Đểkhắc phục những bất cập nói trên,
theo chúng tôi cần xem xét lại toàn bộthực
trạng, nghiên cứu kỹhơn đòi hỏi của đất
nước và của thời đại vềhành trang văn hoá
của thếhệtương lai. Trên cơsở đó có thể
phải xây dựng những hệgiải pháp đồng bộ,
vừa có tầm chiến lược, lại phải cụthể, thiết
thực nhằm nâng cao chất lượng và hiệu
quảcác môn học, bài học vềvăn hoá-văn
minh trong nhà trường nói chung và nhà
trường đại học nói riêng. Một sốnguyên
tắc chung có thể đềxuất làm cơsởcho
công việc nói trên là: thứnhất, phải coi
trọng việc trang bịtri thức toàn diện vềvăn
hoá dân tộc cho sinh viên tất cảcác ngành,
các hệ, trong đó không chỉlưu ý tới việc
trang bịnội dung tri thức, mà chính là phải
giới thiệu cho người học những cơsởlý
thuyết, những cách tiếp cận khoa học về
văn hoá, tránh cái nhìn phiến diện, một
chiều, võ đoán, kỳthịvềvăn hoá dân tộc
và văn hoá nhân loại. Thứhai, dân tộc Việt
Nam đã và luôn luôn là một dân tộc đa sắc
tộc, đa tín ngưỡng và đa văn hoá. Vì vậy
phải tạo điều kiện đểngười học khám phá
tính thống nhất và tính đa dạng của văn
hoá dân tộc
Bạn đang xem nội dung tài liệu Đề tài Tính thống nhất và đa dạng văn hoá: giáo dục và vấn đề bản sắc dân tộc Việt Nam trong bối cảnh toàn cầu hoá, để tải tài liệu về máy bạn click vào nút DOWNLOAD ở trên
TẠP CHÍ PHÁT TRIỂN KH&CN, TẬP 10, SỐ 09 - 2007
Trang 87
TÍNH THỐNG NHẤT VÀ ĐA DẠNG VĂN HOÁ: GIÁO DỤC VÀ VẤN ĐỀ
BẢN SẮC DÂN TỘC VIỆT NAM TRONG BỐI CẢNH TOÀN CẦU HOÁ
Phạm Hồng Tung
ĐHQG-HN
TÓM TẮT:Tiếp cận từ khía cạnh văn hoá chính trị với quan niệm rằng bản sắc dân tộc
là một phức hệ tâm linh của toàn thể cộng đồng dân tộc dựa trên những định hướng giá trị và
được biểu hiện ra thông qua những đặc trưng, những biểu tượng và phương thức ứng xử văn
hoá của cộng đồng dân tộc ấy, trong phần thứ nhất của bài viết này tác giả kiểm chứng lại
bốn cách định nghĩa về dân tộc Việt Nam của các học giả nước ngoài được K.W Taylor tổng
kết lại trong một bài nghiên cứu công bố từ năm 1998. Trong phần tiếp theo, tác giả phân tích
và chỉ ra vai trò của giáo dục, nhất là giáo dục sử học, trong quá trình xã hội hoá phương
thức hình dung về cộng đồng dân tộc Việt Nam đối với thế hệ trẻ. Theo tác giả, cần phải khắc
phục cách trình bày lịch sử dân tộc phiến diện, một chiều, bởi lẽ cách giáo dục lịch sử như vậy
không giúp cho người học hình dung đúng về bản sắc dân tộc Việt Nam với ý nghĩa là cái
thống nhất trong những cái đa dạng.
1. Đặt vấn đề
Năm 1942, trong khi lãnh đạo Mặt trận
Việt Minh và nhân dân Việt Nam chuẩn bị
lực lượng cho cuộc vùng lên giải phóng
dân tộc, Hồ Chí Minh đã soạn ra một tài
liệu tuyên truyền có tên là: “Lịch sử nước
ta”, mở đầu bằng câu:
“Dân ta phải biết sử ta,
Cho tường gốc tích nước nhà Việt
Nam”1
Cần phải nói ngay rằng Hồ Chí Minh
không phải là người Việt Nam đầu tiên sử
dụng lịch sử dân tộc như một phương tiện
tuyên truyền hữu hiệu, nhằm đánh thức ý
thức dân tộc của nhân dân Việt Nam trong
các cuộc đấu tranh giải phóng dân tộc và
chống giặc ngoại xâm. Đầu thế kỷ 20, khi
xướng ra phong trào Đông Du, mở đầu cho
một trào lưu yêu nước kiểu mới, Phan Bội
Châu đã soạn ra Việt Nam vong quốc sử,2
đồng thời một số chí sĩ yêu nước khác
cũng đã soạn ra nhiều bài thơ “kêu hồn
nước” để thức tỉnh lòng yêu nước và ý
thức giống nòi của người Việt Nam.3 Xa
hơn nữa, ngay từ đầu kỷ nguyên độc lập
(các thế kỷ thứ 10, 11) đã xuất hiện bài thơ
“Nam quốc sơn hà” bất hủ, được lưu
truyền rộng rãi trong nhiều thế hệ người
Việt Nam. Như vậy, từ rất lâu ở Việt Nam
giáo dục lịch sử dân tộc dưới các hình thức
khác nhau đã được coi như một phương
Science & Technology Development, Vol 10, No.09 - 2007
Trang 88
thức khơi dậy và củng cố ý thức dân tộc,
nhất là trong những thời điểm sự tồn vong
của dân tộc Việt Nam bị đe doạ hay thách
thức bởi nguy cơ ngoại xâm. Kết quả là,
như học giả phương Tây Alexander B.
Woodside từng nhận xét: "Độ sâu sắc của
ý thức về lịch sử và văn hoá dân tộc của
nhân dân Việt Nam có thể làm cho các nhà
dân tộc chủ nghĩa kém trí tưởng tượng
hoặc những tín đồ tôn giáo Âu - Mỹ thực
sự kinh ngạc."4
Tuy nhiên, ý thức dân tộc, tình cảm
dân tộc hay bản sắc dân tộc không chỉ bao
gồm và không chỉ dựa trên ý thức về lịch
sử dân tộc hay một thứ chủ nghĩa yêu nước
chung chung nào đó, mà theo chúng tôi, thì
bản sắc dân tộc (national identity) phải là
một phức hệ tâm linh của toàn thể cộng
đồng dân tộc dựa trên những định hướng
giá trị và được biểu hiện ra thông qua
những đặc trưng, những biểu tượng và
phương thức ứng xử văn hoá của cộng
đồng dân tộc ấy.
Hiểu theo nghĩa đó, giáo dục thực sự
có vai trò quan trọng đối với sự hình thành
và biến đổi của hệ giá trị văn hoá, đạo đức,
chính trị của các thế hệ người nối tiếp nhau
của các cộng đồng dân tộc, và do đó có vai
trò rất quan trọng đối với sự hình thành và
biến đổi của bản sắc dân tộc, bởi lẽ thông
qua giáo dục những giá trị văn hoá
(cultural values), định hướng giá trị (value
orientations) và hệ giá trị (value systems)
được xã hội hoá (socialization) và được
lưu truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác.
