Giải pháp phát triển du lịch sinh thái dựa vào cộng đồng trở thành sinh kế bền vững
ở vùng núi Đông Bắc
Từ thực tiễn phát triển DLSTCĐ tại các địa phương trong vùng, để tiếp tục nâng cao hiệu
quả phát triển sinh kế bền vững gắn với DLSTCĐ, theo tác giả trong thời gian tới cần tập trung
thực hiện đồng bộ các nhóm giải pháp cơ bản sau:
Thứ nhất, hoàn thiện công tác quy hoạch các điểm DLSTCĐ trên cơ sở khai thác phát huy
các nguồn lực sinh kế của địa phương gắn liền với yêu cầu phát triển bền vững, bảo tồn tôn tạo
tài nguyên du lịch, môi trường sinh thái và bản sắc văn hóa cộng đồng. Trên cơ sở quy hoạch đã
được phê duyệt tiến hành lập các dự án đầu tư phát triển kết cấu hạ tầng, cơ sở vật chất phục vụ
khách du lịch phù hợp với nguyên tắc, nguồn lực sinh kế bền vững và DLSTCĐ, đề cao vai trò
cộng đồng trong tham gia thực hiện các dự án quy hoạch.
Thứ hai, xây dựng cơ chế tham gia của các bên liên quan trong hoạt động DLSTCĐ. Gắn
kết lợi ích của cộng đồng trong phát triển sinh kế liên quan đến DLSTCĐ trong đó nhấn mạnh
đến các nguyên tắc bảo vệ lợi ích cho cộng đồng như: (i) Mang lại lợi ích kinh tế cho cộng đồng
địa phương; (ii) Bảo tồn các giá trị văn hóa-xã hội của cộng đồng; (iii) Gia tăng phúc lợi cho
cộng đồng địa phương. Ngoài ra, Nhà nước cần có cơ chế và khuyến khích các doanh nghiệp
mang lại lợi ích cho cộng đồng thông qua các chính sách giảm thuế, chính sách ưu đãi đầu tư
Thứ ba, vận động chính sách để thông qua Ngân hàng chính sách, xã hội và những tổ chức
đoàn thể, như Hội Phụ nữ, Hội Nông dân thực hiện những chương trình cho vay linh động với
nhiều cơ thế linh hoạt và theo yêu cầu khách hàng cho các nhóm đối tượng khác nhau phục vụ
phát triển du lịch, nâng cao vai trò phụ nữ trong phát triển kinh tế và cộng đồng.
Thứ tư, hỗ trợ công tác đào tạo nghề cho cộng đồng. Tăng cường hướng dẫn cộng đồng dân
cư bản địa đầu tư, kinh doanh các dịch vụ du lịch theo tiêu chuẩn để nâng cao hiệu quả đầu tư.
Công tác hỗ trợ và đào tạo nghề cho cộng đồng dân cư cần có sự tham gia tích cực của các bên
liên quan bao gồm nhà nước, ban ngành, doanh nghiệp và hộ dân cư với nội dung đào tạo tập
trung vào các kĩ năng hướng dẫn, nấu ăn, quản lí và điều hành hoạt động DLSTCĐ, ngoại ngữ
Thứ năm, để DLSTCĐ trở thành một hoạt động sinh kế bền vững cho các địa phương cần
tập trung định hình sản phẩm du lịch phù hợp, đa dạng hóa, nâng cao chất lượng sản phẩm du
lịch đáp ứng nhu cầu của du khách: (i) Các địa phương cần định hình rõ sản phẩm du lịch (tham
quan, nghiên cứu, học tập, nghỉ dưỡng) phù hợp với các yếu tố về tài nguyên du lịch tự nhiên,
tài nguyên du lịch văn hóa, bảo vệ môi trường tự nhiên. Hạn chế các yếu tố tác động tới biến đổi
khí hậu; (ii) Đa dạng hóa sản phẩm du lịch (du lịch nghỉ dưỡng, du lịch du khảo đồng quê, du
lịch tự nhiên, du lịch văn hóa, nghiên cứu khoa học, học tập.); (iii) Khôi phục phát huy các
ngành nghề sản xuất truyền thống của nhân dân địa phương để sản xuất các mặt hàng thủ công
mỹ nghệ, hàng lưu niệm, hàng tiêu dùng phục vụ nhu cầu mua sắm của nhân dân và du khách;
(iv) Nâng cao chất lượng sản phẩm du lịch (nâng cao tính hấp dẫn của các điểm tham quan, các
chương trình, tour du lịch, nâng cao chất lượng dịch vụ phục vụ nhu cầu ăn nghỉ, đi lại, thuyết
minh, hướng dẫn, thưởng thức văn hóa bản địa.) của du khách; (v) Tăng cường liên kết các điểm
tham quan du lịch trong vùng và các địa phương bạn để xây dựng các chương trình DLSTCĐ
chuyên đề tạo điều kiện cho du khách tìm hiểu, khám phá các sản phẩm du lịch mới lạ, hấp dẫn và
(vi) Đẩy mạnh công tác quảng bá cho DLSTCĐ trên các phương tiện thông tin đại chúng.
