Bảo lãnh bằng quyền sử dụng đất
Xuất phát từ quy định của pháp luật hiện
còn thiếu sự đồng nhất và chưa thật rõ ràng
về bảo lãnh bằng QSDĐ, chúng tôi thấy cần
phải làm rõ người có QSDĐ có được dùng
QSDĐ để bảo lãnh việc thực hiện nghĩa vụ
của bên có nghĩa vụ hay không.
BLDS đã quy định rất rõ tại khoản 1
Điều 105, Điều 115 rằng, QSDĐ cũng là tài
sản. Đối với nhiều người dân, QSDĐ còn là
tài sản quan trọng, có giá trị lớn, có nhiều ý
nghĩa trong đời sống của họ. BLDS, Luật
Đất đai và nhiều luật khác cũng quy định
QSDĐ là đối tượng được phép lưu thông
dân sự giống như nhiều tài sản khác. Mọi
người dân đều có quyền tự do, tự nguyện
cam kết, định đoạt tài sản của mình trong đó
có QSDĐ, miễn là không xâm phạm lợi ích
công, trật tự công, lợi ích chủ thể khác.
Quyền này là một biểu hiện cụ thể của
quyền công dân trong lĩnh vực dân sự đã
được long trọng ghi nhận trong Hiến pháp
năm 2013. Vậy tại sao lại cho rằng bên có
QSDĐ hợp pháp, có quyền đem QSDĐ đi
thế chấp để bảo đảm thực hiện nghĩa vụ của
mình thì được công nhận là hợp pháp,
nhưng lại không được dùng QSDĐ hợp
pháp của mình để bảo lãnh nghĩa vụ cho
người khác? Nếu thừa nhận không được
dùng QSDĐ bảo lãnh nghĩa vụ cho người
khác, thì theo logic, khi bên bảo lãnh cam
kết với nội dung tổng quát là dùng tài sản
thuộc quyền sở hữu, quyền sử dụng của
mình để bảo lãnh nghĩa vụ cho người khác,
khi bên bảo lãnh không tự giác thực hiện
nghĩa vụ bảo lãnh thì cũng không được xử
lý QSDĐ của người bảo lãnh. Nếu làm
ngược lại là tự mâu thuẫn, không nhất quán.
Khi xây dựng Luật Đất đai năm 2013,
vì có nhận thức sai lầm (chứ không phải chỉ
là do sơ suất đã không quy định quyền bảo
lãnh bằng QSDĐ của người có QSDĐ hợp
pháp) cho rằng, QSDĐ không được dùng để
bảo lãnh, nên không quy định về bảo lãnh
QSDĐ. Nhưng không vì thế mà người dân
mất quyền này. Luật Đất đai không thể đứng
trên Hiến pháp năm 2013 và bây giờ là
BLDS 2015. Mặt khác, vẫn còn nguyên cơ
hội sửa chữa sai sót này trong thực tiễn, bởi
vì Luật Đất đai cũng như các luật khác
không có điều nào quy định cấm cá nhân, tổ
chức bảo lãnh bằng QSDĐ, nên các chủ thể
có QSDĐ hoàn toàn có quyền bảo lãnh bằng
QSDĐ. Cũng không cần phải lách luật khi
thực chất là bảo lãnh (hoàn toàn được áp
dụng, chỉ vì hiểu sai) lại “khoác áo” thế chấp
như các nghị định, thông tư đã hướng dẫn
trong thời gian vừa qua.
7 trang |
Chia sẻ: hachi492 | Ngày: 19/01/2022 | Lượt xem: 258 | Lượt tải: 0
Bạn đang xem nội dung tài liệu Có được bảo lãnh bằng tài sản cụ thể và việc bảo lãnh quyền sử dụng đất, để tải tài liệu về máy bạn click vào nút DOWNLOAD ở trên
44
NGHIÏN CÛÁU
LÊÅP PHAÁP Söë 19(323) T10/2016
THÛÅC TIÏÎN PHAÁP LUÊÅT
COÁ ÀÛÚÅC BAÃO LAÄNH BÙÇNG TAÂI SAÃN CUÅ THÏÍ
VAÂ VIÏÅC BAÃO LAÄNH QUYÏÌN SÛÃ DUÅNG ÀÊËT?
Tưởng Duy Lượng*
* Nguyên Phó Chánh án Tòa án nhân dân tối cao.
