Luận văn dài 135 trang
Chương 1 : CÁC PHƯƠNG TIỆN GIAO TIẾP PHI NGÔN NGỮ ĐƯỢC
SỬ DỤNG TRONG MỘT SỐ TIỂU THUYẾT VÀ TRUYỆN NGẮN
VIỆT NAM HIỆN ĐẠI NHÌN TỪ BÌNH DIỆN TÍN HIỆU HỌC
1.1. Một số vấn đề lí thuyết có liên quan
1.2. Phương tiện giao tiếp phi ngôn ngữ nhìn từ phương diện cái biểu hiện
(tức mặt hình thức của tín hiệu)
1.3. Phương tiện giao tiếp phi ngôn ngữ nhìn từ phương diện cái được
biểu hiện (tức mặt nội dung của tín hiệu)
Chương 2: CÁC PHƯƠNG TIỆN GIAO TIẾP PHI NGÔN NGỮ ĐƯỢC
SỬ DỤNG TRONG MỘT SỐ TIỂU THUYẾT VÀ TRUYỆN NGẮN
VIỆT NAM HIỆN ĐẠI NHÌN TỪ BÌNH DIỆN NGỮ DỤNG HỌC
2.1. Một số vấn đề lí thuyết có liên quan
2.2. Phương tiện giao tiếp phi ngôn ngữ xét từ phương diện thể hiện hành
động ngôn trung (hành vi ở lời)
2.3. Phương tiện giao tiếp phi ngôn ngữ xét từ phương diện chủ thể sử dụng
2.4. Phương tiện giao tiếp phi ngôn ngữ xét từ phương diện hoàn cảnh sử
dụng
2.5. Vai trò của phương tiện giao tiếp phi ngôn ngữ trong hoạt động giao tiếp
Chương 3: VAI TRÒ CỦA CÁC PHƯƠNG TIỆN GIAO TIẾP PHI
NGÔN NGỮ ĐƯỢC SỬ DỤNG TRONG MỘT SỐ TÁC PHẨM VĂN
CHƯƠNG VIỆT NAM HIỆN ĐẠI
3.1. Tình hình sử dụng các phương tiện giao tiếp phi ngôn ngữ trong một
số tác phẩm văn chương Việt Nam hiện đại
3.2. Phương tiện giao tiếp phi ngôn ngữ góp phần thể hiện tính chân thực
và sinh động cho cuộc thoại của các nhân vật
3.3. Phương tiện giao tiếp phi ngôn ngữ góp phần khắc họa tính cách nhân
vật
135 trang |
Chia sẻ: maiphuongtl | Lượt xem: 2252 | Lượt tải: 2
Bạn đang xem trước 20 trang tài liệu Luận văn Các phương tiện giao tiếp phi ngôn ngữ được sử dụng trong một số tiểu thuyết và truyện ngắn Việt Nam hiện đại, để xem tài liệu hoàn chỉnh bạn click vào nút DOWNLOAD ở trên
ng thất bại cay đắng. Nhân vật thƣờng trĩu nặng suy
tƣ và những day dứt trong đời sống nội tâm mà ít hành động. Khắc họa kiểu tính
cách này, Nam Cao rất chú ý miêu tả các PTGTPNN đƣợc họ sử dụng trong giao
tiếp hàng ngày.
Thứ và San giống nhau ở bi kịch tinh thần - bi kịch “sống mòn”, nhƣng tính
cách họ có phần khác nhau. Thứ điềm tĩnh, kín đáo, giàu suy tƣ, nhiều day dứt; San
sôi nổi, bồng bột, nông cạn hơn, tuy cả hai đều nếm trải những vị chát đắng của
Số hóa bởi Trung tâm Học liệu – Đại học Thái Nguyên
101
cuộc đời. Để cá biệt hoá tính cách hai nhân vật, Nam Cao chú ý miêu tả sự khác
nhau trong cử chỉ, điệu bộ của họ.
Miêu tả Thứ và San, nhà văn đặc tả tiếng cười. Ngoài tiếng cƣời và điệu bộ
tặc lưỡi, bĩu môi, hai nhân vật rất ít đƣợc miêu tả thêm các cử chỉ, điệu bộ khác.
Có thể phân tích điệu thái tiếng cƣời của họ để thấy sự khác nhau về tính cách giữa
hai nhân vật này.
● Nhân vật Thứ
Thứ sử dụng khá nhiều điệu bộ, cử chỉ để giao tiếp nhƣng tiếng cười và hành
động tặc lưỡi đƣợc nhân vật sử dụng nhiều hơn cả.
- Về điệu cƣời của Thứ:
Nhật vật Thứ đƣợc miêu tả 12 lần điệu mỉm cười khi nói chuyện [32,tr.71,
144, 158, 165, 193, 201, 118, 214, 253, 271, 136]; 6 lần cười [32,tr.227, 112, 82,
237, 238, 96]; 6 lần cười nhạt [32,tr.272, 83, 124, 109, 262, 161]. Ngoài ra còn có
cười nhã nhặn [32,tr.107], cười ranh mãnh [32,tr.84,224], cười xòa [32,tr.130],
cười tủm tỉm [32,tr.207], cười gượng [32,tr.229],…
Thứ mỉm cười có khi là để chế giễu, đùa vui, nhƣng rất nhiều khi các điệu cƣời
của Thứ là để biểu lộ sự mỉa mai, chua chát, sự cay đắng, sự xấu hổ,… Xin dẫn một
vài trƣờng hợp:
+ "Thứ cười chua chát:
- Mày tính cơm nƣớc thế nào mà chúng tao ăn chả đƣợc! Cơm nhà mày còn
nuốt đƣợc nữa là!..." [32,tr.114]
+ "Thứ mỉm cười:
- Anh tin vào luật thừa trừ, nghĩa là ông trời ông ấy cứ nhè những ngƣời nào đƣợc
hƣởng sự học thức nhiều để phân phát cho nhiều đau khổ hay sao?" [32,tr.193].
+ "San mà hôm nay cũng thâm thúy thế ƣ ? Thứ mỉm cười. Y kết luận hộ San:
- À, thế thì ra tại anh chỉ ăn rau nên cũng suốt đời è cổ làm cho ngƣời khác,
phải không?" [32,tr.163]
+ "Thứ hơi đỏ mặt. Y cố cười thật to làm nhƣ chỉ thấy trong những lời của Mô
một câu chuyện ngộ nghĩnh, buồn cƣời. Thật ra thì y xấu hổ vô cùng" [32,tr.115]…
Số hóa bởi Trung tâm Học liệu – Đại học Thái Nguyên
102
- Về cử chỉ tặc lưỡi của Thứ:
Cùng với các điệu cƣời, Thứ còn thƣờng sử dụng cử chỉ tặc lưỡi để buông
xuôi, thỏa hiệp, đồng ý, để xuê xoa cho xong chuyện.
+ "Thứ tặc lưỡi: - Cũng hơi dễ chịu" [32,tr.172]
+ "Thứ nghĩ ngợi một lát, rồi tặc lưỡi: - Kể thì cũng hơi phiền (….)"
[32,tr.111]
+ "Thứ tặc lưỡi một cái và nói tiếp:
- Với lại, cô mày chịu đƣợc thì chúng tao cũng chịu đƣợc" [32,tr.126]
Tổng hợp các cử chỉ, điệu bộ mà nhân vật thƣờng sử dụng ta cũng thấy đƣợc
phần nào tính cách nhân vật. Đó là con ngƣời sống thiên về nội tâm, nhiều dằn vặt
và rất nhạy cảm. Thứ thể trạng yếu đuối (Thứ đã lăn lộn ở Sài Gòn 3 năm với hi
vọng luyện tài, nhƣng một trận ốm thập tử nhất sinh đã đem y về trả cho đất chôn
rau cắt rốn), lại sống nội tâm nên con ngƣời này dè dặt trong từng cử chỉ và hành
động. Bày tỏ sự vui mừng, Thứ cũng chỉ cười; khó chịu và tức giận, Thứ cũng chỉ
bĩu môi, nhún vai, cười gằn; ngạc nhiên, Thứ cũng chỉ biểu hiện bằng đôi mắt mở
to,… các điệu thái tiếng cƣời của Thứ cũng đơn điệu với cƣờng độ âm thanh nhỏ.
Thanh tƣớng học chỉ ra: Những ngƣời hay cƣời gƣợng, thanh âm không tự nhiên,
âm lƣợng không đáng kể, là ngƣời nhu nhƣợc, ít ƣa giao tiếp, sợ bị chú ý, tự ti,
mặc cảm mạnh, nhƣng có khát vọng ngầm [11,tr.467]. Thứ mang hoài bão lớn
nhƣng thể trạng và bản tính yếu đuối cùng gánh nặng cơm áo đã không cho phép
nhân vật bứt phá khỏi hoàn cảnh để đạt đƣợc mục đích của đời mình.
● Nhân vật San
Cũng ôm những mộng đẹp nhƣng số phận San bế tắc vì không gặp thời. Con
ngƣời San phức tạp hơn Thứ. San cũng nhiều lúc mỉm cười, cười nhạt biểu lộ sự
chua chát, cũng hay tặc lưỡi, chép miệng,… tỏ ra là con ngƣời ƣa suy nghĩ, không
thanh thản trong tâm hồn. Nhƣng San nông nổi hơn, bồng bột và dễ nổi loạn hơn,
hay nhƣ chính Nam Cao nhận xét: "Anh chàng ấy nhiều thú tính, thƣờng không
nén nổi sự bồng bột của lòng mình". Các điệu thái tiếng cƣời của San rất phong
phú, có âm lƣợng lớn và âm sắc đa dạng: cười ăng ắc, cười gằn, cười mũi, cười hơ
Số hóa bởi Trung tâm Học liệu – Đại học Thái Nguyên
103
hớ, cười toe toét, cười rũ, cười sằng sặc, cười tít mắt, cười phì,… Đặc biệt San có
lối cƣời riêng khi y ngƣợng, đƣợc nhà văn nhắc tới 5 lần, đó là cười xì/phì/khì ra
đằng mũi [32,tr.71,86,136,161, 109]
+ "Thứ mỉm cƣời:
- Ý hẳn suốt đêm qua cu cậu không đƣợc ngủ.
