Xét trong mối liên hệgiữa giá đất của Nhà nước với quyền và nghĩa vụtài
chính của người sửdụng đất, thì giải quyết thếnào trước đòi hỏi của người sử
dụng đất: khi thì giá đất phải cao, sát giá thịtrường (bồi thường khi Nhà nước thu
hồi đất), lúc thì lại thấp (thực hiện nghĩa vụtài chính cho Nhà nước) đểbảo vệ
quyền lợi của họ? Trảlời câu hỏi này, chúng ta cần có sựnhìn nhận tổng quan
thông qua việc xem xét các trường hợp áp dụng giá đất của Nhà nước
315 trang |
Chia sẻ: maiphuongtl | Lượt xem: 1940 | Lượt tải: 1
Bạn đang xem trước 20 trang tài liệu Luận án Hệ thông đăng ký đất đai theo pháp luật đất đai Việt Nam và Thụy Điển, để xem tài liệu hoàn chỉnh bạn click vào nút DOWNLOAD ở trên
ghiêm ngặt. Luật phải cụ thể nhưng ngắn
gọn, dễ thực hiện, để khi có hiệu lực thì có thể thi hành ngay, hạn chế đến mức
thấp nhất việc chờ đợi văn bản hướng dẫn chi tiết. Nếu cần có văn bản hướng dẫn
thi hành thì văn bản này phải được soạn thảo, thông qua và công bố đồng thời với
văn bản luật. Cơ quan nào chịu trách nhiệm soạn thảo mà chậm trễ thì phải kiên
quyết xử lý nghiêm minh, dứt khoát để họ nhận thức rõ hơn trách nhiệm của mình.
Ngoài ra, do việc điều chỉnh, xây dựng hệ thống đăng ký đất đai luôn có
mối liên quan không ít thì nhiều đến các quan hệ pháp luật của nhiều lĩnh vực,
nhất là vấn đề quy hoạch và định giá đất đai/bất động sản, trong khi đó, quy định
pháp luật điều chỉnh từng lĩnh vực lại được xây dựng và hình thành trong những
bối cảnh, giai đoạn khác nhau nên khi ban hành các quy phạm pháp luật về đăng
ký đất đai, phải quan tâm nghiên cứu kỹ khía cạnh này để đảm bảo tính thống
nhất, đồng bộ, không mâu thuẫn, chồng chéo giữa các quy định; đảm bảo hệ thống
đăng ký đất đai có thể vận hành thuận lợi trên nền tảng những hoạt động thuộc
lĩnh vực liên quan đã được xây dựng phù hợp. Quy định cụ thể về tổ chức cơ quan
đăng ký, trình tự, thủ tục đăng ký, cung cấp thông tin đăng ký và các dịch vụ địa
chính phải sớm được ban hành cùng với việc Nhà nước mạnh dạn đầu tư cơ sở vật
chất cho các tổ chức này; mạnh dạn đầu tư cơ sở dữ liệu, hệ thống thông tin quản
lý đất đai, cũng như tiến độ hoàn thành cấp giấy chứng nhận quyền sử dụng đất;
ổn định và hoàn chỉnh quy hoạch sử dụng đất; hoàn tất hồ sơ địa chính.
Cuối cùng, cần đẩy mạnh công tác tuyên truyền, giáo dục, phổ biến pháp
luật, nhất là trong lĩnh vực đăng ký đất đai để giúp người dân nhận thức rõ hơn về
lợi ích của việc đăng ký và tự nguyện thực hiện hoạt động đăng ký bảo vệ quyền
lợi của mình. Đa dạng hóa các hình thức tuyên truyền như tổ chức các hội nghị,
292
các lớp tập huấn, các cuộc thi tìm hiểu pháp luật về đăng ký đất đai; phổ biến nội
dung chủ yếu của quy định pháp luật trên các phương tiện thông tin đại chúng,
đăng tải quy định bằng tiếng Việt hoặc tiếng Anh (nếu có thể) trên internet để mọi
người dễ dàng truy cập, tải về; soạn thành sách dưới dạng hỏi - đáp tình huống
ngắn gọn, thiết thực, dễ nhớ. Công tác này không chỉ là trách nhiệm của cán bộ
quản lý đất đai mà là trách nhiệm chung của chính quyền địa phương, các ban
ngành, đoàn thể tại địa phương. Sự phối hợp đồng bộ của các cấp, các ngành là tác
nhân đưa các quy định về đăng ký đất đai nhanh chóng đi vào cuộc sống.
5.2.3.2. Hoạt động quy hoạch sử dụng đất
Quy hoạch sử dụng đất được tiến hành là vì sự phát triển chung của xã hội,
quy hoạch cho mọi người dân và vì mọi người dân. Đòi hỏi này cho thấy quy
hoạch sử dụng đất phải mang tính khả thi, cần có sự tham gia, ủng hộ của cộng
đồng, nhất là người dân trong vùng quy hoạch.
Để đảm bảo tính khả thi của một dự án quy hoạch sử dụng đất, đòi hỏi quá
trình làm quy hoạch phải có sự thống nhất giữa các cấp lập quy hoạch (vĩ mô và vi
mô, từ toàn quốc đến cấp tỉnh, cấp huyện và cấp xã). Giữa các ngành trong cùng
một cấp cũng cần có sự phối hợp chặt chẽ với nhau trong việc cung cấp các nguồn
thông tin cần thiết về nhu cầu sử dụng đất đai cho từng mục tiêu phát triển, để có
sự tính toán cụ thể trong phương án quy hoạch sử dụng đất.
Tuy nhiên, chúng ta có thể xem xét, học hỏi kinh nghiệm của Thụy Điển
trong việc lập quy hoạch sử dụng đất. Đây là trách nhiệm của chính quyền cấp tỉnh
hoặc các huyện lớn, nơi tập trung những cán bộ có năng lực. Việc lập quy hoạch
không cần thiết phải thuộc về mọi cấp chính quyền mà chủ yếu đòi hỏi lực lượng
cán bộ với trình độ chuyên môn cao. Do vậy, nên chăng cần nghiên cứu giảm dần
việc cấp nào cũng lập quy hoạch, cấp nào cũng phê duyệt quy hoạch gây tốn kém
chi phí nhưng không hiệu quả.
293
Tính khả thi của một dự án quy hoạch sử dụng đất không chỉ thể hiện ở sự
thống nhất giữa quy hoạch tổng thể và quy hoạch chi tiết, mà còn đòi hỏi việc xây
dựng quy hoạch phải có tầm nhìn xa, dự liệu trước sự phát triển lâu dài. Quy
hoạch sử dụng đất phải được lập trong mối quan hệ mật thiết, trên cơ sở và tạo cơ
sở cho các quy hoạch khác như quy hoạch tổng thể phát triển kinh tế xã hội, quy
hoạch nông nghiệp và phát triển nông thôn, quy hoạch xây dựng đô thị, quy hoạch
khu công nghiệp, chú ý quy hoạch khu công nghiệp phải gắn với quy hoạch đô thị
và đất ở cho công nhân. Định hướng sử dụng đất trong quy hoạch phải vừa đảm
bảo phục vụ quá trình công nghiệp hóa, hiện đại hóa đất nước, vừa bảo vệ được
quỹ đất nông nghiệp, bảo vệ môi trường…v.v. Và một khi quy hoạch sử dụng đất
được phê duyệt thì bắt buộc mọi cơ quan, tổ chức, cá nhân đều phải tuân thủ, thực
hiện theo đúng quy hoạch đó.
Một số quy định của Luật Đất đai 2003 về quy hoạch sử dụng đất cũng cần
có sự điều chỉnh.
Thứ nhất, Khoản 3 Điều 29 Luật Đất đai 2003 đưa ra một quy định là “kế
hoạch sử dụng đất đã được công bố mà sau thời gian ba năm không được thực
hiện thì phải có sự xem xét điều chỉnh hoặc hủy bỏ”. Phần lớn ý kiến đều hi vọng
rằng đây là một quy định sẽ khắc phục tình trạng quy hoạch treo đang tạo tâm lý
bất ổn cho người dân. Bởi lẽ, khi một dự án quy hoạch được tiến hành thì tất cả
mọi vấn đề liên quan phải đã được tính toán đầy đủ (như vốn đầu tư, đền bù giải
toả…v.v) và phải được kiên quyết thực hiện tốt. Nếu có trở ngại khách quan thì cơ
quan, cán bộ có thẩm quyền cần nhanh chóng nghiên cứu tìm giải pháp khắc phục.