Trong phần lớn các biện pháp bảo đảm được quy định tại Mục 3 Chương XV Phần
thứ ba “Nghĩa vụ và Hợp đồng” của Bộ luật Dân sự năm 2015 (BLDS 2015), người
có nghĩa vụ phải dùng tài sản thuộc quyền sở hữu, quyền sử dụng hợp pháp của mình
để bảo đảm cho nghĩa vụ của chính mình. Tuy nhiên, không phải lúc nào bên có
nghĩa vụ cũng có tài sản để bảo đảm việc thực hiện nghĩa vụ của mình, nên cần có
một người khác có tài sản đứng ra bảo đảm nghĩa vụ cho người có nghĩa vụ, được
gọi là bảo lãnh. Bảo lãnh, một trong những biện pháp bảo đảm khá hiệu quả, là miếng
ghép làm cho các biện pháp bảo đảm trong BLDS thêm hoàn chỉnh.
1. các phương thức bảo đảm trong bảo
lãnh
Theo quy định tại khoản 1 Điều 335
BLDS 2015 thì “1. Bảo lãnh là việc người
thứ ba (sau đây gọi là bên bảo lãnh) cam kết
với bên có quyền (sau đây gọi là bên nhận
bảo lãnh) sẽ thực hiện nghĩa vụ thay cho bên
có nghĩa vụ (sau đây gọi là bên được bảo
lãnh), nếu khi đến thời hạn thực hiện nghĩa
vụ mà bên được bảo lãnh không thực hiện
hoặc thực hiện không đúng nghĩa vụ”.
Tại các Điều 366 BLDS 1995, Điều 361
BLDS 2005 đều có quy định về bảo lãnh với
nội dung cơ bản giống như quy định tại
khoản 1 Điều 335 nêu trên.
Các trường hợp bảo đảm mà bên có
nghĩa vụ tự bảo đảm cho nghĩa vụ của mình
thì dù cách thể hiện trong mỗi điều luật có
thể khác nhau, nhưng chúng có điểm chung
là các điều luật đó đều thể hiện nổi bật nội
dung bên bảo đảm phải dùng các tài sản cụ
thể thuộc quyền sở hữu của mình để bảo
đảm thực hiện nghĩa vụ. Ví dụ: Cầm cố là
việc một bên giao tài sản thuộc quyền sở
hữu của mình; Thế chấp là việc một bên
dùng tài sản thuộc quyền sở hữu của mình...;
Đặt cọc là việc một bên giao cho bên kia
một khoản tiền; Ký cược là giao cho bên
cho thuê một khoản tiền; Ký quỹ là bên
có nghĩa vụ gửi một khoản tiền
Đối với biện pháp bảo đảm bằng bảo
lãnh thì nội dung thể hiện trong các điều luật
tại các BLDS trước đây và hiện nay đều
không quy định rõ bảo lãnh bằng tài sản cụ
thể. Bảo lãnh chỉ là “cam kết với bên có
quyền sẽ thực hiện nghĩa vụ thay cho bên có
nghĩa vụ”.
45
NGHIÏN CÛÁU
LÊÅP PHAÁPSöë 19(323) T10/2016
THÛÅC TIÏÎN PHAÁP LUÊÅT
Có lẽ do kỹ thuật thể hiện trong điều
luật về bảo lãnh, cùng với quy định khác
như: Trong BLDS 2005 có quy định về “hợp
đồng thế chấp quyền sử dụng đất (QSDĐ)”,
nhưng lại không quy định về “hợp đồng bảo
lãnh bằng QSDĐ”; Luật Công chứng cũng
chỉ có quy định về thủ tục công chứng hợp
đồng thế chấp bất động sản (Điều 46, 47),
không quy định hợp đồng bảo lãnh bất động
sản, nên chúng là nguyên nhân dẫn đến từ
trước đến nay luôn tồn tại những quan điểm
khác nhau về phạm vi bảo lãnh, phương
thức bảo lãnh.
Quan điểm thứ nhất cho rằng, tất cả các
biện pháp thuộc cùng một nhóm biện pháp
bảo đảm không bằng tài sản cụ thể bao gồm
bảo lãnh, bảo đảm bằng tín chấp, phạt vi
phạm (BLDS 1995 quy định cũng là biện
pháp bảo đảm). Do đó, những người theo
quan điểm này đều cho rằng biện pháp bảo
đảm bằng bảo lãnh chỉ là biện pháp bảo đảm
chung bằng toàn bộ tài sản của mình. Do đó,
bên bảo đảm không được đem tài sản cụ thể
thuộc quyền sở hữu, sử dụng hợp pháp của
mình ra bảo lãnh. Quan điểm nói trên không
chỉ là của một số nhà nghiên cứu, lãnh đạo
của đơn vị quản lý nhà nước về giao dịch
bảo đảm, người áp dụng pháp luật, mà sau
đó đã trở thành ý kiến chính thống của nhiều
cơ quan, đã được phản ánh ngay trong một
số văn bản pháp luật. Dưới đây là một vài
dẫn chứng cụ thể:
Khi hướng dẫn áp dụng BLDS 2005,
Luật Đất đai năm 2003 tại Điều 31 Nghị
định số 84/2007/NĐ-CP ngày 25/5/2007 của
Chính phủ quy định:
“1. Bảo lãnh bằng QSDĐ và tài sản gắn
liền với đất theo quy định của Luật Đất đai
được hiểu là thế chấp bằng QSDĐ cho
người thứ ba vay vốn theo quy định của
BLDS (sau đây gọi chung là thế chấp bằng
QSDĐ).
