Qua việc nghiên cứu đề tài này chúng ta phần nào hiểu thêm được nguồn gốc ra đời của Phật giáo, hệ tư tưởng của Phật giáo và ảnh hưởng của nó đến xã hội và người dân ta, đồng thời hiểu thêm về lịch sử nước ta. Đặc biệt đề tài này cho chúng ta thấy rõ vấn đề có ý nghĩa quan trọng, đó là vấn đề xây dựng hình thành nhân cách và tư duy con người Việt Nam trong tương lai với sự hỗ trợ của những giá trị đạo đức nhân văn của Phật giáo, cũng như một sốtư tưởng tôn giáo khác.
Dù còn những khuyết điểm, hạn chế song chúng ta không thể phủ nhận những giá trị đạo đức to lớn mà Phật giáo đã mang lại. Đặc trưng hướng nội của Phật giáo giúp con người tự suy ngẫm về bản thân, cân nhắc các hành động của mình để không gây ra đau khổ bất hạnh cho người khác. Nó giúp con người sống thân ái, yêu thương nhau, xã hội yên bình. Tuy nhiên, để giáo dục nhân cách đạo đức của thế hệ trẻ thì như thế vẫn chưa đủ. Bước sang thế kỷ XXI, chuẩn mực nhân cách mà một thanh niên cần có đòi hỏi phải hoàn thiện cả về mặt thể xác lẫn tinh thần, phải có đủ khả năng chinh phục cả thế giới khách quan lẫn thế giới nội tâm. Đạo đức thế kỷ XXI do vậy có thể khai thác sự đóng góp tích cực của Phật giáo để xây dựng đạo đức nhân văn toàn thiện hơn, tự giác cao hơn vì sang thế kỷ XXI, bên cạnh sự phát triển kỳ diệu của khoa học, những mâu thuẫn, chiến tranh giành quyền lực rất có thể sẽ nổ ra và dưới sự hậu thuẫn của khoa học, các loại vũ khí sẽ được chế tạo hiện đại, tàn nhẫn hơn, dễ dàng thoả mãn cái ác của vài cá nhân và nguy cơ gây ra sự huỷ diệt sẽ khủng khiếp hơn. Khi đó đòi hỏi con người phải có đạo đức, nhân cách cao hơn để nhận ra được cái ác dưới một lớp vỏ tinh vi hơn, “ sạch sẽ” hơn.
19 trang |
Chia sẻ: aloso | Lượt xem: 2093 | Lượt tải: 1
Bạn đang xem nội dung tài liệu Tiểu luận Những giá trị, hạn chế của Phật giáo và ảnh hưởng của nó ở nước ta hiện nay, để tải tài liệu về máy bạn click vào nút DOWNLOAD ở trên
Lời mở đầu
Cùng với nhu cầu vật chất, thì nhu cầu về văn hoá tinh thần cũng là một nhu cấu thiết yếu của con người. Một phần không thể thiếu trong đời sống tinh thần của xã hội loài người đó là tín ngưỡng tôn giáo. Tôn giáo giúp cuộc sống trở lên cân bằng hơn. Là một tôn giáo lớn, xuất hiện từ rất lâu đời và phát triển khá mạnh mẽ, những giá trị cũng như những ảnh hưởng của phật giáo là điều không thể phủ nhận. Phật giáo là nơi mà con người cảm nhận những giá trị đích thực của cuộc sống, cũng như hướng con người đến những giá trị tốt đẹp chân thiện mỹ. Với những giá trị tư tuởng cũng như ảnh hưởng của phật giáo đến đời sống của con người thì quả là không sai khi chúng ta khẳng định phật giáo là một trong những tôn giáo lớn nhất trên thế giới. Xuất hiện vào khoảng thế kỉ thứ 9 trước công nguyên ở Ấn Độ- một đất nước với bề day lich sử lâu đời và một nền văn hóa lớn- văn hóa sông Ấn. Cùng với sự phát triển của lịch sử, phật giáo cũng phát triẻn không ngừng và nhanh chóng lan rộng khắp nơi. Nhưng đối với một số người thì phật giáo vẫn là cái gì đó hết sức bí ẩn hay huyền bí va có cái nhìn không đúng về phật giáo. Vì những lí do trên mà em chọn đề tài này hy vọng bản thân em cũng như mọi người có thêm những hiểu biết về phật giáo. Cũng qua việc tìm hiểu đề tài này em mong muốn góp phần thêm vào việc giúp mọi người có cái nhìn khách quan khoa học về tôn giáo nói chung và về phật giáo nói riêng. Thấy rõ những giá trị tư tưởng cũng như những mặt hạn chế , từ đó có cái nhìn đúng đắn hơn về phật giáo. Em rất mong có được sự giúp đỡ của các thầy cô để em có thể hoàn thành tốt đề tài này.
Những giá trị, hạn chế của phật giáo và ảnh hưởng của nó ở nước ta hiện nay.
NỘI DUNG
1-Sự-hình thành phát triển , và những nội dung cơ bản về triết lý bản thể , nhân sinh.
Đạo phật ra đời vào khoảng thế kỉ thứ 6 trước công nguyên và người sáng lập là Thích- Đạt- Đa, sau này ông được tôn xưng với nhiều danh hiệu như: Như Lai, Phật Tổ, Đức Thế Tôn… nhưng khá phổ biến là “Thích Ca Muni”. Sau khi ra đời ở Ấn Độ, đạo phật được lưu hành rộng rãi ở các quốc gia trong khu vực Á- Phi , gần đây được truyền tới các nước Âu- Mỹ. Trong quá trình truyền bá của mình, đạo phật đã kết hợp với rất nhiều tông phái và học phái, có tác động vô cùng quan trọng với đời sống xã hội và văn hoá của rất nhiều quốc gia.
Phật giáo nhìn nhận thế giới tự nhiên cũng như nhân sinh bằng sự phân tích nhân- quả. Theo phật giáo, nhân- quả là một chuỗi liên tục không gián đoạn và không hỗ loạn, có nghĩa là nhân nào quả ấy. Mối quan hệ nhân quả này phật giáo thường gọi là nhân duyên với ý nghĩa là một kết quả của nguyên nhân nào đó sẽ là nguyên nhân của một kết quả khác.
Về giới tự nhiên, bằng sự phân tích nhân quả, Phật giáo cho rằng không thể tìm ra một nguyên nhân đầu tiên cho vũ trụ, nghĩa là không có một đấng tối cao nào sáng tạo ra vũ trụ. Cùng với sự phủ định Brahman, là quan điểm vô thường.
Quan điểm “vô ngã” cho rằng vạn vật trong vũ trụ chỉ là sự “giả hợp” do hội đủ nhân duyên nên thành ra”co”. Ngay bản thân sự tồ tại của thực thể con người chẳng qua là do” ngũ uẩn” hội tụ lại.
