Một số giải pháp phát triển du lịch cộng
đồng bền vững ở miền núi nƣớc ta
T lý thuyết và các kinh nghiệm trong và
ngoài nước, có thể đi tới một số giải pháp phát
triển DLCĐ một cách bền vững ở miền núi nước
ta: Một là, cần khai thác được thế mạnh của địa
phương về tài nguyên sinh thái, tài nguyên văn
hóa, lịch sử đặc sắc; nhấn mạnh bản sắc dân tộc.
Hai là, phải xây dựng được cơ chế liên kết giữa
các bên liên quan để gắn bó trách nhiệm và lợi
ích một cách khoa học, phù hợp, minh bạch và
hài hòa. Ba là, Nhà nước, các tổ ch c phi chính
phủ và các doanh nghiệp cần đầu tư hỗ trợ cơ sở
hạ tầng cho cộng đồng, hỗ trợ ban đầu cho người
dân tham gia làm DLCĐ. Bốn là, các hộ dân
tham gia làm du lịch cộng đồng cần phải được
tập huấn thường xuyên nh m nâng cao kiến th c,
kỹ năng làm DLCĐ. Cộng đồng cần phải được
trao quyền và đóng vai trò chủ thể của DLCĐ tại
địa phương, ch không còn là đối tượng đơn
thuần của sự phát triển; trên cơ sở liên kết chặt
chẽ với các bên liên quan. Năm là, phát huy vai
trò động lực chính của doanh nghiệp, khuyến
khích, tạo cơ hội và hỗ trợ các doanh nghiệp đầu
tư vào DLCĐ. Sáu là, phát huy vai trò của cả hệ
thống chính trị ở địa phương, làm tốt công tác
tuyên truyền để người dân, lãnh đạo thôn/bản,
các tổ ch c chính trị - xã hội trong cộng đồng
nêu cao tinh thần làm chủ trong DLCĐ theo
phương châm: Dân biết, dân bàn, dân làm, dân
quản lý, dân kiểm tra và dân hưởng thụ. Bảy là,
Nhà nước cần đóng vai trò nhạc trưởng trong
phát triển DLCĐ: i) xây dựng quy hoạch mạng
lưới các điểm DLCĐ; ii) đầu tư các công trình cơ
sở hạ tầng du lịch, đào tạo nhân lực du lịch cộng
đồng; iii) xây dựng các chính sách đặc thù
khuyến khích đầu tư vào DLCĐ; iii) hỗ trợ xây
dựng quy chế phối hợp và làm trọng tài trong
việc tổ ch c thực hiện quy chế phối hợp giữa các
bên liên quan trong phát triển DLCĐ.
6 trang |
Chia sẻ: hachi492 | Ngày: 11/01/2022 | Lượt xem: 331 | Lượt tải: 0
Bạn đang xem nội dung tài liệu Kinh nghiệm và giải pháp phát triển bền vững du lịch cộng đồng cho miền núi Việt Nam, để tải tài liệu về máy bạn click vào nút DOWNLOAD ở trên
Chuyên mục: Thông tin & Trao đổi - TẠP CHÍ KINH TẾ & QUẢN TRỊ KINH DOANH SỐ 07(2018)
MỤC LỤC
Chỉ số ISSN: 2525 – 2569 Số 07, tháng 09 năm 2018
Chuyên mục: THÔNG TIN & TRAO ĐỔI
Trần Chí Thiện - Kinh nghiệm và giải pháp phát triển bền vững du lịch cộng đồng cho miền núi Việt
Nam ............................................................................................................................................................. 2
Trần Thị Kim Anh, Trần Thị Bình An - Chế độ hưu trí - Kinh nghiệm của một số quốc gia và kiến
nghị ............................................................................................................................................................. 7
Lê Ngọc Nƣơng, Đỗ Hoàng Yến - Các yếu tố ảnh hưởng đến phát triển doanh nghiệp công nghiệp tại
thị xã Phổ Yên, tỉnh Thái Nguyên ............................................................................................................ 12
Chuyên mục: KINH TẾ & QUẢN LÝ
Tống Thị Kim Hoàn, Nguyễn Thị Thúy Linh, Nguyễn Hải Nam - Cải cách thủ tục hành chính lĩnh
vực tài nguyên và môi trường tại Trung tâm hành chính công tỉnh Bắc Ninh .......................................... 16
Dƣơng Hoài An, Đào Quang Dũng, Đỗ Xuân Luận, Trần Quốc Tuấn - Xác định các yếu tố ảnh
hưởng đến thu nhập và chi tiêu của các hộ dân tộc thiểu số tại Tây Bắc: Trường hợp tại huyện Lục Yên,
tỉnh Yên Bái .............................................................................................................................................. 22
