Một vấn đề khác là trong quá trình đấu
giá, người tham gia đấu giá có được rút lại
giá đã trả hoặc giá đã chấp nhận hay không?
Trong đấu giá trực tiếp bằng lời nói, ngay
khi người tham gia đấu giá trả giá hoặc chấp
nhận giá thì cũng là lúc đấu giá viên nhận
được thông tin đó, chính vì vậy, theo nguyên
tắc của luật hợp đồng, việc trả giá hoặc chấp
nhận giá (tồn tại dưới dạng đề nghị giao kết
hoặc chấp nhận đề nghị giao kết) đều đã
phát sinh hiệu lực. Do đó, bản chất của việc
rút lại giá đã trả hoặc giá đã chấp nhận chính
là hủy bỏ đề nghị giao kết hoặc hủy bỏ chấp
nhận đề nghị giao kết. Nguyên tắc chung
của dân luật là chỉ được hủy bỏ đề nghị giao
kết nếu thỏa mãn hai điều kiện: (i) trong đề
nghị giao kết nêu rõ quyền hủy bỏ, (ii) bên
được đề nghị chưa ra thông báo chấp nhận
đề nghị (Điều 390 BLDS năm 2015). Đối
với chấp nhận đề nghị giao kết hợp đồng,
việc hủy bỏ là không thể vì ngay khi chấp
nhận đề nghị giao kết hợp đồng có hiệu lực
thì hợp đồng được coi là đã giao kết, nếu
hủy đề nghị giao kết tức là vi phạm hợp
đồng và phải chịu trách nhiệm về vi phạm
này. Trên cơ sở nguyên tắc chung của dân
luật, có thể thấy, trong ĐGTS người tham
gia đấu giá không thể rút lại giá đã trả hoặc
rút lại giá đã chấp nhận. Tuy nhiên, Điều 48
Dự thảo Luật cho phép người tham gia đấu
giá rút lại giá đã trả hoặc giá đã chấp nhận,
đồng thời cuộc đấu giá sẽ tiếp tục và bắt đầu
từ giá của người liền trước đó (đấu giá lên)
hoặc từ giá của người xin rút (đấu giá
xuống), đồng thời người rút lại giá đã trả
hoặc rút lại giá đã chấp nhận bị truất quyền
tham gia cuộc đấu giá đó. Chúng tôi cho
rằng, quy định này có hai điểm bất hợp lý:
thứ nhất, việc cho phép rút lại giá đấu là vi
phạm nguyên tắc chung của pháp luật về
hợp đồng; thứ hai, trong trường hợp đấu giá
lên, khi đã có người trả giá cao hơn thì đề
nghị giao kết hợp đồng ở mức giá liền trước
đó mặc nhiên hết hiệu lực. Do đó, không thể
phục hồi hiệu lực của đề nghị giao kết liền
trước để tiếp tục tiến hành đấu giá. Để khắc
phục những bất hợp lý này, chúng tôi cho
rằng, cần sửa đổi Điều 48 Dự thảo Luật theo
hướng trong trường hợp đấu giá trực tiếp
bằng lời nói, người tham gia đấu giá không
được rút lại giá đã trả hoặc giá đã chấp nhận.
7 trang |
Chia sẻ: hachi492 | Ngày: 19/01/2022 | Lượt xem: 270 | Lượt tải: 0
Bạn đang xem nội dung tài liệu Nhận diện và điều chỉnh các quan hệ pháp luật trong hoạt động đấu giá tài sản, để tải tài liệu về máy bạn click vào nút DOWNLOAD ở trên
NHÊÅN DIÏåN VAÂ ÀIÏÌU CHÓNH CAÁC QUAN HÏå PHAÁP LUÊÅT
TRONG HOAÅT ÀÖÅNG ÀÊËU GIAÁ TAÂI SAÃN
Đào ngọC Báu*
Lê QuAng hòA**
Hoạt động đấu giá thường liên quan đến bốn nhóm chủ thể, bao gồm người có tài sản
đấu giá, doanh nghiệp đấu giá tài sản (ĐGTS), người tham gia ĐGTS và người trúng
đấu giá. Giữa các chủ thể này hình thành nên ba loại quan hệ hợp đồng, đó là: (i) quan
hệ ủy quyền giữa người có tài sản đấu giá và doanh nghiệp ĐGTS (thể hiện qua hợp
đồng đại diện mua bán tài sản), (ii) quan hệ môi giới giữa người tham gia đấu giá và
doanh nghiệp ĐGTS (thể hiện qua hợp đồng tham gia ĐGTS), (iii) quan hệ mua bán
hàng hóa giữa người trúng đấu giá và người có tài sản đấu giá (thể hiện qua hợp đồng
mua bán tài sản đấu giá). Trên cơ sở phân tích bản chất pháp lý của các mối quan hệ
pháp luật nêu trên, bài viết kiến nghị các biện pháp điều chỉnh bằng pháp luật phù hợp
với thực tế ĐGTS và phù hợp với nguyên lý chung của khoa học luật dân sự Việt Nam.