Quan điểm vô thường cho rằng vạn vật biến đổi vô cùng theo chu trình bất tận: sinh- trụ- dị- diệt. Vậy thì “có có”- “không không” luân hồi bất tận “ thoáng có”, “thoáng không”, cái còn thì chẳng còn, cái mất thì chẳng mất.
Về nhân sinh quan, phật giáo đặt vấn đề tìm kiếm mục tiêu nhân sinh ở sự “giải thoát”khỏi vòng luân hồi “ nghiệp báo” để đạt đến trạng thái tồn tại Niết bàn. Nội dung triết học nhân sinh tập trung trong thuyết tứ đế.
2-Những giá trị và hạn chế
2.1. Những giá trị
2.1.1. Giá trị tư tưởng của Tứ Đế:
Nội dung triết học nhân sinh của phật giáo tập trung ở bốn luận điểm gọi là tứ diện đế. Bốn luận điếm này được phật giáo coi là bốn chân lý vĩ đại về cuộc sống nhân sinh cho bất cứ cuộc sống nhân sinh nào thuộc đẳng cấp nào.
Luận điểm thứ nhất (khổ đế): Sự thật nơi cuộc sống nhân sinh không có gì khác ngoài sự đau khổ, ràng buộc hệ luỵ, không có tự do. Đó là 8 nỗi khổ trầm lâm bất tận mà ai cũng phải gánh chịu: Sinh, Lão, Bệnh, Tử, Thụ biệt ly (yêu thương chia lìa), Oán tăng hội ( oán ghét nhau mà phải sống với nhau), Sở cầu bất đắc (cái mong mà không đạt được) và ngũ thụ uẩn (5 yếu tố vô thường nung nấu làm khổ)
Luận điểm thứ hai (nhân đế): Là luận điểm giải thích những nguyên nhân sự thật đau khổ nơi cuộc sống nhân sinh. Đó là 12 nguyên nhân (thập nhị nhân duyên). Trong 12 nhân duyên ấy thì “vô minh” là nguyên nhân thâu tóm tất cả. Bởi vậy diệt trừ vô minh là diệt trừ tận gốc sự đau khổ nhân sinh. Dưới góc độ nhận thức, vô minh là “ngu tối” thiếu giác ngộ chân lý.
Luận điểm thứ ba (Diệt đế) : Là luận điểm về khả năng có thể tiêu diệt được sự khổ đau nơi cuộc sống nhân sinh , đạt tới trạng thái Niết bàn, cứu cánh cửa hành động tự do. Luận điểm này cũng bộc lộ tinh thần lạc quan tôn giáo của phật giáo, cũng thể hiện khát vọng nhân bản của nó muốn hướng con người đến niềm hạnh phúc “tuyệt đối”, khát vọng chân chính của con người tới Chân- Thiện- Mỹ.
Luận điểm thứ tư (Đạo đế): là luận điểm về con đường thể hiện sự diệt khổ, đạt tới giải thoát. Đó không phải con đường sử dụng bạo lực mà là con đường tu đạo thực chất con đường nay là hoàn thiện đạo đức cá nhân. Sự giải phóng mang ý nghĩa của sự thực hiện cá nhân, không mang ý nghĩa của những phong trào cách mạng hay cải cách xã hội. Đây là nét đặc biệt của tinh thần giải phóng nhân sinh của phật giáo.
2.1.2-Tư tuởng nhân bản hướng thiện
Phật giáo cho con người là hơn cả vì có thể thực hiện được tất cả sự tốt đẹp để có thể sống hài hòa. Để giáo dục đạo Phật đã đưa ra bốn chân lý kỳ diệu, với yếu tố biện chứng, kết cấu chặt chẽ khi đưa ra lý thuyết “ngũ uẩn”, chỉ rõ căn nguyên của khổ đau là do thâm, sân , si cùng với lý luận về thập nhị nhân duyên, đồng thời khẳng định con đường diệt khổ đó là “trung đạo”, “bát chính đạo”... chứa đựng sự lý đầy thuyết phục và hướng con người đến nếp sống thiện lánh xa cái ác. Dạy con người sống cảm thông, hỷ xả với nhau một cách hòa mục. Vị tha dạy con người sống vì người khác, bao dung độ lượng đó là phương pháp giúp con người đạt được đức hạnh. Đây là động lực nảy sinh mọi điều tốt lành.
Phật giáo khẳng định tất cả mọi người đều có “Phật tính” sẽ đạt được nếu thực hành đúng theo giáo lý trao dồi đạo đức trong cuộc sống của chính mình sẽ được hạnh phúc.
Từ đó ta thấy giá trị tinh thần đạo đức toàn diện của giáo dục Phật giáo là trình bày sự thật về những mối tương quan giữa sự vật hiện hữu trong cuộc đời để giúp con người có được chính kiến hòng tạo lập cuộc sống của mình và chuyển đổi hoàn cảnh, để có thể chinh phục và cảm hóa được mọi người xung quanh.
Xây dựng một xã hội văn minh và tự do
Thế giới này đang sôi sục chiến tranh, mọi bảng giá trị hầu như được con người quy chiếu bằng thước đo đồng tiền. Thái độ “chấp thủ” của từng cá nhân ngày càng nhân lên, thay vì “xả ly” họ lại tự trói mình bằng gông cùm trong hiện hữu. Con người hiện đại ít nhiều đã tự đánh mất phẩm chất cao quý của mình để chạy theo lợi nhuận.
Dù vậy, Đạo Phật đã dạy một đời sống tốt đẹp không chỉ tạo bằng thức ăn ngon, áo mặc đẹp, mái nhà xinh xắn, mà còn được sinh động bởi ý định trong sạch, một lòng từ bi không giáo điều cũng không triết lí bác học. Mà đó là lòng kính trọng phẩm giá quyền lợi của mọi người. Để hết chiến tranh, xây dựng xã hội văn minh, con người phải hết tham lam, thù hận cố chấp. Muốn sống hòa bình an lạc, con người phải có tình thương và hiểu biết. Hòa bình không thể có được chỉ bằng cầu nguyện, ký tên, hay hội thảo kêu gọi suông mà phải làm sao cho mọi người tỉnh thức và chuyển hóa. Những lời kêu gọi đó hết sức có giá trị và nhắc nhở cảnh tỉnh nhân loại hãy đoàn kết góp phần tích cực vào công cuộc giữ gìn hòa bình.
