Các sai lầm thường gặp khi tìm hiểu bệnh sử chó bị rối loạn dạ dày - ruột
Kết luận
Để có một cuộc thăm khám các rối loạn dạ
dày-ruột thành công thì các bác sĩ thú y phải
tuân theo một phương pháp tìm hiểu bệnh sử có
hệ thống, trong đó các bản danh mục kiểm tra
có thể là rất giá trị để hỗ trợ cách tiếp cận bệnh
có phương pháp. Cũng luôn luôn khôn khéo để
ghi nhớ các triệu chứng của thú bệnh và đảm
bảo rằng các chi tiết về môi trường và sử dụng
thuốc đều được biết. Nên hỏi chủ nuôi một cách
cẩn thận về các khía cạnh khác nhau liên quan
đến vấn đề chó đang mắc phải và cần khôn khéo
phân bổ đủ thời gian để tìm hiểu đầy đủ và chính
xác bệnh sử trước khi bắt tay vào các chẩn đoán
hoặc bắt đầu phác đồ điều trị tiếp theo.
Các câu hỏi thường dùng khi tìm hiểu về
vấn đề thức ăn
- Chó được cho ăn thức ăn gì? Thức ăn
thương mại hay tự chế biến; thức ăn sống hay
được nấu chín; thức ăn khô, ướt hay hơi ướt.
- Nếu là thức ăn tự chế biến thì tìm hiểu về
thành phần (gồm cả vitamin và khoáng chất),
khối lượng chính xác, cách chế biến và bảo
quản.
- Nếu là thức ăn thương mại thì của nhà sản
xuất nào, loại thức ăn nào?
- Chó đã được ăn thức ăn này trong bao lâu?
- Khẩu phần ăn của chó được thay đổi lần
cuối cùng khi nào?
- Khẩu phần ăn của chó thường được thay
đổi như thế nào?
- Mỗi bữa chó được cho ăn bao nhiêu? Nếu
là thức ăn khô thì chắc chắn sẽ xác định được
cách đo lường, ví dụ như kích cỡ dụng cụ đong
thức ăn.
- Cho ăn bằng cách nào? Cho ăn theo bữa,
theo thời gian hay tuỳ thích?
- Cho ăn bao nhiêu bữa mỗi ngày?
- Ai là người cho ăn?
- Chó có được dùng những loại thuốc bổ,
thực phẩm của người hoặc bánh snack không?
Nếu có thì loại nào, số lượng bao nhiêu, tần suất
cho ăn.
- Có trẻ em, người già sống trong gia đình có
thể tình cờ cho chó ăn không?
- Có những thú khác trong nhà không? Nếu
có thì là loài nào? Những thú cưng này được cho
ăn như thế nào và chó có tiếp cận những thức ăn
này không?
- Chó có đi ra bên ngoài mà không bị giám
sát không? Nếu có, có hàng xóm nào có thể tình
cờ cho chó ăn hoặc chó có thể tiếp xúc với thức
ăn của chó nhà hàng xóm không?
5 trang |
Chia sẻ: hachi492 | Lượt xem: 1 | Lượt tải: 0
Bạn đang xem nội dung tài liệu Các sai lầm thường gặp khi tìm hiểu bệnh sử chó bị rối loạn dạ dày - ruột, để tải tài liệu về máy bạn click vào nút DOWNLOAD ở trên
79
KHOA HỌC KỸ THUẬT THÚ Y TẬP XXVI SỐ 4 - 2019
Rối loạn dạ dày-ruột là một trong những
nguyên nhân phổ biến nhất khiến chủ nuôi
thường đưa cún cưng đến các phòng khám
thú nhỏ và đây cũng là một trong những cơ
quan thường mắc bệnh nhiều nhất mà việc
chẩn đoán sai bệnh hoặc giải quyết vấn
đề không triệt để có thể khiến khách hàng
không hài lòng, làm cho bác sĩ thú y thất bại
hoặc thậm chí kéo dài sự đau đớn của thú.
