Đến nay, tại vùng đất phương Nam, người
Khmer vẫn còn lưu giữ được hai loại hình nghệ
thuật sân khấu dân gian độc đáo của dân tộc, đặc
biệt là kịch hát Dù kê, góp phần làm phong phú
thêm vốn văn hóa của dân tộc, làm đặc sắc thêm
vốn văn hóa dân gian Nam Bộ, đó là một điều vô
cùng đáng quý. Do đó, để Rô băm, Dù kê tiếp tục
đứng vững được với thời gian, không bị mai một,
không bị chìm vào quên lãng, thì ta cần nhanh
chóng đào tạo được đội ngũ kế thừa có đủ tâm,
đủ lực, để khi Rô băm, Dù kê được ghi tên trong
danh sách những Di sản văn hóa phi vật thể của
thế giới, thì ta vẫn đủ sức duy trì, giữ mãi được vẻ
độc đáo, tính truyền thống của hai loại hình sân
khấu dân gian đặc sắc này.
5 trang |
Chia sẻ: huongthu9 | Lượt xem: 467 | Lượt tải: 0
Bạn đang xem nội dung tài liệu Vấn đề đào tạo nguồn nhân lực cho sân khấu truyền thống khmer Nam Bộ, để tải tài liệu về máy bạn click vào nút DOWNLOAD ở trên
Tạp chí Khoa học Chuyên đề “Nghệ thuật sân khấu Dù kê Khmer Nam Bộ - Di sản văn hóa dân tộc”
Soá 13, thaùng 3/201474 Soá 13, thaùng 3/2014 75
VẤN ĐỀ ĐÀO TẠO NGUỒN NHÂN LỰC
CHO SÂN KHẤU TRUYỀN THỐNG KHMER NAM BỘ
Đào Hoàng Nam1
Tóm tắt
Rô băm, Dù kê là hai loại hình nghệ thuật sân khấu đặc sắc, độc đáo của người Khmer Nam Bộ, vốn
có vị trí đặc biệt trong đời sống tinh thần của người dân Khmer vùng đất này. Hiện nay, cũng như nhiều
loại hình nghệ thuật sân khấu truyền thống khác của Việt Nam, Rô băm, Dù kê cũng đang đứng trước
nguy cơ bị mai một dần. Để hai loại hình sân khấu dân gian này đứng vững được với thời gian, giữ gìn
được bản sắc dân tộc, thì việc đào tạo nguồn nhân lực có trình độ cao, có chuyên môn sâu, thật sự yêu
mến, am hiểu, đủ sức để giữ gìn và phát huy vốn quý của dân tộc, là điều hết sức cần thiết. Bài viết xin
đóng góp một số ý kiến bàn về việc đào tạo nguồn nhân lực cho nghệ thuật Dù kê nói riêng, nghệ thuật
sân khấu Khmer Nam Bộ nói chung.
Từ khóa: Rô băm; Dù kê; Nghệ thuật Rô băm, Dù kê; Đào tạo nguồn nhân lực cho Rô băm, Dù
kê; Sân khấu truyền thống Khmer Nam Bộ.
Abstract
Ro bam, Duke – the two special and unique theatre forms of Southern Khmer area – play the
important role in Khmer people’s spiritual life. Currently, Ro bam and Du ke are in the same situation
as other types of Vietnamese traditional theatre, falled into oblivion. It is essential to educate human
resource who is well-trained and be able to reserve, bring into play the nation’s tradition. This article
contributes some good ideas for training people who are fond of Duke in particular, Southern Khmer’s
traditional theatre in general.
Keywords: Ro bam; Duke; Ro bam - Duke Art; Training human resources for Ro bam, Duke;
Southern Khmer’s traditional theatre.
1 Tiến sĩ Quản lý giáo dục, Hiệu trưởng Trường Đại học Bạc Liêu
1. Đặt vấn đề
Rô băm, Dù kê là hai loại hình nghệ thuật sân
khấu đặc sắc, độc đáo của người Khmer Nam Bộ,
kể từ khi ra đời, vốn có vị trí đặc biệt trong đời
sống tinh thần của người dân Khmer vùng đất này.
Ở những vùng có đông đồng bào Khmer sinh sống
như Trà Vinh, Sóc Trăng, Bạc Liêu... nghệ thuật
sân khấu Rô băm, Dù kê, từng có thời hoàng kim,
phát triển mạnh mẽ, được đông đảo công chúng
đón nhận. Đặc biệt, loại hình sân khấu Dù kê còn
được nhân dân nước bạn - Campuchia, nhiệt liệt
hoan nghênh, khi đoàn Dù kê của Xả Cọn (Sóc
Trăng) mạnh dạn sang lưu diễn tại thủ đô Phnôm
Pênh vào những năm đầu thế kỉ XX.
Tuy nhiên, cũng như nhiều loại hình nghệ
thuật sân khấu truyền thống khác của Việt Nam
như: Tuồng, Chèo, Cải lương... thì Rô băm, Dù kê
cũng đang đứng trước nguy cơ bị mai một dần. Do
đó, nhiều hoạt động nhằm bảo tồn và phát huy hai
loại hình nghệ thuật này, đặc biệt là Dù kê, đã và
đang được triển khai. Chẳng hạn như: Hội thảo về
bảo tồn và phát triển nền nghệ thuật truyền thống
Khmer Nam Bộ năm 1980, do Bộ VHTT tổ chức
tại tỉnh Hậu Giang; Hội thảo về bảo tồn và phát
huy nghệ thuật sân khấu truyền thống Khmer Nam
Bộ năm 1995, do Bộ VHTT tổ chức tại tỉnh Sóc
Trăng; Hội thảo khoa học về “Nghệ thuật sân khấu
Dù kê Khmer Nam Bộ - Di sản văn hóa dân tộc”,
do UBND tỉnh Trà Vinh phối hợp với Ban Chỉ đạo
Tây Nam Bộ chủ trì tổ chức vào tháng 11 – 2013;
Liên hoan nghệ thuật sân khấu Dù kê lần thứ I,
do tỉnh Sóc Trăng đăng cai tổ chức vào tháng 11
– 2013, với quy mô toàn quốc; và nhiều bài viết,
công trình sưu tầm, khảo cứu, nghiên cứu khoa
học xoay quanh lĩnh vực này đã và đang được thực
hiện ở nhiều mức độ, phạm vi khác nhau.
