Tuy nhiên, đến thời điểm hiện tại, Công
ước LHQ năm 2004 vẫn chưa có hiệu lực vì
chưa đủ số quốc gia phê chuẩn gia nhập.
Theo quy định tại Điều 30 Công ước LHQ
năm 2004, Công ước sẽ phát sinh hiệu lực
trong vòng 30 ngày kể từ ngày văn bản phê
chuẩn của quốc gia thứ 30 được gửi đến Ban
Thư ký của LHQ. Và vì Việt Nam chưa ký
Công ước và thời hạn mở để các quốc gia
ký công ước đã kết thúc từ ngày 18/01/2007,
thủ tục để Việt Nam tham gia Công ước là
tiến hành gia nhập Công ước theo đúng trình
tự, thủ tục của Luật Ký kết, gia nhập và thực
hiện điều ước quốc tế năm 2005. Đồng thời,
theo quan điểm của chúng tôi, cũng đã đến
lúc Việt Nam cần ban hành các quy phạm
pháp luật quốc gia về quyền miễn trừ tài
phán đối với quốc gia và quyền miễn trừ tài
sản của quốc gia.
Việt Nam đang trong quá trình hội nhập,
tham gia ngày càng sâu rộng vào các quan
hệ kinh tế toàn cầu. Để tạo điều kiện thuận
lợi cho quá trình này thì việc hoàn thiện
pháp luật là một nhiệm vụ quan trọng. Chính
vì vậy, việc nghiên cứu, chuẩn bị các điều
kiện để Việt Nam gia nhập Công ước của
LHQ về Miễn trừ tài phán và miễn trừ tài
sản của quốc gia sẽ góp phần thúc đẩy quá
trình xây dựng các quy phạm pháp luật điều
chỉnh các quan hệ dân sự quốc tế, đặc biệt
là pháp luật điều chỉnh các quan hệ mà Nhà
nước Việt Nam là một bên chủ thể. Điều này
không những đảm bảo lợi ích hợp pháp của
Việt Nam mà còn góp phần quan trọng đưa
hệ thống pháp luật Việt Nam tiến gần hơn
các chuẩn mực pháp lý quốc tế
9 trang |
Chia sẻ: hachi492 | Ngày: 18/01/2022 | Lượt xem: 607 | Lượt tải: 0
Bạn đang xem nội dung tài liệu Công ước liên hợp quốc về miễn trừ tài phán, miễn trừ tài sản của quốc gia và sự gia nhập của Việt Nam, để tải tài liệu về máy bạn click vào nút DOWNLOAD ở trên
CÖNG ÛÚÁC LIÏN HIÏåP QUÖËC VÏÌ MIÏÎN TRÛÂ TAÂI PHAÁN,
MIÏÎN TRÛÂ TAÂI SAÃN CUÃA QUÖËC GIA VAÂ SÛÅ GIA NHÊÅP CUÃA VIÏåT NAM
BànH Quốc Tuấn*
* TS. Khoa Luật, Trường Đại học Kinh tế - Luật, ĐHQG TP. Hồ Chí Minh.
1 Xem toàn văn Công ước (tiếng Anh) tại: untreaty.un.org/ilc/texts/instruments/english/conventions/4_1_2004
1. nội dung quyền miễn trừ quốc gia
trong công ước của Liên hiệp quốc
năm 2004
Quyền miễn trừ quốc gia trong tư pháp
quốc tế (TPQT) xuất phát từ nguyên tắc cơ
bản trong quan hệ quốc tế là nguyên tắc tôn
trọng chủ quyền quốc gia và bình đẳng chủ
quyền giữa các quốc gia. Từ xa xưa, các nhà
lý luận pháp lý đã thừa nhận nguyên tắc kẻ
ngang quyền này không có quyền lực gì đối
với kẻ ngang quyền kia (Parin parem non
habet imperium). Theo nguyên tắc này, Nhà
nước này hoặc bất kỳ cơ quan nào của Nhà
nước này không có quyền xét xử Nhà nước
khác hoặc đại diện của Nhà nước khác. Trên
cơ sở bình đẳng giữa các quốc gia thì mỗi
một quốc gia không thể thực hiện quyền lực
của mình trong quan hệ với quốc gia khác.
Quyền miễn trừ của quốc gia đã được pháp
luật quốc tế quy định cụ thể trong Công ước
Viên năm 1961 về Quan hệ ngoại giao (có
hiệu lực năm 1964) và Công ước Viên năm
1963 về Quan hệ lãnh sự (có hiệu lực năm
1967). Khi tham gia vào các quan hệ dân sự
có yếu tố nước ngoài trong TPQT, quốc gia
cũng được hưởng quy chế pháp lý chủ thể
đặc biệt, đó là quyền miễn trừ trong lĩnh vực
tư pháp, đã được quy định cụ thể tại Công
24
NGHIÏN CÛÁU
LÊÅP PHAÁP Söë 23(327) T12/2016
NHAÂ NÛÚÁC VAÂ PHAÁP LUÊÅT
Trong sự phát triển của hoạt động kinh tế thương mại toàn cầu, các quốc gia tham
gia với tư cách là một bên chủ thể trong các quan hệ dân sự quốc tế ngày càng phổ
biến. Khi tham gia vào các quan hệ này, quốc gia được xác định là chủ thể đặc biệt.
Nội dung quy chế pháp lý đặc biệt của quốc gia đã được quy định trong các điều
ước quốc tế có liên quan mà quan trọng nhất là Công ước của Liên hiệp quốc (LHQ)
về Miễn trừ tài phán và miễn trừ tài sản của quốc gia (United Nations Convention
on Jurisdictional Immunities of States and their Property) được thông qua bởi Đại
hội đồng LHQ ngày 02/12/2004 bằng Nghị quyết số 59/38 (gọi tắt là Công ước LHQ
năm 2004) và được để ngỏ cho tất cả các quốc gia ký từ tháng 01/2005 đến ngày
17/01/2007 tại trụ sở của LHQ. Việc nghiên cứu các nội dung của Công ước nhằm
chuẩn bị các điều kiện gia nhập có ý nghĩa quan trọng đối với Việt Nam trong bối
cảnh nước ta đang hội nhập mạnh mẽ vào quá trình toàn cầu hóa đòi hỏi pháp luật
Việt Nam phải ngày càng phù hợp hơn với các chuẩn mực pháp lý quốc tế1.
