5. Qua những phân tích, so sánh về sự phát triển du lịch cộng đồng tại bản Sả Séng
và bản Lác, một vài khuyến nghị được đề xuất nhằm góp phần giải quyết mối tình trạng
lƣỡng lan giữa quá trình phát triển du lịch và bảo tồn văn hoá.
Thứ nhất, cần đề cao vai trò của cộng đồng ở các điểm du lịch để họ thực sự trở
thành chủ nhân của điểm du lịch đó. Các doanh nghiệp cần quan tâm chia sẻ lợi ích
công bằng cho cộng đồng cƣ dân địa phƣơng dƣới các hình thức khác nhau và có thể tổ
chức đầu tư chiều sâu vào hoạt động du lịch ở cộng đồng vì đây là nơi mang lại cho họ
lợi nhuận.
Thứ hai, cần đầu tƣ xây dựng các sản phẩm du lịch, các dịch vụ du lịch thấm
đậm yếu tố văn hoá truyền thống dân tộc, đảm bảo độc đáo, hấp dẫn, có sức thu hút lớn
đối với du khách. khôi phục và phát huy các giá trị văn hoá truyền thống dân tộc, hạn
chế tối đa quá trình thương mại hoá văn hoá và khai thác các giá trị văn hoá có mục
đích và ý thức, gắn liền khai thác với bảo tồn các giá trị văn hoá dân tộc là điểm mấu
chốt của phát triển du lịch bền vững.
Thứ ba, đầu tư phát triển du lịch cộng đồng tại các địa phƣơng cần có sự hƣớng
dẫn, tổ chức, quản lý theo các quy định thống nhất. tăng cường sự đầu tƣ trở lại cộng
đồng của các tổ chức, doanh nghiệp, các cấp chính quyền, đảm bảo sự phân đều lợi ích
cho cộng đồng, bởi họ chính là chủ nhân của nền văn hoá ấy, họ phải được hưởng
quyền "tác giả" bản quyền văn hoá của dân tộc mình.
Thứ tư, tăng cường công tác quảng bá xúc tiến du lịch tại các điểm đến, thông
qua quá trình hợp tác công bằng giữa cộng đồng với các công ty du lịch.
23 trang |
Chia sẻ: honghp95 | Lượt xem: 867 | Lượt tải: 0
Bạn đang xem trước 20 trang tài liệu Du lịch cộng đồng ở vùng núi phía Bắc Việt Nam (Nghiên cứu trƣờng hợp bản Sả Séng, Sapa, Lào Cai và bản Lác, Mai Châu, Hoà Bình), để xem tài liệu hoàn chỉnh bạn click vào nút DOWNLOAD ở trên
1
Du lịch cộng đồng ở vùng núi phía Bắc
Việt Nam (Nghiên cứu trƣờng hợp bản
Sả Séng, Sapa, Lào Cai và bản Lác,
Mai Châu, Hoà Bình)
Nguyễn Thị Hƣờng
Trƣờng Đại học Khoa học Xã hội và Nhân văn
Bộ môn Nhân học
Chuyên ngành: Dân tộc học; Mã số: 60 22 70
Ngƣời hƣớng dẫn: PGS.TS Nguyễn Văn Chính
Năm bảo vệ: 2011
Abstract. Nhận diện sự hình thành các điểm du lịch cộng đồng ở vùng núi phía Bắc
Việt Nam, điều kiện xuất hiện và những đặc điểm phát triển của nó ổ Việt Nam. Phân
tích các hoạt động du lịch tại cộng đồng, dịch vụ du lịch và sự tham gia của ngƣờ dân
địa phƣơng vào hoạt động du lịch. Trên cơ sở đó, làm rõ vai trò của cộng đồng trong
việc tham gia tổ chức khai thác, phát triển du lịch, bảo vệ nguồn tài nguyên thiên nhiên
và bảo tồn văn hóa địa phƣơng nơi có hoạt động du lịch. Tìm hiểu tác động của loại
hình du lịch cộng đồng lên hoạt động kinh tế, môi trƣờng, văn hóa xã hội tại điểm du
lịch của hai bản Sả Séng (tả Phìn, Sapa, Lào Cai) và Bản Lác (Chiếng Châu, Mai Châu,
Hòa Bình). Tìm hiểu phản ứng của ngƣời dân địa phƣơng và sự thích ứng trƣớc trào lƣu
du lịch cộng đồng cũng nhƣ nhận thức của họ về tác động của loại hình du lịch này lên
đời sống văn hóa dân tộc. Mối quan hệ lƣỡng nan giữa phát triển du lịch và bảo tồn văn
hóa địa phƣơng đƣợc coi là vấn đề mở trong nghiên cứu này.
Keywords. Dân tộc học; Du lịch cộng đồng; Vùng núi phía bắc; Việt Nam
Content.
MỞ ĐẦU
Vùng núi phía Bắc Việt Nam vốn giàu tiềm năng du lịch để phát triển du lịch
cộng đồng:
+ Môi trƣờng sinh thái còn hoang sơ, giàu bản sắc, nhiều cảnh quan thiên nhiên
tƣơi đẹp.
+ Ngƣời dân địa phƣơng còn bảo lƣu nhiều yếu tố văn hoá truyền thống đa dạng
sắc màu văn hoá.
Chính vì thế, nhiều năm qua lƣợng khách du lịch trong và ngoài nƣớc đến tham
quan, nghỉ dƣỡng tại các điểm du lịch ở các tỉnh miền núi phía Bắc ngày càng tăng
2
Nhƣng một thực tế là, bên cạnh đem lại lợi ích cho các công ty du lịch, góp phần
tăng trƣởng kinh tế cho các địa phƣơng, thúc đẩy phát triển cơ sở hạ tầng, dịch vụ, đẩy
nhanh quá trình đô thị hoá, sự phát triển du lịch miền núi cũng đã và đang đặt ra nhiều
bất đề bất cập. Đó là các tác động tiêu cực đến môi trƣờng, sự mai một của các yếu tố văn
hoá truyền thống, an ninh, chính trị, tệ nạn nghiệt hút, mại dâm Đặc biệt sự hƣởng lợi từ
hoạt động du lịch của ngƣời dân địa phƣơng không đƣợc là bao.
Trƣớc đây mặc dù đã có một số công trình nghiên cứu liên quan đến mảng đề tài
này. Có thể khái quát thành bốn nhóm chính:
- Các công trình nghiên cứu sâu về các khái niệm và lý luận về loại hình du lịch
cộng đồng;
- Các nguồn tài liệu quảng bá du lịch cộng đồng thông qua lăng kính của truyền
thông đại chúng và quảng cáo du lịch;
- Các nghiên cứu định hƣớng chính sách phát triển du lịch bền vững;
- Các nghiên cứu học thuật về mối liên hệ giữa văn hóa tộc ngƣời địa phƣơng và
du lịch cộng đồng.
Tuy nhiên, khuynh hƣớng chủ đạo của các công trình đã có là hƣớng đến đề xuất
chính sách phát triển du lịch bền vững hoặc xem xét lịch sử hình thành và phát triển văn
hóa vùng núi trong một viễn cảnh lịch sử và ở tầm vĩ mô. Có thể nhận thấy hai khiếm
khuyết phổ biến của các nghiên cứu đã có là:
- Nặng về thiên kiến chủ quan của ngƣời nghiên cứu trong khi tiếng nói của chủ
thể du lịch cộng đồng là ngƣời dân địa phƣơng lại ít đƣợc quan tâm xem xét;
- Còn thiếu các nghiên cứu sâu ở từng trƣờng hợp cụ thể và đặc biệt là những phân
tích tác động kinh tế - xã hội của loại hình du lịch cộng đồng còn thiên về lý thuyết hơn là
đƣợc phát triển từ những tƣ liệu thực địa đƣợc thu thập một cách có hệ thống.
Chính vì vậy, tôi đã chọn đề tài “Du lịch cộng đồng ở vùng núi phía Bắc Việt
Nam” trên cơ sở tập trung nghiên cứu sâu hai mô hình du lịch cộng đồng ở Bản Lác và
Sả Séng để mang lại một cái nhìn cận cảnh về tình hình du lịch cộng đồng và tác động
của nó qua con mắt của ngƣời dân địa phƣơng.
Trên cơ sở đó, Luận văn tập trung giải quyết 4 vấn đề cốt lõi:
1. Nhận diện, phân tích hiện trạng hoạt động du lịch cộng đồng tại địa bàn nghiên
cứu
2. Phân tích các hoạt động du lịch tại cộng đồng và sự tham gia của ngƣời dân
địa phƣơng vào hoạt động du lịch.
