12/2006)
2.2.2.Mức độ cam kết cao
Gia nhập vào WTO, Việt Nam cam kết xoá bỏ trợ cấp xuất khẩu nông nghiệp kể từ khi gia nhập, trong đó cũng là mức cam kết này nhưng các nước thành viên khác lại có lộ trình tới năm 2010 hoặc 2013 mới phải cắt giảm (như Mỹ là năm 2013). Điều này khiến cho nông nghiệp Việt Nam gặp những bất lợi hơn khi mới bước chân vào một thị trường lớn. Trong khi đó, nông nghiệp Việt Nam lại đang đối mặt với một cam kết thuế quan được coi là bất lợi hơn rất nhiều so với các nước thành viên kể cả những nước trong cùng một khu vực. Cụ thể, thuế nông sản phải giảm từ mức hiện hành xuống xấp xỉ 20%, các sản phẩm chế biến hiện có mức thuế cao (40- 50%) như cà phê hoà tan, bột dinh dưỡng, nước uống… bị yêu cầu phải giảm nhiều hơn so với nông sản thô. Đặc biệt, một số mặt hàng sẽ phải chịu áp dụng hạn ngạch thuế quan như đường, muối, trứng gia cầm và thuốc lá đồng thời Việt Nam lại không được áp dụng các biện pháp tự vệ đặc biệt như nhiều nước khác. Bởi Việt Nam đang trong thời gian bị coi là có nền kinh tế phi thị trường (trong vòng 12 năm).
2.2.3. Đối mặt với sự bảo hộ lớn về nông nghiệp của các nước.
- Hàng năm các nước phát triển vẫn tung ra 230 tỷ USD để trợ cấp nông nghiệp nhằm bán các nông sản của họ dưới mức chi phí sản xuất. Với việc xuất khẩu các sản phẩm nông nghiệp được trợ cấp này chính là sự cạnh tranh phá giá đối với sản phẩm các nước đang phát triển nói chung và Việt Nam nói riêng. Với sự cạnh tranh dưới giá thành lớn như thế thì các nhà sản xuất nhỏ và đại bộ phận nông dân khó có thể "đứng vững" được. Bởi nếu xét về trợ cấp nông nghiệp thì nhà nước ta trợ cấp ít hơn nhiều nước trên thế giới, nhất là so với Mỹ và EU. Mỗi năm Mỹ trợ cấp cho nông dân trong nước trung bình là 16 tỷ USD và có xu hướng ngày càng tăng (năm 2003 là 10,1 tỷ USD lên 18,9 tỷ USD năm 2005, đặc biệt năm 2006 là 10,8 tỷ USD để trợ giá nông sản) ( Nguồn: Báo Nhân Dân ngày 26/6/2007).
Ngay cả trong các nước OECD (Tổ chức hợp tác và phát triển) cũng nhận thấy rằng tuy nông nghiệp chiếm chưa tới 2% GDP của 30 nước trong OECD song mức trợ cấp cho nông nghiệp lại rất cao. Các chủ hộ nông nghiệp hoặc chủ trang trại lớn của 30 nước OECD nhận được trợ cấp dưới mọi hình thức, lên đến 283 tỷ USD năm 2005, chiếm 29% thu nhập về nghề nông và tương đương với 1,1% GDP của các nước này. Nước có chính sách bảo hộ nông nghiệp và nông dân mạnh nhất là Thụy Sĩ. Năm 2005, hỗ trợ của chính phủ dưới nhiều hình thức chiếm tới 68% thu nhập của nông dân nước này. Tiếp theo là các nước: Nauy ( 64%); Hàn Quốc(63%); Nhật Bản (56%); các nước EU(32%) ( Nguồn: Tạp chí Cộng sản ngày 17/7/2007).
Mặt khác, trong từng ngành nghề cũng đã bộc lộ sự chênh lệch khá lớn trong chính sách trợ cấp của các nước như trong trường hợp trợ giá cho ngành đường. Hiện nay, giá đường của Việt Nam đang cao hơn giá đường thế giới và thuế suất đánh vào hàng đường trắng xuất khẩu là 40-60% trong khi mức trợ cấp của các nước là rất lớn ảnh hưởng không nhỏ tới sự cạnh tranh của ngành đường Việt Nam.