ước LHQ năm 2004 về Miễn trừ tài phán và
miễn trừ tài sản của quốc gia. Theo nội dung
Công ước, quyền miễn trừ của quốc gia
trong lĩnh vực tư pháp gồm quyền miễn trừ
tư pháp và quyền miễn trừ đối với tài sản
thuộc quyền sở hữu của quốc gia.
1.1 Quyền miễn trừ tư pháp
- Miễn trừ tài phán tại bất cứ tòa án
quốc gia nào (còn gọi là quyền miễn trừ xét
xử, Immunity From Jurisdiction - IFJ). Nội
dung quyền này thể hiện, nếu không có sự
đồng ý của quốc gia thì không một tòa án
nước ngoài nào có thẩm quyền thụ lý và giải
quyết vụ kiện mà quốc gia là bị đơn (trong
lĩnh vực dân sự). Điều 5 Công ước quy định:
Quốc gia được hưởng quyền miễn trừ tài
phán trước một tòa án nước ngoài theo
những quy định của Công ước2. Các quốc
gia có nghĩa vụ đảm bảo quyền miễn trừ tài
phán và quyền miễn trừ tài sản của quốc gia
khác, cụ thể là không thực thi quyền tài phán
chống lại quốc gia khác trong một vụ kiện
tại tòa án nước mình. Các tranh chấp liên
quan đến quốc gia phải được giải quyết bằng
con đường thương lượng trực tiếp hoặc con
đường ngoại giao, trừ khi quốc gia từ bỏ
quyền này. Như vậy, về nguyên tắc, các chủ
thể có quyền nộp đơn khởi kiện quốc gia
nhưng tòa án nhận được đơn kiện có quyền
thụ lý giải quyết vụ kiện hay không lại phụ
thuộc vào ý chí của quốc gia bị kiện.
- Miễn trừ đối với các biện pháp cưỡng
chế nhằm đảm bảo đơn kiện, nếu quốc gia
đồng ý cho tổ chức, cá nhân nước ngoài kiện
mình, tức là đồng ý cho tòa án nước ngoài
xét xử vụ kiện mà quốc gia là bị đơn. Nội
dung của quyền này thể hiện, trong trường
hợp nếu một quốc gia đồng ý để tòa án nước
ngoài thụ lý, giải quyết một vụ tranh chấp
mà quốc gia là một bên tham gia thì tòa án
nước ngoài đó được quyền xét xử nhưng tòa
án không được áp dụng bất cứ một biện
pháp cưỡng chế nào như bắt giữ, tịch thu tài
sản của quốc gia để phục vụ cho việc xét xử.
Tòa án chỉ được áp dụng các biện pháp này
nếu được quốc gia cho phép. Hai nội dung
nêu trên được các nhà luật học phương Tây
đề cập dưới cái tên Immunity From Execution
(IFE). Điều 18 Công ước quy định: “Không
có biện pháp cưỡng chế tiền tố tụng nào như
tịch thu, chiếm giữ tài sản trái pháp luật của
quốc gia được áp dụng trong một vụ kiện
trước một tòa án nước ngoài...”3. Điều này
có nghĩa là, trong trường hợp quốc gia đồng
ý cho tòa án một nước thụ lý đơn kiện chống
lại quốc gia đó thì quốc gia vẫn tiếp tục
hưởng quy chế pháp lý đặc biệt trong quá
trình tham gia tố tụng tại tòa án quốc gia đó.
- Miễn trừ đối với các biện pháp cưỡng
chế nhằm đảm bảo thi hành quyết định của
tòa án trong trường hợp quốc gia đồng ý
cho các tổ chức, cá nhân nước ngoài khởi
kiện cũng như đồng ý cho tòa án xét xử vụ
kiện đó. Trong trường hợp quốc gia đồng ý
cho một tòa án nước ngoài giải quyết một
tranh chấp mà quốc gia là một bên tham gia
và nếu quốc gia là bên thua kiện thì bản án
của tòa án nước ngoài đó cũng phải được
quốc gia tự nguyện thi hành. Nếu quốc gia
không tự nguyện thi hành bản án và không
có sự đồng ý của quốc gia thì không thể áp
dụng các biện pháp cưỡng chế như bắt giữ,
tịch thu tài sản của quốc gia nhằm cưỡng chế
thi hành bản án đó. Ngay cả khi quốc gia từ
bỏ quyền miễn trừ xét xử thì quyền miễn trừ
đối với các biện pháp cưỡng chế bảo đảm
thi hành phán quyết của tòa án vẫn phải
được tôn trọng. Điều 19 Công ước quy định:
“Không có biện pháp cưỡng chế nào sau khi
có phán quyết của tòa án như tịch thu, bắt
25
NGHIÏN CÛÁU
LÊÅP PHAÁPSöë 23(327) T12/2016
NHAÂ NÛÚÁC VAÂ PHAÁP LUÊÅT
2 Nguyên văn: “A State enjoys immunity, in respect of itself and its property, from the jurisdiction of the Courts of another
State subject to the provision of the present Convention”.
3 Nguyên văn: “No pre-judgment measures of constraint, such as attachment or arrest, against property of the State may
be taken in connection with a proceeding before a court of another State”.
giữ tài sản trái pháp luật của quốc gia được
áp dụng trong một vụ kiện trước một tòa án
nước ngoài...”4.
Như vậy, theo Công ước, khi tham gia
vào quan hệ dân sự quốc tế, quốc gia sẽ
không bị bắt buộc phải tham gia vào bất kỳ
vụ kiện nào, trừ khi chính quốc gia đồng ý.