Đỗ Anh Tài, Phạm Thị Thanh Mai - Thực trạng phát triển nông nghiệp tỉnh Bắc Ninh những năm gần
đây ............................................................................................................................................................. 28
Nguyễn Thành Luân, Trần Nhật Tân, Hà Văn Thắng, Đỗ Trƣờng Sơn - Các yếu tố ảnh hưởng đến
phát triển kinh tế hộ gia đình b ng ch ng t điều tra hộ gia đình tại tỉnh Lào Cai................................... 36
Trần Văn Dũng, Ngô Tất Thắng - Tăng cường quản lý vốn đầu tư công trong lĩnh vực nông lâm
nghiệp tại tỉnh Sơn La ............................................................................................................................... 42
Nguyễn Tiến Long, Lục Mạnh Thiếp - Tăng cường phòng, chống buôn lậu và gian lận thương mại ở
tỉnh Bắc Kạn ............................................................................................................................................. 49
Dƣơng Hoài An, Cù A Gia, Đỗ Xuân Luận, Nông Ngọc Hƣng - Đánh giá hiệu quả của các hộ trồng
mận tam hoa tại huyện Bắc Hà tỉnh Lào Cai: B ng ch ng t chỉ số Malmquist ...................................... 58
Chuyên mục: QUẢN TRỊ KINH DOANH & MARKETING
Nguyễn Văn Công, Nguyễn Thị Thu Huyền - Phát triển doanh nghiệp nông, lâm nghiệp ở tỉnh Bắc
Kạn ............................................................................................................................................................ 66
Đàm Văn Khanh - Các nhân tố ảnh hưởng tới hành vi tiêu dùng xe đạp điện của học sinh phổ thông
và sinh viên ............................................................................................................................................... 72
Phạm Văn Hạnh, Nguyễn Thị Thu Hà - Ảnh hưởng của hành vi khách hàng đến việc kiểm soát cảm
xúc của nhân viên – Ảnh hưởng tương tác của chuẩn mực xã hội ........................................................... 78
Chuyên mục: TÀI CHÍNH - NGÂN HÀNG
Nguyễn Thị Minh Châu, Nguyễn Thanh Trực, Lê Thị Ngọc Anh - Hoạt động giám sát giao dịch trên
thị trường ch ng khoán phái sinh tại Việt Nam ........................................................................................ 82
Nguyễn Thanh Minh, Nguyễn Văn Thông, Lƣơng Ngọc Sơn - Giải pháp và cơ chế chính sách nh m
thu hút vốn đầu tư tại huyện Sa Pa tỉnh Lào Cai ....................................................................................... 88
Đinh Thị Vững, Nguyễn Thị Ngân - Ảnh hưởng của môi trường đầu tư tới thu hút vốn đầu tư trực tiếp
nước ngoài vào tỉnh Thái Nguyên ............................................................................................................ 95
Tạp chí
Kinh tế và Quản trị Kinh doanh
Journal of Economics and Business Administration
Chuyên mục: Thông tin & Trao đổi - TẠP CHÍ KINH TẾ & QUẢN TRỊ KINH DOANH SỐ 07(2018)
2
KINH NGHIỆM VÀ GIẢI PHÁP PHÁT TRIỂN BỀN VỮNG DU LỊCH
CỘNG ĐỒNG CHO MIỀN NÚI VIỆT NAM
Trần Chí Thiện
Tóm tắt
Gần đây, du lịch cộng đồng (DLCĐ) đang dần trở thành một xu hướng phát triển mới đầy tiềm năng ở
những vùng nông thôn có tài nguyên thiên nhiên, tài nguyên văn hóa đặc sắc. Ở miền núi nước ta, với
phong cảnh núi rừng hùng vĩ và các di sản văn hóa đậm đà bản sắc của 54 dân tộc anh em, đã xuất hiện
nhiều mô hình DLCĐ có tác dụng rõ rệt trong tạo việc làm, tăng thu nhập cho người dân, góp phần bảo
vệ môi trường; bảo tồn các di sản thiên nhiên, di sản văn hóa, lịch sử của địa phương. Bài viết này sử
dụng các phương pháp tổng quan tài liệu nhằm nêu bật khái niệm, vai trò của DLCĐ; đánh giá các kinh
nghiệm của các mô hình DLCĐ; từ đó đề xuất một số giải pháp phát triển bền vững DLCĐ ở các vùng
nông thôn miền núi nước ta.