1. Quan hệ pháp luật giữa doanh nghiệp
đấu giá và người có tài sản đấu giá
Thực tiễn tư pháp các nước cho thấy,
các tranh chấp trong ĐGTS thường liên
quan đến việc xác định ai là chủ thể bán
hàng trong hoạt động đấu giá: doanh nghiệp
đấu giá hay người có tài sản đấu giá? Những
vụ việc tranh chấp thường thấy bao gồm: khi
đấu giá kết thúc, người trúng đấu giá không
thanh toán tiền mua tài sản, khi đó người có
tài sản đấu giá sẽ yêu cầu doanh nghiệp đấu
giá hay người trúng đấu giá thực hiện nghĩa
vụ này? Hoặc trong trường hợp người trúng
đấu giá phát hiện tài sản có khuyết tật và
không nhận hàng thì người có tài sản đấu giá
hay doanh nghiệp đấu giá phải chịu trách
nhiệm do vi phạm hợp đồng? Để trả lời câu
hỏi này cần xác định quan hệ giữa doanh
nghiệp đấu giá và người có tài sản đấu giá
là quan hệ ủy thác hay quan hệ đại diện. Sự
khác biệt cơ bản giữa hai loại quan hệ này
là ở chỗ đối với ủy thác, bên nhận ủy thác
(doanh nghiệp ĐGTS) sẽ nhân danh chính
mình tiến hành bán tài sản đấu giá và ký hợp
đồng với người trúng đấu giá, do đó các
quyền và nghĩa vụ trong hợp đồng sẽ phát
sinh giữa doanh nghiệp ĐGTS với bên trúng
đấu giá. Pháp luật đấu giá các nước theo hệ
thống luật châu Âu lục địa (điển hình là
Đức) nghiêng về quan điểm này. Trong khi
đó, nếu là quan hệ đại diện thì người đại
diện (doanh nghiệp ĐGTS) sẽ nhân danh
bên giao đại diện (người có tài sản đấu giá)
bán tài sản đấu giá, ký hợp đồng mua bán tài
25
NGHIÏN CÛÁU
LÊÅP PHAÁPSöë 16(320) T8/2016
BAÂN VÏÌ DÛÅ AÁN LUÊÅT
* TS. Viện Nhà nước và Pháp luật, Học viện Chính trị quốc gia Hồ Chí Minh.