Do vậy, thông qua giáo dục mà các đặc
tính dân tộc được khẳng định, duy trì hay
biến đổi, các biểu tượng dân tộc được nhận
biết và thừa nhận, các phương thức ứng xử
văn hoá được chấp nhận và trở nên phổ
biến. Câu thơ của Hồ Chí Minh trong bài
"Dạ bán" nhận định về vai trò của giáo dục
đối với sự hình thành tính cách con người,
suy rộng ra cũng nghiệm đúng đối với sự
hình thành tính cách dân tộc:
"Hiền, dữ phải đâu là tính sẵn,
Phần nhiều do giáo dục mà nên."5
Bài viết này không có tham vọng đi
sâu nghiên cứu và thảo luận kỹ về tất cả
các vấn đề vốn hết sức phức tạp của một
chủ đề rộng lớn là giáo dục và vấn đề bản
sắc dân tộc và đa dạng văn hoá, mà trong
chừng mực nhất định, xin đề xuất những
kiến giải riêng về một số vấn đề cụ thể liên
quan đến vấn đề giáo dục và bản sắc dân
tộc Việt Nam mà thôi. Và cũng trong
chừng mực nhất định, chúng tôi xin liên hệ
tới vấn đề này ở khu vực Đông Á và Đông
Nam Á.
2. "Thống nhất trong đa dạng" và
vấn đề bản sắc dân tộc Việt Nam
Trong bài tham luận tại Hội nghị Quốc
tế về Việt Nam học lần thứ nhất tại Hà Nội
(1998) GS. Keith W. Taylor cho biết trong
TẠP CHÍ PHÁT TRIỂN KH&CN, TẬP 10, SỐ 09 - 2007
Trang 89
suốt thời kỳ Chiến tranh lạnh, giới Việt
Nam học ở Mỹ đã tìm cách định nghĩa Việt
Nam.6 Sau nhiều cuộc tranh luận, cuối
cùng nhiều nhà khoa học Mỹ đã đề xuất
định nghĩa Việt Nam theo 4 hướng tiếp
cận: "Trước hết, một Việt Nam thực tế
nhất thiết là một Việt Nam thống nhất; và
sau đó, một Việt Nam thực tế là một Việt
Nam làng xã; một Việt Nam Nho giáo và
một Việt Nam cách mạng."6 Đây cũng là
cách mà giới Việt Nam học ở nước ngoài
thường tiếp cận để khám phá bản sắc dân
tộc Việt Nam. Nhưng càng đi sâu nghiên
cứu, họ càng tỏ ra lúng túng, thậm chí mất
phương hướng. Tương tự như vậy, trong số
các nhà khoa học Việt Nam tìm cách khám
phá bản sắc dân tộc mình, một số người
cũng tỏ ra càng ngày càng lúng túng,
nhưng lại lúng túng theo một cách rất
riêng.
Trở lại với bốn hướng tiếp cận nói
trên, trước hết hãy kiểm chứng lại phán
đoán khoa học rằng "Một Việt Nam thực tế
nhất thiết phải là một Việt Nam thống
nhất". Đối với người Việt Nam nói chung,
số đông các nhà khoa học Việt Nam và
nhiều nhà khoa học nước ngoài nói riêng,
thì dường như tính thống nhất (unity) của
dân tộc Việt Nam là một sự thật hiển
nhiên. Dân tộc Việt Nam vốn là một dân
tộc thống nhất, với ý chí thống nhất mạnh
mẽ, lấn lướt các xu hướng cát cứ, ly khai;
rằng từ nhiều thế kỷ trước cuộc xâm lăng
của thực dân Pháp, trên đất Việt Nam đã
tồn tại một nhà nước quân chủ tập quyền
đảm bảo sự thống nhất của quốc gia - dân
tộc. Về văn hoá, toàn dân tộc có những giá
trị chung căn bản và có nhiều biểu tượng
văn hoá chung. Ngôn ngữ chính là tiếng
nói của tộc người luôn chiếm phần đa số
tuyệt đối, được các tộc người thiểu số thừa
nhận như tiếng nói phổ thông vv...
Tuy nhiên, đi sâu vào tìm hiểu thì sự
thực lại càng ngày càng khác xa với những
nhận định và phán đoán ban đầu. Các sự
khác biệt (diversities) càng ngày càng lộ rõ
ra trên nhiều phương diện. Về lịch sử, cộng
đồng dân tộc mà ngày nay gọi là "dân tộc
Việt Nam" hiển nhiên không trùng khít với
các cộng đồng người Việt cổ - chủ nhân
của nước Văn Lang hay Âu Lạc, mà ngược
lại là kết quả của một quá trình lâu dài,
trong đó, trên hành trình lịch sử của mình,
các cộng đồng người Việt cổ đã cuốn theo
nó, hoà trộn vào trong nó nhiều cộng đồng
người khác, trong những điều kiện khác
nhau và ở những thời điểm khác nhau. Về
khía cạnh tộc người, điều hiển nhiên là dân
tộc Việt Nam đã là và luôn luôn là một dân
tộc đa sắc tộc (a multi-ethnic nation), với
một tộc người chiếm đa số tuyệt đối là
người Việt (Kinh). Về ngôn ngữ, tiếng Việt
là ngôn ngữ "phổ thông" được sử dụng bởi
tất cả các tộc người, và trên mọi vùng của
Science & Technology Development, Vol 10, No.09 - 2007
Trang 90
lãnh thổ. Tuy nhiên tiếng Việt không phải
là ngôn ngữ duy nhất, và cũng không phải
là một thứ ngôn ngữ đồng nhất, mà ngược
lại có rất nhiều phương ngữ (dialect), khác
nhau không chỉ ở giọng điệu (accent), từ
vựng, mà còn cả cấu trúc và văn hoá ngôn
ngữ nữa. Về tôn giáo, tín ngưỡng, trên đất
Việt Nam đã và luôn luôn tồn tại nhiều tôn
giáo bên cạnh nhau và hoà trộn vào nhau.
Về văn hoá, sự khác biệt về hệ giá trị của
các nhóm và các cộng đồng người trong
từng thời kỳ lịch sử có thể còn cần khám
phá thông qua những nghiên cứu tỉ mỉ và
phải được tiếp cận theo cách đa chiều,
nhưng từ những gì quan sát được cũng có
thể chỉ ra rất nhiều sự khác biệt về lối
sống, về phong tục tập quán và biểu tượng
văn hoá và ứng xử văn hoá của các nhóm
người khác nhau.... Đặc biệt là trong thời
kỳ Đổi mới hiện nay, khi đất nước mở cửa,
chuyển dần từ nền kinh tế tập trung, quan
liêu bao cấp sang nền kinh tế thị trường,
ngày càng tăng cường giao lưu và hội nhập
với khu vực và thế giới thì mọi lĩnh vực
của đời sống dân tộc ngày càng trở nên đa
dạng và luôn biến đổi với tốc độ ngày càng
gia tăng.