Từ khóa: Du lịch cộng đồng, kinh nghiệm, giải pháp, nông thôn miền núi, Việt Nam.
EXPERIENCE AND SOLUTIONS TO SUSTAINABLE COMMUNITY BASED
TOURISM FOR THE MOUNTAINOUS REGIONS OF VIETNAM
Abstract
Recently, community based tourism (CBT) has been gradually becoming a new potential development
trend in rural areas where there is a richness in natural resources and a uniqueness in cultural resources.
In mountainous areas, with the landscape of majestic mountains and special cultural heritage of the
identity of 54 ethnic groups, many CBT models have been developed. They have clearly positive impacts
on creating jobs and increasing incomes for the local people, contributing to environmental protection and
conservation; preserving the cultural and historical heritage of the locality. This article uses meta analysis
to highlight the concept and the role of CBT; to evaluate the experience of the CBT models; thereby
proposes some valuable solutions to sustainable CBT in rural mountainous areas of our country.
Keywords: Community based tourism, experience, solutions, rural mountainous areas, Vietnam.
1. Đặt vấn đề
Miền núi nước ta với cảnh sắc thiên nhiên
núi r ng hùng vĩ, có nhiều tài nguyên du lịch đặc
sắc. Nơi đây có 54 dân tộc anh em sinh sống, có
bản sắc văn hóa dân tộc phong phú, đậm đà, nên
có tiềm năng to lớn trong phát triển DLCĐ.
Gần đây, đã xuất hiện một số mô hình
DLCĐ ở nông thôn miền núi nước ta bước đầu
mang lại hiệu quả cao. Trong đó, cộng đồng địa
phương trực tiếp tham gia tổ ch c các hoạt động,
các loại hình và sản phẩm du lịch mang lại hiệu
quả kinh tế cao; góp phần tạo việc làm, nâng cao
thu nhập, nâng cao dân trí và khả năng làm chủ
của người dân, bảo tồn và phát triển các tài
nguyên vật thể và phi vật thể, bảo vệ môi trường
sinh thái. Ở những nơi đây, DLCĐ đang dần trở
thành một sinh kế mới trong phát triển bền vững
ở nhiều địa phương miền núi.
Tuy vậy, ở đa số các cộng đồng thôn bản,
người dân bản địa còn thụ động, chưa phát huy
vai trò làm chủ của mình trong quá trình tham
gia DLCĐ nên hiệu quả kinh tế, xã hội, môi
trường chưa cao; phát triển DLCĐ còn mang
nặng tính phong trào; chưa dựa trên những luận
c khoa học vững chắc. Điều đó, dẫn đến sự
thiếu hiệu quả và thiếu bền vững trong phát triển
DLCĐ. Ở nước ta, đã có nhiều thông tin báo chí
quảng bá về những thành công ban đầu của các
mô hình DLCĐ nhưng chưa có nhiều công trình
khoa học nghiên c u về lý luận và tổng kết thực
tiễn về DLCĐ. Vì vậy, nghiên c u đưa ra khái
niệm về bản chất của DLCĐ, vai trò của phát
triển DLCĐ; khảo sát đánh giá kinh nghiệm và
đề xuất các giải pháp phát triển bền vững DLCĐ
ở các địa phương miền núi nước ta, là một vấn đề
có ý nghĩa lý luận và thực tiễn sâu sắc.
2. Phƣơng pháp nghiên cứu
Bài báo sử dụng các dữ liệu th cấp t các
xuất bản phẩm trong và ngoài nước. Các phương
pháp được sử dụng là các phương pháp tổng quan
tài liệu. Một là, các phương pháp phân tích và
tổng hợp lý thuyết (theory analysis and synthesis
methods) được áp dụng để khám phá khái niệm và
vai trò của DLCĐ. Phân tích và tổng hợp là hai
phương pháp có quan hệ thiết với nhau, không thể
tách rời. Phân tích được tiến hành theo định
hướng tổng hợp; còn tổng hợp được tiến hành trên
cơ sở phân tích. Trong nghiên c u lý thuyết,
người nghiên c u phải v a phân tích, v a tổng
hợp. Hai là, các phương pháp đánh giá điển hình
Chuyên mục: Thông tin & Trao đổi - TẠP CHÍ KINH TẾ & QUẢN TRỊ KINH DOANH SỐ 07(2018)
3
và chuyển giao lợi ích (pilot evaluation and
benefit transfer methods). Phương pháp đánh giá
điển hình được dùng để đánh giá các kinh nghiệm
phát triển DLCĐ của các cộng đồng điển hình.