Tiến trình khảo sát đầy đủ một trường hợp
bệnh dạ dày-ruột phải bắt đầu bằng việc tìm
hiểu bệnh sử chi tiết, với một phương pháp
hỏi có hệ thống, ghi chép chính xác và thấu
hiểu phản ứng của chủ, các bác sĩ lâm sàng có
thể xây dựng được một nền móng chắc chắn
cho cuộc điều tra và chẩn đoán chính xác vấn
đề. Sự vội vàng, cẩu thả hoặc tìm hiểu bệnh sử
không đầy đủ có thể đặt bác sĩ thú y trên một
con đường chẩn đoán sai lầm với hậu quả có
khả năng là thảm họa. Vì thế việc lưu ý đến
các lỗi thường gặp nhất khi tìm hiểu bệnh sử
để có thể thu thập được một bản kê khai chính
xác từ chủ nuôi thực sự rất có giá trị. Các lỗi
thường gặp trong thực tế có thể như sau.
1. Không hiểu những lời than phiền chính
của chủ nuôi
Nhiều bác sĩ thú y thường phạm sai lầm
khi cho rằng họ hiểu bản chất vấn đề chỉ với
một bản tóm tắt của cuộc đối thoại ngay từ
lúc bắt đầu thăm khám, ví dụ, chủ nuôi phàn
nàn rằng con chó của họ đi phân xấu và thỉnh
thoảng tiêu chảy, khiến cho bác sĩ thú y nghĩ
rằng con chó bị viêm ruột, trong khi trên thực
tế tiêu chảy có thể là yếu tố kế phát từ một
bệnh bên ngoài đường ruột. Do đó cần xác
định chính xác người chủ muốn nói gì khi
họ mô tả các triệu chứng chính của thú cưng,
sử dụng cách đặt câu hỏi cẩn thận để nhận ra
mối quan tâm nào chủ nuôi muốn trình bày
cho thật chính xác. Ngoài ra cần nhận thức
rằng trong suốt quá trình tìm hiểu bệnh sử,
chúng ta có thể thấy rõ ràng rằng một con
thú đang có một vấn đề bệnh lý cấp thiết hơn
và có khả năng hoàn toàn khác với những gì
chủ nuôi mô tả. Chúng ta phải rất thận trọng
để nhận ra điều mà chủ nuôi cảm nhận là vấn
đề chính của thú để tránh một thất bại về việc
giao tiếp trong quá trình xử lý ca bệnh.
2. Không để ý đến các triệu chứng khác
của thú bệnh
Một sự thật là rất dễ để suy đoán rằng con
chó bệnh thuộc một giống cụ thể nào đó nên
nó chắc chắn bị bệnh nào đó có liên quan
đến giống, ví dụ như cho rằng mọi con chó
giống Boxer bị tiêu chảy đều là do bệnh viêm
loét kết tràng. Một ví dụ quan trọng khác là
không nên bỏ sót khả năng, hoặc thậm chí
là xác suất về sự tăng sinh quá mức của vi
khuẩn ở ruột non trong danh sách các chẩn
đoán phân biệt một con chó Berger bị tiêu
chảy. Tương tự như vậy, chúng ta có thể dễ
dàng bỏ qua khả năng viêm tử cung mủ ở một
con chó tuổi trung niên có các triệu chứng ói
và lờ đờ, trừ khi chúng ta bớt chút thời gian
để khẳng định xem con chó này đã triệt sản
hay chưa?