Mặt khác trong điều kiện sản xuất chưa phát triển mạnh của xã hội, nhu cầu vật chất ngày càng cao, nên cuộc sống con người gặp khó khăn, nên cái khổ vẫn là điều tất yếu, đôi khi con người cảm thấy bi quan thất vọng. Do vậy, sự giải thích cuộc đời con người chỉ quẩn quanh trong nổi khổ “nhân sinh là khổ” hết sức có ý nghĩa. Việc đưa ra con đường diệt khổ, tự giải thoát mà không chờ bất kỳ cứu nhân độ thế nào đã trở thành tư tưởng giáo dục đầy khích lệ hấp dẫn, mang tính nhân văn sâu sắc.
Tư tưởng giáo dục này cũng có ý nghĩa quan trọng trong công cuộc đổi mới của Việt Nam, nhằm xây dựng một nền văn hóa tiên tiến đậm đà bản sắc dân tộc, mà trong đó quần chúng nhân dân là hạt nhân cơ bản để xây dựng nên tòa lâu đài văn minh của xã hội, đem lại hòa bình cho toàn thể nhân dân ta.
2.1.3-Tư tưởng lớn, tiến bộ: Chúng sinh bình đẳng
a) Bình đẳng giữa người với người
“Tăng nhất A hàm kinh” cho rằng 4 hạng người (“Tứ chủng tính”) trong xã hội Ấn Độ cổ là Bà La Môn, Sát Đế Lợi, Khuyển Xá và Thủ Đà La nên bình đẳng với nhau, phản đối dựa vào chủng tính và đạo đức, sự nông sâu về trí tuệ để đánh giá thành tích của con người;
Đẳng cấp để bàn luận sự cao quý, hạ tiện, cao thấp của con người; nhấn mạnh phải dựa vào sự cao thấp về trì tố chất, nâng cao đạo đức, trí tuệ để tiến lên cõi lý tưởng của đời người. Bình đẳng tứ chủng tính của PG thể hiện tư tưởng bình đẳng nhân quyền, là phong trào nhân quyền đặc biệt phản đối sự phân biệt chủng tính và áp bức giai cấp, nó nhất trí với yêu cầu bình đẳng nhân quyền của xã hội hiện đại.
b) Bình đẳng chúng sinh
Thông thường PG coi 9 giới từ Bồ Tát tới địa ngục (trong 10 giới không kể Phật) nhất là lục đạo từ Trời đến địa ngục, là chúng sinh. PG cho rằng chúng sinh khác nhau tuy có tính khác biệt nhưng bản chất sinh tồn và sinh mệnh của chúng sinh thì bình đẳng; PG đặc biệt nhấn mạnh mọi chúng sinh đều có Phật tính. Kinh Niết Bàn khẳng định mọi chúng sinh đều có Phật tính, tức là bình đẳng với nhau về nguyên nhân, căn cứ và khả năng thành Phật.
c) Bình đẳng giữa chúng sinh với Phật
PG tuyên truyền tư tưởng “sinh Phật bất nhị, sinh Phật nhất như”, cho rằng chúng sinh và Phật, về bản chất đều có đủ Chân như Phật tính; chúng sinh mê vọng hoàn toàn không diệt Chân như Phật tính; Phật giác ngộ cũng hoàn toàn không tăng thêm Chân như Phật tính, mà đều như nhau, có khả năng thành Phật. Nói theo ý nghĩa đó thì chúng sinh và Phật là bình đẳng bất nhị. Điều này khác hẳn với cách nói của tôn giáo khác, coi “nhân thần vi nhị” (người và thần là hai thể khác nhau), nói người là do thần tạo ra hoặc từ thần mà ra.
d) Bình đẳng giữa chúng sinh với vô tình
“Vô tình” tức là không có ý thức tình cảm, là thứ không có tính tinh thần. Như Thiên Đài tông của PG Trung Quốc tuyên truyền thuyết “Vô tình hữu tính”, cho rằng cây cỏ, núi sông đất cũng có Chân như Phật tính, mọi thứ trong thiên nhiên đều là thể hiện của Phật tính. Xét về điểm cùng có Phật tính như nhau, thì vật vô tình và chúng sinh không có khác biệt bản chất, bình đẳng vô nhị với nhau. Cần nói đây là sự xác nhận tôn nghiêm đối với các sinh vật và vô sinh vật trong giới tự nhiên, là sự kính trọng đối với muôn vật.
Quan niệm bình đẳng của PG dựa trên học thuyết Duyên Khởi, xây dựng trên sự bình đẳng Nhân Quả. Chúng sinh và Phật đều như nhau cùng có Chân như Phật tính, bình đẳng về mặt nguyên nhân thành Phật, chúng sinh và Phật đều có khả năng thành tựu Phật quả, tiến lên cõi Niết Bàn lý tưởng cao nhất, là sự bình đẳng về mặt kết quả. Chúng sinh và Phật bình đẳng Nhân Quả, không có gì khác biệt. Tư tưởng bình đẳng Nhân Quả này của PG là nói về khả năng, có tính phi hiện thực, nó cung cấp cơ sở lý luận cho thuyết giải thoát.
Quan niệm bình đẳng của PG thể hiện sự thống nhất sinh mệnh quan, tự nhiên quan và lý tưởng giá trị quan. Quan niệm bình đẳng cận đại coi trọng bình đẳng nhân quyền, nó có mối quan hệ bổ sung với quan niệm bình đẳng về mặt giải thoát con người do PG đề xướng.
2.1.4- Điểm tương đồng giữa phật giáo và khoa học
Những quan điểm về vũ trụ dựa trên khuôn mẫu toàn ký đã là những quan niệm đặc thù của phật giáo từ bao thế kỷ trước đây. Thật vậy quan điểm về Chân Không Diệu Hữu, hay quan điểm về Chân Đế và Tục Đế không khác gì quan niệm toàn ký của Bohm. Trong kinh Hoa Nghiêm chúng ta thấy khuân mẫu toàn ký và những quan điểm của Pribam và Bohm thực sự đã chậm mất 25 thế kỷ. Kinh Hoa Nghiêm là bộ kinh Đại thừa, là vua trong các kinh với nội dung siêu việt luân hùng vĩ, tráng lệ nguy nga, thể hiện pháp luân, tư tưởng và tâm nguyện của Phật.
Tư tưởng Hoa Nghiêm trình bày vạn pháp do tâm sanh. Tâm là thực thể của vạn pháp. Tâm vọng thì vạn pháp hoạt hiện sai biệt, hình hình sắc sắc, trùng trùng duyên khởi, cái này có cái kia và ngược lại, như lưới đế châu. Xét cho kĩ thì quan niệm toàn ký trong khoa học chỉ có tác dụng giải thích một số khúc mắc trong khoa học một cách đại cương trong khi quan niệm về tương thông, tương túc, hay dung thông vô ngại bao trùm mọi pháp giới. Nhận thức của phật giáo và khoa học có những điểm tương đồng như: Nhận thức trong đường lối mang lợi ích. Đó là nhận thức với một giá trị thiết thực, thật sự hữu dụng, thay vì phục vụ , cố thoả mãn giác quan hoặc làm mất tác dụng của giác quan. Nhận thức theo quan điểm ấy có thể sử dụng tất cả những kinh nghiệm thích hay không thích.