Dựa trên những sự quan sát như trên
về những khác biệt văn hoá (cultural
diversities) và xu hướng đa dạng hoá ngày
càng gia tăng của đời sống dân tộc Việt
Nam hiện đại mà một số nhà nghiên cứu
nước ngoài thậm chí đã đi tới những nhận
định cực đoan, phủ nhận hoàn toàn tính
thống nhất của dân tộc Việt Nam. Theo
Keith W. Taylor thì: "Ngày nay, ở Bắc Mỹ,
càng ngày người ta càng ít quan tâm tới
cách định nghĩa Việt Nam và càng tin rằng
không có một cái gì gọi là một một Việt
Nam thực tế, không có một cái gì có thể coi
là một truyền thống Việt Nam duy nhất
hoặc một bản sắc Việt Nam duy nhất, mà
trái lại, cho dù chúng ta hiểu thế nào về
khái niệm Việt Nam thì khái niệm đó đã và
luôn luôn bao hàm nhiều thứ."7 Theo
hướng này, khi khảo sát về xứ Đàng Trong
trong thế kỷ 17 và 18, Li Tana đã đi tới
khái niệm về một "Altenative Vietnam"
(một Việt Nam khác), với những đặc điểm
về văn hoá, chính trị và kinh tế căn bản
khác với Đàng Ngoài.8 Xa hơn nữa, trong
một công trình nghiên cứu khác, Keith W.
Taylor thậm chí cho rằng cái gọi là "tính
thống nhất" hay "bản sắc" của dân tộc Việt
Nam là vô cùng mờ nhạt và chỉ dựa trên
những định hướng bề mặt (surface
orientations) mà không có sự cố kết bền
vững.9
Theo cách tương tự người ta cũng có
thể xem xét lại những cách tiếp cận khác
trong nỗ lực khám phá bản sắc dân tộc Việt
Nam. Nhiều nhà khoa học đã rất có lý khi
cho rằng về căn bản Việt Nam là một dân
tộc nông dân - nông thôn - nông nghiệp
TẠP CHÍ PHÁT TRIỂN KH&CN, TẬP 10, SỐ 09 - 2007
Trang 91
hay là một “Việt Nam làng xã”. Sự thực
hiển nhiên là cho đến tận đầu thế kỷ 21
Việt Nam về căn bản vẫn là một đất nước
dựa trên nền kinh tế nông nghiệp trồng lúa
nước với khoảng trên 70% cư dân sống ở
khu vực nông thôn, trong các làng xã. Xa
hơn, trong suốt chiều dài lịch sử, làng xã
luôn luôn là phương thức tổ chức xã hội
căn bản nhất của người Việt và là nơi bảo
tồn phong tục, tập quán, tiêu biểu cho sức
sống mạnh mẽ của dân tộc Việt Nam trải
qua các biến thiên lịch sử dữ dội (nước mất
nhưng còn làng, và nhờ còn làng mà cuối
cùng còn nước).10 Lối sống và ứng xử
“nông dân”, “làng xã” là lối sống và ứng
xử không phải chỉ của riêng những người
dân sống trong làng xã, mà cũng còn có
ảnh hưởng khá mạnh mẽ đối với nhiều
nhóm cư dân thành thị, bởi lẽ thành thị
không những luôn luôn giữ mối quan hệ
tương tác chặt chẽ nhiều mặt với thôn quê,
mà còn luôn luôn bị làng xã “xâm thực”
thông qua các dòng di dân từ nông thôn ra
thành thị. Ngày này, khi quá trình đô thị
hoá ngày càng gia tăng ào ạt thì dường như
làn sóng nông thôn "xâm thực" thành thị (ít
nhất là về phương diện dân cư và lối ứng
xử) càng được tăng cường. Lối sống, lối
ứng xử làng xã và đặc biệt là tinh thần
cộng đồng làng xã thậm chí đã được coi
như một cấp bậc phát triển hay một cội
nguồn của ý thức dân tộc Việt Nam. Chính
xác hơn GS. Hà Văn Tấn đã từng chỉ ra
rằng: "Chính từ những mối liên hệ siêu
làng mà hình thành ý thức cộng đồng siêu
làng, rồi từ ý thức cộng đồng siêu làng tiền
dân tộc hình thành ý thức cộng đồng siêu
làng dân tộc...".11
Tuy làng xã có vai trò cực kỳ quan
trọng như vậy, nhưng sẽ không đầy đủ,
không hoàn toàn chính xác khi tiếp cận
làng xã như một phương thức để định
nghĩa bản sắc dân tộc Việt Nam, trong quá
khứ cũng như hiện tại. Trong lịch sử, làng
xã dù là cộng đồng quan trọng nhất, nhưng
cũng không phải là loại cộng đồng xã hội
duy nhất của cư dân Việt. Ở khu vực nông
thôn, bên cạnh làng xã còn có các vạn chài
của ngư dân, các bản, mường của cư dân
vùng núi. Bên cạnh cộng đồng làng, như
Hà Văn Tấn đã chỉ ra, còn có các cộng
đồng liên làng và siêu làng và đó là những
cộng đồng đóng vai trò rất quan trọng
trong sự hình thành nên ý thức cộng đồng
siêu làng tiền dân tộc và ý thức dân tộc. Và
ngay cả khi chúng ta nói tới "cộng đồng
làng xã Việt Nam" thì cũng cần phải ghi
nhớ rằng không bao giờ đó là một khái
niệm dùng để chỉ một loại cộng đồng duy
nhất, mà ngược lại đó là một thuật ngữ
dùng để bao hàm chung (có thể rất thiếu
chính xác) nhiều loại "cộng đồng làng xã"
khác nhau: có cộng đồng làng nông
nghiệp, lại có cộng đồng làng thủ công
Science & Technology Development, Vol 10, No.09 - 2007
Trang 92
nghiệp và làng buôn. Trước khi nước Việt
được mở dần về phía nam, thì hẳn rằng
những cư dân nông thôn của Champa,
Funam vv... đã có hình thức cộng đồng xã
hội riêng - rất tiếc chúng ta còn biết quá ít
về điều này. Rồi sau đó, khi nước Việt
Nam đã trải dài "từ Mục Nam Quan tới
Mũi Cà Mau" thì làng xã ở miền Bắc,
Miền Trung và miền Nam lại cũng rất khác
nhau. Vì vậy, bản thân cái gọi là "một Việt
Nam làng xã" cũng đã không phải là một
khái niệm có nội hàm chặt chẽ và đồng
nhất, để có thể từ đó hay qua đó mà tiếp
cận, định nghĩa về bản sắc dân tộc Việt
Nam.