Xung quanh những vấn đề cần được khắc
phục, giải quyết, để hai loại hình sân khấu dân
gian này vẫn đứng vững được với thời gian, giữ
gìn được bản sắc dân tộc, chính là vấn đề nguồn
nhân lực. Trong điều kiện thiếu thốn nguồn nhân
lực, đặc biệt là nguồn nhân lực có trình độ cao, có
chuyên môn sâu, thật sự yêu mến, am hiểu, đủ sức
để giữ gìn và phát huy vốn quý của dân tộc, thì ta
cần có sự đầu tư đúng mức, đúng hướng để giải
quyết vấn đề này.
Trong khuôn khổ bài viết này, ở góc độ là nhà
quản lý giáo dục, chúng tôi xin góp thêm một số ý
kiến bàn về việc đào tạo nguồn nhân lực cho nghệ
thuật Dù kê nói riêng, nghệ thuật sân khấu Khmer
Nam Bộ nói chung.
2. Mấy vấn đề cần chú ý trong công tác đào tạo
nguồn nhân lực cho sân khấu truyền thống Khmer
2.1. Vấn đề nguyên tắc trong công tác đào tạo
nguồn nhân lực cho sân khấu truyền thống Khmer
Để đảm bảo tính hiệu quả trong công tác đào
tạo nguồn nhân lực cho sân khấu truyền thống
Khmer thì vấn đề đầu tiên cần được chú ý là công
tác đào tạo phải đảm bảo một số nguyên tắc sau:
Thứ nhất, đào tạo phải có tính kế thừa. Kế thừa
ở đây thể hiện ở nhiều phương diện, chẳng hạn: Kế
thừa những phương thức giảng dạy, truyền nghề đã
có trong dân gian; Kế thừa phương thức biên soạn,
chuyển thể, sáng tạo những tác phẩm mới để cung
cấp nguồn kịch bản cho sân khấu... Tức kế thừa
những kinh nghiệm đã có trong dân gian để phục
vụ cho công tác đào tạo. Từ đó đúc kết, hệ thống
những kinh nghiệm thực tiễn đó, đấy chính là cơ
sở để lập ra chương trình đào tạo, phương pháp
đào tạo phù hợp. Sở dĩ phải kế thừa những kinh
nghiệm đã có trong dân gian là bởi nghệ thuật sân
khấu truyền thống Khmer Nam Bộ vốn bắt nguồn
từ dân gian, đã ăn sâu bén rễ trong tâm thức dân
gian bao đời nay, gắn chặt với đời sống, tâm tư
tình cảm của dân gian, do đó, muốn đào tạo đúng
hướng ta buộc phải quay trở lại cái gốc của nó để
tìm hiểu, học hỏi, rồi khái quát, nâng chất nâng
tầm nó lên trong một chương trình đào tạo chính
quy, hiện đại.
Thứ hai, đào tạo phải có tính chọn lọc. Tùy
vào loại hình đào tạo: chính quy, không chính
quy, ngắn hạn, dài hạn..., phải chọn lọc nội dung
chương trình, đối tượng người học, đội ngũ người
dạy... một cách phù hợp. Phải nhớ rằng đây là đào
tạo nguồn nhân lực phục vụ cho sân khấu truyền
thống Khmer Nam Bộ, mà chủ yếu là ở vùng Đồng
bằng sông Cửu Long, do đó chúng tôi nghĩ rằng
không nên đào tạo đại trà, mà phải đào tạo có chọn
lọc, phù hợp nhu cầu thực tiễn.
Thứ ba, đào tạo phải đảm bảo sát thực tiễn.
Chương trình đào tạo, phương thức đào tạo phải
đảm bảo học đi đôi với hành, phải đảm bảo nghiêm
túc, thậm chí là nghiêm khắc, để khi đội ngũ được
đào tạo chính quy ra trường phải đáp ứng được
lòng mong mỏi của nhân dân, phải phục vụ được
nhân dân, giữ vững được bản sắc sân khấu truyền
thống Khmer Nam Bộ.
Thứ tư, đào tạo phải đảm bảo tính đồng bộ.
Phải đảm bảo rằng ở những tỉnh có đông đồng bào
Khmer sinh sống, có đoàn sân khấu truyền thống
Khmer, thì tất cả những nơi đó đều phải được
hưởng những chính sách ưu tiên (nếu có) trong đào
tạo nguồn nhân lực, để nghệ thuật sân khấu truyền
thống Khmer Nam Bộ được phát triển đồng đều.
Tuyệt đối tránh tình trạng thiếu kế hoạch trong đầu
tư cho công tác đào tạo, dễ dẫn đến tình trạng đầu
tư cục bộ, hoặc thừa hoặc thiếu, kém hiệu quả.
2.2. Chọn lọc đối tượng người học
Đối tượng người học ở đây chúng tôi muốn
nhấn mạnh đối tượng học để trở thành người nghệ
sĩ chuyên nghiệp của sân khấu truyền thống Khmer
Nam Bộ.
Rô băm, Dù kê, phải đâu một sớm một chiều
có thể học được. Nghệ thuật múa trong Rô băm
với đặc điểm “đĩnh đạc, trì chí, và mềm mại duyên
dáng”, ngày nay đâu dễ người đạt đến trình độ đó.
Dù kê, tiếp sau Rô băm, tiếp thu tinh túy của sân
khấu Rô băm, tuy dung nạp nhiều hình thức ca múa
khác, nhưng Dù kê vẫn giữ được nét truyền thống
của sân khấu dân gian Khmer, với nghệ thuật múa
đường cong điêu luyện. Vì lẽ đó, không phải ai
cũng có thể học để trở thành người nghệ sĩ chuyên
nghiệp của sân khấu truyền thống Khmer Nam Bộ.
Tạp chí Khoa học Chuyên đề “Nghệ thuật sân khấu Dù kê Khmer Nam Bộ - Di sản văn hóa dân tộc”
Soá 13, thaùng 3/201474 Soá 13, thaùng 3/2014 75
VẤN ĐỀ ĐÀO TẠO NGUỒN NHÂN LỰC
CHO SÂN KHẤU TRUYỀN THỐNG KHMER NAM BỘ
Đào Hoàng Nam1
Tóm tắt
Rô băm, Dù kê là hai loại hình nghệ thuật sân khấu đặc sắc, độc đáo của người Khmer Nam Bộ, vốn
có vị trí đặc biệt trong đời sống tinh thần của người dân Khmer vùng đất này. Hiện nay, cũng như nhiều
loại hình nghệ thuật sân khấu truyền thống khác của Việt Nam, Rô băm, Dù kê cũng đang đứng trước
nguy cơ bị mai một dần. Để hai loại hình sân khấu dân gian này đứng vững được với thời gian, giữ gìn
được bản sắc dân tộc, thì việc đào tạo nguồn nhân lực có trình độ cao, có chuyên môn sâu, thật sự yêu
mến, am hiểu, đủ sức để giữ gìn và phát huy vốn quý của dân tộc, là điều hết sức cần thiết. Bài viết xin
đóng góp một số ý kiến bàn về việc đào tạo nguồn nhân lực cho nghệ thuật Dù kê nói riêng, nghệ thuật
sân khấu Khmer Nam Bộ nói chung.
