Kết luận
Với định hướng phát triển du lịch
trở thành một trong những ngành kinh tế
mũi nhọn, việc phát triển các điểm du lịch,
đặc biệt là những điểm đến du lịch thứ cấp
đã và đang là vấn đề thiết yếu của nhiều
địa phương và cả nước. Dựa vào kết quả
nghiên cứu, nhóm nghiên cứu đã đưa ra
được 7 yếu tố ảnh hưởng tới sự phát triển
điểm đến du lịch thứ cấp, xếp theo mức độ
ảnh hưởng giảm dần như sau: (1) Thái độ
và sự tham gia của cộng đồng địa phương,
(2) Nguồn nhân lực, (3) Tài nguyên du
lịch, (4) Khả năng tiếp cận điểm đến, (5)
Cơ sở hạ tầng và vật chất - kĩ thuật, (6)
Sản phẩm và dịch vụ du lịch, (7) Công tác
quản lý điểm đến.
Qua quá trình tìm hiểu, nhóm nghiên
cứu nhận thấy rằng trên thực tế, hoạt động
du lịch tại tỉnh Bắc Giang còn đang gặp
phải nhiều khó khăn và bất cập liên quan
đến các yếu tố nêu trên. Tuy nhiên, nhóm
nghiên cứu tin rằng một khi chính quyền
địa phương, cơ quan quản lý điểm đến
và các nhà kinh doanh du lịch phối hợp
cùng với người dân địa phương cùng tìm
ra những hướng đi chung trong việc phát
triển du lịch thì Bắc Giang có thể sớm trở
thành một trong những điểm đến du lịch
hàng đầu, thu hút lượng lớn khách du lịch
trong và ngoài nước.
                
              
                                            
                                
            
 
            
                
13 trang | 
Chia sẻ: hachi492 | Lượt xem: 498 | Lượt tải: 0
              
            Bạn đang xem nội dung tài liệu Những yếu tố ảnh hưởng tới sự phát triển điểm đến du lịch thứ cấp (nghiên cứu điển hình tại tỉnh Bắc Giang), để tải tài liệu về máy bạn click vào nút DOWNLOAD ở trên
60 Nghiên cứu trao đổi ● Research-Exchange of opinion
NHỮNG YẾU TỐ ẢNH HƯỞNG TỚI SỰ PHÁT TRIỂN 
ĐIỂM ĐẾN DU LỊCH THỨ CẤP 
(NGHIÊN CỨU ĐIỂN HÌNH TẠI TỈNH BẮC GIANG)
FACTORS AFFECTING THE DEVELOPMENT OF
SECONDARY TOURISM DESTINATION 
(TYPICAL RESEARCH IN BAC GIANG PROVINCE)
Bùi Văn Hiệp, Phạm Thị Phương Mai, Ngô Thị Phương Thu,
Dương Thị Thanh Thảo, Mã Mạnh Toàn*
Ngày tòa soạn nhận được bài báo: 4/12/2019
Ngày nhận kết quả phản biện đánh giá: 4/6/2020
Ngày bài báo được duyệt đăng: 29/6/2020
Tóm tắt: Để thực hiện đề tài, nhóm tác giả lựa chọn tỉnh Bắc Giang để tiến hành 
nghiên cứu điển hình với mục tiêu là hệ thống hóa và phát triển một số vấn đề lý luận liên 
quan tới sự phát triển điểm đến du lịch thứ cấp; đồng thời xác định được các yếu tố và mức 
độ ảnh hưởng của từng yếu tố tới sự phát triển của điểm đến du lịch thứ cấp Bắc Giang, từ đó 
đề xuất một số giải pháp nhằm phát triển ngành du lịch tại đây. Để đạt được mục tiêu nghiên 
cứu, nhóm nghiên cứu đã sử dụng các phương pháp nghiên cứu tại bàn, thống kê tính toán 
thực tiễn và điều tra bảng hỏi để thu thập thông tin, số liệu, sau đó đưa vào xử lý và kiểm định 
thang đo qua phần mềm SPSS 20.0. Kết quả nghiên cứu đã xác định được có 7 yếu tố ảnh 
hưởng trực tiếp đến sự phát triển điểm đến du lịch thứ cấp là Bắc Giang bao gồm: Thái độ 
và sự tham gia của cộng đồng địa phương; Nguồn nhân lực; Tài nguyên du lịch; Khả năng 
tiếp cận điểm đến; Cơ sở hạ tầng và vật chất kỹ thuật; Sản phẩm và dịch vụ du lịch; Công tác 
quản lý điểm đến. Các yếu tố trên được sắp xếp theo thứ tự giảm dần về mức độ ảnh hưởng. 
Trong đó, thái độ và sự tham gia của cộng đồng địa phương có mức độ ảnh hưởng lớn nhất 
tới sự phát triển du lịch tỉnh Bắc Giang. Từ đây, một số đề xuất giải pháp mang tính thực tiễn 
nhằm phát triển du lịch tỉnh Bắc Giang đã được đưa ra nhằm thúc đẩy sự phát triển du lịch 
Bắc Giang thông qua các yếu tố ảnh hưởng. 
Từ khóa: điểm đến du lịch thứ cấp; phát triển; ảnh hưởng, điểm đến; Bắc Giang.
Abstract: To implement the project, the authors selected Bac Giang province to 
conduct a case study with the goal of systematizing and developing some theoretical issues 
related to the development of secondary tourism destinations; at the same time identify the 
factors and the infl uence of each factor on the development of Bac Giang secondary tourism 
* Sinh viên Khoa Du lịch, Trường Đại học Mở Hà Nội
Tạp chí Khoa học - Trường Đại học Mở Hà Nội 68 (6/2020) 60-72
61Nghiên cứu trao đổi ● Research-Exchange of opinion
destination, thereby proposing some 
solutions to develop the tourism industry 
here. To achieve the research goal, 
the research team used desk research 
methods, practical statistical calculations 
and survey questionnaires to collect 
information and data, then put them into 
processing and testing scale using SPSS 
20.0 software. The results of the study have 
identifi ed seven factors that directly aff ect 
the development of secondary tourism 
destination, Bac Giang, including: 
Attitude and participation of local 
communities; Human Resources; Travel 
resources; Accessibility to destinations; 
Infrastructure and material engineering; 
Travel products and services; Destination 
management. Those factors are arranged 
in descending order of infl uence level, 
of which the attitude and participation 
of local communities have the greatest 
impact on tourism development in Bac 
Giang. From here, a number of practical 
solutions to tourism development in Bac 
Giang province have been proposed 
through infl uencing factors.
