Đề tài Sử dụng nguồn lao động ở nông thôn vào việc giải quyết việc làm ở nông thôn nước ta hiện nay

Nông thôn Việt Nam có một vị trí hết sức quan trọng trong đời sống kinh tế - xã hội Việt Nam. Sau nhiều năm phát triển , nông thôn (bao gồm cả miền núi) vẫn chiếm 90% diện tích, 79,24% dân số và hơn 70% lao động của cả nước. Xuất phát từ vị trí chiến lược của nông thôn trong quá trình đổi mới đất nước Đảng và Nhà nước đã có nhiều chủ trương và đường lối phát triển nông thôn.Trong những năm qua, thực hiện đường lối đổi mới của Đảng, sản xuất nông nghiệp nước ta liên tục thu được nhiều thành tựu to lớn. Thành tựu lớn nhất là trong một thời gian không dài từ một nền nông nghiệp tự cấp tự túc, lạc hậu đã vươn lên trở thành một nền nông nghiệp sản xuất hàng hoá đảm bảo an toàn lương thực quốc gia và có tỷ lệ hàng hoá ngày càng lớn, có vị trí đáng kể trong khu vực và trên thế giới. Nước ta đã trở thành một trong những nước đứng đầu thế giới về xuất khẩu 4 mặt hàng là gạo, cà phê, điều và hạt tiêu. Để góp phần đạt được những thành tựu to lớn và rất có ý nghĩa đó có sự đóng góp không nhỏ của lao động nông thôn,những người tham gia trực tiếp vao quá trình sản xuất.

doc46 trang | Chia sẻ: Kuang2 | Lượt xem: 1247 | Lượt tải: 0download
Bạn đang xem trước 20 trang tài liệu Đề tài Sử dụng nguồn lao động ở nông thôn vào việc giải quyết việc làm ở nông thôn nước ta hiện nay, để xem tài liệu hoàn chỉnh bạn click vào nút DOWNLOAD ở trên
làm, thị trường điều tiết việc làm, chính quyền xúc tiến việc làm... đã bắt đầu hình thành tại Trung Quốc. Là một nước đông dân nhất thế giới, Trung Quốc có lợi thế với nguồn lao động dồi dào, giá rẻ. Tuy nhiên, trong thời đại công nghệ thông tin hiện nay, lực lượng lao động được sử dụng phảI có những tiêu chuẩn nhất định về giáo dục và tay nghề, đặc biệt là nhu cầu của các công ty nước ngoài đối với nguồn lao động nội địa có chuyên môn nhưng ít tốn kém. Do vậy, thông qua các hình thức giáo dục, đào tạo, Trung Quốc đã thực hiện cấp chứng nhận đủ tiêu chuẩn nghề nghiệp nhằm xây dựng một đội ngũ lao động có trình độ học vấn, tay nghề cao. Hiện nay, tại các thành phố của Trung Quốc, hơn 80% số người tìm được việc làm mới đã tốt nghiệp trung học phổ thông trở lên hoặc đã qua đào tạo dạy nghề, 45 triệu người được cấp chứng nhận đủ tiêu chuẩn nghề nghiệp. Nhận thức rõ về tầm quan trọng của vấn đề nêu trên, Chính phủ Trung Quốc đã đặt mục tiêu giải quyết việc làm cho người lao động là một trong những nhiệm vụ cấp bách nhất. Các biện pháp cụ thể xác định nhằm thực hiện có hiệu qủa nhiệm vụ này là: a. Đưa mục tiêu giải quyết việc làm vào trong kế hoạch và chiến lược phát triển kinh tế trong các kế hoạch và chiến lược phát triển kinh tế - xã hội của đất nước; Cải cách kinh tế theo hướng phát triển nhanh khu vực dịch vụ, khuyến khích phát triển các doanh nghiệp vừa và nhỏ; phát triển khu vực kinh tế phi nhà nước; thực hiện chính sách tài chính tích cực để tăng độ co giãn của cấu về lao động. b. Các biện pháp thúc đảy thị trường lao động. Chính phủ trung quốc đã xác định các mục tiêu rất cụ thể; thị trường lao động Trung Quốc phải phát triển một cách thống nhất, theo hướng mở cửa, cạnh tranh và quy phạm hoá. Trong đó, các biện pháp được chú trọng nhất hiện nay là; - Hoàn thiện thể chế thị trường lao động, để người lao động được thực sự tự do đi tìm việc làm, tạo điều kiện thuận lợi để hàng hoá sức lao động có thể lưu thông dễ dàng trên thị trường, khơi thông các rào làm phân mảng thị trường giữa nông thôn và thành thị, giữa các vùng, tạo điều kiện để lao động nông thôn có cơ hội tốt hơn tham gia vào các ngành nghề phi nông nghiệp. - Hoàn thiện các chức năng của thị trường lao động bằng cách rút bớt cách chức năng không cần thiết, giảm bớt sự can thiệp của bộ hoặc cơ quan nhà nước vào hoạt động của thị trường lao động. - Đầu tư xây dựng cơ sở vật chất cho thị trường lao động.Trước hết là xây dựng các trung tâm, các cơ sở giao dịch lao động, cung cấp cá trang thiết bị, điều kiện làm việc cần thiết cho các cơ sở này; cải tạo cơ sở dịch vụ giới thiệu việc làm. - Nâng cao trình độ quản lý của đội ngũ cán bộ, nhân viên làm việc tại các thị trường lao động: cụ thể là có các biện pháp để thu hút những người có trình độ chuyên môn và phẩm chất phù hợp với loại hình công việc này; đào tạo nhân viên mới, có tính chuyên nghiệp về quản lý và vận hành thị trường lao động. c. Cải tiến công tác quản lý của nhà nước của Chính phủ đối với thị trường lao động. Chính phủ quản lý thị trường một cách thống nhất, có bài bản, tuân thủ đúng pháp luật. Chuyển công nhân "dôi dư" thành dạng công nhân "thất nghiệp" để tách họ ra khỏi sự "bảo trợ" của doanh nghiệp, thực thi chế độ hợp đồng lao động toàn diện, bắt buộc số lao động dôi dư phải có sự nỗ lực để tìm kiếm việc làm mới. d. Xác định chính sách thu hút nhân tài một cách hợp lý. Hiện nay, Trung Quốc có chính sách ưu tiên hộ khẩu cho các nhân tài để thu hút lao động có chình độ cao. Các nhân tài ở Trung Quốc còn được ưu đãi đặc biệt về trả công lao động; lương của người lao động có trình độ cao hơn nhiều so với lương của lao động trung bình. Lao động có trình độ cao ở Trung Quốc còn được hưởng các ưu đãi đặc biệt về điều kiện làm việc và sinh hoạt (thí dụ: ưu đãi về nhà ở, ưu tiên mua cổ phiếu, được cử đi học tập và tu nghiệp ở nước ngoài). Trung Quốc coi đây là một biện pháp giữ chân và thu các nhân tài ở trong và ngoài nước. e. Tăng cường công tác tào đạo và đào tạo lại người lao động. Đứng trước năm vấn đề nan giải về trình độ chuyên môn và tay nghề lao động thấp, và sự bất hợp lý trong kết cấu kỹ năng lao động, chính Phủ Trung Quốc đã đề ra nhiều chính sách bằng cách huy động cả sức dân vào công tác đào tạo nguồn nhân lực. Trong những năm gần đây, Trung Quốc đã cho phép thành lập một số lượng lớn các trường đại học và trường dạy nghề dân lập, các lớp đào tạo sinh viên có thu học phí (đáp ứng 50% nhu cầu chi phí đào tạo cao đẳng của Trung Quốc). f. cải cách chính sách tiền công tiền lương hoặc tiền công lao động. Chính sách tiền công tiền lương lao động của Trung Quốc có thể được tóm gọn trong tám từ sau: "ưu tiên hiệu quả, chiếu cố công bằng". Yếu tố hiệu quả trên thị trường lao động dược đặt lên hàng đầu. Yếu tố công bằng trong trả công lao động ở giai đoạn này chỉ được đặt trong hàng "chiếu cố công bằng" trong thời điểm hiện nay, Trung Quốc cũng đã phải áp dụng những biện pháp vừa cụ thể, vừa kiên quyết sau: - Tăng cường việc thu thuế thu