3
3. Phân tích, so sánh các tác động của hoạt động du lịch cộng đồng lên hoạt động
kinh tế, môi trƣờng, văn hoá, xã hội tại địa bàn nghiên cứu. Đặc biệt quan tâm đến vấn
đề lợi ích của ngƣời dân địa phƣơng trong quá trình tham gia hoạt động du lịch và đánh
giá hiệu quả của mô hình du lịch cộng đồng.
4. Tìm hiểu phản ứng của ngƣời dân địa phƣơng và sự thích ứng trƣớc trào lƣu
du lịch cộng đồng. Mối quan hệ lƣỡng nan giữa phát triển du lịch và bảo tồn văn hoá địa
phƣơng đƣợc coi là một vấn đề mở trong nghiên cứu này để cùng phân tích và bình
luận.
Địa bàn đƣợc chọn nghiên cứu trƣờng hợp là hai bản Sả Séng, Lào Cai và bản
Lác, Hoà Bình. Đây là hai trong những điểm du lịch khá nổi tiếng, vốn hoạt động khá
hiệu quả của mô hình du lịch cộng đồng ở vùng núi phía Bắc hiện nay.
Các phƣơng pháp mà tác giả sử dụng trong quá trình triển khai và hoàn thành
luận văn gồm: điền dã dân tộc học, phiếu hỏi, phỏng vấn sâu, phỏng vấn nhóm... Đặc
biệt, Luận văn chú trọng đƣa tiếng nói của ngƣời dân, chủ thể văn hoá trong quá trình
phân tích, lý giải nội dung của đề tài nhằm bổ khuyết và làm tăng tính thuyết phục của
tƣ liệu thu thập đƣợc tại địa bàn nghiên cứu.
Ngoài chƣơng mở đầu, kết luận, tài liệu tham khảo, thƣ mục, phụ lục, nội dung
chính của luận văn đƣợc kết cấu thành ba chƣơng:
Chƣơng 2: Tài nguyên du lịch của vùng núi phía Bắc Việt Nam và sự hình thành
loại hình du lịch cộng đồng ở bản Lác, Hoà Bình và Sả Séng, Lào Cai.
Chƣơng 3: Du lịch cộng đồng và tác động kinh tế - môi trƣờng ở địa phƣơng
Chƣơng 4: Du lịch cộng đồng và tác động lên đời sống văn hoá - xã hội ở địa
phƣơng
Chƣơng 1
TÀI NGUYÊN DU LỊCH CỦA VÙNG NÚI PHÍA BẮC VIỆT NAM VÀ
4
SỰ HÌNH THÀNH LOẠI HÌNH DU LỊCH CỘNG ĐỒNG Ở SẢ SÉNG (TẢ PHÌN,
SAPA, LÀO CAI) VÀ BẢN LÁC (CHIÈNG CHÂU, MAI CHÂU, HOÀ BÌNH)
1.1. Cảnh quan sinh thái với tư cách là một nguồn tài nguyên du lịch của
vùng núi Tây Bắc
Nội dung Sả Séng, Tả Phìn, Sapa, Lào Cai Bản Lác, Chiềng Châu,
Mai Châu, Hoà Bình
Vị trí địa lý,
địa hình
- Lào Cai cách Thủ đô Hà Nội
338km, có cửa khẩu thông thƣơng với
Trung Quốc. Sapa là một trong những
điểm du lịch nổi tiếng, hấp dẫn của
Lào Cai với nhiều điểm du lịch cộng
đồng hấp dẫn, giàu bản sắc, trong đó
có tuyến du lịch làng bản Tả Phìn.
- Hoà Bình tiếp giáp với thủ đô Hà
Nội về phía Tây Bắc. Có cửa ngõ
thông sang thƣợng Lào. Mai Châu là
một trong những vẻ đẹp chính của
Hoà Bình với điểm du lịch cộng đồng
nổi tiếng, có lịch sử phát triển khá lâu
đời đó là bản Lác, bản Pom Coọng
Cảnh quan
sinh thái
- Các bản làng du lịch nằm rải rác ở
thung lũng. Với tầng tầng lớp lớp
những ruộng bậc thang ôm lấy thân
núi và nhiều dòng thác bạc bọt tung
trắng xoá.
- Các bản làng du lịch nằm ở thung lũng
với những vạt nƣơng định canh, những
cánh đồng lúa nƣớc hai vụ cho năng
suất cao nhờ kỹ thuật điều khiển nguồn
nƣớc suối nơi chân núi làm nên một
phong cảnh hữu tình của non nƣớc.
Khí hậu - Khí hậu ôn đới với sự hội tụ của 4
mùa trong ngày. Đặc biệt, vào những
ngày đông lạnh giá, du khách còn
đƣợc ngắm cảnh tuyết rơi.
- Chịu ảnh hƣởng của chế độ gió mùa
tây bắc, chia thành hai mùa: mùa mƣa
và mùa khô, biên độ trong ngày cao,
có ngày rét, sƣơng muối hoặc mƣa
phùn giá rét.
Hệ động, thực
vật
- Hệ động thực vật phong phú, đa
dạng. Nhiều rừng tái sinh có độ tuổi
từ 60-70 tuổi, là nơi sinh sống của
nhiều loại động, thực vật quý nhƣ:
cây gỗ Zổi, Xoan Trà, Trâm;Báo, Gà
Hệ sinh thái rừng đã hầu nhƣ cạn kiệt,
trở thành những cánh rừng trồng và
những vạt nƣơng định canh đem đến
cho du khách thấy một nét đẹp khác
của tự nhiên đã bị chinh phục và phá
5
Lôi, Rắn Hổ Mang Chúa, đặc biệt,
trong rừng có nhiều thảo quả và nhiều
loại cây thuốc có giá trị.
vỡ ở nơi đây. Đây chính là nguồn
cung ứng thực phẩm dồi dào cho du
khách lƣu lại nơi này trong đó cá suối
là một sản vật địa phƣơng không thể
thiếu trong mỗi bữa ăn đãi khách.
Nhƣ vậy, xét về điều kiện tự nhiên, bản Lác, Chiềng Châu, Mai Châu dƣờng nhƣ
không thật phong phú, hấp dẫn nhƣ ở Sả Séng, Tả Phìn, Sapa, nhƣng trên thực tế, du lịch ở
bản Lác lại phát triển không thua kém gì Sả Séng, phải chăng, sức hút du lịch của bản Lác
lại chính là nguồn tài nguyên văn hoá nhân văn rất phong phú và đa dạng mà ngƣời Thái
vẫn lƣu giữ đƣợc gần nhƣ nguyên vẹn.
1..2. Văn hóa tộc người với tư cách là một nguồn tài nguyên nhân văn của
du lịch cộng đồng
Nội dung Sả Séng, Tả Phìn, Sapa, Lào Cai Bản Lác, Chiềng Châu, Mai Châu,
Hoà Bình
Lịch sử
định cư
Sả Séng là nơi tụ cƣ của ngƣời Dao đỏ,
có nguồn gốc từ vùng Vân Nam, Trung
Quốc, di cƣ vào Việt Nam từ thế kỷ 18
(Bế Viết Đẳng, 2006, tr. 160)
Bản Lác là nơi tụ cƣ của ngƣời Thái
trắng, có nguồn gốc từ vùng Đông Nam
Trung Quốc, di cƣ vào Việt Nam từ thế
kỷ XI-XII và họ là một trong những cƣ
dân cổ của nền văn minh Âu Lạc, là một
trong những chủ nhân khai phá nền văn
minh, văn hiến Đại Việt.
Đời sống
văn hoá
Nhà có tƣờng đất, dựng ở sƣờn núi.
Trang phục có gam màu nóng nổi trội,
màu đỏ kết hợp màu vàng, màu trắng nổi
bật lên màu chàm, sử dụng kỹ thuật thêu
và ghép vải màu để tạo nên trang phục.
Ngƣời Dao ăn gạo tẻ, uống rƣợu ngô,
rƣợu thóc là chính. Ngƣời Dao ít quan
tâm đến kỹ thuật, chất lƣợng món ăn.
Nhà sàn, dựng ven thung lũng
Trang phục của phụ nữ Thái trắng gồm
áo sửa cỏm và váy đen bó sát ngƣời cùng
với chiếc khăn piêu tạo nên vẻ thanh nhã,
duyên dáng của ngƣời phụ nữ Thái. Sử
dụng kỹ thuật dệt vải tạo trang phục.