Từ khóa: Rô băm; Dù kê; Nghệ thuật Rô băm, Dù kê; Đào tạo nguồn nhân lực cho Rô băm, Dù
kê; Sân khấu truyền thống Khmer Nam Bộ.
Abstract
Ro bam, Duke – the two special and unique theatre forms of Southern Khmer area – play the
important role in Khmer people’s spiritual life. Currently, Ro bam and Du ke are in the same situation
as other types of Vietnamese traditional theatre, falled into oblivion. It is essential to educate human
resource who is well-trained and be able to reserve, bring into play the nation’s tradition. This article
contributes some good ideas for training people who are fond of Duke in particular, Southern Khmer’s
traditional theatre in general.
Keywords: Ro bam; Duke; Ro bam - Duke Art; Training human resources for Ro bam, Duke;
Southern Khmer’s traditional theatre.
1 Tiến sĩ Quản lý giáo dục, Hiệu trưởng Trường Đại học Bạc Liêu
1. Đặt vấn đề
Rô băm, Dù kê là hai loại hình nghệ thuật sân
khấu đặc sắc, độc đáo của người Khmer Nam Bộ,
kể từ khi ra đời, vốn có vị trí đặc biệt trong đời
sống tinh thần của người dân Khmer vùng đất này.
Ở những vùng có đông đồng bào Khmer sinh sống
như Trà Vinh, Sóc Trăng, Bạc Liêu... nghệ thuật
sân khấu Rô băm, Dù kê, từng có thời hoàng kim,
phát triển mạnh mẽ, được đông đảo công chúng
đón nhận. Đặc biệt, loại hình sân khấu Dù kê còn
được nhân dân nước bạn - Campuchia, nhiệt liệt
hoan nghênh, khi đoàn Dù kê của Xả Cọn (Sóc
Trăng) mạnh dạn sang lưu diễn tại thủ đô Phnôm
Pênh vào những năm đầu thế kỉ XX.
Tuy nhiên, cũng như nhiều loại hình nghệ
thuật sân khấu truyền thống khác của Việt Nam
như: Tuồng, Chèo, Cải lương... thì Rô băm, Dù kê
cũng đang đứng trước nguy cơ bị mai một dần. Do
đó, nhiều hoạt động nhằm bảo tồn và phát huy hai
loại hình nghệ thuật này, đặc biệt là Dù kê, đã và
đang được triển khai. Chẳng hạn như: Hội thảo về
bảo tồn và phát triển nền nghệ thuật truyền thống
Khmer Nam Bộ năm 1980, do Bộ VHTT tổ chức
tại tỉnh Hậu Giang; Hội thảo về bảo tồn và phát
huy nghệ thuật sân khấu truyền thống Khmer Nam
Bộ năm 1995, do Bộ VHTT tổ chức tại tỉnh Sóc
Trăng; Hội thảo khoa học về “Nghệ thuật sân khấu
Dù kê Khmer Nam Bộ - Di sản văn hóa dân tộc”,
do UBND tỉnh Trà Vinh phối hợp với Ban Chỉ đạo
Tây Nam Bộ chủ trì tổ chức vào tháng 11 – 2013;
Liên hoan nghệ thuật sân khấu Dù kê lần thứ I,
do tỉnh Sóc Trăng đăng cai tổ chức vào tháng 11
– 2013, với quy mô toàn quốc; và nhiều bài viết,
công trình sưu tầm, khảo cứu, nghiên cứu khoa
học xoay quanh lĩnh vực này đã và đang được thực
hiện ở nhiều mức độ, phạm vi khác nhau.
Xung quanh những vấn đề cần được khắc
phục, giải quyết, để hai loại hình sân khấu dân
gian này vẫn đứng vững được với thời gian, giữ
gìn được bản sắc dân tộc, chính là vấn đề nguồn
nhân lực. Trong điều kiện thiếu thốn nguồn nhân
lực, đặc biệt là nguồn nhân lực có trình độ cao, có
chuyên môn sâu, thật sự yêu mến, am hiểu, đủ sức
để giữ gìn và phát huy vốn quý của dân tộc, thì ta
cần có sự đầu tư đúng mức, đúng hướng để giải
quyết vấn đề này.
Trong khuôn khổ bài viết này, ở góc độ là nhà
quản lý giáo dục, chúng tôi xin góp thêm một số ý
kiến bàn về việc đào tạo nguồn nhân lực cho nghệ
thuật Dù kê nói riêng, nghệ thuật sân khấu Khmer
Nam Bộ nói chung.
2. Mấy vấn đề cần chú ý trong công tác đào tạo
nguồn nhân lực cho sân khấu truyền thống Khmer
2.1. Vấn đề nguyên tắc trong công tác đào tạo
nguồn nhân lực cho sân khấu truyền thống Khmer
Để đảm bảo tính hiệu quả trong công tác đào
tạo nguồn nhân lực cho sân khấu truyền thống
Khmer thì vấn đề đầu tiên cần được chú ý là công
tác đào tạo phải đảm bảo một số nguyên tắc sau:
Thứ nhất, đào tạo phải có tính kế thừa. Kế thừa
ở đây thể hiện ở nhiều phương diện, chẳng hạn: Kế
thừa những phương thức giảng dạy, truyền nghề đã
có trong dân gian; Kế thừa phương thức biên soạn,
chuyển thể, sáng tạo những tác phẩm mới để cung
cấp nguồn kịch bản cho sân khấu... Tức kế thừa
những kinh nghiệm đã có trong dân gian để phục
vụ cho công tác đào tạo. Từ đó đúc kết, hệ thống
những kinh nghiệm thực tiễn đó, đấy chính là cơ
sở để lập ra chương trình đào tạo, phương pháp
đào tạo phù hợp. Sở dĩ phải kế thừa những kinh
nghiệm đã có trong dân gian là bởi nghệ thuật sân
khấu truyền thống Khmer Nam Bộ vốn bắt nguồn
từ dân gian, đã ăn sâu bén rễ trong tâm thức dân
gian bao đời nay, gắn chặt với đời sống, tâm tư
tình cảm của dân gian, do đó, muốn đào tạo đúng
hướng ta buộc phải quay trở lại cái gốc của nó để
tìm hiểu, học hỏi, rồi khái quát, nâng chất nâng
tầm nó lên trong một chương trình đào tạo chính
quy, hiện đại.