nhập cá nhân. - Hoàn thiện chế độ trợ cấp xã hội và mở rộng phạm vi dịch vụ của hệ thống an sinh xã hội. - Yêu cầu chính quyền địa phương, nhất là chính quyền thành phố lớn phải xây dựng hệ thống an sinh xã hôi của địa phương mình để mọi người đều được hưởng mức sống tối thiểu. - Trung Quốc không áp dụng quy định về mức lương tối thiểu. g. Nâng cao hiệu quả của các "Trung tâm tái tạo việc làm" cho lao động dôi dư của các doanh nghiệp nhà nước ở Trung Quốc. Thực trạng giải quyết việc làm ở Trung Quốc thời gian qua có thể gợi cho chúng ta một số kinh nghiệm sau: - Phải có sự thống nhất nhận thức về việc làm, tầm quan trọng của việc làm trong quá trình phát triển kinh tế xã hội, có công ăn việc làm là cái gốc của dân sinh. - Xác định rõ nhiệm vụ của Đảng và chính quyền các cấp là phải lấy việc cải thiện và tạo ra công ăn việc làm là nhiệm vụ trọng tâm. - Đa dạng hoá các hình thức giải quyết việc làm: phát triển kinh tế, phát triển việc dạy nghề, nâng cao chất lượng nghề nghiệp, phát triển hệ thống dịch vụ và chất lưọng tìm việc làm của người lao động. -Bảo đảm quyền lợi hợp pháp của người lao động. -Nâng cao thu nhập của dân cư thành thị và nông thôn. -Phát triển hệ thống an sinh xã hội như chính sách bảo hiểm, bảo trợ xã hội thiết lập hệ thống dịch vụ y tế và hệ thống bảo vệ sức khoẻ của cư dân, bảo vệ môi trường sinh thái ở khu dân cư. - Một mục tiêu quan trọng của công tác giải quyết việc làm là: "nhanh chóng làm cho những người chưa thoát nghèo, giải quyết vấn đề no ấm, đồng thời từng bước đi lên cuộc sống khá giả". Mỗi một quốc gia có điều kiện kinh tế văn hoá, xã hội, những tiềm năng giải quyết việc làm khác nhau, song trong xu thế toàn cầu hoá và hội nhập kinh tế quốc tế chúng ta cần tham khảo và vận dụng sáng tạo những kinh nghiệm của các quốc gia, dân tộc, nhất là các quốc gia gần gũi với chúng ta về lịch sử truyền thống văn hoá để giải quyết những vấn đề lao động và việc làm ở Việt nam. Phần II Thực trạng sử dụng nguồn lao động nông thôn của nước ta hiện nay 1. Sự chuyển dịch lao động nông thôn. a. Sự chuyển dịch lao động nông thôn theo vùng. Tại thời điểm 01/07/2003, lực lượng lao động từ đủ 15 tuổi trở lên của cả nước là 42.128.343 người.Trong đó khu vực nông thôn có 31.941.500 lao động chiếm 75,82% lực lượng lao động toàn quốc (nữ có 15.888.646 lao động chiếm 76,52% lực lượng lao động nữ toàn quốc). So với năm 2002, lực lượng lao động ở khu vực nông thôn tăng 1,33% với quy mô tăng thêm là 417.900 người. Lực lượng lao động nông thôn hiện nay chiếm tỷ trọng lớn (75,82%). Do đó, để thực hiện tiến trình CNH-HĐH nông nghiệp, nông thôn thì việc chuyển dịch cơ cấu lao động theo vùng theo ngành nghề tạo ra nhiều việc làm để thu hút lao động ở nông thôn đang là vấn đề bức xúc cần được giải quyết. Phân bố lực lượng lao động nông thôn theo 8 vùng lãnh thổ như sau: - Vùng Đồng bằng Sông Hồng: 7.619.657 người, chiếm 23,86% lực lượng lao động nông thôn cả nước. - Vùng Đông Bắc : 4.117.596 người chiếm 12,89% lực lượng lao động của cả nước. - Vùng Tây Bắc: 1.156.402 người chiếm 3,62% lao động của cả nước. - Vùng Bắc trung Bộ: 4.425.112 người chiếm 13,85% lực lượng lao động của cả nước. - Vùng Duyên Hải Nam Trung Bộ : 2.531.119 người chiếm 7,92%. - Vùng Tây Nguyên: 1.644.570 người, chiếm 5,15%. - Vùng Đông Nam Bộ: 2.976.948 người, chiếm 9,32%. - Vùng Đồng Bằng Sông Cửu Long: 7.470.646 người, chiếm 23,39% lực lượng lao động của cả nước. Sự phân bố lực lượng lao động ở khu vực nông thôn giữa các vùng trong cả nước là không hợp lý so với tiềm năng của các vùng. Đồng bằng Sông Hồng và vùng Đồng bằng Sông Cửu Long là hai vùng có tổng số lao động cao nhất cả nước, nguồn lao động dồi dào và đó cũng là hai vùng sản xuất nông nghiệp lớn nhất trong cả nước. Trong khi đó Tây bắc và Tây nguyên hai vùng có tỷ trọng lao động thấp nhất so với các vùng trên nhưng lại có ưu thế về quy mô đất đai và các điều kiện tự nhiên khác nhưng lại thiếu lao động đặc biệt là lao động có trình độ chuyên môn kỹ thuật cao. Do đó để tránh tình trạng lãng phí trong việc sử dụng lao động thì cần phải có sự bố trí sắp xếp lại lao động giữa các vùng trong cả nước. Vùng Đồng bằng Sông Hồng và vùng Đồng bằng Sông Cửu Long là hai vùng có số lượng lao động đông đảo nhất, hai vùng này đã tạo ra hơn 2,5 triệu việc làm mỗi năm. Các vùng khác như Đông Bắc và Tây nguyên chỉ chiếm dưới 5% tổng số việc làm cả nước. Tuy nhiên ở các vùng phía bắc, tỷ lệ việc làm có phần cao hơn tỷ lệ dân số. Ngoại trừ đồng bằng Sông Cửu Long, các vùng khu vực miền trung và phía nam có tỷ lệ việc làm thấp hơn một chút so với tỷ lệ dân số. b. Sự chuyển dịch lao động theo ngành. Cơ cấu lao động chuyển dịch còn chậm, lao động vẫn tập trung chủ yếu trong nông nghiệp: lực lượng lao động làm trong các ngành nông nghiệp vẫn chiếm khoảng 59,04% tổng lực lượng lao động cả nước, giảm 10,63% so với năm 2002. Đông Nam Bộ là vùng có sự chuyển dịch cơ cấu lao động theo hướng CNH_HĐH nhất cả nước, tỷ lệ lao động hợp lý nhất cả nước: 29,23%- 29,99- 40,78 tiếp đó là đồng bằng Sông Hồngvv Tỷ lệ % lao động làm việc trong các nhóm ngành kinh tế Vùng địa lý kinh tế Nông-lâm-ngư nghiệp CN &XD DV Đ.B Sông hồng 56.13 20,27 23,60 Đông bắc 76,28 8,83 14,89 Tây bắc 86,81 3,53 9,66 Bắc Trung bộ 68,12 13,59 18,29 D hải Nam Trung bộ 54,74 18,49 26,77 Tây nguyên 73,18 7,59 19,23 Đông Nam bộ 29,99 29,23 40,78 Đ.b Sông Cửu long 61,28 12,69 26,03 2. Quy mô nguồn lao động nông thôn. Cuộc điều tra lao động và việc làm 01/07/2003 được Bộ lao động - Thương binh và xã hội phối hợp với Tổng cục thống kê thực hiện đã cung cấp thông tin làm căn cứ cho việc xây dựng kế hoạch hàng năm và 5 năm về lao động và việc làm, đánh giá tình hình thực hiện nghị quyết IX của Đảng về chuyển dịch cơ cấu lao động theo ngành kinh tế, tỷ lệ thất nghiệp của lực lượng lao động trong độ tuổi lao động ở khu vực thành thị và khu vực nông thôn. Lực lượng lao động hay bao gồm dân số họat động kinh tế bao gồm toàn bộ những người từ đủ 15 tuổi trở lên đang có việc làm và những người không có việc làm nhưng có nhu cầu làm việc trong thời kỳ điều tra. Tại thời điểm 01/07/2003 lực lượng lao động từ đủ 15 tuổi trở lên của cả nước là 42.128.343 người. 