Ngƣời Thái ăn gạo nếp, uống rƣợu cần là
chính. Ngƣời Thái có nhiều kỹ thuật chế
biến món ăn rất độc đáo, hấp dẫn, đảm
6
bảo dinh dƣỡng
Văn hoá
ứng xử
Xã hội phụ quyền, đề cao vai trò ngƣời
đàn ông trong gia đình và ngoài xã hội
Hôn nhân do cha mẹ áp đặt.
Rất mến khách và có tính cộng đồng cao
Lễ tết nhảy, tết cơm mới và tục cấp sắc là
những lễ, tục có ý nghĩa quan trọng đối
với ngƣời Dao đỏ
Xã hội phụ quyền, đề cao vai trò ngƣời
đàn ông trong gia đình và ngoài xã hội
Hôn nhân do trai gái tự nguyện
Rất mến khách và có tính cộng đồng cao
Hội Chá chiêng, hội xên bản xên mƣờng,
tết cơm mới là những sinh hoạt cộng
đồng nổi bật của ngƣời Thái trắng
1.3. Sự hình thành loại hình du lịch cộng đồng ở Bản Lác (Hòa Bình) và Sả Séng (Lào
Cai)
Nội dung Sả Séng, Tả Phìn, Sapa, Lào Cai Bản Lác, Chiềng Châu,
Mai Châu, Hoà Bình
Sự hình
thành
DLCĐ
Sả Séng, Tả Phìn nằm trên tuyến du lịch
làng bản của Sapa, có lịch sử phát triển du
lịch lâu đời song du lịch cộng dồng mới
thực sự đƣợc xây dựng và phát triển từ
năm 2005.
DLCĐ ở bản Lác bắt đầu manh nha từ
năm 1964 nhằm phục vụ nhiệm vụ chính
trị của đất nƣớc, ngƣời đặt nền móng đầu
tiên là ông Hà Công Nhấm, một cán bộ xã
khi đó.
Đầu tư
phát triển
du lịch
Sả Séng, Tả Phìn nhận đƣợc nhiều nguồn
đầu tƣ từ chính quyền địa phƣơng và các
tổ chức phi chính phủ, cả về tài chính và
lập kế hoạch, đề án, hƣớng dẫn nghiệp
vụ
Chính quyền huyện, tỉnh có đầu tƣ phát
triển DLCĐ bản Lác song còn khiêm tốn.
Nguồn vốn đầu tƣ của các tổ chức phi
chính phủ thì gần nhƣ không có. Sự phát
triển DLCĐ ở bản Lác chủ yếu từ vốn tự
đầu tƣ và sự năng động của ngƣời dân địa
phƣơng
7
Qua những nghiên cứu, đánh giá trên, ta có thể rút ra một vài nhận xét so sánh về
tình hình, hiện trạng phát triển du lịch tại Sả Séng, Tả Phìn, Sapa, Lào Cai và bản Lác,
Chiềng Châu, Mai Châu, Hoà Bình nhƣ sau:
1- Về chính sách phát triển du lịch, cả Lào Cai và Hoà Bình đều đƣợc xác định là
một trong những điểm du lịch lớn của đất nƣớc, có nhiều tiềm năng để khai thác, phát
triển loại hình du lịch sinh thái văn hoá hay du lịch cộng đồng. Sả Séng, Tả Phìn, Sapa
và bản Lác, Chiềng Châu, Mai Châu là một trong những điểm du lịch làng bản, du lịch
cộng đồng nổi tiếng của hai tỉnh, có nền tảng phát triển du lịch khá lâu đời. Song xét về
mức độ quan tâm đầu tƣ cho phát triển du lịch thì Tả Phìn, Sapa, Lào Cai có nhiều
chính sách ƣu tiên và quan tâm tới phát triển du lịch sớm hơn, toàn diện hơn Mai Châu,
Hoà Bình. Các cấp chính quyền ở Mai Châu, Hoà Bình dƣờng nhƣ thụ động, không
tham gia tích cực vào hoạt động du lịch của bản. Ở Tả Phìn, Sapa, chính quyền địa
phƣơng rất năng động và giữ vi trí thiết yếu trong sự phát triển du lịch của cộng đồng.
Thành viên Hội chữ thập đỏ và Trung tâm Thông tin du lịch Sapa đóng vai trò chính
trong việc hỗ trợ bản.
2- Về nguồn lực đầu tƣ cho hoạt động du lịch: bản Sả Séng, Tả Phìn, Sapa, Lào
Cai đón nhận đƣợc nhiều chính sách ƣu tiên cũng nhƣ nhiều nguồn lực đầu tƣ trong và
ngoài nƣớc cho hoạt động du lịch, đặc biệt là du lịch cộng đồng. Các tổ chức phi chính
phủ SNV, SIDA đã giúp đỡ một cách tích cực trong sự phát triển du lịch cộng đồng tại
bản thông qua việc đào tạo và nâng cao nhận thức, tổ chức cộng đồng, phát triển cơ cấu
và sản phẩm du lịch cũng nhƣ khâu tiếp cận thị trƣờng. Ngƣợc lại, ở bản Lác, dƣờng nhƣ
không có một tổ chức phi chính phủ hay một cơ sở đào tạo năng lực nào tại địa phƣơng
tham gia vào hoạt động du lịch của bản Lác. Có tình trạng trên một phần là do Sả Séng,
Tả Phìn đƣợc hƣởng những lợi thế nằm trong vùng ảnh hƣởng của trung tâm du lịch
Sapa, trong khi đó, du lịch Mai Châu lại rất mờ nhạt và không có nhiều tác động đến các
vùng phụ cận của vùng. Nếu sự hình thành và phát triển của du lịch cộng đồng Sả Séng,
Tả Phìn là hệ quả của những tác động từ trung tâm du lịch Sapa thì ngƣợc lại, du lịch
cộng đồng ở bản Lác lại hình thành và phát triển mang tính chất tự phát từ chính bản thân
nó, do cộng đồng địa phƣơng tự đứng lên vay vốn đầu tƣ làm du lịch, không trông chờ, ỉ
lại vào các nguồn đầu tƣ của nhà nƣớc, địa phƣơng và các tổ chức phi chính phủ. Phải
chăng, nhờ vậy nên du lịch cộng đồng ở bản Lác, Chiềng Châu, Mai Châu có nội lực phát
triển bền vững hơn, có khả năng chủ động kiểm soát đƣợc tác động của du lịch hơn bản
Sả Séng, Tả Phìn, Sapa. Để làm rõ điều này, chúng ta sẽ cùng phân tích quá trình tham
8
gia của ngƣời dân địa phƣơng vào hoạt động du lịch và đánh giá tác động của du lịch lên
đời sống kinh tê - văn hoá - môi trƣờng cộng đồng.
Tiểu kết
Du lịch cộng đồng, với tƣ cách là một loại hình du lịch ăn khách hiện nay, thực ra
chỉ mới đƣợc phát triển từ những thập niên giữa thế kỷ hai mƣơi ở khu vực Âu Mỹ. Khái
niệm này dần đƣợc truyền bá ra thế giới và ở Việt Nam, du lịch cộng đồng giờ đây đƣợc
thwcaf nhận là một loại hình có nhiều triển vọng, đã đƣợc phát triển khá rộng, không chỉ ở
vùng núi, vùng biển mà cả ở vùng đồng bằng miệt vƣờn Nam bộ.
Tài nguyên của du lịch cộng đồng chủ yếu bao gồm hai dạng chính là tài nguyên sinh
thái tự nhiên địa phƣơng và bản sắc đa dạng của văn hóa các tộc ngƣời bản địa.
Vùng núi Tây Bắc Việt Nam đƣợc xem là địa bàn giàu có về cả hai loại hình tài
nguyên du lịch nói trên. Chính sự đa dạng và phong phú của hệ sinh thái tự nhiên và nhân
văn đã góp phần thúc đẩy sự hình thành và phát triển của loại hình du lịch sinh thái tại khu
vực này. Bản Lác của ngƣời Thái Mai Châu và bản Sả Séng của ngƣời Dao Đỏ Sapa có thể
đƣợc xem là những mô hình du lịch dựa vào cộng đồng đƣợc phát triển tƣơng đối sớm ở
Việt Nam và vẫn đang là những điểm đến của du khách trong và ngoài nƣớc. Chính sự
tƣơng tác giữa con ngƣời với hệ sinh thái đã tạo nên cảnh quan du lịch và nét đặc sắc của
văn hóa tộc ngƣời do đó đã trở thành một thứ hàng hóa đặc biệt trong hoạt động du lịch
cộng đồng.