Phương pháp này được kết hợp với phương pháp
chuyển giao lợi ích để t lý luận và các kinh
nghiệm thực tiễn, đề xuất giải pháp phát triển
DLCĐ b ng cách chuyển giao các kinh nghiệm
thực tiễn của các mô hình DLCĐ cho các cộng
đồng khác ở miền núi nước ta.
3. Khái niệm và vai trò của Du lịch cộng đồng
Du lịch cộng đồng là gì?
Anuar và Sood (2017) đã phát biểu rất súc
tích: “Du lịch được tiến hành bởi cộng đồng địa
phương ở một vùng nông thôn được gọi là du
lịch cộng đồng”.
Võ Quế (2003) đã đưa khái niệm: “Du lịch
dựa vào cộng đồng là phương th c phát triển du
lịch trong đó cộng đồng dân cư tổ ch c cung cấp
các dịch vụ để phát triển du lịch, đồng thời tham
gia bảo tồn tài nguyên thiên nhiên và môi trường,
đồng thời cộng đồng được hưởng quyền lợi về
vật chất và tinh thần t phát triển du lịch và bảo
tồn tự nhiên”.
Bộ Tiêu chuẩn ASEAN về DLCĐ cho r ng:
“DLCĐ là một loại hình du lịch trao quyền cho
cộng đồng quản lý sự tăng trưởng của hoạt động
du lịch, đạt được những khát vọng về sự thịnh
vượng của cộng đồng, đảm bảo được sự phát
triển bền vững về kinh tế, xã hội và môi trường.
Du lịch cộng đồng là những hoạt động du lịch mà
cộng đồng sở hữu, vận hành và quản lý hoặc
điều phối ở cấp cộng đồng. Các hoạt động này
đóng góp vào sự thịnh vượng của cộng đồng
thông qua hỗ trợ các sinh kế bền vững và bảo vệ
các giá trị truyền thống văn hóa - xã hội và bảo
tồn các tài nguyên di sản văn hóa và thiên nhiên”
(ASEAN Secretariat, 2016).
Như vậy, về bản chất, DLCĐ là một loại
hình du lịch trong đó, cộng đồng địa phương trực
tiếp tham gia tổ ch c các hoạt động du lịch như
xây dựng, khai thác, quản lý và bảo tồn các tài
nguyên du lịch; trên cơ sở phối hợp với các tổ
ch c liên quan như các cơ quan chính phủ, các tổ
ch c phi chính phủ, các doanh nghiệp trong và
ngoài nước; nếu tổ ch c tốt sẽ đem lại nhiều lợi
ích thiết thực và bền vững về kinh tế, xã hội, môi
trường cho người dân và cho cộng đồng.
Đặc điểm của DLCĐ là có sự tham gia của
cộng đồng địa phương trong phối hợp với các bên
liên quan. Quá trình tham gia của người dân được
phát triển t thấp đến cao theo 6 cấp độ tham gia:
Hình th c (pseudo), bị động (passive), tự phát
(spontaneous), làm chủ trực tiếp (direct host), tích
cực (active) và làm chủ đích thực (authentic host)
(Tosun, 2000). Cộng đồng càng đạt đến trình độ
tham gia cao hơn, DLCĐ tại điểm đến càng phát
triển hiệu quả và bền vững hơn.
Vai trò của DLCĐ
Anuar và Sood (2017) đã khẳng định:
DLCĐ có ảnh hưởng rất tích cực đối với phát
triển nông thôn. Về kinh tế, nó tạo ra nhiều việc
làm thu nhập cao và đóng góp cho các quỹ của
cộng đồng để phát triển các tài sản chung như
xây dựng trường học, trạm y tế,Về xã hội, sự
tham gia của cộng đồng trong quá trình xây dựng
phương án DLCĐ, và thực thi và đánh giá quá
trình phát triển DLCĐ đã tạo ra cơ hội trao quyền
cho các thành viên cộng đồng; phát triển kiến
th c, kỹ năng và sự tự tin cần thiết để phát triển
DLCĐ; tạo cơ hội để phát triển sinh kế cho cộng
đồng. Về môi trường, nó tăng cường năng lực
của cộng đồng trong quản lý và bảo tồn các tài
nguyên du lịch, cả tài nguyên thiên nhiên và tài
nguyên nhân văn.