Keywords: secondary tourism 
destination; development; infl uence, 
destination, Bac Giang.
1. Đặt vấn đề
Những năm qua ngành du lịch Việt 
Nam đã phát triển nhanh chóng và trở 
thành một trong 20 quốc gia có tốc độ tăng 
trưởng nhanh nhất thế giới (UNWTO, 
2020). Tuy nhiên, với sự phát triển mạnh 
mẽ đó, nhiều điểm đến đang trong tình 
trạng đáng báo động về sức chứa vào 
mùa cao điểm, gây ra những áp lực về 
mặt môi trường cho các điểm đến du lịch, 
ảnh hưởng đến môi trường sống của cộng 
đồng địa phương. Bên cạnh đó, việc khai 
thác tài nguyên du lịch tại các điểm du 
lịch quen thuộc dần khiến các sản phẩm 
du lịch trở nên đơn điệu và nhàm chán.
Trong khi đó, với nguồn tài nguyên 
du lịch dồi dào và phong phú, rất nhiều 
điểm đến du lịch thứ cấp có tiềm năng 
để phát triển nhưng chỉ đóng vai trò là 
điểm dừng chân và chưa được khai thác 
để phát triển du lịch đúng với tiềm năng 
vốn có.Vì thế, việc tìm kiếm những giải 
pháp phát triển các điểm đến du lịch thứ 
cấp sẽ không chỉ góp phần làm đa dạng 
hóa các sản phẩm du lịch mà còn giảm 
tải sức ép từ các hoạt động du lịch cho 
các điểm đến du lịch chính vốn đang 
chịu nhiều tác động từ sự gia tăng các 
hoạt động du lịch.
Bên cạnh đó, để phát triển các điểm 
đến du lịch thứ cấp, việc tìm ra những yếu 
tố ảnh hưởng tới sự phát triển điểm đến du 
lịch thứ cấp cũng như mức độ ảnh hưởng 
của những yếu tố này sẽ giúp các cơ quan 
quản lý nhà nước có những chiến lược phù 
hợp để tối đa hóa những tác động tích cực, 
cũng như có những phương án cụ thể để 
giảm thiểu những tác động tiêu cực tới sự 
phát triển của điểm đến du lịch thứ cấp.
Tiềm năng phát triển du lịch tại Bắc 
Giang là rất lớn. Bắc Giang được thiên 
nhiên ban tặng khá nhiều thắng cảnh thiên 
nhiên kỳ thú, với những cánh rừng nguyên 
sinh cùng hệ động thực vật phong phú 
được bảo tồn, những vùng cây ăn quả trù 
phú Đây cũng là vùng đất cổ có bề dày 
lịch sử và văn hoá với hơn 2.230 di tích, 
trong đó có hơn 500 di tích đã được xếp 
hạng. Tuy nhiên, trên thực tế, Bắc Giang 
vẫn còn là một cái tên khá mờ nhạt trên 
bản đồ du lịch khu vực miền Bắc nói riêng 
cũng như Việt Nam nói chung.
62 Nghiên cứu trao đổi ● Research-Exchange of opinion
Chính bởi những lý do trên, với 
mục tiêu nhằm đề xuất một số giải pháp 
phát triển những điểm đến du lịch thứ cấp 
như Bắc Giang, nhóm nghiên cứu cho 
rằng việc nghiên cứu về “Những yếu tố 
ảnh hưởng tới sự phát triển điểm đến du 
lịch thứ cấp. Nghiên cứu điển hình tại Bắc 
Giang” là mang tính cấp thiết. 
2. Tổng quan nghiên cứu và cơ sở 
lý luận
2.1. Tổng quan nghiên cứu
Hiên nay, các công trình nghiên cứu 
đề cập đến “Những yếu tố ảnh hưởng tới 
sự phát triển điểm đến du lịch thứ cấp” 
còn rất hạn chế.
Trên thế giới, chỉ có một số đề tài 
chủ yếu của Thái Lan có nhắc đến đến 
điểm đến du lịch thứ cấp. Tuy nhiên, các 
nghiên cứu này mới chỉ dừng ở mức độ đề 
cập chứ chưa đi vào nghiên cứu chuyên 
sâu. Một số đề tài thì chỉ đưa ra được khái 
niệm điểm đến du lịch thứ cấp và so sánh 
với điểm đến du lịch sơ cấp. Ở Việt Nam, 
chưa có đề tài nào nghiên cứu chuyên sâu 
về điểm đến du lịch thứ cấp, tuy nhiên có 
một đề án nổi bật của Bộ Văn hóa Thể 
thao và Du lịch, có tên “Xây dựng tiêu chí, 
tổ chức đánh giá, xếp hạng và công bố chỉ 
số phát triển của điểm đến du lịch”. Đề án 
này đã đưa ra được các tiêu chí đánh giá 
sự phát triển của điểm đến du lịch nhưng 
lại chưa đề cập đến điểm đến du lịch thứ 
cấp và những yếu tố ảnh hưởng.
Tuy nhiên, xét về bản chất, điểm 
đến du lịch thứ cấp là một điểm đến du 
lịch. Chính vì vậy, những công trình 
nghiên cứu có liên quan đến điểm đến du 
lịch và các yếu tố ảnh hưởng tới sự phát 
triển điểm đến du lịch đóng vai trò nền 
tảng giúp nhóm nghiên cứu phát triển nội 
dung nghiên cứu của mình. Trong đó, phải 
kể đến các nghiên cứu của Matt Burdett 
(2017), Ramutė Narkūnienė và các đồng 
sự (2017), Nguyễn Văn Đính và Trần Thị 
Minh Hòa (2006) hay Nguyễn Thị Khánh 
Chi, Hà Thục Viên (2016) Các tác giả đã 
chỉ rõ các yếu tố tới sự phát triển của một 
điểm đến du lịch ở các góc độ khác nhau. 