Bảng 2.1: Mức trợ cấp cho ngành đường của một số quốc gia
Nước
Mức trợ cấp (triệu USD)
EU
1600
Bazil
500
Thái Lan
151
( Nguồn: Tự Tổng hợp, Thời báo Kinh tế Việt Nam tháng 12/2006)
Hay thực tế cho thấy, ở EU một con bò được trợ cấp 2,62 USD mỗi ngày và ở Mỹ là 2,5USD, còn cao hơn thu nhập trung bình 1 ngày của nông dân Việt Nam (Nguồn: Vietnamnet ngày 22/11/2006). Điều này cho thấy, khả năng cạnh tranh của các sản phẩm nông nghiệp của Việt Nam trong quá trình gia nhập WTO là hết sức khó khăn.
- Các nước phát triển hiện nay sử dụng các hình thức trợ cấp hết sức khéo léo, hầu hết trợ cấp trong nước của họ chuyển sang hình thức trợ cấp hộp xanh là đối tượng được miễn trừ khỏi các cam kết cắt giảm. Ví dụ như ở Pháp: họ xem đầu tư hạ tầng cho tới từng nông trại nông dân là một thứ trợ cấp nông thôn. Nông dân là nông trang, nhà nước làm đường, kéo điện, nước tới nơi, cấp phát phương tiện cho từng hộ nông dân. Nhà nước đầu tư cho vấn đề khuyến nông, tức là ứng dụng khoa học công nghện, đưa kỹ thuật, hướng dẫn nông dân làm rồi tiến hành đầu tư sau khi đã có những quy hoạch. Hay như ở Mỹ: họ có một hệ thống dự báo nhu cầu tiêu thụ và sản xuất, từ đó nhà nước khuyến khích những nơi đang sản suất không hiệu quả mà có năng suất thấp sẽ không sản xuất nữa nếu như dự báo rằng nhu cầu về sản phẩm đó đang giảm và ở một mức nào đó. Vì vậy, nhà nước sẽ hỗ trợ tiền cho những người nông dân này. Và dạng trợ cấp này không phải là trợ cấp trực tiếp lên sản phẩm nên sẽ không bị WTO cấm trong khi vẫn giúp đỡ được người nông dân giảm thiểu được những thua lỗ.
2.2.4. Mức trợ cấp thấp
Thực tế hiện nay, các trợ cấp Việt Nam đang áp dụng như thưởng xuất khẩu, trợ lãi suất thu mua dự trữ gạo, cà phê, bông, bù lỗ xuất khẩu của Việt Nam cũng mới chỉ đạt 4,9%, tức là còn xa so với ngưỡng giới hạn. Bên cạnh đó, đầu tư cho nông nghiệp chỉ đạt tỷ lệ 2% chi tiêu ngân sách. Ước tính cho thấy nếu sử dụng hết 10% như quy định của WTO, mỗi năm Việt Nam có khoản ngân sách hỗ trợ trực tiếp lên tới 16.000 tỷ đồng. Với mức này, thì trong những năm tới, Việt Nam cũng không thể trợ cấp được đủ hết số tiền này cho nông nghiệp trong khi mức quy định 10% của WTO mà Việt Nam cam kết vẫn là còn cao so với các nước khác. Nếu so với các nước trong khu vực, tỷ lệ bảo hộ thực tế của Việt Nam hiện vào loại trung bình (năm 2006 là 20,43% tính chung cho tất cả các mặt hàng) (Nguồn: Thời báo Kinh tế Việt Nam ngày 14/5/2007).