3. Chất lượng nguồn lao động nông thôn. Bảng1: Dân số từ 15 tuổi trở lên hoạt động kinh tế thường xuyên chia theo trình độ học vấn khu vực nông thôn năm 2002 Vùng kinh tế Tổng số Chưa biết chữ Chưa tốt nghiệp tiểu học Đã tốt nghiệp tiểu học Đã tốt nghiệp PT cơ sở Đã tốt nghiệp PT trung học ĐB Sông Hồng 7464749 59964 516398 1671468 3976089 1240830 Đông bắc 3984891 357729 594746 1295269 1325865 411282 Tây bắc 1063922 219141 252153 341757 151510 99361 Bắc trung bộ 4294568 148228 444781 1144683 1944342 612534 Duyên hải miền trung 2502660 89250 530953 1089694 589655 203108 Tây nguyên 1586719 203085 334164 558219 324607 166644 Đông nam bộ 2978863 100584 684624 1305317 542897 345441 Đồngbằng sông Cửu long 7136327 250754 2271278 3172114 855315 586866 Nguồn: Niên giám thống kê lao động thương binh và xã hội 2002 - Nxb Lao Động xã hội 2003, tr 23 -26. Một nền kinh tế tăng trưởng nhanh và bền vững cần dựa vào ba yếu tố cơ bản là: áp dụng công nghệ mới, phát triển kết cấu hạ tầng hiện đại và nâng cao chất lượng nguồn nhân lực. Quá trình phát triển nguồn nhân lực con người là quá trình biến đổi về số lượng, chất lượng và cơ cấu để ngày càng đáp ứng tốt hơn yêu cầu của nền kinh tế. Trong giai đoạn phát triển nền kinh tế thị trường định hướng xã hội chủ nghĩa, hiện nay chúng ta càng nhận thức rõ vai trò quyết định của nguồn nhân lực nhất là nguồn nhân lực có chất lượng cao vốn là yếu tố vật chất quan trọng đối với sự phát triển lực lượng sản xuất. Là một quốc gia đứng thứ hai trên thế giới về xuất khẩu gạo song tình hình sức khoẻ của người lao động nông thôn còn hạn chế nhất là về cân nặng và chiều cao. Điều này chịu ảnh hưởng rất lớn của việc sinh hoạt ăn uống hàng ngày hay nói đúng hơn là bị chi phối bởi mức thu nhập. Do dân số và lao động tăng nhanh, năng suất lao động thấp kém vì vậy mức thu nhập của dân cư nông thôn rất thấp. Cuộc điều tra mức sống tiến hành năm 1992-1993 và số liệu thống kê cũng cho thấy mức thu nhập bình quân đầu người một tháng ở nông thôn là 148,1 nghìn đồng (1994), có 20,6% số hộ thu nhập không đủ thanh toán khẩu phần ăn duy trì cuộc sống, 21,55% số hộ thu nhập dưới mức trung bình 18,13% số hộ có thu nhập khá và chỉ có 7,1% số hộ có thu nhập cao. Như vậy, số hộ có thu nhập dưới mức trung bình và không đủ ăn chiếm tới 42,15%, số nghèo ở vùng nông thôn là 57% gấp 2 lần số nghèo ở thành thị, cho nên khoảng 90% số hộ nghèo thuộc về nông thôn, kết quả từ cuộc điều tra mức sống dân cư năm 1997-1998 cho thấy tỷ lệ đói nghèo đã giảm từ 50% (1993) xuống còn 30-35%. Điều đáng chú ý là cơ cấu thu nhập của dân cư nông thôn cho đến nay vẫn dựa chủ yếu vào nông nghiệp và lâm nghiệp (năm 1996 - 49,2%) và xu hướng này ít thay đổi so với các năm trước (1993 - 51,57%) Sức khoẻ và thể trạng của người Việt Nam nói chung là nhỏ bé, hạn chế nhiều về thể lực, cho dù có bù lại ưu thế về sự chăm chỉ, siêng năng, dẻo dai thì thể lực như vậy cũng khó trụ vững được trong những dây chuyền sản xuất đòi hỏi cường độ làm việc cao. Theo số liệu điều tra về thực trạng thể lực của lao động tại Vịêt Nam, nguồn lao động việt Nam có thể lực kém, thể hiện qua các chỉ số về chiều cao, cân nặng trung bình sức bền. Cụ thể là trong khi chiều cao trung bình của người lao động Việt Nam là 1,50m, cân nặng 39kg thì các con số tưong ứng của người Philippines là 1,53m, 45,5kh: người Nhật là 1,64cm: 53,3kg. Số người không đủ tiêu chuẩn về cân nặng ở Việt Nam tới 48,7%, số người lớn suy dinh dưỡng là 28%, phụ nữ thiếu máu là 40% (số liệu điều tra năm 2000). Đây là vấn đề khá nghiêm trọng, nên không được giải quyết sớm sẽ ảnh hưởng không nhỏ đến sau này 4. Thực trạng sử dụng nguồn nhân lực - Xét trên góc độ việc làm. Trong những năm đổi mới vừa qua Việt nam đã đạt dược những thành tựu kinh tế to lớn, đặc biệt là trong lĩnh vực nông nghiệp. Tuy vậy, nông thôn Việt nam hiện đang chiếm hơn 70 % lao động xã hội và thách thức lớn nhất trong khu vực này là tình trạng thất nghiệp, thiếu việc làm của người lao động đang rất lớn và có thể tiếp tục gia tăng. Trong những năm gần đây, nhiều cuộc điều tra, khảo sát đã cho thấy tỷ lệ thất nghiệp chính thức ở khu vực nông thôn chiếm từ 3-4% (năm 1989 tỷ lệ này là 3,28% và những năm 1998 là 3,9%). Tuy nhiên, tình trạng thiếu việc làm nghiêm trọng là đặc điểm nổi bật của lao động nông thôn. Năm 1995, Viện khoa học lao động và các vấn đề xã hội đã tiến hành điều tra cơ bản về lao động và các vấn đề xã hội. Kết quả điều tra cho thấy tình hình sử dụng lao động ở một số vùng như sau: vùng Đông Nam Bộ, tỷ lệ thiếu việc làm của dân số trong độ tuổi lao động ở khu vực nông thôn là 32,36% và nếu đánh giá theo mức độ thiếu việc làm thì nhóm lao động thiếu việc làm trên 50% chiếm tỷ lệ cao nhất (59,83%), tiếp đến là thiếu việc làm ở mức 30-50% (chiếm 36,32%) và thiếu việc làm dưới 30% (chiếm 3,85%). ở Tây nguyên, tỷ lệ thiếu việc làm ở khu vực nông thôn là 35,59%, trong đó thiếu việc làm dưới 3 tháng chiếm 73,36%. Thiếu việc làm từ 3-6 tháng chiếm 21,67% và thiếu việc làm trên 6 tháng là 4,97%. ở Bắc Trung Bộ tỷ lệ thiếu việc làm của dân số trong độ tuổi lao động ở khu vực nông thôn là 43,88%, trong đó phân theo mức độ thiếu việc làm thì cao nhất là ở mức thiếu việc làm dưới 30% - chiếm 68,98%, tiếp đến là thiếu việc làm tứ 30 - 50%- chiếm 23,19% và thiếu việc làm trên 50% - chiếm 7,82%.... Theo số liệu điều tra của Bộ lao động - Thương binh và xã hội và Tổng cục thống kê, số lao động thiếu việc làm trong khu vực nông thôn năm 1998 là 8.219.498 người, chiếm 28,19% tổng số lao động hoạt động kinh tế thường xuyên của khu vực (năm 1997 tỷ lệ này là 25,47%). Trong đó, nữ có 382.616 người, chiếm 12,85% so với tổng số người thiếu việc làm và bằng 26,19% tổng số lao động nữ đủ 15 tuổi trở lên hoạt động kinh tế thường xuyên ở khu vực này. Số người thiếu việc làm tập trung nhiều nhất ở nhóm tuổi 15 - 24 (chiếm 34,03%), tiếp đến là nhóm tuổi từ 25 - 34 (chiếm 28, 24%), và thấp nhất là nhóm tuổi 60 trở lên( chiếm 15,76%). So với năm 1996, số người thất nghiệp ở nhóm tuỏi 15- 24 tăng khoảng 1,1%, nhưng ở lứa tuổi 25-34 lại giảm 1,15%. Trên 8 vùng lãnh thổ, khu vực nông thôn của ĐBSH (đồng bằng Sông Hồng) có tỷ lệ thiếu việc làm cao nhất (37,78%), tiếp đến là vùng Bắc trung bộ (33,61%), thấp nhất là vùng Tây Bắc (18,12%). Xét theo cơ cấu ngành kinh tế, số lượng và tỷ lệ lao động thiếu việc làm ở khu vực nông thôn phân bố như sau: ngành sản xuất nông nghiệp và lâm nghiệp có 6.991.718 người, chiếm 85,06%; ngành công nghiệp chế biến có 327.053 người ( chiếm 3,98%); ngành thương nghiệp sữa chữa xe có động cơ có 296.802 người, chiếm 3,61%; ngành xây dựng có 168.395 người, chiếm 2,05%; ngành thuỷ sản có 118.329 ngưới, chiếm 1,44%; còn lại ngành khác chiếm tỷ lệ từ 0,1- 1%. Như