Hơn nữa, trong lịch sử cũng như hiện
tại, đặc biệt là từ khoảng thế kỷ 10 trở đi, ở
Việt Nam đã xuất hiện những thành thị, lúc
đầu là thành thị trung cổ, và sau đó là
những thành thị hiện đại. Một đặc điểm
chung xuyên suốt các giai đoạn lịch sử là:
cư dân thành thị luôn luôn chỉ chiếm một
tỷ lệ nhỏ trong thành phần cư dân Việt
Nam. Tuy nhiên, không phải vì vậy mà dân
cư thành thị có vị trí không đáng kể gì
trong đời sống cộng đồng dân tộc nói
chung và sự hình thành và biến đổi của bản
sắc dân tộc Việt Nam nói riêng. Trái lại,
ngay trong thời kỳ trung đại, thành thị nói
chung và kinh đô nói riêng đã luôn luôn là
các trọng trấn, là trung tâm chính trị, quân
sự, nơi hội tụ của nhân tài bốn phương, có
tầm quan trọng sống còn đối với quốc gia -
dân tộc xét trên nhiều phương diện.
Từ khi các thành thị Việt Nam trở
thành các thành thị hiện đại theo mô hình
phương Tây, tuy cư dân thành thị vẫn tiếp
tục chiếm một tỷ lệ nhỏ trong thành phần
dân cư, vai trò của thành thị càng trở nên
quan trọng hơn trong đời sống dân tộc.
Mặc dù một bộ phận không nhỏ của cư dân
thành thị vẫn duy trì mối liên hệ chặt chẽ
với các vùng thôn quê và lối sống, lối ứng
xử của thị dân Việt Nam vẫn còn mang
nặng tính nông dân, làng xã và cho dù các
thành thị hiện đại vẫn tiếp tục chịu sự
"xâm thực" của nông thôn, nhưng một lối
sống thị dân, văn hoá thị dân với những
đặc điểm văn hoá riêng đã ra đời và ngày
càng định hình rõ nét, trở thành một bộ
phận năng động, tiên phong nhất của đời
sống cộng đồng dân tộc Việt Nam. Hơn
nữa, quá trình đô thị hoá hiện đại, đặc biệt
là từ mấy thập kỷ gần đây, đã tạo ra một
luồng chảy văn hoá mới, xuyên thủng các
luỹ tre làng, làm cho đời sống văn hoá thôn
quê ngày càng biến đổi nhanh chóng và
sâu sắc. Trong bối cảnh đó, cách tiếp cận
định nghĩa bản sắc dân tộc Việt Nam từ
góc nhìn làng xã, từ hệ luận nông thôn -
nông dân - nông nghiệp ngày càng trở nên
xa rời thực tiễn.
Xem xét lại một cách toàn diện, cách
tiếp cận định nghĩa Việt Nam như một dân
TẠP CHÍ PHÁT TRIỂN KH&CN, TẬP 10, SỐ 09 - 2007
Trang 93
tộc Nho giáo hay Nho giáo hoá
(confucianized) cũng tỏ ra bất cập. Bất cứ
ai nghiên cứu về Việt Nam cũng đều có thể
thừa nhận ảnh hưởng của Nho giáo đối với
đời sống cộng đồng dân tộc Việt Nam là to
lớn, lâu dài và đa dạng trên nhiều lĩnh vực.
Tuy nhiên, cách quan niệm Việt Nam là
một dân tộc Nho giáo hoá chỉ có ý nghĩa
khi đặt Việt Nam trong mối liên hệ so sánh
với các dân tộc không nằm trong khu vực
Đông Á (tức là không nhằm so sánh Việt
Nam với Trung Quốc, Nhật Bản và Hàn
Quốc). Đây là cách tiếp cận, so sánh phổ
biến của những chuyên gia Đông Nam Á
học, khi họ so sánh Việt Nam với "các
quốc gia Ấn Độ hoá" trong khu vực Đông
Nam Á. Điều quan trọng hơn là, cách quan
niệm về một "Việt Nam Nho giáo hoá" tự
bản thân nó không phản ánh đầy đủ bản
chất của đời sống văn hoá dân tộc Việt
Nam trong lịch sử cũng như hiện tại, bởi lẽ
bên cạnh Nho giáo, còn có các yếu tố khác
cũng không kém phần quan trọng, góp
phần tạo nên cái gọi là "những truyền
thống lớn" (great traditions) trong cấu trúc
văn hoá Việt Nam, như Phật giáo, Lão
giáo, và sau này là các trào lưu tư tưởng
phương Tây. Còn ở tầng "thấp" hơn của
những cái gọi là "những truyền thống nhỏ"
(little traditions) dường như Nho giáo chỉ
có ảnh hưởng ở mức độ nhất định trong
một bộ phận lớp trên của cư dân nông thôn
(rural elite) mà thôi.
Hướng tiếp cận thứ tư, tìm cách định
nghĩa Việt Nam thực tế là một "Việt Nam
cách mạng" (a revolutionary Vietnam) tỏ
ra là cách tiếp cận chứa đựng nhiều bất cập
nhất, nhưng đáng tiếc, dường như lại là
cách tiếp cận phổ biến nhất của giới Việt
Nam học trong thế kỷ 20. Có thể nói rằng
cho đến trước Chiến thắng Điện Biên Phủ
thế giới chỉ dành cho Việt Nam một sự
quan tâm tối thiểu. Từ sau sự kiện trên cho
đến khi cuộc Chiến tranh lạnh kết thúc,
Việt Nam trở nên nổi tiếng trên thế giới
chủ yếu vì đó là một trong những nơi đối
đầu căng thẳng nhất giữa phe XHCN và
phe TBCN, là nơi những siêu cường số
một của thế giới buộc phải chấp nhận
những thất bại cay đắng và là biểu tượng
của tinh thần yêu nước, ý chí đấu tranh
dũng cảm vì độc lập dân tộc, tự do... Sự
nổi tiếng mang tính chất định mệnh này đã
khiến cho hình dung chung của nhân loại
về Việt Nam trong suốt nửa sau của thế kỷ
20 là một đất nước của chiến tranh và cách
mạng. Có thể thấy rõ điều này khi nhìn vào
danh mục hàng nghìn công trình của học
giả nước ngoài viết về Việt Nam được
công bố trong thế kỷ 20, ta có thể dễ dàng
nhận ra rằng tuyệt đại đa số các nghiên cứu
đều tập trung vào chủ đề chiến tranh và
cách mạng Việt Nam. Thậm chí, trong số
Science & Technology Development, Vol 10, No.09 - 2007
Trang 94
những công trình khác không trực tiếp viết
về chủ đề này, thì cũng gián tiếp nhằm
hướng tới sự "giải mã" nguồn gốc và diễn
trình của các cuộc chiến tranh và cách
mạng ở Việt Nam.
Góp phần không nhỏ vào tình hình trên
là giới nghiên cứu khoa học xã hội ở Việt
Nam. Cho tới trước năm 1990 có thể nói
tuyệt đại đa số các công trình được công
bố trong hai lĩnh vực sử học và văn học
đều tập trung vào chủ đề chiến tranh và
cách mạng, trong khi các chủ đề khác về
kinh tế, xã hội, văn hoá, tín ngưỡng vv...
chỉ dành được sự quan tâm hạn chế, và
cũng hướng tới phục vụ cho chủ đề chiến
tranh và cách mạng.