San đáp, bằng một tiếng cười phì ra đằng mũi, cái lối cƣời của riêng y khi y
cƣời gƣợng" [32,tr. 86]
Khác với Thứ dè dặt trong từng cử chỉ, San lại khá thoải mái khi dùng cử chỉ
để biểu lộ các trạng thái tình cảm, cảm xúc.
Khi đau đớn San biểu hiện cảm xúc bằng tiếng cƣời của kẻ điên:
+ "Y cười cái cƣời của một ngƣời điên, bảo bằng một cái giọng hả hê, giả dối.
- Tôi bằng lòng lắm! Phen này sẽ biết nhau…Sống thì sống hẳn mà chết thì
chết hẳn (…)" [32,tr.288].
+ "Nói xong, y cười ăng ắc. Tiếng cƣời thái quá ấy nghe còn đau đớn hơn
tiếng khóc" [32,tr.174].
Khi vui sƣớng, hả hê, khoái trá, San bộc lộ bằng các cử chỉ, động tác rất đa dạng:
+ "- Chúng tôi đánh lừa cô ấy, chúng tôi chƣa đi đâu! - Y đập tay xuống
chiếu, giãy lên đành đạch, để cười" [32,tr 164]
+ "Y cười rũ lên, gục mặt vào đùi Thứ: - Nhỉ? Anh Thứ nhỉ?" [32,tr.164]
+ "San vỗ tay xuống đùi cười hô hô. - Phải rồi, tôi biết mà!" [32,tr.138]
+ "Y trâng tráo bảo:
- Tôi cố làm cho nó chửa, bà béo tất nhiên phải van tôi mà gả nó cho tôi. Bấy
giờ, dù có biết tôi một vợ, hai con rồi, cũng chẳng làm gì, vẫn phải gả nhƣ thƣờng
(…).
Y ran rả, cười sằng sặc" [32,tr.83,84]
Tiếng cƣời của San dù là khi vui thì cũng chất chứa một nỗi buồn, một sự nổi
loạn. Nó khác với tiếng cƣời của Mô. Nhân vật Mô là ngƣời ở ít học, bản tính thật
thà, hiền lành, chất phác, tâm hồn cũng đơn giản, không có những suy tƣ, day dứt,
vì thế mà Nam Cao miêu tả cử chỉ của nhân vật này cũng rất tự nhiên, thoải mái:
Số hóa bởi Trung tâm Học liệu – Đại học Thái Nguyên
104
toét môi/mồm cười, cười hi hí, cười hừng hực, cười cười, cười hi hi, cười nhăn
nhở, cười khanh khách…
Trong tác phẩm "Sống mòn", bằng việc chú trọng miêu tả PTGTPNN (cử chỉ,
điệu bộ, động tác,…) Nam Cao đã thành công trong việc khắc họa đậm nét tính
cách và cá biệt hóa nhân vật.
c. Tác phẩm "Mùa lá rụng trong vườn" (Ma Văn Kháng)
Nhà văn Ma Văn Kháng rất quan tâm đến việc miêu tả và đã miêu tả hết sức
sinh động PTGTPNN của nhân vật. Nhờ vậy, tính cách của các nhân vật trong
"Mùa lá rụng trong vườn" đƣợc khắc họa rất đậm nét. Đặc biệt, hai nhân vật Đông
và Lý đƣợc cá tính hóa cao độ, để lại ấn tƣợng đậm nét trong lòng ngƣời đọc cũng
bởi họ đƣợc nhà văn quan tâm miêu tả PTGTPNN trong giao tiếp hàng ngày.
Nhân vật Lý có một tính cách rất phức tạp. Con ngƣời chị có lúc sâu sắc, lại
có khi rất nông nổi; có lúc nhân hậu, sáng trong, lại có khi nhỏ nhen, ti tiện đến
mức cay nghiệt. Là ngƣời phụ nữ nhanh nhẹn, đảm đang, tháo vát trong mọi công
việc, hội tụ những phẩm chất cần thiết của con ngƣời vào thời kỳ đổi mới, nhƣng ở
chị lại cũng đồng thời thiếu hụt một nền tảng tri thức văn hóa cơ bản, vì vậy mà chị
sống thiên về bản năng nhiều hơn lí trí. Trong con ngƣời chị lẫn lộn cả cái tốt và cái
xấu, lại thiếu ngƣời hƣớng đạo nên vốn đã chông chênh lại càng chông chênh, cuối
cùng sa ngã của Lý là không tránh khỏi.
Lý là nhân vật nữ đa sắc màu, không chỉ phức tạp ở tính cách mà cả ở hành
động, đồng thời có những cử chỉ, điệu bộ rất đa dạng. Các PTGTPNN đƣợc Lý sử
dụng trong giao tiếp hàng ngày rất phong phú, cùng các yếu tố cơ thể vận động
đơn bộ phận, phối hợp các bộ phận, sự thay đổi tƣ thế, không gian cá nhân, các
hành động. Con ngƣời Lý có thể thoắt vui, thoắt buồn, thoắt thiên thần rồi cũng
ngay đó lại thoắt thành trần tục đến mức lỗ mãng, đầy dục vọng. Khi vui khi buồn,
nhiều lúc nhân vật bộc lộ với các PTGTPNN khác nhau.
Ví dụ: "Lý bật chồm dậy, siết chặt tay Phƣợng, giọng đang nhuốm vẻ bỡn cợt
bỗng cao vóng lên và có mùi vị cay chua thế nào:
Số hóa bởi Trung tâm Học liệu – Đại học Thái Nguyên
105
- Chẳng thà cứ nhƣ hồi ông ấy ở chiến trƣờng tôi lại thích, lại sung sƣớng
(…). Lý khoanh tay, ngả đầu vào lƣng ghế. Mặt chị mất hẳn cái vẻ sắc sảo, lịch
lãm, cả cái sắc tƣơi ròn cũng mất. Chị lờ đờ bâng khuâng và vẻ nhƣ khó hiểu với
cả chính mình" [29,tr.16]
Để biểu lộ sự xúc động chân thành, Lý có thể "ngước lên, chớp chớp hai con
mắt mở to, đen láy, chân tình"; "ôm chầm lấy ngƣời phụ nữ đã một thời là dâu
trƣởng, nức nở"…; để mỉa mai, giễu cợt, Lý có thể trề môi, dẩu môi, giậm chân,
xỉa tay, mắt kéo một vệt nguýt sắc lẻm…; để đay nghiến, nguyền rủa, thách thức,
Lý có thể "nhếch mép cười nhạt"; "hếch mép và bĩu môi", "nghiến răng". Đặc biệt
phong phú ở Lý là các PTGTPNN biểu lộ sự vui sƣớng, đắc ý: "Lý cười ré lên, đắc
chí và mãn nguyện", "cười rung cả ngực", "phì cười", "vỗ tay đồm độp, cười ha
hả", "cười khành khạch"… Khi tức giận, Lý cũng biểu lộ bản tính mạnh mẽ, ƣa
hành động của mình qua các cử chỉ, hành động và lời nói.
+ "- À, thế thì tôi cũng xin nói thẳng vào cái mặt anh rằng: các ngƣời cũng
chẳng tốt đẹp, mĩ miều gì đâu. - Bỏ tay xoắn tóc, rút hai bàn tay lên sƣờn, môi Lý
cong vênh đẩy vẻ thách đố và ngực chị nhô hẳn về phía trước nhƣ sẵn sàng lao vào
trận chiến sinh tử, (…) sau vài giây yên lặng, chị nhƣ bỗng hóa thân, biến thành
một kẻ khác trong động tác nhảy chồm chồm về phía Luận hết sức dữ tợn và những
câu rủa xả trôi chảy, tựa nhƣ những câu học thuộc lòng (…) [29,tr.255].
Lý lăn đùng ra đất, mắt sặc tiết, chân đạp, tay đấm rồi ôm mặt khóc hức hức
một cách rất oan uổng, xót xa" [29,tr.257].
+ "… mắt Lý đã giần giật tia lửa man dại. Chị nhảy vào giữa đống chăn màn,
đồ dùng mới đem từ buồng ông Bằng xuống, chân giẫm đạp liên hồi và giọng giật
từng hồi, đành hanh và trợn trạo (…)" [29,tr.252]
(Các PTGTPNN đƣợc Lý sử dụng rất phong phú, bộc lộ tính cách riêng của
nhân vật này, xin đƣợc trích dẫn đầy đủ ở Phụ lục 2).
Trong tác phẩm, Ma Văn Kháng đã để nhân vật Luận phân tích con ngƣời
Đông và Lý. Nếu nhƣ Lý nhanh nhẹn, tháo vát, thực tế, năng động, là cuộc sống tự
nhiên đa sắc màu thì Đông, trái lại, chậm chạp, thản nhiên, ụ ị, mù mờ, dƣờng nhƣ
Số hóa bởi Trung tâm Học liệu – Đại học Thái Nguyên
106
khách quan với tất cả mọi sự kiện, kể cả việc quan thiết đến mình. Đông bản chất
tốt lành nhƣng vô tình, vô tích sự. Hai ngƣời quá khác nhau về gốc gác, tâm lí, sở
trƣờng, sở nguyện. Đông chỉ quen với sự đơn giản nên khi đối mặt với tình huống
phức tạp, rối ren là Đông bối rối mất phƣơng hƣớng, mất tự chủ ngay. Câu nói cửa
miệng quen thuộc của Đông là: "Đời đơn giản lắm chứ không có gì phức tạp
đâu!”. Sau bao năm chiến đấu vì Tổ quốc, trở về sống bên vợ trong cuộc đời
thƣờng, Đông tự cho mình quyền hƣởng thụ mà không bỏ công vun trồng cho cái
cây hạnh phúc mà anh đã có. Đã vậy còn sống chểnh mảng trong sự ỷ lại đã tập
nhiễm thành bản tính. Sống bên ngƣời vợ đầy ƣu điểm nhƣng cũng pha trộn đầy
cái xấu, đầy dục vọng tầm thƣờng, Đông đã không thành ngƣời hƣớng đạo cho vợ
lại còn thờ ơ, vô tình, vô trách nhiệm nên kết cục đau đớn xảy ra là không tránh
khỏi.