Và nếu tiếp cận từ phương diện cung, có 
thể tổng hợp các yếu tố ảnh hưởng tới sự 
phát triển một điểm đến du lịch thứ cấp 
bao gồm: Tài nguyên du lịch, sản phẩm 
và dịch vụ du lịch, khả năng tiếp cận điểm 
đến, nguồn nhân lực phục vụ du lịch, cơ 
sở hạ tầng và vật chất kỹ thuât phục vụ du 
lịch, công tác quản lý điểm đến du lịch.
2.2. Cơ sở lý luận
2.2.1. Điểm đến du lịch thứ cấp
Theo Bieger (1996), “Điểm đến” 
(Destination) là một khu vực địa lý bao 
gồm tất cả các dịch vụ và cơ sở hạ tầng 
cần thiết cho việc lưu trú của một khách 
du lịch đặc trưng hay một phân khúc du 
lịch. Có thể coi đó là một phần quan trọng 
của sản phẩm du lịch.
Còn theo Tổ chức Du lịch Thế giới 
(UN-WTO), “Điểm đến du lịch là vùng 
không gian địa lý mà khách du lịch ở lại ít 
nhất một đêm, bao gồm các sản phẩm du 
lịch, các dịch vụ cung cấp, các tài nguyên 
du lịch thu hút khách, có ranh giới hành 
chính để quản lý và có sự nhận diện về 
hình ảnh để xác định khả năng cạnh tranh 
trên thị trường”.
Tuy nhiên, mỗi một điểm đến du 
lịch tùy theo mức độ phát triển du lịch 
mà đang ở những giai đoạn phát triển 
khác nhau trong chu kỳ sống của điểm 
đến du lịch (Butler, 1984). Có những 
điểm đến thu hút được rất nhiều khách 
63Nghiên cứu trao đổi ● Research-Exchange of opinion
du lịch nhưng cũng có những điểm đến 
đã được khai thác phục vụ hoạt động du 
lịch nhưng không thu hút được nhiều 
khách, thời gian lưu trú của khách ngắn, 
dẫn tới chi tiêu của du khách tại điểm 
đến không nhiều. Điều này khiến điểm 
đến du lịch không tối đa hóa được những 
lợi ích mà hoạt động du lịch mang lại. 
Những điểm đến du lịch thu hút nhiều 
khách và thời gian lưu trú dài thường 
được hiểu là các điểm du lịch chính hay 
còn gọi là điểm du lịch sơ cấp. Trong 
khi đó, những điểm du lịch thu hút ít du 
khách, với thời gian lưu trú không dài, 
chỉ đóng vai trò là các điểm dừng chân 
trong hành trình của du khách tới những 
điểm du lịch chính thì được gọi là các 
điểm du lịch thứ cấp.
Từ các khái niệm về điểm đến du 
lịch trên đây, nhóm nghiên cứu xin đề xuất 
khái niệm điểm đến du lịch thứ cấp như 
sau: “Điểm đến du lịch thứ cấp là vùng 
không gian địa lý có tài nguyên du lịch có 
thể được khai thác cho hoạt động du lịch 
nhưng chưa có đầy đủ các yếu tố hấp dẫn 
du khách”. Trên thực tế, nhiều điểm đến 
du lịch thứ cấp thường được xem là điểm 
dừng chân trong chuyến đi của du khách.
2.2.2. Phát triển điểm đến du lịch 
thứ cấp
Tại Việt Nam, nghiên cứu về “phát 
triển”, Bùi Đình Thanh (2015) cho rằng: 
“Phát triển là một quá trình tiến hóa 
của mọi xã hội, mọi cộng đồng dân tộc 
trong đó các chủ thể lãnh đạo và quản 
lý, bằng các chiến lược và chính sách 
thích hợp với những đặc điểm về lịch 
sử, chính trị, kinh tế, văn hóa, xã hội của 
xã hội và cộng đồng dân tộc mình, tạo 
ra, huy động và quản lý các nguồn lực 
tự nhiên và con người nhằm đạt được 
những thành quả bền vững và được phân 
phối công bằng cho các thành viên trong 
xã hội vì mục đích không ngừng nâng 
cao chất lượng cuộc sống của họ”. Còn 
trong Từ điển Tiếng Việt, khái niệm 
“phát triển” được hiểu là quá trình vận 
động, tiến triển theo hướng tăng lên, ví 
dụ phát triển kinh tế, phát triển văn hoá, 
phát triển xã hội 
Từ đây, khái niệm phát triển điểm 
đến du lịch thứ cấp được hiểu là quá trình 
vận động, tiến triển tăng lên về cả chất và 
lượng các yếu tố liên quan đến điểm đến 
du lịch thứ cấp như sản phẩm du lịch, cơ 
sở vật chất kỹ thuật phục vụ du lịch, cơ 
sở hạ tầng phục vụ du lịch... nhằm thỏa 
mãn cao nhất nhu cầu ngày càng tăng của 
khách du lịch. Theo đó, nội dung phát 
triển điểm đến du lịch thứ cấp được xác 
định là sự phát triển tăng lên về cả chất và 
lượng các yếu tố liên quan đến điểm đến 
du lịch thứ cấp như sản phẩm du lịch, cơ 
sở vật chất kỹ thuật phục vụ du lịch, cơ sở 
hạ tầng phục vụ du lịch... 