Sự thực lịch sử hiển nhiên là: dân tộc
Việt Nam trong suốt chiều dài lịch sử của
mình đã phải tiến hành trên dưới 20 cuộc
chiến tranh giải phóng và chiến tranh vệ
quốc để giành lại hoặc bảo vệ chủ quyền
đất nước và quyền tự do của toàn thể cộng
đồng dân tộc. Đó là chưa kể nhiều cuộc nội
chiến kéo dài và không kém phần khốc
liệt. Trong quá trình đó, dân tộc Việt Nam
đã lập nên nhiều võ công hiển hách, và đây
là yếu tố góp phần nuôi dưỡng chủ nghĩa
yêu nước truyền thống, lòng tự hào, tự tôn
dân tộc - những thành tố rất căn bản và
quan trọng trong hệ giá trị văn hoá chính
trị của dân tộc Việt Nam. Những yếu tố
này đã được biểu tượng hoá, mã hóa qua
phong tục tôn thờ anh hùng dân tộc (làm
Thành Hoàng của các làng xã hoặc tại các
đền miếu khác). Như vậy, không có gì
ngạc nhiên khi nói đến lịch sử Việt Nam,
trước hết người ta nói đến lịch sử của các
cuộc chiến tranh. Đến thế kỷ 20, đối với
dân tộc Việt Nam thì trước hết cũng là thế
kỷ của cuộc đấu tranh cách mạng hết sức
ác liệt, gian khổ nhằm giải phóng dân tộc
và bảo vệ độc lập và thống nhất đất nước.
Tuy nhiên, dù sao thì chiến tranh và
cách mạng cũng vẫn là những điều kiện bất
thường của lịch sử, kể cả lịch sử dân tộc
Việt Nam. Không thể định nghĩa về bản
sắc của bất cứ một dân tộc nào, trong bất
kỳ thời kỳ lịch sử nào, thông qua những
điều kiện và quá trình lịch sử bất thường
như vậy. Cách định nghĩa như vậy sẽ dẫn
tới cách trình bày và diễn giải phiến diện
về lịch sử dân tộc Việt Nam, bỏ qua, xem
nhẹ những khía cạnh, những lĩnh vực vô
cùng quan trọng trong đời sống cộng đồng
dân tộc Việt Nam như lịch sử kinh tế, lịch
sử văn minh - văn hiến, tôn giáo, tộc người
vv... và do đó, sẽ dẫn tới cách nhìn nhận
không đúng về bản sắc dân tộc Việt Nam.
Bên cạnh bốn cách tiếp cận nói trên
còn có những cách nhìn nhận về lịch sử,
văn hoá và bản sắc dân tộc Việt Nam, do
bị ảnh hưởng bởi những thiên kiến, định
kiến chính trị hoặc văn hoá mà trở nên
phiến diện. Bằng chứng rõ ràng nhất là
TẠP CHÍ PHÁT TRIỂN KH&CN, TẬP 10, SỐ 09 - 2007
Trang 95
cách mà các sử gia Nho giáo Việt Nam
nhìn nhận và trình bày về lịch sử dân tộc
mình. Theo những gì được trình bày trong
bộ quốc sử nổi tiếng Đại Việt Sử ký toàn
thư thì có thể thấy những gì không phù hợp
với các quy phạm của Nho giáo đều bị chê
bai, bài bác hoặc làm cho lu mờ. Tương tự
như vậy, trong thời kỳ gần đây, do ảnh
hưởng của triết lý chính trị dựa trên học
thuyết đấu tranh giai cấp và của chủ nghĩa
dân tộc mà trong phần lớn các sách giáo
khoa và giáo trình lịch sử, lịch sử dân tộc
Việt Nam đã được trình bày theo những
khuôn mẫu của các "mặt đối lập" như:
"địch >< bị
bóc lột", "cách mạng >< phản cách
mạng". Ngày nay nhìn lại, ai cũng biết
thực tế đời sống dân tộc và lịch sử dân tộc
phong phú, đa dạng và sống động hơn
nhiều lần so với những cách trình bày theo
kiểu "đen >< trắng" như trên.
3. Giáo dục đại học và cách tiếp cận
mới đối với vấn đề bản sắc dân tộc Việt
Nam
Từ những phân tích (dù còn sơ lược)
trên đây, có thể thấy sự cần thiết phải đề
xuất một cách tiếp cận mới đối với bản sắc
dân tộc Việt Nam. Tương tự như hầu hết
các dân tộc ở khu vực Đông Nam Á và
Đông Á, nói tới bản sắc dân tộc Việt Nam
là nói tới sự thống nhất của những cái đa
dạng và trong những cái đa dạng (unity of
// in diversities).
Trước hết, không nên và không thể
nhấn mạnh một chiều tính thống nhất
(unity), tính duy nhất (uniqueness) hay sự
tương đồng (similarity). Cách tiếp cận này
là không phù hợp trong nỗ lực khám phá
và trình bày về bản sắc dân tộc của dân tộc
Việt Nam cũng như các dân tộc khác trong
khu vực Đông Nam Á và Đông Á, bởi lẽ,
như đã trình bày ở trên, Việt Nam và các
dân tộc trong khu vực, trong lịch sử cũng
như hiện nay, đã và đang là những dân tộc
đa sắc tộc, đa văn hoá, đa tín ngưỡng. Vả
lại, trong hành trình lịch sử lâu dài của
mình, Việt Nam và các dân tộc trong khu
vực đều đã trải qua những quá trình giao
lưu, đụng độ và tiếp biến văn hoá phức tạp.
Do vậy, sự đề cao một chiều bất cứ một
yếu tố, một quá trình hay một đặc trưng
nào, coi đó như là tính thống nhất hay
đồng nhất và tiêu biểu cho bản sắc dân tộc
Việt Nam thì đều bị rơi vào phiến diện,
thiên lệch, và nguy hại hơn, sẽ là cơ sở cho
sự xuất hiện những loại hình “lịch sử dân
tộc chính thống” (official national history),
những dạng “văn hoá đồng phục” (uniform
culture) hoặc những cách hình dung mang
tính loại trừ về cộng đồng dân tộc
(exclusive imagination of national
community).
Science & Technology Development, Vol 10, No.09 - 2007
Trang 96
Thái cực thứ hai cần phải tránh chính
là cách tiếp cận nhấn mạnh một chiều sự
khác biệt (differences) hoặc tính đa dạng
(diversity) mà phủ nhận hoàn toàn tính
thống nhất, tính tương đồng, đi tới phủ
nhận cả bản sắc dân tộc của dân tộc Việt
Nam và một số dân tộc khác ở Đông Nam
Á và Đông Á. Sự tồn tại của những sự
khác biệt và tính đa dạng trong các lĩnh
vực của đời sống cộng cộng đồng dân tộc
Việt Nam là sự thực khách quan. Tuy
nhiên, những cái khác biệt và đa dạng đó
không tồn tại bên cạnh nhau, hoàn toàn
tách bạch như những thực thể độc lập, mà
ngược lại luôn luôn trong mối tương tác đa
chiều và với tính cách là những thành tố
khác nhau của một chỉnh thể thống nhất.