2.2.5. Đối mặt với sự mất giá của hàng nông sản xuất khẩu
Việc trợ cấp xuất khẩu của các nước phát triển là một trong những nguyên nhân chủ yếu gây ra tình trạng rớt giá của nông sản hiện nay. Trong khối EU, riêng hỗ trợ cho sản xuất thịt bò đã chiếm tới 84% giá trị sản xuất nông nghiệp toàn khối hay như Nhật Bản, hỗ trợ cho nông dân trồng lúa với mức tương đương 700% giá trị sản xuất nông nghiệp của nước này theo giá thế giới khiến cho không nước nào có thể xuất khẩu gạo vào Nhật Bản. Do được hỗ trợ, nông dân của các nước giàu thường có xu hướng sản xuất nhiều hơn mức cần thiết dẫn tới dư thừa trong nước. Nguồn cung dư thừa này tiếp tục được tung ra thị trường thế giới, có thể lại được hưởng thêm trợ cấp xuất khẩu khiến cho giá cả thế giới tụt xuống gần bằng hoặc thậm chí còn thấp hơn giá thành sản xuất ở các nước đang phát triển. Theo UNCTAD (Hội nghị của Liên hiệp quốc về Thương mại và Phát triển), giá nông sản thế giới đã sụt giảm khoảng 50% trong vòng 2 thập kỷ qua và hậu quả là các nước đang phát triển mất đi khoản thu nhập từ xuất khẩu lên tới 60 tỷ USD hàng năm.
Như vậy, việc trợ cấp xuất khẩu và hỗ trợ trong nước quá cao của các nước phát triển đang gây ảnh hưởng rất lớn đến khả năng xuất khẩu của hàng nông sản Việt Nam. Do đó, việc xóa bỏ trợ cấp xuất khẩu và hỗ trợ trong nước ở các thị trường xuất khẩu cùng với các biện pháp trợ cấp hợp lý phù hợp với quy định của WTO ở trong nước sẽ giúp các nước đang phát triển như Việt Nam gia tăng một cách đáng kể lợi thế cạnh tranh so sánh, góp phần đẩy mạnh xuất khẩu đặc biệt nếu trợ cấp xuất khẩu tập trung ở một số mặt hàng mà Việt Nam hiện đang có thế mạnh, tiềm năng xuất khầu như: Gạo, cà phê, tiêu, điều, rau quả…
3. Một số giải pháp và kiến nghị nhằm nâng cao hiệu quả hoạt động trợ cấp đối với nông nghiệp Việt Nam khi gia nhập WTO
3.1.Kiến nghị
Để hoạt động trợ cấp nông nghiệp của Việt Nam có thể tạo ra hiệu quả cao nhất trong quá trình gia nhập WTO thì đòi hỏi những chính sách hỗ trợ nông nghiệp từ phía nhà nước cần tuân theo nguyên tắc: phù hợp với những quy định của WTO; phù hợp với những điều kiện, hoàn cảnh của Việt Nam nhất là điều kiện về tài chính; không ỷ lại hay trông chờ quá nhiều vào sự hỗ trợ của nhà nước, tạo sân chơi bình đẳng cho các thành phần kinh tế. Theo đó, để tạo hiệu quả cho hoạt động trợ cấp nông nghiệp trong thời gian tới chúng ta có một số kiến nghị như sau:
- Các chính sách hỗ trợ nông nghiệp sẽ được điều chỉnh theo hướng chuyển từ hỗ trợ doanh nghiệp sang hỗ trợ cho nông dân trực tiếp sản xuất. Bởi lâu nay, nhà nước vẫn hỗ trợ chủ yếu cho các công ty quốc doanh còn người nông dân không được trợ cấp gì nhiều (toàn bộ là trợ cấp gián tiếp) dẫn đến tình trạng người nông dân thường bị ép giá và bán cho các công ty độc quyền thu mua trong khi các công ty quốc doanh này đại bộ phận là làm ăn thua lỗ.
- Chính phủ tăng cường hỗ trợ cho nông nghiệp qua các chương trình phát triển hơn là thực hiện chính sách bảo hộ. Đặc biệt trong vấn đề trợ cấp xuất khẩu hàng hoá nông nghiệp thì sẽ thay thế dần bằng các hoạt động xúc tiến thương mại, tạo điều kiện về thủ tục, chi phí, kho bãi cho hoạt động xuất khẩu diễn ra thuận lợi.
- Nhà nước cần phân loại khả năng cạnh tranh của từng ngành hàng để xây dựng chính sách hỗ trợ và bảo trợ về thuế hợp lý, tăng cường bộ máy và năng lực theo dõi tình hình nhập khẩu nông sản phẩm nhằm có khả năng đưa ra cảnh báo sớm. Đồng thời, cần xây dựng các công cụ quản lý mới như: chống bán phá giá, chống trợ cấp và cơ chế tự vệ.