9 trang |
Chia sẻ: hachi492 | Ngày: 10/01/2022 | Lượt xem: 377 | Lượt tải: 0
Bạn đang xem nội dung tài liệu Phát triển du lịch sinh thái dựa vào cộng đồng hướng tạo sinh kế bền vững cho đồng bào dân tộc ít người: Minh chứng từ vùng núi Đông Bắc, Việt Nam, để tải tài liệu về máy bạn click vào nút DOWNLOAD ở trên
144
HNUE JOURNAL OF SCIENCE DOI: 10.18173/2354-1067.2020-0018
Social Sciences, 2020, Volume 65, Issue 2, pp. 144-152
This paper is available online at
PHÁT TRIỂN DU LỊCH SINH THÁI DỰA VÀO CỘNG ĐỒNG
HƯỚNG TẠO SINH KẾ BỀN VỮNG CHO ĐỒNG BÀO DÂN TỘC ÍT NGƯỜI:
MINH CHỨNG TỪ VÙNG NÚI ĐÔNG BẮC, VIỆT NAM
Vũ Đình Hòa
Học viện Chính sách và Phát triển
Tóm tắt. Với mục tiêu hướng đến phát triển bền vững, du lịch sinh thái dựa vào cộng đồng
được xem là một trong những công cụ hữu hiệu nâng cao hiệu quả kinh tế và góp phần cải
thiện sinh kế cho cộng đồng địa phương, đồng thời góp phần phát huy giá trị văn hóa bản
địa cũng như nguồn tài nguyên du lịch tự nhiên gắn với cộng đồng của điểm đến. Do đó,
phát triển du lịch sinh thái dựa vào cộng đồng là chính sách ưu tiên của Chính phủ Việt
Nam hiện nay. Bài viết này tập trung phân tích hoạt động sinh kế gắn với du lịch sinh thái
dựa vào cộng đồng của vùng núi Đông Bắc, từ đó đề xuất các giải pháp về quy hoạch, quản
lí, liên kết giữa các doanh nghiệp với cộng đồng dân cư nhằm phát triển bền vững các hoạt
động sinh kế gắn với du lịch sinh thái cộng đồng của vùng.
Từ khóa: Du lịch sinh thái dựa vào cộng đồng, sinh kế, sinh kế bền vững, vùng núi
Đông Bắc.
1. Mở đầu
Phát triển du lịch sinh thái dựa vào cộng đồng (gọi tắt du lịch sinh thái cộng đồng -
DLSTCĐ) đang được quan tâm và khuyến khích phát triển ở các quốc gia trên thế giới, đặc biệt
là quốc gia đang phát triển có tiềm năng DLSTCĐ phong phú như ở Việt Nam. Bởi DLSTCĐ
không chỉ mang lại lợi ích kinh tế cho cộng đồng địa phương, quảng bá điểm đến và giúp du
khách có những trải nghiệm thú vị, tăng cường nhận thức về bảo vệ môi trường du lịch trên cơ
sở đó phát triển bền vững hoạt động du lịch và sinh kế của cộng đồng dân cư.
Vùng núi Đông Bắc Việt Nam là khu vực có địa hình đa dạng, bị chia cắt bởi nhiều khối
núi và dãy núi đá vôi tạo nên những cung đường uốn lượn cùng nhiều cảnh quan thiên nhiên
hùng vĩ, hoang sơ; nhiều giá trị đa dạng sinh học cao tập trung tại 06 vườn quốc gia và các khu
bảo tồn thiên nhiên [1]. Bên cạnh đó, đây còn là nơi tập trung sinh sống của nhiều đồng bào dân
tộc thiểu số với những phong tục tập quán độc đáo và đa dạng, mang đậm bản sắc văn hóa tộc
người sinh sống ở phương bắc Việt Nam như H’Mông, Dao, Tày, Nùng là điều kiện thuận lợi
để phát triển nhiều loại hình du lịch trong đó tiêu biểu là DLSTCĐ. Trong những năm qua,
nhiều mô hình DLSTCĐ ở đây đã được triển khai góp phần nâng cao thu nhập, cải thiện đời
sống xã hội, bảo vệ văn hóa và môi trường đảm bảo sinh kế bền vững cho dân cư.
Trên thế giới một số công trình nghiên cứu liên quan đến DLSTCĐ hoặc mối quan hệ giữa
du lịch với sinh kế có thể kể đến như Avila Foucat (2002) [2], Z. A. Ogutu, Agnes Kiss (2004)
[3], Samantha Jones (2005) [4], Manu, Isaac Kuuder, Conrad-J Wuleka (2012) [5]. Ở Việt Nam
đã có một số nghiên cứu liên quan về vấn đề DLSTCĐ như của Trần Thị Mai (2005) [6], Nguyễn
Ngày nhận bài: 1/1/2020. Ngày sửa bài: 17/1/2020. Ngày nhận đăng: 2/2/2020.
Tác giả liên hệ: Vũ Đình Hòa. Địa chỉ e-mail: vudinhhoa@apd.edu.vn
Phát triển du lịch sinh thái dựa vào cộng đồng hướng tạo sinh kế bền vững cho đồng bào...
145
Quyết Thắng và Nguyễn Văn Hóa (2012) [7], Nguyễn Quyết Thắng (2017) [8], Nguyễn Hồng
Long và Nguyễn Thị Thanh Kiều (2019) [9] và một số nghiên cứu phát triển DLSTCĐ tại các
điểm tài nguyên. Tuy nhiên, các nghiên cứu trên chủ yếu đi vào giới thiệu lí luận hoặc khái quát
hoạt động DLSTCĐ tại một số điểm tài nguyên, địa phương hay kinh nghiệm của một quốc gia
cụ thể. Chưa có nhiều nghiên cứu cụ thể về phát triển DLSTCĐ gắn với sinh kế bền vững.
Chính vì vậy, trong bài viết này tác giả tập trung phân tích tổng hợp các vấn đề về DLSTCĐ, tác
động của DLSTCĐ tới sinh kế bền vững của cộng đồng dân cư. Trên cơ sở khung lí thuyết được
xác lập, tác giả tập trung phân tích thực tiễn phát triển DLSTCĐ ở vùng núi Đông Bắc từ đó đề
xuất giải pháp nhằm thúc đẩy hoạt động sinh kế gắn với DLSTCĐ.
2. Nội dung nghiên cứu
2.1. Cơ sở dữ liệu và phương pháp nghiên cứu
Về dữ liệu nghiên cứu: Bài viết sử dụng nguồn số liệu thứ cấp được lấy từ tài liệu của các
nhà nghiên cứu, các địa phương và một số nguồn tài liệu tin cậy khác. Nguồn số liệu sơ cấp là
số liệu điều tra du lịch tại 03 điểm tài nguyên có phát triển hoạt động DLSTCĐ bao gồm: Sa Pa
(Lào Cai), Đồng Văn (Hà Giang), Ba Bể (Bắc Kạn) với tổng số hộ theo ước tính qua khảo sát
của tác giả khoảng 450 hộ, tác giả đã tiến hành chọn mẫu ngẫu nhiên theo công thức Neyman
[10] với sai số cho phép là 5%.
n =
N
N x β2 + 1
Trong đó: n : số mẫu cần lấy
N : tổng số hộ
: sai số
Với công thức trên số mẫu tối thiểu cần điều tra là 20 hộ, trong quá trình nghiên cứu tác giả
đã điều tra số mẫu là 50 hộ.