Trong trường hợp quốc gia từ bỏ một nội
dung trong quyền miễn trừ tư pháp thì quốc
gia vẫn hưởng quyền miễn trừ đối với các
nội dung còn lại.
1.2 Quyền miễn trừ đối với tài sản
thuộc quyền sở hữu của quốc gia
Quyền miễn trừ đối với tài sản thuộc
quyền sở hữu của quốc gia là một trong
những nội dung quan trọng của quyền miễn
trừ quốc gia khi tham gia vào quan hệ dân
sự có yếu tố nước ngoài. Nội dung của
quyền này là: những tài sản được xác định
thuộc quyền sở hữu của quốc gia thì không
thể là đối tượng áp dụng các biện pháp tư
pháp khi quốc gia đưa vào tham gia các
quan hệ dân sự quốc tế. Điều 21 Công ước
đã liệt kê cụ thể những loại tài sản mà quốc
gia được hưởng quyền miễn trừ như tài
khoản ngân hàng sử dụng cho việc thực hiện
các chức năng, nhiệm vụ của Nhà nước, tài
sản của quân đội,... Quyền miễn trừ về tài
sản là một nội dung không thể tách rời của
quyền miễn trừ quốc gia và ngày càng thể
hiện vai trò quan trọng của mình trong việc
bảo vệ hữu hiệu lợi ích của quốc gia khi
tham gia vào các quan hệ dân sự quốc tế.
Các nội dung quyền miễn trừ của quốc
gia tồn tại trong mối quan hệ gắn bó chặt chẽ
với nhau và đều được xây dựng trên nguyên
tắc bình đẳng về chủ quyền giữa các quốc
gia. Tuy nhiên, giữa các quyền vẫn có sự
độc lập tương đối và quốc gia có quyền từ
bỏ một nội dung, hai nội dung hay tất cả các
nội dung trong quyền miễn trừ. Việc quốc
gia từ bỏ một nội dung không làm ảnh
hưởng đến các nội dung còn lại trong quyền
miễn trừ. Việc từ bỏ quyền miễn trừ của
quốc gia cần phải được thể hiện rõ ràng
trong pháp luật quốc gia, trong điều ước
quốc tế mà quốc gia là thành viên hoặc trong
các văn bản cụ thể mà quốc gia ký kết. Điều
7 Công ước quy định: một quốc gia không
thể viện dẫn quyền miễn trừ tài phán trước
một tòa án quốc gia khác đối với một vấn đề
hoặc một vụ kiện khi mà quốc gia đó đã thể
hiện sự đồng ý một cách minh thị thẩm
quyền tài phán của một tòa án quốc gia nước
ngoài đối với một vấn đề hoặc một sự kiện
trong một thỏa thuận quốc tế (International
Agreement), một hợp đồng viết (a written
contract) hoặc một tuyên bố trước tòa án
hoặc bởi một thông báo viết trong một quá
trình tố tụng cụ thể (Agreement by a State
for the application of the law of another
State shall not be interpreted as consent to
the exercise of jurisdiction by the courts of
that other State).
2. các quan điểm khác nhau về quyền
miễn trừ quốc gia
Quyền miễn trừ quốc gia khi tham gia
vào quan hệ dân sự quốc tế đã được thừa
nhận trong pháp luật quốc tế và pháp luật
của nhiều nước. Tuy nhiên, pháp luật của
các nước lại có những quan điểm khác nhau
về mức độ hưởng quyền này của quốc gia.
Đến nay, cả lý luận và thực tiễn của TPQT
đang tồn tại hai quan điểm cơ bản về quyền
miễn trừ quốc gia.
2.1 Thuyết quyền miễn trừ tuyệt đối
Theo quan điểm của thuyết này, quốc
gia phải được hưởng quyền này trong tất cả
các lĩnh vực quan hệ dân sự mà quốc gia
tham gia và trong bất kỳ trường hợp nào.
Những người theo quan điểm này xuất phát
từ nguyên tắc chủ quyền quốc gia là tuyệt
26
NGHIÏN CÛÁU
LÊÅP PHAÁP Söë 23(327) T12/2016
NHAÂ NÛÚÁC VAÂ PHAÁP LUÊÅT
4 Nguyên văn: “No post-judgment measures of constraint, such as attachment, arrest or execution, against property of the
State may be taken in connection with a proceeding before a court of another State”.
đối và bất khả xâm phạm, bất kỳ chủ thể nào
cũng không có quyền vượt lên trên chủ
quyền quốc gia. Thậm chí quyền miễn trừ
này còn được mở rộng cho người đứng đầu
của quốc gia khi tham gia vào các mối quan
hệ với tư cách người đứng đầu quốc gia hay
tư cách cá nhân. Cần nhận thức rõ: khi thừa
nhận quyền miễn trừ của quốc gia khi tham
gia vào các quan hệ dân sự quốc tế là tuyệt
đối thì điều này có nghĩa là quốc gia sẽ được
hưởng quyền miễn trừ trong tất cả các lĩnh
vực quan hệ dân sự quốc tế và trong tất cả
các trường hợp mà quốc gia tham gia với tư
cách là một bên chủ thể trong quan hệ dân
sự quốc tế.