Xử lý không được thì cần có sự thay đổi, hủy bỏ, không thể để chần chừ quá lâu,
thiếu dứt khoát, gây thiệt hại về nhiều mặt. Khoảng thời gian ba năm mà luật quy
định là phù hợp để giải quyết các vấn đề phát sinh.
Tuy nhiên, với quy định này, tình trạng quy hoạch treo có được khắc phục
hay không cũng là một vấn đề cần xem xét. Sự điều chỉnh hay hủy bỏ ở đây chỉ là
đối với kế hoạch sử dụng đất, trong khi quy hoạch sử dụng đất vẫn còn đó, nghĩa
294
là vẫn cần có những kế hoạch sử dụng đất khác được tiến hành thay thế cho kế
hoạch cần điều chỉnh hoặc hủy bỏ. Và nếu những kế hoạch sử dụng đất sau này lại
tiếp tục không khả thi thì càng gây thiệt hại cho người sử dụng đất hơn.
Thực chất, quy định trên chủ yếu là nhằm đảm bảo tiến độ thực hiện quy
hoạch, kế hoạch sử dụng đất; còn nếu hi vọng nó sẽ khắc phục tình trạng quy
hoạch treo, bảo vệ quyền lợi của người sử dụng đất thì rõ ràng chưa đủ. Điều quan
trọng khi muốn bảo vệ quyền lợi của người dân là cần sớm ổn định cuộc sống của
họ, không để họ phải phập phồng chờ đợi quy hoạch, kế hoạch sử dụng đất được
thực hiện.
Bên cạnh đó, khi đã được phê duyệt, thời gian cho một kỳ quy hoạch sử
dụng đất là 10 năm, nhưng thường cứ 05 năm và 10 năm là cả ba cấp hành chính
đều có sự điều chỉnh hoặc làm lại quy hoạch sử dụng đất, trong khi quy hoạch ở
từng cấp đều có vai trò khác nhau. Điều này làm tốn nhiều nhân lực và chi phí cho
hoạt động lập và duy trì quy hoạch. Vì vậy, vấn đề mấu chốt là cần tăng cường
trách nhiệm của người làm công tác quy hoạch, đảm bảo tính định hướng và sự ổn
định của quy hoạch đã được phê duyệt.
Ở Thụy Điển, quy hoạch sử dụng đất một khi được lập ra sẽ được tuân thủ,
không thể thay đổi trong suốt kỳ quy hoạch dù với lý do hay sự can thiệp nào, chỉ
trừ một vài trường hợp thật sự cần thiết vì lợi ích quốc gia, Nhà nước mới quyết
định thay đổi quy hoạch. Trường hợp quy hoạch không khả thi thì việc xử lý trách
nhiệm cán bộ có thẩm quyền lập quy hoạch sẽ được đặt ra và xử lý triệt để nghiêm
minh. Theo đó, đã đến lúc chúng ta cần kiên quyết, nghiêm khắc hơn trong vấn đề
này để người có thẩm quyền lập và phê duyệt quy hoạch nhận thức rõ trách nhiệm
của mình, có sự đầu tư nghiên cứu, chọn lựa kỹ càng chứ không phải quy hoạch
cho có, muốn vẽ gì thì vẽ để rồi phải liên tục thay đổi hoặc treo đấy đợi chờ.
Thứ hai, thời điểm trình quy hoạch sử dụng đất cũng cần được xem xét lại.
Theo Điều 22 Luật Đất đai 2003, một trong những căn cứ để lập quy hoạch sử
dụng đất là kế hoạch phát triển kinh tế - xã hội của Nhà nước. Điều này cho thấy
295
kế hoạch phát triển kinh tế - xã hội phải có trước, được phê duyệt trước để làm cơ
sở cho việc lập quy hoạch sử dụng đất. Trong khi đó, Khoản 7 Điều 25 Luật Đất
đai 2003 lại yêu cầu quy hoạch sử dụng đất phải được trình đồng thời với kế hoạch
phát triển kinh tế - xã hội thì liệu có mâu thuẫn hay không ? Thực tế, kế hoạch
phát triển kinh tế - xã hội thường được các cấp, các ngành giao vào thời gian cuối
năm hoặc quý đầu của năm sau, còn thời gian triển khai xây dựng quy hoạch, kế
hoạch sử dụng đất đai thường sớm hơn so với thời gian phân bổ kế hoạch đầu tư
cho các mục tiêu kinh tế, xã hội, nên khi xây dựng quy hoạch, kế hoạch sử dụng
đất đai, khó có thể dựa vào kế hoạch phá triển kinh tế - xã hội, khó xác định các
nguồn vốn đầu tư cho các dự án, công trình trong quy hoạch, kế hoạch sử dụng
đất. Và do đó, tính khả thi, ổn định của quy hoạch, kế hoạch sử dụng đất sẽ không
đảm bảo.
Thứ ba, Khoản 1 Điều 31 Luật Đất đai 2003 quy định một trong những căn
cứ để cơ quan có thẩm quyền quyết định giao đất, cho thuê đất và cho phép
chuyển mục đích sử dụng đất là quy hoạch, kế hoạch sử dụng đất, hoặc quy hoạch
xây dựng đô thị đã được xét duyệt. Quy định này giúp hoạt động quản lý đất đai
không bị đình trệ mà vẫn có thể được tiến hành trong trường hợp chỉ có một trong
hai loại quy hoạch trên. Tuy nhiên, thực tế nó lại tạo ra sự lúng túng cho cơ quan
có thẩm quyền khi mà trên cùng địa bàn tồn tại cả hai loại quy hoạch và cả hai loại
lại không thống nhất với nhau, nhất là ở khu vực đô thị.
Ngoài ra, một vấn đề có thể nhận thấy rõ ràng là phương pháp quy hoạch sử
dụng đất hiện nay rất phức tạp, thời gian để thông qua và ban hành quy hoạch rất
dài, và thủ tục để điều chỉnh, sửa đổi quy hoạch tương ứng cho phù hợp với điều
kiện và tình hình mới cũng rất lâu. Điều này làm cho quy hoạch sử dụng đất, trong
nhiều trường hợp, thường được xây dựng sau các quy hoạch phát triển của các
ngành và lĩnh vực khác, nhất là quy hoạch đô thị và quy hoạch xây dựng. Xét
trong mối liên hệ giữa quy hoạch sử dụng đất với quy hoạch tổng thể phát triển đô
thị đã được phê duyệt, khi có sự chồng chéo, mâu thuẫn nhau mà quy hoạch sử
296
dụng đất được xây dựng sau thì rất khó để có thể thay đổi quy hoạch đô thị. Bởi lẽ,
một số nội dung của quy hoạch đô thị có thể đã được triển khai thực hiện, ví dụ
như đường đã bắt đầu xây dựng hoặc khu vực dân cư đã bắt đầu kiến thiết. Điều
này làm cho quy hoạch sử dụng đất không phát huy và thực hiện được vai trò của
nó là đánh giá nhu cầu sử dụng đất, và điều chỉnh các nội dung sử dụng. Vì vậy,
có thể xem xét, để tránh chồng chéo trong quy hoạch, giảm thiểu chi phí lập quy
hoạch, ở những nơi đã có quy hoạch đô thị, không cần phải xây dựng quy hoạch
sử dụng đất, nhất là khu vực đô thị thì việc xây dựng mới là chủ yếu.
Quy hoạch sử dụng đất được lập ra để định hướng cho việc sử dụng đất ở
hiện tại hoặc tương lai, nhưng đến thời điểm hiện nay, việc lập quy hoạch sử dụng
đất ở nước ta gần như theo hướng ngược lại, chạy theo hợp thức hóa hoặc điều
chỉnh nhu cầu sử dụng đất đã và đang diễn ra trên thực tế. Điển hình là quy hoạch
sử dụng đất cả nước đến năm 2010 chỉ mới được trình Quốc hội vào tháng 5/2004.
Kế hoạch sử dụng đất cả nước 05 năm, từ năm 2001 đến năm 2005, cũng được
trình vào thời điểm trên trong khi chỉ còn hơn một năm nữa là đã hết kỳ kế hoạch.
Như vậy, làm sao đảm bảo được tính định hướng, tính chiến lược lâu dài của quy
hoạch sử dụng đất ? Đây là vấn đề mà các cơ quan, cán bộ có thẩm quyền trong
việc lập quy hoạch, kế hoạch sử dụng đất cần quan tâm xem xét lại, tập hợp lực
lượng đủ trình độ, khả năng để nhanh chóng hoàn thành quy hoạch, kế hoạch sử
dụng đất.