vậy, số người thiếu việc làm ở khu vực nông thôn chủ yếu vẫn nằm ở khu vực nông nghiệp. Trong cơ cấu chia theo thành phần kinh tế, số người đủ 15 tuôi trở lên hoạt động kinh tế thường xuyên thiếu việc làm ở nông thôn năm 1998 chủ yếu tập trung ở thành phần kinh tế ngoài nhà nước (8.083.320 người, chiếm 98,34%); tiếp đến là khu vực kinh tế nhà nước (112.305 người, chiếm 1,36%); các khu vực và thành phần kinh tế khác chiếm tỷ lệ không đáng kể. Nếu so với năm 1997, số người thiếu việc làm ở nông thôn thuộc khu vực kinh tế ngoài nhà nước tăng 10,74% với mức tăng tuyệt đối là 787.009 người; khu vực kinh tế ngoài nhà nước tăng 106,18%, với mức tăng tuyệt đối là 57.835 người; khu vực kinh tế nước ngoài tăng 232,59% với mức tăng tuyệt đối là 4.509 người. Sự tăng lên nhanh chóng của lao động thiếu việc làm ở khu vực ngoài nhà nước (từ 43,04% năm 1996 lên 98,34% năm 1998) chứng tỏ khu vực này đang gặp khó khăn trong tạo mở việc làm cho người lao động. Nếu xét theo vị thế lao động thì số người thiếu việc làm ở khu vực nông thôn năm 1997 chủ yếu vẫn là lao động hộ gia đình (3.446.346 người, chiếm 46,70%) so với tổng lao động thiếu việc làm ở khu vực. Tiếp đến là chủ kinh tế hộ và các công việc tự làm (2.870.724 người, chiếm 38,90%), người làm công ăn lương ( 904.594 người, chiếm 12,60%), các loại khác chiếm tỷ lệ không đáng kể . Như vậy, từ năm 1988 đến nay, số lao động không có việc làm thường xuyên trong khu vực nông thôn ngày càng gia tăng; đến năm 1998 trong tổng số gần 30 triệu lao động nông thôn có tới gần 9 triệu lao động thất nghiệp hoặc bán thất nghiệp - đây là con số không nhỏ, thực sự báo động đối với nền kinh tế đất nước. - Xem xét thời gian sử dụng lao động. Những năm gần đây, nhiều chính sách, chương trình và giải pháp ở tầm vĩ mô đã được triển khai góp phần tích cực vào công cuộc xoá đói giảm nghèo, phát triển việc làm và giải quyết việc làm cho lao động nông thôn. Tỷ lệ sử dụng thời gian lao động ở nông thôn đã tăng từ 75,3% (năm 2002) lên 77,7% (năm 2003). Tính riêng cho lao động thuần nông đã tăng từ 68,01% (năm 2000) lên 73,82% (năm 2001) và 74,63% (năm 2002). Tuy nhiên, vấn đề việc làm cho lao động nông thôn, đặc biệt là các vùng thuần nông vẫn còn rất bức xúc. Số lượng và tỷ lệ thiếu việc làm vẫn tiếp tục gia tăng, ở khu vực nông thôn hầu như người lao động chi sử dụng hết 2/3 thời gian lao động của mình (40 giờ/tuần), 1/3 số thời gian còn lại, họ không có việc làm. Bảng 2. Tỷ lệ sử dụng thời gian lao động ở nông thôn Việt nam (tính đến thời điểm 1/7/2003) Đơn vị: % Năm 2002 2003 Cả nước 75,3 77,7 Đ.B Sông Hồng 75,4 78,3 Đông Bắc 75,9 77,1 Tây Bắc 71,1 74,3 Bắc Trung Bộ 74,5 75,6 Duyên hải NTB 74,9 77,3 Tây Nguyên 78,0 80,4 Đông Nam Bộ 75,4 78,5 Đ.B Sông Cửu Long 76,6 78,3 Nguồn tr. 58 tạp chí thời báo kinh tế Việt nam số Kinh Tế 2004-2005 Việt Nam & Thế giới 5. Về trình độ học vấn phổ thông và chuyên môn kỹ thuật của lực lượng lao động Về Trình Độ học vấn phổ thông năm 2004 so với năm 1/7/2003, nhìn chung tỷ lệ mù chữ và chưa tốt nghiệp tiểu học của lực lượng lao động cả nước là 17,1%, giảm 3,1%. Còn tỷ lệ tốt nghiệp phổ thông cơ sở là 32,8%, tăng 2,6% và PTTH là 19,7% tăng 1,4%. Riêng 8 vùng lãnh thổ, vùng có tỷ lệ mù chữ và chưa tốt nghiệp tiểu học cao nhất là Tây Bắc ( 34,9%); tiếp đến là Tây Nguyên (25,9%); Thấp nhất là Đồng bằng sông Hồng 2,8%. Vùng có tỷ lệ tốt nghiệp PTTH cao nhất là ĐBSH (26,5%); Tiếp đến là ĐNB (25,6%),Thấp nhất là ĐBSCL ( 10,5%); Tây Bắc là (11,7%). Về trình độ chuyên môn kỹ thuật, tỷ lệ đã qua đào tạo nói chung của cả nước là 22,5%. Trong đó tỷ lệ đã qua đào tạo nghề ( bao gồm cả ngắn hạn và dài hạn, không phân biệt có và không có chứng chỉ tốt nghiệp) là 13,3%; tốt nghiệp THCN là 4,4%; tốt nghiệp cao đẳng, đại học trở lên là 4,8% so với năm 2003 tỷ lệ lao động đã qua đào tạo của cả nước tăng 1,5%; Trong đó tỷ lệ đã qua đào tạo nghề tăng 0,8%; tỷ lệ tốt nghiệp THCN tăng 0,3%: CĐ-ĐH tăng 0,4%. 6. Đánh giá a. Những mặt đạt được. Trong những năm đổi mới vừa qua Việt Nam đã đạt được những thành tựu kinh tế to lớn, kinh tế luôn tăng trưởng với tốc độ cao. Để góp phần vào thành công đó thì lực lượng lao động nông thôn có phần đóng góp quan trọng. Cơ cấu kinh tế nông thôn chuyển dịch theo hướng tích cực giảm dần lao động làm việc trong lĩnh vực nông nghiệp tăng dần lao động làm việc làm việc trong lĩnh vực công nghiệp và dịch vụ thúc đẩy nhanh quá trình thực hiện CNH - HĐH. Cơ sở hạ tầng ở nông thôn cũng phát triển, tạo điều kiện phát triển sản xuất. Số lao động có việc làm ngày một tăng, kết quả là năm 2003 đã giải quyết việc làm cho 1.505.000 người, tăng gần 6% so với năm 2002, trong đó phần lớn (74,4%) việc làm được giải quyết từ các chương trình phát triển kinh tế xã hội. Tỷ lệ thất nghiệp giảm xuống, giảm (0,23%) so với năm 2002 và tỷ lệ sử dụng thời gian lao động ở nông thôn là 77,94% (tăng 2,53% so với năm 2002) từ đó nó đã cơ bản giải quyết được vấn đề thất nghiệp và bán thất nghiệp ở nông thôn. b. Những hạn chế còn tồn tại. Tuy những thành tựu đạt được là rất to lớn và có ý nghĩa quan trọng trong công cuộc phát triển đất nước. Nhưng bên cạnh đó nó vẫn còn tồn tại nhiều bất cập làm kìm hảm quá trình phát triển kinh tế đặc biệt là kinh tế nông thôn. Trong vấn đề lao động và sử dụng lao động ở nông thôn cũng tồn tại những hạn chế sau: - Về chất lượng lao động: hầu hết lao động nông thôn nước ta đều có chất lượng thấp chủ yếu chưa qua đào tạo, chưa đáp ứng được yêu cầu khắt khe trong bối cảnh đất nước đang hội nhập kinh tế quốc tế và đẩy nhanh CNH - HĐH. - Về mặt cơ cấu lao động: tuy cơ cấu lao động đang chuyển dịch theo xu hướng tích cực (giảm tỷ lệ lao động trong nông nghiệp tăng tỷ trong lao động trong lĩnh vực công nghiệp và dịch vụ trong nông thôn) nhưng chuyển dịch chậm hiện nay lao động vẫn chủ yếu tập trung trong lĩnh vực nông nghiệp. Tuy tỷ lệ tương đối lao động nông nghiệp có giảm nhưng tỷ lệ tăng tuyệt đối của lao động trong khu vực này vẫn tăng Phần III Một số giải pháp nhằm sử dụng hiệu quả nguồn lao động nông thôn Việt Nam I. Quan điểm sử dụng nguồn lao động 1. Quan điểm phát triển nguồn lao động Trước xu thế phát triển như vũ bão của khoa học, công nghệ, của toàn cầu hoá và đặc biệt sự nổi lên của nền kinh tế tri thức, đầu tư vào nguồn nhân lực con người đang thức sự được coi là hướng ưu tiên số một. Nhiều quốc gia Châu á đã đầu tư mạnh mẽ vào việc tăng trí tuệ để thực hiện chiến lược "công nghiệp hoá đón đầu" tạo ra chiếc