Hiện nay, trên thế giới, rất khó để có 
thể tìm thấy được các học thuyết hay mô 
hình nghiên cứu nào nói về những yếu tố 
ảnh hưởng đến sự phát triển điểm đến du 
lịch thứ cấp. Tuy nhiên, tổng hợp tài liệu 
từ các nghiên cứu trước đó, nhóm nghiên 
cứu đề xuất 7 yếu tố ảnh hưởng tới sự phát 
triển của một điểm đến du lịch thứ cấp, 
bao gồm: Tài nguyên du lịch, sản phẩm 
và dịch vụ du lịch, khả năng tiếp cận điểm 
đến, nguồn nhân lực, cơ sở hạ tầng và vật 
chất kỹ thuât, công tác quản lý điểm đến. 
Các yếu tố này sẽ được làm rõ trong các 
nội dung được phân tích trong những phần 
sau của đề tài.
64 Nghiên cứu trao đổi ● Research-Exchange of opinion
2.3. Giả thuyết và mô hình nghiên 
cứu
2.3.1. Giả thuyết nghiên cứu
Dựa trên các nghiên cứu có liên quan 
đến đề tài, cùng với sự quan sát thực tiễn, 
nhóm nghiên cứu đề xuất 07 giả thuyết 
nghiên cứu cho đề tài này:
Giả thuyết H01: Khả năng du khách 
có thể tiếp cận và di chuyển đến điểm đến 
du lịch trong hành trình của mình càng cao 
thì mức độ phát triển điểm đến du lịch thứ 
cấp càng càng phát triển.
Giả thuyết H02: Nguồn nhân lực có 
chất lượng càng tốt thì điểm đến du lịch 
thứ cấp càng phát triển.
Giả thuyết H03: Cơ sở hạ tầng và 
vật chất kỹ thuật càng tốt thì điểm đến du 
lịch thứ cấp càng phát triển.
Giả thuyết H04: Công tác quản lý 
điểm đến càng tốt thì điểm đến du lịch thứ 
cấp càng phát triển.
Giả thuyết H05: Tài nguyên du lịch 
càng đa dạng, phong phú, được khai thác 
tốt và hiệu quả thì mức độ phát triển điểm 
đến du lịch thứ cấp càng cao.
Giả thuyết H06: Sản phẩm và dịch 
vụ du lịch càng độc đáo, đa dạng và phát 
huy được thế mạnh của mình thì điểm đến 
du lịch thứ cấp càng phát triển.
Giả thuyết H07: Thái độ và sự tham 
gia của cộng đồng địa phương càng tích 
cực với hoạt động du lịch thì điểm đến du 
lịch thứ cấp càng phát triển.
2.3.2. Mô hình nghiên cứu
Để chứng minh giả thuyết nghiên 
cứu trên, nhóm đề xuất mô hình nghiên 
cứu gồm 7 nhân tố ảnh hưởng đến sự phát 
triển của điểm đến du lịch thứ cấp và được 
mô hình hóa trong sơ đồ sau đây:
Mô hình nghiên cứu
3. Đối tượng và phương pháp 
nghiên cứu
3.1. Đối tượng nghiên cứu 
Đối tượng nghiên cứu của đề tài 
là các yếu tố ảnh hưởng tới sự phát triển 
điểm đến du lịch thứ cấp Bắc Giang.
3.2. Phương pháp nghiên cứu
 Phương pháp thu thập thông tin
Nhóm nghiên cứu sử dụng phương 
pháp nghiên cứu tại bàn để nghiên cứu 
các tài liệu có sẵn trong hệ thống cơ sở 
dữ liệu nhằm xây dựng hệ thống luận cứ 
chứng minh giả thuyết về các nhân tố ảnh 
65Nghiên cứu trao đổi ● Research-Exchange of opinion
hưởng tới sự phát triển điểm đến du lịch 
thứ cấp. 
Phương pháp thu thập số liệu bằng 
thống kê, tính toán thực tiễn để tính toán 
khoảng cách giữa các tài nguyên, các điểm 
đến tại Bắc Giang và đưa ra thời gian di 
chuyển tối thiểu cho khách tham quan khi 
đến Bắc Giang.
Phương pháp khảo sát qua bảng hỏi 
được sử dụng để thu thập ý kiến của ba 
nhóm đối tượng: khách du lịch, chuyên gia 
trong lĩnh vực du lịch và doanh nghiệp lữ 
hành. Bảng hỏi khảo sát gồm: 4 biến quan 
sát về đánh giá tác động của Khả năng tiếp 
cận điểm đến, 6 biến quan sát về đánh giá 
tác động của Nguồn nhân lực, 10 biến quan 
sát về đánh giá tác động của Cơ sở hạ tầng 
và vật chất - kỹ thuật, 5 biến quan sát về 
đánh giá tác động của Công tác quản lý điểm 
đến, 3 biến quan sát về đánh giá tác động 
của Tài nguyên du lịch, 4 biến quan sát về 
đánh giá tác động của Sản phẩm và dịch vụ 
du lịch, 3 biến quan sát về đánh giá tác động 
của Thái độ và sự tham gia của cộng đồng 
địa phương và 7 biến quan sát về đánh giá 
chung. Nghiên cứu sử dụng thang đo Likert 
5, với các lựa chọn từ (1) “Hoàn toàn không 
đồng ý” đến (5) “Hoàn toàn đồng ý”. Mục 
tiêu của nghiên cứu là xác định được mức 
độ ảnh hưởng của các nhân tố đến sự phát 
triển điểm đến du lịch thứ cấp nên thang đo 
Likert với các lựa chọn trả lời theo mức độ 
tăng dần là phù hợp. 
Bảng hỏi khảo sát gồm có 3 phần 
chính. Phần Thông tin chung thu thập một 
số thông tin về quê quán (vùng miền), độ 
tuổi và giới tính của người được khảo sát 
nhằm có được thông tin về đặc điểm của 
mẫu khảo sát. Phần thông tin về việc đi 
du lịch tới Bắc Giang hỏi những thông 
tin liên quan tới chuyến du lịch của người 
được khảo sát nhằm thu thập thông tin về 
chuyến đi của mẫu khảo sát, vừa mang 
tính chất gạn lọc những phiếu trả lời không 
mang độ tin cậy cao. Phần nội dung chính 
bao gồm 42 câu hỏi tương ứng với 42 biến 
quan sát thuộc 7 nhóm nhân tố và 1 phần 
cho nhận xét chung đánh giá mức độ ảnh 
hưởng đến điểm đến du lịch thứ cấp.