Thứ hai, đào tạo phải có tính chọn lọc. Tùy
vào loại hình đào tạo: chính quy, không chính
quy, ngắn hạn, dài hạn..., phải chọn lọc nội dung
chương trình, đối tượng người học, đội ngũ người
dạy... một cách phù hợp. Phải nhớ rằng đây là đào
tạo nguồn nhân lực phục vụ cho sân khấu truyền
thống Khmer Nam Bộ, mà chủ yếu là ở vùng Đồng
bằng sông Cửu Long, do đó chúng tôi nghĩ rằng
không nên đào tạo đại trà, mà phải đào tạo có chọn
lọc, phù hợp nhu cầu thực tiễn.
Thứ ba, đào tạo phải đảm bảo sát thực tiễn.
Chương trình đào tạo, phương thức đào tạo phải
đảm bảo học đi đôi với hành, phải đảm bảo nghiêm
túc, thậm chí là nghiêm khắc, để khi đội ngũ được
đào tạo chính quy ra trường phải đáp ứng được
lòng mong mỏi của nhân dân, phải phục vụ được
nhân dân, giữ vững được bản sắc sân khấu truyền
thống Khmer Nam Bộ.
Thứ tư, đào tạo phải đảm bảo tính đồng bộ.
Phải đảm bảo rằng ở những tỉnh có đông đồng bào
Khmer sinh sống, có đoàn sân khấu truyền thống
Khmer, thì tất cả những nơi đó đều phải được
hưởng những chính sách ưu tiên (nếu có) trong đào
tạo nguồn nhân lực, để nghệ thuật sân khấu truyền
thống Khmer Nam Bộ được phát triển đồng đều.
Tuyệt đối tránh tình trạng thiếu kế hoạch trong đầu
tư cho công tác đào tạo, dễ dẫn đến tình trạng đầu
tư cục bộ, hoặc thừa hoặc thiếu, kém hiệu quả.
2.2. Chọn lọc đối tượng người học
Đối tượng người học ở đây chúng tôi muốn
nhấn mạnh đối tượng học để trở thành người nghệ
sĩ chuyên nghiệp của sân khấu truyền thống Khmer
Nam Bộ.
Rô băm, Dù kê, phải đâu một sớm một chiều
có thể học được. Nghệ thuật múa trong Rô băm
với đặc điểm “đĩnh đạc, trì chí, và mềm mại duyên
dáng”, ngày nay đâu dễ người đạt đến trình độ đó.
Dù kê, tiếp sau Rô băm, tiếp thu tinh túy của sân
khấu Rô băm, tuy dung nạp nhiều hình thức ca múa
khác, nhưng Dù kê vẫn giữ được nét truyền thống
của sân khấu dân gian Khmer, với nghệ thuật múa
đường cong điêu luyện. Vì lẽ đó, không phải ai
cũng có thể học để trở thành người nghệ sĩ chuyên
nghiệp của sân khấu truyền thống Khmer Nam Bộ.
Tạp chí Khoa học Chuyên đề “Nghệ thuật sân khấu Dù kê Khmer Nam Bộ - Di sản văn hóa dân tộc”
Soá 13, thaùng 3/201476 Soá 13, thaùng 3/2014 77
Cho nên, để tránh đào tạo dàn trải, kém hiệu
quả, cần chú ý lựa chọn đối tượng người học, đó
phải là những người có năng khiếu, có tâm huyết,
có niềm đam mê mãnh liệt với nghệ thuật sân khấu
truyền thống. Và ít ra, cũng phải có một vốn văn
hóa nhất định, để đủ sức lĩnh hội, tiếp thu, trân
trọng và truyền bá nghệ thuật truyền thống của dân
tộc mình.
Hiện nay, trong tình trạng hẫng hụt về đội ngũ
kế thừa, lớp thanh thiếu niên Khmer có hứng thú
với loại hình nghệ thuật truyền thống này càng
lúc càng ít ỏi, cho nên, đã đến lúc phải chú trọng
hơn nữa việc giáo dục truyền thống nghệ thuật,
tình yêu nghệ thuật cho lớp người sau. Đồng thời,
cần phát hiện và chăm bồi những chồi non có tố
chất tốt để phát triển trong tương lai. Học Rô băm,
Dù kê, nếu được học từ độ tuổi lên mười, khi đôi
bàn tay, bàn chân còn mềm mại, dễ tiếp thu những
động tác uốn cong, mềm dẻo, thì khả năng lớn lên
trở thành người nghệ sĩ chuyên nghiệp là rất cao.
2.3. Chú trọng đội ngũ “Nhà giáo” trong quá
trình đào tạo
Mục đích của việc đào tạo nguồn nhân lực cho
sân khấu truyền thống Khmer Nam Bộ là để có
được đội ngũ nghệ sĩ chuyên nghiệp, có thể phục
vụ được cho sự tồn tại và phát triển của loại hình
nghệ thuật sân khấu dân gian độc đáo này, phải
đảm bảo đào tạo có chọn lọc, có thể ít về số lượng
nhưng phải tuyệt đối đảm bảo về chất lượng, mà
muốn có được chất lượng, có được trò giỏi, thì
phải có thầy hay.
Đội ngũ Nhà giáo để giảng dạy trong lĩnh vực
này cần được chọn lọc cẩn thận, đó phải là những
người có tâm huyết, thật sự am hiểu về nguồn gốc,
quá trình hình thành và phát triển của Rô băm, Dù
kê, và quan trọng là phải có kinh nghiệm thực thụ
trong biểu diễn, đủ sức, đủ tầm để truyền nghề.
Vấn đề nan giải ở đây là, tìm những người thầy
hội đủ những điều kiện nói trên không nhiều. Theo
tài liệu “Văn hóa Khmer Nam Bộ - Nét đẹp trong bản
sắc văn hóa Việt Nam” do Phạm Thị Phương Hạnh
(Chủ biên), thì tính đến đầu năm 2010, cả Nam
Bộ chỉ có 11 nghệ sĩ ưu tú, trong đó có 2 người đã
mất, vậy chỉ còn lại 9 người, con số thật quá ít ỏi so
với nhu cầu thực tiễn. Như vậy, chúng ta cần phải
nhanh chóng tổ chức được chương trình đào tạo
chính quy, và mời những nghệ nhân gạo cội này
tham gia đào tạo cho tầng lớp kế thừa.