chìa khoá thần kì mở lối cho "con đường tắt đến sự phát triển". Đầu tư vào con người, vào nguồn nhân lực đang trở thành yếu tố có tác động mạnh mẽ nhất đến tăng trưởng kinh tế. ở nước ta, các nghị quyết đại hội Đảng đều đặt ra yêu cầu chăm lo phát triển nguồn lực con người, phát triển tri thức của con người Việt Nam thể hiện trong các lĩnh vực khoa học công nghệ, giáo dục và đào tạo nhằm nâng cao dân trí đào tạo nhân lực, bồi dưỡng nhân tài và lấy việc phát huy nguồn lực con người làm yếu tố cơ bản cho sự phát triển nhanh và bền vững. Tăng cường đầu tư phát triển nguồn lực con người và nâng cao chất lượng cuộc sống của nhân dân không chỉ là yêu cầu khách quan đối với kinh tế xá hội, mà còn là nhân tố bảo đảm định hướng xã hội chủ nghĩa của quá trình phát triển đất nước. Bên cạnh các lợi thế cạnh tranh hữu hình như tài nguyên thiên nhiên, vị trí địa lí, nguồn vốn... thì lực lượng lao động dồi dào, có tiềm năng trí tuệ chính là lợithế cạnh tranh lớn nhất của nước ta. Nói cách kác, phát triển nguồn nhân lực đã được Đảng và nhà nước ta coi là khâu đột phá trong qúa trình phát triển kinh tế xã hội đất nước. Vì vậy, các quan điểm phát triển nguồn nhân lực với chất lượng nguồn nhân lực đáp ứng được nhu cầu phát triển kinh tế đất nước trong qúa trình hội nhâp a. Giáo dục giữ vị trí quyết định trong phát triển nguồn lao động Giáo dục và đào tạo giữ vị trí quyết định đến chất ượng nguồn lao động, giáo dục, đào tạo là một bộ phận hữu cơ của chiến lược phát triển kinh tế xã hội nhằm tạo ra nguồn lao động có chất lượng cao để thực hiện cac mục tiêu kinh tế xã hội của đất nước. Giáo dục được coi là một dạng quan trọng nhất của sự phát triển tiềm năng của con người theo nhiều nghĩa khác nhau, yêu cầu chung đối với giáo dục là rất lớn, nhất là đối vói giáo dục phổ thông, con người ở mọi nơi đều tin rằng giáo dục rất có ích cho bản thân mình và con cháu họ. Kết quả giáo dục làm tăng trình độ lao động, tạo khả năng thúc đẩy nhanh quá trình đổi mới công nghệ, công nghiệp phát triển càng nhanh càng thúc đầy tăng trưởng kinh tế. Vai trò của giáo dục còn được đánh giá qua tác động của nó đối với việc tăng năng suất lao động của mỗi cá nhân nhờ có nâng cao trình độ và tích luỹ kiến thức. b. Phát triển nguồn nhân lực là sự nghiệp chung của Đảng, Nhà nước và nhân dân. Xã hội hoá công tác đào tạo, bồi dưỡng lao động nông thôn, tính chất xã hội thể hiện ở chỗ mọi cấp, mọi ngành, mọi hội quần chúng (hội làm vườn, hội phụ nữ, hội cựu chiến binh...), mọi người lao động cũng như các tổ chức hợp tác quốc tế cùng tham gia công tác đào tạo, bồi dưỡng lao động nông nghiệp, nông thôn, trong việc xây dựng chương trình biên soạn tài liệu, xây dựng cơ sở vật chất ở các trường lớp. Xã hội hoá còn thể hiện ở chỗ người được đào tạo, bồi dưỡng trước dạy cho người chưa được đào tạo bồi dưỡng. Các gia đình tham gia truyền nghề "cấy nghề" tiểu thủ công, nghề gia truyền cho các thành viên trong gia đình, dòng họ. Xã hội hoá còn thể hiện ở chỗ người học, người sử dụng và địa phương cùng chia sẻ kinh phí. Cùng tham gia xây dựng cơ sở vật chất cho đào tạo, bồi dưỡng như xây dựng các trung tâm học tập cộng động, tận dụng các trường học khi nghỉ hè, các câu lạc bộ hoặc nhà dân và cùng sử dụng tốt lao động được đào tạo bồi dưỡng. 2. Để sử dụng có hiệu quả nguồn lao động ở nông thôn cần chú trọng giải quyết việc làm trong những năm tới. Chiến lược phát triển kinh tế xã hội giai đoạn 2001-2010 được thông qua tại đại hội lần thứ IX của Đảng đã xác định đến năm 2010 tỷ lệ lao động nông nghiệp trong lao động xã hội nước ta còn khoảng 50% và quỹ thời gian lao động sử dụng ở nông thôn đạt khoảng 80-85%. Việc thực hiện các chỉ tiêu chiến lược về lao động nông thôn nước ta trong quá trình công nghiệp hoá, hiện đại hoá đất nước. Đầu những năm 90 vừa qua, lao động trong nông nghiệp nước ta chiếm khoảng 72% lực lượng lao động xã hội. Đến đầu những năm 2001, tỷ lệ này là 68-69%, tức sau gần 10 năm phát triển kinh tế và chuyển dịch cơ cấu kinh tế nông thôn, chúng ta giảm được khoảng 3-4% lao động xã hội hoạt động trong lĩnh vực nông nghiệp. Tới năm 2010 tức trong khoảng 10 năm tiềp theo chúng ta phải phấn đấu giảm tỷ lệ lao động xã hội trong lĩnh vực nông nghiệp xuống khoảng 18-19%. Đây là một chỉ tiêu rất cao so với mức đạt được của khoảng thời gian 10 năm về trước. Trong khi đó bước vào giai đoạn 2001-2010 tỷ lệ tăng dân số nước ta còn ở mức 1,7%/năm và ở nông thôn là 2%/năm. Hàng năm cả nước có khoảng 1,5 triệu người bước vào tuổi lao động, số người tìm được việc làm là 1,2 triệu người. Như vậy, hàng năm trên cả nước số người không có viêc làm tăng thêm khoảng 0,3 triệu người (hơn 2/3 số này là ở khu vực nông nghiệp nông thôn). Thực tế trên đây cho thấy rằng, việc hoàn thành những chỉ tiêu chiến lược về lao động và sử dụng quỹ thời gian lao động ở nông thôn nước ta vào năm 2010 có ý nghĩa rất to lớn, song cũng là một nhiệm vụ hết sức khó khăn. Để hoàn thành nhiệm vụ này đòi hỏi phải có những giải pháp vĩ mô đồng bộ và hữu hiệu để thực hiện một cách có kết quả việc phân công lại lao động và tạo thêm nhiều việc làm cho lao động nông thôn. Mấy quan điểm cơ bản về giải quyết vấn đề việc làm cho lao động nông thôn nước ta. a. Giải quyết vấn đề việc làm cho lao động nông thôn nước ta trong những năm tới phải dựa chủ yếu vào các biện pháp tạo việc làm ngay trong lĩnh vực nông nghiệp nông thôn. ở mỗi quốc gia, trong quá trình công nghiệp hoá, hiện đại hoá, sự phân vố lao động xã hội mang tính quy luật như sau: Trước khi tiến hành công nghiệp hoá, lao động trong nông nghiệp nông thôn tăng nhanh cả về tuyệt đối và tương đối. Khi tiến hành công nghiệp hoá, lao động nông nghiệp nông thôn giảm xuống về tương đối nhưng về tuyệt đối vẫn tăng lên. Chỉ đến giai đoạn công nghiệp "cất cánh" tức công nghiệp hoá về cơ bản hoàn thành thì lao động trong nông nghiệp, nông thôn mới giảm cả vể tương đối và tuyệt đối. Tính quy luật trên thể hiện rất rõ ở xu hướng biến động số lượng trang trại và quy mô đất đai bình quân một trang trại ở các nước. ở những nước đã hoàn thành công nghiệp hoá, do công nghiệp và dịch vụ phát triển cao thu hút mạnh lao động nông nghiệp, nông thôn dẫn đến lao động nông nghiệp, nông thôn, nhân khẩu nông nghiệp và hộ nông nghiệp giảm về tuyệt đối. Điều này làm giảm số lượng trang trại nông nghiệp, đồng thời tăng quy mô đất đai của trang trại. ở Mỹ những năm 1950 có 5.648.000 trang trại, năm 1970 có 2.954.000 trang trại và năm 1992 còn 