2. Việc đăng ký thế chấp bằng QSDĐ và
tài sản gắn liền với đất đối với trường hợp
hộ gia đình, cá nhân đã được cấp Giấy
chứng nhận được quy định như sau:
a) Trường hợp hồ sơ đăng ký thế chấp
nộp tại Văn phòng đăng ký QSDĐ cấp
huyện thì Văn phòng đăng ký QSDĐ đó có
trách nhiệm thực hiện thủ tục đăng ký thế
chấp ngay trong ngày nhận đủ hồ sơ hợp lệ;
nếu nhận hồ sơ sau ba (03) giờ chiều thì thực
hiện thủ tục đăng ký chậm nhất là ngày làm
việc tiếp theo;
b) Trường hợp hồ sơ đăng ký thế chấp
nộp tại Ủy ban nhân dân (UBND) xã thì cán
bộ địa chính xã (được ủy quyền của Văn
phòng đăng ký QSDĐ cấp huyện) có trách
nhiệm kiểm tra, nếu hồ sơ thế chấp hợp lệ
thì làm thủ tục đăng ký thế chấp, ký xác
nhận và đóng dấu của UBND xã ngay trong
ngày nhận đủ hồ sơ hợp lệ, chậm nhất là
ngày làm việc tiếp theo.
3. Việc đăng ký thế chấp bằng QSDĐ và
tài sản gắn liền với đất đối với trường hợp
hộ gia đình, cá nhân chưa có Giấy chứng
nhận nhưng có một trong các loại giấy tờ
quy định tại các khoản 1, 2 và 5 Điều 50 của
Luật Đất đai được thực hiện tại Văn phòng
đăng ký QSDĐ cấp huyện. Trong thời hạn
không quá năm (05) ngày làm việc, kể từ
ngày nhận đủ hồ sơ hợp lệ, Văn phòng đăng
ký QSDĐ cấp huyện có trách nhiệm thực
hiện thủ tục đăng ký thế chấp.
4. Bộ Tài nguyên và Môi trường hướng
dẫn việc thực hiện thủ tục đăng ký thế chấp
quy định tại điểm b khoản 2 Điều này”.
Khoản 4 Điều 72 Nghị định số
163/2006/NĐ-CP ngày 29/12/2006 của
Chính phủ về giao dịch bảo đảm cũng quy
định “Việc bảo lãnh bằng QSDĐ, quyền sử
dụng rừng, quyền sở hữu rừng sản xuất là
rừng trồng theo quy định tại Nghị định số
181/2004/NĐ-CP ngày 29/10/2004 của
46
NGHIÏN CÛÁU
LÊÅP PHAÁP Söë 19(323) T10/2016
THÛÅC TIÏÎN PHAÁP LUÊÅT
Chính phủ về thi hành Luật Đất đai, quy
định tại khoản 5 Điều 32, khoản 4 Điều 33,
khoản 4 Điều 34, khoản 4 Điều 35 và khoản
1 Điều 36 Nghị định số 23/2006/NĐ-CP
ngày 03/3/2006 của Chính phủ về thi hành
Luật Bảo vệ và phát triển rừng và các văn
bản hướng dẫn thi hành được chuyển thành
việc thế chấp QSDĐ, quyền sử dụng rừng,
quyền sở hữu rừng sản xuất là rừng trồng
của người thứ ba”.
Tại điểm 2.1 khoản 2 Mục 2 Thông tư
liên tịch số 03/2006/TTLT-BTP-BTNMT
ngày 13/6/2006 của Bộ Tư pháp và Bộ Tài
nguyên và Môi trường sửa đổi, bổ sung một
số quy định của Thông tư liên tịch số
05/2005/TTLT-BTP-BTNMT ngày
16/6/2005 của Bộ Tư pháp, Bộ Tài nguyên
và Môi trường hướng dẫn việc đăng ký thế
chấp, bảo lãnh bằng QSDĐ và tài sản gắn
liền với đất và tại điểm a tiểu mục 1.1 mục
1 Phần I Thông tư liên tịch số
04/2006/TTLT-BTP-BTNMT ngày
13/6/2006 hướng dẫn việc công chứng,
chứng thực hợp đồng, văn bản thực hiện
QSDĐ cũng coi “Hợp đồng chuyển đổi,
chuyển nhượng, tặng cho, thuê, thuê lại
QSDĐ; hợp đồng thế chấp QSDĐ, hợp đồng
thế chấp QSDĐ của người thứ ba mà Luật
Đất đai gọi là bảo lãnh bằng QSDĐ (gọi là
hợp đồng thế chấp QSDĐ); hợp đồng góp
vốn bằng QSDĐ; di chúc để thừa kế QSDĐ,
văn bản phân chia thừa kế QSDĐ, văn bản
nhận thừa kế QSDĐ trong trường hợp người
nhận thừa kế là người duy nhất (sau đây gọi
là hợp đồng, văn bản về QSDĐ)”.