** CN. PX16, Công an Thành phố Hải Phòng.
sản đấu giá, khi đó các quyền và nghĩa vụ
trong hợp đồng sẽ phát sinh giữa bên có tài
sản đấu giá và bên trúng đấu giá. Quan điểm
này được thừa nhận trong thực tiễn tư pháp
Anh - Mỹ. Chúng tôi cho rằng, quan hệ pháp
luật giữa người có tài sản đấu giá và doanh
nghiệp đấu giá là quan hệ đại diện mà không
phải quan hệ ủy thác. Bởi vì, thứ nhất, doanh
nghiệp đấu giá phải căn cứ vào ý chí và sự
chỉ đạo của người có tài sản đấu giá để thực
hiện ĐGTS. Trong đấu giá có giá bảo lưu1,
nếu giá đấu cao nhất không cao hơn giá bảo
lưu thì doanh nghiệp đấu giá phải tuyên bố
cuộc đấu giá không thành và có thể tổ chức
đấu giá lại. Ngược lại, nếu là hợp đồng ủy
thác thì bên nhận ủy thác sẽ nhân danh chính
mình, dựa trên kinh nghiệm thị trường để
phán đoán thời điểm bán thích hợp, do vậy
bên nhận ủy thác có quyền bán tài sản với
giá thấp hơn giá chỉ định và sau đó bổ sung
phần chênh lệch giá là được. Đây là sự khác
biệt cơ bản khiến cho đấu giá không có tính
chất của hoạt động ủy thác. Thứ hai, để đảm
bảo nguyên tắc công khai và công bằng,
doanh nghiệp đấu giá và đấu giá viên không
được tham gia trả giá và mua tài sản đối với
các cuộc đấu giá do mình tổ chức. Trong khi
đó, đối với ủy thác mua bán hàng hóa, người
nhận ủy thác hoàn toàn có quyền mua hoặc
bán hàng do mình được ủy thác bán hoặc
mua. Thứ ba, quyền sở hữu tài sản đấu giá
trước khi đấu giá thành vẫn thuộc về người
có tài sản đấu giá mà không chuyển cho
doanh nghiệp đấu giá, hành vi chiếm hữu tài
sản đấu giá chỉ đơn thuần là thực hiện nghĩa
vụ bảo quản tài sản. Chính vì vậy, sau khi
đấu giá thành thì chỉ người có tài sản đấu giá
mới có quyền làm thủ tục chuyển quyền sở
hữu cho người trúng đấu giá. Như vậy, một
bên chủ thể của hợp đồng mua bán tài sản
đấu giá phải là người có tài sản đấu giá và
bên kia là người trúng đấu giá.
Tuy nhiên, hiện nay pháp luật nhiều
nước cho phép doanh nghiệp ĐGTS có thể
nhân danh chính mình giao kết hợp đồng với
người trúng đấu giá. Pháp luật đấu giá của
nước ta hiện nay cũng thừa nhận quan điểm
này, theo đó khoản 3 Điều 35 Nghị định số
17/2010/NĐ-CP ban hành ngày 04/03/2010
của Chính phủ về ĐGTS (Nghị định 17) quy
định: “Hợp đồng mua bán tài sản bán đấu
giá được ký kết giữa tổ chức bán ĐGTS và
người mua được tài sản bán đấu giá”. Như
vậy, hợp đồng này có vi phạm nguyên tắc
quan hệ đại diện giữa người có tài sản đấu
giá và doanh nghiệp đấu giá không? Lý luận
dân luật của các nước theo hệ thống luật
châu Âu lục địa thừa nhận có hai loại đại
diện là đại diện trực tiếp và đại diện gián
tiếp. Thực tiễn tư pháp các nước theo hệ
thống luật Anh - Mỹ thừa nhận đại diện có
ba loại, đó là: (i) đại diện công khai (dis-
closed principal) tức là người đại diện vừa
công khai danh tính người giao đại diện vừa
nhân danh người giao đại diện để giao dịch
với người thứ ba; (ii) đại diện ẩn danh nhưng
công khai (unnamed agency but disclosed
principal), tức là người đại diện công khai
danh tính người giao đại diện nhưng không
dựa vào danh nghĩa người giao đại diện mà
26
NGHIÏN CÛÁU
LÊÅP PHAÁP Söë 16(320) T8/2016
BAÂN VÏÌ DÛÅ AÁN LUÊÅT
1 Đấu giá có giá bảo lưu (auction with reserve) là trường hợp người có tài sản đấu giá thỏa thuận với doanh nghiệp đấu
giá về mức giá tối thiểu chấp nhận bán tài sản. Mục đích của việc định giá bảo lưu trong đấu giá là để đảm bảo giá trúng
phải cao hơn hoặc bằng giá trị thực của tài sản. Trong thực tế, để khuyến khích nhiều người tham gia đấu giá nhằm tạo
cạnh tranh, qua đó có khả năng đạt được giá đấu cao nhất, doanh nghiệp đấu giá thường đưa ra giá khởi điểm thấp hơn
giá bảo lưu. Đồng thời, cũng để tối đa hóa kết quả thu được, người có tài sản đấu giá thường giữ kín giá bảo lưu cho
đến khi mức giá cao nhất cuối cùng được công bố. Khi đó, nếu giá đấu cao nhất vẫn thấp hơn giá bảo lưu thì đấu giá
viên phải tuyên bố rút lại tài sản đấu giá và cuộc đấu giá không thành. Ngược lại, đấu giá không có bảo lưu (auction
without reserve) là trường hợp người có tài sản đấu giá không đưa ra mức giá tối thiểu chấp nhận bán tài sản. Khi đó,
đấu giá viên sẽ phải chấp nhận bán tài sản cho bất cứ ai trả giá cao nhất trong cuộc đấu giá. Việc bảo lưu giá trong đấu
giá là hiện tượng rất phổ biến trong thực tế ĐGTS, nhưng cũng rất dễ dẫn đến phát sinh tranh chấp. Chẳng hạn, người
có tài sản đấu giá cố tình hoặc thông đồng với doanh nghiệp đấu giá dựa vào giá bảo lưu để từ chối bán cho người trả
giá cao nhất; doanh nghiệp đấu giá tiết lộ giá bảo lưu cho người tham gia đấu giá để dìm giá đấu... Nếu vậy thì phải giải
quyết thế nào? Pháp luật đấu giá của nước ta hiện nay cũng như Dự thảo Luật ĐGTS chưa hề có quy định về vấn đề
này. Đây là một khiếm khuyết cần bổ sung kịp thời. Tuy nhiên, do nội dung này vượt quá phạm vi bài viết nên chúng tôi
sẽ đề cập trong bài viết khác (TG).