Về phương pháp nghiên cứu: Phương pháp nghiên cứu chủ yếu trong bài viết là phương
pháp tổng hợp, nghiên cứu tài liệu kết hợp với phương pháp thống kê. Bên cạnh đó, tác giả đã
thực hiện phương pháp điều tra hộ gia đình tại các điểm phát triển mạnh DLSTCĐ trong khoảng
thời gian từ tháng 15/7/2019 đến 15/8/2009 tại 3 địa điểm Sa Pa (Lào Cai), Đồng Văn (Hà
Giang), Ba Bể (Bắc Kạn). Tổng số phiếu phát ra là 50 và số phiếu thu về là 45 (5 phiếu do điền
thiếu thông tin nên bị loại trong quá trình xử lí). Nội dung điều tra, khảo sát tập trung tìm hiểu
về thực trạng tham gia, nhu cầu đào tạo nghề và các kĩ năng tổ chức hoạt động DLSTCĐ của
cộng đồng dân cư tại địa phương.
2.2. Cơ sở lí thuyết về du lịch sinh thái dựa vào cộng đồng và sinh kế bền vững
2.2.1. Du lịch sinh thái dựa vào cộng đồng
Có rất nhiều quan điểm và nhận thức về DLSTCĐ. Theo Potjana Suansri (2003) [11] thì
“DLSTCĐ là phương thức tổ chức du lịch đề cao về môi trường, văn hóa xã hội. Nó do cộng
đồng sở hữu, quản lí và cho phép khách du lịch nâng cao nhận thức và học hỏi về cộng đồng, về
cuộc sống đời thường của họ”. Theo Hausler và Strasdas (2003) [12] “DLSTCĐ là một hình
thái du lịch trong đó chủ yếu là người dân địa phương đứng ra phát triển và quản lí. Lợi ích kinh
tế có được từ du lịch sẽ đọng lại nền kinh tế địa phương”. Như vậy, về cơ bản có thể hiểu
DLSTCĐ là hình thái du lịch do cộng đồng tổ chức, dựa vào thiên nhiên và văn hoá địa phương
với mục tiêu bảo vệ môi trường. DLSTCĐ đề cao quyền làm chủ, chú ý phân bổ lợi ích rộng rãi
và nâng cao chất lượng cuộc sống cho cộng đồng. Với khách du lịch, DLSTCĐ tạo cơ hội tìm
hiểu, nâng cao nhận thức về môi trường và giao lưu văn hoá, trải nghiệm cuộc sống hàng ngày
của cộng đồng [7, 8, 13].
Vũ Đình Hòa
146
Mục tiêu của phát triển DLSTCSĐ nhằm cải thiện thu nhập cho cộng đồng địa phương,
nâng cao trình độ dân trí cho cộng đồng, nâng cao ý thức bảo vệ tài nguyên du lịch tự nhiên, tài
nguyên du lịch văn hóa, đảm bảo trao quyền cho cộng đồng trong phát triển du lịch và giúp
cộng đồng kết nối với các cá nhân và cộng đồng khác [9].
Để hình thành và phát triển DLSTCĐ, kế thừa từ các nghiên cứu đi trước [13], theo tác giả
cần phải hội tụ các điều kiện về: (i) Tài nguyên môi trường tự nhiên và nhân văn; (ii) Yếu tố
cộng đồng dân cư; (iii) Thị trường khách trong nước và quốc tế; (iv) Cơ chế chính sách hợp lí
và (v) Sự hỗ trợ, giúp đỡ của chính phủ, tổ chức phi chính phủ trong và ngoài nước.
Về nguyên tắc phát triển DLSTCĐ, theo Quỹ quốc tế bảo vệ thiên nhiên [14] cần phải dựa
trên các nguyên tắc của du lịch bền vững, bao gồm: (i) Sử dụng tối ưu nguồn môi trường, duy trì
các tiến trình sinh thái học chủ yếu và giúp bảo tồn nguồn tự nhiên và hệ sinh thái được thừa
hưởng; (ii) Khía cạnh xác thực nền văn hoá - xã hội của cộng đồng địa phương, đảm bảo họ đã
xây dựng, kế thừa văn hoá và giá trị truyền thống, đồng thời góp phần vào sự hiểu biết và thông
cảm đối với các nền văn hoá khác nhau và (iii) Đảm bảo sự vận hành nền kinh tế lâu dài ổn
định, cung cấp các lợi ích kinh tế - xã hội đến tất cả những người có liên quan nhằm phân bổ
công bằng.
2.2.2. Sinh kế bền vững
Khái niệm sinh kế bền vững về cơ bản được dựa trên nền tảng của khái niệm về sinh kế và
sự phát triển bền vững, trong đó chú trọng hơn đến sự phát triển bền vững. Theo Chambers và
Conway (1992) [15] “Sinh kế bao gồm khả năng, nguồn lực và các hoạt động cần thiết làm
phương tiện sống của con người”. Một sinh kế là bền vững “khi có thể giải quyết được hoặc có
khả năng phục hồi từ những căng thẳng và đột biến, duy trì hoặc tăng cường khả năng và nguồn
lực; tạo ra các cơ hội sinh kế bền vững cho thế hệ tương lai và mang lại lợi ích ròng cho các
sinh kế khác ở cấp địa phương và cấp toàn cầu, trong ngắn hạn và dài hạn”. Theo Ian Scoones
(1998) [16] “Sinh kế bao gồm khả năng, nguồn lực (bao gồm các nguồn lực vật chất và nguồn
lực xã hội) và các hoạt động cần thiết làm phương tiện sống của con người. Một sinh kế được
coi là bền vững khi nó có thể giải quyết được hoặc có khả năng phục hồi từ những căng thẳng;
duy trì và tăng cường khả năng và nguồn lực hiện tại mà không làm tổn hại đến cơ sở tài nguyên
thiên nhiên”. Theo Cơ quan phát triển quốc tế Vương quốc Anh (DFID) (2001) [17] “Sinh kế
bền vững là sinh kế có thể đối phó hay khôi phục lại được khi gặp các cú sốc hoặc khủng hoảng,
có thể đảm bảo cho các thế hệ sau này duy trì hoặc nâng cao mà không phụ thuộc vào tài
nguyên thiên nhiên và sự hỗ trợ từ bên ngoài”. Tựu chung lại, sinh kế bền vững là sinh kế phải
dung hòa 4 yếu tố (kinh tế, xã hội, môi trường và thể chế), cụ thể: (i) Có khả năng đối phó và
phục hồi từ các cú sốc, khủng hoảng; (ii) Không phụ thuộc vào sự hỗ trợ từ bên ngoài. Duy trì
được khả năng và nguồn vốn (nguồn lực) cho hiện tại và tương lai; (iii) Không làm suy giảm
nguồn tài nguyên thiên nhiên; (iv) Không làm tổn hại đến khả năng tạo đời sống của người khác.