Quy hoạch sử dụng đất tuy là công việc chủ yếu do hệ thống cơ quan quản
lý đất đai, cụ thể là cơ quan Tài nguyên và Môi trường thực hiện, nhưng do tính
chất tổng quát, bao trùm của nó nên các ngành, các lĩnh vực đều có sự liên quan.
Một dự án quy hoạch sử dụng đất đai không thể lập nếu thiếu các thông tin về kinh
tế, xã hội, môi trường, đất đai…v.v, cũng như tất cả các nhu cầu liên quan đến
việc sử dụng đất. Chính vì vậy, pháp luật cần có sự quy định rõ trách nhiệm và
việc xử lý trách nhiệm của các cơ quan thuộc các ngành, lĩnh vực khác trong việc
tham gia, cung cấp kịp thời, đầy đủ các thông tin cần thiết theo yêu cầu của cơ
297
quan có thẩm quyền lập quy hoạch, không thể thờ ơ xem đó là trách nhiệm của
riêng ngành Tài nguyên và Môi trường.
Sự quản lý đối với quy hoạch sử dụng đất không chỉ dừng lại ở việc lập,
hoàn tất dự án quy hoạch sử dụng đất, trình phê duyệt mà còn thể hiện ở việc tổ
chức thực hiện quy hoạch đã được phê duyệt đó trên thực tế. Trách nhiệm quản lý
quy hoạch này cần được quy định rõ, gắn liền với trách nhiệm quản lý, sử dụng đất
đai của từng cấp đơn vị hành chính, từ cấp xã, cấp huyện đến cấp tỉnh, mà càng
đến cấp cơ sở thì mức độ công việc càng cụ thể, chi tiết, phức tạp, nên trách nhiệm
quản lý quy hoạch sử dụng đất càng nặng nề, cần quy định rõ ràng hơn.
Để tránh một thực tế hiện nay là việc thực hiện quy hoạch trên một địa bàn
thường chỉ giao cho chủ đầu tư tự tiến hành, còn chính quyền thì buông lỏng quản
lý, giám sát, chỉ nắm tình hình thông qua các báo cáo của chủ đầu tư, cần phải
thành lập một bộ phận theo dõi, giám sát việc thực hiện quy hoạch, kế hoạch sử
dụng đất với sự tham gia của cộng đồng dân cư. Bộ phận này sẽ nắm bắt các thông
tin liên quan đến việc thực hiện quy hoạch, kế hoạch sử dụng đất; tiến độ thực hiện
thế nào; cần có sự điều chỉnh ra sao…v.v. Trên cơ sở đó, khi phát hiện chủ đầu tư
dựa vào quy hoạch để trục lợi, hoặc phát hiện các tổ chức, cá nhân không tuân
theo quy hoạch, lấn chiếm đất đai làm ảnh hưởng, sai lệch quy hoạch, hoặc cản trở
làm chậm tiến độ thực hiện quy hoạch thì biện pháp, mức độ xử lý phải được quy
định rõ ràng, cụ thể và thực hiện xử lý một cách nghiêm khắc, chặt chẽ. Đồng thời,
cần tăng cường thẩm quyền và trách nhiệm của Ủy ban nhân dân cấp xã trong việc
ngăn chặn, xử lý các hành vi vi phạm pháp luật đất đai, đặc biệt là các hành vi xây
dựng nhà trái phép trên đất nông nghiệp, đất quy hoạch phát triển đô thị.
Đảm bảo quyền được thông tin, đóng góp ý kiến đối với quy hoạch, kế
hoạch sử dụng đất của người dân cũng là điều cần được quan tâm và là thách thức
lớn để cải thiện quá trình quy hoạch sử dụng đất, bởi cán bộ lập quy hoạch phần
lớn đều thiếu kinh nghiệm và năng lực thực hiện có sự tham gia của người dân. Do
chưa hiểu rõ về mục đích của sự tham gia này, trong nhiều trường hợp, nhiều cán
298
bộ quan niệm việc lấy ý kiến rất khó làm, mất nhiều thời gian và có thể chỉ làm
gây thêm mâu thuẫn hơn là giải quyết vấn đề. Tuy nhiên, cần phải nhấn mạnh tầm
quan trọng về sự tham gia đóng góp ý kiến của cộng đồng và thay đổi nhận thức
của cán bộ lập quy hoạch, bởi lẽ đây là vấn đề liên quan mật thiết với lợi ích và
cuộc sống của người dân, phần lớn sinh kế của họ hiện nay đang dựa vào nguồn
lực đất đai và vì vậy, ý kiến của họ sẽ tác động đến các quy hoạch sử dụng đất. Dù
quy hoạch là do chính quyền lập ra, nhưng nếu không chú trọng đến sự cân bằng
với nhu cầu và lợi ích của đông đảo người dân trên cơ sở tôn trọng ý kiến của họ
thì quy hoạch sẽ khó được triển khai, hoặc thậm chí không thể thực hiện.
Cần đảm bảo một dự án quy hoạch sử dụng đất trước khi được trình cho cơ
quan có thẩm quyền phê duyệt bắt buộc phải được đưa ra để nhân dân đóng góp ý
kiến, và ngay khi đã được phê duyệt, phải tiếp tục nhanh chóng được công bố
công khai đến người dân. Việc tham vấn ý kiến cộng đồng nên được quy định
thành yêu cầu bắt buộc ở tất cả các cấp quy hoạch, chứ không chỉ dừng lại ở quy
hoạch sử dụng đất chi tiết.
Nhằm đảm bảo những ý kiến đóng góp là xác đáng, được ghi nhận, cũng
như giúp nhân dân hiểu rõ về dự án quy hoạch sử dụng đất đai, quy định pháp luật
cần cụ thể hơn về biện pháp thực hiện: có quy trình tổ chức lấy ý kiến rõ ràng; cơ
chế tài chính phục vụ công tác lấy ý kiến của người dân đối với dự thảo quy hoạch
sử dụng đất chi tiết; đẩy mạnh công tác tuyên truyền, nâng cao nhận thức của cộng
đồng về vai trò, ý nghĩa của quy hoạch sử dụng đất, cách thức tham gia, bày tỏ ý
kiến…v.v.
Cũng cần lưu ý, không phải người dân nào cũng có kiến thức chuyên môn
về quy hoạch, trong khi phần lớn các dạng bản đồ quy hoạch thường rất khó hiểu.
Do đó, khi công bố, trưng bày quy hoạch, nên có bản thuyết minh chi tiết để
khuyến khích người dân tìm hiểu và góp ý kiến vào nội dung quy hoạch. Có thể tại
nơi tổ chức lấy ý kiến hoặc tại nơi công bố công khai quy hoạch sử dụng đất cần
thường xuyên có sự hiện diện của cán bộ chuyên môn theo định kỳ để giải đáp
299
những thắc mắc của người dân; giải thích, phổ biến rõ hơn đường lối, chính sách
của Nhà nước; mục đích, ý nghĩa và hiệu quả của dự án quy hoạch sử dụng đất.
Khi nhân dân đóng góp ý kiến thì cơ quan, cán bộ có thẩm quyền phải tiếp thu,
xem xét, có sự phản hồi, phân tích những ý kiến nào được chấp nhận hoặc không
chấp nhận với lý do rõ ràng, tạo cho người dân niềm tin, động lực vào sự đóng góp
của mình, phát huy dân chủ trong nhân dân.
Đã đến lúc cần phải nhận thức thông tin quy hoạch là một trong những dữ
liệu quan trọng của hệ thống thông tin đất đai, bên cạnh dữ liệu giá đất và dữ liệu
đăng ký đất đai (địa chính và quyền đối với đất đai), theo đó, gắn liền với trách
nhiệm chuyển tải dữ liệu quy hoạch đã được phê duyệt của cơ quan lập quy hoạch
vào hệ thống đăng ký đất đai để lưu giữ và cập nhật. Kết nối thông tin quy hoạch
vào hệ thống thông tin đất đai là một cách công khai quy hoạch hiệu quả vì mọi
chủ thể đều có thể truy cập để tìm hiểu thông tin. Sự hiểu biết rộng rãi, công khai
và dân chủ của nhân dân về quy hoạch sử dụng đất là một trong những biện pháp
giám sát hiệu quả nhất đối với hoạt động này, góp phần hạn chế nạn đầu cơ đất
đai, ngăn chặn những kẻ lợi dụng quy hoạch để trục lợi.