Chƣơng 2
DU LỊCH CỘNG ĐỒNG VÀ TÁC ĐỘNG KINH TẾ - MÔI TRƢỜNG
Ở ĐỊA PHƢƠNG
2.1. Dịch vụ du lịch tại cộng đồng
Dịch vụ Sả Séng, Tả Phìn, Sapa, Lào Cai Bản Lác, Chiềng Châu,
Mai Châu, Hoà Bình
9
Nhà nghỉ tại gia 06/99 hộ dân làm nghỉ nghỉ tại gia
(chiếm 06%). Công năng nhà nghỉ: 10-
15 khách/nhà. Giá dịch vụ trung bình:
40.000 đồng/ngƣời/đêm. Gia đình không
phải đóng thuế do khách về bản đã phải
đóng phí tham quan 20.000/đoàn khách
do UBND xã thu. Doanh thu trung bình:
1,5-2 triệu đồng/gia đình/năm
24/110 hộ gia đình làm nghỉ tại gia
(chiếm 21,8%). Công năng nhà nghỉ:
20-25 khách/nhà. Giá dịch vụ trung
bình: 40.000 đồng/ngƣời/đêm. Gia
đình phải đóng thuế cho chính quyền
xã với mức phí 5000 đồng/ngƣời.
Doanh thu trung bình: 10-15 triệu
đồng/gia đình/năm.
Sản xuất và tiêu
thụ sản vật địa
phương
- Bán hàng thổ cẩm dƣới nhiều hình
thức: bán hàng rong và thành lập CLB,
sản xuất tập trung, tiêu thụ qua các cơ sở
đầu mối tại các địa phƣơng, trong đó
Craflink tại Hà Nội là một trong những
đầu mối chính.
- Sản xuất và tiêu thụ thuốc tắm cổ
truyền dƣới nhiều hình thức: tƣ nhân (3
gia đình) và thành lập công ty cổ phần
Sapa Napro.
- Trồng và bán thảo quả dƣới hình thức
nhỏ lẻ gia đình
- Mở gian trƣng bày bán sản phẩm tại
chính ngôi nhà của mình (chiếm 80%
các gia đình trong bản). Thành lập
CLB sản xuất thổ cẩm, Cơ sở bảo trợ
xã hội nhân đạo Thuận Hoà do một cá
nhân đứng ra xây dựng và phát triển.
Khôi phục nghề trồng dâu nuôi tằm,
có 35 hộ gia đình tham gia
- Việc lấy thuốc chủ yếu phục vụ nhu
cầu của bản thân, chƣa hình thành thị
trƣờng bán - mua sản phẩm thuốc dân
tộc ở bản Lác
Dịch vụ ẩm thực - Số lƣợng khách ăn và nghỉ lại qua đêm
tại bản không nhiều. Giá dịch vụ trung
bình 40.000 đồng/ngƣời/bữa ăn, doanh
thu ƣớc đạt 300.000 đồng/hộ gia
đình/tháng.
- Món ăn gồm: các món ăn Tây: khoai
tây chiên, xúc xích rán và các món ăn
truyền thống của dân tộc nhƣ: thịt sấy
khô trên gác bếp, thịt gà đen, lợn cắp
nách và đặc biệt là rƣợu thóc Tả Phìn
- Ở bản Lác, loại hình dịch vụ này
phát triển sôi động hơn. Giá dịch vụ
trung bình 50 - 80.000
đồng/bữa/ngƣời, doanh thu ƣớc đạt
15-20 triệu đồng/tháng
Món ăn gồm: thịt thú rừng (hoẵng,
cầy, lợn rừng); các loại thú nuôi (cá
dầm xanh, gà đồi...) và các loại rau:
su su, cải mèo, khoai sọ, măng rừng;
Cơm lam, sôi đồ; Rƣợu cần, rƣợu Mai
Hạ
10
Quảng bá, hướng
dẫn du lịch
- Ngƣời dân ít quan tâm đến công tác
quảng bá hình ảnh của mình mà chủ yếu
đƣợc thực hiện bởi các công ty du lịch
Toàn xã có 15 thiếu nữ Dao, H’mông
làm HDV du lịch cho các công ty du lịch
tại Sapa
- Ngƣời dân rất chủ động, linh hoạt
trong công tác quảng bá bản thân
thông qua nhiều hình thức nhƣ: qua
ngƣời thân, qua khách du lịch, qua
các phƣơng tiện thông tin nhƣ điện
thoại, fax, internet và qua các dịch
vụ môi giới với lái xe ôm, HDV du
lịch
- Bản Lác chƣa có ai làm HDV du
lịch mà chỉ có một số gia đình cung
cấp dịch vụ chỉ đƣờng khi khách có
nhu cầu
2.2. Tác động kinh tế.
2.2.1. Tác động lên kinh tế hộ gia đình
- Bảng so sánh lực lƣợng lao động tham gia vào hoạt động du lịch tại Bản Lác và
bản Sả Séng
STT Loại hình
Tỷ lệ người tham gia
Bản Lác Bản Sả Séng
1 Sản xuất và bán hàng thổ cẩm
80% dân số
70% dân số
2 Dịch vụ nhà nghỉ homestay
21,8% hộ gia đình
6% hộ gia đình
3 Tham gia đi tour du lịch
Trên 5% dân số
1,8% dân số
4 Chở xe ôm 1,2% dân số 2,7% dân số
4 Dịch vụ tắm lá thuốc
0%
03 hộ gia đình (3%)
(Nguồn: Điều tra thực địa 2009)
- Bảng so sánh thu nhập của các hộ gia đình tham gia hoạt động du lịch
STT Mức thu nhập/năm Bản Sả Séng Bản Lác
11
(triệu đồng)
Số hộ Tỷ lệ (%)
Số hộ Tỷ lệ (%)
1 Không có thu nhập từ du lịch 0 0
0 0
2 Từ 1-2 triệu 4 20 0 0
3 Từ 3-3,5 triệu 9 45 2 10
4 Từ 5-10 triệu 6 30 7 35
5 Trên 10 triệu 1 5 11 55
Tổng số hộ điều tra 20 hộ 100 20 hộ 100
(Nguồn: Điều tra thực địa 2009)
- Bảng so sánh tác động của du lịch lên cơ cấu kinh tế và thu nhập của hộ gia
đình tại bản Lác và Sả Séng
Bản Lác Bản Sả Séng
Thu nhập
Từ du lịch
Thu nhập từ nông, lâm
nghiệp
Thu nhập
từ du lịch
Thu nhập từ
nông, lâm nghiệp
Tỷ suất (%) Số hộ
gia đình
Tỷ suất
(%)
Số hộ
Gia đình
Tỷ suất (%) Số hộ
gia đình
Tỷ suất (%) Số hộ
gia đình
90-100 3 80-100 2 90-100 1 80-100 4
70-90 4 60-80 3 70-90 6 60-80 6
50-70 7 50-60 5 50-70 5 50-60 3
<50 6 <50 10 <50 8 <50 7
Tổng số hộ 20 20 20 20
(Nguồn: Điều tra thực địa 2009)
- Bảng so sánh mục đích sử dụng tiền kiếm đƣợc từ du lịch ở hai bản
Mục đích sử dụng Bản Lác Bản Sả Séng
Mua phân bón ruộng 20% 90%
Mua thóc giống 20% 30%
Mua sắm trang thiết bị gia đình 50% 10%
Mua thức ăn hàng hàng 45% 70%
Đầu tƣ trở lại cho du lịch: sửa chữa, nâng
cấp nhà cửa...
80% 10%
12
Đầu tƣ cho con cái 40% 5%
(Nguồn: Điều tra thực địa 2009)
Nhƣ vậy, hoạt động kinh tế của các hộ gia đình ở bản Lác, Sả Séng bƣớc đầu đã
có sự thay đổi theo hƣớng sản xuất hàng hoá. Thay vì trƣớc kia, mọi sản phẩm sản xuất
ra từ nông nghiệp đến thủ công nghiệp đều chỉ đáp ứng nhu cầu tiêu dùng của gia đình
theo hình thức tự sản tự tiêu, thì nay, các sản phẩm do gia đình làm ra đã xuất hiện trên
thị trƣờng, đƣợc đem ra để trao đổi, mua bán, tăng lợi nhuận và doanh thu. Song một
điều dễ nhận ra trong kinh tế hộ gia đình ở Sả Séng đó là sự bấp bênh, không bền vững.
Ngƣời Dao chỉ tham gia vào du lịch một cách gián tiếp và quy mô nhỏ hẹp. Chủ yếu là
sản xuất các sản phẩm đem đi bán rong ở trung tâm xã hoặc trên chợ Sapa. Ngƣời Thái
ở bản Lác tham gia một cách chủ động, có kế hoạch, nên kinh tế hộ gia đình phát triển
bền vững và hiệu quả hơn.