- Nhà nước cần phải hỗ trợ cho người nông dân kể cả về kỹ thuật và vốn đầu tư, đồng thời đối với các doanh nghiệp đầu tư vào khu vực sản xuất nông nghiệp thì nhà nước cũng nên có những chính sách ưu tiên để từ đó khuyến khích thêm những doanh nghiệp đầu tư phát triển nông nghiệp bởi những khó khăn và rủi ro trong sản xuất nông nghiệp là khá lớn.
3.2.Giải pháp
Hoàn thiện cơ chế thông tin và cảnh báo để chủ động hơn trong việc ứng phó với các biến động trên thế giới
Theo đó, nhà nước sẽ xây dựng một bộ phận cảnh báo từ trung ương đến tận các địa phương. Bộ phận cấp trên có nhiệm vụ tìm hiểu thông tin và đưa ra nhận định rõ ràng về nhu cầu thị trường, những biến động trên thế giới (thông qua các tổ chức quốc tế và đại sứ quán của Việt Nam ở các nước, các hiệp hội) và khă năng sản xuất trong nước để có những biện pháp ứng phó phù hợp. Còn các bộ phận cấp dưới có nhiệm vụ thông báo cho bộ phận cấp trên những thông tin về khă năng sản xuất của nông dân đồng thời hướng dẫn người nông dân thực hiện theo những biện pháp mà bộ phận cấp trên đã đề ra. Đồng thời, hoạt động của bộ phận cảnh báo cần phải đi sâu hơn và tiếp cận hơn nữa đối với người nông dân để có những thông tin chính xác về khả năng sản xuất của người nông dân.
Minh bạch hình thức trợ cấp
Hiện nay, các hình thức trợ cấp của chúng ta hiện nay vừa thiếu rõ ràng lại ít minh bạch ảnh hưởng rất lớn đến người nông dân. Mặc dù hình thức trợ cấp này mang lại lợi ích cho người nông dân song lại tiềm ẩn những nguy cơ như dễ bị kiện chống bán phá giá. Do đó, nếu đã có những cam kết và trở thành thành viên của WTO đòi hỏi những hình thức này cần phải được minh bạch để vừa giúp cho nông dân dễ tiếp cận mà đồng thời khi bị kiện chống bán phá giá thì chúng ta vẫn có đủ bằng chứng để chứng minh mình không bán phá giá. Theo đó, mọi sự trợ cấp từ phía nhà nước đến người nông dân hay doanh nghiệp sẽ được các cơ quan chức năng cung cấp đầy đủ giấy tờ và tài liệu để khi có tranh chấp chúng ta sẵn sàng ứng phó đựơc.
Đồng thời, nhà nước cần rà soát lại hệ thống trợ cấp theo hướng phân loại các chính sách hộp xanh, hộp vàng và hộp đỏ. Để từ đó, có sự điều chỉnh đúng hướng, giảm bớt các chính sách hỗ trợ đèn vàng và đèn đỏ không phù hợp với quy định của WTO.
Tăng ngân sách đầu tư cho nông nghiệp và nông thôn
Cụ thể, nhà nước nên chuyển số tiền trợ cấp xuất khẩu và trợ cấp nội địa trước đây sang đầu tư cho phát triển thuỷ lợi và giao thông nông thôn. Nhà nước hỗ trợ việc xây dựng hệ thống kho tàng, các cơ sở bảo quản, phơi sấy nhằm giảm hao hụt, đảm bảo chất lượng sau khi thu hoạch, tạo điều kiện điều tiết lượng hàng hoá lưu thông trên thị trường nhằm ổn định giá cả, phát triển chợ nông thôn.