Khi tiếp cận sinh kế, chúng ta không chỉ miêu tả, phân tích các khía cạnh kinh tế - xã hội, mà
cần phải phân tích khung sinh kế. Khung sinh kế là một công cụ được xây dựng nhằm phân tích
những yếu tố ảnh hưởng đến sinh kế của con người và tác động qua lại giữa chúng [18]. Phân tích
tài sản sinh kế hộ theo DFID (2001) [17] bao gồm 5 nguồn lực chính: (i) Nguồn lực tự nhiên; (ii)
Nguồn lực con người; (iii) Nguồn lực xã hội; (iv) Nguồn lực tài chính; (v) Nguồn lực vật chất.
Về tiêu chuẩn sinh kế bền vững theo Tine Rossing (2013) [19] về cơ bản phải đảm bảo 03
nhóm: (i) Sự tương thích về kinh tế (bao gồm: Nhu cầu thị trường và tiếp cận; Đầu tư tài chính
và rủi ro; Kỹ năng và công nghệ); (ii) Sự tương thích về thể chế (bao gồm: Các quy định; Chính
sách tài chính; Chương trình hỗ trợ); (iii) Sự tương thích về văn hóa xã hội (bao gồm: Kiến thức
bản địa; Thích hợp cho người nghèo; Thích hợp cho phụ nữ; Thích hợp cho người thiểu số;
Thích hợp cho người khuyết tật; Địa phương).
Phát triển du lịch sinh thái dựa vào cộng đồng hướng tạo sinh kế bền vững cho đồng bào...
147
Hình 1. Khung sinh kế bền vững của DFID [17]
2.2.3. Tác động của du lịch sinh thái dựa vào cộng đồng đối với các nguồn lực sinh kế bền vững
DLSTCĐ tạo nguồn thu, tăng cường kết nối và chia sẻ thông tin, khuyến khích bảo vệ môi
trường, phục hồi và bảo vệ đa dạng sinh thái [12]. Với tư cách là một hoạt động sinh kế,
DLSTCĐ vừa khai thác, vừa tác động lên các nguồn lực sinh kế của cư dân địa phương. Một
trong những tác động tích cực đáng kể của loại hình du lịch này là góp phần tạo ra sinh kế mới
hoặc chuyển đổi từ sinh kế nông nghiệp, sản xuất lâm nghiệp, sản xuất tiểu thủ công nghiệp
sang dịch vụ du lịch và các hoạt động phi nông nghiệp [9].
(i) Đối với nguồn lực con người: DLSTCĐ khuyến khích người dân địa phương tham gia
tập huấn chuyển đổi nghề nghiệp, tự tạo việc làm trong bối cảnh kinh tế - xã hội phù hợp với
tình hình địa phương. Thông qua DLSTCĐ các lớp dạy - học nghề truyền thống được tổ chức
nhằm giữ gìn bản sắc văn hóa dân tộc, khôi phục ngành nghề thủ công truyền thống đồng thời
tạo ra các sản phẩm thủ công mỹ nghệ hấp dẫn du khách. Đặc biệt, DLSTCĐ giúp xây dựng sự
tự tin và bình đẳng giới cho phụ nữ: giúp họ có việc làm, đóng góp thêm vào nguồn thu nhập
của gia đình và khẳng định vai trò của mình trong các hoạt động sinh kế gắn với cộng đồng.
(ii) Đối với nguồn lực tự nhiên: Trên cơ sở khai thác và tận dụng nguồn tài nguyên du lịch
tự nhiên để phát triển DLSTCĐ, nguồn vốn tự nhiên của địa phương đã được làm nổi bật để thu
hút khách du lịch dựa trên yếu tố khí hậu, cảnh quan, nguồn động thực vật và thậm chí là hoạt
TÀI SẢN SINH KẾ
Tiến
trình
- Luật
- Chính
sách
- Văn
hóa
- Các
thể chế
Cơ cấu
- Các
cấp
chính
quyền
- Đơn vị
tư nhân
Cơ cấu và tiến
trình
thực hiện
- Các cú sốc
- Các khuynh
hướng
- Tính thời
vụ
Phạm vi
rủi ro
- Tăng thu
nhập
- Sử dụng bền
vững hơn các
nguồn lợi tự
nhiên
- Đảm bảo an
ninh lương
thực
- Giảm rủi ro
- Tăng sự ổn
định
Kết quả
sinh kế
H
N
F P
S
ẢNH
HƯỞNG
VÀ KHẢ
NĂNG
TIẾP
CẬN
CHIẾN
LƯỢC
SINH
KẾ
N
H
Ằ
M
Đ
Ể
Đ
Ạ
T
Đ
Ư
Ợ
C
H: Nguồn lực con người F: Nguồn lực tài chính
N: Nguồn lực tự nhiên P: Nguồn lực vật chất
S: Nguồn lực xã hội
KÍ HIỆU
Vũ Đình Hòa
148
động canh tác nông, lâm, thủy sản. Tài nguyên du lịch tự nhiên càng nguyên bản, hoang sơ thì
tính hấp dẫn du khách càng cao, càng tạo điểm nhấn cho sản phẩm DLSTCĐ của điểm đến. Bên
cạnh đó, DLSTCĐ còn đóng vai trò quan trọng trong việc nâng cao ý thức của cộng đồng địa
phương bảo vệ môi trường tự nhiên, bảo tồn cảnh quan làng bản.