2.2.2. Sự chuyển dịch cơ cấu kinh tế địa phương và quá trình đô thị hoá miền núi.
Tác động Sả Séng, Tả Phìn, Sapa, Lào Cai Bản Lác, Chiềng Châu, Mai Châu,
Hoà Bình
Chuyển
dịch cơ
cấu kinh
tế địa
phương
Nông nghiệp đƣợc đầu tƣ phát triển theo
hƣớng sản xuất hàng hoá
Nhiều nghề thủ công truyền thống đƣợc
khôi phục. Xuất hiện hiìh thức sản xuất
dƣới dạng tập thể, công ty cổ phần
Hoạt động dịch vụ vu lịch phát triển và
chiếm ƣu thế trong thu nhập
Sản xuất nông nghiệp phát triển, trở
thành nguồn cung cấp LTTP chính cho
du lịch
Nhiều nghề thủ công truyền thống
đƣợc khôi phục, đặc biệt là sản xuất
thổ cẩm
Hoạt động dịch vụ du lịch phát triển
và chiếm ƣu thế trong thu nhập
Quá trình
đô thị hoá
miền núi
Hoạt động mua bán diễn ra thƣờng
xuyên. Xuất hiện nhiều quán hàng tạp
hoá, quán ăn uống, nhà nghỉ tại gia
Xuất hiện nhiều gian hàn g trƣng bày
thổ cẩm, nhiều nhà nghỉ tại gia cung
cấp dịch vụ ăn uống, nghỉ ngơi cho
khách du lịch
13
2.3. Tác động lên môi trường sinh thái
Du lịch phát triển một mặt đã góp phần nâng cao nhận thức của ngƣời dân về bảo
vệ môi trƣờng, giữ gìn môi trƣờng sinh thái xanh sạch đẹp, nhà cửa gọn gàng, ngăn nắp.
Ngƣợc lại, sự tăng nhanh lƣợng khách về bản cũng kéo theo nhiều vấn đề về môi trƣờng
nảy sinh, đặc biệt đó là sự quá tải của hệ thống cơ sở hạ tầng, nhu cầu lƣơng thực thực
phẩm gây ra nhiều bất cập với môi trƣờng.
Tác động Bản Sả Séng Bản Lác
Nguy cơ cạn kiệt tài
nguyên thiên nhiên
- Cạn kiệt nguồn thuốc quý.
Suy giảm các loài động, thực
vật trong tự nhiên nhƣ phong
lan, nấm hƣơng, lợn rừng
- Cạn kiệt các loài động, thực vật
trong tự nhiên nhƣ: lợn rừng, gà
đồi, chim cút, lửng, gấu đất,
măng rừng...
Nguy cơ ô nhiễm
môi trường
- Tình trạng xả thải bừa bãi
gây mất mỹ quan làng bản.
- Hệ thống nƣớc sạch, công
trình vệ sinh chƣa đảm bảo
tiêu chuẩn
- Những “hố vàng” trở thành hố
rác, gây ô nhiễm môi trƣờng,
nguồn nƣớc
- Hệ thống nƣớc sạch, công
trình vệ sinh chƣa đảm bảo tiêu
chuẩn
Tiểu kết
Trong chƣơng này tôi đã tập trung phân tích và đƣa ra cái nhìn so sánh về hiện
trạng phát triển du lịch cộng đồng và tác động của nó lên hoạt động kinh tế - môi trƣờng
tại địa phƣơng ở hai điểm du lịch bản Sả Séng (Lào Cai) và bản Lác (Hoà Bình). Thông
tin thu thập đƣợc cho thấy du lịch cộng đồng tại bản Lác (Hoà Bình) có tốc độ phát triển
nhanh hơn, thu nhập từ du lịch chiếm tỷ trọng lớn hơn trong cơ cấu thu nhập của cộng
đồng. Ngƣời Thái ở bản Lác làm du lịch chủ động hơn nhờ tính đoàn kết cộng đồng rất
cao nên kiểm soát đƣợc nhiều tác động tiêu cực của du lịch lên cộng đồng. Ngƣợc lại,
trƣờng hợp bản Sả Séng cho thấy các hộ trực tiếp làm du lịch hoặc tham gia vào quá
trình du lịch chƣa tạo ra sự đồng thuận về cách làm và phƣơng thức tổ chức. Xu hƣớng
áp đặt và thiếu vai trò tự tổ chức của cộng đồng đã làm hạn chế đế thu nhập của ngƣời
tham gia dịch vụ du lịch và làm cho thu nhập của họ trở nên bấp bênh hơn.
14
Chƣơng 3
DU LỊCH CỘNG ĐỒNG VÀ TÁC ĐỘNG LÊN ĐỜI SỐNG
VĂN HOÁ - XÃ HỘI Ở ĐỊA PHƢƠNG
3.1. Văn hoá tộc người trong du lịch cộng đồng
Văn hoá tộc ngƣời là một trong những nguồn tài nguyên quý giá, tạo nên sức hấp
dẫn kỳ lạ đối với du lịch nói chung và du lịch cộng đồng nói riêng. Ngƣời Dao đỏ ở Sả
Séng và ngƣời Thái ở bản Lác còn bảo lƣu nhiều vốn văn hoá có giá trị thể hiện ở các
yếu tố:
- Lễ hội cổ truyền
- Lối sống tộc ngƣời
- Văn nghệ địa phƣơng và kho tàng văn học dân gian
Tất cả những giá trị đó đã đƣợc ngƣời dân địa phƣơng khai thác phục vụ khách du
lịch và tạo ra những thay đổi rõ rệt lên toàn bộ đời sống văn hoá tộc ngƣời
3.2. Tác động của du lịch lên đời sống văn hoá - xã hội địa phương
* Bản sắc văn hóa tộc ngƣời thay đổi:
- Nhà ở: Từ không gian riêng của gia đình đến không gian của một nhà khách
cho ngƣời lạ.
- Trang phục truyền thống dần bị mai một trƣớc làn sóng Âu hoá, Kinh hoá.
- Văn hoá ẩm thực có nhiều thay đổi, hƣớng đến phục vụ nhu cầu của khách du
lịch.
- Từ các hình thức diễn xƣớng dân gian của cộng đồng đến các hoạt động văn
hoá văn nghệ có tính thƣơng mại phục vụ khách du lịch.
- Ngôn ngữ dân tộc và xu hƣớng sử dụng song ngữ và đa ngữ. Tiếng Việt và
tiếng Anh đƣợc ngƣời dân sử dụng thành thạo hơn, đặc biệt là ngƣời Dao đỏ.
- Quan hệ xã hội truyền thống, cả quan hệ gia đình, dòng họ, quan hệ cộng đồng,
quan hệ chủ - khách đều có sự thay đổi sâu sắc. Đặc biệt, vai trò của ngƣời phụ nữ trong
gia đình và xã hội đƣợc nâng cao. Quan hệ ngƣời dân bản địa và ngƣời nhập cƣ (chủ
yếu là ngƣời Kinh) có nhiều điểm đáng chú ý. Ngƣời Kinh ở Sả Séng đƣợc quyền mua
đất và làm ăn kinh doanh tại bản, họ có quyền chi phối nhất định đến hoạt động du lịch
tại cộng đồng. Ở bản Lác thì ngƣợc lại, dân của bản khác không đƣợc phép mua đất xây
nhà trong bản. Không phải dân bản địa không đƣợc phép đầu tƣ. Toàn bộ đất trong bản
15
đƣợc truyền từ đời này sang đời khác. Do đó, sự xuất hiện của ngƣời Kinh ở bản Lác
không nhiều.
* Tình hình an ninh chính trị có nhiều phức tạp:
- Xuất hiện hiện tƣợng chơi lô đề, bi-a ở Sả Séng. Đây đều là một trong những
hình thức chơi cờ bạc.
- Xuất hiện một vài trƣờng hợp lừa bán trẻ em gái ở Sả Séng, Tả Phìn đi bán ở
Trung Quốc
Trái lại, tình hình an ninh chính trị ở bản Lác rất nghiêm ngặt. Không có hiện
tƣợng cờ bạc, trộm cắp, nghiện hút diễn ra tại bản Lác
* Quá trình thƣơng mại hoá văn hoá
Nhiều giá trị văn hoá đƣợc khai thác phục vụ nhu cầu của du khách và nó đang
dần bị mai một. Đó là sự mất dần bản sắc trong các hàng thổ cẩm, là sự mua bán lòng
hiếu khách
3.3. Sex và nghiện hút trong du lịch cộng đồng và tác động của nó
- Sextour (du lịch tình dục) là một loại hình du lịch lấy việc theo đuổi mối quan
hệ tình dục có tính thƣơng mại làm động cơ chủ yếu. Có thể phân chia sextour thành 2
nhóm:
+ Sextour trong nhóm du lịch
+ Sextour ngoài nhóm du lịch.