Bản tỉnh hiền lành, chất phác của Đông bộc lộ rõ qua điệu cƣời và tiếng cƣời của
anh: "Đông cười trong cổ họng nhìn ngƣời phụ nữ trẻ", "ngả người, cười khì khì thật
hồn nhiên", "vỗ đùi cười hà hà", "cười khì một tiếng ngắn ngủn"…
Con ngƣời Đông vốn đơn giản nên khi đối mặt với tình huống phức tạp của
cuộc sống là anh bối rối ngay. Không biết giải quyết ra sao trƣớc việc của vợ con
Cừ, Đông chỉ biết "thở hắt ra", "thở dài", "ngáp một cái, nhìn Phượng than thở",
"gãi đầu, gãi tai, gãi gáy"… kèm câu "Gay đấy!". Khi vợ chồng Luận góp ý việc
của Lý, Đông cũng chỉ biết gãi đầu, gãi tai ậm ừ. Có đến 6 lần nhà văn miểu tả cử
chỉ gãi gãi chỏm đầu, gãi tai, gãi gáy, vò đầu của Đông khi nói chuyện. Cử chỉ này
cho thấy sự bối rối, bất lực và cả sự căng thẳng, buồn chán. "Mỗi khi chúng ta lặp
đi lặp lại một hay nhiều điệu bộ đơn giản, nghĩa là chúng ta đang cảm thấy buồn
chán hoặc căng thẳng. Sờ hoặc xoắn tóc liên tục là một ví dụ thƣờng gặp, nhƣng
nếu tách biệt nó với các điệu bộ khác thì động tác này rất có thể là dấu hiệu cho
thấy ngƣời đó đang cảm thấy không chắc chắn hoặc lo âu. Ngƣời ta vuốt tóc hay
vò đầu bởi vì đó là cách họ đƣợc mẹ an ủi khi còn nhỏ" [17,tr.46]
Cũng vì suy nghĩ quá đơn giản về cuộc sống nên khi đối mặt với bi kịch xảy
đến với mình (vợ ngoại tình, bỏ nhà đi), Đông lại có những phản ứng hết sức tiêu
Số hóa bởi Trung tâm Học liệu – Đại học Thái Nguyên
107
cực. Anh không khoan dung mà chỉ biết căm giận vợ, cho rằng mình không có gì
sai. Anh bằng lòng để cơ quan kỉ luật Lý. Hiền lành vậy nhƣng khi tức giận và đau
khổ, Đông cũng có những cử chỉ, hành động đáng sợ:
+ "Đông chồm lên, và thật bất ngờ, giáng nắm đấm xuống mặt cái bàn
nƣớc".[tr.35]
+ "Mặt co rút trong nỗi đau sinh tử, Đông đập bàn gào lên thống thiết và uất
hận: - Khốn nạn! Tôi ghê tởm…(…)" [tr.312]
+ "Cuối cùng, đến cao điểm, Đông tiến đến trước mặt Luận, hai mắt đỏ nọc
và giọng lạc đi". [tr.321]
(Về các PTGTPNN đƣợc nhân vật Đông sử dụng trong tác phẩm, xin xem
Phụ lục 2)
Những phản ứng tiêu cực của Đông là hệ quả tất yếu của cách sống và cách
nghĩ giản đơn, thụ động, một chiều anh vốn quen thuộc. Nhà văn MaVăn Kháng
bằng tài năng nghệ thuật của mình đã xây dựng chân dung hai nhân vật chính, hai
con ngƣời của thời đại mới, hết sức chân thực, sống động và hấp dẫn.
TIỂU KẾT
PTGTPNN xuất hiện thƣờng xuyên trong hội thoại. Các nhà văn Việt Nam
hiện đại đã chú ý miêu tả các PTGTPNN đƣợc nhân vật sử dụng trong tác phẩm
văn chƣơng. Nhờ đó, các cuộc hội thoại của nhân vật trong tác phẩm đƣợc tái hiện
hết sức chân thực và sinh động.
Nhiều nhà văn hiện đại còn chú ý miêu tả PTGTPNN đƣợc nhân vật sử dụng
trong hội thoại và xem đây nhƣ là một thủ pháp nghệ thuật để khắc họa tính cách
nhân vật. Trong số các nhà văn có tác phẩm đƣợc khảo sát, đặc biệt phải kể đến là
các nhà văn Nam Cao, Vũ Trọng Phụng, Ma Văn Kháng. Nhờ miêu tả các
PTGTPNN của nhân vật, các nhà văn đã thành công trong việc xây dựng tính cách
và cá biệt hóa nhân vật trong tác phẩm của mình. Luận văn chƣa có điều kiện đi
sâu phân tích hết tất cả các tác phẩm đƣợc khảo sát, cũng chƣa có điều kiện tìm
hiểu xem PTGTPNN góp phần định hình phong cách nhà văn nhƣ thế nào. Mặc dù
qua phân tích phần nào có thể nhận thấy sự khác biệt trong khuynh hƣớng lựa chọn
Số hóa bởi Trung tâm Học liệu – Đại học Thái Nguyên
108
miêu tả PTGTPNN của nhân vật. Chẳng hạn, Nam Cao chú ý miêu tả các
PTGTPNN bộc lộ nội tâm nhân vật trong những tình huống bi kịch; Vũ Trọng
Phụng chú ý nhiều hơn đến các PTGTPNN trong giao tiếp xã giao; Ma Văn Kháng
thiên về miêu tả PTGTPNN nhân vật sử dụng trong sinh hoạt đời thƣờng nhằm bộc
lộ các trạng thái tình cảm phong phú của nhân vật. Ngƣời nghiên cứu xem những
kết quả nghiên cứu ở chƣơng này nhƣ một sự gợi ý để ngƣời đọc thấy đƣợc vai trò
của PTGTPNN trong tác phẩm văn chƣơng. Hy vọng sẽ có thêm những công trình
tiếp tục nghiên cứu về vấn đề này.
Số hóa bởi Trung tâm Học liệu – Đại học Thái Nguyên
109
KẾT LUẬN
1. PTGTPNN là loại phƣơng tiện xuất hiện thƣờng xuyên trong giao tiếp trực
diện của con ngƣời. Khó có thể hình dung ra một cuộc đối thoại mà trong suốt quá
trình trao đổi, ngƣời nói và ngƣời nghe lại không hề có một sự thay đổi, dù là nhỏ
nhất, về nét mặt, cử chỉ, điệu bộ, tƣ thế, hành động,... PTGTPNN, cùng với lời nói,
đã đáp ứng nhu cầu trao đổi thông tin, tình cảm của con ngƣời một cách hiệu quả.
Nghiên cứu về các PTGTPNN cũng chính là một bộ phận của sự nghiên cứu
về hội thoại, là một công việc cần thiết và nên làm.
2. Cử chỉ, điệu bộ, hành động, tƣ thế,... của con ngƣời đƣợc sử dụng nhƣ một
phƣơng tiện giao tiếp, bên cạnh ngôn ngữ bằng lời, đã đƣợc những ngƣời nghiên
cứu đi trƣớc gọi bằng nhiều thuật ngữ khác nhau. Luận văn xin gọi là “phƣơng tiện
giao tiếp phi ngôn ngữ” và đƣa ra một cách hiểu riêng. PTGTPNN đƣợc quan niệm
rộng, gồm những tín hiệu cơ thể - vận động do con ngƣời cố ý hay hay không cố ý
tạo ra trong quá trình giao tiếp mà có khả năng mang lại cho ngƣời tiếp nhận một
giá trị thông báo bổ sung nào đó.
Luận văn nghiên cứu PTGTPNN ở góc độ tín hiệu học bởi PTGTPNN mang
bản chất tín hiệu, đáp ứng những yêu cầu cần có của một tín hiệu: có tính hai mặt –
cái biểu hiện và cái đƣợc biểu hiện, có thể cảm nhận đƣợc bằng các giác quan, có
tính hệ thống.
Xét ở phƣơng diện cái biểu hiện, các PTGTPNN đƣợc tiếp nhận bằng thị giác
là phong phú nhất, tiếp đến là các PTGTPNN đƣợc tiếp nhận bằng nhiều giác quan
(thị giác và thính giác, thị giác và xúc giác). Giác quan thị giác hầu nhƣ luôn đƣợc
dùng để nhận biết các PTGTPNN bởi không mấy ai lại “nhắm mắt” khi đối thoại.
Xét ở phƣơng diện cái đƣợc biểu hiện, các PTGTPNN đƣợc tìm hiểu theo
tính chất đồng nghĩa, đa nghĩa và đơn nghĩa về cái đƣợc biểu hiện. Do số lƣợng
hữu hạn trong khi nhu cầu biểu hiện lại rất lớn nên hầu hết các PTGTPNN là đồng
nghĩa và đa nghĩa về cái đƣợc biểu hiện. Các PTGTPNN đơn nghĩa rất ít.
Ý nghĩa biểu hiện của PTGTPNN là rất phong phú và tinh tế. Ngƣời tham gia
giao tiếp nếu chú ý quan sát sẽ thu đƣợc nhiều thông tin thú vị.