(iii) Đối với nguồn lực xã hội: Nhờ các hoạt động DLSTCĐ mà tính cố kết trong cộng đồng
càng chặt chẽ hơn, mối quan hệ giữa các thành viên trong cộng đồng cũng trở nên mật thiết hơn
khi họ cùng tham gia vào hoạt động du lịch, hỗ trợ nhau chuyển đổi sinh kế. Mối liên hệ, tương
tác giữa các hộ dân với chính quyền địa phương, với doanh nghiệp du lịch và các bên liên quan
khác cũng nhờ đó mà được xây dựng và duy trì. Đồng thời thông qua DLSTCĐ, người dân có
cơ hội tiếp cận với các nguồn thông tin đa chiều; biết liên kết website hay sử dụng các công cụ
truyền thông để cung cấp thông tin cho các đơn vị gửi khách và khách du lịch khi tìm hiểu về
điểm đến trên mạng. Một vai trò lớn của DLSTCĐ nữa là góp phần giải quyết công ăn việc làm
cho người dân địa phương, giúp người dân chuyển đổi và phát triển sinh kế, thay đổi cuộc sống
trong điều kiện mới.
(iii) Đối với nguồn lực tài chính: Việc khai thác, phát triển DLSTCĐ nhận được sự quan
tâm từ phía chính quyền địa phương, doanh nghiệp du lịch và các tổ chức phi chính phủ (NGOs)
bởi mục tiêu giảm nghèo, cải thiện sinh kế cho người dân. Vì thế, các hộ gia đình dễ dàng tiếp
cận các nguồn vốn hỗ trợ, vốn vay ưu đãi từ ngân hàng chính sách, quỹ tín dụng địa phương
cũng như các tổ chức NGOs cho đầu tư phát triển DLSTCĐ.
(iv) Đối với nguồn lực vật chất: Thông qua phát triển DLSTCĐ, cơ sở hạ tầng của địa
phương được cải thiện rõ rệt: hệ thống điện, đường, trường, trạm, thông tin liên lạc được đầu tư,
nâng cấp để phục vụ khách du lịch cũng như đáp ứng nhu cầu cơ bản của người dân, tạo điều
kiện cho người dân phát triển bền vững các hoạt động sinh kế.
2.3. Du lịch sinh thái dựa vào cộng đồng hướng tạo sinh kế bền vững ở vùng núi
Đông Bắc
2.3.1. Thực trạng hoạt động du lịch sinh thái dựa vào cộng đồng gắn với sinh kế ở vùng
núi Đông Bắc
Vùng núi Đông Bắc bao gồm 11 tỉnh (Lào Cai, Yên Bái, Hà Giang, Tuyên Quang, Phú
Thọ, Cao Bằng, Bắc Kạn, Thái Nguyên, Lạng Sơn, Bắc Giang và Quảng Ninh) có phía Bắc tiếp
giáp với Trung Quốc, phía Đông tiếp giáp với Vịnh Bắc Bộ, phía Nam tiếp giáp với vùng Đồng
bằng sông Hồng. Vùng có vị trí nằm trên tuyến du lịch xuyên Á; là điểm đầu trên tuyến du lịch
Bắc - Nam; trên tuyến du lịch vòng cung phía Bắc. Cùng với Tây Bắc và Đồng bằng sông Hồng
(với tâm điểm là Thủ đô Hà Nội) tạo thành tam giác phát triển du lịch quan trọng. Đây cũng là
khu vực có tiềm năng du lịch lớn với cảnh quan núi non tươi đẹp, đời sống văn hóa của đồng
bào các dân tộc phong phú và hấp dẫn tạo thành các sản phẩm du lịch đa dạng như du lịch sinh
thái, du lịch văn hoá và du lịch biên giới [1].
Tại vùng núi Đông Bắc, hoạt động du lịch nói chung và DLSTCĐ đang có chiều hướng
phát triển mạnh và đã được xác định chiếm vị trí quan trọng đối với nhiều địa phương. Theo số
liệu thống kê của các địa phương, tốc độ tăng trưởng khách du lịch bình quân của cả vùng giai
đoạn 2015 - 2019 đạt 1,1%, trong đó mức tăng trưởng cao nhất thuộc về Lào Cai, Hà Giang,
Bắc Kạn các địa phương còn lại tốc độ tăng trưởng lượng khách còn thấp. Các điểm DLTSCĐ
thu hút đông đảo du khách trong nước và quốc tế trong vùng phải kể đến như Sapa, Ba Bể,
Đồng Văn Tuy nhiên sự phát triển các hoạt động DLSTCĐ ở các địa phương này nhìn chung
chưa tương xứng với tiềm năng sinh thái của vùng.
Vùng núi Đông Bắc có nhiều hoạt động sinh kế gắn với DLSTCĐ địa phương bao gồm các
dịch vụ lưu trú (homestay), hướng dẫn du lịch, nấu ăn, dẫn đường, vác đồ, các hoạt động dịch
vụ phục vụ du lịch (dệt vải, làm đồ thủ công, dịch vụ tắm lá thuốc của người Dao, chợ văn hóa
Phát triển du lịch sinh thái dựa vào cộng đồng hướng tạo sinh kế bền vững cho đồng bào...