Ngoài ra, ở mỗi tỉnh có đoàn nghệ thuật sân
khấu truyền thống Khmer cũng có thể chọn cử
những nghệ sĩ đã có những thành tựu nhất định
cùng tham gia vào công tác đào tạo.
2.4. Một số vấn đề khác
2.4.1. Chú ý đa dạng hóa các loại hình đào tạo
Căn cứ vào tình hình thực tiễn, chất lượng,
điều kiện, hoàn cảnh... của nguồn nhân lực, mục
tiêu của chương trình đào tạo, ta sẽ có những loại
hình đào tạo phù hợp, để đảm bảo cho tất cả những
ai có niềm đam mê, có năng khiếu, đều được đào
tạo để trở thành những nghệ sĩ chuyên nghiệp.
Chẳng hạn:
Đối với những thiếu niên từ sớm đã bộc lộ
năng khiếu, ta cần ngay lập tức có kế hoạch chăm
bồi, có thể đưa vào sinh hoạt trong những nơi có
biểu diễn nghệ thuật sân khấu truyền thống, cho
được tham gia tập luyện những động tác cơ bản,
sau đó khi lớn lên sẽ cho theo học những chương
trình đào tạo chính quy, tập trung, có thể ở trình độ
trung cấp, cao đẳng, đại học, để được đào tạo bài
bản, chuyên sâu.
Đối với những nghệ sĩ đã có được chút vốn
liếng trong nghề, tức đã được tham gia biểu diễn,
có chút ít kinh nghiệm, ta có thể tổ chức những
khóa đào tạo có thời hạn khoảng 1 – 2 năm. Trong
thời gian đó họ sẽ được học tập trung, được bổ túc
vốn văn hóa cần thiết, và học theo chương trình
đào tạo chính quy để nâng cao hiểu biết về nghề,
nâng cao kỹ năng diễn xuất.
Với đối tượng là những nghệ sĩ lâu năm trong
nghề, có thể tổ chức những khóa tập huấn ngắn
hạn, mục đích của những đợt tập huấn này là để họ
có điều kiện được cập nhật kiến thức về nghề, nắm
được tình hình chung về nghề, họ vừa học nhưng
đồng thời cũng vừa trao truyền cho nhau những
kinh nghiệm quý báu trong nghề. Đấy là dịp để
họ giao lưu, học hỏi, cập nhật kiến thức, đồng thời
cũng là dịp để họ truyền cho nhau ngọn lửa đam
mê với nghề.
2.4.2. Quan tâm đến đặc trưng của nghệ thuật sân
khấu truyền thống Khmer trong quá trình đào tạo
Quá trình đào tạo nguồn nhân lực cho sân
khấu truyền thống Khmer Nam Bộ từ khâu tuyển
sinh đầu vào đến chương trình đào tạo, xây dựng
chuẩn đầu ra,... tất cả đều phải đặc biệt lưu ý đến
đặc trưng của loại hình nghệ thuật này.
Thứ nhất, người ta vẫn thường gọi đây là nghệ
thuật của đường cong. Tư thế múa của đôi bàn tay
phải cong vút, uyển chuyển, phối hợp nhịp nhàng
với chuyển động mềm mại của toàn thân. Do đó
khi tuyển sinh đầu vào, cần tuyển những đối tượng
có đủ tố chất, năng khiếu để thực hiện những điệu
múa cổ điển, có tính quy phạm.
Thứ hai, vì tính chất phức tạp, độc đáo của loại
hình nghệ thuật này, nên chương trình đào tạo phải
giáo dục được tính kiên nhẫn, trì chí, để học viên
có đủ sức, đủ tinh thần để theo đuổi việc học, theo
nghề, tận tâm với nghề.
Thứ ba, vì Dù kê sẵn sàng dung nạp nhiều hình
thức nghệ thuật, luôn cải biến để phù hợp thị hiếu
thẩm mỹ của khán giả, nên người ta ví Dù kê như
“một tờ giấy thấm” có thể hút lấy tất cả các tinh
hoa của các loại hình nghệ thuật khác, hoặc như
“một lò lửa” mà trong đó người ta chụm đủ các
thứ củi. Do đó, chương trình đào tạo phải có khả
năng huấn luyện cho người nghệ sĩ có đủ trình độ
để họ có thể biết “gạn đục, khơi trong”, lọc lấy
những phần tinh hoa mà tiếp nhận, cải biến cho
phù hợp; đồng thời bỏ đi những phần không hay,
để loại hình nghệ thuật này vừa có thể giao lưu,
tiếp biến, vừa không bị lai căng, mất gốc, không bị
đánh mất nét bản sắc, độc đáo của nó.
2.4.3. Quan tâm đến đối tượng “Người thưởng thức”
Công chúng, người thưởng thức nghệ thuật
Rô băm, Dù kê, cũng nên được quan tâm đúng
mức, bởi đây cũng chính là nguồn nhân lực quan
trọng góp phần vào việc bảo tồn, phát huy hai loại
hình nghệ thuật độc đáo này.
Người thưởng thức, đặc biệt là người “biết
thưởng thức” Rô băm, Dù kê hiện nay không
nhiều, nhất là giới trẻ. Do đó, đối với những người
“biết thưởng thức”, ta cần đặc biệt quan tâm để có
kế hoạch thu hút đầu vào đối với đối tượng này,
để họ từ người “biết thưởng thức” trở thành người
được phát hiện, được đào tạo, và khi được đào tạo
xong, đến phiên mình, họ sẽ truyền lửa cho thế hệ
sau cùng tiếp bước.
Với đối tượng này, khi họ được phát hiện, cần
quan tâm đến trình độ văn hóa của họ, sự hiểu biết
của họ, vốn học vấn của họ cũng sẽ ảnh hưởng ít
nhiều đến cách hiểu, cách biểu diễn của họ sau khi
được đào tạo. Do đó, cần chú ý bổ sung, làm đầy
vốn văn hóa của họ, nếu trình độ văn hóa của họ
còn thấp, để họ có cách hiểu sâu sắc, có ý thức, có
sự sáng tạo đúng đắn, góp phần quan trọng trong
việc bảo tồn nghệ thuật sân khấu truyền thống của
dân tộc.
2.4.4. Chính sách về đào tạo và sử dụng đội ngũ
được đào tạo
Một điều quyết định rất lớn đến sự thành công
của công tác đào tạo nguồn nhân lực cho sân khấu
truyền thống Khmer Nam Bộ là chính sách về đào
tạo và sử dụng đội ngũ được đào tạo.