Số hóa bởi Trung tâm Học liệu – Đại học Thái Nguyên
110
3. Tìm hiểu về PTGTPNN trên một số bình diện ngữ dụng học, luận văn đã
và rút ra đƣợc một số kết luận:
- Các PTGTPNN cũng có khả năng thể hiện các hành vi ở lời, giống nhƣ
ngôn ngữ bằng lời. Vì số lƣợng các PTGTPNN hạn chế nên khả năng thể hiện
hành vi ở lời của PTGTPNN, trong nhiều trƣờng hợp, cần có lời nói đi kèm.
- Chủ thể sử dụng, đặc biệt là vị thế xã hội của ngƣời sử dụng, cũng chi phối
việc sử dụng các PTGTPNN.
- Việc sử dụng PTGTPNN cũng chịu sự chi phối của hoàn cảnh giao tiếp. Có
những PTGTPNN chỉ có thể dùng trong sinh hoạt đời thƣờng mà không thể sử
dụng trong hoàn cảnh giao tiếp mang tính trang trọng, nghi thức. Những
PTGTPNN dùng trong hoàn cảnh trang trọng, nghi thức hầu hết đều dùng đƣợc
trong sinh hoạt đời thƣờng.
- Theo tác giả Đỗ Hữu Châu, PTGTPNN nằm trong thành tố hình thức của
diễn ngôn. Chúng có vai trò rất quan trọng trong hoạt động giao tiếp. Luận văn đã
chỉ ra và làm rõ đƣợc ba loại vai trò (chức năng) chính của PTGTPNN, đó là vai
trò thay lời, vai trò trợ lời và vai trò điều hành hội thoại.
4. Khảo sát PTGTPNN trên tƣ liệu là một số tiểu thuyết và truyện ngắn Việt
Nam hiện đại, luận văn còn nhận thấy một số vai trò của việc miêu tả PTGTPNN
trong tác phẩm văn chƣơng:
Các nhà văn Việt Nam hiện đại đã chú ý miêu tả các PTGTPNN đƣợc nhân
vật sử dụng trong tác phẩm văn chƣơng. Nhờ đó, các cuộc hội thoại của nhân vật
trong tác phẩm đƣợc tái hiện hết sức chân thực và sinh động.
PTGTPNN còn đƣợc miêu tả nhằm mục đích khắc họa tính cách nhân vật.
Nhờ miêu tả các PTGTPNN của nhân vật mà các nhà văn Nam Cao, Vũ Trọng
Phụng, Ma Văn Kháng đã thành công trong việc xây dựng tính cách và cá biệt hóa
nhân vật trong tác phẩm của mình.
5. Tìm hiểu về PTGTPNN nhƣ đã tiến hành, là một công việc thú vị nhƣng
cũng khó khăn bởi quan niệm về loại phƣơng tiện này còn nhiều điều chƣa thống
nhất (chẳng hạn về thuật ngữ, khái niệm, sự nhận diện). Tìm hiểu về PTGTPNN
Số hóa bởi Trung tâm Học liệu – Đại học Thái Nguyên
111
trên tƣ liệu là các tác phẩm văn chƣơng còn nhiều điều cần khám phá, chẳng hạn
khái quát về văn hóa của ngƣời Việt trong việc sử dụng loại PTGTPNN, về phong
cách nhà văn trong việc phát huy sở trƣờng miêu tả PTGTPNN,... Ngƣời nghiên
cứu hy vọng có điều kiện tiếp tục đƣợc tìm hiểu vấn đề và đƣợc đón đọc những
công trình nghiên cứu của các tác giả quan tâm đến loại phƣơng tiện giao tiếp này.
Số hóa bởi Trung tâm Học liệu – Đại học Thái Nguyên
112
THƢ MỤC THAM KHẢO
I/ Giáo trình và tài liệu tham khảo
A. Giáo trình và tài liệu tiếng Việt
1. Đỗ Hữu Châu, Bùi Minh Toán (1992), Đại cương về Ngôn ngữ học, Nxb
Giáo Dục, Hà Nội.
2. Mai Ngọc Chừ, Vũ Đức Nghiệu, Hoàng Trọng Phiến (2007), Cơ sở ngôn
ngữ học và tiếng Việt, Nxb Giáo Dục, Hà Nội.
3. Nguyễn Đức Dân (2002), Nỗi oan thì, là, mà, Nxb Trẻ, TP HCM
4. Hà Minh Đức (chủ biên) (1998), Lí luận văn học, Nxb Giáo Dục, Hà Nội.
5. Phi Tuyết Hinh (1996), “Thử tìm hiểu ngôn ngữ của cử chỉ, điệu bộ”, Tạp
chí Ngôn ngữ - Viện Ngôn ngữ học, (số 4, 1/1996)
6. Thục Khánh (1990), “Bƣớc đầu tìm hiểu giá trị thông báo của cử chỉ, điệu
bộ ở ngƣời Việt trong giao tiếp”, Tạp chí Ngôn ngữ - Viện Ngôn ngữ học,
(số 3, 1/1990)
7. Đinh Trọng Lạc, Nguyễn Thái Hoà (1998), Phong cách học tiếng Việt, Nxb
Giáo Dục, Hà Nội.
8. Hồ Lê (1996), Quy luật ngôn ngữ, Quyển hai – Tính quy luật của cơ chế
ngôn giao, Nxb Khoa học – Xã hội.
9. Trần Thị Nga (2005), Nghiên cứu đặc điểm văn hoá ngôn ngữ cử chỉ của
người Việt, Đề tài NCKH cấp ĐHQG, Hà Nội.
10. Hoàng Phê chủ biên (1992), Từ điển tiếng Việt, Trung tâm Từ điển ngôn
ngữ, Hà Nội.
11. Nhiều tác giả (1997), Almanach – Những nền văn minh thế giới, Nxb VH-
TT, Hà Nội.
12. Trần Ngọc Thêm (1997), Cơ sở văn hoá Việt Nam, Nxb Giáo dục, Hà Nội.
13. Tạ Văn Thông ( 2009), “Con mắt liếc lại”, Tạp chí Ngôn ngữ và đời sống –
Hội Ngôn ngữ học Việt Nam (số 5 /2009)
14. Hoàng Tuệ (1984), “Lời chào với cái bắt tay và nụ cƣời”, Tạp chí Ngôn ngữ
- Viện Ngôn ngữ học, (số phụ, 2/1984)
Số hóa bởi Trung tâm Học liệu – Đại học Thái Nguyên
113
15. Việt Văn Books biên soạn (2006), Vận dụng khoa học nhân dạng trong cuộc
sống, Nxb Lao Động, Hà Nội.
B. Tài liệu dịch từ tiếng nƣớc ngoài
16. (Không rõ tên tác giả )(Nguyễn Thu Hằng dịch), “Ngôn ngữ cử chỉ”, thuộc
cuốn Ngôn ngữ và nền văn hoá (Không rõ Nxb và năm xuất bản)
17. Allan & Barbara Pease (Lê Huy Lâm dịch) (2008), Cuốn sách hoàn hảo về
ngôn ngữ cơ thể (The Definitive book of body languague), Nxb Tổng hợp
thành phố Hồ Chí Minh
18. Atenla Alenikova (Đặng Công Toại dịch), “Ngôn ngữ cử chỉ điệu bộ”, Tạp
chí Sputnik (số tháng 3/1986)
19. Fecdinand de Saussure (1973), Giáo trình Ngôn ngữ học đại cương (dịch
theo bản tiếng Pháp), Nxb Khoa học - Xã hội, Hà Nội.
20. J. Vendryes (1990)(Nguyễn Thục Khánh dịch), “Về Ngôn ngữ thính giác và
thị giác”, trong cuốn Funosemanticheskie idei v zarubezhnom jazykoznanii,
LGU, L.,
21. Julius Fast (Phạm Anh Tuấn biên dịch) (không có năm xuất bản), Ngôn ngữ
của cơ thể, Nxb Trẻ.
22. K.A. Pshenko (1989) (Nguyễn Thục Khánh dịch), “Huấn luyện các phƣơng
tiện á ngữ học ở các khoa tiếng Nga ngắn hạn”, trong cuốn Tiếng Nga ở
nước ngoài, (không rõ Nxb)
23. Roger E. Axtell (Y Nhã LST biên dịch) (không có năm xuất bản), Cử chỉ -
những điều nên làm và nên tránh trong ngôn ngữ cử chỉ khắp thế giới, Nxb
Trẻ.
II/ Tác phẩm đƣợc chọn khảo sát
24. Nguyễn Đăng Na (giới thiệu và tuyển soạn) (2000), Văn xuôi tự sự Việt Nam
thời trung đại, tập 3 – Tiểu thuyết chƣơng hồi, Nxb Giáo Dục, Hà Nội.
25. Bảo Ninh (2005), Nỗi buồn chiến tranh, Nxb Phụ Nữ, Hà Nội.
26. Hoàng Nhƣ Mai - Nguyễn Đăng Mạnh chủ biên (2000) SGK Văn học 12,
tập 1, Nxb Giáo dục, Hà Nội.
Số hóa bởi Trung tâm Học liệu – Đại học Thái Nguyên
114
27. Lê Lựu (2002), Thời xa vắng, Nxb Hội Nhà văn, Hà Nội.
28. Ma Văn Kháng (2002), Đám cưới không có giấy giá thú, Nxb Văn Học, Hà
Nội.
29. Ma Văn Kháng (2007), Mùa lá rụng trong vườn, Nxb Lao Động, Hà Nội.
30. Nam Cao (1998), Truyện ngắn tuyển chọn, Nxb Văn Học, Hà Nội
31. Nguyễn Minh Châu (2006), Tuyển tập truyện ngắn, Nxb Văn học, Hà Nội.
32. Tuyển tập Nam Cao, tập 2 (2008), Nxb Thanh Niên, Hà Nội,
33. Tuyển tập Vũ Trọng Phụng, tập 1 (1996), Nxb Văn học
34. Tuyển tập Vũ Trọng Phụng, tập 2 (1996), Nxb Văn học
Số hóa bởi Trung tâm Học liệu – Đại học Thái Nguyên
1
PHỤ LỤC
Phụ lục 1
PHƯƠNG TIỆN GIAO TIẾP PHI NGÔN NGỮ XÉT TỪ PHƯƠNG DIỆN
CHỦ THỂ SỬ DỤNG
STT PTGTPL VÍ DỤ MIÊU TẢ CỦA NHÀ VĂN [TP,tr.]