Thuyết quyền miễn trừ tuyệt đối của
quốc gia trong quan hệ quốc tế đã được thừa
nhận rộng rãi từ lâu như một tập quán quốc
tế. Từ thế kỷ XVII, thuyết này đã được áp
dụng phổ biến tại các nước Tây Âu và Bắc
Mỹ. Trong vụ kiện liên quan đến một tàu
chiến của Pháp vào năm 1812, Chánh án
Tòa án tối cao Hoa Kỳ (ông Macsan) đã
phán quyết cho rằng, một tàu chiến đang
phục vụ cho quốc gia có chủ quyền (là nước
Pháp) được hưởng quyền miễn trừ tài phán
khi đang ở lãnh thổ của Hoa Kỳ. Ông cho
rằng “sự miễn trừ của quốc gia khỏi quyền
tài phán của một quốc gia khác là một
nguyên tắc được xác định và không tranh cãi
của luật tập quán quốc tế”. Cho đến cuối thế
kỷ XIX, đầu thế kỷ XX, tòa án của nhiều
nước châu Âu khác cũng áp dụng học thuyết
quyền miễn trừ tuyệt đối trong quá trình xét
xử các vụ kiện có liên quan đến hành vi của
quốc gia5. Giữa thế kỷ XX, phần lớn các
nước vẫn còn công nhận quyền miễn trừ
tuyệt đối dành cho quốc gia nước ngoài. Tuy
nhiên, từ sau Cách mạng Tháng Mười Nga,
đặc biệt là từ sau Chiến tranh thế giới lần thứ
2, với sự xuất hiện của hàng loạt các quốc
gia theo chế độ chính trị XHCN, một mô
hình kinh tế mới ra đời mà ở đó, nhà nước
trực tiếp tham gia vào các quan hệ kinh tế
với tư cách là một bên chủ thể, các công ty
nhà nước nắm độc quyền kinh doanh trong
nền kinh tế, thì một vấn đề đặt ra là liệu các
công ty nhà nước này có được hưởng quyền
miễn trừ của quốc gia sở hữu nó hay không
khi tham gia vào các quan hệ kinh tế thương
mại với các chủ thể nước ngoài. Chính thực
tiễn này đã dẫn đến sự xuất hiện của Thuyết
quyền miễn trừ tương đối hay còn gọi là
“Quyền miễn trừ chức năng”.
2.2 Thuyết quyền miễn trừ tương đối
Thuyết này do các học giả của các nước
theo chế độ chính trị tư bản chủ nghĩa khởi
xướng và xây dựng, nhằm loại trừ khả năng
hưởng quyền miễn trừ của các công ty thuộc
sở hữu nhà nước của các nước theo chế độ
chính trị XHCN khi tham gia vào các quan
hệ kinh tế thương mại quốc tế. Học thuyết
này nhanh chóng được các nước khác ủng
hộ và cụ thể hóa vào các đạo luật quốc gia.
Theo học thuyết này, quốc gia khi tham gia
vào các quan hệ dân sự quốc tế sẽ được
hưởng quyền miễn trừ về tài phán và quyền
miễn trừ về tài sản trong tất cả các lĩnh vực
quan hệ dân sự. Tuy nhiên, có những trường
hợp quốc gia sẽ không được hưởng quyền
này mà phải tham gia với tư cách một chủ
thể dân sự như các chủ thể thông thường
khác. Như vậy, thuyết quyền miễn trừ tương
đối chấp nhận cho quốc gia được hưởng
quyền miễn trừ trong tất cả các lĩnh vực
quan hệ dân sự mà quốc gia tham gia, nhưng
lại hạn chế những trường hợp mà quốc gia
sẽ không được hưởng quyền miễn trừ.
Liên quan đến nội dung của thuyết
quyền miễn trừ tương đối của quốc gia, cũng
cần làm rõ một số quan điểm khác biệt trong
lý luận. Nhiều quan điểm hiện nay vẫn hiểu
quyền miễn trừ tương đối theo hướng quốc
gia bị hạn chế một số lĩnh vực quan hệ dân
27
NGHIÏN CÛÁU
LÊÅP PHAÁPSöë 23(327) T12/2016
NHAÂ NÛÚÁC VAÂ PHAÁP LUÊÅT
5 Nguyễn Trường Giang, Những phát triển của luật pháp quốc tế trong thế kỷ XXI (sách tham khảo), Nxb. Chính trị quốc
gia, H., 2008, tr. 246.
sự quốc tế không được hưởng quyền miễn
trừ, còn trong những lĩnh vực mà quốc gia
được hưởng quyền miễn trừ thì quốc gia sẽ
được hưởng quyền miễn trừ trong bất cứ
trường hợp nào mà quốc gia tham gia. Theo
chúng tôi, quan điểm này là không chính
xác. Sự tương đối ở đây cần phải được hiểu
theo hướng những trường hợp cụ thể mà
quốc gia không được hưởng quyền miễn trừ,
còn phạm vi của quyền miễn trừ vẫn bao
trùm tất cả các lĩnh vực quan hệ dân sự có
yếu tố nước ngoài mà quốc gia tham gia. Sự
khác nhau ở đây chính là phạm vi những
trường hợp được hưởng quyền miễn trừ chứ
không phải ở lĩnh vực quan hệ được hưởng
quyền miễn trừ. Việc làm rõ nội dung của
thuyết miễn trừ là rất quan trọng bởi nếu
hiểu không chính xác sẽ dẫn đến tình trạng
không bảo vệ được lợi ích hợp pháp của
quốc gia khi tham gia các quan hệ dân sự
quốc tế hoặc không tôn trọng lợi ích hợp
pháp của quốc gia khác, vi phạm nguyên tắc
tôn trọng chủ quyền của quốc gia.
Thuyết quyền miễn trừ tương đối cũng
đã được chấp nhận trong pháp luật quốc gia
của nhiều nước. Tại Hoa Kỳ, từ năm 1952
đã bắt đầu thay đổi quan điểm quyền miễn
trừ quốc gia từ thuyết quyền miễn trừ tuyệt
đối sang thuyết quyền miễn trừ tương đối.