Những quy định trong các bộ luật, luật
(BLDS 2005, Luật Công chứng, Luật Đất
đai) và nội dung hướng dẫn được trích
dẫn trên đây đưa đến hai kết luận: một là các
luật nói trên còn thể hiện sự thiếu nhất quán;
hai là những văn bản dưới luật hướng dẫn
về việc người thứ ba bảo đảm cho nghĩa vụ
của người khác được gọi là thế chấp là
không phù hợp quy định của BLDS 2005 về
biện pháp bảo đảm bằng hình thức “Thế
chấp tài sản” được quy định từ Điều 342 đến
Điều 357 và biện pháp bảo đảm bằng hình
thức “Bảo lãnh” được quy định từ Điều 361
đến Điều 371 và Luật Đất đai năm 2003.
Hướng dẫn trong các văn bản dưới luật
nêu trên là nguyên nhân dẫn đến những
trường hợp người thứ ba bảo đảm cho khoản
vay của người khác trong các hợp đồng tín
dụng, các ngân hàng thương mại thể hiện
theo hướng đồng nhất giữa thế chấp và bảo
lãnh hoặc có sự pha trộn giữa “thế chấp” và
“bảo lãnh” trong các hợp đồng bảo đảm.
Trong thực tế các hợp đồng bảo đảm
này, nhiều ngân hàng thường đặt tên là “hợp
đồng thế chấp” hoặc “hợp đồng thế chấp và
bảo lãnh”, “hợp đồng thế chấp của người thứ
ba”... Các hình thức của hợp đồng bảo đảm
được thực hiện theo các văn bản hướng dẫn
trên đây là không chuẩn xác, gây lẫn lộn
giữa hai biện pháp bảo đảm, dẫn đến có
những hợp đồng mẫu của tổ chức tín dụng
về biện pháp bảo đảm bằng QSDĐ chưa thật
rõ ràng, gây ra cách hiểu, áp dụng khác
nhau. Có hội đồng xét xử khi thấy người thứ
ba bảo đảm nghĩa vụ cho người có nghĩa vụ
được ghi là hợp đồng thế chấp, chứ không
phải là hợp đồng bảo lãnh đã cho đây là
trường hợp hợp đồng bảo đảm vi phạm điều
kiện có hiệu lực về hình thức của hợp đồng
và tuyên bố hợp đồng vô hiệu về lý do này.
Tuy nhiên, cũng có hội đồng xét xử không
coi sự pha trộn giữa bảo lãnh và thế chấp
hoặc người thứ ba đứng ra bảo lãnh với tên
gọi là “hợp đồng thế chấp” là vi phạm
nghiêm trọng, không hủy hợp đồng vì lý do
này. Ví dụ:
Tại Bản án phúc thẩm số
35/2012/KDTM-PT ngày 23/5/2012 của
Tòa phúc thẩm Tòa án nhân dân tối cao tại
47
NGHIÏN CÛÁU
LÊÅP PHAÁPSöë 19(323) T10/2016
THÛÅC TIÏÎN PHAÁP LUÊÅT
ĐN có đoạn nhận định: “qua xem xét hợp
đồng thế chấp QSDĐ của bên thứ ba có số
119/2010 ngày 15/7/2010, bên thế chấp là
ông Nguyễn Văn Chiến và bà Đỗ Hồng Hoa
và hợp đồng thế chấp QSDĐ của bên thứ ba
có số 122/2010 ngày 30/7/2010 bên thế chấp
là ông Lê Văn Số và bà Đào Thị Mười thì
thấy: Mặc dù cả 2 hợp đồng trên sử dụng từ
ngữ ở phần tiêu đề chưa được chuẩn xác,
nhưng xét về nội dung của cả 2 hợp đồng
này thì ông Chiến và bà Hoa cũng như ông
Số và bà Mười là những người có tài sản là
QSDĐ đã thỏa thuận và có nội dung cam kết
rõ trong hợp đồng rằng: đồng ý thế chấp tài
sản là quyền sử dụng thửa đất số 3250 tờ bản
đồ số 01 có diện tích 251m2 tại tổ 12 theo
Giấy chứng nhận QSDĐ số BB 383882 do
UBND thành phố QN cấp ngày 11/5/2010
(theo hợp đồng thế chấp QSDĐ của bên thứ
ba số 119/2010 ngày 15/7/2010), cũng như
đồng ý thế chấp tài sản là quyền sử dụng