1.925.000 trang trại, quy mô bình quân 1 trang trại năm 1950 là 86 ha, năm 1970 là 151 ha và năm 1992 là 198,7 ha. ở Pháp năm 1955 có 2 triệu 285.000 trang trại năm 1993 còn 801400 trang trại ; quy mô diện tích bình quân một trang trại 1955 là 14 ha, năm1993 là 35,1 ha. Trong khi đó ở các nước đang công nghiệp hoá do lao động nông nghiệp còn tăng về tuyệt đối dẫn tới số hộ nông nghiệp tăng tuyệt đối nên diễn ra xu hướng ngược lại; số lượng trang trại tăng lên và quy mô đất đai trang trại giảm xuống. ở ấn Độ 1955 có 44.354.000 trang trại, năm 1985 có 97.720.000 trang trại; quy mô bình quân một trang trại năm 1953 là 3,01 ha, năm 1985 còn 1,68 ha. ở Philippin năm 1938 có 1.639.000 trang trại, năm 1980 có 3.420.000 trang traị; quy mô diện tích bình quân một trang trại năm 1948 là 3,4 ha, năm 1980 còn 2,62 ha. ở nước ta giai đoạn 2001-2010 là giai đoạn đang trong tiến trình công nghiệp hoá, công nghiệp chưa cất cánh, dịch vụ chưa phát triển, sức thu hút lao động nông nghiệp còn hạn chế nên lao động trong lĩnh vực nông nghiệp, nông thôn vẫn tiếp tục tăng về tuyệt đối. Thực tế trên sẽ làm cho tình trạng thiếu việc làm của lao động nông nghiệp, nông thôn ngày càng gia tăng nếu không có các biện pháp tạo việc làm hữu hiệu ngay từ trong lĩnh vực nông nghiệp, nông thôn. b. Giải quyết vấn đề việc làm cho lao động nông thôn nước ta những năm tới cần được thực hiện với các giải pháp toàn diện và đồng bộ, đồng thời cần có một số giải pháp mang tính đột phá. Giải quyết vấn đề việc làm đảm bảo thu nhập, đời sống và giảm lao động dư thừa trong nông thôn đã và đang là vấn đề nan giải ở nước ta do các điều kiện, các yếu tố ảnh hưởng trực tiếp và gián tiếp đến giải quyết việc làm cho lao động nông thôn đều có khó khăn và vướng mắc. Có thể dễ dàng nhận thấy những khó khăn, vướng mắc ảnh hưởng tới giải quyết việc làm cho lao động nông thôn do cơ cấu kinh tế ở nông thôn còn nhiều bất cập, trình độ học vấn và tay nghề của người lao động nông thôn còn thấp, hệ thống dạy nghề kém phát triển, cơ sở hạ tầng nông thôn thấp kém, thị trường nông sản và các sản phẩm của kinh tế nông thôn còn ách tắc... Do vậy để giải quyết vấn đề việc làm cho lao động nông thôn cần phải xác định và thực thi một hệ thống các giải pháp đồng bộ và hữu hiệu. c. Nhà nước giữ vai trò đặc biệt quan trọng trong giải quyết vấn đề việc làm cho lao động nông thôn nước ta. Các khó khăn, vướng mắc trong giải quyết vấn đề việc làm cho lao động nông thôn nước ta như đã nêu trên là phổ biến và bao trùm các điều kiện, các yếu tố chủ yếu liên quan đến giải quyết vấn đề việc làm cho lao động nông thôn. Để khắc phục những khó khăn vướng mắc trên đây cần có sự quan tâm và sự góp sức của toàn xã hội, trong đó nhà nước giữ vai trò đặc biệt quan trọng. Vai trò của Nhà nước được thể hiện chủ yếu ở sự quản lý, điều tiết và tác động của nhà nước tới quá trình giải quyết vấn đề việc làm cho lao động nông thôn thông qua các chủ trương chính sách kinh tế - xã hội và các biện pháp tổ chức quản lý vĩ mô phù hợp nhằm tạo điều kiện thuận lợi để triển khai thực hiện các giải pháp tạo việc làm cho lao động nông thôn. Kinh nghiệm của các nước, nhất là các nước trong khu vực, cho thấy, nhà nước có vai trò quyết định trong giải quyết vấn đề việc làm cho lao động trong khu vực nông thôn. II. Một số giải pháp nhằm sử dụng hiệu quả lao động nông thôn nước ta hiện nay. Như đã khẳng định ở trên, để tạo việc làm và sử dụng hợp lý lao động nông thôn nước ta hiện nay cũng như trong những năm tới thì cần có một số giải pháp sau: 1. Xây dựng lại cơ cấu sản xuất nông nghiệp ở từng địa phương. Xây dựng một cơ cấu kinh tế hợp lý chẳng những có ý nghĩa quyết định đối với việc phát triển kinh tế của cả nước mà, còn có ý nghĩa đối với việc sử dụng đầy đủ và hợp lý nguốn lao động xã hội, trong đó có lao động nông thôn. Trong điều kiện nước ta lao động nông thôn còn chiếm tỷ trọng lớn, thì việc sử dụng đầy đủ và hợp lý nguồn lao động nông thôn càng phải được thực hiện trong mối quan hệ hữu cơ với việc phát triển các ngành kinh tế quốc dân khác để hình thành cơ cấu phân công lao động mới nhằm thực hiện cơ cấu kinh tế hợp lý. Mở rộng và phát triển các ngành kinh tế quốc dân: Công nghiệp và tiểu thủ công nghiệp, giao thông thương mại và dịch vụ... là để mở rộng địa bàn sản xuất, thu hút mọi người có khả năng lao động trong nông thôn. Việc phân phối sức lao động giữa nông nghiệp với các ngành kinh tế quốc dân khác phải đảm bảo cho nông nghiệp cả về số lượng và chất lượng một cơ cấu lao động hợp lý đủ cho nông nghiệp phát triển theo đúng định hướng xã hội chủ nghĩa. Việc rút bớt lao động trong nông nghiệp chuyển sang các ngành kinh tế khác là tuỳ thuộc vào nâng cao năng suất lao động nông nghiệp. Cơ cấu kinh tế của đất nước phải gắn liền với việc phát triển kinh tế đối ngoại. Trong khi đó ở nhiều địa phương hiện nay cơ cấu sản xuất nông nghiệp vẫn còn mang nặng tính tự cung tự cấp, trong đó trồng trọt vẫn là chủ yếu, chăn nuôi chỉ chiếm tỷ trọng nhỏ (ở các địa phương này tỷ trong chăn nuôi thường không quá 20% giá trị sản xuất nông nghiệp). Trong trồng trọt, diện tích trồng cây lương thực, đặc biệt là trồng lúa, chiếm tỷ trọng rất cao. Các cây công nghiệp, cây ăn quả và các cây trồng có trình độ thâm canh và có giá trị kinh tế cao còn chiếm tỷ trọng thấp. Trong những năm tới, để góp phần tạo thêm việc làm cho lao động nông thôn, cần thúc đẩy mạnh việc cơ cấu lại sản xuất nông nghiệp ở mỗi địa phương theo hướng phát triển các ngành chăn nuôi và phát triển các loại cây trồng có trình độ thâm canh và có giá trị kinh tế cao mà thị trường, nhất là thị trường ngoài nước, có nhu cầu. Việc phát triển chăn nuôi và phát triển các loại cây trồng có trình độ thâm canh và giá trị kinh tế cao sẽ thu hút một bộ phận đáng kể lao động nông thôn vào sản xuất nông nghiệp. Cơ cấu lại sản xuất nông nghiệp theo hướng trên sẽ tạo điều kiện khai thác đầy đủ hơn các nguồn lực phát triển của từng địa phương, trong đó có nguồn lực lao động để phục vụ phát triển kinh tế địa phương. ở một số nơi nhiều diện tích trồng lúa một vụ được chuyển sang trồng cây ăn quả hoặc kết hợp trồng cây ăn quả với nuôi cá đã đem lại hiệu quả kinh tế cao hơn hẳn so với trồng lúa trước đây, đồng thời thu hút thêm đáng kể lao động vào sản xuất, nó có ý nghĩa quan trọng trong việc sử dụng đầy đủ và hợp lý nguồn lao động nông thôn nước ta. 2. Phân bổ lao động hợp lý giữa các vùng là biện pháp quan trọng để sử dụng đầy đủ và hợp lý nguồn