Việc đề xuất và hướng tới cách tiếp
cận bản sắc dân tộc Việt Nam theo mô
hình sự thống nhất trong // của những cái
đa dạng dường dễ dàng nhận được sự đồng
tình của giới học giả nhiều nước. Tuy
nhiên, phân tích và trình bày cụ thể mối
quan hệ hết sức phức tạp này như thế nào
mới là điều vô cùng khó khăn. Nếu bắt đầu
từ cái chung, cái thống nhất và đi tìm hay
thử khám phá cái chung, cái thống nhất của
những cái đa dạng hoặc trong những cái đa
dạng trước sau cũng rơi vào bế tắc, bởi vì
người ta sẽ càng ngày càng thấy những cái
chung, cái thống nhất được giả định trước
càng ngày càng xa rời thực tiễn, không có
ý nghĩa gì. Ngược lại, nếu bắt đầu từ
những cái riêng, thông qua những cái đa
dạng để khám phá cái chung, thì chắc chắn
cuối cuối cùng người ta sẽ không tìm thấy
cái gì là tiêu biểu cho cái chung, cái thống
nhất của toàn thể cộng đồng dân tộc Việt
Nam, và do đó sẽ bị mất phương hướng.
Vì vậy, cần phải quan niệm khác về cái
gọi là tính thống nhất (unity). Theo tôi thì
thực tế là có nhiều cấp độ khác nhau của
tính thống nhất. Tính thống nhất ở cấp độ
thấp nhất thì rất gần với cái riêng biệt, và
hơn nữa cái thống nhất không tồn tại độc
lập như một thực thể để trở thành mẫu vật
chuẩn (idealtypus) nhằm quy chiếu, đo đạc
muôn vàn những cái riêng biệt hết sức đa
dạng, mà là tồn tại ngay trong bản thân
những cái riêng biệt đó.
Còn về tính đa dạng (diversity) cũng
phải được quan niệm không phải là cái
chối từ hay loại trừ cái thống nhất, cái
chung, mà trái lại, chính là sự thể hiện sinh
động cái chung trong các dạng thức phong
phú, khác nhau.
Theo những cách tiếp cận như vậy, có
thể đưa ra một số khuyến nghị cụ thể đối
với giáo dục nói chung và giáo dục đại học
hiện nay, với ý nghĩa giáo dục là môi
trường có tác động to lớn và trực tiếp nhất
đến cách tiếp cận của thế hệ tương lai đối
với vấn đề bản sắc dân tộc Việt Nam.
TẠP CHÍ PHÁT TRIỂN KH&CN, TẬP 10, SỐ 09 - 2007
Trang 97
Trước hết là phương thức giảng dạy và
học tập lịch sử dân tộc trong nhà trường.
Như đã nói ở trên, giáo dục lịch sử dân tộc
đã từng có đóng góp rất to lớn trong việc
khơi dậy lòng tự hào và ý thức dân tộc của
nhân dân Việt Nam, và đó thực sự đã trở
thành một động lực tinh thần to lớn trong
cuộc đấu tranh giải phóng dân tộc và bảo
vệ tổ quốc của dân tộc Việt Nam trong
suốt hai thế kỷ 19 và 20. Tuy nhiên, giáo
dục lịch sử dân tộc ở Việt Nam đang đặt ra
những vấn đề hết sức gay gắt, đặc biệt là
sự suy giảm sức cuốn hút của lịch sử dân
tộc đối với thế hệ trẻ hiện nay.12 Chất
lượng rất thấp của việc học tập môn lịch sử
trong nhà trường phổ thông đang khiến
toàn xã hội lo ngại. Điều này bắt nguồn từ
nhiều nguyên nhân, nhưng trong đó có
nguyên nhân sâu xa nằm trong chính
phương thức và nội dung trình bày lịch sử
dân tộc trong nhà trường hiện nay.
Điểm bất cập thứ nhất cần phải chỉ ra
là phần nội dung về lịch sử chiến tranh và
cách mạng vẫn còn chiếm thời lượng quá
lớn, trong khi những nội dung khác như
lịch sử kinh tế, chính trị, văn hoá, tư tưởng,
tôn giáo, giáo dục, khoa học vv... chỉ được
trình bày rất sơ lược và ít hấp dẫn. Thứ hai,
lịch sử dân tộc Việt Nam được trình bày,
cho đến nay vẫn chủ yếu vẫn là lịch sử của
tộc người đa số (người Việt, hay người
Kinh). Mô thức trình bày quen thộc và
"chính thống" là lịch sử Việt Nam bắt đầu
với sự ra đời của "nước Văn Lang" tiếp
đến Âu Lạc, trải qua thời kỳ Bắc thuộc,
tiếp đến nước Đại Cồ Việt, Đại Việt, Đại
Nam, rồi nước VNDCCH và ngày nay là
CHXHCN Việt Nam. Trong một thời kỳ
rất dài người ta luôn mặc nhiên coi đây là
cách trình bày lịch sử dân tộc Việt Nam
duy nhất. Gần đây, một số nhà sử học Việt
Nam đã nhận ra rằng mô thức trình bày
này ngày càng tỏ ra bất cập và không thể
chấp nhận được, bởi lẽ trong cách trình bày
như vậy người ta đã "quên" không trình
bày lịch sử của các tộc người thiểu số hoặc
những cộng đồng khác gia nhập vào cộng
đồng dân tộc Việt Nam trong những giai
đoạn muộn hơn. Trong một số tập sách
giáo khoa, giáo trình mới được biên soạn
các nhà sử học Việt Nam đã cố gắng trình
bày lại lịch sử sử dân tộc Việt Nam như là
lịch sử của tất cả các cộng đồng người
sống trên phần lãnh thổ ngay nay của Việt
Nam. Điều đó có nghĩa là bên cạnh "dòng
chính" là lịch sử của người Việt, lịch sử
các tộc người thiểu số đã được quan tâm
hơn. Đây là một hướng tiếp cận tích cực,
cần được cổ vũ và phát huy. Tuy vậy cũng
vẫn cần thiết phải chỉ ra rằng ngay cả trong
cách trình bày mới đó thì lịch sử các tộc
người khác mới bước đầu được xem xét và
đặt bên cạnh lịch sử của người Việt, chứ
chưa phải là hoà quyện với nhau trong
Science & Technology Development, Vol 10, No.09 - 2007
Trang 98
những tương tác lịch sử đa chiều, liên tục.
Nếu thiếu những mối tương tác này chắc
hẳn các tộc người thiểu số khó có thể trở
thành những bộ phận của đại gia đình các
dân tộc Việt Nam.