APEC (2000), đã khái quát hóa một cách
toàn diện vai trò của DLCĐ: DLCĐ có thể hỗ trợ
cộng đồng địa phương tạo thu nhập, đa dạng hóa
kinh tế địa phương, bảo tồn văn hóa, bảo vệ môi
trường và cơ hội cho phát triển giáo dục. DLCĐ
đồng thời cung cấp cho cộng đồng bản địa thêm
các nguồn thu nhập thay thế (cho nông nghiệp)
và trở thành công cụ để giảm nghèo.
4. Khái quát về thực trạng phát triển du
lịch cộng đồng ở nƣớc ta
Mặc dù đã phát triển t lâu trên thế giới,
nhưng ở Việt Nam, DLCĐ là một xu thể mới
xuất hiện và phát triển rất nhanh chóng trong
thời gian gần đây. Theo Viện Nghiên c u Phát
triển Du lịch, đến năm 2016, cả nước đã có 219
mô hình phát triển DLCĐ, Các mô hình này tồn
tại dưới hai hình th c. Thứ nhất, do tổ ch c quốc
tế khởi phát, điều phối và hỗ trợ cả về kỹ thuật và
nguồn lực vật chất. Tuy nhiên, các dự án này
thường không bền vững do các dự án chỉ tồn tại
3 - 5 năm nên việc trao quyền và năng cao năng
lực cho cộng đồng bản địa để tiếp tục khai thác
du lịch bị gặp khó khăn. Thứ hai, cộng đồng và
doanh nghiệp trong nước tự phát xây dựng và
triển khai DLCĐ phù hợp với năng lực sẵn có.
Đây là hình th c phổ biến đang phát triển nhanh
chóng, chiếm khoảng 80% số mô DLCCD hiện
có. Ưu điểm của hình th c này là dựa trên sự tin
tưởng và đồng thuận lần nhau giữa cộng đồng và
doanh nghiệp. Nhược điểm là có hạn chế về mặt
kỹ thuật, tính tự phát cao, không có tính đồng
nhất giữa các cộng đồng (điểm đến), gặp khó
khăn trong công tác điều phối của cơ quan quản
lý nên khó đảm bảo chất lượng và khó duy trì
bền vững (Hương, 2016).
Chuyên mục: Thông tin & Trao đổi - TẠP CHÍ KINH TẾ & QUẢN TRỊ KINH DOANH SỐ 07(2018)
4
5. Khảo sát một số kinh nghiệm phát triển
các mô hình du lịch cộng đồng
Kinh nghiệm nước ngoài
Tại mô hình DLCĐ tại Vườn quốc gia
Gunung Halimun- Indonesia, các tổ ch c
quốc tế đã đầu tư làm một số đường đi lại; xây
dựng hệ thống vệ sinh môi trường, các điểm sản
xuất hàng thủ công mỹ nghệ; tổ ch c các lớp tìm
hiểu về hệ sinh thái, đặc biệt là các loại động vật
quý hiếm để nâng cao nhận th c cho cộng đồng
về bảo vệ, bảo tồn nguồn tài nguyên môi trường
và nền văn hóa bản địa. Ban Quản lý Vườn quốc
gia đã tích cực hỗ trợ cộng đồng chủ động đưa ra
phương hướng và kế hoạch phát triển du lịch.
Cộng đồng dân cư tham gia trực tiếp vào việc tổ
ch c các dịch vụ du lịch cung cấp cho khách đến
tham quan, đồng thời tham gia công tác bảo vệ
tài nguyên thiên nhiên và bảo tồn giá trị văn hóa,
phong tục tập quán (Harada, 2003).
Ở mô hình DLCĐ tại bản Huay Hee -
Thái Lan, các bên tham gia trong mô hình du
lịch và các công ty lữ hành đã đầu tư ban đầu về
cơ sở hạ tầng cho việc phát triển du lịch, cơ sở
vật chất kỹ thuật du lịch cho cộng đồng dân cư,
truyền thông quảng bá tài nguyên, các sản phẩm
du lịch của vùng đối với khách du lịch. Cộng
đồng dân tộc tham gia sản xuất, cung cấp các sản
phẩm dịch vụ du lịch cho khách du lịch. Du lịch
cộng đã trở thành sinh kế chính của người dân
(Naipinit & Maneenetr, 2010).
Dự án DLCĐ ở khu vực xung quanh
Vườn quốc gia Voi Addo (AENP) ở Nam Phi
đã khám phá cách th c tối đa hóa sự liên kết
giữa các tác nhân. Sau khi đối thoại nhiều
bên, các nhóm diễn kịch, các đội hợp xướng,
các nhóm nghệ thuật và thợ thủ công ở vùng
Addo đã được lập ra, góp phần gia tăng giá
trị cho các sản phẩm du lịch chủ yếu liên
quan đến động vật hoang dã (Rose và
Khanya, 2001).