 Phương pháp xử lý dữ liệu 
Nhóm nghiên cứu sử dụng phần mềm 
SPSS 20.0 để xử lý các thông tin đã được 
mã hóa theo các bước: Kiểm định độ tin cậy 
của thang đo được đánh giá thông qua hệ 
số Cronbach’s Alpha; Thực hiện phân tích 
nhân tố khám phá EFA (Exploratory Factor 
Analysis, gọi tắt là phương pháp EFA) 
giúp đánh giá hai loại giá trị quan trọng của 
thang đo là giá trị hội tụ và giá trị phân biệt; 
Phân tích tương quan Pearson kiểm tra mối 
tương quan tuyến tính giữa biến phụ thuộc 
và biến độc lập; Tiến hành chạy hồi quy đa 
biến. Từ đó, tiến hành Kiểm định sự phù 
hợp của mô hình nghiên cứu bằng cách 
xác đinh hệ số R bình phương hiệu chỉnh 
(Adjusted R Square) thể hiện độ biến thiên 
của biến phụ thuộc được giải thích bởi các 
biến độc lập; Kiểm định về hiện tượng đa 
cộng tuyến (tương quan giữa các biến độc 
lập) thông qua giá trị của độ chấp nhận 
(Tolerance) hoặc hệ số phóng đại phương 
sai VIF (Variance infl ation factor) cuối 
cùng đề xuất phương trình hồi quy tuyến 
tính đa biến.
4. Kết quả và bàn luận
4.1. Kết quả nghiên cứu
 Đặc điểm mẫu khảo sát
Nghiên cứu được thực hiện với đối 
tượng khảo sát là khách du lịch Bắc Giang 
66 Nghiên cứu trao đổi ● Research-Exchange of opinion
và các chuyên gia trong lĩnh vực du lịch. 
Tổng cộng có 250 phiếu khảo sát 
được phát ra. Số phiếu hợp lệ thu về: 244 
phiếu, chiếm tỉ lệ 97,6% tổng số phiếu. 
Phiếu khảo sát được mã hóa và xử lý số 
liệu bằng phần mềm SPSS 20.0.
Kết quả cho thấy: Về quê quán, số 
lượng người khảo sát đến từ miền Bắc là 
lớn nhất. Về độ tuổi, độ tuổi có số người 
tham gia khảo sát nhiều nhất là 15-25 tuổi. 
Về giới tính, số lượng người khảo sát là 
Nữ nhiều nhất trong khảo sát giới tính. Về 
tần suất tới tham quan Bắc Giang, số người 
tới tham quan Bắc Giang 1 lần chiếm phần 
lớn trong số người tham gia khảo sát. Về 
mục đích du lịch tới Bắc Giang, số người 
tới Bắc Giang để thăm người thân là nhiều 
nhất. Về các hình thức du lịch, khách du 
lịch phần lớn là đi cùng gia đình. Về cách 
tiếp cận thông tin về Bắc Giang, phần 
lớn số người tham gia khảo sát thông qua 
người thân/bạn bè biết đến Bắc Giang . Về 
phương tiện, hình thức di chuyển được lựa 
chọn nhiều nhất là xe máy. Về loại hình 
lưu trú tại Bắc Giang, phần lớn người 
khảo sát tới Bắc Giang không ở lại Bắc 
Giang lưu trú.
 Kiểm định mức độ tin cậy của thang đo
Bảng kết quả phân tích độ tin cậy của nhân tố Độc lập và phụ thuộc
(Nguồn: Kết quả nghiên cứu)
Thang đo các nhân tố ảnh hưởng 
đến sự phát triển điểm đến du lịch thứ cấp 
gồm có 8 thành phần với 42 biến quan sát. 
Theo kết quả phân tích Cronchbach Alpha, 
thang đo trong nghiên cứu gồm có 42 biến 
quan sát và sau khi kiểm tra mức độ tin 
cậy thông qua hệ số Cronchbach Alpha thì 
không có biến nào bị loại. 
Kết quả kiểm định thang đo đã chỉ 
ra giá trị Cronchbach Alpha của các biến 
quan sát như sau: các yếu tố khả năng tiếp 
cận điểm đến (0.876), các yếu tố nguồn 
nhân lực (0.902), các yếu tố cơ sở hạ tầng 
và vật chất kỹ thuật (0.878), các yếu tố 
công tác quản lý điểm đến (0.881), các 
yếu tố tài nguyên du lịch (0.912), các yếu 
tố sản phẩm và dịch vụ (0.908), các yếu 
tố thái độ và sự tham gia của địa phương 
(0.877), các yếu tố đánh giá chung (0.867).
Phân tích nhân tố khám phá EFA
Bảng kết quả kiểm định nhân tố EFA 
với biến độc lập
67Nghiên cứu trao đổi ● Research-Exchange of opinion
(Nguồn: Kết quả nghiên cứu)
68 Nghiên cứu trao đổi ● Research-Exchange of opinion
Đối với các biến độc lập:
Theo kết quả phân tích KMO and 
Barlett’s Test:
- 0.5 ≤ KMO = 0.895 ≤ 1: phân tích 
nhân tố được chấp nhận với tập dữ liệu 
nghiên cứu.
- Sig Barlett’s Test = 0.000 < 0.05: 
phân tích nhân tố là phù hợp.
- Kết quả EFA thu được 7 thành 
phần tại Eigenvalues là 14.021 > 1 nên 
nghiên cứu đi đến kết luận thang đo được 
chấp nhận, 35 biến quan sát nhóm lại 
thành 7 nhân tố.
Như vậy, qua kết quả phân tích hệ 
số Cronbach Alpha và phân tích nhân tố 
khám phá EFA, mô hình nghiên cứu ban 
đầu với bảy thành phần đề xuất đều đạt 
yêu cầu và có ý nghĩa trong thống kê. Các 
thành phần trên sẽ được sử dụng trong 
phân tích kiểm định tiếp theo.