2.2-Hạn chế của phật giáo
Hạn chế thứ nhất của Phật giáo là tiếp cận thế giới, con người với cái nhìn bi quan, thương cảm (đương nhiên mặt tích cực là từ bi hỉ xả vô lượng vô biên của Phật pháp). Bản thân Tứ diệu đế là sự minh chứng rõ nhất cho điều này khi tiền đề đầu tiên của Tứ diệu đế chính là Khổ đế. Chúng ta sinh ra đời, phải tiếp xúc, chịu đựng cái thế giới này đã là khổ rồi.
Tất nhiên, tiếp cận dưới góc nhìn vô thường, vô ngã của Phật giáo thì tất cả mọi sự cố chấp, tham luyến của con người đều là nguyên nhân hàng đầu của sự khổ cả. Song, với góc nhìn của một con người, đang sống và đang tồn tại, đang ăn và hít thở không khí... thì không phải lúc nào cũng cần tới sự tư duy thấu triệt và cực đoan như thế. Không thể chối cãi rằng chúng ta tồn tại và phấn đấu không đơn thuần vì bản năng sinh tồn, mà còn vì để cho sự tồn tại của mình, trong dòng chảy vô thường của sự sống sao cho có ý nghĩa. Chúng ta phấn chấn, hạnh phúc, hồ hởi khi sự tồn tại của chúng ta được ghi nhận và thừa nhận về ý nghĩa.
Thứ hai, hạn chế nữa của Phật giáo là để ra phương thức giải quyết tất cả những nỗi khổ đó đều xuất phát từ ý thức, tâm linh, từ sự rèn tập tính tình, từ sự diệt dục. Tức là, xét từ phía góc độ sống tích cực, đã quay lưng lại với hiện thực và để cho con người tuyệt giao với hiện thực bằng cách tự triệt tiêu tất cả lòng ham sống của bản thân. Đó là cách lựa chọn của Phật giáo.Trong khi các triết thuyết khác, người ta lại cố gắng tìm cách tích cực hóa mối quan hệ giữa con người với thế giới, như con người có khả năng cải tạo thế giới theo những mong muốn của chính mình.
Bên cạnh đó phật giáo cũng còn một số hạn chế: Phật giáo chỉ thấy cá nhân con người mà không thấy xã hội con người, chỉ thấy con người nói chung ma không thấy con người thuộc các giai cấp đối kháng nhau trong xã hội trước đây, không thừa nhận sự đấu tranh giai cấp trong xã hội. Do đó không thấy được nguyên nhân xã hội đưa đến sự khổ ải của con người, không thấy được sự cần thiết phải đấu tranh chống áp bức, bóc lột vì thế quan niệm từ bi bác ái trong một số trường hợp bất lợi cho sự nghiệp đấu tranh giải phóng giai cấp, chống áp bức. Hơn thế nữa quan điểm tư duy của phật giáo là quan điểm duy tâm thần bí. Quan điểm này khiến người ta không hướng vào hiện tại, mà hướng vào nghiệp vào quả báo, vào thần linh để mong được phù hộ độ trì. Và khi tư duy như vậy không cần gì đến sự tìm tòi và khám phá, sáng tạo và hành động.
3-Ảnh hường của phật giáođến nước ta trong giai đoạn hiện nay.
3.1-Về mặt tư tưởng và đạo lý
Tư tưởng hay đạo lý căn bản của Phật Giáo là đạo lý Duyên Khởi, Tứ Diệu Đế và Bát chánh Đạo. Ba đạo lý này là nền tảng cho tất cả các tông phái phật giáo, nguyên thủy cũng như Đại Thừa đã ăn sâu vào lòng của người dân Việt.
Đạo lý Duyên Khởi là một cái nhìn khoa học và khách quan về thế giới hiện tại. Duyên khởi nghĩa là sự nương tựa lẫn nhau mà sinh tồn và tồn tại. Không những các sự kiện thuộc thế giới con người như thành, bại, thịnh, suy mà tất cả những hiện tượng về thế giới tự nhiên như cỏ, cây, hoa, lá cũng điều vâng theo luật duyên khởi mà sinh thành, tồn tại và tiêu hoại. Có 4 loại duyên cần được phân biệt: thứ nhất là Nhân Duyên. Có thể gọi là điều kiện gần gũi nhất, như hạt lúa là nhân duyên của cây lúa. Thứ hai là Tăng Thượng Duyên tức là những điều kiện có tư liệu cho nhân duyên ví như phân bón và nước là tăng thượng duyên cho hạt lúa. Thứ ba là Sở Duyên Duyên tức là những điều kiện làm đối tượng nhận thức, thứ tư là Đẳng Vô Gián Duyên tức là sự liên tục không gián đoạn, cần thiết cho sự phát sinh trưởng thành và tồn tại.
Luật nhân quả cần được quán sát và áp dụng theo nguyên tắc duyên sinh mới có thể gọi là luật nhân quả của Đạo Phật, theo đạo lý duyên sinh, một nhân đơn độc không bao giờ có khả năng sinh ra quả, và một nhân bao giờ cũng đóng vai trò quả, cho một nhân khác. Về giáo lý nghiệp báo hay nghiệp nhân quả báo của Đạo Phật đã được truyền vào nước ta rất sớm. Giáo lý này đương nhiên đã trở thành nếp sống tín ngưỡng hết sức sáng tỏ đối với người Việt Nam có hiểu biết, có suy nghĩ. Người ta biết lựa chọn ăn ở hiền lành, dù tối thiểu thì đó cũng là kết quả tự nhiên âm thầm của lý nghiệp báo, nó chẳng những thích hợp với giới bình dân mà còn ảnh huởng đến giới trí thức. Có thể nói mọi người dân Việt điều ảnh hưởng ít nhiều qua giáo lý này. Vì thế, lý nghiệp báo luân hồi đã in dấu đậm nét trong văn chương bình dân, trong văn học chữ nôm, chữ hán, từ xưa cho đến nay để dẫn dắt từng thế hệ con người biết soi sáng tâm trí mình vào lý nhân quả nghiệp báo mà hành động sao cho tốt đẹp đem lại hòa bình an vui cho con người. Thậm chí trẻ con mười tuổi cũng tự nhiên biết câu: "ác giả ác báo". Chúng phát biểu câu rất đúng hoàn cảnh sự việc xảy ra cho đối phương, hay "chạy trời không khỏi nắng". Mặt khác họ hiểu rằng nghiệp nhân không phải là định nghiệp mà có thể làm thay đổi, do đó họ tự biết sửa chữa, tu tập cải ác tùng thiện. Sống ở đời, đột nhiên những tai họa, biến cố xảy ra cho họ, thì họ nghĩ rằng kiếp trước mình vụng đường tu nên mới gặp khổ nạn này. Không than trời trách đất, cam chịu và tự cố gắng tu tỉnh để chuyển hóa dần ác nghiệp kia
Đạo lý ảnh hưởng nhất là giáo lý từ bi, tinh thần hiếu hòa, hiếu sinh của phật giáo đã ảnh hưởng và thấm nhuần sâu sắc trong tâm hồn của người Việt. Đều này ta thấy rõ qua con người và tư tưởng của Nguyễn Trải (1380-1442), một nhà văn, nhà chính trị, nhà tư tưởng việt Nam kiệt xuất, ông đã khéo vận dụng đạo lý Từ Bi và biến nó thành đường lối chính trị nhân bản đem lại thành công và rất nổi tiếng trong lịch sử nước Việt.