nhân danh chính mình để giao dịch với
người thứ ba; (iii) đại diện không công khai
(undisclosed principal), tức là người đại diện
không công khai danh tính của người giao
đại diện và dựa vào danh nghĩa chính mình
để tiến hành giao dịch với người thứ ba. So
với pháp luật châu Âu lục địa, loại đại diện
thứ nhất tương ứng với đại diện trực tiếp,
loại đại diện thứ hai tương ứng với đại diện
gián tiếp và loại đại diện thứ ba tương ứng
với ủy thác. Trong hoạt động ĐGTS, nhằm
làm cho các thủ tục được đơn giản, ngay cả
trong trường hợp người có tài sản đấu giá
không tham dự phiên đấu giá thì việc mua
bán vẫn có thể diễn ra ngay sau khi đấu giá
thành, pháp luật cho phép sử dụng hình thức
đại diện gián tiếp để giao kết hợp đồng. Tuy
nhiên, xuất phát từ nguyên lý đại diện này
thì mặc dù doanh nghiệp ĐGTS là chủ thể
giao kết hợp đồng nhưng các quyền và nghĩa
vụ chỉ phát sinh đối với người có tài sản bán
đấu giá và người trúng đấu giá.
Khoản 1 Điều 44 Dự thảo Luật ĐGTS2
(Dự thảo Luật) quy định: “Hợp đồng mua
bán tài sản đấu giá được ký kết giữa người
có tài sản đấu giá với người trúng đấu giá
hoặc giữa người có tài sản đấu giá, người
trúng đấu giá và doanh nghiệp ĐGTS nếu
các bên có thỏa thuận”. Đây là quy định có
sự thay đổi đáng kể so với quy định của
khoản 3 Điều 35 Nghị định 17 như đã trình
bày ở trên. Tuy nhiên, dường như những
thay đổi này vẫn thể hiện sự lúng túng của
người soạn thảo khi xác định chủ thể hợp
đồng mua bán tài sản đấu giá và dễ gây
nhầm lẫn trong thực tế áp dụng. Bởi vì, vấn
đề đặt ra là trong trường hợp doanh nghiệp
đấu giá là chủ thể hợp đồng thì người có tài
sản đấu giá có chịu trách nhiệm trước người
trúng đấu giá không? Nếu có, thì đó là trách
nhiệm độc lập hay trách nhiệm liên đới với
doanh nghiệp đấu giá? Chúng tôi cho rằng,
để đảm bảo tính rõ ràng của pháp luật và
tránh điều luật bị hiểu theo nhiều nghĩa thì
cần quy định theo hướng sau đây: “Hợp
đồng mua bán tài sản đấu giá được giao kết
giữa người có tài sản đấu giá với người
trúng đấu giá hoặc giữa doanh nghiệp ĐGTS
với người trúng đấu giá trong trường hợp
doanh nghiệp ĐGTS được người có tài sản
đấu giá ủy quyền giao kết hợp đồng”. Cũng
từ quan điểm này, chúng tôi cho rằng việc
sửa đổi tên gọi của Điều 25 Nghị định 17 từ
“Hợp đồng bán ĐGTS” thành “Hợp đồng
dịch vụ ĐGTS” như quy định tại Điều 31
Dự thảo cũng chưa thể hiện được bản chất
của hoạt động này. Nếu sửa thành “Hợp
đồng ủy quyền bán ĐGTS” thay cho hai
cách gọi ở trên thì sẽ hợp lý hơn.