Đối với biến phụ thuộc:
Hệ số KMO = 0.895, hệ số này đã 
thỏa mãn điều kiện 0.5 ≤ KMO ≤ 1. Kết 
quả này chỉ ra rằng các biến quan sát trong 
tổng thể các mối tương quan với nhau và 
phân tích nhân tố EFA được chấp nhận với 
dữ liệu nghiên cứu.
Kiểm định Bartlett’s (Sig. = 0.000 < 
0.005), phân tích nhân tố là phù hợp.
Kết quả EFA thu được 7 thành phần 
tại Eigenvalues là 14.021 > 1 nên nghiên 
cứu đi đến kết luận thang đo được chấp 
nhận, 35 biến quan sát nhóm lại thành 7 
nhân tố.
Kiểm định tương quan Pearson
Giá trị Sig tương quan Pearson 
các biến độc lập (KNTC, NNL, CSHT, 
CTQL, SPDV, TNDL, TD_STG) với biến 
phụ thuộc (DGC) nhỏ hơn 0.05. Do giá 
trị sig tương quan giữa tất cả các biến độc 
lập đều < 0.05 nên tất cả các biến độc lập 
đều có mối liên hệ tuyến tính với biến phụ 
thuộc. Tất cả các biến được sử dụng khi 
thực hiện phân tích hồi quy tuyến tính bội. 
Bên cạnh đó, các cặp biến độc lập 
đều có mức tương quan khá yếu với nhau, 
như vậy, khả năng cao sẽ không có hiện 
tượng đa cộng tuyến xảy ra.
Phân tích hồi quy tuyến tính đa biến
Bảng tổng kết mô hình
(Nguồn: Kết quả nghiên cứu)
69Nghiên cứu trao đổi ● Research-Exchange of opinion
- Trị số R có giá trị 0.762 cho thấy 
mối quan hệ giữa các biến trong mô hình 
có mối tương quan rất chặt chẽ. Báo cáo 
kết quả hồi quy của mô hình cho thấy giá 
trị R2 hiệu chỉnh (Adjusted R Square) 
bằng 0.568 nói lên độ thích hợp của mô 
hình là 56.8% hay nói cách khác các biến 
độc lập đưa vào chạy hồi quy ảnh hưởng 
56.8% sự thay đổi của biến phụ thuộc
- Hệ số Durbin - Watson = 2.056, 
nằm trong khoảng 1.5 đến 2.5 nên không 
có hiện tượng tự tương quan chuỗi bậc 
nhất xảy ra.
- Kiểm định F có giá trị Sig = 0.000 
(< 0.05). Như vậy, mô hình hồi quy tuyến 
tính bội phù hợp xây dựng được phù hợp 
với tổng thể.
- Giá trị Sig của kiểm định t hệ số 
hồi quy của các biến độc lập đều nhỏ hơn 
0.05, do đó các biến độc lập đều có ý nghĩa 
giải thích cho biến phụ thuộc, không biến 
nào bị loại.
- Hệ số VIF của các biến độc lập đều 
nhỏ hơn 2 do vậy không có đa cộng tuyến 
xảy ra.
Dựa vào độ lớn của hệ số hồi quy 
chuẩn hóa Beta, thứ tự mức độ tác động 
từ mạnh nhất tới yếu nhất của các biến 
độc lập tới biến phụ thuộc là: TD_STG 
(0.213) > NNL (0.163) > TNDL (0.154) > 
KNTC (0.144) > CSHT (0.141) > SPDV 
(0,135) > CTQL (0.134).
Từ các kết quả trên, ta có phương 
trình hồi quy chuẩn hóa như sau:
DGC = 0.213*TD_STG + 0.144*NNL 
+ 0.165*TNDL + 0.140*KNTC 
+ 0.134*CSHT + 0.138*SPDV + 
CTQL*0.114 - 0.308 + e
Kết quả mô hình hồi quy cho 
thấy Sự phát triển của điểm đến du lịch 
thứ cấp Bắc Giang chịu tác động cùng 
chiều bởi 7 nhân tố: Khả năng tiếp cận 
(KNTC), Nguồn nhân lực (NNL), Cơ sở 
hạ tầng (CSHT), Công tác quản lý điểm 
đến (CTQL), Sản phẩm & dịch vụ du lịch 
(SPDV), Tài nguyên du lịch (TNDL), 
Thái độ và sự tham gia của cộng đồng địa 
phương (TD_STG). Do đó, các giả thuyết 
H00, H01, H02, H03, H04, H05, H06, 
H07 được chấp nhận.
4.2. Hàm ý quản trị
Từ quá trình thu thập và xử lý dữ 
liệu thông qua hoạt động khảo sát thực tế 
tại địa phương và khảo sát online, nhóm 
nghiên cứu đã xác định được có 7 yếu tố 
chính ảnh hưởng lớn tới sự phát triển du 
lịch tỉnh Bắc Giang bao gồm: (1) Thái độ 
và sự tham gia của cộng đồng địa phương, 
(2) Nguồn nhân lực, (3) Tài nguyên du 
lịch, (4) Khả năng tiếp cận điểm đến, (5) 
Cơ sở hạ tầng và vật chất - kĩ thuật, (6) 
Sản phẩm và dịch vụ du lịch, (7) Công tác 
quản lý điểm đến. Những yếu tố này là 
cơ sở để nhóm nghiên cứu bàn luận và đề 
xuất những gợi ý về giải pháp phát triển 
lịch tại tỉnh Bắc Giang trong thời gian tới.