Từ lâu, Rô băm, Dù kê được hình thành và phát
triển trong dân gian, tồn tại trong dân gian cho đến
ngày nay, có thời kỳ phát triển rực rỡ, cũng có lúc
tồn tại âm thầm, dai dẳng... Phần lớn đều là nhờ
vào sức dân, lòng dân, tình yêu thương máu thịt
của dân đối với nghệ thuật sân khấu truyền thống
của dân tộc họ.
Thế nhưng ngày nay, khi công nghệ thông
tin đã mang các loại hình giải trí “đến tận giường
ngủ” của con người, thì Rô băm, Dù kê muốn tồn
tại được phải có chính sách bảo tồn và phát triển,
trong đó có chính sách về đào tạo và sử dụng đội
ngũ được đào tạo. Phải chăm lo đến lợi ích chính
đáng cho người nghệ sĩ, những người đi “giữ lửa
truyền thống”, phải thực hiện những việc làm có
ích để cổ vũ tinh thần họ, để họ yên tâm học tập,
Tạp chí Khoa học Chuyên đề “Nghệ thuật sân khấu Dù kê Khmer Nam Bộ - Di sản văn hóa dân tộc”
Soá 13, thaùng 3/201476 Soá 13, thaùng 3/2014 77
Cho nên, để tránh đào tạo dàn trải, kém hiệu
quả, cần chú ý lựa chọn đối tượng người học, đó
phải là những người có năng khiếu, có tâm huyết,
có niềm đam mê mãnh liệt với nghệ thuật sân khấu
truyền thống. Và ít ra, cũng phải có một vốn văn
hóa nhất định, để đủ sức lĩnh hội, tiếp thu, trân
trọng và truyền bá nghệ thuật truyền thống của dân
tộc mình.
Hiện nay, trong tình trạng hẫng hụt về đội ngũ
kế thừa, lớp thanh thiếu niên Khmer có hứng thú
với loại hình nghệ thuật truyền thống này càng
lúc càng ít ỏi, cho nên, đã đến lúc phải chú trọng
hơn nữa việc giáo dục truyền thống nghệ thuật,
tình yêu nghệ thuật cho lớp người sau. Đồng thời,
cần phát hiện và chăm bồi những chồi non có tố
chất tốt để phát triển trong tương lai. Học Rô băm,
Dù kê, nếu được học từ độ tuổi lên mười, khi đôi
bàn tay, bàn chân còn mềm mại, dễ tiếp thu những
động tác uốn cong, mềm dẻo, thì khả năng lớn lên
trở thành người nghệ sĩ chuyên nghiệp là rất cao.
2.3. Chú trọng đội ngũ “Nhà giáo” trong quá
trình đào tạo
Mục đích của việc đào tạo nguồn nhân lực cho
sân khấu truyền thống Khmer Nam Bộ là để có
được đội ngũ nghệ sĩ chuyên nghiệp, có thể phục
vụ được cho sự tồn tại và phát triển của loại hình
nghệ thuật sân khấu dân gian độc đáo này, phải
đảm bảo đào tạo có chọn lọc, có thể ít về số lượng
nhưng phải tuyệt đối đảm bảo về chất lượng, mà
muốn có được chất lượng, có được trò giỏi, thì
phải có thầy hay.
Đội ngũ Nhà giáo để giảng dạy trong lĩnh vực
này cần được chọn lọc cẩn thận, đó phải là những
người có tâm huyết, thật sự am hiểu về nguồn gốc,
quá trình hình thành và phát triển của Rô băm, Dù
kê, và quan trọng là phải có kinh nghiệm thực thụ
trong biểu diễn, đủ sức, đủ tầm để truyền nghề.
Vấn đề nan giải ở đây là, tìm những người thầy
hội đủ những điều kiện nói trên không nhiều. Theo
tài liệu “Văn hóa Khmer Nam Bộ - Nét đẹp trong bản
sắc văn hóa Việt Nam” do Phạm Thị Phương Hạnh
(Chủ biên), thì tính đến đầu năm 2010, cả Nam
Bộ chỉ có 11 nghệ sĩ ưu tú, trong đó có 2 người đã
mất, vậy chỉ còn lại 9 người, con số thật quá ít ỏi so
với nhu cầu thực tiễn. Như vậy, chúng ta cần phải
nhanh chóng tổ chức được chương trình đào tạo
chính quy, và mời những nghệ nhân gạo cội này
tham gia đào tạo cho tầng lớp kế thừa.
Ngoài ra, ở mỗi tỉnh có đoàn nghệ thuật sân
khấu truyền thống Khmer cũng có thể chọn cử
những nghệ sĩ đã có những thành tựu nhất định
cùng tham gia vào công tác đào tạo.
2.4. Một số vấn đề khác
2.4.1. Chú ý đa dạng hóa các loại hình đào tạo
Căn cứ vào tình hình thực tiễn, chất lượng,
điều kiện, hoàn cảnh... của nguồn nhân lực, mục
tiêu của chương trình đào tạo, ta sẽ có những loại
hình đào tạo phù hợp, để đảm bảo cho tất cả những
ai có niềm đam mê, có năng khiếu, đều được đào
tạo để trở thành những nghệ sĩ chuyên nghiệp.
Chẳng hạn:
Đối với những thiếu niên từ sớm đã bộc lộ
năng khiếu, ta cần ngay lập tức có kế hoạch chăm
bồi, có thể đưa vào sinh hoạt trong những nơi có
biểu diễn nghệ thuật sân khấu truyền thống, cho
được tham gia tập luyện những động tác cơ bản,
sau đó khi lớn lên sẽ cho theo học những chương
trình đào tạo chính quy, tập trung, có thể ở trình độ
trung cấp, cao đẳng, đại học, để được đào tạo bài
bản, chuyên sâu.
Đối với những nghệ sĩ đã có được chút vốn
liếng trong nghề, tức đã được tham gia biểu diễn,
có chút ít kinh nghiệm, ta có thể tổ chức những
khóa đào tạo có thời hạn khoảng 1 – 2 năm. Trong
thời gian đó họ sẽ được học tập trung, được bổ túc
vốn văn hóa cần thiết, và học theo chương trình
đào tạo chính quy để nâng cao hiểu biết về nghề,
nâng cao kỹ năng diễn xuất.