Kinh nghiệm trong nước
Các mô hình DLCĐ tại chùa Hương gồm:
(1) Mô hình cộng đồng dân cư cung cấp các dịch
vụ du lịch tại đền Trình chùa Hương gắn liền với
vai trò quản lý của Hội Người cao tuổi; (2) Mô
hình cung cấp dịch vụ vận chuyển khách du lịch
tại bến Đục chùa Hương gắn liền với vai trò quản
lý của UBND xã Hương Sơn; (3) Mô hình cung
cấp các dịch vụ cho khách du lịch tại các điểm du
lịch như chùa Thiên Trù, Hương Tích, Hình
Bồng, Long Vân; Tuyết Sơn và chùa Giải
Oan...gắn liền với vai trò quản lý của trưởng thôn
và trụ trì các nhà chùa cũng là những mô hình
thành công; v a giải quyết tốt việc cộng đồng
dân cư phục vụ du khách, tăng thu nhập, v a gìn
giữ được văn hóa tâm linh và bảo về được môi
trường sinh thái. Cơ chế phối hợp giữa các bên
liên quan (doanh nghiệp, cộng đồng và nhà chùa)
đã được xây dựng một cách phù hợp và đã phát
huy tác dụng tốt (Võ Quế, 2003).
Ở mô hình du lịch sinh thái với chương trình
homestay ở Vườn Quốc gia Mũi Cà Mau, Quỹ
Quốc tế Bảo vệ Thiên nhiên (WWF) kết hợp
cùng Ban quản lý Vườn Quốc gia và người dân
địa phương được xây dựng và phát triển mô hình
du lịch sinh thái dựa trên nguyên tắc về sự liên
kết giữa khả năng khai thác tài nguyên hợp lý,
bền vững và trách nhiệm bảo vệ môi trường tự
nhiên của cộng đồng địa phương. Cơ chế phối
hợp đã dược dự án xây dựng một cách thích hợp.
Nhờ đó, thu nhập của hộ dân tham gia chương
trình homestay có cơ hội thu được hàng trăm
triệu đồng/năm đối với hoạt động du lịch trên
(WWF, 2017).
Ở Làng DLCĐ tại xã Mai Hịch, Mai Châu,
tỉnh Hòa Bình, b ng phương pháp hỗ trợ tích cực
cho cộng đồng trong khu vực, kết hợp giữa hỗ
trợ về kỹ thuật và một phần tài chính của nước
ngoài, lựa chọn mô hình đơn giản, chuyên
nghiệp, trong đó tận dụng tối đa năng lực,
nguyên vật liệu, kỹ thuật phù hợp với truyền
thống, phong tục tập quán của người dân bản địa
đã tạo ra một ấn tượng khác biệt so với các khu
vực homestay khác trong tỉnh Hòa Bình và xây
dựng ý th c làm du lịch chuyên nghiệp cho cộng
đồng (Hường, 2011).
Tỉnh Lào Cai hiện có tới trên 300 điểm lưu
trú tại gia (homestay), tập trung chủ yếu ở các
huyện Sapa, Bắc Hà, Bát Xát. Người dân được
chính quyền hỗ trợ về cơ sở vật chất, được tham
gia tập huấn kỹ năng làm DLCĐ. DLCĐ đã tạo
việc làm cho hơn 2600 lao động, các nghề thủ
công (thổ cẩm, chạm khắc bạc, đồ lưu niệm,)
phát triển mạnh mẽ. Các điểm DLCĐ có tốc độ
xóa đói, giảm nghèo nhanh gấp 3 lần so với các
thôn, bản không làm du lịch; nguồn thu của các
hộ làm dịch vụ du lịch cũng cao gấp t 5 lần so
với các hộ khác, đạt t 25 - 60 triệu đồng/năm
(Khánh Trang, 2018).