- Theo phong tục truyền thống, ngƣời Thái, ngƣời Dao đều không cho phép
khách lạ quan hệ tình dục trong nhà, và đặc biệt lên án và xử phạt nặng việc loạn luân,
chửa hoang+ Trong kinh doanh du lịch cộng đồng tại hai bản đều không có hiện tƣợng
cung cấp dịch vụ gái đẹp, Song vấn đề khách lạ quan hệ tình dục trong nhà đã đƣợc mở
rộng hơn nhằm đáp ứng tối đa nhu cầu của khách.+ Do sự lên án gay gắt của cộng đồng,
dịch vụ tình dục không có cơ hội diễn ra tại cộng đồng mà đƣợc di chuyển đến vùng
trung tâm, đó là Thị trấn Mai Châu và Thị trấn Sapa, hoạt động dƣới nhiều hình thức trá
hình
- Mai Châu có trên 200 ngƣời nhiễm HIV, ngƣời chết gần 100 ngƣời. Trọng
điểm của HIV/AIDS là Thị trấn Mai Châu, xã Mai Hạ và xã Chiềng Châu. Chiềng
Châu, ngƣời nhiễm HIV/AIDS chủ yếu tập trung ở các bản Mỏ, Nông Cụ và Chiềng
Châu. Bản Lác chỉ có duy nhất một trƣờng hợp mắc nghiện, là ngƣời từ bản khác
chuyển về.
16
- Ở Tả Phìn, Sapa, có một vài trƣờng hợp nghiện ma tuý do truyền thống để lại
(ngày xƣa ngƣời H'mông, Dao thƣờng trồng cây thuốc phiện để sử dụng) nhƣng nay
những ngƣời đó đều đã già và mất. Một trƣờng hợp nghiện khác, đó là một thanh niên
ngƣời dƣới xuôi lên làm ăn và lập nghiệp. Nhƣng hiện tƣợng quan hệ tình dục với
khách du lịch đã xuất hiện ở Sả Séng. Trong số 15 em của xã Tả Phìn lên Sapa bán hàng
thổ cẩm, làm hƣớng dẫn viên du lịch đã có tới 3 em lỡ có bầu và không dám trở lại thôn
bản
Qua những phân tích trên cho thấy, hiện tƣợng quan hệ tình dục ngoài cộng
đồng, hiện tƣợng nghiện hút ma tuý Mai Châu và Sapa là có thực và nó đang diễn ra
ngày càng rõ rệt. Song nếu ở Tả Phìn đã xuất hiện một số thành viên bị lôi cuốn vào
những tác động tiêu cực do du lịch đem lại, do gia đình, cộng đồng và chính quyền địa
phƣơng chƣa có biện pháp can thiệp và xử lý thì ở bản Lác, hiện tƣợng nghiện hút, quan
hệ mại dâm không xuất hiện từ bản thân cộng đồng và nhanh chóng bị tính cố kết của
cộng đồng chế ngự và tiêu diệt.
Tiểu kết
Tác động rõ rệt nhất của du lịch cộng đồng trong lĩnh vực văn hóa xã hội là xu
hƣớng khôi phục các lễ hội phong tục tập quán và diễn xƣớng truyền thống của cộng
đồng mà một trong những mục đích là nhằm làm tăng thêm sắc mầu văn hóa, hấp dẫn
du khách tại cộng đồng. Có thể nói, chính văn hóa tộc ngƣời đã đƣợc ngƣời dân địa
phƣơng sử dụng nhƣ một hàng hóa du lịch mà ngƣời tiêu thụ hàng hóa ấy là du khách.
Tuy nhiên, du lịch cộng đồng cũng là một con đƣờng du nhập các yếu tố mới vào
các bản làng vùng cao. Theo quy luật cung - cầu thì những đòi hỏi các dịch vụ của du
khách thƣờng đƣợc ngƣời dân làm du lịch đáp ứng ở những mức độ khác nhau. Và cùng
với những nhu cầu ấy, ngƣời dân địa phƣơng bắt đầu làm quen với các dịch vụ công
khai và âm thầm.
Cần phải thấy rằng chính mối liên kết cộng đồng, lối sống truyền thống và các
quan niệm đạo đức của địa phƣơng là một sức đề kháng tiềm tàng ngăn cản sự xâm nhập
các yếu tố lạ đƣợc coi là tệ nạn vào trong cộng đồng. Sự kháng cự của cộng đồng trong
tiếp nhận và cung ứng các dịch vụ sex tại địa phƣơng chủ yếu là do quan niệm văn hóa
truyền thống, và một khi các giá trị đạo đức này phai nhạt đi thì sức kháng cự của cộng
đồng sẽ bị suy giảm. Nhận xét của tôi là ở đâu tính cố kết cộng đồng chặt chẽ, lợi ích và
chi phí du lịch đƣợc chia sẻ công bằng thì ở đó có khả năng kiểm soát đƣợc các tác động
tiêu cực và khuyến khích đƣợc phát triển du lịch cộng đồng theo hƣớng bền vững.
17
KẾT LUẬN
1. Du lịch cộng đồng với tƣ cách một hình thức cung cấp dịch vụ thƣơng mại của
ngƣời dân địa phƣơng là một trong những loại hình du lịch mới xuất hiện trong những
năm gần đây ở Việt Nam và đang có nhiều tiềm năng phát triển. Có thể xem đây nhƣ
một hoạt động kinh tế góp phần xoá đói giảm nghèo tại các vùng đồng bào dân tộc thiểu
số còn nhiều khó khăn. Trong phát triển du lịch cộng đồng, ngƣời dân địa phƣơng đƣợc
coi là trung tâm của quá trình phát triển. Họ đóng vai trò quyết định trong việc hoạch
định, xây dựng, triển khai và quản lý các hoạt động du lịch và là yếu tố quan trọng của
sự hấp dẫn trong du lịch. Cộng đồng dân cƣ làm chủ nguồn tài nguyên du lịch và trực
tiếp phục vụ du khách. Đây cũng chính là yếu tố quan trọng nhất để phân biệt đƣợc du
lịch cộng đồng với các loại hình du lịch khác.
2. Du lịch tham quan bản làng thực ra đã xuất hiện lần đầu tiên ở Bản Lác, Mai
Châu, Hoà Bình vào cuối những năm 1980 theo gợi ý của lãnh đạo địa phƣơng. Tuy
nhiên phải đến cuối những năm 1990 thì nơi đây mới đƣợc biết đến nhƣ một địa danh
du lịch lƣu trú tại cộng đồng. Chính ngƣời dân địa phƣơng đã chủ động phát triển, tự
tìm kiếm thị trƣờng và liên kết với các hãng lữ hành. Ngƣời dân và bộ máy quản lý địa
phƣơng đóng vai trò quan trọng trong quản lý và tạo điều kiện cho hoạt động du lịch và
làm dịch vụ. Ngƣợc lại, chính quyền các cấp địa phƣơng từ xã, huyện đến tỉnh đều rất
thụ động trong việc trợ giúp phát triển loại hình du lịch này. Đặc biệt, các cộng đồng
nhƣ bản Lác và ngay cả các bản du lịch ở Sa Pa cũng ít nhận đƣợc sự đầu tƣ của các tổ
chức chính phủ và phi chính phủ song du lịch cộng đồng ở các bản này vẫn phát triển. Ở
Bản Lác, tỷ lệ ngƣời dân đƣợc hƣởng lợi trực tiếp từ các hoạt động du lịch cộng đồng
khá cao. Nguyên nhân là do nhận thức của chính ngƣời dân địa phƣơng trong việc tạo ra
một cơ cấu tổ chức và quản lý cộng đồng chặt chẽ trong cung cấp dịch vụ du lịch. Ở Sả
séng, du lịch cộng đồng xuất hiện muộn hơn và đƣợc phát triển theo kiểu áp đặt từ trên
xuống, ngƣời dân bị thụ động trong tổ chức hoạt động du lịch do bộ máy chính quyền
địa phƣơng và các hãng lữ hành can thiệp quá sâu vào hoạt động du lịch, làm mất vai
trò chủ động của cộng đồng. Lợi ích của ngƣời tham gia hoạt động du lịch ở Sả Séng
không ổn định, hay nói cách khác, họ giống nhƣ những ngƣời đứng ở bên lề của loại
hình du lịch cộng đồng, trở thành ngƣời bán rong sản phẩm thủ công trên chính làng bản
của mình. Có thể nói mô hình phát triển du lịch cộng đồng tại bản Lác thể hiện tính bền
vững, hiệu quả hơn so với mô hình phát triển du lịch cộng đồng tại Sả Séng mà nguyên
18
nhân chính là vai trò chủ động của ngƣời dân địa phƣơng trong tổ chức cung cấp dịch
vụ du lịch.