Với đối tượng là những nghệ sĩ lâu năm trong
nghề, có thể tổ chức những khóa tập huấn ngắn
hạn, mục đích của những đợt tập huấn này là để họ
có điều kiện được cập nhật kiến thức về nghề, nắm
được tình hình chung về nghề, họ vừa học nhưng
đồng thời cũng vừa trao truyền cho nhau những
kinh nghiệm quý báu trong nghề. Đấy là dịp để
họ giao lưu, học hỏi, cập nhật kiến thức, đồng thời
cũng là dịp để họ truyền cho nhau ngọn lửa đam
mê với nghề.
2.4.2. Quan tâm đến đặc trưng của nghệ thuật sân
khấu truyền thống Khmer trong quá trình đào tạo
Quá trình đào tạo nguồn nhân lực cho sân
khấu truyền thống Khmer Nam Bộ từ khâu tuyển
sinh đầu vào đến chương trình đào tạo, xây dựng
chuẩn đầu ra,... tất cả đều phải đặc biệt lưu ý đến
đặc trưng của loại hình nghệ thuật này.
Thứ nhất, người ta vẫn thường gọi đây là nghệ
thuật của đường cong. Tư thế múa của đôi bàn tay
phải cong vút, uyển chuyển, phối hợp nhịp nhàng
với chuyển động mềm mại của toàn thân. Do đó
khi tuyển sinh đầu vào, cần tuyển những đối tượng
có đủ tố chất, năng khiếu để thực hiện những điệu
múa cổ điển, có tính quy phạm.
Thứ hai, vì tính chất phức tạp, độc đáo của loại
hình nghệ thuật này, nên chương trình đào tạo phải
giáo dục được tính kiên nhẫn, trì chí, để học viên
có đủ sức, đủ tinh thần để theo đuổi việc học, theo
nghề, tận tâm với nghề.
Thứ ba, vì Dù kê sẵn sàng dung nạp nhiều hình
thức nghệ thuật, luôn cải biến để phù hợp thị hiếu
thẩm mỹ của khán giả, nên người ta ví Dù kê như
“một tờ giấy thấm” có thể hút lấy tất cả các tinh
hoa của các loại hình nghệ thuật khác, hoặc như
“một lò lửa” mà trong đó người ta chụm đủ các
thứ củi. Do đó, chương trình đào tạo phải có khả
năng huấn luyện cho người nghệ sĩ có đủ trình độ
để họ có thể biết “gạn đục, khơi trong”, lọc lấy
những phần tinh hoa mà tiếp nhận, cải biến cho
phù hợp; đồng thời bỏ đi những phần không hay,
để loại hình nghệ thuật này vừa có thể giao lưu,
tiếp biến, vừa không bị lai căng, mất gốc, không bị
đánh mất nét bản sắc, độc đáo của nó.
2.4.3. Quan tâm đến đối tượng “Người thưởng thức”
Công chúng, người thưởng thức nghệ thuật
Rô băm, Dù kê, cũng nên được quan tâm đúng
mức, bởi đây cũng chính là nguồn nhân lực quan
trọng góp phần vào việc bảo tồn, phát huy hai loại
hình nghệ thuật độc đáo này.
Người thưởng thức, đặc biệt là người “biết
thưởng thức” Rô băm, Dù kê hiện nay không
nhiều, nhất là giới trẻ. Do đó, đối với những người
“biết thưởng thức”, ta cần đặc biệt quan tâm để có
kế hoạch thu hút đầu vào đối với đối tượng này,
để họ từ người “biết thưởng thức” trở thành người
được phát hiện, được đào tạo, và khi được đào tạo
xong, đến phiên mình, họ sẽ truyền lửa cho thế hệ
sau cùng tiếp bước.
Với đối tượng này, khi họ được phát hiện, cần
quan tâm đến trình độ văn hóa của họ, sự hiểu biết
của họ, vốn học vấn của họ cũng sẽ ảnh hưởng ít
nhiều đến cách hiểu, cách biểu diễn của họ sau khi
được đào tạo. Do đó, cần chú ý bổ sung, làm đầy
vốn văn hóa của họ, nếu trình độ văn hóa của họ
còn thấp, để họ có cách hiểu sâu sắc, có ý thức, có
sự sáng tạo đúng đắn, góp phần quan trọng trong
việc bảo tồn nghệ thuật sân khấu truyền thống của
dân tộc.
2.4.4. Chính sách về đào tạo và sử dụng đội ngũ
được đào tạo
Một điều quyết định rất lớn đến sự thành công
của công tác đào tạo nguồn nhân lực cho sân khấu
truyền thống Khmer Nam Bộ là chính sách về đào
tạo và sử dụng đội ngũ được đào tạo.
Từ lâu, Rô băm, Dù kê được hình thành và phát
triển trong dân gian, tồn tại trong dân gian cho đến
ngày nay, có thời kỳ phát triển rực rỡ, cũng có lúc
tồn tại âm thầm, dai dẳng... Phần lớn đều là nhờ
vào sức dân, lòng dân, tình yêu thương máu thịt
của dân đối với nghệ thuật sân khấu truyền thống
của dân tộc họ.
Thế nhưng ngày nay, khi công nghệ thông
tin đã mang các loại hình giải trí “đến tận giường
ngủ” của con người, thì Rô băm, Dù kê muốn tồn
tại được phải có chính sách bảo tồn và phát triển,
trong đó có chính sách về đào tạo và sử dụng đội
ngũ được đào tạo. Phải chăm lo đến lợi ích chính
đáng cho người nghệ sĩ, những người đi “giữ lửa
truyền thống”, phải thực hiện những việc làm có
ích để cổ vũ tinh thần họ, để họ yên tâm học tập,
Tạp chí Khoa học Chuyên đề “Nghệ thuật sân khấu Dù kê Khmer Nam Bộ - Di sản văn hóa dân tộc”
Soá 13, thaùng 3/201478 Soá 13, thaùng 3/2014 79
yên tâm theo nghề, cống hiến hết mình vì sự tồn tại
và phát triển của nền nghệ thuật dân tộc.
3. Kết luận
Đến nay, tại vùng đất phương Nam, người
Khmer vẫn còn lưu giữ được hai loại hình nghệ
thuật sân khấu dân gian độc đáo của dân tộc, đặc
biệt là kịch hát Dù kê, góp phần làm phong phú
thêm vốn văn hóa của dân tộc, làm đặc sắc thêm
vốn văn hóa dân gian Nam Bộ, đó là một điều vô
cùng đáng quý. Do đó, để Rô băm, Dù kê tiếp tục
đứng vững được với thời gian, không bị mai một,
không bị chìm vào quên lãng, thì ta cần nhanh
chóng đào tạo được đội ngũ kế thừa có đủ tâm,
đủ lực, để khi Rô băm, Dù kê được ghi tên trong
danh sách những Di sản văn hóa phi vật thể của
thế giới, thì ta vẫn đủ sức duy trì, giữ mãi được vẻ
độc đáo, tính truyền thống của hai loại hình sân
khấu dân gian đặc sắc này.