Với việc kết nối thông tin, cơ quan lập quy hoạch cũng có thể sử dụng dữ
liệu đã được xây dựng và các tiện ích khác từ hệ thống thông tin địa chính để phục
vụ cho hoạt động của mình, tiết kiệm được thời gian, chi phí và nhân lực cho việc
thu thập, xử lý thông tin đất đai, nhưng vẫn đảm bảo được tính chính xác, phù hợp
thực tế và khả thi của quy hoạch sử dụng đất.
5.2.3.3. Hoạt động cấp giấy chứng nhận quyền sử dụng đất
Từ thực trạng về mẫu giấy chứng nhận quyền sử dụng đất và những phiền
toái trong thủ tục cấp giấy diễn ra thời gian qua, có thể nhận thấy được nhiều điều.
Thứ nhất, chúng ta không thể phủ nhận mong muốn tốt đẹp cải cách hành
chính trong việc cấp giấy chứng nhận quyền sử dụng đất của các cơ quan quản lý.
Từ những giấy đỏ, giấy hồng và những giấy tờ hợp lệ ở từng thời điểm khác nhau
300
trước đây, thống nhất lại một mẫu giấy chung là điều đáng mừng. Việc trao trách
nhiệm cấp giấy thống nhất cho cơ quan Tài nguyên và Môi trường là hướng đi
đúng của các nhà lập pháp. Bởi lẽ, đất là loại bất động sản cố định, không có sự di
chuyển dù quyền đối với đất có thể được đưa vào giao dịch. Còn nhà, công trình
xây dựng tuy gắn liền trên đất nhưng vẫn có thể dịch chuyển và thường thay đổi
kết cấu, hình thể theo nhu cầu, sở thích của người sở hữu. Một mảnh đất trồng cây,
qua thời gian có thể mọc lên căn nhà. Một căn nhà cấp bốn, sau vài tháng có thể
trở thành bê tông cốt thép, nhiều tầng. Tài sản tồn tại trên đất là muôn hình muôn
vẻ và luôn biến động. Nhà nước không thể quản lý theo kiểu “gọt chân cho vừa
giày”, để rồi cả cơ quan quản lý lẫn người dân đều phải nhọc công chạy theo thủ
tục cấp đổi giấy cho mỗi lần thay đổi về tài sản. Quản lý nhà nước đòi hỏi phải
dựa trên nền tảng ổn định và chỉ cần liên tục cập nhật thông tin cho những lần biến
động. Vì vậy, lấy đất đai, cụ thể là thửa đất, làm đối tượng quản lý trọng tâm là
nhận thức phù hợp.
Hơn nữa, do đất đai thuộc sở hữu nhà nước, việc sử dụng đất của người dân
là dựa trên cơ sở quyết định giao đất, quyết định cho thuê đất hoặc công nhận
quyền sử dụng đất của cơ quan nhà nước có thẩm quyền. Với sự hỗ trợ của cơ
quan Tài nguyên và Môi trường, vấn đề cấp giấy chứng nhận quyền sử dụng đất
chỉ là ghi nhận lại và cụ thể hơn thông tin về quyền đã được xác lập từ các quyết
định này, nên việc trao quyền cho cơ quan Tài nguyên và Môi trường quản lý vấn
đề cấp giấy chứng nhận cũng là hợp lý. Khi sở hữu tài sản trên đất, chủ sở hữu chỉ
cần đăng ký thông tin hoặc cập nhật biến động mà không cần phải làm thủ tục thay
đổi giấy mới.
Điều quan trọng là các cơ quan có thẩm quyền cần xác định rõ mục đích
của việc cải tiến này là nhằm thuận tiện hơn cho công tác quản lý, đáp ứng nguyện
vọng của nhân dân, chứ không phải là vấn đề tranh chấp quyền quản lý, bớt quyền
của cơ quan này, tăng quyền cho cơ quan khác. Vấn đề còn lại là việc triển khai,
đưa quy định này đi vào thực tiễn. Vì vậy, Nhà nước cần có chính sách điều phối,
301
sắp xếp lại hợp lý công việc và nhân sự của ngành Xây dựng và ngành Tài nguyên
và Môi trường; quy định rõ nghĩa vụ và trách nhiệm phối hợp giữa các cơ quan
này, nhất là trong giai đoạn đầu cơ quan Tài nguyên và Môi trường tiếp nhận việc
cấp giấy chứng nhận và quản lý thông tin cho cả tài sản gắn liền trên đất từ ngành
Xây dựng chuyển giao, nhằm ngăn chặn sự tái diễn của tình trạng tranh giành lợi
ích cục bộ.
Thứ hai, khách quan mà xét, vấn đề trọng tâm dẫn đến việc cấp giấy chứng
nhận quyền sử dụng đất chưa thể hoàn thành có phải là do mẫu giấy chứng nhận
chưa thống nhất để rồi dẫn đến tranh cãi về thẩm quyền trong nhiều năm ? Thực
chất, giải quyết được mẫu giấy chứng nhận và cơ quan quản lý chỉ mới là phần
ngọn của vấn đề. Trong mẫu giấy đó chứa đựng những thông tin gì và đã có hay
chưa có sẵn những thông tin này để ghi vào giấy mới là cần thiết.
Thực tế đã chứng minh, dù hàng năm Chính phủ đều đề ra chỉ tiêu, kế
hoạch cấp giấy chứng nhận quyền sử dụng đất; dù công tác cấp giấy có được cải
tiến như thế nào đi nữa thì hầu hết các địa phương đều không thể hoàn thành.
Nguyên nhân là do để tiến hành cấp giấy chứng nhận quyền sử dụng đất thì điều
kiện đòi hỏi là việc sử dụng đất phải phù hợp quy hoạch, có bản đồ địa chính,
nhưng cả quy hoạch sử dụng đất, cụ thể là quy hoạch sử dụng đất chi tiết lẫn hệ
thống bản đồ địa chính tại các địa phương vẫn chưa được hoàn thiện, phủ kín địa
bàn. Nơi có thì đã lạc hậu, nhiều sai lệch, không kịp thời cập nhật. Nơi thì thiếu,
thậm chí chưa có. Vì vậy, các địa phương không thể tiến hành cấp giấy chứng
nhận quyền sử dụng đất một cách đại trà mà chỉ có thể xem xét cấp cho từng
trường hợp theo nhu cầu, nhưng vẫn phải mất thời gian xác minh, đo vẽ lại.
Thiết nghĩ, vấn đề cần thiết hiện nay là Nhà nước và chính quyền các địa
phương cần tập trung xây dựng, hoàn thiện hệ thống bản đồ địa chính và quy
hoạch sử dụng đất làm nền tảng cho việc cấp giấy chứng nhận quyền sử dụng đất
có thể triển khai nhanh chóng.
302
Vả lại, đối với người sử dụng đất, thực chất giấy chứng nhận quyền sử dụng
đất hay quyền sở hữu nhà ở chỉ là một văn bằng mà họ mong mỏi nắm trong tay
để an tâm về quyền sử dụng đất hay quyền sở hữu tài sản của mình, để chắc rằng
Nhà nước đã thừa nhận và bảo vệ quyền của họ. Người sử dụng đất chưa có giấy
chứng nhận quyền sử dụng đất thì không có nghĩa họ chẳng phải là người sử dụng
đất hợp pháp. Quan hệ pháp luật đất đai vẫn đã phát sinh và Nhà nước vẫn đã thừa
nhận tư cách của người sử dụng đất trước cả thời điểm họ được cấp giấy chứng
nhận quyền sử dụng đất bằng những quyết định giao đất, quyết định cho thuê đất,
bằng những giấy tờ hợp lệ chứng minh, bằng sự công nhận việc người sử dụng đất
nhận quyền hợp pháp từ người khác. Cấp giấy chứng nhận quyền sử dụng đất chỉ
là việc tiến hành thủ tục cấp đổi và ghi nhận mà thôi.
Cuối cùng, nhằm hỗ trợ cho việc cải tiến, hiện đại hóa hệ thống đăng ký đất
đai và xây dựng cơ sở thông tin dữ liệu đất đai, cơ quan Tài nguyên và Môi trường
và Văn phòng Đăng ký quyền sử dụng đất cần đảm bảo những thông tin về giấy
chứng nhận sẽ cấp phải được lưu trữ và cập nhật vào cơ sở dữ liệu địa chính trước
khi giấy chứng nhận được trao cho người sử dụng đất. Cần nhanh chóng hoàn
thành đầy đủ bản lưu của các giấy chứng nhận đã cấp trước đây để bổ sung vào hồ
sơ địa chính, kết hợp với việc quét cả giấy cũ và giấy mới khi được cấp để lưu
theo dạng số trên máy tính.