1. vỗ vai
Xuân Tóc Đỏ thỉnh thoảng lại vỗ vai Văn Minh một cách
thân mật (...)
34,
Tr.440
Nghị Hách cười ha hả một hồi, cứ vỗ mãi vào vai Long,
cười như cười một điều gì thú vị lắm.
33,
Tr.279
Xuân Tóc Đỏ vỗ vai rất thân mật ông đốc tờ Trực Ngôn,
nháy ông ta ra cửa sổ để thì thào: (...)
34,
Tr.402
Anh thanh niên làng chỉ một cái cổng gạch nhỏ, quay lại bảo tôi:
- Ngõ này đây, ông Hoàng ở đây.
- Cám ơn anh nhé. Lát nữa tôi sẽ sang nhà anh chơi.
Tôi vỗ vai anh bảo vậy.
26,
Tr.62
Anh Hoàng vỗ vai bảo tôi: - Anh nghĩ có buồn không? (...)
26,
Tr.70
Cụ bá (...) đứng lên vỗ vai hắn mà bảo rằng: (...) 30,Tr.25
Người Tây vỗ vai nghị Hách, nói khẽ: - (...)
33,
Tr.392
2. hất hàm
Người coi ga, (...) sau khi nhận được vé, hất hàm hỏi Long:
- Về đâu khuya khoắt còn đi một mình thế?
33,
Tr.315
Xuân Tóc Đỏ hất hàm hỏi: - Ông hỏi gì? Mời ông ngồi!
34,
Tr.405
Thấy Luận đăm chiêu, Lý quay lại, hất hàm, trịch thượng: -
Thế nào? Sai à?
29,
Tr.47
- Nào! – kiên giật AK khỏi vai, hất hàm. – Một hàng
ngang!
28,
Tr.44
- Hồ Cá Sấu à! Thì ra đây là nơi cô muốn đưa chúng tôi đến
để vãn cảnh phải không? – Kiên hất hàm hỏi (...)
25,
Tr.235
Số hóa bởi Trung tâm Học liệu – Đại học Thái Nguyên
2
- (...) Chính trị là gì nữa, các đồng chí? – Dương hất hàm về
phía các cô giáo trẻ.
28,
Tr.168
Lý ôm cái ví đứng ngoài rìa đám khách, mặt vênh vênh (...)
hất hàm rất quyền thế và thân thuộc: - Hai ba mươi nhé!
29,
Tr.149
3. bắt tay
Bác sĩ bắt tay nó rất vui vẻ rồi giới thiệu: - Đây, giáo sư
Xuân, một nhà quần vợt (...)
34,
Tr.463
Ông Victor Ban kinh hãi cúi đầu rất thấp, bắt tay Xuân Tóc
Đỏ (...)
34,
Tr.356
Một cô gái mới đứng lên bắt tay Tuyết và Xuân, rồi giới
thiệu (...)
34,
Tr.355
... một thiếu niên khác (...) vừa đến chào thiếu niên trông
nom việc đặt bảng hiệu kia. Hai người bắt tay nhau, tiếng
Tây ngậu sị cả phố.
34,
Tr.294
Văn Minh đến bắt tay ông bố một cách thân mật (...)
34,
Tr.489
4.
cúi chào,
khoanh
tay /chắp
tay vái
chào
Ông kia chắp tay vái chào: - Bẩm lạy quan lớn ạ!
33,
Tr.492
Nghị Hách (...) chắp tay vái dài, lưng cúi thật khom mà
rằng: - Bẩm lạy cụ lớn ạ.
33,
Tr.206
Cô Kiểm (...) đến bên ngay xe, và trước khi người thiếu
niên xuống xe, đã kính cẩn vái dài một cái: - Lạy cậu ạ!
Cậu mới lên chơi.
33,
Tr.200
Thiếu niên kia khi đến gần Xuân, liền vòng tay vái chào
như những nhà thâm nho. Xuân Tóc Đỏ gạt phăng đi rằng: -
Hủ lậu! Chưa được tiến hóa mấy!(...)
34,
Tr.446
5.
xoa xoa
hai bàn
tay
Lý (...) xoa xoa hai bàn tay rất ý tứ trước ông Bằng: - Ông
ạ, con đề nghị thế này (...) mời ông lại khấn cho lễ cúng gia
tiên bắt đầu ạ.
29,
Tr.85
Long xoa tay, lễ phép hỏi lại: - Bẩm xin ông tha lỗi cho, thế
ngộ nhỡ người ta không bằng lòng thì sao?
33,
Tr.241
Số hóa bởi Trung tâm Học liệu – Đại học Thái Nguyên
3
Sư ông lại xoa hai bàn tay: - Ấy ngài chớ trả rẻ nhà chùa
mà phải tội.
34,
Tr.409
Xuân lúng túng, xoa tay: - Bẩm... bẩm... bà lớn Phó Đoan,
hôm qua...
34,
Tr.296
Thứ vừa xoa tay vừa cố nói lấp tiếng cười của San đi: - Im
đã nào! Anh dốt lắm. Anh để tôi cắt nghĩa cho anh hiểu.
32,
Tr.138
6. chỉ tay
Rồi nhà mĩ thuật quay lại chỉ vào mặt Xuân: - Tôi đã bắt
được quả tang anh dùng những thứ văn chương bóng bẩy ra
mê hoặc vợ tôi, (...)
34,
Tr.313
(...) bà Phó chỉ tay: - Các người ngồi đây chờ tôi.
34,
Tr.283
Nhà mĩ thuật trợn mắt, so vai, trỏ mặt Xuân
34,
Tr.305
Ông Thống (...) chỉ tay vào mặt Thuật, cười khặc khặc: -
Thầy đoán sai toét cả. (...) Tôi chỉ có nhõn hai mươi cái răng.
28,
Tr.56
Bà cô Thị Nở chỉ tận mặt cháu mà đay nghiến: - Phúc đời
nhà mày, con nhé. (...)
30,
Tr.47
7. gật đầu
- Thế hai cậu cho đồng rưỡi nhé? (...)
Nó (Mô) cười hi hi, gật gật đầu.
32,
Tr.168
Cần gật đầu, đầy vẻ hiểu biết: - Em không phản đối anh.
(...)
29,
Tr.355
Đông gật: - Được đấy. Nhân thể cậu chuyể lá thư nông
trường gửi cho cô Cừ, (...)
29,
Tr.356
Luận (...): - Ba đừng nghĩ ngợi nữa, ba ạ.
Ông Bằng gật đầu.
29,
Tr.300
8. lắc đầu
Cần ngẩng lên, lắc lắc cái đầu rậm, đầy vẻ quả quyết:
- Em cho rằng công nghiệp hóa xong thì sẽ thanh toán hàng
loạt cái xấu!
- Chưa hẳn đâu. – Đông lắc đầu.
29,
Tr.354
Số hóa bởi Trung tâm Học liệu – Đại học Thái Nguyên
4
- Ba có di chơi chợ hoa không ba?
Ông Bằng lắc đầu.
29,
Tr.60
9. bĩu môi
Cụ cố Hồng bĩu môi mà rằng;
- Thua! Nhưng mà có năm bảy thứ thua! (...) Thưa bà, xin
bà làm ơn tìm cách mắng tôi nữa đi! (...)
34,
Tr.486
Tuyết bĩu môi (...): - Ê! Ê! Thôi đốt anh đi! (...)
34,
Tr.449
Mô (...) bĩu môi ra và bảo: - Không cho con vay cũng chả
xong. (...)
32,
Tr.90
Luận nhận ra cái bĩu môi của Lý ngay sau khi Đông dứt lời.
29,
Tr.285
10. vỗ đùi
Đông không tự ái, lại vỗ đùi cười hà hà nhắc lại cái câu cửa
miệng muôn thuở: “Đời không phức tạp lắm đâu, ông ơi!”
29,
Tr.68
Ông già ngồi lên, điềm tĩnh đáp: - Bà vợ cả là người hư chứ gì!
Vạn tóc mai vỗ đùi: - Chính đấy!
33,
Tr.441
Xuân Tóc Đỏ bèn để kết thúc bài diễn văn (...), Joseph
Thiết vỗ đùi kêu to lên: - Hay! Hay! Bravo!
34,
Tr.381
Anh Hoàng (...).Mỗi khi đến đoạn hay, anh lại vỗ đùi kêu: -
Tài thật! Tài thật! (...)
26,
Tr.73
San vỗ tay xuống đùi cười hô hô: - Phải rồi! Tôi biết mà!
Y khoái trá vì tưởng Thứ ngơ ngẩn không hiểu y mỉa mai.
32,
Tr.138
Quan huyện xung thiên chỉ nộ đập bàn mà rằng: - (...)
33,
Tr.273
Quan huyện đập bàn một cái, giận giữ nói: - Thế nào, quan
đùa với mày đấy à?
33,
Tr.266
- Tôi yêu cầu! – Đập tay xuống bàn đánh chát, bà trưởng
phòng đứng dậy bỏ ra giữa phòng.
29,
Tr.238
Quan lớn Lại đập bàn: Im đi! (...) Cút!
28,
Tr.114
Cáu tiết, cụ bà đập xuống bàn đánh thình một cái, gắt: - Tôi 34,
Số hóa bởi Trung tâm Học liệu – Đại học Thái Nguyên
5
không gọi! Ông hãy nhịn đi một chốc! (...) Tr.385
11. vỗ tay
- Há há!... Đẹp mặt chưa!- Vỗ tay đồm độp, Lý cười ha hả.