3.2- Ảnh hưởng Phật Giáo qua quá trình hội nhập văn hóa Việt Nam
Phật Pháp là bất định pháp, luôn luôn uyển chuyển theo hoàn cảnh và căn cơ của chúng sanh để hoàn thành sứ mạng cứu khổ của mình. Với tinh thần nhập thế tùy duyên bất biến mà Đạo Phật đã tạo cho mình một sức sống vô biên, vượt qua những ngăn cách của địa lý, văn hóa, tôn giáo, ý thức hệ, thời gian ,không gian…. Tinh thần tuỳ duyên là tự thay đổi với hoàn cảnh để có thể tiếp độ chúng sanh, tính bất biến là giải thoát ra khỏi mọi đau khổ, sinh tử luân hồi. Tuy nhiên Phật Giáo vẫn luôn luôn hòa nhập với tất cả các truyền thống văn hóa tín ngưỡng của các nước trên thế giới. Khi du nhập vào một quốc gia có một sắc thái sống riêng biệt, đặc thù, như Trung Hoa, một quốc gia có nền tư tưởng đông phương khổng lồ, khi Phật Giáo truyền vào thì nền văn minh này đã phát triển tới đỉnh cao của nó, mà trong lịch sử triết học gọi là Bách Gia Chu Tử (15), hàng trăm nhà tư tương đề xướng học thuyết của mình
Ảnh hưởng Phật Giáo qua sự dung hòa với các tín ngưỡng truyền thống:
Khi được truyền vào Việt Nam, Phật Giáo đã tiếp xúc ngay với các tín ngưỡng bản địa, do vậy đã kết hợp chặt chẽ với các tín ngưỡng này. Biểu tượng chùa Tứ Pháp (17) thực ra vẫn chỉ là những đền miếu dân gian thờ các vị thần tự nhiên Mây, Mưa, Sấm, Chớp và thờ Đá. Lối kiến trúc của chùa chiền Việt Nam là tiền Phật hậu Thần cùng với việc thờ trong chùa các vị thần, các vị thánh, các vị thành hoàng thổ địa và vị anh hùng dân tộc.. Chính vì tinh thần khai phóng này mà về sau phát sinh những hậu quả mê tín dị đoan bên trong Phật Giáo như xin xăm, bói quẻ, cầu đồng.. các nhà nghiên cứu nước ngoài rất ngạc nhiên khi thấy Phật Giáo Việt Nam dung nạp dễ dàng các tín ngưỡng đa thần của bản địa trong khi các quốc gia trong vùng thì không có (19). Có nên gạt bỏ loại hình tín ngưỡng truyền thống này ra khỏi Phật Giáo không? Vẫn là một vấn đề rất tế nhị, tuy nhiên, ta phải thừa nhận rằng tinh thần dung hòa và khai phóng của Phật Giáo Việt Nam là một trong những nét đặc trưng đáng chú ý.
Ảnh hưởng Phật Giáo qua sự dung hòa với các tôn giáo khác:
Đó là kết quả của sự phối hợp và kết tinh của Đạo Phật với đạo Nho và đạo Lão, được các nhà vua thời Lý công khai hóa và hợp pháp hóa. Chính vì đặc tính dung hòa và điều hợp này mà Phật Giáo Việt Nam đã trở thành tín ngưởng truyền thống của dân tộc Việt. Nó chẳng phải Phật giáo Ấn Độ hay Trung Hoa, Tiểu Thừa hay Đại Thừa, mà nó là tất cả những khuynh hướng tâm linh của người dân Việt. Nó thực ra là cái "Đồng Qui Nhi Thù Đồ", cùng về một đích mà đường lối khác nhau, chính tinh thần khai phóng của Phật Giáo Việt Nam đã kết tinh lấy Chân, Thiện, Mỹ làm cứu cánh để thực hiện. Nho giáo thực hiện cứu cánh ấy bằng con đường Thiện, tức là hành vi đạo đức để tới chỗ nhất quán với Mỹ và Chân. Đạo giáo thực hiện cứu cánh ấy bằng con đường Mỹ, tức là tâm lý nghệ thuật để tới chỗ nhất quán với Thiện và Chân. Phật giáo thực hiện cứu cánh ấy bằng con đường trí tuệ giác ngộ để đạt tới chỗ nhất quán Chân, Thiện, Mỹ. Đó là thực tại Tam Vi Nhất của tinh thần tam Giáo Việt Nam. Trong nhiều thế kỷ hình ảnh tam giáo tổ sư với Phật Thích Ca ở giữa, Lão Tử bên trái và Khổng Tử bên phái đã in sâu vào tâm thức của người dân Việt.
2.3 ¶nh hëng cña PhËt gi¸o tíi thÕ hÖ trÎ.