thửa đất số L05 tờ bản đồ QHCT KDC trục
đường Bàu Giang - Cầu Mới có diện tích:
100m2 tại phường Chánh Lộ theo giấy
chứng nhận QSDĐ số AL 454257 do UBND
thành phố QN cấp ngày 08/7/2009 (theo hợp
đồng thế chấp QSDĐ của bên thứ ba số
122/2010 ngày 30/7/2010 để bảo đảm nghĩa
vụ thanh toán của Công ty Dũng Lược vay
vốn của Ngân hàng Ngoại thương không
giới hạn ở nợ gốc, nợ lãi, lãi quá hạn và phí
phát sinh từ khoản nợ vay hoặc liên quan
đến khoản nợ vay của các hợp đồng tín dụng
được ký giữa Ngân hàng Ngoại thương và
Công ty Dũng Lược. Như vậy, ông Chiến,
bà Hoa và ông Số, bà Mười đã thể hiện rõ ý
chí đồng ý dùng tài sản là QSDĐ của mình
để bảo lãnh nhằm bảo đảm cho khoản vay
của Công ty Dũng Lược tại Ngân hàng
Ngoại thương đã được lập thành văn bản và
ba bên cùng ký trước Công chứng Nhà
nước và đã được đăng ký tại Văn phòng
đăng ký QSDĐ là hoàn toàn hợp pháp;
nhưng Tòa án sơ thẩm xử tuyên bố vô hiệu
đối với 2 hợp đồng nói trên cùng với lời
chứng thực của Công chứng viên và Văn
phòng đăng ký QSDĐ là không đúng. Do
đó, kháng cáo của Ngân hàng Ngoại thương
không chấp nhận việc án sơ thẩm tuyên bố
vô hiệu 2 hợp đồng thế chấp QSDĐ là có
căn cứ nên được chấp nhận. Vì vậy, Hội
đồng Xét xử phúc thẩm sửa án sơ thẩm công
nhận hợp đồng thế chấp của người thứ ba là
hợp pháp, không vô hiệu1.
Như vậy, Tòa án cấp sơ thẩm xác định
hợp đồng bảo đảm bị vô hiệu với lý do thực
chất việc bảo đảm bằng hình thức bảo lãnh
lại ghi trong hợp đồng là thế chấp, còn Tòa
án cấp phúc thẩm không coi đó là căn cứ để
xác định hợp đồng vô hiệu.
Sự việc phức tạp hơn khi Luật Đất đai
năm 2013 được ban hành đã bỏ quyền bảo
lãnh và chỉ quy định người có QSDĐ được
thế chấp QSDĐ, không quy định cho người
có QSDĐ được sử dụng QSDĐ để bảo lãnh
nghĩa vụ cho người khác, càng góp phần
củng cố, phát triển quan điểm thứ nhất.
Hiện nay, ngày càng có nhiều người cho
rằng, người có QSDĐ hợp pháp được đem
QSDĐ đi thế chấp, song không được dùng
QSDĐ của mình đi bảo lãnh thực hiện nghĩa
vụ cho người khác. Quan điểm này đã từng
được đăng trên báo chí. Trong một bài báo
giới thiệu điểm mới của Luật Đất đai 2013,
có tác giả đã viết rõ từ nay người có QSDĐ
không được đứng ra bảo lãnh nghĩa vụ của
1 Tên đương sự đã được thay đổi.
48
NGHIÏN CÛÁU
LÊÅP PHAÁP Söë 19(323) T10/2016
THÛÅC TIÏÎN PHAÁP LUÊÅT
người khác. Nếu người có QSDĐ, sử dụng
QSDĐ là tài sản bảo lãnh thực hiện nghĩa vụ
cho người khác thì hợp đồng bảo lãnh không
hợp pháp, sẽ vô hiệu.
Quan điểm thứ hai, cũng là quan điểm
của chúng tôi: Có thể thấy nội hàm của biện
pháp “thế chấp tài sản” và biện pháp “bảo
lãnh” trong BLDS 2005 là rất khác nhau.
Không thể đồng nhất hai biện pháp bảo đảm
này làm một như đã được thể hiện trong một
số văn bản dưới luật. Việc đồng nhất hoặc
pha trộn hai biện pháp này không chỉ tự làm
rối vấn đề mà còn làm nghèo đi một công cụ
bảo đảm rất có ý nghĩa thực tiễn, không phát
huy hết sức mạnh của biện pháp bảo đảm
bằng hình thức bảo lãnh như nó vốn có.