CAÙC SAI LAÀM THÖÔØNG GAËP KHI TÌM HIEÅU BEÄNH SÖÛ
CHOÙ BÒ ROÁI LOAÏN DAÏ DAØY-RUOÄT
Vũ Kim Chiến
Chi cục Chăn nuôi-Thú y TP. Hồ Chí Minh
80
KHOA HỌC KỸ THUẬT THÚ Y TẬP XXVI SỐ 4 - 2019
3. Không để ý đến tiền sử bệnh
Sự tự mãn thường có thể cho phép một bác
sĩ thú y có cái nhìn phiến diện và cho rằng con
chó bệnh chưa từng có các triệu chứng tương tự
trong quá khứ, đơn giản là do chủ nuôi không
tự nguyện cung cấp các thông tin này. Thực tế
rất phổ biến là một bác sĩ thú y lâm sàng tưởng
rằng một vấn đề về bản chất là cấp tính trong
khi thực tế nó có thể là bệnh mạn tính, đơn giản
là do chủ nuôi không tiết lộ thông tin này hoặc
không nhận thức được rằng sự tái phát của một
bệnh cách đây nhiều tháng hoặc thậm chí nhiều
năm có thể liên quan đến vấn đề hiện tại. Xác
định bản chất của một bệnh là cấp tính hay mạn
tính là một bước rất quan trọng trong quá trình
chẩn đoán một ca bệnh. Cũng cần tìm hiểu chính
xác về lịch trình tiêm phòng và tẩy giun sán và
không đơn giản cho rằng những ký ức lờ mờ của
chủ nuôi là hoàn toàn chính xác.
4. Không thu thập đủ thông tin
Trong khi nhiều người cho rằng một bác sĩ
thú y tốn nhiều thời gian đi sâu vào một bản lý
lịch của thú bệnh là vô ích, việc làm này có thể
là một phần thiết yếu của việc thu thập các manh
mối có thể có của vấn đề (ví dụ trước khi khám
một con chó, bạn nên dành ra ít nhất 5 phút hoặc
có thể lên đến 20 phút để thu thập tiền sử bệnh).
Do đó công việc này có thể là cực kỳ hữu ích để
có các chi tiết riêng về cách chó bệnh sống thế
nào (ví dụ như nơi ở của chúng, sự có sẵn những
món ngon và các vật dụng khác trong chuồng và
có những con chó nào khác trong chuồng và khả
năng chúng hoặc một người nào đó tiếp xúc với
chó bệnh và cũng bị bệnh). Do đó, bác sĩ thú y
lâm sàng có thể hưởng lợi từ việc được biết rằng
một con chó bệnh có thể chạy rông một cách tự
do trong môi trường của chúng hàng ngày và
có thể thường xuyên ăn phải các cây cỏ xung
quanh nhà, hoặc một con chó được nuôi giữ như
một con chó bảo vệ và có thể tiếp xúc tự do
với các vật lạ, hoặc một con chó khác trong nhà
cũng biểu hiện các dấu hiệu của bệnh dạ dày-
ruột gần đây.
5. Không quan tâm đầy đủ đến khẩu phần
Khẩu phần và các rối loạn dạ dày-ruột
thường liên quan chặt chẽ với nhau. Do đó cần
thiết phải dành ra nhiều thời gian truy xuất một
lịch sử khẩu phần đầy đủ từ chủ nuôi, nếu cần
thiết thì tập trung dữ liệu để sưu tập một “nhật
ký thức ăn”. Đặc biệt cần lưu ý 3 điểm đáng giá
sau đây:
- Khả năng chủ nuôi sẽ vô tình bỏ sót khi đề
cập đến một thành phần nào đó trong thức ăn mà
nó có thể là manh mối thực sự đối với một vấn
Ói mửa và tiêu chảy là hai triệu chứng thường gặp trong các rối loạn dạ dày-ruột trên chó
81
KHOA HỌC KỸ THUẬT THÚ Y TẬP XXVI SỐ 4 - 2019
đề đường ruột: ví dụ cụ thể là một con chó thỉnh
thoảng được cho uống sữa, dẫn đến tiêu chảy do
không dung nạp lactose.
- Khả năng chủ nuôi sẽ không tự nguyện trình
bày rằng một trong những thành phần trong thức
ăn của chó, mà đã được cho ăn từ nhiều tháng
nay, gần đây đã được thay đổi.