Ngµy nay ë níc ta PhËt gi¸o kh«ng cßn ë vÞ trÝ chÝnh thèng Nhµ trêng ë c¸c cÊp häc phæ th«ng kh«ng cã ch¬ng tr×nh gi¶ng d¹y lÞch sö, triÕt lý, ®¹o ®øc PhËt gi¸o mét c¸ch hÖ thèng. Sè gia ®×nh PhËt tö còng kh«ng cßn ®«ng nh tríc ®©y. Sinh viªn c¸c trêng §¹i häc chØ nhËn ®îc rÊt Ýt kiÕn thøc s¬ bé vÒ PhËt gi¸o th«ng qua bé m«n “lÞch sö triÕt häc Ph¬ng §«ng”, trõ nh÷ng khoa chuyªn ngµnh TriÕt häc. V× thÕ phÇn lín nh÷ng hiÓu biÕt cña chóng ta vÒ PhËt gi¸o tríc hÕt lµ chÞu ¶nh hëng tù nhiªn cña gia ®×nh, sau ®ã lµ tõ b¹n bÌ, thÇy c« vµ nh÷ng mèi quan hÖ x· héi kh¸c. Trong ®ã ¶nh hëng cña gia ®×nh cã t¸c ®éng lín lªn mçi chóng ta. NÕu trong mçi gia ®×nh mäi ngêi ®Òu theo ®¹o phËt hoÆc kh«ng theo mét t«n gi¸o nµo nhng vÉn gi÷ tËp tôc quan träng ®i lÔ chïa vµo nh÷ng ngµy ©m quan träng nh ngµy TÕt, lÔ, r»m ... Ngêi giµ thêng nãi chuyÖn víi con ch¸u vÒ §øc PhËt, Bå T¸t, vÒ ®¹o lý lµm ngêi dùa vµo c¸c gi¸o lý PhËt gi¸o. Nh÷ng suy nghÜ quan niÖm nµy cã thÓ phai nh¹t, thËm chÝ ®i ngîc l¹i khi ta gÆp mét trµo lu t tëng míi, ®em l¹i mét thÕ giíi quan míi tõ trong m«i trêng gia ®×nh chóng ta phÇn nµo ®ã chÞu ¶nh hëng cña ®¹o phËt nhng kh«ng s©u s¾c nh c¸c triÒu ®¹i tríc vµ môc ®Ých t×m ®Õn §¹o phËt kh«ng cßn mang tÝnh híng ®¹o ch©n chÝnh nh tríc kia n÷a. Do nhiÒu nguyªn nh©n nhng tríc hÕt do sù x©m nhËp cña nhiÒu trµo lu t tëng, häc thuyÕt Ph¬ng T©y vµo níc ta c¸ch ®©y vµi ba thÕ kû. §Æc biÖt lµ sù gi¸c ngé lý luËn M¸c - Lªnin, chñ nghÜa céng s¶n cña giai cÊp c«ng nh©n vµ quÇn chóng nh©n d©n lao ®éng ®· t¹o tiÒn ®Ò x©y dùng hÖ thèng t tëng, nguyªn t¾c hµnh ®éng cho phong trµo c¸ch m¹ng cña nh©n d©n ViÖt Nam, lÊy ®ã lµm vò khÝ chÝnh trÞ kÕt hîp víi ®Êu tranh vò trang. §¶ng ta rÊt chó träng viÖc truyÒn b¸ häc thuyÕt nµy cho quÇn chóng nh©n d©n nhÊt lµ ®èi tîng thanh thiÕu niªn, nh÷ng ngêi chñ t¬ng lai cña ®Êt níc. ChÝnh v× vËy, thanh thiÕu niªn, chóng ta ngµy nay khi rêi ghÕ nhµ trêng ®îc trang bÞ kh«ng nh÷ng kiÕn thøc ®Ó lµm viÖc mµ cßn c¶ kiÕn thøc vÒ lý luËn chÝnh trÞ. §iÒu nµy gióp ta nhËn thøc ®îc vÒ c¬ b¶n gi÷a m« h×nh lý tëng nh©n ®¹o cña PhËt gi¸o vµ chñ nghÜa céng s¶n lµ: Mét bªn lµ duy t©m, mét bªn duy vËt. Mét bªn diÖt dôc triÖt ®Ó b»ng ý chÝ vµ coi dôc lµ c¨n nguyªn cña mäi téi lçi, bªn kia th× cè g¾ng tho¶ m·n nhu cÇu ngµy cµng t¨ng cña con ngêi b»ng lao ®éng víi n¨ng suÊt vµ chÊt lîng cao nh»m c¶i t¹o thÕ giíi, coi nh»m c¶i t¹o thÕ giíi, coi ®ã lµ tiªu chuÈn ®¸nh gi¸ tÝnh nh©n ®¹o thùc sù tiÕn bé cña x· héi, mét bªn høa hÑn mét m« h×nh niÕt bµn b×nh ®¼ng tù do cho tÊt c¶ mäi ngêi, tõ bi b¸c ¸i nh nhau, kh«ng cßn bÞ rµng buéc bëi c¸c nhu cÇu trÇn tôc, cßn bªn kia kh¼ng ®Þnh m« h×nh lý tëng cho mäi ngêi lao ®éng, coi lao ®éng lµ nhu cÇu sèng chø kh«ng ph¶i ph¬ng tiÖn sèng, lao ®éng kh«ng cßn lµ nguån gèc cña khæ ®au, qua lao ®éng con ngêi hoµn thiÖn c¶ b¶n th©n vµ hoµn thiÖn c¶ x· héi.
§Êy lµ nh÷ng t tëng tiÕn bé cña chñ nghÜa M¸c - Lª nin. Nã phï hîp víi xu thÕ ph¸t triÓn cña thêi ®¹i, cña x· héi. Do ®ã, nã nhanh chãng ®îc thanh niªn ñng hé, tiÕp thu. Do cã mét sè quan ®iÓm ngîc l¹i nªn tÊt yÕu PhËt gi¸o kh«ng cßn gi÷ mét vai trß nh tríc ®©y n÷a.
MÆt kh¸c, víi sù ph¸t triÓn m¹nh mÏ cña khoa häc c«ng nghÖ, mäi lÜnh vùc trong ®êi sèng con ngêi ®Òu cã bíc nhar vät. Xu thÕ toµn cÇu ho¸ thÓ hiÖn ngµy cµng râ nÐt. §iÒu kiÖn ®ã ®ßi hái con ngêi ph¶i hÕt søc n¨ng ®éng, nhanh nh¹y n¾m b¾t vÊn ®Ò trong cuéc sèng. Trong khi ®ã, theo gi¸o lý nhµ PhËt con ngêi trë nªn kh«ng cã tham väng tiÕn th©n, b»ng lßng víi nh÷ng g× m×nh ®· cã, sèng nhÉn nhôc, kh«ng ®Êu tranh, híng tíi câi niÕt bµn khi cuéc sèng trÇn gian ®· chÊm døt. Nh vËy ®¹o ®øc PhËt gi¸o ®· t¸ch con ngêi ra khái ®iÒu kiÖn thùc tiÔn cña con ngêi x· héi, lµm cho con ngêi cã th¸i ®é chÊp nhËn chø kh«ng ph¶i lµ c¶i t¹o thÕ giíi. §¹o ®øc xuÊt thÓ cña PhËt gi¸o lµ ch¹y trèn nhu cÇu b¶n n¨ng chø kh«ng ph¶i chÕ ngù thiªn nhiªn, b¾t nã phôc vô cho m×nh. C¸c ch¬ng tr×nh x· héi cña PhËt gi¸o kh«ng ph¶i c¶i t¹o l¹i ®iÒu kiÖn sèng mµ chØ ®Ó cè san b»ng x· héi b»ng ®¹o ®øc, trong x· héi ®ã ai còng tõ bi, b¸c ¸i, hØ x¶, nhÉn nhôc ... §¹o ®øc nhµ PhËt bÞ gimë réng mÊt gi¸ trÞ nh©n ®¹o nhê chÝnh th¸i ®é yÕu thÕ nµy, khi nh÷ng nhu cÇu vÒ thÓ x¸c bÞ coi lµ trÇn tôc, kÐm ®¹o ®øc. NhÊt lµ trong cuéc sèng ngµy nay, khi mµ con ngêi ®· ®¹t ®îc mét tr×nh ®é nhÊt ®Þnh, quan niÖm trªn cµng kh«ng thÓ chÊp nhËn ®îc. Do ®ã, ¶nh hëng cña PhËt gi¸o cµng xa rêi thÕ hÖ trÎ.