nhân lực trong nông thôn. Thực hiện việc phân bố lao động đòi hỏi phải kết hợp chặt chẽ lao động với các nguồn tài nguyên và tư liệu sản xuất sẳn có trong từng vùng khác nhau trên phạm vi cả nước để khai thác có hiệu quả tiềm năng đó, tạo ra nhiều ngành mới, nhiều vùng chuyên môn hoá kết hợp với phát triển tổng hợp, làm cho nền kinh tế cả nước phát triển một cách đồng đều. Thực hiện việc phân bố lao động đòi hỏi phải kết hợp chặt chẽ lao động với các nguồn tài nguyên và tư liệu sản xuất trong việc sử dụng nguồn nhân lực trong nội bộ địa phương mình. Đồng thời phải chú ý điều chỉnh sức lao động giữa các vùng hợp lý hơn. Để thực hiện được việc đó thì yêu cầu trước hết đối với từng tỉnh, từng huyện, cũng như từng doanh nghiệp nông nghiệp phải nắm chắc nhân lực và nhu cầu lao động. Dân số là cơ sở của nguồn nhân lực. Vì vậy, kế hoạch hoá nguồn nhân lực phải gắn liền với kế hoạch hoá dân số. Trong khi dân số tăng lên khá nhanh, thu nhập quốc dân bình quân đầu người còn thấp, vì vậy phải thực hiện kế hoạch hoá dân số và coi đó là cuộc vận động lớn có ý nghĩa chiến lược về kinh tế xã - hội. 3. Phát triển công nghiệp nông thôn bao gồm cả tiểu thủ công nghiệp, phát triển dịch vụ nông thôn có ý nghĩa quan trọng trong việc sử dụng nguồn nhân lực, phát triển sản xuất và nâng cao đời sống lao động nông thôn. Phát triển các ngành nghề ở nông thôn là để sản xuất nguyên liệu, công cụ sản xuất, thực hiện chế biến, dịch vụ đời sống, vv... Một bộ phận lao động nông nghiệp chưa có việc làm có thể làm dịch vụ trong các ngành khác. Trong việc phát triển ngành nghề nông thôn cần phải tạo ra từng bước những người có nghề và hình thành các làng nghề. Đẩy mạnh hơn nữa việc trang bị cho người lao động những tư liệu sản xuất cần thiết; đảm bảo cả về số lượng, chất lượng và chủng loại công cụ sản xuất. 4. Phát triển các doanh nghiệp vừa và nhỏ trong nông thôn. Các doanh nghiệp vừa và nhỏ (sử dụng từ 4-5 đến vài chục lao động) có vai trò rất quan trọng trong phát triển kinh tế nông thôn. Về thực chất các doanh nghiệp vừa và nhỏ chủ yếu ra dời và hoạt động trên cơ sở kinh tế gia đình và tiểu chủ. Đây là loại hình doanh nghiệp thích ứng rộng rãi trong nền kinh tế do có thể thay đổi một cách linh hoạt về phương hướng, quy mô sản xuất kinh doanh và ứng dụng công nghệ sản xuất...Tính thích ứng rộng tạo khả năng cho các doanh nghiệp vừa và nhỏ có thể đứng vững trên thị trường. Các doanh nghiệp vừa và nhỏ với phương hướng sản xuất kinh doanh đa dạng có thể phân bố rộng khắp ở địa bàn nông thôn là một nguồn thu hút lao động tại chỗ quan trọng, góp phần quan trọng trong việc giải quyết việc làm cho lao động nông thôn.Việc phát triển các doanh nghiệp Hương trấn ở Trung Quốc những năm qua, mà chủ yếu là các doanh nghiệp vừa và nhỏ, đã thu hút và giải quyết việc làm cho hơn 100 triệu lao động nông thôn, góp phần quan trọng giải quyết sức ép việc làm cho lao động nông thôn. ở nước ta, các doanh nghiệp vừa và nhỏ trong nông thôn còn thiếu vắng. Trừ các vùng có các làng nghề phát triển (cả nước có khoảng 1.400 làng nghề, trong đó có khoảng 300 làng nghề truyền thống), các vùng còn lại hầu như không có hoặc rất thiếu vắng các doanh nghiệp vừa và nhỏ kinh doanh các ngành nghề, dịch vụ phi nông nghiệp. Trong những năm tới, để góp phần giải quyết việc làm cho lao động nông thôn, các địa phương và cơ sở cần có các biện pháp khuyến khích phát triển các doanh nghiệp vừa và nhỏ kinh doanh cá ngành nghề, dịch vụ phi nông nghiệp và phát triển các loại hình trang trại nông, lâm, ngư nghiệp phù hợp với từng địa phương và cơ sở. 5. Phát triển dạy nghề, nâng cao trình độ văn hoá, trình độ chuyên môn kỹ thuật, trình độ nghiệp vụ của người lao động trong nông thôn. Hiện nay, theo kết quả điều tra nghiên cứu, số lao động trong nông nghiệp, nông thôn nước ta được đào tạo chuyên môn kỹ thuật chỉ chiếm khoảng 8-9% trong tổng số lao động nông thôn.Tuyệt đại bộ phận lao động trong nông nghiệp, nông thôn hoạt động sản xuất nhờ kỹ thuật do thế hệ cha ông truyền lại hoặc tích luỹ qua hoạt động và học hỏi trực tiếp lẫn nhau. Trình độ chuyên môn kỹ thuật của lao động nông thôn còn hạn chế là một trong những nguyên nhân cản trở việc phát triển sản xuất kinh doanh trong nông thôn và hạn chế việc sử dụng lao động trong nông thôn. Trong những năm tới để giải quyết vấn đề việc làm cho người lao động nông thôn, cần coi trọng việc phát triển dạy nghề cho ngươì lao động nông thôn. Các hoạt động sản xuất kinh doanh có đối tượng sản xuất và phương pháp sản xuất, công cụ sản xuất và kết quả sản xuất (sản phẩm) riêng thì được gọi là một nghề. Như vậy, nghề trong nông thôn rất đa dạng, bao gồm các nghề trong nông nghiệp và các nghề phi nông nghiệp. Vì vậy, mỗi địa phương cần căn cứ vào điều kiện cụ thể của địa phương mình, vào nhu cầu của địa phương mình, và của vùng, của toàn xã hội về sản phẩm và dịch vụ để xác định cơ cấu nghề cần đào tạo tại địa phương một cách phù hợp tay nghề cho lao động để sử dụng cố hiệu qủa lao động. Sự hình thành thị trường sức lao động trong nền kinh tế sản xuất hàng hoá nhiều thành phần được sự hướng dẫn bảo vệ của nhà nước và pháp luật. Sự hình thành đó mở ra khả năng để người lao động tạo việc làm theo luật định. Cần mở rộng hệ thống các trung tâm đào tạo và hình thành và phát triển các trung tâm giới thiệu việc làm. Nhà nước cần phải đổi mới và từng bước hoàn thiện hệ thống cơ chế chính sách, hoàn thiện hệ thống pháp luật để đảm bảo giải phóng thực sự nguồn nhân lực. Trong đó cần chú ý chính sách và luật về tự do kinh doanh, tự do lao động và tự do di chuyển lao động, góp vốn và huy động vốn, quyền sử dụng đất đai, quyền thừa kế tài sản, thực hiện tốt hợp đồng lao động và luật lao động của nước ta 6. Phát triển các ngành nghề phi nông nghiệp trong nông thôn. Kinh nghiệm của các nước, đặc biệt là các nước trong khu vực cho thấy, phát triển các ngành nghề phi nông nghiệp trong nông thôn là một trong các hướng chủ yếu để tạo việc làm tăng thu nhập cho lao động nông thôn. Các ngành nghề phi nông nghiệp trong nông thôn rất đa dạng, bao gồm nhiều ngành nghề cụ thể thuộc các ngành công nghiệp, tiểu thủ công nghiệp, thương mại, dịch vụ trong nông thôn. Trong giai đoạn hiện nay, phát triển công nghiệp và tiểu thủ công nghiệp nông thôn sẽ huy động được các nguồn lực sẵn có tại chỗ để phát triển kinh tế, đồng thời tạo thêm được nhiều việc làm cho lao động nông thôn và góp phần chuyển dịch cơ cấu kinh tế nông thôn. Hiện tại công nghiệp và