Nhà nước hỗ trợ đầu tư vào việc phát triển, cải tạo các loại giống có năng suất cao, chất lượng tốt thông qua việc chi ngân sách cho các chương trình nghiên cứu và phát triển. Bên cạnh đó, nhà nước cần khuyến khích và hỗ trợ phát triển các doanh nghiệp, các hợp tác xã cổ phần sản xuất nông nghiệp và kinh doanh dịch vụ ở nông thôn, thông qua đó thúc đầy quá trình hình thành các vùng sản xuất hàng hoá lớn trong nông nghiệp đảm bảo tiêu thụ nông sản và cung ứng vật tư cho nông dân.
Hỗ trợ xây dựng hàng rào kỹ thuật
Theo hiệp định về hàng rào kỹ thuật với thương mại của WTO cho phép các nước thành viên có quyền áp dụng các biện pháp cần thiết để bảo vệ sức khoẻ, môi sinh, môi trường. Do đó, hiện nay nhiều nước đã áp dụng hình thức này coi như là một biện pháp để bảo hộ nền sản xuất trong nước để hạn chế được sự xâm nhập của hàng hoá nước ngoài. Vì vậy, trước những thay đổi trong chính sách thuế và quy định trợ cấp nông nghiệp khi tham gia vao WTO, nhà nước ta nên nhanh chóng hoàn thành chu trình nông nghiệp an toàn VietGAP (chương trình kiểm tra an toàn thực phẩn xuyên suốt từ khâu chuẩn bị sản xuất đến trước và sau khi thu hoạch, kể cả các yếu tố liên quan khác như môi trường, thuốc bảo vệ thực vật, bao bì và điều kiện làm việc, phúc lợi cho người lao động) để có những hỗ trợ kỹ thuật cho người nông dân. Những sản phẩm từ việc có những tiêu chuẩn chung để sản xuất sẽ tiên tới đảm bảo về chất lượng sản phẩm khi xuất khẩu. Đồng thời với việc xây dựng hệ thống tiêu chuẩn kỹ thuật sẽ tạo ra một rào cản đối với những sản phẩm nông nghiệp nhập khẩu vào nước ta. Bởi sẽ phải thông qua hệ thống kiểm tra chất lượng do đó vừa hạn chế được những sản phẩm kém chất lượng ồ ạt được nhập khẩu lại có thể giúp người nông dân giảm bớt được với sự cạnh tranh của hàng hoá nước ngoài.
Hỗ trợ xúc tiến thương mại và cung cấp thông tin
Mục tiêu của các chương trình này là tăng cường giới thiệu, quảng bá sản phẩm và hình ảnh của đất nước Việt Nam, từ đó thu hút các nhà đầu tư nước ngoài, tìm thêm đối tác làm ăn, mở rộng thị trường tiêu thụ, tăng kim ngạch xuất khẩu hàng hoá.
Để có thể hướng đầu ra cho các sản phẩm nông nghiệp Việt Nam, nhà nước cần tăng cường hơn nữa hỗ trợ nông dân và doanh nghiệp trong việc tổ chức các buổi gặp mặt với các đối tác nước ngoài, hỗ trợ về tìm hiểu những đối tác tại các nước có tiềm năng phát triển làm ăn, tăng cường ký kết các hiệp định với các nước để doanh nghiệp và nông dân Việt Nam có cơ hội tiếp cận với thị trường các nước đồng thời mở những cuộc hội chợ ở nước ngoài nhằm quảng bá cho các sản phẩm nông nghiệp của Việt Nam. Trước mắt, nhà nước nên hỗ trợ tài chính cho những doanh nghiệp và người nông dân có những sản phẩm nông sản chất lượng cao và có khả năng sản xuất xuất khẩu để họ có thể xây dựng và quảng bá thương hiệu ở trong nước rồi sau đó hỗ trợ mở rộng giới thiệu với nước ngoài. Đồng thời, nhà nước cần có các biện pháp hỗ trợ về bảo hiểm, có những ưu đãi về cước phí vận chuyển hàng xuất khẩu, tạo thuận lợi về thủ tục, chi phí kho bãi... để giảm thiểu rủi ro cho các sản phẩm nông nghiệp xuất khẩu.