Năm 1976, Quốc hội Hoa Kỳ đã thông qua
Luật Miễn trừ nhà nước dành cho quốc gia
nước ngoài. Đạo luật này chính là sự hiện
thực hóa thuyết quyền miễn trừ tương đối
mà Hoa Kỳ đang theo đuổi. Trong đạo luật
này đã có những quy định cụ thể về quyền
miễn trừ của quốc gia: chủ thể được hưởng
quyền miễn trừ, nội dung quyền miễn trừ,
các trường hợp quốc gia nước ngoài không
đuợc hưởng quyền miễn trừ,... Tại Anh, Luật
về Quyền miễn trừ của quốc gia năm 1978
cũng ghi nhận quan điểm này. Quan điểm
này còn được ghi nhận trong thực tiễn xét
xử ở các Tòa án Áo, Pháp, Thụy Điển, Ý,
Hy Lạp, Bỉ. Trước đây, ngay Liên Xô là một
nước luôn chủ trương áp dụng thuyết quyền
miễn trừ tuyệt đối, cũng đã bắt đầu có những
biểu hiện thay đổi nhận thức đối với thuyết
này từ những năm 60 của thế kỷ XX khi
tuyên bố sẵn sàng chấp nhận thuyết quyền
miễn trừ tương đối trên cơ sở có đi, có lại.
Trong Thỏa thuận thương mại giữa Hoa Kỳ
và Liên Xô năm 1972, Liên Xô đã chấp
nhận “các đại diện thương mại nước ngoài
của Liên Xô sẽ không được đòi hỏi hay
hưởng miễn trừ xét xử hay thi hành án hay
các trách nhiệm pháp lý đối với các giao
dịch thương mại ở trên lãnh thổ Hoa Kỳ,
cũng giống như các tự nhiên nhân hay pháp
nhân của Hoa Kỳ ở Liên Xô”6.
Quan điểm về chấp nhận quyền miễn
trừ tương đối của quốc gia được thể hiện
tương đối rõ ràng trong Công ước LHQ năm
2004. Công ước đã dành nhiều điều khoản
quy định về các trường hợp quốc gia không
được hưởng quyền miễn trừ trong các lĩnh
vực giao dịch thương mại, hợp đồng lao
động, thiệt hại về người và tài sản,... Cụ thể:
Đối với quyền miễn trừ xét xử trong các
trường hợp sau đây quốc gia sẽ không được
yêu cầu:
i. Quốc gia đã từ bỏ quyền này một cách
minh thị hoặc mặc thị (Điều 7 Công ước);
ii. Vụ kiện liên quan đến các giao dịch
thương mại mà quốc gia tham gia với tư
cách một bên chủ thể, bên còn lại là thể nhân
hoặc pháp nhân (Điều 10 Công ước);
iii. Vụ kiện liên quan đến hợp đồng lao
động giữa quốc gia với một thể nhân (Điều
11 Công ước);
iv. Vụ kiện liên quan đến bồi thường
thiệt hại về người và tài sản đối với một thể
nhân do hành vi thiếu trách nhiệm của quốc
gia đó (Điều 12 Công ước).
Tương tự, đối với các quyền miễn trừ áp
dụng các biện pháp cưỡng chế nhằm đảm
bảo đơn kiện; miễn trừ đối với các biện pháp
28
NGHIÏN CÛÁU
LÊÅP PHAÁP Söë 23(327) T12/2016
NHAÂ NÛÚÁC VAÂ PHAÁP LUÊÅT
6 Nguyễn Trường Giang, Sđd, tr.247 - 248.
cưỡng chế nhằm đảm bảo thi hành quyết
định của tòa án; quyền miễn trừ đối với tài
sản thuộc quyền sở hữu của quốc gia, Công
ước 2004 đều có quy định những trường hợp
quốc gia không được quyền yêu cầu khi
tham gia vào vụ kiện trước tòa án quốc gia
khác hoặc một quan hệ dân sự có yếu tố
nước ngoài.
Như vậy, về cơ bản, phần lớn các quốc
gia đều thừa nhận quyền miễn trừ của quốc
gia khi tham gia vào các quan hệ dân sự
quốc tế. Đồng thời pháp luật nhiều nước đã
quy định rõ những trường hợp quốc gia
nước ngoài không được hưởng quyền miễn
trừ khi tham gia vào quan hệ dân sự quốc tế
tại nước đó. Thực tiễn trên cho thấy, thuyết
quyền miễn trừ tương đối của quốc gia đang
có phạm vi ảnh hưởng ngày càng rộng và
ngày càng có nhiều quốc gia chấp nhận.
Việc Công ước của LHQ năm 2004 chính
thức khẳng định quyền miễn trừ tương đối
của quốc gia đã phản ánh rất rõ nét xu thế
phát triển của TPQT hiện đại.
3. Quan điểm về quyền miễn trừ quốc gia
tại Việt nam và sự cần thiết phải gia nhập
công ước Liên hiệp quốc năm 2004
Tại Việt Nam, về mặt lý luận, vấn đề
quyền miễn trừ quốc gia khi tham gia vào các
quan hệ dân sự quốc tế đã được đề cập trong
nhiều công trình nghiên cứu, đặc biệt là các
tài liệu về TPQT. Nhìn chung, tại Việt Nam
hiện nay đang tồn tại hai quan điểm khác
nhau về nội dung quyền miễn trừ quốc gia.
Quan điểm thứ nhất xác định quyền
miễn trừ quốc gia bao gồm quyền miễn trừ
xét xử, quyền miễn trừ đối với các biện pháp
cưỡng chế nhằm đảm bảo đơn kiện, quyền
miễn trừ đối với các biện pháp cưỡng chế
bảo đảm thi hành phán quyết của tòa án. Như
vậy, quyền miễn trừ đối với tài sản quốc gia
không được đưa vào xem xét trong nội dung
quyền miễn trừ của quốc gia. Nói cách khác,
phạm vi của quyền miễn trừ quốc gia chỉ bao
gồm quyền miễn trừ tư pháp7. Theo chúng
tôi, quan điểm này khó chấp nhận được, nhất
là trong điều kiện hiện nay, khi quốc gia
tham gia ngày càng nhiều vào các mối quan
hệ dân sự, kinh tế quốc tế, bởi trong những
trường hợp nhất định, lợi ích hợp pháp liên
quan đến tài sản của quốc gia ở nước ngoài
sẽ không được bảo vệ hữu hiệu.