Chị em tôi mà tin ông thì có ngày rã họng.
29,
Tr.29
Đứng giữa phòng, bà vỗ tay đôm đốp:
- Nào các cô! Mỗi người một tay chuyển giúp giấy trên ô tô
vào kho nào. (...)
29,
Tr.142
Ngồi trong phòng, ông Dương (...) quay ra, vỗ tay bồm bộp:
- Các đồng chí ơi! Khe khẽ cái miệng một tí nào. (...)
28,
Tr.50
12. lừ mắt
Thấy Đông vừa hỉ hả nâng cốc với ông Bằng, Lý vội bước
lại, lừ mắt nhìn chồng:
- Anh Đông, ông bị cao huyết áp đấy.
29,
Tr.94
Đông lừ mắt: - Cô này ăn nói hay nhỉ?
29,
Tr.250
13.
lườm,
nguýt
Tham thế! – Phượng nguýt yêu chồng.
29,
Tr.347
Ngồi phịch xuống giường nhìn Đông (...), mắt Lý kéo một
vệt nguýt sắc lẻm: - Để sẵn thịt gạo đấy, chỉ có việc nấu mà
cũng lười!
29,
Tr.168
Dương lườm anh giáo toán tếu táo (...)
28,
Tr.60
Phượng lườm yêu chồng: - Thế mới cần có nam giới, mới
cần có anh chứ!
29,
Tr.205
Ông đò Uẩn lườm con rồi chán đời (...)
33,
Tr.262
Số hóa bởi Trung tâm Học liệu – Đại học Thái Nguyên
6
Số hóa bởi Trung tâm Học liệu – Đại học Thái Nguyên
Phụ lục 2
PHƯƠNG TIỆN GIAO TIẾP PHI NGÔN NGỮ CỦA NHÂN VẬT ĐÔNG, LÝ ĐƯỢC
MIÊU TẢ TRONG TÁC PHẨM “MÙA LÁ RỤNG TRONG VƯỜN”
NHÂN VẬT ĐÔNG Trang
Đông cười trong cổ họng, nhìn người phụ nữ trẻ:
- Ăn được, ngủ được là tiên, cô Phượng ạ. Ở Trường Sơn, tôi đặt mình xuống
bao giờ cũng hẹn đồng đội: Thấy tớ ngáy, cứ việc đấm, cho tha hồ đấm.
10
(...)Đông nhăn trán: - - Có gì mà phức tạp. Nó nhiễm độc tư tưởng tư sản,
hưởng lạc. Có vậy thôi!
35
- Thôi, cậu đừng có bênh che nó. - Đông chồm lên, và thật bất ngờ, giáng nắm
đấm xuống mặt cái bàn nước.
35
Đông lừ mắt, như bồi thêm một phát đạn nữa cùng với một cú đập bàn nhỏ
hơn:
- Nó là một thằng phản động! (...) Theo nghĩa chính xác của từ đó. - Đông ngồi
thẳng dậy. - Cậu hiểu không?
35
Đông chép miệng: - Ba nên dưỡng sức ba ạ. 61
(...)Đông quay vào nhà, bỗng nhiên vằng tay, cau có:
- Tôi cho là ngốc và vô lí hết chỗ nói là cái câu này: No ba ngày Tết, đói ba
tháng hè
66
(...)Đông không hề phật ý vì cái giọng gay gắt như lên án của Luận, ngả người,
cười khì khì thật hồn nhiên: - Ông ơi, ông đọc sách đã nhiều mà chưa thấy
được ý nghĩa câu này: Làm trai mà đánh tổ tôm. Uống chè mạn hảo, ngâm
nôm Thuý Kiều. Ông đã biết thế nào là ù chi nhảy chưa? (...)
68
Đông không tự ái, lại vỗ đùi cười hà hà nhắc lại cái câu cửa miệng muôn thuở:
"Đời không phức tạp lắm đâu, ông ơi".
68
Đông đã tỉnh, chống tay ngồi dậy, gãi gãi chỏm đầu, lờ mờ:
- Ồ, cô bói bài tây đấy à? Mặc áo vào chứ không là cảm lạnh đấy.
125
Đã tỉnh hẳn, Đông đứng dậy nhét vạt áo vào trong quần, chậc chậc lưỡi: 126
Số hóa bởi Trung tâm Học liệu – Đại học Thái Nguyên
- Sao hồi này cô cứ hay tạo ra những chuyện tức tối không đâu thế?
Đông ngồi phịch xuống giường, ôm đầu kêu khe khẽ:
- Trời, sao cô lại nghĩ thế!
127
(...)Thấy cô em dâu, Đông nhệch một cái cười như mếu mà mặt vẫn ngơ ngơ
như vừa ngủ đậy: - Ơ, xe đạp đâu mà cô đi bộ về?
157
Phượng ra sân, nhìn Đông, nhỏ nhẻ mời. Đông gãi cái gáy rậm, ngập ngừng:
- Ông đi chơi hội bên Bắc Ninh sáng nay. Hồi này nghe đâu ông ăn ở cửa hàng ăn.
(...)- Anh ăn lúc nào! Thôi, vào ăn với em cho vui đi.
Lại gãi gãi gáy, mặt Đông ngô nghê hẳn đi:
- Phiền quá nhỉ? À, nhưng mà cô có nấu cơm tôi đâu.
(...)Đông cười hiền lành, chân thật.
162
- Há! Thằng này khá! - Đông cười, nhưng môi vẫn mím, hai má phồng miếng
cơm đang nhai.
164
(...)- Anh cứ nói thế. Anh Luận em mà ăn được như anh, giả dụ có thiếu, em
cũng nhường hết cho anh ấy ăn. (...)
Đông gật gật đầu. Không hiểu anh nghĩ gì. Nhưng rõ ràng là anh vui.
165
Phượng cười, Đông bật cười theo và công nhận rằng mình đuểnh đoảng,
không quen tỉ mẩn, cụ thể.
166
(...)Đông hơi cúi xuống, mặt bất thần, ngắc ngứ một lát rồi như bị thúc ép, tọt ra
một câu nói nghe như một người khác vậy: - Phải có cách sinh lợi, cô Phượng ạ.
166
(...)Đông chống tay, đứng dậy, cười khì một tiếng ngắn ngủn:
- Thôi, bà ơi. Hỏi thế làm gì? Nó là cái duyên cái số mà.
169
- Hừ, thế thì gay đấy! - Đông lại thở dài. - Bây giờ trước mắt là ăn ở ngủ nghê
ở đâu, học hành của trẻ con thế nào.
195
Phượng đáp hơi sẵng. Đông đập tay vào đùi:
- Ờ, nhưng còn việc làm? Gay đấy. (...)
Mặt Đông đờ ra, những lúc khác thì Phượng thấy rất tội nghiệp, nhưng lúc này
thì cô thật sự giận ông anh chồng quá
195
Số hóa bởi Trung tâm Học liệu – Đại học Thái Nguyên
Phượng đứng dậy theo Đông, dứt khoát:
- Cụ đi hội về, anh phải gặp cụ nói ngay. Nói, cụ phải thương chúng, chúng vô
tội, chúng là nạn nhân, phải cứu giúp chúng.
Đông gật đầu, lừng lững đi ra cửa, lên gác.
197
(...) nghe Phượng kể lại câu chuyện bi đát của vợ con Cừ, Đông đưa mắt nhìn
lướt qua khuôn mặt của ba con người đáng thương nọ, rồi ngồi xuống, thở hắt ra:
- Cái thằng Cừ khốn nạn thật!
Sau khi xổ ra cái câu ấy với một giọng nói gần như bình thản, Đông gãi gãi
gáy, lẩm nhẩm một câu gì đó, rồi Đông ngồi im.
214
Đông gãi gãi gáy:
- Bây giờ lớp trẻ nó thế đấy, ba ạ. Con cũng không hiểu nó nghĩ thế nào. Đời
thì giản dị mà chúng cứ làm rối tinh lên. Được ở lại học thì phải ở lại học chứ
sao lại thế được.
214
Đông thở một hơi dài, nhẹ nhõm:
- Kể cũng gay đấy. Nhưng, con chắc là lo được, Phượng nó đảm đang, cứng
cáp chứ không mềm yếu như trước đây con tưởng đâu, ba ạ.
215
(...)Đông vò đầu, bực dọc: - Tôi không tin nó. 228
(...)- Cậu nói ai?
Bất ngờ, thật rất bất ngờ, Đông chồm lên, với một độ nhạy cảm kì thường, túm
chặt cổ áo Luận. Mặt Đông bệch bạc mà hùng hổ.
229
Đông lừ mắt: - Cô này ăn nói hay nhỉ? 250
- Câm ngay! Tôi cấm cô động đến chuyện ông cụ và bà Chí. Đồ vô đạo đức!
Đấm mạnh vào bậu cửa, Đông quát to rồi đi ra khỏi phòng, xuống thang.
252
(...)Đông ra sau cánh cửa, mặc quần dài, chép miệng:
- Thôi thì cũng là một chút kỉ niệm. Vả lại mình có thiếu thốn gì.
294
(...)Đông vụt đứng dậy, ngay lúc ấy, gào lên hai câu mà sau này nghĩ lại vừa
thấy đúng, vừa thấy không nên: "Cút ngay đi! Đồ nhẫn tâm!”
297
Mặt Đông hằm hằm khi Luận nhắc tới Cừ. Đông nhếch mép: 300
Số hóa bởi Trung tâm Học liệu – Đại học Thái Nguyên
- Cũng chẳng có gì phải buồn, ba ạ. Hình như mỗi gia đình phải có nhiệm vụ
cung cấp cho xã hội một hai đứa khốn nạn, ba ạ. Không thì xã hội tốt quá!