Chóng ta còng nhËn thÊy r»ng, ngµy ngay nh÷ng ngêi ®i chïa hÇu hÕt kh«ng cã ®ñ tri thøc vÒ PhËt gi¸o cho nªn khã cã thÓ gi¸o dôc ®¹o PhËt mét c¸ch tù gi¸c, tÝch cùc trong x· héi vµ gia ®×nh. PhËt gi¸o b¸c häc còng bÞ mai mét nhiÒu, kh«ng cßn ph¸t huy vai trß híng ®¹o. C¸c cao t¨ng cha ý thøc ®îc hÕt vai trß cña hä trong viÖc x©y dùng hoµn thiÖn nh©n c¸ch con ngêi ViÖt Nam. Ch¼ng h¹n c¸c buæi gi¶ng kinh ®µm ®¹o c¸c buæi lÔ trªn chïa cha ®îc tæ chøc theo tinh thÇn khai th¸c nh÷ng tinh thuý cña ®¹o lý PhËt gi¸o, mµ phÇn nhiÒu theo thÞ hiÕu: CÇu an, gi¶i h¹n, cÇu léc ... cña giíi b×nh d©n. PhËt gi¸o b×nh d©n còng sa sót. Ngêi d©n lªn chïa thêng qu¸ chó träng ®Õn lÔ vËt, ®Õn c¸c ham muèn tÇm thêng. Do kh«ng ®îc gi¸o dôc ®Çy ®ñ, ®óng ®¾n gi¸o lý nhµ PhËt, sè ®«ng thanh thiÕu niªn ®· ®ua theo thÞ hiÕu cña mäi ngêi. Hä ®Õn chïa cóng b¸i, th¾p h¬ng v¸i xin phËt, Bå T¸t, La H¸n phï hé ®é tr× cho hä ®¹t ®îc mong muèn cña m×nh. Nh÷ng mong muèn Êy thêng lµ chuyÖn häc hµnh, t×nh c¶m, søc khoÎ, vËt chÊt ... hoÆc h¬n n÷a, hä coi ®Õn chïa chØ lµ h×nh thøc ®i ch¬i, gi¶i trÝ víi b¹n bÌ kÌm theo ®ã lµ sù thiÕu nghiªm tóc trong ¨n mÆc, ®i ®øng, nãi n¨ng. Sè lîng häc sinh, sinh viªn nãi riªng còng nh sè lîng ngêi d©n ®i chïa gÇn ®©y cµng ®«ng, song xem ra ý thøc cÇu thiÖn, cÇu m¹nh vÒ néi t©m cßn qu¸ Ýt so víi nh÷ng mong muèn t lîi. Cã rÊt Ýt ngêi ®Õn chïa ®Ó t×m sù thanh th¶n trong t©m hån, ®Ó tu dìng nghiÒn ngÉm ®¹o lý lµm ngêi, vÒ thiÖn - ¸c. Nh vËy môc ®Ých ®Õn chïa cña ngêi d©n ®· sai lÇm, tÇm thêng ho¸ so víi ®iÒu mµ gi¸o lý nhµ PhËt muèn híng con ngêi ta vµo.
Nhng ta còng cã thÓ thÊy r»ng nh÷ng t tëng PhËt gi¸o còng cã ¶nh hëng Ýt nhiÒu ®Õn ®êi sèng cña thanh thiÕu niªn hiÖn nay. Nh ë c¸c trêng phæ th«ng, c¸c tæ chøc ®oµn, ®éi lu«n ph¸t ®éng c¸c phong trµo nh©n ®¹o nh “ L¸ lµnh ®ïm l¸ r¸ch”., “ quü gióp b¹n nghÌo vît khã” , “ quü viªn g¹ch hång” ... ChÝnh v× vËy ngay tõ nhá c¸c em häc sinh ®· ®îc gi¸o dôc t tëng nh©n ®¹o, b¸c ¸i, gióp ®ì ngêi kh¸c mµ c¬ së cña nÒn t¶ng Êy lµ t tëng gi¸o lý nhµ PhËt ®· hoµ tan víi gi¸ trÞ truyÒn thèng cña con ngêi ViÖt Nam. Lªn ®Õn cÊp III vµ vµo §¹i häc, nh÷ng thanh thiÕu niªn cã nh÷ng ho¹t ®éng thiÕt thùc h¬n. ViÖc gióp ®ì ngêi kh¸c kh«ng ph¶i h¹n chÕ ë viÖc xin bè mÑ tiÒn ®Ó ®ãng gãp mµ cã thÓ b»ng chÝnh kiÕn thøc, søc lùc cña m×nh. Sù ®ång c¶m víi nh÷ng con ngêi gÆp khã kh¨n, nh÷ng sè phËn bÊt h¹nh c« ®¬n, céng víi truyÒn thèng tõ bi, b¸c ¸i ®· gióp chóng ta, nh÷ng häc sinh, sinh viªn cßn ngåi trªn ghÕ nhµ trêng cã ®ñ nghÞ lùc vµ t©m huyÕt ®Ó lËp ra nh÷ng kÕ ho¹ch, tham gia vµo nh÷ng ho¹t ®éng thiÕt thùc nh héi ch÷ thËp ®á, héi t×nh th¬ng, c¸c ch¬ng tr×nh phæ cËp v¨n ho¸ cho trÎ em nghÌo, ch¨m nom c¸c bµ mÑ ViÖt Nam nghÌo ... H×nh ¶nh hµng ®oµn thanh niªn, sinh viªn hµng ngµy vÉn l¨n léi trªn mäi nÎo ®êng tæ quèc gãp phÇn x©y dùng ®Êt níc, tæ quèc ngµy cµng giµu m¹nh thËt ®¸ng xóc ®éng vµ tù hµo. TÊt c¶ nh÷ng ®iÒu ®ã chøng tá thanh niªn, sinh viªn ngµy nay kh«ng chØ n¨ng ®éng, s¸ng t¹o ®Çy tham väng trong cuéc sèng mµ cßn thõa hëng nh÷ng gi¸ trÞ ®¹o ®øc tèt ®Ñp cña «ng cha, ®ã lµ sù th¬ng yªu, ®ïm bäc lÉn nhau gi÷a mäi ngêi, lßng th¬ng yªu gióp ®ì mäi ngêi qua