149
vùng cao); nghệ thuật biểu diễn (múa khèn của dân tộc H’Mông, múa chuông của dân tộc Dao,
tính tẩu của dân tộc Thái). Ngoài các hoạt động sinh kế trực tiếp, các hoạt động sinh kế gián
tiếp tại các vùng phát triển DLSTCĐ cũng được phát triển góp phần nâng cao chất lượng cuộc
sống cộng đồng dân cư có thể kể đến như hoạt động nông nghiệp (canh tác sản phẩm nông
nghiệp, dược liệu; chăn nuôi gia súc, gia cầm), dịch vụ buôn bán nhỏ, sản xuất các sản phẩm
thủ công truyền thống
Theo kết quả khảo sát của tác giả, cho thấy 58,2% số hộ có sinh kế gắn trực tiếp với du
lịch, 38,7% số hộ có sinh kế gắn gián tiếp với du lịch, 3,1% số hộ sinh kế không liên quan đến
du lịch. Trong số 58,2% số hộ có sinh kế trực tiếp gắn với DLSTCĐ, có 61,2% thành viên trong
hộ gia đình tham gia các hoạt động hướng dẫn du lịch, 38,8% không tham gia hướng dẫn khách
tham quan nhưng tham gia điều hành, phục vụ tại các homestay, biểu diễn nghệ thuật truyền
thống (Hình 2 và 3). Điều đặc biệt tỉ lệ nữ giới tham gia vào các hoạt động du lịch tại các điểm
điều tra ngày càng tăng, thể hiện vai trò của nữ giới trong cộng đồng dân cư ở đây ngày càng
được cải thiện.
Hình 2. Cơ cấu các hoạt động sinh kế
tại các điểm khảo sát
Hình 3. Tỉ lệ thành viên hộ tham gia hoạt
động hướng dẫn du lịch tại điểm
(Nguồn: Số liệu điều tra của tác giả, 2019)
Về thu nhập, các hộ tham gia khảo sát cho biết 10,1% trả lời có thu nhập từ du lịch là cao;
18,5% trả lời khá cao; 15,6% trả lời trung bình; 20,7% không đáng kể; còn lại là hầu như không
có thu nhập từ du lịch. Các hộ có sinh kế gián tiếp với DLSTCĐ về cơ bản không bóc tách được
thu nhập từ hoạt động du lịch. Nghiên cứu tại Sa Pa [20] cho thấy, các hộ dân tham gia hoạt
động du lịch có tốc độ xóa đói, giảm nghèo nhanh gấp 3 lần so với các hộ không làm du lịch.
Nguồn thu của các hộ làm dịch vụ du lịch cũng cao gấp 5 lần so với các hộ khác, đạt từ 25 - 60
triệu đồng/hộ/năm. Tại một số bản thực hiện thí điểm mô hình DLSTCĐ (điển hình như Sín
Chải - Lào Cai), 70% thu nhập từ du lịch thuộc về dân bản, 15% thuộc về Ban quản lí và hỗ trợ
phát triển du lịch của làng, 10% còn lại đóng góp vào quỹ cơ sở hạ tầng của điểm. Bên cạnh đó,
nhờ các hoạt động sinh kế liên quan đến DLSTCĐ, các hoạt động sinh kế khác của cộng đồng
địa phương như các ngành nghề thủ công (sản xuất thổ cẩm, chạm khắc bạc, đồ lưu niệm),
sản xuất lương thực, thực phẩm, dược liệu được phát triển mạnh mẽ và tạo ra hàng nghìn việc
làm cho người dân. Kết quả khảo sát cũng cho thấy, 65% số hộ trả lời mức độ dễ dàng tiếp cận
nguồn vốn từ các dự án du lịch, 25% ở mức trung bình; 10% ở mức khó tiếp cận. Nguyên nhân
khó tiếp cận với các nguồn vốn phục vụ phát triển DLSTCĐ thường do các gia đình không đảm
bảo đủ điều kiện tín dụng từ các ngân hàng (về tài sản thế chấp).
Về công tác đào tạo nghề, có khoảng 40% số hộ trả lời được tham gia đào tạo các nghề về
nghiệp vụ lưu trú và phục vụ nhà hàng nhằm phục vụ loại hình “homestay” cho du khách. Theo
khảo sát, trong số 61,2% số lao động tham gia hướng dẫn du lịch tại điểm, 70,1% trả lời đã tham
58.2
38.7
3.1
Sinh kế gắn trực tiếp với hoạt động du lịch
Sinh kế gắn gián tiếp với hoạt động du lịch
Sinh kế khác
61.2
38.8
Tỉ lệ thành viên trong hộ tham gia hướng dẫn du
lịch
Tỉ lệ thành viên trong hộ không tham gia hướng
dẫn du lịch
Vũ Đình Hòa
150
gia các khóa đào tạo về nghiệp vụ hướng dẫn du lịch; 29,9% trả lời chưa tham gia bất cứ khóa
đào tạo nào về nghiệp vụ hướng dẫn du lịch. Việc đào tạo nghề du lịch cho cộng đồng chủ yếu
do sự tài trợ của các dự án của Cơ quan hợp tác quốc tế Nhật Bản (JICA), Quỹ Châu Á và các tổ
chức NGOs Tuy nhiên, các hộ gia đình cũng cho biết hoạt động đào tạo ngoại ngữ chưa được
triển khai đồng bộ dẫn đến trình độ ngoại ngữ của các hộ dân thực hiện du lịch chưa cao. Đồng
thời, các hộ cũng nhận định kĩ năng liên quan đến nghiệp vụ quản lí và điều hành chưa được
đào tạo bài bản nên gây hạn chế trong công tác quản lí điều hành du lịch, của các hộ dân cũng
như cán bộ thuộc chính quyền địa phương.
Tại 03 điểm điều tra, 90% số hộ gia đình đã có mạng internet giúp các hộ gia đình tiếp cận
được các thông tin, quảng bá hình ảnh chân thực đến với các du khách giúp thu hút đông đảo
lượng du khách đến với các điểm tham quan, đặc biệt là các khách du lịch quốc tế đến từ Châu
Âu và Bắc Mỹ.
Nhìn chung thông qua kết quả điều tra, có thể nhận thấy hoạt động DLSTCĐ ở vùng núi
Đông Bắc là hướng tạo sinh kế bền vững cho cộng đồng dân cư do đáp ứng được các yêu cầu
của thị trường, dễ dàng tiếp cận các nguồn vốn đầu tư, có tác động lan tỏa đến các hoạt động
sinh kế khác cũng như góp phần bảo tồn và phát huy giá trị tài nguyên tự nhiên và nhân văn của
địa phương. Tuy nhiên, bên cạnh những kết quả đạt được hoạt động DLSTCĐ của vùng cũng
còn một số biểu hiện chưa bền vững như công tác quy hoạch còn hạn chế, trình độ nhận thức
của một số cộng đồng dân tộc chưa đồng đều, mức độ liên kết giữa các doanh nghiệp du lịch với
cộng đồng địa phương còn kém, mức độ hưởng lợi của người dân từ các hoạt động DLSTCĐ
chưa nhiều, một số tài nguyên tự nhiên và văn hóa bản địa có xu hướng bị suy thoái. Các hình
thức quảng bá, xúc tiến và truyền thông đến du khách còn nghèo nàn và đơn điệu.