Quan điểm thứ hai khẳng định quyền
miễn trừ tài sản thuộc sở hữu quốc gia là
một trong những nội dung cơ bản của quyền
miễn trừ quốc gia. Quan điểm này được
nhiều người tán đồng. Theo chúng tôi,
không thể tách rời quyền miễn trừ về tài sản
ra khỏi quyền miễn trừ của quốc gia bởi vì
quốc gia tham gia vào đời sống dân sự quốc
tế chủ yếu là các quan hệ liên quan đến tài
sản (ví dụ: các tài sản đầu tư ở nước ngoài,
tài khoản tại ngân hàng nước ngoài,).
Những mối quan hệ quốc gia tham gia mà
không liên quan đến yếu tố tài sản chủ yếu
thuộc phạm vi điều chỉnh của luật quốc tế
công. Thực tiễn cũng cho thấy, ngày nay
quốc gia đóng vai trò ngày càng quan trọng
trong hoạt động kinh tế thương mại của
quốc gia thông qua hàng loạt các hoạt động
như xúc tiến thương mại, đầu tư, làm trung
gian cho các pháp nhân của các quốc gia ký
kết hợp đồng, bảo lãnh, Tất cả những hoạt
động này đều kéo theo các vấn đề pháp lý
liên quan đến tài sản của quốc gia ở nước
ngoài nên việc xác định rõ quyền miễn trừ
đối với tài sản của quốc gia ở nước ngoài
cũng như mức độ thực hiện quyền này là
hoàn toàn cần thiết để tránh những tranh
chấp có thể phát sinh.
Tuy nhiên, dù khác nhau về phạm vi của
quyền miễn trừ, nhưng tại Việt Nam hiện
nay, phần lớn các quan điểm đều tán đồng
thuyết quyền miễn trừ tuyệt đối của quốc
gia, phản đối thuyết quyền miễn trừ tương
29
NGHIÏN CÛÁU
LÊÅP PHAÁPSöë 23(327) T12/2016
NHAÂ NÛÚÁC VAÂ PHAÁP LUÊÅT
7 Xem thêm: Trường Đại học Luật Hà Nội, Giáo trình Tư pháp quốc tế, Nxb Công an Nhân dân, H., 2010, tr. 114 - 117.
đối. Theo Giáo trình TPQT của Trường Đại
học Luật Hà Nội: “Nội dung thuyết miễn trừ
theo chức năng hoàn toàn trái với các
nguyên tắc cơ bản của công pháp quốc tế
cũng như của TPQT, không có lợi cho việc
thúc đẩy giao lưu dân sự quốc tế”8. Tương
tự, theo giáo trình của Khoa Luật, Đại học
Quốc gia Hà Nội: “Nội dung thuyết miễn trừ
theo chức năng hoàn toàn trái với các
nguyên tắc cơ bản của công pháp quốc tế
cũng như của TPQT”. “Pháp luật Việt Nam
cũng như thực tiễn tư pháp Việt Nam luôn
luôn bảo đảm tôn trọng quyền miễn trừ tư
pháp tuyệt đối của Nhà nước nước ngoài
bằng con đường ngoại giao, trừ trường hợp
Nhà nước đó đồng ý tham gia tố tụng tại tòa
án Việt Nam”9. Dường như về mặt lý luận,
Việt Nam chỉ chấp nhận thuyết quyền miễn
trừ tuyệt đối, công khai bác bỏ thuyết quyền
miễn trừ tương đối của quốc gia. Điều này
có nghĩa là về mặt lý luận, chúng ta thừa
nhận rằng quốc gia nước ngoài khi tham gia
vào quan hệ dân sự quốc tế tại Việt Nam
được hưởng quyền miễn trừ tuyệt đối trong
tất cả các quan hệ và tất cả các trường hợp.
Nhưng ngược lại, khi Nhà nước Việt Nam
tham gia vào các quan hệ dân sự quốc tế tại
nước khác, thì không được hưởng quyền
miễn trừ trong một số quan hệ và trong một
số trường hợp theo quy định của pháp luật
nước đó. Đây cũng là một trong những lý do
dẫn đến trong pháp luật thực định của Việt
Nam cũng chưa có quy định chính thức nào
về nội dung của quyền miễn trừ quốc gia.
Pháp lệnh về Quyền ưu đãi, miễn trừ dành
cho cơ quan đại diện ngoại giao, cơ quan
lãnh sự và cơ quan đại diện của tổ chức quốc
tế tại Việt Nam ngày 23/8/1993 có một số
quy định về quyền miễn trừ tư pháp. Theo
khoản 1 Điều 12 Pháp lệnh, “viên chức
ngoại giao được hưởng quyền miễn trừ xét
xử về hình sự tại Việt Nam. Họ cũng được
hưởng quyền miễn trừ xét xử về dân sự và
xử phạt hành chính”. Và khoản 3 Điều 12
Pháp lệnh quy định: “Viên chức ngoại giao
được hưởng quyền miễn trừ đối với các biện
pháp thi hành án”. Vậy quyền miễn trừ về
tài sản thuộc sở hữu quốc gia chưa thấy đề
cập. Hơn nữa, đây chỉ là những quy định về
quyền miễn trừ dành cho viên chức ngoại
giao và thành viên gia đình của họ (khoản 1
Điều 17 Pháp lệnh). Không có quy phạm
nào của Pháp lệnh cho thấy nhà nước nước
ngoài có quyền miễn trừ tư pháp và quyền
miễn trừ tài sản ở Việt Nam. Tương tự, Pháp
lệnh Thủ tục giải quyết các vụ án dân sự (đã
hết hiệu lực thi hành) quy định: “Vụ án dân
sự có liên quan đến nhà nước nước ngoài
hoặc người được hưởng quy chế ngoại giao
được giải quyết bằng con đường ngoại giao,
trừ trường hợp nhà nước nước ngoài hoặc
người được hưởng quy chế ngoại giao đồng
ý tham gia tố tụng tại tòa án Việt Nam”. Đây
là văn bản pháp luật duy nhất có quy định
về quyền miễn trừ của nhà nước nước ngoài
trong tố tụng dân sự quốc tế nhưng cũng
không đề cập đến nội dung của quyền miễn
trừ. Tuy nhiên, từ ngày 01/01/2005, Bộ luật
Tố tụng dân sự năm 2004 có hiệu lực pháp
luật đã không có bất cứ quy phạm pháp luật
nào điều chỉnh vấn đề quyền miễn trừ tư
pháp của nhà nước nước ngoài ở Việt Nam.