c¬n ho¹n n¹n mµ kh«ng chót nghÜ suy, tÝnh to¸n. Vµ ta kh«ng thÓ phñ nhËn PhËt gi¸o ®· gãp phÇn t¹o nªn nh÷ng gi¸ trÞ tèt ®Ñp Êy. Vµ ta cµng ph¶i nh¾c ®Õn gi¸ trÞ ®ã trong khi cuéc sèng ngµy nay ngµy cµng xuÊt hiÖn nh÷ng hiÖn tîng tiªu cùc. Trong khi cã nh÷ng sinh viªn cßn khã kh¨n ®· dån hÕt søc m×nh ®Ó häc tËp cèng hiÕn cho ®Êt níc th× vÉn cßn mét sè bé phËn thanh niªn ¨n ch¬i, ®ua ®ßi, lµm tiªu tèn tiÒn b¹c cña cha mÑ vµ ®Êt níc. Tèi ®Õn, ngêi ta b¾t gÆp ë c¸c qu¸n Bar, sµn nh¶y nh÷ng c« chiªu, cËu Êm ®ang ®èt tiÒn cña bè mÑ vµo nh÷ng thó vui v« bæ. Råi nh÷ng häc sinh, sinh viªn lÇm ®êng lì bíc vµo ma tuý, khiÕn cho bao gia ®×nh tan n¸t, biÕt bao «ng bè bµ mÑ cay ®¾ng nh×n nh÷ng ®øa con cña m×nh bÞ chÞu h×nh ph¹t tríc ph¸p luËt. ThÕ hÖ trÎ ngµy nay nhiÒu ngêi chØ biÕt ch¹y theo vËt chÊt, bÞ cuèn hót bëi nh÷ng thø ¨n ch¬i sau ®o¹ lµm h¹i ®Õn gia ®×nh vµ céng ®ång. H¬n bao giê hÕt viÖc gi¸o dôc nh©n c¸ch cho thÕ hÖ trÎ trë nªn rÊt quan träng vµ mét trong nh÷ng ph¬ng ph¸p h÷u Ých lµ nªu cao truyÒn b¸ tinh thÇn còng nh t tëng nhµ PhËt trong thÕ hÖ trÎ. §ã thùc sù lµ c«ng viÖc cÇn thiÕt cÇn lµm ngay.
kÕt luËN
Qua viÖc nghiªn cøu ®Ò tµi nµy chóng ta phÇn nµo hiÓu thªm ®îc nguån gèc ra ®êi cña PhËt gi¸o, hÖ t tëng cña PhËt gi¸o vµ ¶nh hëng cña nã ®Õn x· héi vµ ngêi d©n ta, ®ång thêi hiÓu thªm vÒ lÞch sö níc ta. §Æc biÖt ®Ò tµi nµy cho chóng ta thÊy râ vÊn ®Ò cã ý nghÜa quan träng, ®ã lµ vÊn ®Ò x©y dùng h×nh thµnh nh©n c¸ch vµ t duy con ngêi ViÖt Nam trong t¬ng lai víi sù hç trî cña nh÷ng gi¸ trÞ ®¹o ®øc nh©n v¨n cña PhËt gi¸o, còng nh mét sèt tëng t«n gi¸o kh¸c.
Dï cßn nh÷ng khuyÕt ®iÓm, h¹n chÕ song chóng ta kh«ng thÓ phñ nhËn nh÷ng gi¸ trÞ ®¹o ®øc to lín mµ PhËt gi¸o ®· mang l¹i. §Æc trng híng néi cña PhËt gi¸o gióp con ngêi tù suy ngÉm vÒ b¶n th©n, c©n nh¾c c¸c hµnh ®éng cña m×nh ®Ó kh«ng g©y ra ®au khæ bÊt h¹nh cho ngêi kh¸c. Nã gióp con ngêi sèng th©n ¸i, yªu th¬ng nhau, x· héi yªn b×nh. Tuy nhiªn, ®Ó gi¸o dôc nh©n c¸ch ®¹o ®øc cña thÕ hÖ trÎ th× nh thÕ vÉn cha ®ñ. Bíc sang thÕ kû XXI, chuÈn mùc nh©n c¸ch mµ mét thanh niªn cÇn cã ®ßi hái ph¶i hoµn thiÖn c¶ vÒ mÆt thÓ x¸c lÉn tinh thÇn, ph¶i cã ®ñ kh¶ n¨ng chinh phôc c¶ thÕ giíi kh¸ch quan lÉn thÕ giíi néi t©m. §¹o ®øc thÕ kû XXI do vËy cã thÓ khai th¸c sù ®ãng gãp tÝch cùc cña PhËt gi¸o ®Ó x©y dùng ®¹o ®øc nh©n v¨n toµn thiÖn h¬n, tù gi¸c cao h¬n v× sang thÕ kû XXI, bªn c¹nh sù ph¸t triÓn kú diÖu cña khoa häc, nh÷ng m©u thuÉn, chiÕn tranh giµnh quyÒn lùc rÊt cã thÓ sÏ næ ra vµ díi sù hËu thuÉn cña khoa häc, c¸c lo¹i vò khÝ sÏ ®îc chÕ t¹o hiÖn ®¹i, tµn nhÉn h¬n, dÔ dµng tho¶ m·n c¸i ¸c cña vµi c¸ nh©n vµ nguy c¬ g©y ra sù huû diÖt sÏ khñng khiÕp h¬n. Khi ®ã ®ßi hái con ngêi ph¶i cã ®¹o ®øc, nh©n c¸ch cao h¬n ®Ó nhËn ra ®îc c¸i ¸c díi mét líp vá tinh vi h¬n, “ s¹ch sÏ” h¬n.
Nh vËy trong c¶ qu¸ khø, hiÖn t¹i vµ t¬ng lai, PhËt gi¸o lu«n lu«n tån t¹i vµ g¾n liÒn víi cuéc sèng cña con ngêi ViÖt Nam.
Tài liệu tham khảo
1. Giáo trình triết học Mác-Lênin- nhà xuất chính trị quốc gia
2. Trang web: google.com.vn
3. Tạp chí Đảng cộng sản
4. Các diễn đàn trên trang web
5. Một số tài liệu khác.
MỤC LỤC
Các file đính kèm theo tài liệu này:
- 10870.doc