- Nguy cơ của việc cho rằng khẩu phần chắc
chắn là nguyên nhân mấu chốt của vấn đề. Trên
thực tế vẫn có khả năng là thức ăn hoàn toàn
không liên quan đến ca bệnh.
6. Đi theo định hướng của chủ nuôi
Rất dễ để có thể bị dẫn dắt hoặc dẫn dắt sai
bởi người chủ theo hướng một chẩn đoán, do
chủ nuôi có một sự ấn định sẵn rằng con chó
của họ bị ngộ độc, hoặc đưa ra một ví dụ cụ thể
hơn là vấn đề bắt đầu “sau khi con chó đi dạo về,
do đó chắc chắn là con chó đã ăn phải thứ gì đó
khi nó đi ra ngoài”. Nói cách khác, hoàn toàn có
khả năng là một bác sĩ thú y lâm sàng được một
người chủ nuôi dẫn dắt đến một chẩn đoán đã
được mặc định, suy đoán gần như ngay khi con
chó được đưa đến phòng khám. Lỗi này có thể bị
hòa trộn thêm bằng việc sử dụng “câu hỏi đóng”
khi tìm hiểu bệnh sử (ví dụ như những câu hỏi
có khuynh hướng được trả lời là “có”/”không”),
mà có thể khiến người chủ vô tình đưa ra những
câu trả lời lạc hướng.
7. Không khơi gợi được nhiều thông tin chi
tiết từ chủ nuôi
Cần thu thập chi tiết thông tin từ chủ nuôi
về vấn đề con chó của họ đang gặp phải, ví dụ
việc chấp nhận câu mô tả bệnh sử bằng một từ
như “ói” là không đủ, bắt buộc phải thu thập
được một sự mô tả đầy đủ hơn. Chủ nuôi có thể
nhận thấy rằng con chó của họ ói chẳng bao lâu
sau khi ăn, nhưng một cách hỏi bệnh có phương
pháp có thể sớm gợi ra rằng thực tế con chó nôn
ra thức ăn hay mắc chứng khó nuốt, hoặc thực
tế là nó nôn khan do một vấn đề liên quan đến
khí quản. Các yếu tố xác định giống như là bao
lâu sau khi ăn thì con chó ói, thực sự nó có ói
mạnh ra không, màu sắc và độ cứng của những
thứ ói ra, dịch ói ra có máu hay không (nếu có
thì xác nhận vấn đề như hình thái và lượng máu)
có thể giúp tránh các phát biểu sai lầm có thể có.
Tương tự như vậy, trong trường hợp chủ nuôi
mô tả chó bị tiêu chảy thì cần xác định đầy đủ
tính chất của vấn đề, ví dụ như lượng phân, số
lần đi phân, tính chất của phân, có máu hay chất
nhày trong phân hay không, có hay không các
triệu chứng của rặn buốt hoặc đại tiện khó.
8. Kết luận vội vàng từ nguyên nhân ban đầu
Chúng ta quá dễ để quên rằng, về bản chất,
không phải tất cả các bệnh đều là vấn đề về dạ
dày-ruột, nhưng khi triệu chứng chính được mô
tả là ói hoặc tiêu chảy thì tất yếu vấn đề phải
bắt nguồn từ hệ thống dạ dày-ruột. Trong một
số trường hợp bệnh lý về gan và thận cũng có
thể liên quan tới dạ dày-ruột, là các ví dụ điển
hình khi các triệu chứng ói hoặc tiêu chảy cũng
thường gặp. Tương tự như vậy, chúng ta có thể
không nhận thấy rằng chó bệnh không có triệu
chứng ói mửa hay tiêu chảy thì vấn đề chính
không xuất phát từ rối loạn dạ dày-ruột, ví dụ
như biếng ăn hoặc giảm cân có thể là do một vấn
đề tiên phát của dạ dày, ngay cả khi chó bệnh
không có ói mửa.