(...) Mặt co rút trong một nỗi đau sinh tử. Đông đập bàn gào lên thống thiết và
uất hận: - Khốn nạn! Tôi ghê tởm. Nó ăn phải bả tư sản, bả thực dân mới. (...)
312
Đông bị choáng, cơn giận dữ đau xé, biến đổi con người từ bản tính, Luận định
lựa lời khuyên giải thì Đông ném tạch quyển sổ nhỏ đang cầm ở tay xuống sàn
nhà, nói như quát:
- Thư nó nói: nó không thể sống chung được với tôi. Nhưng cậu xem những tờ
cuối ở quyển sổ này sẽ rõ hết. Khốn nạn đến thế là cùng. (...)
319
Nhưng, Đông vụt đứng dậy: - Chẳng lẽ tôi là thằng khốn nạn à? 320
Cuối cùng, đến cao điểm, Đông tiến đến trước mặt Luận, hai mắt đỏ nọc và giọng
lạc đi.
- Cậu mà con bênh con đĩ ấy hả? Trời ơi sao tôi không chết luôn lúc tiến đến
cửa ngõ Sài Gòn cho rồi! - (...) Đông đứng lặng, to lớn, run rẩy, đầu bạc
phếch, nước mắt xối trên hai gò má xám
321
- Cuộc sống phức tạp lắm chứ không đơn giản đâu.
Đông chép miệng. Luận như chồm lên. Đông đã tiến một bước dài từ câu nói
cửa miệng quen thuộc một năm trước đây: "Đời có gì phức tạp lắm đâu" tới
câu nói vừa rồi,
353
- Chưa hẳn đâu. - Đông lắc đầu. - Mức sống và lối sống là hai vấn đề khác nhau. 354
Đông gật: - Được đấy. (...) 356
(...) Đông như bất động trong lòng ghế, bàn tay dày xoà rộng úp vào mặt, trong
khi hai ngón cái và ngón trỏ bấm chặt vào hai bên thái dương. Đông đang tê
dại trước một sự thật kinh dị và phũ phàng. (...)Nhưng, Đông đã buột bàn tay
che mặt. (...). Mặt Đông nùng nục bỗng nghiêm lại một cách ngờ nghệch, biến
thái của cơn đau thất thần, lạc trí và môi Đông hé mở, thoát ra một giọng nói
gần như tuyệt vọng:
- Cái đó thì… tuỳ các đồng chí thôi!
323
Số hóa bởi Trung tâm Học liệu – Đại học Thái Nguyên
(...)Phượng (...) yêu cầu Luận giục Đông đến xí nghiệp Lý hỏi han trao đổi tình
hình Lý. (...)Nhưng ông anh lại ngần ngừ, rồi gãi đầu gãi tai ầm ừ: "Ừ, kể
cũng được… Nhưng chuyện này cũng có cái khó của nó. Với lại đây là chuyện
gia đình… ".
Số hóa bởi Trung tâm Học liệu – Đại học Thái Nguyên
Bảng 4: Phương tiện giao tiếp phi ngôn ngữ được tiếp nhận bằng thị giác
Phân loại STT PTGTPNN ví dụ mô tả của nhà văn
[tác phẩm,
trang]
phương
tiện
dùng
mắt
1 1
tránh cái nhìn
của người đối
thoại
(...) Trong khi nói San tránh cái nhìn của
Thứ. Thứ ngờ ngay câu chuyện San nói là
chuyện bịa.
32,
Tr.86
2 nhìn xuống
San nhìn xuống, bảo: - Khi ấy anh vẫn còn là
anh. Chẳng bao giờ chúng mình có thể liều
được đâu.
32,
tr.260
3
nhìn vào mặt
người đối thoại
Thứ nhìn mặt San để dò ý tứ (...)
32,
Tr.110
4
nhìn vào mắt
người đối thoại
(...) Can từ từ đứng dậy, đối diện, nhìn
thẳng mắt Kiên: - cả đời đi đánh nhau, thú
thật tôi chả thấy trò này là có gì vinh (...)
29,
tr.25
5
đưa mắt nhìn
nhau
Họ đưa mắt nhìn nhau như để hỏi ý kiến
nhau.
32,
tr. 157
6 trợn mắt
Hắn trợn mắt lên quát: - Thế thì thằng nào
ăn đi?
30,
tr.21
7 mở to mắt
Thứ mở thật to đôi mắt nhìn San: - Trọ ở
nhà Hải Nam ấy à?
32,
tr.129
8 nháy nháy mắt
Cái đầu trọc nháy nháy một con mắt, hất
hất về phía người đàn bà, hóm hỉnh: - Cánh
nào đấy?
26,
tr.107
9 lườm
- Gớm sao lúc nãy nói chuyện dai thế, đợi
sốt cả ruột. - Thị lườm hắn, không trả lời.
26,
tr.114
10 lừ mắt
Thấy Đông vừa hỉ hả nâng cốc với ông
Bằng, Lý vội bước lại, lừ mắt nhìn chồng: -
Anh Đông, ông bị cao huyết áp đấy!
29,
tr.96
11 nguýt
Lý kéo tay chị Hoài, nguýt ông em chồng: -
(...)
29,tr.15
12
nhắm nghiền
mắt
- Mặc cậu! Mặc cậu! Chúng tôi không
biết…
(...) San vừa lắc đầu, vừa xua tay, vừa
nhắm nghiền hai mắt, nhất định không
nghe gì nữa.
32,
tr.146
phương 13 xua tay Khoan, chưa hết. – Lý xua tay, tranh lời 29,
Số hóa bởi Trung tâm Học liệu – Đại học Thái Nguyên
tiện
dùng
tay
Phượng tr.15
14 xoa tay
Lý (...) xoa xoa hai bàn tay rất ý tứ trước
ông Bằng: - Ông ạ, con đề nghị thế này,
(...)
29,
tr.85
15 dang tay
Luận (...) dang rộng hai cánh tay, thở phù
một hơi: - Chẳng có gì cả! Bị tịch thu hết
rồi!
29,
Tr.29
16 hất tay
San đỏ mặt, hất tay một cái, nói như người
giận dỗi:- Thôi! Thế này này (...)
32,
Tr.149
17 xỉa tay, xỉa xói
Lí nhảy ra khỏi ghế, giậm chân, xỉa tay: -
Bịa! Bịa! (...)
29,
Tr.29
Bà mẹ đứng lên, tiến đến xỉa xói vào mặt
ông con:
- Là vì ông Xuân đã ngủ với em mày rồi,
mày biết chưa, thằng khốn nạn!
34,tr.34
18
chống nạnh
San chống nạnh tay, ngửa mặt lên trần nhà,
cười mũi, bảo: - Phải nói rằng: Bố mẹ
chúng mình sinh chúng mình ra không cho
chúng mình ăn thịt nên chúng mình không
biết ăn thịt, thì đúng hơn
32,
tr.163
19 giơ ngón tay
- (...) Một con thôi. – Bà giơ một ngón tay
lên, miệng cười rất tươi.
29,
Tr.138
20 để tay lên mồm
Xuân để tay lên mồm làm một cái suỵt rồi
khẽ đáp: - Chính đấy
34,
tr.284
21
đập tay lên trán
(vỗ trán, bóp
trán)
Đập tay lên trán, mặt nhăn nhăn, miệng Lí
lẩm bẩm: - Bánh, kẹo, mứt mua rồi. Pháo
mua rồi. (...)
29,
tr.19
22 ôm đầu
Đông ngồi phịch xuống giường, ôm đầu
kêu khe khẽ: - Trời! Sao cô lại nghĩ thế!
29,
Tr.127
23 bịt tai
- Đừng nói nữa! – Lý thét, áp tay vào tai,
ngực dội lên dội xuống
29,
Tr.
24 vung tay
Tự hào hứng vung tay cao giọng: - (...)Ông
nghe tôi trình bày nốt cái ý này đã (...)
28,
tr.8
25 giơ nắm đấm
(...)ông chánh hội xắn tay áo, giơ một quả
đấm lên trần nhà hăng hái nói: - (...)
33,
tr.184
26 giơ tay Thuật đắc ý, giơ tay, cao giọng: - Bây giờ 28,
Số hóa bởi Trung tâm Học liệu – Đại học Thái Nguyên
tôi nói về ông hiệu trưởng của chúng ta.
(...)
tr.55
27
ngoắc ngón tay,
vẫy tay
Hắn đưa ngón tay ngoắc ngoắc: - Lên đây!
Lẹ lên! (...)
25,
tr.232
28 chỉ tay
Hắn trợn mắt, chỉ tay vào mặt cụ: - Tao
không đến đây xin năm hào.
30,
tr.45
29 xoè bàn tay
Ông Thống đứng ở đầu bàn, xoè bàn tay: -
Báo cáo là kinh phí không còn một trinh
một kẽm ạ.
28,
tr.85
30 gãi gáy
Lại gãi gáy, mặt Đông ngô nghê hẳn đi: -
Phiền qúa nhỉ? (...)
29,
tr.162
31 gãi đầu, gãi tai
Đông vò đầu, bực dọc: - Tôi không tin nó.
Cẩm gãi tai tiu nghỉu: - (...)
29,
tr.228
28,
tr.120
32
giơ tay gõ vào
trán người đối
thoại
Thị giơ tay củng vào trán hắn. - Chỉ được
cái thế là nhanh. Dơ!
26,
tr.114
33
đập tay vào
ngực
Ông chánh hội (...)đập tay vào ngực thình
thịch một cách đáng sợ, lại nói: - (...)
33, tr.257
34 vỗ đùi
“Anh Hoàng vừa hút thuốc lá vừa
nghe. Mỗi khi đến đoạn hay, anh lại kêu: -
Tài thật! Tài thật! Tài đến thế là cùng! Tiên
sư anh Tào Tháo!” [26,tr.73]
26,
tr.73
35 khoanh tay
(...) Quan tổng đốc nói đến đấy thì đứng
lên, tay khoanh trước ngực
33,
tr.234
36 chắp tay
“Nghị Hách, mặc lòng mặc bộ áo trào
vào ngày dạ tiệc, cũng chắp tay vái dài,
lưng cúi thật khom mà rằng: - Bẩm lạy cụ
lớn ạ.”