Về phần giảng dạy và học tập lịch sử
thế giới, tưởng chừng như không liên quan
gì tới bản sắc dân tộc Việt Nam, nhưng
thực tế lại hết sức quan trọng, bởi lẽ chính
nhờ thông qua cái nhìn so sánh lịch sử mà
người học sẽ nhận thức thấu đáo hơn
những đặc tính riêng và bản sắc dân tộc
Việt Nam. Tuy vậy, cho tới nay phương
thức và nội dung giảng dạy lịch sử thế giới
chủ yếu mới tập trung vào lịch sử của
những trung tâm văn minh lớn, những siêu
cường và những sự kiện (quân sự và chính
trị) quan trọng. Trong khi đó lịch sử của
các khu vực ngoại vi "kém phát triển", của
khu vực Đông Nam Á và Đông Á, của
những nhân vật, sự kiện, quá trình lịch sử
“ít quan trọng” chỉ được trình bày rất sơ
lược, khô cứng, phiến diện và hầu như
không có liên hệ gì với nhau hoặc với Việt
Nam. Gần đây giới sử gia Việt Nam đã có
cố gắng rất lớn, chuyển từ việc giảng dạy
"lịch sử thế giới" kiểu thông sử, sang giảng
dạy "lịch sử văn minh thế giới" với cái
nhìn đa chiều, toàn diện hơn. Tuy nhiên,
phần nội dung dành cho lịch sử khu vực
Đông Nam Á và Đông Nam Á còn chưa
tương xứng.
Quá trình hội nhập quốc tế và hội nhập
khu vực của Việt Nam trong bối cảnh toàn
cầu hoá hiện nay đòi hỏi phải tiếp tục đổi
mới mạnh mẽ hơn nữa việc giảng dạy và
học tập về lịch sử văn minh thế giới, văn
minh khu vực trong trường học, nhất là ở
bậc đại học. Chúng tôi nghĩ rằng không chỉ
sinh viên các ngành khoa học xã hội và
nhân văn mới cần học lịch sử Việt Nam và
lịch sử thế giới, mà trái lại, đây là hành
trang tri thức – văn hoá không thể thiếu
của công dân Việt Nam nói chung và trí
thức Việt Nam nói riêng trong thế kỷ 21.
Đất nước càng mở rộng cửa giao lưu với
thế giới bên ngoài thì con người Việt Nam
càng phải có hiểu biết tốt hơn về dân tộc
mình và về thế giới. Đó chính là cơ sở để
“hội nhập mà không hoà tan”, để đóng góp
tích cực hơn vào quá trình tăng cường hiểu
biết lẫn nhau và xây dựng một thế giới,
một khu vực Đông Á và Đông Nam Á thực
sự hoà bình, hợp tác và phát triển.
Cuối cùng, trên cơ sở những quan sát
bước đầu ít nhiều mang tính chất “kinh
nghiệm chủ nghĩa”, chúng tôi muốn nêu ra
một vài ý kiến về việc giảng dạy, trình bày
một số vấn đề văn hoá, liên quan tới bản
sắc dân tộc Việt Nam trong nhà trường.
Phương hướng chúng tôi đề xuất để
tiếp cận bản sắc dân tộc Việt Nam là (xin
nhắc lại) nhìn nhận văn hoá Việt Nam như
là cái thống nhất trong và của những cái đa
TẠP CHÍ PHÁT TRIỂN KH&CN, TẬP 10, SỐ 09 - 2007
Trang 99
dạng (unity of//in diversities). Theo đó,
những cách tiếp cận hướng tới việc đề xuất
một, một số yếu tố hay đặc điểm nào đó
của văn hoá Việt Nam, coi đó như tiêu chí
để nhận biết bản sắc văn hoá Việt Nam,
cần được xem xét lại và luận giải trong
mối quan hệ đa chiều với những cái đa
dạng, dị biệt. Xin nêu ra một số ví dụ:
Thứ nhất, đó là xu hướng đề cao quá
mức hệ luận “âm – dương” và thuyết ngũ
hành trong nghiên cứu về văn hoá Việt
Nam. Với cách tiếp cận này nhiều nhà
nghiên cứu đã phân tích khá sâu sắc một số
đặc điểm của văn hoá Việt Nam. Tuy
nhiên, càng ngày hướng tiếp cận này càng
bộc lộ những bất cập không nhỏ. Trước
hết, cần phải chỉ ra rằng hệ luận “âm –
dương” và quan niệm “ngũ hành” không
phải là hệ luận văn hoá riêng của người
Việt Nam, mà là hệ luận chung của một số
dân tộc trong khu vực Đông Á và Đông
Nam Á. Hơn nữa, hệ luận này chỉ có ý
nghĩa khi được vận dụng để trình bày,
phân tích một số đặc điểm hoặc biểu tượng
văn hoá, nhưng không đủ tính thao tác luận
(functionally) khi cần phân tích, khảo cứu
về sự biến đổi của các hệ giá trị văn hoá.
Và cần phải nói thêm rằng hệ luận này
dường như chỉ thích hợp trong nghiên cứu
về văn hoá truyền thống, nhưng không phù
hợp trong nghiên cứu về các quá trình và
hiện tượng văn hoá đương đại.
Thứ hai, trong một số tài liệu có tính
chất giáo khoa, nền văn hoá dân tộc đã
được trình bày theo những cách khá sơ
giản, quy vào trong các mục mô tả về tư
tưởng, văn học, nghệ thuật, tín ngưỡng, tôn
giáo, kiến trúc vv... Cách trình bày như vậy
là mới chỉ đề cập đến bề mặt, đến các hiện
tượng, các hình thức thể hiện của văn hoá
trong một số lĩnh vực, mà không chỉ được
ra các định hướng giá trị, những xu hướng
vận động và những đặc điểm quan trọng
nhất của văn hoá Việt Nam. Hơn nữa, xét
về nội dung, phần lớn những điều được
trình bày trong các mục như trên chỉ phản
ánh đời sống văn hoá của tộc người đa số,
tức là người Việt (Kinh), trong khi đó, đời
sống và những giá trị văn hoá của các tộc
người thiểu số, mối tương tác văn hoá giữa
các tộc người trong từng thời kỳ lịch sử chỉ
giành được rất ít sự quan tâm.
Thứ ba, việc trang bị kiến thức về văn
hoá dân tộc và văn hoá các dân tộc khác
trên thế giới, nhất là các dân tộc láng giềng
cho học sinh phổ thông và sinh viên đại
học, đặc biệt là sinh viên các ngành, các
trường đại học, cao đẳng thuộc các khối
khoa học tự nhiên, kỹ thuật, kinh tế vv... là
hết sức sơ giản và không có hệ thống.
Hành trang tri thức văn hoá dân tộc và văn
hoá, văn minh thế giới của thế hệ người
Việt Nam tương lai quả thực còn rất nghèo
Science & Technology Development, Vol 10, No.09 - 2007
Trang 100
nàn, không đáp ứng được đòi hỏi hội nhập
của đất nước trong bối cảnh toàn cầu hoá.