2.3.2. Giải pháp phát triển du lịch sinh thái dựa vào cộng đồng trở thành sinh kế bền vững
ở vùng núi Đông Bắc
Từ thực tiễn phát triển DLSTCĐ tại các địa phương trong vùng, để tiếp tục nâng cao hiệu
quả phát triển sinh kế bền vững gắn với DLSTCĐ, theo tác giả trong thời gian tới cần tập trung
thực hiện đồng bộ các nhóm giải pháp cơ bản sau:
Thứ nhất, hoàn thiện công tác quy hoạch các điểm DLSTCĐ trên cơ sở khai thác phát huy
các nguồn lực sinh kế của địa phương gắn liền với yêu cầu phát triển bền vững, bảo tồn tôn tạo
tài nguyên du lịch, môi trường sinh thái và bản sắc văn hóa cộng đồng. Trên cơ sở quy hoạch đã
được phê duyệt tiến hành lập các dự án đầu tư phát triển kết cấu hạ tầng, cơ sở vật chất phục vụ
khách du lịch phù hợp với nguyên tắc, nguồn lực sinh kế bền vững và DLSTCĐ, đề cao vai trò
cộng đồng trong tham gia thực hiện các dự án quy hoạch.
Thứ hai, xây dựng cơ chế tham gia của các bên liên quan trong hoạt động DLSTCĐ. Gắn
kết lợi ích của cộng đồng trong phát triển sinh kế liên quan đến DLSTCĐ trong đó nhấn mạnh
đến các nguyên tắc bảo vệ lợi ích cho cộng đồng như: (i) Mang lại lợi ích kinh tế cho cộng đồng
địa phương; (ii) Bảo tồn các giá trị văn hóa-xã hội của cộng đồng; (iii) Gia tăng phúc lợi cho
cộng đồng địa phương. Ngoài ra, Nhà nước cần có cơ chế và khuyến khích các doanh nghiệp
mang lại lợi ích cho cộng đồng thông qua các chính sách giảm thuế, chính sách ưu đãi đầu tư
Thứ ba, vận động chính sách để thông qua Ngân hàng chính sách, xã hội và những tổ chức
đoàn thể, như Hội Phụ nữ, Hội Nông dân thực hiện những chương trình cho vay linh động với
nhiều cơ thế linh hoạt và theo yêu cầu khách hàng cho các nhóm đối tượng khác nhau phục vụ
phát triển du lịch, nâng cao vai trò phụ nữ trong phát triển kinh tế và cộng đồng.
Thứ tư, hỗ trợ công tác đào tạo nghề cho cộng đồng. Tăng cường hướng dẫn cộng đồng dân
cư bản địa đầu tư, kinh doanh các dịch vụ du lịch theo tiêu chuẩn để nâng cao hiệu quả đầu tư.
Công tác hỗ trợ và đào tạo nghề cho cộng đồng dân cư cần có sự tham gia tích cực của các bên
liên quan bao gồm nhà nước, ban ngành, doanh nghiệp và hộ dân cư với nội dung đào tạo tập
trung vào các kĩ năng hướng dẫn, nấu ăn, quản lí và điều hành hoạt động DLSTCĐ, ngoại ngữ
Phát triển du lịch sinh thái dựa vào cộng đồng hướng tạo sinh kế bền vững cho đồng bào...
151
Thứ năm, để DLSTCĐ trở thành một hoạt động sinh kế bền vững cho các địa phương cần
tập trung định hình sản phẩm du lịch phù hợp, đa dạng hóa, nâng cao chất lượng sản phẩm du
lịch đáp ứng nhu cầu của du khách: (i) Các địa phương cần định hình rõ sản phẩm du lịch (tham
quan, nghiên cứu, học tập, nghỉ dưỡng) phù hợp với các yếu tố về tài nguyên du lịch tự nhiên,
tài nguyên du lịch văn hóa, bảo vệ môi trường tự nhiên. Hạn chế các yếu tố tác động tới biến đổi
khí hậu; (ii) Đa dạng hóa sản phẩm du lịch (du lịch nghỉ dưỡng, du lịch du khảo đồng quê, du
lịch tự nhiên, du lịch văn hóa, nghiên cứu khoa học, học tập...); (iii) Khôi phục phát huy các
ngành nghề sản xuất truyền thống của nhân dân địa phương để sản xuất các mặt hàng thủ công
mỹ nghệ, hàng lưu niệm, hàng tiêu dùng phục vụ nhu cầu mua sắm của nhân dân và du khách;
(iv) Nâng cao chất lượng sản phẩm du lịch (nâng cao tính hấp dẫn của các điểm tham quan, các
chương trình, tour du lịch, nâng cao chất lượng dịch vụ phục vụ nhu cầu ăn nghỉ, đi lại, thuyết
minh, hướng dẫn, thưởng thức văn hóa bản địa...) của du khách; (v) Tăng cường liên kết các điểm
tham quan du lịch trong vùng và các địa phương bạn để xây dựng các chương trình DLSTCĐ
chuyên đề tạo điều kiện cho du khách tìm hiểu, khám phá các sản phẩm du lịch mới lạ, hấp dẫn và
(vi) Đẩy mạnh công tác quảng bá cho DLSTCĐ trên các phương tiện thông tin đại chúng.