tiểu thủ công nghiệp trong nông thôn nước ta còn kém phát triển, phần lớn các vùng nông thôn nước ta còn là các vùng thuần nông với tỷ trọng của ngành trồng trọt còn rất cao. Kết quả nghiên cứu cho thấy nguyên nhân chủ yếu làm hạn chế sự phát triển của các ngành công nghiệp và tiểu thủ công nghiệp của nước ta hiện nay là sự ách tắc trong khâu tiêu thụ sản phẩm bởi khả năng cạnh tranh của sản phẩm công nghiệp và tiểu thủ công nghiệp nông thôn của nước ta còn thấp so với các nước trong khu vực và nhiều nước khác trên thế giới. Điều này chủ yếu do giá thành sản phẩm của chúng ta còn cao hơn trong khi đó chất lượng sản phẩm nói chung còn thấp hơn đáng kể so với các nước khác. Nguyên nhân trực tiếp dẫn đến giá thành sản phẩm cao là do giá cả các yếu tố đầu vào của sản xuất công nghiệp và tiểu thủ công nghiệp ở nông thôn còn cao, nhất là giá nguyên liệu và máy móc thiết bị. Nguyên nhân chính của sản phẩm chất lượng chưa tốt là do công nghệ sản xuất của chúng ta còn quá lạc hậu so với các nước trong khu vực đặc biệt là so với các nước phát triển trên thế giới. Để phát triển các ngành công nghiệp và tiểu thủ công nghiệp trong nông thôn nước ta trong những năm tới, Nhà nước cần có các biện pháp phù hợp để tập trung khắc phục những nguyên nhân chủ yếu nêu trên nhằm giảm giá đầu vào của sản xuất và nâng cao chất lượng sản phẩm của các ngành công nghiệp và tiểu thủ công nghiệp nông thôn trước hết là: - Giảm thuế xuất nhập khẩu xuống còn 0% đối với tất cả các laọi vật tư, máy móc thiết bị nhập khẩu và giảm thuế giá trị gia tăng đối với việc sản xuất các loại vật tư, máy móc thiết bị trong nước phục vụ trực tiếp cho việc sản xuất các loại nông, lâm, thủy sản làm nguyên liệu cho công nghiệp chế biến và các ngành tiểu, thủ công nghiệp ở nông thôn. - Đầu tư thoả đáng cho công tác nghiên cứu khoa học và ứng dụng khoa học công nghệ trong các ngành nông, lâm, ngư nghiệp và một số ngành sản xuất nguyên liệu cho công nghiệp chế biến và các ngành tiểu thủ công nghiệp để nâng cao chất lượng nguyên liệu và giảm giá nguyên liệu đầu vào để làm cho sản phẩm đầu ra có chất lượng cao, giá thành hạ đủ sức cạnh tranh trên thị trường trong và ngoài nước, đặc biệt trong thời gian sắp tới nước ta gia nhập tổ chức thương mại thế giới WTO. - Tăng cường đầu tư cho các hoạt động nghiên cứu, thiết kế, chế tạo và ứng dụng các loại máy móc thiết bị, dây truyền công nghệ trong các ngành công nghiệp chế biến nông, lâm , thủy sản và tiểu thủ công nghiệp để thay thế nhập khẩu và giảm giá công nghệ đầu vào của sản xuất công nghiệp và tiểu thủ công nghiệp. 7. Tổ chức lao động trẻ trong nông thôn đi xây dựng kinh tế mới ở những nơi còn quỹ đất đai. Hiện nay, ở nhiều địa phương còn quỹ đất đai đáng kể có thể sử dụng vào sản xuất nông, lâm, ngư nghiệp. Một số tỉnh, huyện ở các vùng trung du, miền núi quỹ đất có khả năng nông lâm nghiệp còn khá lớn. Đây là một nguồn lực quan trong cần được khai thác để phát triển kinh tế của vùng này, đồng thời để tạo việc làm cho một bộ phận lao động dư thừa trong nông thôn. Trong những năm tới, các địa phương cần gắn khai thác các vùng đất có khả năng nông, lâm, ngư nghiệp với việc phân bố lại lực lượng lao động nông thôn thông qua việc tổ chức cho lao động trẻ trong nông thôn đi xây dựng các vùng kinh tế mới. Trong những năm qua đã có một số nơi tổ chức cho lao động trẻ trong nông thôn đi xây dựng kinh ttế mới khá thành công. Nghệ an là tỉnh có nhiều thành công và kinh nghiệm tốt trong tổ chức công việc này. Những năm qua Nghệ An đã thành lập nhiều đội thanh niên xung phong đi xây dựng kinh tế mới. Các đơn vị thanh niên xung phong được tổ chức tốt và được sự hổ trợ, giúp đỡ về mọi mặt của chính quyền địa phương. Hiện nay, ở các huyện miền Tây Nghệ An đã hình thành nhiều làng nghề kinh tế mới thanh niên xung phong. Một đội viên thanh niên xung phong xây dựng gia đình và lập nghiệp trên vùng kinh tế mới. Mỗi hộ thanh niên xung phong vừa gắn bó với tổ chức thanh niên xung phong vừa là một hộ tổ chức tự chủ. Mô tổ chức thanh niên xung phong xây dựng kinh tế mới của Nghệ An là một là một mô hình tốt về kết hợp phát triển kinh tế với giải quyết vấn đề việc làm cho lao động ở nông thôn. Cách làm của Nghệ An cần được các địa phương khác nghiên cứu và tham khảo để xác định mô hình tổ chức phù hợp với địa phương mình để đưa lao động trẻ đi xây dựng kinh tế ở những vùng có điều kiện về đất đai mà chưa được khai thác sử dụng đồng thời tạo được công ăn việc làm cho người lao động. Kết luận Nông thôn Việt Nam có một vị trí hết sức quan trọng trong đời sống kinh tế - xã hội Việt Nam. Sau nhiều năm phát triển , nông thôn (bao gồm cả miền núi) vẫn chiếm 90% diện tích, 79,24% dân số và hơn 70% lao động của cả nước. Xuất phát từ vị trí chiến lược của nông thôn trong quá trình đổi mới đất nước Đảng và Nhà nước đã có nhiều chủ trương và đường lối phát triển nông thôn.Trong những năm qua, thực hiện đường lối đổi mới của Đảng, sản xuất nông nghiệp nước ta liên tục thu được nhiều thành tựu to lớn. Thành tựu lớn nhất là trong một thời gian không dài từ một nền nông nghiệp tự cấp tự túc, lạc hậu đã vươn lên trở thành một nền nông nghiệp sản xuất hàng hoá đảm bảo an toàn lương thực quốc gia và có tỷ lệ hàng hoá ngày càng lớn, có vị trí đáng kể trong khu vực và trên thế giới. Nước ta đã trở thành một trong những nước đứng đầu thế giới về xuất khẩu 4 mặt hàng là gạo, cà phê, điều và hạt tiêu. Để góp phần đạt được những thành tựu to lớn và rất có ý nghĩa đó có sự đóng góp không nhỏ của lao động nông thôn,những người tham gia trực tiếp vao quá trình sản xuất. Tuy nhên bên cạnh những đóng góp to lớn đó thì tình hình lao động ở nông thôn cũng còn nhiều bất cập như: chất lượng lao động nông thôn chưa cao, thất nghiệp và bán thất nghiệp còn phổ biến, phân bố lao động còn chưa hợp lý giữa các ngành và các vùng ở nông thôn. Với các nghiên cứu và những giải pháp trên em hy vọng trong thời gian tới lao động nông thôn sẽ được sử dụng hiệu quả hơn, đóng góp tích cực cho sự nghiệp CNH - HĐH nông nghiệp, nông thôn, xây dựng nông thôn mới hiện đại hơn góp phần xây dựng thành công Chủ nghĩa xã hội ở nước ta. Tài liệu tham khảo Trong quá trình thực hiện đề tài em có tham khảo một số tài liệu sau: Giáo trình kinh tế lao động Tc Thông tin thị trường lao động Tc LĐ&XH số 251 Tc Thời Báo Kinh Tế Việt Nam: Kinh Tế Việt Nam 2004-2005 VN&TG Tc Con số & Sự kiện Mục lục

Các file đính kèm theo tài liệu này:

  • doc8589.doc
Tài liệu liên quan