Để khắc phục những bất cập nói trên,
theo chúng tôi cần xem xét lại toàn bộ thực
trạng, nghiên cứu kỹ hơn đòi hỏi của đất
nước và của thời đại về hành trang văn hoá
của thế hệ tương lai. Trên cơ sở đó có thể
phải xây dựng những hệ giải pháp đồng bộ,
vừa có tầm chiến lược, lại phải cụ thể, thiết
thực nhằm nâng cao chất lượng và hiệu
quả các môn học, bài học về văn hoá-văn
minh trong nhà trường nói chung và nhà
trường đại học nói riêng. Một số nguyên
tắc chung có thể đề xuất làm cơ sở cho
công việc nói trên là: thứ nhất, phải coi
trọng việc trang bị tri thức toàn diện về văn
hoá dân tộc cho sinh viên tất cả các ngành,
các hệ, trong đó không chỉ lưu ý tới việc
trang bị nội dung tri thức, mà chính là phải
giới thiệu cho người học những cơ sở lý
thuyết, những cách tiếp cận khoa học về
văn hoá, tránh cái nhìn phiến diện, một
chiều, võ đoán, kỳ thị về văn hoá dân tộc
và văn hoá nhân loại. Thứ hai, dân tộc Việt
Nam đã và luôn luôn là một dân tộc đa sắc
tộc, đa tín ngưỡng và đa văn hoá. Vì vậy
phải tạo điều kiện để người học khám phá
tính thống nhất và tính đa dạng của văn
hoá dân tộc. Bên cạnh những giá trị, những
biểu tượng, những quá trình văn hoá của
người Việt (kinh) cần chú trọng giới thiệu
về đời sống văn hoá, giá trị và phương
thức ứng xử của các tộc người thiểu số, và
quan trọng hơn, là mối tương tác văn hoá
của các tộc người trên lãnh thổ Việt Nam,
cùng góp phần bồi đắp nên những giá trị
văn hoá cao đẹp của dân tộc. Thứ ba, trong
bối cảnh hội nhập quốc tế và hội nhập khu
vực ngày càng gia tăng như hiện nay, cần
phải nghiên cứu để tạo điều kiện cho học
sinh, sinh viên Việt Nam hiểu biết tốt hơn
về văn hoá nhân loại, đặc biệt là văn hoá
các dân tộc láng giềng.
Thế kỷ 21 sẽ là thế kỷ của toàn cầu hoá
và kinh tế tri thức. Tương lai của nhân loại
sẽ được định nghĩa bởi chính trí tuệ của
nhân loại thể hiện qua những bước tiến
khổng lồ của khoa học và công nghệ; qua
khả năng bảo vệ môi trường sống; bảo vệ
hoà bình, nhưng chắc chắn cũng còn thông
qua khả năng của các dân tộc trong việc
nhận biết về bản sắc dân tộc mình, biết tôn
vinh và phát huy những giá trị văn hoá tốt
đẹp của dân tộc mình và của nhân loại. Các
trường đại học ở Việt Nam và các nước
trong khu vực Đông Nam Á và Đông Á
cần phải phối hợp chặt chẽ hơn nữa trong
việc nghiên cứu các giá trị, hiện tượng và
quá trình văn hoá, khám phá sâu sắc hơn
về tính thống nhất và tính đa dạng văn hoá
trong từng nước và trong toàn khu vực,
trên cơ sở đó góp phần đổi mới các phương
thức giáo dục lịch sử và văn hoá để chuẩn
TẠP CHÍ PHÁT TRIỂN KH&CN, TẬP 10, SỐ 09 - 2007
Trang 101
bị hành trang đi tới tương lai của mỗi dân tộc và toàn khu vực.
UNITY IN DIVERSITIES: EDUCATION AND THE VIETNAMESE
CULTURAL IDENTITY DURING THE GOBALIZATION
Pham Hong Tung
VNU-HN
ABSTRACT: Approaching the issue from the political cultural respect and basing on
the conception, that national identity is a spiritual complex of the whole national communitty
based on common value orientations that are realizing in national characteristics, national
symbols and ways of cultural behaving, in the first part of this article the author examines the
four ways, in which foreign scholars have tried to define Vietnamese national identity. These
have been summed up by K.W. Taylor in one of his studies published in 1998. In the second
part of this article, the author points out the important role of education, particularly of
history education, in the socialization of the ways in which the young generation imagine of
their national community. According to Pham, the Vietnamese educators have to overcome the
ways that provide a one-sided or exclusive nationalist imagination, because they do not
support the young generation of Vietnamese to understand their national identity as a unity of
// in diversities.
TÀI LIỆU THAM KHẢO
[1]. Hồ Chí Minh, Toàn tập, T. 3, Nxb. Chính trị Quốc gia, Hà Nội, 2002, tr. 221.
[2]. Có ý kiến cho rằng tác phẩm này không phải do Phan Bội Châu, mà do Lương Khải
Siêu biên soạn. Chúng tôi cho rằng đây là một ý kiến không có căn cứ vững chắc.
Xem: Kawamoto Kuniye, "Tác phẩm thời kỳ đầu của Phan Bội Châu và Lương Khải
Siêu và một vài vấn để trong phong trào Đông Du", in trong: Trường Đại học Khoa
học Xã hội và Nhân văn, Quan hệ văn hoá, giáo dục Việt Nam-Nhật Bản và 100 năm
phong trào Đông Du, Nxb. Đại học Quốc gia Hà Nội, 2006, tr. 346-353.
[3]. Phan Bội Châu còn có các tác phẩm như "Hải ngoại huyết thư", "Nam hải bô thần
ca"; Phan Châu Trinh viết "Tỉnh quốc hồn ca"; Nguyễn Quyền viết "Kêu hồn nước";
Science & Technology Development, Vol 10, No.09 - 2007
Trang 102
Nguyễn Ngô Đoan viết "Vịnh Hai Bà Trưng", Phạm Tất Đắc viết "Chiêu hồn nước"
vv...
[4]. Woodside, Alexander B., Community and Revolution in Modern Vietnam, Boston,
1976, p. 1.
[5]. Hồ Chí Minh, sđd, tr. 383.
[6]. Taylor, Keith W, Vietnamese Studies in North America, Keynote Speech No.2. Paper
presented at the First International Conference on Vietnamese Studies, Hanoi, p. 1.,
(1998).
[7]. Ibid., tr. 2.
[8]. Ibid., tr. 1.
[9]. See: Li Tana, An Alternative Vietnam? The Nguyen Kingdom in the Seventeenth and
Eighteenth Centuries, Journal of Southeast Asian Studies, No. 29, National
University of Singapore Pres, tr. 111-121, (March 1998).
[10]. Taylor, Keith W., Surface Orientations in Vietnam: Beyond Histories of Nation and
Region, In: The Journal of Asian Studies, No.4 (November 1998).
[11]. Hà Văn Tấn, Làng, liên làng, siêu làng (mấy suy nghĩ về phương pháp), in trong:
Khoa Lịch sử, Một chặng đường nghiên cứu lịch sử (1995-2000), Nxb. Chính trị
Quốc gia, Hà Nội, tr. 51—58, (2000).
[12]. Hà Văn Tấn, sđd, tr. 54.
Các file đính kèm theo tài liệu này:
- LV1209.pdf