Bộ luật Tố tụng dân sự năm 2015 cũng chỉ
đề cập đến quyền miễn trừ của cơ quan, tổ
chức, cá nhân nước ngoài thuộc đối tượng
được hưởng quyền ưu đãi, miễn trừ ngoại
giao hoặc quyền ưu đãi, miễn trừ lãnh sự
theo pháp luật Việt Nam, theo điều ước quốc
tế mà Cộng hòa XHCN Việt Nam là thành
viên tại khoản 4 Điều 2 mà không có bất kỳ
điều luật nào đề cập đến quyền miễn trừ của
quốc gia trong TPQT. Nói gọn lại, vì nhiều
30
NGHIÏN CÛÁU
LÊÅP PHAÁP Söë 23(327) T12/2016
NHAÂ NÛÚÁC VAÂ PHAÁP LUÊÅT
8 Xem thêm: Trường Đại học Luật Hà Nội, Giáo trình Tư pháp quốc tế, Nxb. Công an Nhân Dân, H., 2010, tr. 117.
9 Xem thêm: Khoa Luật - Đại học Quốc gia Hà Nội, Giáo trình Tư pháp quốc tế, Nxb. ĐHQG Hà Nội, H., 2010, tr.117, tr.214.
31
NGHIÏN CÛÁU
LÊÅP PHAÁPSöë 23(327) T12/2016
NHAÂ NÛÚÁC VAÂ PHAÁP LUÊÅT
lý do khác nhau, hệ thống pháp luật Việt
Nam hiện hành không có bất cứ quy phạm
pháp luật nào đề cập đến vấn đề quyền miễn
trừ quốc gia trong lĩnh vực tư pháp, đặc biệt
là vấn đề quyền miễn trừ tương đối.
Với tất cả những cơ sở lý luận cũng như
tình hình pháp luật như trên nên Việt Nam
không gia nhập Công ước của LHQ năm
2004 là điều dễ hiểu. Tuy nhiên, thực tiễn đời
sống pháp lý quốc tế cho thấy, nếu chấp nhận
thuyết quyền miễn trừ tuyệt đối của quốc gia
sẽ có những trường hợp không bảo vệ được
một cách hữu hiệu lợi ích của các pháp nhân
và thể nhân của Việt Nam khi tham gia vào
quan hệ dân sự với một quốc gia khác và
ngược lại, Việt Nam sẽ bất lợi khi tham gia
vào mối quan hệ dân sự với quốc gia hay
pháp nhân, thể nhân của quốc gia chấp nhận
thuyết quyền miễn trừ tương đối. Xin dẫn
chứng một trường hợp cụ thể để chứng minh
cho vấn đề này là vụ tàu Cần Giờ được rất
nhiều người biết đến (xem Hộp).
Vụ việc trên cho thấy, nếu Nhà nước
Việt Nam tham gia vào quan hệ dân sự có
yếu tố nước ngoài với tư cách một bên chủ
thể thì trong những trường hợp cụ thể nhất
định sẽ không được hưởng quyền miễn trừ,
nghĩa là Nhà nước Việt Nam phải tham gia
như một chủ thể bình thường khác. Như vậy,
rõ ràng việc tuyệt đối hóa quyền miễn trừ tư
pháp không có lợi cho Nhà nước Việt Nam
và đặc biệt là các cá nhân, pháp nhân Việt
Nam trong các quan hệ TPQT. Đây sẽ là cơ
sở để nhà nước nước ngoài không tuân thủ
một số nghĩa vụ của họ bởi vì nhà nước
nước ngoài được hưởng quyền miễn trừ
tuyệt đối ở Việt Nam, trong khi Nhà nước
Việt Nam không được hưởng quyền miễn
trừ tuyệt đối ở nước ngoài. Ví dụ, nhà nước
nước ngoài thuê công dân Việt Nam hoặc
thuê pháp nhân Việt Nam thực hiện một
công việc sau đó vi phạm về nghĩa vụ trả
lương hay đóng bảo hiểm thì rõ ràng công
dân Việt Nam hay pháp nhân Việt Nam
10 Xem thêm: Đỗ Văn Đại, Mai Hồng Quỳ, Tư pháp quốc tế Việt Nam, Nxb. ĐHQG TP. Hồ Chí Minh, TPHCM., 2006, tr. 69,
tr. 70.
Hộp:
Năm 1999, một doanh nghiệp có tên là Mohamed Enterprises của Tanzania ký hợp
đồng và thanh toán trước toàn bộ số tiền khoảng 1,4 triệu USD để mua 6.000 tấn gạo
của Công ty Thanh Hòa ở Tiền Giang. Sau đó, Công ty Thanh Hòa đã thuê một tàu chở
gạo để thực hiện hợp đồng trên. Nhưng con tàu mà Công ty Thanh Hòa thuê lại là một
con tàu “ma”, trên đường chở gạo đã trốn bặt tăm. Không nhận được gạo, Công ty
Mohamed Enterprises đã khởi kiện đối tác của Việt Nam Sự việc cứ kéo dài không
được xử lý dứt điểm. Bốn năm sau (2003), tàu Sài Gòn của Công ty SEA Saigon cập
cảng Tanzania đã bị bắt giữ làm con tin nhằm tạo áp lực buộc phía Việt Nam thanh
toán số nợ năm 1999. Ngày 22/7/2005, Tòa án Tanzania tuyên phạt phía Việt Nam gần
2 triệu USD bao gồm tiền bồi thường thiệt hại từ hợp đồng gạo với Công ty Mohamed
Enterprises và tiền lãi phát sinh. Phán quyết ghi rõ, Chính phủ Việt Nam là bị đơn thứ
12 của vụ án. Theo tòa án, quyền miễn trừ tư pháp của Nhà nước Việt Nam trong trường
hợp này không tuyệt đối vì Chính phủ Việt Nam đã tham gia tích cực vào các giai đoạn
của việc thực hiện hợp đồng. Vì vậy, Chính phủ Việt Nam không được hưởng quyền
miễn trừ xét xử10.