9. Không phân bổ đủ thời gian và phương
pháp để tìm hiểu bệnh sử
Chúng ta có thể có một sự tiết kiệm thời gian
sai lầm khi nỗ lực để thu thập tất cả các chi tiết
cần thiết từ chủ nuôi chỉ trong một cuộc thăm
khám ngắn gọn. Điều này có lẽ thường xảy ra
trong các ca bệnh mạn tính khi chúng ta bắt tay
vào quá trình điều tra bệnh sử hoặc thậm chí
điều trị mà không có một tiền sử bệnh đầy đủ
và có giá trị. Do đó, khi cần thiết nên làm rõ với
chủ nuôi rằng cần phải lên lịch tái khám khi bố
trí đủ thời gian để đảm bảo sự thăm khám thu
thập được cơ sở dữ liệu tối ưu mà không ảnh
hưởng đến tình trạng bệnh của chó.
Bên cạnh đó, một bác sĩ thú y lâm sàng quá
bận rộn hoặc non kinh nghiệm có thể không áp
dụng một cách tiếp cận có phương pháp để tìm
hiểu bệnh sử, như vậy thì chúng ta có thể sử
82
KHOA HỌC KỸ THUẬT THÚ Y TẬP XXVI SỐ 4 - 2019
dụng một bản danh sách các mục cần kiểm tra
được in sẵn nhằm đảm bảo rằng không có dấu
hiệu chẩn đoán quan trọng có thể có nào bị bỏ
sót do cách đặt vấn đề yếu kém.
10. Bỏ sót các trường hợp bất thường
Đừng bị lôi cuốn vào lối suy nghĩ cho rằng
bản thân mình nắm vững về tất cả các bệnh và
rồi chính các bác sĩ lâm sàng cũng có thể rơi vào
cái vòng luẩn quẩn liên quan đến các chi tiết về
tiền sử bệnh (và thậm chí có thể là các phát hiện
về lâm sàng) để làm cho nó phù hợp với chẩn
đoán mình đã định sẵn. Cần sẵn sàng tiếp thu
những kiến thức mới đối với một bệnh khó chữa
hoặc là một bệnh cũ tái phát, kể cả khả năng tìm
hiểu lại bệnh sử khi cần thiết. Chú ý đến những
tình huống đột xuất, ví dụ như với sự gia tăng
số lượng thú cưng đi cùng với chủ nuôi vào các
kỳ nghỉ, các bệnh trước đây từng được xem là
ở vùng nhiệt đới hoặc lạ thì ngày nay chỉ được
xem là bệnh ngoại lai. Đặc biệt thú cưng từ các
khu vực nhiệt đới đi đến các vùng có khí hậu ấm
áp hơn có thể nhiễm bệnh mà chỉ có ở một vài
nơi sau khi thú đi du lịch trở về, do đó một bác
sĩ lâm sàng khôn ngoan nên kết hợp chặt chẽ
những câu hỏi về du lịch khi tìm hiểu bệnh sử.
11. Kết luận
Để có một cuộc thăm khám các rối loạn dạ
dày-ruột thành công thì các bác sĩ thú y phải
tuân theo một phương pháp tìm hiểu bệnh sử có
hệ thống, trong đó các bản danh mục kiểm tra
có thể là rất giá trị để hỗ trợ cách tiếp cận bệnh
có phương pháp. Cũng luôn luôn khôn khéo để
ghi nhớ các triệu chứng của thú bệnh và đảm
bảo rằng các chi tiết về môi trường và sử dụng
thuốc đều được biết. Nên hỏi chủ nuôi một cách
cẩn thận về các khía cạnh khác nhau liên quan
đến vấn đề chó đang mắc phải và cần khôn khéo
phân bổ đủ thời gian để tìm hiểu đầy đủ và chính
xác bệnh sử trước khi bắt tay vào các chẩn đoán
hoặc bắt đầu phác đồ điều trị tiếp theo.
Các câu hỏi thường dùng khi tìm hiểu về
vấn đề thức ăn
- Chó được cho ăn thức ăn gì? Thức ăn
thương mại hay tự chế biến; thức ăn sống hay
được nấu chín; thức ăn khô, ướt hay hơi ướt.