Cần phải thấy nếu như các biện pháp
bảo đảm khác, bên bảo đảm chỉ có một
phương thức là đưa tài sản cụ thể thuộc sở
hữu của mình ra để bảo đảm cho việc thực
hiện nghĩa vụ, thì bảo lãnh như quy định tại
khoản 1 Điều 335 BLDS 2015 (BLDS 2005
là Điều 361) là bên bảo lãnh “cam kết với
bên có quyền... sẽ thực hiện nghĩa vụ thay
cho bên có nghĩa vụ” là một quy định mở,
luật đã trao một không gian rộng rãi cho
người bảo lãnh. Với quy định đó, phạm vi
bảo lãnh trở nên linh hoạt và rộng mở. Bên
bảo lãnh nghĩa vụ có quyền bảo lãnh dưới
rất nhiều dạng thức khác nhau, nó hoàn toàn
tùy thuộc ý chí, sự tự nguyện thỏa thuận lựa
chọn của hai bên, giữa bên bảo lãnh và bên
nhận bảo lãnh.
Dưới đây chúng tôi sẽ làm rõ các
phương thức, không gian mà người bảo lãnh
có thể lựa chọn, đề nghị với người nhận bảo
lãnh. Người nhận bảo lãnh trên cơ sở lợi ích
của mình sẽ xem xét, chấp nhận phương
thức nào để giao kết hợp đồng bảo lãnh hoặc
không chấp nhận.
- Phương thức bảo lãnh thứ nhất: Bên
đứng ra bảo lãnh và bên có quyền (sau đây
gọi là bên nhận bảo lãnh) có thể thỏa thuận
theo hướng bên bảo lãnh cam kết với bên có
quyền (bên nhận bảo lãnh) sẽ dùng toàn bộ
tài sản thuộc sở hữu của mình bảo đảm
nghĩa vụ cho bên có nghĩa vụ; sẽ thực hiện
nghĩa vụ thay cho bên có nghĩa vụ (sau đây
gọi là bên được bảo lãnh), nếu khi đến thời
hạn thực hiện nghĩa vụ mà bên được bảo
lãnh không thực hiện hoặc thực hiện không
đúng nghĩa vụ; hoặc thỏa thuận bên bảo lãnh
chỉ phải thực hiện nghĩa vụ thay cho bên
được bảo lãnh trong trường hợp bên bảo
lãnh không có khả năng thực hiện nghĩa vụ
được bảo lãnh. Đây được coi là bảo lãnh
bằng tài sản nói chung, không giới hạn việc
bảo lãnh, hai bên không liệt kê bất kỳ tài sản
cụ thể nào trong hợp đồng bảo lãnh.
Ví dụ: Ông Đ là bên bảo lãnh “cam kết
với ngân hàng G (bên nhận bảo lãnh) sẽ
dùng toàn bộ tài sản thuộc sở hữu, quyền sử
dụng hợp pháp của mình thực hiện nghĩa
vụ thay cho Công ty trách nhiệm hữu hạn K
là bên có nghĩa vụ (bên được bảo lãnh),
trong trường hợp Công ty trách nhiệm hữu
hạn K (bên được bảo lãnh) không có khả
năng thực hiện nghĩa vụ”.
Khi điều kiện thực hiện nghĩa vụ được
bảo lãnh xuất hiện: “Công ty trách nhiệm
hữu hạn K (bên được bảo lãnh) không có
khả năng thực hiện nghĩa vụ” mà ông Đ
(bên bảo lãnh) không tự giác thực hiện nghĩa
vụ bảo lãnh. Bên nhận bảo lãnh có quyền
khởi kiện ông Đ (bên bảo lãnh) ra tòa án; có
quyền yêu cầu tòa án áp dụng biện pháp
khẩn cấp tạm thời kê biên tài sản thuộc sở
hữu của Đ (bên bảo lãnh) với số lượng đủ
thực hiện nghĩa vụ được bảo lãnh. Tòa án sẽ
buộc ông Đ (bên bảo lãnh) thực hiện nghĩa
vụ với ngân hàng G (bên nhận bảo lãnh); sẽ
quyết định cho phép phát mại tài sản thuộc
sở hữu của ông Đ (bên bảo lãnh) nếu bên
bảo lãnh không tự nguyện thi hành bản án.