Tài liệu tham khảo
Đàm Văn Hiển, Trần Văn Bổn, Lê Hàm. 2012. Sân khấu dân gia. NXB Văn hóa dân tộc.
Đào Huy Quyền, Sơn Ngọc Hoàng, Ngô Khị. 2007. Nhạc khí dân tộc Khmer Sóc Trăng. Nxb Tổng
hợp Tp. HCM.
Lê Huy Hoàng. 2001. Xây dựng chính sách xã hội tạo sự công bằng, bình đẳng trong việc phát huy
nguồn lực sáng tạo của con người Việt Nam hiện nay. Triết học. số 9. tr. 5-8.
Phạm Minh Hạc. 2001. Nghiên cứu con người và nguồn nhân lực đi vào công nghiệp hóa, hiện đại
hóa. Nxb Chính trị Quốc gia.
Phạm Thị Phương Hạnh (Chủ biên). 2011. Văn hóa Khmer Nam Bộ - Nét đẹp trong bản sắc văn hóa
Việt Nam. NXB Chính trị Quốc gia – Sự Thật.
HÌNH TƯỢNG CHẰN TRONG SÂN KHẤU DÙ KÊ
CỦA NGƯỜI KHMER Ở NAM BỘ
Nguyễn Thị Tâm Anh1
Tóm tắt
Bài viết giới thiệu diện mạo cơ bản của một hình thức sân khấu đặc trưng cho cư dân Khmer ở Nam
Bộ qua những chuyến điền dã mà chúng tôi đã có dịp thu thập được, đó chính là sân khấu Dù kê, trong
đó chú trọng đến hình tượng Chằn trong loại hình nghệ thuật này. Sân khấu Dù kê Khmer Nam Bộ đã
dung nạp những yếu tố khác vào trong nó một cách hòa hợp và nhuần nhuyễn. Loại hình này là kết quả
giao lưu văn hóa của các dân tộc sinh sống trên mảnh đất Nam Bộ.
Từ khóa: Dù kê, Khmer Nam Bộ, hình tượng Chằn (Yeak).
Abstract
This paper is to introduce a basic appearance of a distinctive form of the Southern Khmer people
through our fieldtrip. That is “Du ke” on which Yeak figuration is mainly focused. “Du ke” receives
other factors harmoniously and smoothly. This type of theatre results from cultural exchanges among
various ethnic groups living in the southern land.
Keywords: Du ke, the Southern Khmer, Yeak figuration.
1 Thạc sĩ, Khoa Xã hội học – Công tác xã hội – Đông Nam Á,
Trường ĐH Mở Tp. HCM.
1. Đặt vấn đề
Dân tộc Khmer vốn có một nền văn hóa nghệ
thuật đặc sắc và phong phú. Qua bao thăng trầm
trong lịch sử dân tộc và cũng chính là những biến
động trong lịch sử nghệ thuật, dân tộc Khmer đã
đã có một số loại hình nghệ thuật dần bị mai một,
thậm chí mất hẳn.
Sân khấu của người Khmer ở Nam Bộ nói
chung khá đa dạng, từ các loại hình diễn xướng
dân gian đến Rô băm, Dù kê và Yì kê Trong đó,
Rô băm và Dù kê là hai loại hình sân khấu tiêu
biểu, vẫn được bảo tồn lưu giữ trong cộng đồng
cư dân Khmer Nam Bộ cho đến ngày nay. Loại
hình Yì kê là loại hình nghệ thuật độc đáo ở vùng
Bảy Núi – An Giang. Ở đây, chúng tôi muốn giới
thiệu diện mạo cơ bản của một hình thức sân khấu
đặc trưng cho cư dân Khmer ở Nam Bộ qua những
chuyến điền dã mà chúng tôi đã có dịp thu thập
được, đó chính là sân khấu Dù kê.
2. Sân khấu Dù kê – Loại hình nghệ thuật độc
đáo của người Khmer Nam Bộ
2.1. Về nguồn gốc
Về nguồn gốc, có thể nói Dù kê là sản phẩm
của người Khmer sinh sống, cư trú trên vùng Tây
Nam Bộ. Đó là những con người lao động bình
thường nhưng khát khao sáng tạo. Do nhu cầu đời
sống văn hóa tinh thần, cư dân Khmer sau những
ngày lao động cực nhọc trên ruộng rẫy đã tìm cách
thư giãn bằng âm nhạc. Ban đầu, chỉ dưới các hình
thức đơn giản, thô sơ, sử dụng cây cối làm phông
nền cùng vài nhạc cụ mà quây quần bên nhau.
Nguồn gốc của loại hình này đến nay vẫn chưa
có những chứng cứ xác thực. Một số nghệ sĩ ở Sóc
Trăng cho rằng người khai sinh ra Dù kê là ông Lý
Cọn (còn có tên là Lý Cuông), quê gốc ở xã An
Ninh, huyện Mỹ Tú, tỉnh Sóc Trăng. Ông đã cho
rước thầy Soun ở Trà Vinh về dạy hát tập tuồng,
thời gian này vào khoảng năm 1921. Đoàn Dù kê
của ông được thành lập mang tên Tự lập ban sân
khấu sơn thủy2.
Tuy nhiên, sự hình thành của loại hình này
phải kể từ sau năm 1930, khoảng thời gian này có
ba gánh hát lớn: Nhật Nguyệt Quang, Tự lập ban
và Tự lập thành. Ba gánh hát cạnh tranh nhau và
phát triển Dù kê lên những bước mới. Khi sang
biểu diễn tại Campuchia, do sự kết hợp của sân
khấu Rô băm truyền thống cùng những môn nghệ
thuật có mặt trên vùng đất Nam Bộ như Cải lương
2 Theo Ngô Hồng Khanh, “Từ Cải lương Nam Bộ đến sân
khấu Dù kê Bassắc” in trong Về sân khấu truyền thống
Khmer Nam Bộ, Sở VHTT Sóc Trăng, 1998, trang 21 – 30.
Các file đính kèm theo tài liệu này:
- van_de_dao_tao_nguon_nhan_luc_cho_san_khau_truyen_thong_khme.pdf