- Nếu là thức ăn tự chế biến thì tìm hiểu về
thành phần (gồm cả vitamin và khoáng chất),
khối lượng chính xác, cách chế biến và bảo
quản.
- Nếu là thức ăn thương mại thì của nhà sản
xuất nào, loại thức ăn nào?
- Chó đã được ăn thức ăn này trong bao lâu?
- Khẩu phần ăn của chó được thay đổi lần
cuối cùng khi nào?
- Khẩu phần ăn của chó thường được thay
đổi như thế nào?
- Mỗi bữa chó được cho ăn bao nhiêu? Nếu
là thức ăn khô thì chắc chắn sẽ xác định được
cách đo lường, ví dụ như kích cỡ dụng cụ đong
thức ăn.
- Cho ăn bằng cách nào? Cho ăn theo bữa,
theo thời gian hay tuỳ thích?
- Cho ăn bao nhiêu bữa mỗi ngày?
- Ai là người cho ăn?
- Chó có được dùng những loại thuốc bổ,
thực phẩm của người hoặc bánh snack không?
Nếu có thì loại nào, số lượng bao nhiêu, tần suất
cho ăn.
- Có trẻ em, người già sống trong gia đình có
thể tình cờ cho chó ăn không?
- Có những thú khác trong nhà không? Nếu
có thì là loài nào? Những thú cưng này được cho
ăn như thế nào và chó có tiếp cận những thức ăn
này không?
- Chó có đi ra bên ngoài mà không bị giám
sát không? Nếu có, có hàng xóm nào có thể tình
cờ cho chó ăn hoặc chó có thể tiếp xúc với thức
ăn của chó nhà hàng xóm không?
Tài liệu tham khảo: Tạp chí Focus, special
edition, Royal Canin, 2006.
83
KHOA HỌC KỸ THUẬT THÚ Y TẬP XXVI SỐ 4 - 2019
BỆNH U NANG ĐƯỜNG MẬT TRÊN CHÓ
(THS.BS THÁI THỊ MỸ HẠNH- BỆNH VIỆN THÚ Y PETPRO)
I/Các dạng u nang ống mật chủ
U nang ống mật chủ là một dị tật bẫm sinh hơn mắc phải do ống mật chủ bị giãn ra thành
hình cầu hoặc hình thoi. Bệnh phổ biến ở người nhiều hơn động vật, mèo bị nhiều hơn
chó, động vật non nhiều hơn già. Bệnh có thể phát triển thành viêm tụy,viêm đường mật,
áp-xe gan, xơ gan, viêm tụy tái phát và sỏi mật. Ung thư ống mật là biến chứng đáng sợ
nhất u nang ống mật chủ, nhưng thường với tỷ lệ thấp trên chó < 1%. Có 5 dạng u nang
ống mật chủ:
1.1 Giãn ống mật chủ thành nang
Giãn ống mật chủ bị giản ra thành nang
(type I) là loại phổ biến trên người. Loại
này chiếm tới 80% các trường hợp mắc
bệnh u nang ống mật chủ.
1.3 Túi sa ống mật chủ
Loại u nang sa ống mật chủ (type III) phát
sinh từ phần thấp của ống mật chủ (đoạn
nối giữa ống mật chủ và tá tràng). U nang
lúc này hình thành và nằm bên trong tá
tràng (phần đầu của ruột non). Trường
hợp u nang ống mật chủ loại này cũng
tương đối nguy hiểm và mức độ phổ biến
thấp ở mức < 3%.
1.4 Khuyết đại của nhiều đường mật
trong gan và ngoài gan
Loại u nang ống mật chủ (type IV) là sự
khuếch đại của nhiều đường mật trong
gan và ngoài gan. Đây là hiện tượng
giãn nở nang của cả các ống bên trong
lẫn bên ngoài gan mật. Loại khuếch đại
của nhiều đường mật trong gan và
ngoài gan xảy ra trên khoảng 5% các
trường hợp.