32
NGHIÏN CÛÁU
LÊÅP PHAÁP Söë 23(327) T12/2016
NHAÂ NÛÚÁC VAÂ PHAÁP LUÊÅT
không thể được bảo vệ lợi ích hợp pháp của
mình vì nhà nước nước ngoài hưởng quyền
miễn trừ trong mọi trường hợp. Bên cạnh
đó, khi hội nhập ngày càng sâu hơn vào hoạt
động kinh tế quốc tế, những tranh chấp liên
quan đến quyền miễn trừ tài phán quốc gia
của Việt Nam sẽ nảy sinh ngày càng nhiều.
Những tranh chấp này không chỉ gây khó
khăn cho cơ quan hoặc doanh nghiệp thuộc
sở hữu của Nhà nước mà còn ảnh hưởng đến
địa vị pháp lý của Nhà nước Việt Nam với
tư cách là một chủ thể của luật pháp quốc tế
và quyền được hưởng miễn trừ đối với thẩm
quyền tài phán của tòa án nước ngoài.
Những phân tích trên chứng minh một
điều rằng, việc thừa nhận một cách cứng
nhắc quyền miễn trừ tuyệt đối của nhà nước
nước ngoài ở Việt Nam chỉ làm thiệt hại cho
chúng ta vì chắc chắn trong quy định của
pháp luật nhiều quốc gia chỉ dành cho Nhà
nước Việt Nam quyền miễn trừ tương đối tại
quốc gia đó. Chính vì vậy, trong điều kiện
giao lưu kinh tế thương mại hiện nay cũng
như với sự phát triển của TPQT hiện đại,
Việt Nam nên chấp nhận thuyết quyền miễn
tương đối của quốc gia khi tham gia vào các
quan hệ kinh tế dân sự quốc tế để bảo vệ
hiệu quả lợi ích của các công dân, cơ quan,
tổ chức Việt Nam khi tham gia vào các quan
hệ tài sản với quốc gia nước ngoài. Những
năm gần đây, tại Việt Nam đã xuất hiện
nhiều quan điểm ủng hộ thuyết quyền miễn
trừ tương đối nhằm thúc đẩy quá trình giao
lưu dân sự quốc tế của Nhà nước Việt Nam
và quan trọng hơn, nhằm đảm bảo lợi ích
của Nhà nước Việt Nam khi tham gia vào
quan hệ dân sự quốc tế tại nước ngoài11. Và
như thế, việc Việt Nam gia nhập Công ước
của LHQ về quyền miễn trừ tài phán và
miễn trừ tài sản của quốc gia là hoàn toàn
cần thiết để tạo cơ sở pháp lý cũng như thúc
đẩy hoạt động lập pháp của Việt Nam.
Tuy nhiên, đến thời điểm hiện tại, Công
ước LHQ năm 2004 vẫn chưa có hiệu lực vì
chưa đủ số quốc gia phê chuẩn gia nhập.
Theo quy định tại Điều 30 Công ước LHQ
năm 2004, Công ước sẽ phát sinh hiệu lực
trong vòng 30 ngày kể từ ngày văn bản phê
chuẩn của quốc gia thứ 30 được gửi đến Ban
Thư ký của LHQ. Và vì Việt Nam chưa ký
Công ước và thời hạn mở để các quốc gia
ký công ước đã kết thúc từ ngày 18/01/2007,
thủ tục để Việt Nam tham gia Công ước là
tiến hành gia nhập Công ước theo đúng trình
tự, thủ tục của Luật Ký kết, gia nhập và thực
hiện điều ước quốc tế năm 2005. Đồng thời,
theo quan điểm của chúng tôi, cũng đã đến
lúc Việt Nam cần ban hành các quy phạm
pháp luật quốc gia về quyền miễn trừ tài
phán đối với quốc gia và quyền miễn trừ tài
sản của quốc gia.
Việt Nam đang trong quá trình hội nhập,
tham gia ngày càng sâu rộng vào các quan
hệ kinh tế toàn cầu. Để tạo điều kiện thuận
lợi cho quá trình này thì việc hoàn thiện
pháp luật là một nhiệm vụ quan trọng. Chính
vì vậy, việc nghiên cứu, chuẩn bị các điều
kiện để Việt Nam gia nhập Công ước của
LHQ về Miễn trừ tài phán và miễn trừ tài
sản của quốc gia sẽ góp phần thúc đẩy quá
trình xây dựng các quy phạm pháp luật điều
chỉnh các quan hệ dân sự quốc tế, đặc biệt
là pháp luật điều chỉnh các quan hệ mà Nhà
nước Việt Nam là một bên chủ thể. Điều này
không những đảm bảo lợi ích hợp pháp của
Việt Nam mà còn góp phần quan trọng đưa
hệ thống pháp luật Việt Nam tiến gần hơn
các chuẩn mực pháp lý quốc tế n
11 Xem thêm: Đỗ Văn Đại, Mai Hồng Quỳ, Tư pháp quốc tế Việt Nam, Nxb. Chính trị quốc gia Hà Nội, H., 2010; Bành Quốc
Tuấn, Quyền miễn trừ của quốc gia trong Tư pháp quốc tế Việt Nam, Tạp chí Nghiên cứu Lập pháp, số 13, tháng 7/2010.
Các file đính kèm theo tài liệu này:
- cong_uoc_lien_hop_quoc_ve_mien_tru_tai_phan_mien_tru_tai_san.pdf