3. Mức độ tham gia của cộng đồng địa phƣơng vào hoạt động du lịch tại bản Sả
Séng và bản Lác có nhiều điểm tƣơng đồng và dị biệt. Ngƣời Dao đỏ ở Sả Séng và
ngƣời Thái ở bản Lác đều tham gia rất sớm và mạnh mẽ vào hoạt động du lịch thông
qua việc biến nhiều di sản văn hoá thành sản phẩm du lịch song mức độ và tính chất
tham gia có sự khác nhau giữa các cộng đồng. Nếu nhƣ ở bản Lác, mỗi nhà sàn là một
gian trƣng bày, giới thiệu sản phẩm truyền thống của dân tộc thì ở Sả Séng, các gùi
hàng đeo trên lƣng mỗi ngƣời phụ nữ Dao đỏ bán hàng rong đóng vai trò nhƣ là một
không gian thu nhỏ trƣng bày và bán các sản phẩm địa phƣơng. Họ lẽo đẽo bám theo
khách để chào mời, ép khách mua hàng. Ở bản Lác, hầu hết các gia đình làm nhà nghỉ
homestay đều đi kèm dịch vụ ăn uống và biểu diễn văn nghệ và tần suất diễn ra khá
thƣờng xuyên, còn ở Sả Séng, mức độ tham gia có mờ nhạt hơn, khách du lịch về bản
thƣờng chỉ có nhu cầu tham quan mà ít có nhu cầu nghỉ ngơi. Ở bản Lác, ngƣời Thái
dƣờng nhƣ chủ động hơn trong việc tham gia, quản lý và quyết định đến sự phát triển du
lịch của cộng đồng, vai trò của ngƣời Kinh khá mờ nhạt, thì ở Sả Séng, ngƣời Dao đỏ ở
đây lại bị động hơn, họ tham gia vào du lịch một cách thụ động và manh mún, sự tham
gia vào các hoạt động kinh doanh dịch vụ du lịch của ngƣời Kinh có sức chi phối khá
mạnh mẽ đến sự phát triển du lịch tại địa phƣơng. Cộng đồng ngƣời Thái ở bản Lác có
tính cố kết sâu sắc và chính sự cố kết cộng đồng đó đã góp phần kiểm soát đƣợc nhiều
tác động của du lịch lên đời sống văn hoá tộc ngƣời.
4. Du lịch cộng đồng xuất hiện và kéo theo nhiều tác động sâu sắc đến mọi mặt
đời sống kinh tế, văn hoá, xã hội và môi trƣờng sinh thái tại điểm du lịch. Những tác
động và biến đổi này có mức độ đậm, nhạt khác nhau ở từng cộng đồng. Ở bản Lác, hầu
hết các gia đình trong bản đều có bán sản phẩm lƣu niệm nhƣng không để xảy ra tình
trạng tranh giành, níu kéo khách du lịch. Hiệu quả kinh tế từ du lịch là khá bền vững và
hiệu quả. Nhiều giá trị văn hoá truyền thống đƣợc khôi phục và phát huy giá trị, đó là
các điệu múa, điệu nhảy dân gian, phong cách kiến trúc truyền thống. Ý thức của ngƣời
dân về vấn đề vệ sinh môi trƣờng đƣợc nâng cao, thể hiện ở hệ thống công trình vệ sinh
công cộng và nhà nghỉ đạt chuẩn, nhà ở sạch sẽ, vệ sinh môi trƣờng đảm bảo; Tình tình
an ninh chính trị trong thôn bản đƣợc giữ vững. Trong khi đó, ở Sả Séng, quá trình
thƣơng mại hoá lại đang diễn ra quá nhanh, làm mất đi tính bền vững của du lịch cộng
đồng. Tại trung tâm xã thƣờng diễn ra cảnh chèo kéo khách du lịch để bán đồ lƣu niệm,
19
đặc biệt tình trạng tranh giành nhau bán hàng đã đến mức báo động. Vai trò tổ chức và
quản lý hoạt động du lịch của cộng đồng quá mờ nhạt trong khi các hãng lữ hành chỉ
quan tâm đƣa khách đến bản nhằm mục đích thu lợi mà lờ đi đầu tƣ chiều sâu để phát
triển du lịch bền vững.
5. Qua những phân tích, so sánh về sự phát triển du lịch cộng đồng tại bản Sả Séng
và bản Lác, một vài khuyến nghị đƣợc đề xuất nhằm góp phần giải quyết mối tình trạng
lƣỡng lan giữa quá trình phát triển du lịch và bảo tồn văn hoá..
Thứ nhất, cần đề cao vai trò của cộng đồng ở các điểm du lịch để họ thực sự trở
thành chủ nhân của điểm du lịch đó. Các doanh nghiệp cần quan tâm chia sẻ lợi ích
công bằng cho cộng đồng cƣ dân địa phƣơng dƣới các hình thức khác nhau và có thể tổ
chức đầu tƣ chiều sâu vào hoạt động du lịch ở cộng đồng vì đây là nơi mang lại cho họ
lợi nhuận.
Thứ hai, cần đầu tƣ xây dựng các sản phẩm du lịch, các dịch vụ du lịch thấm
đậm yếu tố văn hoá truyền thống dân tộc, đảm bảo độc đáo, hấp dẫn, có sức thu hút lớn
đối với du khách. khôi phục và phát huy các giá trị văn hoá truyền thống dân tộc, hạn
chế tối đa quá trình thƣơng mại hoá văn hoá và khai thác các giá trị văn hoá có mục
đích và ý thức, gắn liền khai thác với bảo tồn các giá trị văn hoá dân tộc là điểm mấu
chốt của phát triển du lịch bền vững.
Thứ ba, đầu tƣ phát triển du lịch cộng đồng tại các địa phƣơng cần có sự hƣớng
dẫn, tổ chức, quản lý theo các quy định thống nhất. tăng cƣờng sự đầu tƣ trở lại cộng
đồng của các tổ chức, doanh nghiệp, các cấp chính quyền, đảm bảo sự phân đều lợi ích
cho cộng đồng, bởi họ chính là chủ nhân của nền văn hoá ấy, họ phải đƣợc hƣởng
quyền "tác giả" bản quyền văn hoá của dân tộc mình.
Thứ tư, tăng cƣờng công tác quảng bá xúc tiến du lịch tại các điểm đến, thông
qua quá trình hợp tác công bằng giữa cộng đồng với các công ty du lịch.
References.
1. Achariya Nate-Chei, “A Creative Market Approach to Manage Ethnic
Tourism for Sustainable Culture and Livelihood: The Case of White Tai Tourist Market
in Upland of Vietnam”, Unpublished paper, Chiang Mai University 2010.
2. Ban chấp hành Đảng bộ tỉnh Lào Cai, 2006, Các Nghị quyết, Chỉ thị của Ban
chấp hành Đảng bộ tỉnh Lào Cai khoá XIII, 2005 – 2010.
20
3. Bảo Anh, Du lịch cộng đồng ở Sapa, dân còn thiếu vốn, Báo Du lịch số 37,
ngày 9 – 15/9/2005, tr.5
4. Bế Viết Đẳng, “Một số vấn đề lịch sử văn hoá xã hội tộc ngƣời và những đặc
điểm chủ yếu của văn hoá các dân tộc Tày - Thái”, Tạp chí Dân tộc học, số 4, 1988.
5. Bế Viết Đẳng (2006), Các dân tộc thiểu số trong sự phát triển kinh tế - xã hội
miền núi, NXB Chính trị Quốc gia và Văn hoá dân tộc, Hà Nội.
6. Bình Dũng (Năm nào), Sapa, điểm đến của du lịch Trekking Tour, Thông tin
thương mại Du lịch, số 17, tr.5 - 6, Sở Thƣơng mại Du lịch tỉnh Lào Cai.
7. Bùi Thị Hải Yến, Phạm Hồng Long (2007), Tài nguyên du lịch, NXB Giáo dục,
Hà Nội
8. Cao Lộ Gia (2004), Nhân loại học du lịch, Nhà xuất bản Quảng Tây, Trung
Quốc (Bản dịch tiếng Việt của Sở Văn hóa Thể thao và Du lịch Lào Cai)
9. Cầm Trọng, Phan Hữu Dật (1955), Văn hoá Thái Việt Nam, NXB Văn hoá dân
tộc, Hà Nội.