Loại này được chia làm 2 thể: Typ IVA
bao gồm sự khuếch đại của nhiều
đường mật trong gan và ngoài gan, và
typ IVB là sự khuếch đại của các ống
dẫn mật ngoài gan.
1.5 Giãn đường mật trong gan thành
một hoặc nhiều nang
Loại u nang ống mật chủ (type V) là
giãn đường mật trong gan thành một
hoặc nhiều nang. Trường hợp này có sự
tích tụ thành nhiều nang như chùm nho
thường được gọi là bệnh Caroli. Type
này cũng tương đối hiếm gặp mức độ
phổ biến khoảng 2-4% và loại này được
phát hiện tại PetPro, trên con chó đực,
được 6 năm tuổi, có trọng lượng 10 kg,
ăn chay trường.
1.2 Túi thừa đường mật ngoài gan
Túi thừa đường mật ngoài gan (type II) là
dạng u nang xuất hiện như là một túi thừa
bị cô lập nhô ra từ thành của ống mật
chủ. U có thể tham gia vào các ống mật
chủ bằng một thân hẹp, u có dạng túi
hoặc hình thoi, liên quan đến một phần
hay toàn bộ ống mật chủ. Trường hợp này
khá nguy hiểm tuy nhiên mức phổ biến
thấp, chỉ chiếm khoảng 8% các trường
hợp mắc u nang ống mật chủ ở người,
trên thú chưa thấy báo cáo về dạng này.
1
1.1. Giãn ống mậ chủ thành nang
Ống mật chủ bị giãn ra thành nang (type I) là
loại phổ biến trên người. Loại này chiếm tới 80%
các trường hợp mắc bệnh u nang ống mật chủ.
1.2. Túi thừa đường mật ngoài gan
Túi thừa đường mật ngoài gan (type II) là dạng
u nang xuất hiện như là một túi thừa bị cô lập, nhô
ra từ thành của ống mật chủ. U có thể tham gia vào
các ống mật chủ bằng một thân hẹp, u có dạng túi
hoặc hình thoi, liên quan đến một phần hay toàn
bộ ống mật chủ. Trường hợp này khá nguy hiểm,
tuy nhiên mức phổ biến thấp, chỉ chiếm khoảng
8% các trường hợp mắc u na g ống mật chủ ở
người, trê thú chưa thấy báo cáo về dạng này.
1.3. Túi sa ố mật chủ
Loại u nang sa ống mật chủ (type III) phát sinh từ
phần thấp của ống mật chủ (đoạn nối giữa ống mật
chủ và tá tràng). U nang lúc này hình thành và nằm
bên trong tá tràng (phần đầu của ruột non). Trường
hợp u nang ống mật chủ loại này cũng tương đối
nguy hiểm và mức độ phổ biến thấp, ở mức < 3%.
1.4. Khuếch đại của nhiều đường mật trong
gan và ngoài gan
I. CÁC DẠNG U NANG ỐNG MẬT CHỦ
U nang ống mật c ủ là một dị tật bẩm sinh hơn mắc phải, do ốn mật chủ ị giãn ra thành hình
cầu oặc hình thoi. Bệnh phổ biến ở người nhiều hơn động vật, mèo bị nhiều hơn chó, động vật non
nhiều hơn động vật già. Bệnh có thể phát triển thành viêm tụy, viêm đường mật, áp-xe gan, xơ gan,
viêm tụy tái phát và sỏi mật. Ung thư ống mật là biến chứng đá g sợ nhất u nang ống mật chủ, nhưng
thường với tỷ lệ thấp trên chó < 1%. Có 5 dạng u nang ống mật chủ:
Hình 1. Các loại u nang ống mật chủ
Các file đính kèm theo tài liệu này:
cac_sai_lam_thuong_gap_khi_tim_hieu_benh_su_cho_bi_roi_loan.pdf