5.2.3.4. Hoạt động định giá đất
Xét trong mối liên hệ giữa giá đất Nhà nước ban hành với giá đất chuyển
nhượng thực tế trên thị trường, thì rõ ràng với quy định hiện nay, chúng ta vừa
thiếu những quy phạm, trình tự cụ thể trong việc tổ chức định giá đất và quản lý
giá đất; đồng thời, thiếu cán bộ chuyên trách chịu trách nhiệm chính thực hiện
nhiệm vụ này, vẫn còn để cho nhiều cơ quan tham dự, nhưng sự phân công, phân
cấp chưa rõ ràng, cụ thể. Lượng cán bộ chuyên môn có kinh nghiệm định giá,
quản lý giá đất rất hiếm hoi. Vì vậy, việc giá đất Nhà nước ban hành chưa phù hợp
thực tế là điều không thể tránh khỏi, khó mà khắc phục.
303
Hiện nay, công tác định giá đất đã được chuyển giao cho Bộ Tài nguyên và
Môi trường. Vì vậy, ngành cần sớm nghiên cứu thành lập hệ thống cơ quan định
giá đất thống nhất từ trung ương đến địa phương nhằm giúp Nhà nước theo dõi sát,
nắm bắt được những diễn biến của giá đất thị trường để định kỳ hoặc phát sinh
điều chỉnh, công bố kịp thời giá đất của Nhà nước cho phù hợp. Ngoài ra cũng cần
khuyến khích các doanh nghiệp và cá nhân tham gia hoạt động tư vấn định giá đất,
tập hợp trong một hiệp hội hoặc tổ chức nghề nghiệp thống nhất nhất định. Trên
cơ sở đó, vấn đề tổ chức đào tạo đội ngũ cán bộ, chuyên viên định giá đất đáp ứng
nhu cầu Nhà nước và xã hội cũng là điều đáng quan tâm.
Tuy nhiên, cũng cần lưu ý, trên thực tế, đối với một diện tích đất có tài sản
gắn liền trên nó, khi giao dịch, người ta thường xác định một mức giá chung,
không có sự tách rời cho cả khối bất động sản này. Trong khi đó, Bộ Tài nguyên
và Môi trường chỉ chịu trách nhiệm về hoạt động định giá đất. Hoạt động định giá
bất động sản khác vẫn thuộc về ngành Tài chính. Do đó, để có sự thống nhất, đồng
bộ trong vấn đề định giá bất động sản nói chung, cũng như cung cấp thông tin về
giá bất động sản cho cơ sở dữ liệu đất đai, ngành Tài nguyên và Môi trường và
ngành Tài chính cần có sự phối hợp, hỗ trợ lẫn nhau trong hoạt động định giá bất
động sản, với những quyền hạn và trách nhiệm được điều chỉnh cụ thể bởi pháp
luật. Lẽ tất nhiên, sự hợp tác thiện chí vì lợi ích chung, vì sự thành công trong việc
xây dựng hệ thống đăng ký và thông tin đất đai/bất động sản là điều quan trọng
cần được mỗi cơ quan tự nguyện phát huy.
Xét trong mối liên hệ giữa giá đất của Nhà nước với quyền và nghĩa vụ tài
chính của người sử dụng đất, thì giải quyết thế nào trước đòi hỏi của người sử
dụng đất: khi thì giá đất phải cao, sát giá thị trường (bồi thường khi Nhà nước thu
hồi đất), lúc thì lại thấp (thực hiện nghĩa vụ tài chính cho Nhà nước) để bảo vệ
quyền lợi của họ ? Trả lời câu hỏi này, chúng ta cần có sự nhìn nhận tổng quan
thông qua việc xem xét các trường hợp áp dụng giá đất của Nhà nước.
304
Theo quy định tại Khoản 4 Điều 56 Luật Đất đai 2003, giá đất do Ủy ban
nhân dân cấp tỉnh quy định được sử dụng làm căn cứ để tính:
(i) Thuế sử dụng đất;
(ii) Thuế thu nhập từ chuyển quyền bất động sản;
(iii) Tiền sử dụng đất và tiền thuê đất khi giao đất, cho thuê đất không
thông qua đấu giá quyền sử dụng đất hoặc đấu thầu dự án có sử dụng đất;
(iv) Giá trị quyền sử dụng đất khi giao đất không thu tiền sử dụng đất;
(v) Lệ phí trước bạ;
(vi) Tiền bồi thường đối với người có hành vi vi phạm pháp luật đất đai mà
gây thiệt hại cho Nhà nước;
(vii) Bồi thường khi Nhà nước thu hồi đất.
Rõ ràng, phần lớn các trường hợp phải áp dụng giá đất của Nhà nước đều
liên quan các nghĩa vụ tài chính của người sử dụng đất. Chỉ có một trường hợp
dính dáng đến quyền lợi mà họ được hưởng: chính là được sử dụng giá đất làm
căn cứ để tính bồi thường khi Nhà nước thu hồi đất. Như vậy, cân nhắc giữa quyền
được hưởng và nghĩa vụ phải thực hiện, người sử dụng đất nên mong muốn giá đất
Nhà nước ban hành cao hay thấp, sát hay không sát với giá đất trên thị trường ?
Nếu yêu cầu Nhà nước phải quy định giá đất sát với giá thị trường thì chỉ
với một hoặc một vài nghĩa vụ, chứ chưa phải một loạt những nghĩa vụ tài chính
liệt kê trên, e rằng người sử dụng đất cũng không thể đảm đương nổi và hậu quả
trước mắt, họ chính là người gánh chịu, mà điển hình nhất là con đường đến với
giấy chứng nhận quyền sử dụng đất của họ (nhất là những người nghèo) sẽ càng
khó khăn hơn.
Như vậy, để đảm bảo quyền lợi của người sử dụng đất, nhất là trong trường
hợp được bồi thường khi Nhà nước thu hồi đất, vấn đề quan trọng có phải là việc
xem xét giá đất của Nhà nước quy định cao hay thấp hay không?
305
Có thể thấy, những nghĩa vụ tài chính nêu trên là những nghĩa vụ mà mọi
người sử dụng đất đều có thể phải thực hiện cho Nhà nước trong quá trình khai
thác, sử dụng đất đai ở bất kỳ đâu trong lãnh thổ quốc gia; còn việc Nhà nước thu
hồi đất và bồi thường thì không phải lúc nào cũng diễn ra đối với tất cả những
người sử dụng đất ở tất cả các địa phương, mà chỉ tập trung ở những khu vực cần
phát triển được quy hoạch, và chỉ ảnh hưởng đến một số người (nhưng cũng cần
lưu ý lợi ích mang lại cho toàn xã hội là rất lớn). Theo đó, có hợp lý không khi đòi
hỏi đảm bảo cho một quyền lợi của thiểu số người để rồi các nghĩa vụ tài chính mà
tất cả người sử dụng đất phải gánh chịu sẽ đồng loạt tương ứng tăng theo ?
Nói như thế không có nghĩa là phủ nhận quyền lợi của những người bị thu
hồi đất. Quyền lợi của họ vẫn phải được đảm bảo nhưng không nên quá quan tâm
và đặt giá đất bồi thường lên hàng đầu. Bởi lẽ điều này sẽ có ảnh hưởng đến nghĩa
vụ tài chính của tất cả những người sử dụng đất và ngay chính bản thân Nhà nước.
Nhiều dự án mà Nhà nước tiến hành cũng sẽ dậm chân tại chỗ do Nhà nước không
đủ vốn chi trả cho việc bồi thường, giải phóng mặt bằng. Thiết nghĩ, vấn đề quan
trọng phải là ổn định cuộc sống sau khi bồi thường của những người có đất bị thu
hồi như tái định cư, hỗ trợ ổn định sản xuất, tạo việc làm…v.v. Đây là điều mà bấy
lâu nay hầu như ít có dự án nào quan tâm đúng mức. Đáng lý ra phải tìm chỗ tái
định cư, có kế hoạch rõ ràng chuyển đổi ngành nghề, ổn định cuộc sống, tạo việc
làm cho người bị thu hồi đất trước, sau đó mới tiến hành đền bù, giải phóng mặt
bằng thì phần lớn các dự án đều làm ngược lại, khiến cho cuộc sống của người bị
thu hồi đất rất bấp bênh.