Kết quả nghiên cứu chỉ ra rằng yếu tố 
“Thái độ và sự tham gia của cộng đồng địa 
phương” có mức độ ảnh hưởng lớn nhất 
tới sự phát triển của tỉnh Bắc Giang. Điều 
này cho thấy rằng nếu dân cư địa phương 
thân thiện và gần gũi hơn với du khách, 
sự hài lòng của du khách sẽ tăng lên và từ 
đó sẽ thu hút du khách đến với Bắc Giang 
nhiều hơn. Vì thế cần tìm cách nâng cao 
thái độ của cộng đồng địa phương bằng 
nhiều hình thức khac snhau, trong đó việc 
thực hiện tốt công tác tư tưởng, vận động 
người dân địa phương tích cực tham gia 
70 Nghiên cứu trao đổi ● Research-Exchange of opinion
vào hoạt động du lịch sẽ giúp tối đa hóa 
hiệu quả từ hoạt động du lịch, giúp nâng 
cao mức thu nhập và đời sống của người 
dân. 
Bên cạnh đó, nhân tố “Nguồn nhân 
lực” là nhân tố có ảnh hưởng mạnh thứ 
hai tới sự phát triển điểm đến du lịch thứ 
cấp tỉnh Bắc Giang. Đây là yếu tố có ảnh 
hưởng lớn tới chất lượng các dịch vụ du 
lịch cung cấp cho du khách tại điểm đến, 
vì thế nó có tác động trực tiếp tới sự hài 
lòng của du khách tại điểm đến, Do đó, 
tỉnh Bắc Giang cần chú trọng hơn nữa vào 
việc đào tạo, bồi dưỡng, nâng cao chất 
lượng nguồn nhân lực, xây dựng đội ngũ 
làm du lịch của tỉnh từng bước chuyên 
nghiệp, đẩy mạnh thực hiện các công tác 
bồi dưỡng kỹ năng nghề nghiệp cho nhân 
viên ngành du lịch một cách bài bản và có 
hiệu quả.
Nhân tố “Tài nguyên du lịch” là 
nhân tố có ảnh hưởng mạnh thứ ba tới sự 
phát triển điểm đến du lịch thứ cấp. Điều 
này cho thấy song song với việc khai thác 
tài nguyên phục vụ cho hoạt động du lịch 
một cách hợp lý, tỉnh cũng cần có các 
chính sách, hoạt động để gìn giữ, bảo tồn, 
tôn tạo các giá trị thiên nhiên, văn hóa; 
bảo tồn tính đa dạng nguồn tài nguyên; 
đảm bảo sự phát triển bền vững của ngành 
du lịch trong tương lai. 
Nhân tố “Khả năng tiếp cận điểm 
đến” là nhân tố có ảnh hưởng mạnh thứ tư 
tới sự phát triển điểm đến du lịch thứ cấp. 
Về khía cạnh này, tỉnh Bắc Giang cần chú 
trọng nâng cấp đồng bộ hơn chất lượng 
của các hệ thống đường liên tỉnh cũng như 
hệ thông giao thông đường bộ trên địa bàn 
tỉnh, nâng cao chất lượng và số lượng các 
xe khách, xe buýt, thêm lộ trình xe khách 
từ các địa phương tới thẳng một số khu, 
điểm du lịch nổi tiếng tại Bắc Giang, giúp 
du khách thuận tiện hơn trong quá trình 
tiếp cận Bắc Giang cũng như tiếp cận các 
điểm đến trên địa bàn tỉnh Bắc Giang.
Nhân tố “Cơ sở hạ tầng và vật chất 
kỹ thuật” là nhân tố có ảnh hưởng mạnh 
thứ năm tới sự phát triển điểm đến du 
lịch thứ cấp. Với nhân tố này, tỉnh Bắc 
Giang cần quy hoạch rõ ràng từng phân 
khu dành cho phát triển du lịch để có định 
hướng xây dựng cơ sở hạ tầng và vật chất 
kỹ thuật phục vụ du lịch một cách đồng 
bộ, dài hạn. Đồng thời, có chiến lược phát 
triển phù hợp đối với từng loại hình du 
lịch, áp dụng tiến bộ khoa học kỹ thuật, 
hiện đại hoá, tin học hoá vào kinh doanh 
và phục vụ du lịch, đẩy mạnh việc tham 
gia hệ thống đặt buồng và thanh toán quốc 
tế tại các cơ sở kinh doanh phục vụ khách 
du lịch.
Nhân tố “Sản phẩm dịch vụ” là nhân 
tố có ảnh hưởng mạnh thứ sáu tới sự phát 
triển điểm đến du lịch thứ cấp. Để phát 
triển các sản phẩm, dịch vụ du lịch phục 
vụ du khách, tỉnh Bắc Giang cần đẩy mạnh 
khai thác, xây dựng thêm các sản phẩm du 
lịch mang tính đặc thù, có chiến lược khai 
thác những lợi thế từ nguồn tài nguyên cụ 
thể, đẩy mạnh hoạt động quảng bá, giới 
thiệu cho các sản phẩm du lịch tới các thị 
trường trọng điểm trong và ngoài nước để 
thu hút du khách.
Cuối cùng là nhân tố “Công tác 
Quản lý điểm đến”. Đây là nhân tố có ảnh 
hưởng ít nhất tới sự phát triển điểm đến 
du lịch thứ cấp trong số 7 nhân tố được 
đề xuất nghiên cứu. Dù mức độ tác động 
không nhiều nhưng nhân tố này đóng vai 
trò nền tảng, điều phối hoạt động của tất 
71Nghiên cứu trao đổi ● Research-Exchange of opinion
cả các bên liên quan đến du lịch tại điểm 
đến. Hơn nữa đây là nhân tố nằm trong sự 
điều chỉnh chủ động của các cơ quan quản 
lý nhà nước về du lịch tại điểm đến nên 
các cơ quan quản lý du lịch tại địa phương 
cần phải đẩy mạnh hơn nữa việc thực hiện 
các chiến lược marketing có hiệu quả cũng 
như tạo dựng môi trường thuận lợi cho sự 
phát triển điểm đến du lịch thông qua các 
điều chỉnh về chính sách, quy định tác 
động tới tất cả các bên liên quan vào hoạt 
động du lịch tại điểm đến nhằm cung cấp 
những trải nghiệm tốt nhất cho du khách 
tại điểm đến.