3. Kết luận
Phát triển DLSTCĐ đã và đang góp phần tích cực trong việc thúc đẩy sự phát triển sinh kế
bền vững cho cộng đồng dân cư vùng núi Đông Bắc nói riêng và cả nước nói chung. Khảo sát
cho thấy DLSTCĐ góp phần tạo nguồn thu bền vững cho cộng đồng dân cư của các tỉnh vùng
núi Đông Bắc, đồng thời bảo tồn và phát triển bền vững các tài nguyên tự nhiên và văn hóa bản
địa của địa phương. Để tiếp tục nâng cao hiệu quả các hoạt động sinh kế gắn với DLSTCĐ các
địa phương cần làm tốt và việc thực hiện đồng bộ các mặt từ công tác quy hoạch gắn với cộng
đồng, đẩy mạnh việc mang lại lợi ích của cộng đồng trong phát triển DLSTCĐ, tổ chức các mô
hình quản lí phù hợp, công tác đào tạo nghề cho cộng đồng, nâng cao trách nhiệm của các doanh
nghiệp đối với cộng đồng và các mặt công tác khác.
TÀI LIỆU THAM KHẢO
[1] Dương Đình Hiền, Tổng quan về phát triển du lịch các tỉnh vùng Đông Bắc và những vấn
đề đặt ra,
nhung-van-de-dat-ra/ (truy cập ngày 15/1/2020).
[2] V.S.Avila Foucat, 2002. Community-based ecotourism management moving towards
sustainability, in Ventanilla, Oaxaca, Mexico Ocean & Coastal Management, Volume 45,
Issue 8, p. 511-529.
[3] Agnes Kiss, 2004. Is community-based ecotourism a good use of biodiversity conservation
funds? Trends in Ecology and Evolution, Volume 19, Issue 5, p. 232-237.
[4] Samantha Jones, 2005. Community-based ecotourism: The Significance of Social Capital,
Annals of Tourism Research, Volume 32, Issue 2, p. 303-324.
[5] Manu, Isaac Kuuder, Conrad-J Wuleka, 2012. Community-based ecotourism and
livelihood enhancement in Sirigu, Ghana, International Journal of Humanities and Social
Science, Volume 2;18.
[6] Trần Thị Mai, 2005. Du lịch cộng đồng - du lịch sinh thái, Tài liệu hướng dẫn do tổ chức
Panda và WWF Greater Mekong phát hành 11/2005, Huế.
[7] Nguyễn Quyết Thắng và Nguyễn Văn Hóa, 2012. Thực tiễn phát triển du lịch sinh thái
cộng đồng - Bài học kinh nghiệm cho vùng du lịch Bắc Trung Bộ, Tạp chí Phát triển Kinh
tế, số 257 (3/2012), tr 3-10.
[8] Nguyễn Quyết Thắng, 2017. Phát triển du lịch sinh thái dựa vào cộng đồng tại một số nước
ASEAN - Bài học kinh nghiệm cho Việt Nam. Tạp chí Kinh tế đối ngoại, số 97 (8/2017), tr.23-34.
Vũ Đình Hòa
152
[9] Phạm Hồng Long, Nguyễn Thị Thanh Kiều, 2019. Du lịch cộng đồng: Hướng tạo và
chuyển đổi sinh kế cho người dân, VNU Journal of Science: Policy and Management
Studies, Vol. 35, No. 2 (2019) 53-63.
[10] Viện Khoa học thống kê, 2005. Một số vấn đề phương pháp luận thống kê, Nxb Thống kê.
[11] Potjana Suansri, 2003. Community Based Tourism Handbook, Mild Publishing,
Responsible Ecological Social Tour-REST.
[12] Häusler Nicole, Strasdas Wolfgang, 2003. Training Manual for Community-Based
Tourism. InWEnt – Internationale Weiterbildung und Entwicklung gGmbH. Zschortau
[13] Tăng Thị Duyên Hồng, Trần Công Khương, Mai Văn Quyển, Trần Văn Dụ, Lê Thanh Hải,
2013. Du lịch sinh thái cộng đồng - Công cụ thích ứng với biến đổi khí hậu: Nghiên cứu điển
hình mô hình DLSTCĐ Giao Xuân. Trung tâm bảo tồn và phát triển cộng đồng, Hà Nội.
[14] World Wildlife Fund International., 2001. Guidelines for community-based eco-tourism
development. Report prepared by the Tourism Company with support from the Rufford
Foundation and the MAVA Foundation.
[15] Chambers, R. and Conway, G.R., 1992. Sustainalbe Rural livelihoods: Practical
Concepts for the 21st Century, Discussion Paper 296, Brighton, UK: Institute of
Development Studies.
[16] Ian Scoones, 1998. Sustainable Rural Livelihoods. A Framework for Analysis. IDS
Working Paper 72.
[17] DFID, 2001. Sustainable Livehoods Framework. Department for International
Development, London.
[18] Bùi Văn Tuấn, 2005. Thực trạng và giải pháp đảm bảo sinh kế bền vững cho cộng đồng
dân cư ven đô Hà Nội trong quá trình đô thị hóa, Tạp chí Khoa học, Đại học Quốc gia Hà
Nội, 31 (5), p. 96-108.
[19] Tine Rossing, 2013. Action Research on Climate-resilient Livelihoods for Land-poor and
Land-less people. CARE International in Vietnam.
[20] Nguyễn Thị Mỹ Hạnh, 2016. Sự tham gia của cộng đồng địa phương trong phát triển du lịch
miền núi: Nghiên cứu điển hình tại Sapa Lào Cai, Luận án tiến sĩ Đại học Kinh tế Quốc dân.
ABSTRACT
Developing community-based eco-tourism creates sustainable livelihoods
for ethnic minorities: Evidence from the Northeast mountains of Vietnam
Vu Dinh Hoa
Academy of Policy and Development
With the goal of sustainable development, community-based ecotourism is considered as
one of the effective tools to improve economic efficiency and contribute to improve the
livelihoods of local communities, then, at the same time contribute to promote indigenous cultural
values as well as natural tourism resources associated with the destination community. Therefore,
developing community-based ecotourism is a priority policy of the Vietnamese Government
today. This paper focuses on analyzing livelihood activities associated with community-based
ecotourism in the Northeast mountainous region, thereby proposing solutions for master planning,
management and linking businesses with the local communities in order to sustainably develop
livelihood activities associated with the community-based ecotourism of the region.
Keywords: Community-based ecotourism, livelihoods, sustainable livelihoods, Northeastern
mountains.
Các file đính kèm theo tài liệu này:
- phat_trien_du_lich_sinh_thai_dua_vao_cong_dong_huong_tao_sin.pdf