Đối với người sử dụng đất, phải mất đi diện tích đất mà bấy lâu gắn bó, di
chuyển nơi khác là cả một sự thay đổi lớn lao về nơi ăn ở, việc làm, môi trường
sống và quan hệ xung quanh…v.v. Dù có nâng giá đất của Nhà nước sát với giá
thị trường để đảm bảo mức tiền bồi thường phù hợp, nhưng người dân vẫn phải tự
mình đương đầu với những khó khăn, thay đổi mà trước chúng, sự đảm bảo ổn
định từ phía Nhà nước và chủ đầu tư là không chắc chắn, thì lẽ tất nhiên đây là
306
một tác động xấu, tạo sự bất an đến tâm lý của người bị thu hồi đất. Do đó, dù bên
cạnh tiền bồi thường về quyền sử dụng đất còn có những khoản hỗ trợ khác,
nhưng nhìn chung, phần đông người bị thu hồi đất bao giờ cũng thấy là mình bị ép
giá, phải chịu thiệt thòi. Và một khi quyền lợi không được đảm bảo thì việc họ
khiếu nại dây dưa, cản trở thực hiện dự án là điều dễ hiểu và không thể nào tránh
được.
Như vậy, vấn đề đánh giá và đặt ra yêu cầu đối với giá đất Nhà nước ban
hành, nhất là giá đất áp dụng cho trường hợp bồi thường khi thu hồi đất, cần phải
được xem xét một cách toàn diện, liên quan đến cả quyền lợi lẫn nghĩa vụ của
người sử dụng đất. Nếu chỉ đứng trên một khía cạnh mà đòi hỏi thì có thể chính
đòi hỏi đó sẽ gây tác động tiêu cực ngược lại cho bản thân người sử dụng đất.
Điều này cũng cho thấy, về phía Nhà nước, cần xem xét lại các trường hợp áp
dụng giá đất. Chỉ một mức giá nhưng áp dụng chung cho nhiều trường hợp với
bản chất, đặc điểm khác nhau sẽ là không phù hợp khi nhiều bất cập sẽ nảy sinh
khó mà điều chỉnh.
Xét trong mối liên hệ giữa giá đất nhà nước với hệ thống đăng ký đất đai
Tuy dữ liệu giá đất là yếu tố quan trọng cần có trong hệ thống thông tin đất
đai, nhưng muốn xây dựng được dữ liệu này lại phải dựa trên nền tảng các cơ sở
dữ liệu địa chính và quy hoạch sử dụng đất đã có sẵn. Các vấn đề về mục đích sử
dụng đất, loại đường phố, loại vị trí nơi thửa đất tọa lạc, ranh giới thửa đất…v.v có
ảnh hưởng quyết định đến giá đất được thể hiện trong hồ sơ địa chính và các loại
bản đồ quản lý đất đai (bản đồ quy hoạch sử dụng đất, bản đồ hành chính, và nhất
là bản đồ địa chính). Mức độ chính xác của việc định giá đất tùy thuộc vào mức độ
chính xác của các thông tin này. Nó đòi hỏi cơ quan định giá phải theo dõi và cập
nhật thường xuyên các biến động đất đai từ hệ thống thông tin địa chính.
Hiện nay, các hồ sơ địa chính đã được xây dựng phần lớn là lập theo thao
tác thủ công trên giấy, và chủ yếu được biên tập lại từ các bản đồ với số tờ, số thửa
cũ. Việc lưu trữ giữa từng cấp quản lý hồ sơ cũng theo những cách thức khác
307
nhau, không thống nhất và chưa tích hợp đầy đủ trong cơ sở dữ liệu địa chính. Vì
vậy, khi sử dụng những thông tin này cho công tác định giá đất, ngành Tài nguyên
và Môi trường cần có sự đối chiếu với các bản đồ mới được lập theo phương tiện
kỹ thuật hiện đại, số hóa, đồng thời phải kết hợp với việc kiểm tra, xem xét lại
thông tin trên thực địa nhằm đảm bảo tính chính xác tương đối của giá đất.
Các hoạt động điều chỉnh, hoàn thành quy hoạch sử dụng đất, bản đồ địa
chính và hiện đại hóa hệ thống thông tin đất đai theo kỹ thuật số cũng phải được
chú trọng tiến hành cùng lúc.
Hơn nữa, bản thân công tác định giá đất trong tác nghiệp chuyên môn
thường gặp nhiều khó khăn và phải tính toán với nhiều phương pháp định giá khác
nhau, do đó, trên nền tảng về số hóa thành công cơ sở dữ liệu đất đai trong một
tương lai gần, cần nghiên cứu một mô hình có thể ứng dụng công nghệ thông tin
vào hoạt động định giá, nhằm rút ngắn thời gian hoàn thành, giảm bớt chi phí phục
vụ cho hoạt động này; đồng thời đảm bảo giá đất nhà nước có thể nắm bắt kịp
thời, theo sát với biến động giá đất trên thị trường. Ngành Tài nguyên và Môi
trường với trách nhiệm xây dựng và quản lý hệ thống thông tin đất đai và cơ sở dữ
liệu địa chính, sẽ có sự thuận tiện trong việc kết nối mô hình định giá điện tử với
hệ thống đăng ký và thông tin đất đai, vừa sử dụng dữ liệu từ hệ thống này cho
hoạt động định giá, và cũng vừa cung cấp ngược trở lại dữ liệu giá đất cho hệ
thống.
--o0o--
308
KẾT LUẬN
---o0o---
Xác định được tầm quan trọng của công tác đăng ký đất đai trong việc đảm
bảo tính minh bạch của thị trường bất động sản, khơi thông nguồn vốn to lớn để
thúc đẩy phát triển kinh tế và góp phần ổn định cuộc sống xã hội, hạn chế những
tranh chấp đất đai vốn dĩ đang rất phổ biến hiện nay, trong những năm gần đây,
Chính phủ Việt Nam đã có nhiều nỗ lực cải tiến hoạt động này, hướng tới việc xây
dựng hệ thống đăng ký và thông tin đất đai điện tử.
Với sự hỗ trợ của một số quốc gia nhằm tăng cường năng lực quản lý đất
đai của Việt Nam, việc ứng dụng công nghệ thông tin, sử dụng các phần mềm
quản lý đăng ký đất đai và cập nhật biến động đã và đang được áp dụng tại một vài
địa phương (ví dụ như Chương trình SEMLA đã triển khai tại các tỉnh như Vũng
Tàu, Đồng Nai, Hà Giang…v.v). Những đánh giá ban đầu sẽ giúp cho Chính phủ
Việt Nam đúc kết kinh nghiệm, có sự điều chỉnh cho phù hợp trước khi tiến hành
hoạt động cải cách đồng loạt trên phạm vi cả nước. Và sự thay đổi của các quy
định pháp luật sẽ là bước đi tiên phong để tạo nền cho việc hiện đại hóa hệ thống
đăng ký đất đai.
Góp phần vào xu hướng đó, đề tài “HỆ THỐNG ĐĂNG KÝ ĐẤT ĐAI
THEO PHÁP LUẬT ĐẤT ĐAI VIỆT NAM VÀ THỤY ĐIỂN” hướng đến việc phân
tích các quy định pháp luật hiện hành điều chỉnh hoạt động đăng ký đất đai tại
Việt Nam, thông qua thực trạng áp dụng các quy định này trong tổ chức bộ máy
đăng ký đất đai, trong vận hành hệ thống đăng ký và cũng như trong các hoạt động
liên quan cần thiết cho hệ thống.
Hiểu như thế nào về đăng ký đất đai, những yếu tố cần xây dựng trong hệ
thống đăng ký và hệ thống thông tin, các yêu cầu đặt ra cho hệ thống đăng ký là
những vấn đề đầu tiên được đề tài làm rõ. Thông qua việc tìm hiểu quan niệm của
nhiều nước trên thế giới và sự hình thành hoạt động đăng ký đất đai, có thể thấy
309
khái niệm hệ thống đăng ký đất đai là cách hiểu chung thống nhất cho cả hai hoạt
động “địa chính” và “đăng ký đất đai” hay “đăng ký quyền”. Trong hệ thống đăng
ký có bốn yếu tố cơ bản nhất của một đối tượng đăng ký, cụ thể trọng tâm là thửa
đất, mà hầu hết các quốc gia đều mong muốn xác lập được chính là yếu tố hình
học (thông tin vật lý), quyền (thông tin pháp lý), mục đích sử dụng (thông tin sử
dụng thể hiện qua quy hoạch sử dụng đất) và giá trị. Và tất nhiên, để đảm bảo hiệu
quả hoạt động của hệ thống đăng ký đất đai, nhiều yêu cầu đã được đặt ra khi xây
dựng hệ thống như sự chính xác và an toàn; sự rõ ràng và đơn giản; sự triệt để, kịp
thời; sự công bằng và dễ tiếp cận; chi phí thấp và sự ổn định, bền vững.