5. Kết luận 
Với định hướng phát triển du lịch 
trở thành một trong những ngành kinh tế 
mũi nhọn, việc phát triển các điểm du lịch, 
đặc biệt là những điểm đến du lịch thứ cấp 
đã và đang là vấn đề thiết yếu của nhiều 
địa phương và cả nước. Dựa vào kết quả 
nghiên cứu, nhóm nghiên cứu đã đưa ra 
được 7 yếu tố ảnh hưởng tới sự phát triển 
điểm đến du lịch thứ cấp, xếp theo mức độ 
ảnh hưởng giảm dần như sau: (1) Thái độ 
và sự tham gia của cộng đồng địa phương, 
(2) Nguồn nhân lực, (3) Tài nguyên du 
lịch, (4) Khả năng tiếp cận điểm đến, (5) 
Cơ sở hạ tầng và vật chất - kĩ thuật, (6) 
Sản phẩm và dịch vụ du lịch, (7) Công tác 
quản lý điểm đến.
Qua quá trình tìm hiểu, nhóm nghiên 
cứu nhận thấy rằng trên thực tế, hoạt động 
du lịch tại tỉnh Bắc Giang còn đang gặp 
phải nhiều khó khăn và bất cập liên quan 
đến các yếu tố nêu trên. Tuy nhiên, nhóm 
nghiên cứu tin rằng một khi chính quyền 
địa phương, cơ quan quản lý điểm đến 
và các nhà kinh doanh du lịch phối hợp 
cùng với người dân địa phương cùng tìm 
ra những hướng đi chung trong việc phát 
triển du lịch thì Bắc Giang có thể sớm trở 
thành một trong những điểm đến du lịch 
hàng đầu, thu hút lượng lớn khách du lịch 
trong và ngoài nước. 
Tài liệu tham khảo:
 T ài liệu tiếng Việt
[1]. Bộ Giáo dục và Đào tạo, Những nguyên 
lí cơ bản của chủ nghĩa Mác Lê-nin, NXB 
Chính trị quốc gia sự thật.
[2]. Bộ Văn hóa, Thể thao và Du lịch - Tổng 
cục du lịch, Giáo trình bồi dưỡng Nghiệp vụ 
cho Thuyết minh viên Du lịch, Hà Nội.
[3]. Bộ Văn hóa, Thể thao và Du lịch (2016), 
Đề án Xây dựng tiêu chí, tổ chức đánh giá, 
xếp hạng và công bố chỉ số phát triển của các 
điểm đến du lịch, Hà Nội.
[4]. Lê Quỳnh Chi (2019), Tổng quan du lịch, 
Tài liệu môn học, Khoa Du lịch, Đại học Mở 
Hà Nội.
[5]. Nguyễn Văn Đính, Trần Thị Minh Hòa 
(2006), Kinh tế du lịch, NXB Lao động và xã 
hội.
[6]. Nguyễn Thị Thu Mai (2016), Phương 
pháp luận nghiên cứu khoa học, Tài liệu tóm 
tắt môn học, Khoa Du lịch, Đại học Mở Hà 
Nội.
[7]. Nguyễn Thị Minh Nghĩa, Lê Vũ Thị Thảo 
Nhi, Trần Hữu Tuấn (2017), Các yếu tố ảnh 
hưởng đến khả năng thu hút khách du lịch nội 
địa của điểm đến Hội An, Tạp chí Khoa học 
Đại học Huế.
[8]. Bùi Đình Thanh (2015), Về khái niệm 
phát triển.
[9]. Hoàng Trọng, Chu Nguyễn Mộng Ngọc 
(2015), Phân tích dữ liệu với SPSS, NXB 
Hồng Đức
[10]. Quốc hội (2017), Luật Du lịch.
[11]. Viện Ngôn ngữ học (2018), Từ điển 
72 Nghiên cứu trao đổi ● Research-Exchange of opinion
Tiếng Việt, NXB Hồng Đức.
 Tài liệu tiếng Anh
[1]. Berendien Lubbe (2003), Tourism 
Management in Southern Africa, 290 trang.
[2]. Brian E. M. King, Hew Jong Choi (1997), 
The attributes and potential of secondary 
Australian destinations through the eyes of 
Korean travel industry executives, 326 trang.
[3]. Echhorn, V. and Buhalis, D. (2011) 
Accessibility - A Key Objective for the 
Tourism Industry. IN Buhalis, D. & Darcy, 
S. (Eds.) Accessible Tourism: Concepts and 
Issues, (pp. 46-61). Bristol: Channel View 
Publications.
[4]. Mihai Costea, Cristian-Valentin 
Hapenciuc, Pavel Stanciu (2017), Tourist safety 
and security: a factor of the competitiveness 
of secondary tourist destinations journal of 
tourism research, 23 trang.
[5]. Muqbil. I (1995), Secondary tourism 
destinations in Asia.
[6]. Nuntana Ladplee (2018), Secondary 
tourism destination with heritage potentials, 
Khiriwong community, Nakhon Si Thammarat, 
Thailand.
[7]. Lloyd E. Hudman, Richard H. Jackson 
(2003), Geography of Travel & Tourism, 
Thomson Delmar Learning, 534 trang.
[8]. Shaul Krakover; Y Gradus (2002), 
Tourism in frontier areas, Lanham, Md. 
Lexington Books,126 trang.
[9]. Sitta Kongsasana (2013), The management 
of Thai heritage place as a secondary 
destination for cultural tourism - The case 
study of Kadeejeen community, Bangkok, 
Thailand.
[10]. Ramutė Narkūnienė (2017), Tourism 
development conditions in the municipalities 
of Lithuania and Latvia Regions, CBU 
International Conference on innovations 
in science and education, Prague, Czech 
Republic.
[11]. UNWTO (2007), A Practical Guide to 
Tourism Destination Management.
Địa chỉ tác giả: Khoa Du lịch - Trường Đại 
học Mở Hà Nội
Email: 18a46010236@students.hou.edu.vn
            Các file đính kèm theo tài liệu này:
nhung_yeu_to_anh_huong_toi_su_phat_trien_diem_den_du_lich_th.pdf