49
NGHIÏN CÛÁU
LÊÅP PHAÁPSöë 19(323) T10/2016
THÛÅC TIÏÎN PHAÁP LUÊÅT
- Phương thức bảo lãnh thứ hai: Bên bảo
lãnh cam kết với bên nhận bảo lãnh sẽ dùng
một hay nhiều tài sản được xác định thuộc
quyền sở hữu của mình để thực hiện nghĩa
vụ thay cho bên có nghĩa vụ, nếu khi đến
thời hạn thực hiện nghĩa vụ mà bên được
bảo lãnh không thực hiện hoặc thực hiện
không đúng nghĩa vụ. Bên bảo lãnh có thể
sử dụng một hay nhiều tài sản cụ thể, được
xác định rõ ràng để cam kết với bên nhận
bảo lãnh. Đây là trường hợp bên đứng ra bảo
lãnh đã giới hạn về số lượng tài sản dùng để
bảo lãnh. Khi việc bảo lãnh xuất hiện, dù
nghĩa vụ có thể lớn hơn giá trị số tài sản
dùng để bảo lãnh, bên nhận bảo lãnh cũng
chỉ được xử lý số tài sản bảo lãnh đó, không
được xử lý những tài sản khác của bên bảo
lãnh. Phần nghĩa vụ vượt quá giá trị số tài
sản bảo lãnh được xác định là phần nghĩa vụ
không có bảo đảm.
Ví dụ, bên bảo lãnh cam kết dùng “tài
sản là căn nhà số theo giấy chứng nhận
quyền sở hữu nhà số... do UBND quận K
cấp...”, hoặc dùng tài sản là chiếc xe ô tô
hiệu Toyota có biển số, số khung theo
giấy chúng nhận số do Công an thành phố
HN cấp ngày và chiếc xe máy biển số
để bảo lãnh nghĩa vụ của bên B (bên được
bảo lãnh).
Khi nghĩa vụ bảo lãnh xuất hiện, bên
nhận bảo lãnh được xử lý các tài sản đó của
bên bảo lãnh, nếu bên bảo lãnh không tự
giác thực hiện nghĩa vụ bảo lãnh.
Thỏa thuận bảo lãnh trong các ví dụ trên
là tự nguyện, không có bất kỳ quy định nào
của pháp luật cấm và không trái đạo đức xã
hội, vậy tại sao lại không được?.
Dưới góc độ lý luận và luật thực định về
khái niệm bảo lãnh quy định tại Điều 361
BLDS 2005 và Điều 335 BLDS 2015 đã
hàm chứa quyền của bên bảo lãnh trong việc
lựa chọn bảo lãnh bằng tài sản cụ thể hay
bảo lãnh bằng tài sản nói chung. Nhưng vì
lý do đã từng có sự nhận thức, áp dụng pháp
luật sai trong thời gian vừa qua và để tránh
điều đó tiếp diễn, tại khoản 3 Điều 336
BLDS 2015 đã bổ sung quy định: “Các bên
có thể thỏa thuận sử dụng biện pháp bảo
đảm bằng tài sản để bảo đảm thực hiện
nghĩa vụ bảo lãnh”.
Với quy định này, BLDS 2015 đã khẳng
định bên bảo lãnh có quyền lựa chọn
phương thức bảo lãnh tài sản nói chung,
không bằng tài sản cụ thể; nhưng đồng thời
cũng có quyền bảo lãnh bằng việc sử dụng
tài sản cụ thể để làm vật bảo lãnh. Hoặc vừa
đưa ra bảo lãnh bằng tài sản cụ thể, vừa cam
kết sẽ sử dụng một phần hay hai phần ba
tài sản hiện có, tài sản hình thành trong
tương lai để bảo lãnh cho bên có nghĩa vụ,
đều được coi là hợp pháp.
- Phương thức bảo lãnh thứ ba: bên bảo
lãnh cam kết với bên nhận bảo lãnh sẽ thực
hiện một công việc X cho bên nhận bảo
lãnh, nếu đến thời hạn thực hiện nghĩa vụ
mà bên được bảo lãnh không thực hiện hoặc
thực hiện không đúng nghĩa vụ.
Ví dụ, A là bên bảo lãnh cam kết với H
là bên nhận bảo lãnh, nếu đến thời hạn thực
hiện nghĩa vụ mà Q (bên được bảo lãnh)
không thực hiện nghĩa vụ, thì A sẽ xây thô
cho H căn nhà có diện tích m2 tại mà
không nhận tiền công và chi phí xây dựng...
Các thỏa thuận nói trên là hoàn toàn tự
nguyện, không nhằm trốn tránh nghĩa vụ với
người khác, không vi phạm điều cấm của
pháp luật, đạo đức xã hội, nên không thể
viện dẫn bất cứ lý do gì để cho rằng người
bảo lãnh không được thực hiện.
Tùy thuộc hoàn cảnh, điều kiện cụ thể
mà bên bảo lãnh, bên nhận bảo lãnh lựa
chọn một trong ba phương thức nói trên để
50
NGHIÏN CÛÁU
LÊÅP PHAÁP Söë 19(323) T10/2016
THÛÅC TIÏÎN PHAÁP LUÊÅT
giao kết hợp đồng bảo lãnh. Các phương
thức bảo lãnh nói trên hoàn toàn phù hợp với
quy định của pháp luật về bảo lãnh, hoàn
toàn giải thích được về mặt lý luận, nên
không có cơ sở nào để cơ quan chức năng
giải thích thu hẹp lại nội hàm của bảo lãnh,
và việc giải thích hẹp lại khái niệm, quy định
của luật phải coi là vi phạm luật, xâm phạm
quyền tự do, tự nguyện cam kết, thỏa thuận
cá nhân, pháp nhân mà Hiến pháp, nhiều bộ
luật, luật đã quy định.