Nhận thức những vấn đề cơ bản này sẽ giúp chúng ta có được cái nhìn tổng
quát về hệ thống đăng ký đất đai, xác định những mục tiêu ban đầu định hướng
cho việc cải cách hệ thống.
Trên cơ sở đó, đề tài hướng tới phân tích thực trạng của hệ thống đăng ký
đất đai tại Việt Nam, nhằm có sự đánh giá đúng đắn, đưa ra những gợi ý cải tiến
phù hợp. Thông qua xem xét quá trình phát triển của hệ thống đăng ký đất đai và
những hoạt động được tiến hành trên thực tế, có thể nhận thấy, bên cạnh những
thành quả đạt được, vẫn còn tồn tại nhiều hạn chế trong hệ thống đăng ký đất đai
của Việt Nam, cụ thể như:
(i) Tổ chức bộ máy đăng ký chưa ổn định, vẫn đang trong quá trình sắp xếp
lại cơ cấu tổ chức và chức năng nhiệm vụ cho phù hợp;
(ii) Năng lực của cán bộ trong hệ thống còn yếu kém về chuyên môn,
nghiệp vụ lẫn trình độ tin học; trình độ cán bộ chưa có sự đồng đều giữa các cấp
quản lý, chưa thể đảm đương việc vận hành hệ thống đăng ký đất đai hiện đại
được tin học hóa. Chưa kể một bộ phận cán bộ có biểu hiện suy thoái phẩm chất;
(iii) Cơ sở vật chất, trang thiết bị phục vụ cho cả hoạt động đăng ký lẫn
hoạt động địa chính phần lớn đều lạc hậu, cấu hình không phù hợp cho việc ứng
310
dụng công nghệ thông tin và sử dụng các phần mềm quản lý đăng ký, cập nhật
biến động đất đai;
(iv) Hệ thống mạng truyền tải dữ liệu chưa đủ mạnh để đáp ứng nhu cầu
đăng ký cũng như cung cấp thông tin điện tử;
(v) Phần lớn dữ liệu địa chính lưu trữ được qua hoạt động đăng ký đã và
đang tiến hành là dưới dạng giấy tờ, lập theo phương thức thủ công với nhiều sai
sót và không thống nhất giữa các cấp, sẽ gây nhiều khó khăn và mất nhiều thời
gian để có thể số hóa hết các dữ liệu này và lưu trữ trên máy tính;
(vi) Vẫn còn thiếu rất nhiều thông tin cần thiết trong hệ thống đăng ký như
bản đồ địa chính, quy hoạch sử dụng đất và dữ liệu giá đất do các hoạt động này
cũng đang trong tình trạng tiến hành dở dang;
(vii) Nguồn kinh phí để hỗ trợ cho sự cải thiện hoạt động của hệ thống và
ứng dụng công nghệ thông tin còn hạn hẹp, chưa thể phân bổ đồng bộ và cùng lúc
cho toàn bộ hệ thống đăng ký đất đai và tất cả địa phương.
Những hạn chế này đã và đang làm giảm hiệu quả hoạt động của hệ thống
đăng ký đất đai, gây trở ngại cho việc minh bạch hóa thị trường bất động sản, bảo
vệ quyền lợi của người sử dụng đất và là lực cản cho việc khai thác hết tiềm năng
của đất đai để phát triển kinh tế. Với xu hướng xây dựng Chính phủ điện tử, trong
đó có vấn đề tin học hóa hệ thống đăng ký và thông tin đất đai hiện hay, nếu
không tiến hành cải cách, hệ thống đăng ký đất đai của Việt Nam sẽ không thể
gánh nổi trọng trách này.
Bên cạnh vấn đề phân tích, đánh giá lại thực trạng của hệ thống đăng ký,
việc tìm hiểu kinh nghiệm của các nước trên thế giới, nhất là các nước đã xây
dựng thành công hệ thống đăng ký đất đai, để phục vụ cho việc lựa chọn giải pháp
cải tiến hệ thống đăng ký đất đai của Việt Nam là một trong những cách làm phù
hợp. Vì vậy, đề tài đã hướng đến nghiên cứu, tham khảo kinh nghiệm của một số
nước và chủ yếu tập trung vào Thụy Điển, một quốc gia có hệ thống đăng ký đất
311
đai và hệ thống thông tin dữ liệu đất đai được đánh giá là hiệu quả trên thế giới.
Những vấn đề về tổ chức bộ máy, tổ chức hoạt động đăng ký đất đai và những cải
cách ứng dụng công nghệ thông tin được thực hiện thành công tại Thụy Điển đã
đem lại nhiều gợi ý.
Nếu bỏ qua những khác biệt giữa hai quốc gia, thì vấn đề kỹ thuật xây dựng
và quản lý hệ thống đăng ký đất đai, cũng như những giải pháp phần mềm ứng
dụng công nghệ thông tin cho hoạt động đăng ký và cung cấp thông tin, dịch vụ từ
hệ thống là những kinh nghiệm thiết thực mà Thụy Điển đã đạt được. Một phần
của những giải pháp kỹ thuật này hiện đang được áp dụng thí điểm tại một số địa
phương của Việt Nam, dưới sự hỗ trợ từ Thụy Điển.
Lẽ tất nhiên, để ứng dụng công nghệ thông tin cải tiến hệ thống đăng ký đất
đai của Việt Nam, ngoài vấn đề kỹ thuật, sự thay đổi của các quy định pháp luật,
chấn chỉnh lại bộ máy tổ chức và các hoạt động đăng ký cũng như hoạt động liên
quan đăng ký đất đai là những vấn đề mà Việt Nam phải tự điều chỉnh cho phù
hợp với điều kiện, hoàn cảnh của mình.
Trên cơ sở so sánh, đánh giá giữa hai hệ thống đăng ký đất đai, nhận thức
về những tồn tại (những ưu điểm và nhược điểm) trong hệ thống đăng ký của Việt
Nam, đề tài đã đưa ra một số gợi mở góp phần vào việc cải tiến hệ thống đăng ký
đất đai.
Trước hết là những lưu ý chung về mục tiêu và yêu cầu đặt ra đối với hệ
thống đăng ký đất đai mà Việt Nam đang xây dựng trên cơ sở đảm bảo hệ thống
đăng ký phải góp phần hữu hiệu cho hoạt động quản lý của Nhà nước, nhất là
trong lĩnh vực bất động sản và điều chỉnh thị trường bất động sản; đảm bảo quyền
sở hữu, sử dụng và lợi ích khác của các chủ thể liên quan; đảm bảo sự vận hành
minh bạch của thị trường bất động sản và bình ổn xã hội. Để xây dựng hệ thống
đăng ký đất đai cũng không thể bỏ qua những bài học về vấn đề nguồn kinh phí
đầu tư, sự ủng hộ xây dựng hệ thống và trách nhiệm quản lý, vận hành hệ
thống…v.v được rút ra từ kinh nghiệm mà nhiều quốc gia và ngay chính bản thân
312
Việt Nam đã trải qua khi thực hiện các dự án cải cách của mình. Đồng thời, phải
có sự đánh giá toàn diện, đầy đủ về điều kiện, hoàn cảnh của Việt Nam, nhất là đối
với bộ máy và hoạt động đăng ký hiện tại.
Từ đó, những kiến nghị cụ thể đã được đề cập theo hướng chuẩn bị và cải
thiện những điều kiện cần thiết cho sự thành công của việc xây dựng, vận hành hệ
thống đăng ký đất đai, như tổ chức cơ quan đăng ký, nhân sự, cơ sở vật chất, hồ sơ
dữ liệu, cơ sở pháp lý và sự liên kết những hoạt động liên quan như quy hoạch,
định giá…v.v.