Ở mô hình DLCĐ ở thôn Pác Ngòi, xã Nam
Mẫu, huyện Ba Bể, tỉnh Bắc Kạn, có sự phối hợp
một cách nhịp nhàng giữa công ty lữ hành, ban
quản lý thôn, đội văn nghệ thôn và các hộ
homestay. Toàn thôn có 29 hộ đang tham gia là
DLCĐ, mỗi hộ có t 10 - 20 phòng nghỉ
homestay. Khách đến tham quan được tìm hiểu
những nét văn hóa truyền thống của đồng bào
Tày, thưởng th c các làn điệu then, dàn tính do
đội văn nghệ của thôn phục vụ; được thưởng
th c các đặc sản rau r ng, đặc sản thủy sản t Hồ
Chuyên mục: Thông tin & Trao đổi - TẠP CHÍ KINH TẾ & QUẢN TRỊ KINH DOANH SỐ 07(2018)
5
Ba Bể. Nhiều hộ dân làm DLCĐ đã có thu nhập
cao, thậm chí có hộ đạt m c thu nhập đến hơn
100 triệu đồng/năm (Báo Du lịch, 2018).
Các hạn chế của các mô hình DLCĐ hiện nay
Kinh nghiệm ở trong và ngoài nước đã cho
thấy trong phát triển các mô hình DLCĐ, các hạn
chế sau thường sảy ra:
Thứ nhất, nhận th c và trình độ của người
dân địa phương, của lãnh đạo địa phương, về cả
kiến th c và kỹ năng làm DLCĐ còn rất hạn chế
của người dân bản địa còn hạn chế. Cộng đồng
địa phương ở nhiều nơi chưa nhận rõ vai trò chủ
thể của mình nên chưa thực sự chủ động trong
kết nối với các bên liên quan trong trong phát
triển DLCĐ. Anuar và Sood (2017) đã chỉ ra
những hạn chế phổ biến của các mô hình DLCĐ
ở các nước đang phát triển là phần lớn các cộng
đồng địa phương không có đủ hiểu biết về
DLCĐ, họ không biết rõ những cái giá phải trả
và những khó khăn gắn với phát triển du lịch
nhanh chóng tại cộng đồng. Thứ hai, sự tham gia
của người dân trong DLCĐ còn ở trình độ thấp,
chủ yếu là ở các cấp độ tham gia hình th c, tham
gia thụ động hoặc tham gia tự phát (Hương,
2016). Thứ ba, người dân còn có tâm lý ỷ nại,
trông chờ vào sự trợ giúp của bên ngoài (các tổ
ch c chính phủ, phi chính phủ, doanh nghiệp),
khi không còn dự án, các hoạt động du lịch khó
được duy trì và phát triển (Hương, 2016). Thứ tư,
cơ chế phối hợp giữa các bên liên quan ở nhiều
nơi được xây dựng chưa khoa học và được tổ
ch c thực hiện chưa minh bạch, hài hòa nên chưa
lôi kéo được sự tham gia tích cực, sự phối hợp
chặt chẽ, nhịp nhàng của các bên liên quan. Sự
hợp tác giữa các bên có thể bị đình chỉ bởi mối
quan hệ quyền lực thiếu bình đẳng (Okazaki,
2008). Thứ năm, khi khách du lịch tăng lên
nhanh chóng, vệ sinh, môi trường trong cộng
đồng có nguy cơ bị xuống cấp, ảnh hưởng đến
tính bền vững của DLCĐ (Anuar và Sood, 2017).
Thứ sáu, tại các điểm DLCĐ, vẫn còn nhiều
người dân địa phương không tham gia DLCĐ; do
thiếu hiểu biết và thiếu nguồn lực, cộng đồng địa
phương nhiều khi không thống nhất với nhau
trong DLCĐ (Tosun, 2000).
6. Một số giải pháp phát triển du lịch cộng
đồng bền vững ở miền núi nƣớc ta
T lý thuyết và các kinh nghiệm trong và
ngoài nước, có thể đi tới một số giải pháp phát
triển DLCĐ một cách bền vững ở miền núi nước
ta: Một là, cần khai thác được thế mạnh của địa
phương về tài nguyên sinh thái, tài nguyên văn
hóa, lịch sử đặc sắc; nhấn mạnh bản sắc dân tộc.