33,
tr.206
37
dùng tay chỉ,
gõ,… vào sự vật
được nói đến
trong phát ngôn
San chỉ cho Thứ thấy cái lỗ đục mãi tít trên
đầu hồi, khẽ bảo: - Kể thì cũng đủ lối cho
không khí ra vào.
32,
tr.158
Số hóa bởi Trung tâm Học liệu – Đại học Thái Nguyên
phương
tiện
dùng
đầu-cổ
38 cúi chào San và Thứ cúi chào: - Bà ạ. 32,tr.152
39 cúi mặt
- Bởi vì… Bởi vì… - San cúi mặt, bỏ tiếng
ta, dùng tiếng Pháp. - Người ta lừa dối
anh…
32,
tr.139
40 cúi đầu
Thứ cười nhã nhặn, khẽ cúi đầu, như đáp
chuyện một phu nhân: - (...)
32,tr.170,
171
41 vênh mặt
Oanh đã vênh cái mặt đỏ bừng lên: - Chưa
hẳn đúng. (...)
32,
tr.166
42
lắc đầu, nguẩy
đầu
San lắc đầu: - Không đợi được
“Xuân lưỡng lự rồi nguẩy đầu: - Tôi chả
thế. Thế là giết người! Tôi không muốn
làm kẻ sát nhân! (…)”
32,
Tr.85
34,tr.412
43 gật đầu (...) Thứ gật đầu. Bởi vì đó là sự thật.
32,
Tr.89
44 gật gù (Nghe Lý nói) ông Bằng gật gù 29,tr.25
45 hất hàm
Nó nhăn nhở, hất hàm: - A! người chị em!
… Không đi à?
32,
tr.99
46 so vai, nhún vai,
Ông chủ trẻ tuổi so vai, nghiêm khắc mà
rằng: - Thày đừng nói càn! (...)
33,
tr.241
47 nghiêng đầu
“Thiếu niên tiến đến chỗ tám người,
nghiêng đầu chào cả lũ…”
33,
tr.190
phương
tiện
dùng
nét mặt
48 chúm môi
Mô chúm mỏ, nói tiếp: - Chịu! Nội đời con,
con chưa thấy ai kiệt như cô giáo. (...)
32,
tr. 124
49
bĩu môi (dẩu
môi, trề môi)
Thứ bĩu môi, cười nhạt hỏi: - Anh có chân
trong Độc lập văn đoàn đấy ư?
32,
Tr.83
50 nhăn mặt Tú Anh nhăn mặt khó chịu (...)
33,
tr.250
51 cau mặt Thứ cau mặt, đẩy y ra: - Anh điên đấy à?
32,
tr.164
52
cười nhạt, mỉm
cười, tủm tỉm
cười, cười
gượng,…
Thứ mỉm cười: - Thừa đủ. Chúng mình có hai
người, và xưa nay cũng sẻn mãi không khí,
quen rồi.
32,
tr.158
53 nhăn trán
Đông nhăn trán: - Có gì mà phức tạp. 29,
tr.35
Số hóa bởi Trung tâm Học liệu – Đại học Thái Nguyên
Bảng 5: Phương tiện giao tiếp phi ngôn ngữ được tiếp nhận bằng tổng hợp
nhiều giác quan
Giác
quan
STT
PTGTPNN
Ví dụ mô tả của nhà văn
[tp,
trang]
54 nhíu mày
Luận nhíu nhíu cặp mày: - sao chị bảo vợ
thằng Cừ dại?
29,
tr.45
55 nghiêm nét mặt
… Phượng đã thôi cười, mặt nghiêm hẳn đi: -
Em nói đùa thế thôi (...)
29,
tr. 166
56 nhếch mép
Hoàng nhếch một khoé môi lên, gay gắt: -
(...)
26,tr.68
thay
đổi tư
thế
(vận
động
toàn
thân)
57 vái lạy
Người đàn bà hướng về phía Đẩu, tự nhiên
chắp tay vái lia lịa: - Con lạy quý toà.
31,
tr.342
58 quỳ
Luận quỳ xuống cạnh giường cha, (...),
nghẹn ngào: - (...)
29,
tr.306
59 nghiêng mình
- Chào các em. Các em ngồi xuống! - Tự
hơi nghiêng mình, đáp lại cái chào của 40
người học trò.
28,
tr.14
60 ưỡn ngực
Xuân Tóc đỏ bắt tay xong, ưỡn ngực lên
cất giọng lanh lảnh nói to: - Thưa ngài,
ngài là một người chồng mọc sừng
34,
tr.345
61 đứng lên
Thứ và San vào nhà (...). một người đàn bà
(...) mải mốt ẵm đứa nhỏ nhất, đứng lên
32,
tr.152
62
đứng phắt dậy,
ngồi nhổm dậy,
đi đi lại lại…
(thay đổi tư thế)
Ông Phán đứng phắt dậy như bị một cái lò
xo đẩy lên, kêu thất thanh: - Giời ơi! Thế
thì tôi chết mất! (...)
Hừ! – Lão chủ đi đi lại lại trên đường, bực
tức cực điểm
34,
tr.346
33,
tr.173
thay đổi
không gian
tương tác
63
tiến lại gần, ghé
lại gần, ghé tai
người đối
thoại,…
Bây giờ cụ bá mới lại gần hắn, khẽ lay và
gọi: - Anh Chí ơi! Sao anh lại làm ra thế?
31,
tr.14
Số hóa bởi Trung tâm Học liệu – Đại học Thái Nguyên
tiếp
nhận
thị
giác
+ xúc
giác
1
siết tay
Hiền cười to, siết chặt tay bà: “Mẹ ơi,
bộ đội chúng con mà rèn thì có dữ như
hùm như gấu cũng phải lành như thỏ,
mẹ lo gì.”
27,
tr.162
2
bắt tay
- Cảm ơn cô nhé! - Cần bắt tay cô gái,
(...)
29,
tr.289
3
nắm tay người đối
thoại
Chị Hoài nắm tay Phượng, xót xa: -
(...)
29,
tr.114
4
đặt tay lên vai, nắm
lấy vai người đối
thoại
Tôi nắm lấy cái vai gầy của lão, ôn tồn
bảo: - Chẳng kiếp gì sung sướng thật
(...)
31,
tr.91
5
phát, véo,… người
đối thoại
- Khỉ gió! - Thị phát đánh đét vào lưng
hắn, khoặm mặt lại
26,
tr.108
6
giơ tay gõ vào trán
người đối thoại
Thị giơ tay củng vào trán hắn: - Chỉ
được cái thế là nhanh. Dơ!
26,
tr.114
7
bịt miệng người đối
thoại
Y bịt lấy miệng Liên: - Ai bắt mình
thề? Tôi có trách gì mình mà mình
phải thề bồi?
32,
tr.276
8
vỗ vai, vỗ lưng, lay
vai,… người đối
thoại
Sau cùng, Hải Vân vỗ hai vai con, nói
gọn: - Thôi, ở lại và sống cho can đảm!
33,
tr.502
9
Vuốt tóc người đối
thoại
Kiên! – Nàng thì thào, sát vào anh, nhè
nhẹ vuốt tóc anh. - Tội nghiệp anh!
25,
tr.175
10
xoa vai
Xoa vai vợ nhè nhẹ, Luận hơi cúi
xuống: - (...)
29,
tr.175
11
tát
(...) Một cái tát như trời giáng đã dập
tắt cái thói giả dối của anh ta.
27,
tr.234
12
ôm hôn
Cụ cố Hồng bèn bá cổ ông con
để hôn, rồi đáp:
- Cảm ơn vô cùng! Hân hạnh tạm biệt!
Toa ăn ở đến thế với Moa thì quý hóa
lắm".
34,tr.
489,490
thị 13 vỗ đùi Mỗi khi đến đoạn hay, anh lại vỗ đùi 26,tr.73
Số hóa bởi Trung tâm Học liệu – Đại học Thái Nguyên
giác
+ thính
giác
kêu: - Tài thật! Tài thật! Tài đến thế là
cùng! (...)
14
gõ bút, gõ ngón tay
lên mặt bàn, lên
tường,…
Viên thẩm phán dỗ dỗ đầu bút xuống
mặt giấy như gõ nhịp: - Chị đã nghe rõ
ý kiến của anh Sài chưa?
27,tr.33
5
15
đập bàn (đập chiếu,
đấm tay vào cửa,…)
Quan lớn Lại đập bàn: - Im đi! (...)
28,
tr.114
16
cười thành tiếng với
các điệu thái khác
nhau
Y ran rả, cười sằng sặc
Nhưng San lại cười xoà, bảo: - Ai để
cho bà béo biết mà anh sợ
San bỗng lại phì cười, y bảo: - Chúng
mình khổ thật (...)
Anh cười gằn một tiếng, nhìn bao trùm
cả người tôi, hỏi: - Anh sống ở nhà quê
nhiều, anh có hiểu tâm lí của họ
không? (...)
32,tr.84
32,tr.82
32,tr.71
26,
Tr.66
17
thở dài
Y thở dài và bảo: - Thế nào rồi tôi
cũng phải đi Sài Gòn chuyến nữa (...)
32,Tr.7
9
18
chép miệng
Y chép miệng: - Giá chúng mình chưa
có vợ con gì cả!...
32,tr.79
19
tặc lưỡi (tắc lưỡi)
Thứ nghĩ ngợi một lát rồi tặc lưỡi: -
Kể thì cũng hơi phiền (...)
32,
tr.111
20
giậm chân
Xuân Tóc Đỏ giậm chân xuống đất,
chán đời: - (...)
34,Tr.3
70
Các file đính kèm theo tài liệu này:
- doc.pdf