Đối với tổ chức cơ quan đăng ký, điều cần thiết hiện nay là phải nhanh
chóng củng cố, ổn định tổ chức bộ máy đăng ký đất đai thông qua việc thống nhất
cơ quan chịu trách nhiệm đối với hoạt động đăng ký đất đai và tài sản gắn liền với
đất, hướng tới thống nhất cơ quan quản lý bất động sản. Tăng cường quyền hạn,
trách nhiệm và tính độc lập của cơ quan đăng ký, hạn chế sự can thiệp không cần
thiết của cơ quan hành chính vào hoạt động đăng ký; phân định rõ chức năng đăng
ký với chức năng quản lý và thực hiện hoạt động địa chính. Để tinh giản bộ máy,
giảm bớt thủ tục, tạo sự công bằng và thuận lợi cho chủ thể đăng ký, cơ quan đăng
ký đất đai nên được tổ chức với mô hình thẩm quyền theo địa hạt, tránh sự phân
tán, dàn trải hiện nay khi thẩm quyền đăng ký dựa trên sự phân biệt loại chủ thể
tiến hành đăng ký.
Đối với đội ngũ nhân sự của hệ thống đăng ký đất đai, cần có sự thay đổi tư
duy, nâng cao năng lực chuyên môn và phẩm chất đạo đức thông qua việc bổ sung
những yêu cầu về tiêu chuẩn, nghiệp vụ; chấn chỉnh công tác đào tạo, tuyển chọn
cán bộ; tăng cường chế độ đãi ngộ, kết hợp với việc kiểm tra, giám sát và xử lý
trách nhiệm cán bộ một cách rõ ràng, minh bạch.
Đối với hệ thống thông tin đất đai, cần thống nhất, hoàn chỉnh cơ sở dữ liệu
và xây dựng hệ thống thông tin theo hướng tin học hóa. Điều quan trọng là phải
cải cách thủ tục hành chính, đơn giản hóa quy trình đăng ký đất đai, bất động sản,
đảm bảo bộ máy và lực lượng nhân sự được củng cố với năng lực tương xứng, đáp
313
ứng nhu cầu vận hành hệ thống. Khi đó, tin học hóa sẽ là công cụ hữu hiệu hỗ trợ
đắc lực cho hoạt động đăng ký và xây dựng hệ thống thông tin đất đai hiện đại.
Những dữ liệu còn thiếu trong hồ sơ địa chính, như bản đồ địa chính, cần
được bổ sung. Có kế hoạch tập trung chuyển dần hồ sơ, dữ liệu được quản lý dưới
dạng giấy sang dạng số, lưu trữ trên máy tính. Cần cân nhắc, xác định phần mềm
phù hợp cho việc tích hợp thông tin và lựa chọn xây dựng mô hình thông tin đất
đai tương ứng. Trong vấn đề này, không nên vội vã triển khai một cách đại trà,
cũng như không thể và cũng không có khả năng phân bổ kinh phí đồng đều để
trang bị cơ sở vật chất đồng loạt cho các địa phương. Cần tổ chức mô hình thí
điểm ở một vài địa phương để nghiên cứu và rút kinh nghiệm, sau đó mới tiến tới
nhân rộng và phổ biến trên phạm vi toàn quốc tập trung trong một mô hình thống
nhất.
Tất nhiên, trách nhiệm xây dựng, quản lý, vận hành và duy trì hoạt động
của hệ thống đăng ký và thông tin đất đai cần được xác định thống nhất và duy
nhất cho cơ quan đủ điều kiện và năng lực hiện nay là ngành Tài nguyên và Môi
trường, với hệ thống Văn phòng Đăng ký quyền sử dụng đất đã được thành lập và
hoạt động khá hiệu quả. Việc ràng buộc cụ thể trách nhiệm phối hợp của các cơ
quan quản lý liên quan trong vấn đề hỗ trợ hoạt động quản lý và cung cấp kịp thời
thông tin bất động sản cho cơ quan Tài nguyên và Môi trường nhằm xây dựng
thành công hệ thống đăng ký và hệ thống thông tin bất động sản là không thể
thiếu.
Ngoài sự thiện chí hợp tác giữa các cơ quan, những yêu cầu trên chỉ có thể
được đảm bảo thông qua sự điều chỉnh ràng buộc của quy định pháp luật. Theo đó,
pháp luật đất đai và đăng ký bất động sản cần có sự sửa đổi, bổ sung phù hợp.
Trước hết, cần hệ thống hóa các quy định pháp luật về đăng ký bất động sản,
hướng tới xây dựng một đạo luật chung, thống nhất, tạo cơ sở pháp lý cho hoạt
động đăng ký đất đai. Cần có quy định về trách nhiệm trao đổi thông tin và chuyển
tải dữ liệu giữa các cơ quan quản lý liên quan; quy định về quy trình xử lý, cập
314
nhật dữ liệu; quy định về vấn đề cung cấp và bảo vệ thông tin; và mở rộng phạm
vi, đối tượng đăng ký. Tuy nhiên, các quy định được ban hành phải trên cơ sở đảm
bảo tính đồng bộ và thống nhất, không có sự chồng chéo, mâu thuẫn giữa các lĩnh
vực quản lý liên quan bất động sản; đồng thời phải được ban hành kịp thời, đảm
bảo có thể được thi hành vào thời điểm quy định có hiệu lực.
Các hoạt động liên quan cung cấp thông tin quan trọng trong hệ thống đăng
ký đất đai cũng cần được cải thiện.
Việc lập quy hoạch sử dụng đất cần được điều chỉnh trên cơ sở thay đổi
một số quy định pháp luật chưa phù hợp; chú trọng đến mối quan hệ giữa quy
hoạch sử dụng đất với chiến lược phát triển kinh tế xã hội, với quy hoạch xây
dựng và quy hoạch đô thị; đảm bảo quyền được thông tin và đóng góp ý kiến của
người dân trong quá trình quy hoạch.
Đối với vấn đề cấp giấy chứng nhận quyền sử dụng đất, trên cơ sở mẫu
giấy thống nhất, cần nhanh chóng cải cách thủ tục hành chính, đẩy nhanh quá trình
cấp giấy chứng nhận, đảm bảo tính pháp lý của từng thửa đất, góp phần củng cố
hồ sơ địa chính, tăng nguồn cung bất động sản hợp pháp tham gia thị trường.
Hoạt động định giá đất cũng cần nhanh chóng được cải thiện thông qua việc
nhanh chóng tổ chức cơ quan định giá đất, hướng đến thu hẹp khoảng cách giữa
giá đất trên thị trường với giá đất do Nhà nước ban hành. Tuy nhiên, cần cân nhắc
vấn đề này, bởi sẽ rất khó khăn để đảm bảo giá đất của Nhà nước có thể bắt kịp,
theo sát giá đất thị trường. Vì vậy, điều quan trọng là cần xác định rõ giá đất của
Nhà nước được áp dụng cho từng trường hợp như thế nào là phù hợp.
Kết quả của hoạt động quy hoạch, cấp giấy chứng nhận và định giá đất phải
được cập nhật thường xuyên, liên tục trong hệ thống đăng ký đất đai nhằm đảm
bảo tính đầy đủ của hệ thống thông tin đất đai sau khi đăng ký.
Những gợi mở được đề cập trong nhiều lĩnh vực có sự tác động lẫn nhau và
có những thay đổi cần được thực hiện đồng bộ. Lẽ tất nhiên, quá trình cải cách
315
không thể diễn ra trong một sớm một chiều, mà cần có thời gian và sự nỗ lực từ
các cấp chính quyền, với vai trò chủ đạo là ngành Tài nguyên và Môi trường, trên
cơ sở sự phối hợp với các cơ quan liên quan và sự ủng hộ của cộng đồng.
Với hạn chế về thời gian và phạm vi nghiên cứu của đề tài, tác giả không
thể trình bày và gợi mở hết tất cả khía cạnh của hệ thống đăng ký đất đai. Do đó,
đề tài không thể tránh khỏi nhiều thiếu sót. Tác giả mong mỏi nhận được sự đóng
góp ý kiến của các nhà nghiên cứu và từ nhiều hướng dư luận khác nhau. Tất cả
nhằm hướng đến mục tiêu hiện đại hóa hệ thống đăng ký đất đai của Việt Nam
trên cơ sở ứng dụng công nghệ thông tin và xây dựng một bộ máy ổn định về tổ
chức, với một lực lượng nhân sự đủ năng lực vận hành hệ thống. Sự thành công
trong xây dựng hệ thống đăng ký đất đai điện tử là yếu tố quan trọng giúp Nhà
nước và người sử dụng đất có thể khai thác tối đa tiềm lực của đất đai, gặt hái
được nhiều lợi ích trên nhiều phương diện.
---o0o---
Các file đính kèm theo tài liệu này:
- luanantiengviet.pdf