10. Chuyện kể từ bản Lác (2006)
11. Tan Chee-Beng, Sidney CH.Cheung & Yang Hui (Eds.), 2001, Tourism,
Anthropology and China. Studies in Asian Tourism, No.1, White Lotus Press, Bangkok.
12. Chris Cooper, Stephen Wanhill (1998), Tourism development: Environmental
and Community Issues. Chichester, New York: Wiley
13. Đặng Nghiêm Vạn, Hà Trọng Sinh, Hoàng Xuân Chinh, Nguyễn Hữu Thức,
Hà Sủm, Đăng Văn Tu, Nguyễn Dấn Kha Tiến, Lò Cao Nhum (1988), Tìm hiểu văn hoá
cổ truyền của người Thái Mai Châu, Sở Văn hóa Hà Sơn Bình xuất bản.
14. Đặng Nghiêm Vạn, (1965), “Sơ lƣợc về sự thiên di của các bộ tộc Thái vào
Tây Bắc Việt Nam”, Tạp chí Nghiên cứu lịch sử (số mấy ?)
15. Hoàng Nam - Lê Ngọc Thắng (1984), Nhà sàn Thái, NXB Văn hoá Dân tộc,
Hà Nội.
16. Huyện uỷ Sapa (2006), Đề án phát triển văn hoá giai đoạn 2006 – 2010.
(Lƣu trữ tại Huyện Uỷ Sapa).
17. Huyện uỷ Sapa (2006), Chương trình phát triển du lịch bền vững giai đoạn
2006 - 2010 (Lƣu trữ tại Huyện Uỷ Sapa)
18. Lê Anh Tuấn (2008), Du lịch nông thôn - định hƣớng phát triển ở Việt Nam,
Tạp chí Du lịch Việt Nam (số 2), tr. 32 – 33, tr. 71.
19. Lê Sỹ Giáo (1998), Về bản chất, ý nghĩa tên gọi Thái trắng, Thái đen ở Việt
Nam, Tạp chí Dân tộc học (số 2).
20. Lục Toán (2005), Du lịch “ba cùng”, Báo Quốc tế (số 28), tr.8.
21
21. Michaud, Jean & Sarah Turner (2000) The Sa Pa marketplace, Lao cai
province, Vietnam. Asia-Pacific Viewpoints, Vol.41, no. 1, April 2000, pp 85-100.
22. Michaud, Jean. & Sarah Turner (2006), Contending vissions of a hill - station
in Viet Nam. Annals of Tourism Research, Vol.33, No.3, pp 785-808.
23. Nguyễn Thị Chiến (2004), Văn hoá trong sự phát triển du lịch bền vững ở
Việt Nam, NXB Trẻ, Thành phố Hồ Chí Minh.
24. Nguyễn Đình Hoè (2006), Môi trường và phát triển du lịch bền vững, NXB
Đại học Quốc gia Hà Nội.
25. Nguyễn Đình Hoè, Vũ Văn Hiếu (2001), Du lịch bền vững, NXB Đại học
Quốc gia Hà Nội.
26. Nguyễn Thị Hồng Vân (2007), Tác động của du lịch đến đời sống văn hoá -
xã hội của người Thái ở Mai Châu – Hoà Bình và các giải pháp phát triển (nghiên cứu
trường hợp 4 bản: Bản Lác, bản Pom Coọng, Bản Văn và Bản Nhót), Luận văn Thạc sỹ,
Lƣu tại Thƣ viện trƣờng Đại học Khoa học xã hội và nhân văn, Đại học Quốc gia Hà
Nội.
27. Nguyễn Văn Chính, Trần Thuỳ Dƣơng (2008), Từ “trại nghỉ dưỡng mùa hè”
đến “thành phố trong sương”: Sự phát triển du lịch ở Sapa và vai trò của tuyến đường
sắt Hải Phòng - Côn Minh, (Bài viết tham dự Hội thảo quốc tế Giao lƣu kinh tế - văn
hoá lƣu vực sông Hồng lần thứ hai tại TP Lào Cai).
28. Nguyễn Văn Vãn (2005), Một số vấn đề lịch sử văn hoá Lào Cai, NXB
Chính trị quốc gia Hà Nội.
29. Phạm Ngọc Dƣơng (2007), Gái bản lấy Tây,
30. Phạm Thị Mộng Hoa, Lâm Thị Mai Lan (2000), Du lịch với dân tộc thiểu số
ở Sapa, NXB Văn hoá Dân tộc, Hà Nội.
31. Phạm Trung Lƣơng (2002), Du lịch sinh thái - những vấn đề lý luận và thực
tiễn phát triển ở Việt Nam, NXB Giáo dục, Hà Nội
32. Sapa 100 mùa xuân, Đặc san báo Lào Cai, tr. 3 – 84.
33. Sở Thƣơng mại và Du lịch (2004), Vùng đất lịch sử Tu viện Tả Phìn, Du lịch
Lào Cai, tr, 14 - 15.
34. Sở Thƣơng mại và Du lịch tỉnh Lào Cai (2001), Dự án điều chỉnh quy hoạch
phát triển du lịch tỉnh Lào Cai giai đoạn 2000 – 2010 và định hướng đến năm 2020,
Báo cáo tổng hợp, UBND tỉnh Lào Cai.
22
35. Tomas Thernstrom (2002), Local participation in the tourism development
process, A case study of Sapa - Viet Nam. Luận văn Thạc sỹ (chƣa xuất bản), Uppsala
University, Thụy Điển.
36. Tổng cụ Du lịch, 2003 Kỷ yếu Hội thảo chia sẻ kinh nghiệm phát triển du
lịch cộng đồng ở Việt Nam. Hà Nội
37. Trần Thúy Anh (2004), Ứng xử văn hoá trong du lịch, NXB Đại học Quốc
gia Hà Nội.
38. Trần Văn Bình (2004), Văn hoá các dân tộc Tây Bắc, hiện trạng và những
vấn đề đặt ra, NXB Chính trị quốc gia, Hà Nội.
39. Trần Hữu Sơn (2004), Xây dựng đời sống văn hoá vùng cao, NXB Văn hoá
dân tộc, Hà Nội.
40. Trần Hữu Sơn (1999), Lễ hội cổ truyền Lào Cai, NXB Văn hoá Dân tộc, Hà
Nội.
41. Trần Hữu Sơn (Chủ biên)– Sách cổ ngƣời Dao, tập I – Nhà xuất bản Văn hoá
Dân tộc Hà Nội – năm 2009
42. Trần Hữu Sơn (2008), Tác động của du lịch đối với các “Giao” của người H’Mông ở
Sapa,
43. Trần Hữu Sơn, Người Dao ở Sa Pa biến di sản thành sản phẩm du lịch,
Website:
44. Trần Thị Huệ (2004), Tác động của du lịch lên đời sống một số dân tộc huyện
Sapa, Lào Cai, Khoá luận tốt nghiệp, Lƣu tại Thƣ viện Trƣờng Đại học Khoa học Xã hội
và Nhân văn, Đại học Quốc gia Hà Nội.
45. Trần Thị Thuỳ Dƣơng (2008), Đường sắt Hải Phòng - Côn Minh và vai trò
của nó đối với sự phát triển du lịch ở Lào Cai, Khoá luận tốt nghiệp, Lƣu tại Thƣ viện
Khoa Lịch sử, trƣờng Đại học Khoa học xã hội và nhân văn, Đại học Quốc gia Hà Nội.
46. Trƣờng Đại học Hà Nội (2007), Nghiên cứu các mô hình du lịch cộng đồng ở
Việt Nam
47. Tổng cục Du lịch (2005), Luật Du lịch. Hà Nội
48. Võ Quế (2006), Du lịch cộng đồng - lý thuyết và vận dụng, tập 1, NXB Khoa
học và Kỹ thuật Hà Nội
49. Uỷ ban nhân dân tỉnh Lào Cai (2007), Đề án phát triển kinh tế du lịch tỉnh
Lào Cai giai đoạn 2006 – 2010. Lƣu trữ tại UBND tỉnh Lào Cai
50. Uỷ ban nhân dân huyện Sapa (2006), Tình hình và kinh nghiệm phát triển mô
hình du lịch dựa vào cộng đồng ở Sapa - Lào Cai. Lƣu trữ tại UBND huyện Sapa.
23
Các file đính kèm theo tài liệu này:
- dulichcongdongovungnuiphiabacvietnam_nghiencuutruonghopbansaseng_sap_laocaivacacbanlac_maichau_hoabi.pdf