Hai là, phải xây dựng được cơ chế liên kết giữa
các bên liên quan để gắn bó trách nhiệm và lợi
ích một cách khoa học, phù hợp, minh bạch và
hài hòa. Ba là, Nhà nước, các tổ ch c phi chính
phủ và các doanh nghiệp cần đầu tư hỗ trợ cơ sở
hạ tầng cho cộng đồng, hỗ trợ ban đầu cho người
dân tham gia làm DLCĐ. Bốn là, các hộ dân
tham gia làm du lịch cộng đồng cần phải được
tập huấn thường xuyên nh m nâng cao kiến th c,
kỹ năng làm DLCĐ. Cộng đồng cần phải được
trao quyền và đóng vai trò chủ thể của DLCĐ tại
địa phương, ch không còn là đối tượng đơn
thuần của sự phát triển; trên cơ sở liên kết chặt
chẽ với các bên liên quan. Năm là, phát huy vai
trò động lực chính của doanh nghiệp, khuyến
khích, tạo cơ hội và hỗ trợ các doanh nghiệp đầu
tư vào DLCĐ. Sáu là, phát huy vai trò của cả hệ
thống chính trị ở địa phương, làm tốt công tác
tuyên truyền để người dân, lãnh đạo thôn/bản,
các tổ ch c chính trị - xã hội trong cộng đồng
nêu cao tinh thần làm chủ trong DLCĐ theo
phương châm: Dân biết, dân bàn, dân làm, dân
quản lý, dân kiểm tra và dân hưởng thụ. Bảy là,
Nhà nước cần đóng vai trò nhạc trưởng trong
phát triển DLCĐ: i) xây dựng quy hoạch mạng
lưới các điểm DLCĐ; ii) đầu tư các công trình cơ
sở hạ tầng du lịch, đào tạo nhân lực du lịch cộng
đồng; iii) xây dựng các chính sách đặc thù
khuyến khích đầu tư vào DLCĐ; iii) hỗ trợ xây
dựng quy chế phối hợp và làm trọng tài trong
việc tổ ch c thực hiện quy chế phối hợp giữa các
bên liên quan trong phát triển DLCĐ.
7. Kết luận
DLCĐ có tiềm năng phát triển to lớn ở miền
núi nước ta. Nghiên c u các mô hình phát triển
DLCĐ trên thế giới và một số mô hình DLCĐ ở
nước ta cho phép nhận diện được một số thành
công cũng như khó khăn, trở ngại. Căn c vào lý
thuyết và kinh nghiệm thực tiễn, các giải pháp về
phát huy tiềm năng lợi thế của địa phương, về
xây dựng cơ chế liên kết giữa các bên liên quan;
về đào tạo, tập huấn, tuyên truyền và trao quyền
làm chủ cho người dân, về phát huy vai trò động
lực của doanh nghiệp, vai trò nhạc trưởng của
Nhà nước đã được đề xuất nh m phát triển bền
vững DLCĐ ở miền núi nước ta.
Chuyên mục: Thông tin & Trao đổi - TẠP CHÍ KINH TẾ & QUẢN TRỊ KINH DOANH SỐ 07 (2018)
6
TÀI LIỆU THAM KHẢO
[1]. Anuar A. and Sood N. (2017). Community Based Tourisrm: Understanding, Benefits and
Challenges. Journal of Tourism and Hospitality, 2017, 6/1.
[2]. APEC. (2000). Towards Knowledge Based Economies in APEC. Economic Committee. PEC
Secretariat, Singapore.
[3]. ASEAN Secretariat. (2016). Community- based Tourism Standard.
[4]. Báo Du Lịch. (2018). Bắc Kạn: phát triển du lịch cộng đồng ở Ba Bể.
Theo Báo Bắc Kạn.
[5]. Nguyễn Thị Lan Hương. (2016). Nghiên c u kinh nghiệm phát triển du lịch cộng đồng ở một số địa
phương tại Việt Nam.
[6]. Võ Quế. (2009). Nghiên c u xây dựng mô hình phát triển du lịch dựa vào cộng đồng tại Chùa
Hương- Hà Tây. Đề tài cấp Bộ.
[7]. Rose D., Khanya P.U. (2002). Pro-Poor Tourism: Harnessing the World’s Largest Industry for the
World’s Poor. IIED.
[8]. Tosun C. (2000). Limits to Community Participation in the Tourism Development Process in
Developing Countries. Tourism Management, 21.613-633.
[9]. Khánh Trang. (2018). Du lịch cộng đồng: sinh kế mới cho đồng bào dân tộc thiểu số miền núi phía
Bắc. Cập nhật 8/8/2018.
[10].WWF. (2018). Community-based Ecotourism,
based-ecotourism-MCMNP.
Thông tin tác giả:
Trần Chí Thiện
- Đơn vị công tác: Trường ĐH Kinh tế & QTKD
- Địa chỉ email: tranchithienht@tueba.edu.vn
Ngày nhận bài: 05/9/2018
Ngày nhận bản sửa: 20/09/2018
Ngày duyệt đăng: 28/09/2018
Các file đính kèm theo tài liệu này:
- kinh_nghiem_va_giai_phap_phat_trien_ben_vung_du_lich_cong_do.pdf