Hỗ trợ trực tiếp đến tay người nông dân
Bởi thực tế cho thấy, chỉ khi nào những trợ cấp và hỗ trợ đến tận tay người nông dân thì khi đó những sản phẩm nông nghiệp mới thực sự nâng cao được khả năng cạnh tranh và giảm thiểu tổn thất đối với người nông dân. Đối với Việt Nam khi mà quy mô sản xuất bình quân diện tích đất trên một nông hộ còn rất thấp khoảng 0,7- 1 ha/ hộ thì việc hỗ trợ đến trực tiếp người nông dân là rất khó. Bởi nếu phân chia theo từng hộ thì sẽ tạo ra sự chênh lệch rất lớn do các hộ có diện tích và đối tượng nuôi trồng khác nhau. Nếu như bây giờ mà tập hợp lại sản xuất với quy mô lớn và chất lượng đồng đều để có thể trợ cấp dễ dàng thì lại là việc rất khó. Vì vậy, đối với trợ cấp nông nghiệp, chúng ta nên trợ cấp theo từng diện tích nuôi trồng và phân chia ra các ngành khác nhau và hỗ trợ đều cho các đối tượng. Ví dụ, nếu hỗ trợ cho khuyến nông thì dù tổ chức đó là của nước ngoài, tư nhân hay nhà nước đều phải được hưởng như nhau.
KẾT LUẬN
Gia nhập WTO, những thách thức đối với nền nông nghiệp Việt Nam là rất lớn. Sự cạnh tranh sẽ ngày càng gia tăng và việc sản xuất nông nghiệp càng kém hiệu quả nếu như chúng ta không có một bước đi chiến lược trước một thị trường lớn. Vấn đề trợ cấp nông nghiệp của Việt Nam sẽ còn có nhiều bất cập nếu như những chính sách từ phía nhà nước trở nên không minh bạch, rõ ràng đi sâu đến việc sản xuất, khai thác, chế biến và xuất khẩu sản phẩm nông nghiệp.
Tuy nhiên, qua nghiên cứu cũng cho thấy không phải là không có hướng đi cho việc trợ cấp nông nghiệp và đầu ra cho các sản phẩm nông nghiệp một cách hiệu quả. Mà điều cơ bản là ở chỗ, Việt Nam tận dụng được những quy định của WTO như thế nào và việc thực hiện những cam kết đó có đúng lộ trình, minh bạch và sự quyết tâm từ phía nhà nước, doanh nghiệp, người nông dân hay không.
Ngành nông nghiệp Việt Nam sẽ không tự mình phát triển một cách hiệu quả được. Muốn vậy, để nền nông nghiệp Việt Nam có thể đứng vững trước những thách thức lớn và nắm bắt được những cơ hội do việc gia nhập WTO đem lại thì đòi hỏi cần có sự hỗ trợ và phối hợp đồng bộ cùng phát triển của các ngành kinh tế khác trong nền kinh tế.
DANH MỤC TÀI LIỆU THAM KHẢO
Giáo trình Kinh tế Quốc tế - NXB Lao động- Xã hội; GS.TS Đỗ Đức Bình và PGS.TS Nguyễn Thường Lạng
Quan hệ Kinh tế quốc tế - NXB Thống kê; GS.TS. Võ Thanh Thu
Việt Nam gia nhập Tổ chức Thương mại Thế giới – Cơ hội và Thách thức – NXB Chính trị Quốc gia; TS. Phạm Quang Thao - TS Nguyễn Kim Dũng
WTO kinh doanh và tự vệ - NXB Hà Nội; Trường Cường
WTO- Thuận lợi và Thách thức cho các doanh nghiệp Việt Nam – NXB Lao động – Xã hội; Nguyễn Bá Ngọc
Báo Thương mại
Tạp chí Kinh tế thế giới
Tạp chí Kinh tế và phát triển
Thời báo Kinh tế Việt Nam
Website: www.agroviet.gov.vn
www.dddn.com.vn
www.moi.gov.vn
www.tbtvn.org
www.toquoc.gov.vn
www.vietnamnet.vn
www.viettrade.gov.vn
www.vnagency.com.vn
www.vneconomy.com.vn
www.vnnet.vn
www.wto.dddn.com.vn
www.xttm.agroviet.gov.vn
MỤC LỤC
BẢNG KÝ HIỆU VIẾT TẮT
Các file đính kèm theo tài liệu này:
- R0123.doc