2. Bảo lãnh bằng quyền sử dụng đất
Xuất phát từ quy định của pháp luật hiện
còn thiếu sự đồng nhất và chưa thật rõ ràng
về bảo lãnh bằng QSDĐ, chúng tôi thấy cần
phải làm rõ người có QSDĐ có được dùng
QSDĐ để bảo lãnh việc thực hiện nghĩa vụ
của bên có nghĩa vụ hay không.
BLDS đã quy định rất rõ tại khoản 1
Điều 105, Điều 115 rằng, QSDĐ cũng là tài
sản. Đối với nhiều người dân, QSDĐ còn là
tài sản quan trọng, có giá trị lớn, có nhiều ý
nghĩa trong đời sống của họ. BLDS, Luật
Đất đai và nhiều luật khác cũng quy định
QSDĐ là đối tượng được phép lưu thông
dân sự giống như nhiều tài sản khác. Mọi
người dân đều có quyền tự do, tự nguyện
cam kết, định đoạt tài sản của mình trong đó
có QSDĐ, miễn là không xâm phạm lợi ích
công, trật tự công, lợi ích chủ thể khác.
Quyền này là một biểu hiện cụ thể của
quyền công dân trong lĩnh vực dân sự đã
được long trọng ghi nhận trong Hiến pháp
năm 2013. Vậy tại sao lại cho rằng bên có
QSDĐ hợp pháp, có quyền đem QSDĐ đi
thế chấp để bảo đảm thực hiện nghĩa vụ của
mình thì được công nhận là hợp pháp,
nhưng lại không được dùng QSDĐ hợp
pháp của mình để bảo lãnh nghĩa vụ cho
người khác? Nếu thừa nhận không được
dùng QSDĐ bảo lãnh nghĩa vụ cho người
khác, thì theo logic, khi bên bảo lãnh cam
kết với nội dung tổng quát là dùng tài sản
thuộc quyền sở hữu, quyền sử dụng của
mình để bảo lãnh nghĩa vụ cho người khác,
khi bên bảo lãnh không tự giác thực hiện
nghĩa vụ bảo lãnh thì cũng không được xử
lý QSDĐ của người bảo lãnh. Nếu làm
ngược lại là tự mâu thuẫn, không nhất quán.
Khi xây dựng Luật Đất đai năm 2013,
vì có nhận thức sai lầm (chứ không phải chỉ
là do sơ suất đã không quy định quyền bảo
lãnh bằng QSDĐ của người có QSDĐ hợp
pháp) cho rằng, QSDĐ không được dùng để
bảo lãnh, nên không quy định về bảo lãnh
QSDĐ. Nhưng không vì thế mà người dân
mất quyền này. Luật Đất đai không thể đứng
trên Hiến pháp năm 2013 và bây giờ là
BLDS 2015. Mặt khác, vẫn còn nguyên cơ
hội sửa chữa sai sót này trong thực tiễn, bởi
vì Luật Đất đai cũng như các luật khác
không có điều nào quy định cấm cá nhân, tổ
chức bảo lãnh bằng QSDĐ, nên các chủ thể
có QSDĐ hoàn toàn có quyền bảo lãnh bằng
QSDĐ. Cũng không cần phải lách luật khi
thực chất là bảo lãnh (hoàn toàn được áp
dụng, chỉ vì hiểu sai) lại “khoác áo” thế chấp
như các nghị định, thông tư đã hướng dẫn
trong thời gian vừa qua.
Tuy nhiên, do còn có “rắc rối” ngay
trong luật, trong khi nhận thức còn khác
nhau, để không gây khó cho cá nhân, tổ
chức và việc xét xử được đúng, thống nhất
thì Chính phủ, Hội đồng thẩm phán Tòa án
nhân dân tối cao, trên cơ sở chức năng
nhiệm vụ của mình, cần có văn bản hướng
dẫn kịp thời về quyền bảo lãnh QSDĐ, và
xử lý khi có tranh chấp về bảo lãnh bằng
QSDĐ. Mặt khác, khi có dịp, cần bổ sung
vào Điều 167 Luật Đất đai năm 2013 về
việc người sử dụng đất có quyền bảo lãnh
bằng QSDĐ n
Các file đính kèm theo tài liệu này:
- co_duoc_bao_lanh_bang_tai_san_cu_the_va_viec_bao_lanh_quyen.pdf