2. Quan hệ pháp luật giữa doanh nghiệp
đấu giá và người tham gia đấu giá
Người tham gia đấu giá trên cơ sở thông
báo bán ĐGTS và sau khi xem xét tài sản
đấu giá, nếu quyết định tham gia đấu giá thì
cần giao kết hợp đồng tham gia ĐGTS với
doanh nghiệp đấu giá. Tuy nhiên, trong thực
tế, doanh nghiệp ĐGTS thường không ký
kết hợp đồng với người tham gia đấu giá mà
chỉ cấp cho họ Phiếu tham gia đấu giá, Mã
số tham gia đấu giá và có thể cung cấp thêm
các tài liệu khác như “Quy tắc đấu giá”,
“Những điều cần chú ý khi tham gia đấu
giá”, “Thông tin về hàng hóa đấu giá”
Mặc dù vậy, tập hợp tất cả những tài liệu này
cần phải được coi là hợp đồng tham gia đấu
giá giữa doanh nghiệp đấu giá và người có
nhu cầu mua tài sản. Hợp đồng này bao gồm
các nội dung như quyền và nghĩa vụ của
doanh nghiệp đấu giá và bên tham gia đấu
giá, đối tượng của hợp đồng, số lượng, chất
lượng của tài sản, giá khởi điểm, mức tiền
đặt trước, địa điểm và phương thức đấu giá,
cách thức chọn người trúng đấu giá, quyền
và nghĩa vụ của người trúng đấu giá, trách
nhiệm do vi phạm hợp đồng và giải quyết
tranh chấp Lúc này, hợp đồng tham gia
ĐGTS được xem là hợp đồng môi giới mua
bán hàng hóa giữa doanh nghiệp đấu giá và
27
NGHIÏN CÛÁU
LÊÅP PHAÁPSöë 16(320) T8/2016
BAÂN VÏÌ DÛÅ AÁN LUÊÅT
2 Xem toàn văn Dự thảo Luật tại trang duthaoonline:
View_Detail.aspx?ItemID=1108&LanID=1171&TabIndex=1, truy cập ngày 20/7/2016.
người tham gia đấu giá. Chính vì vậy, nếu
người tham gia đấu giá trở thành người
trúng đấu giá thì họ phải thanh toán cho
doanh nghiệp đấu giá một khoản thù lao
(hoa hồng môi giới) theo quy định của Điều
153 Luật Thương mại năm 2005. Tuy nhiên,
hiện nay Nghị định 17 và Dự thảo Luật chỉ
quy định trong trường hợp đấu giá thành thì
người có tài sản đấu giá phải trả thù lao cho
doanh nghiệp đấu giá nhưng không quy định
nghĩa vụ này đối với người trúng đấu giá3.
Với quy định này, người trúng đấu giá chỉ
phải nộp phí đấu giá khi mua hồ sơ giống
như những người tham gia đấu giá khác.
Đây là điều bất hợp lý vì như vậy đã tước đi
quyền được hưởng thù lao môi giới (tiền hoa
hồng) của doanh nghiệp đấu giá. Chúng tôi
cho rằng, Luật ĐGTS cần có quy định cụ thể
hơn về việc trả thù lao và cách tính thù lao
cho doanh nghiệp đấu giá. Trên quan điểm
tạo môi trường cạnh tranh cho các doanh
nghiệp đấu giá, pháp luật không nên quy
định cụ thể mức thù lao và mức phí đấu giá.
Tuy nhiên, trong trường hợp các bên không
thỏa thuận về mức thù lao thì pháp luật cần
có quy định dự phòng. Về vấn đề này, pháp
luật của một số nước như Đức, Anh, Trung
Quốc đều quy định, nếu các bên không có
thỏa thuận thì mức thù lao mà mỗi bên tham
gia hợp đồng mua bán tài sản đấu giá phải
thanh toán cho doanh nghiệp đấu giá là
khoản tiền không vượt quá 5% giá đấu giá
thành theo nguyên tắc tỷ lệ thù lao tỷ lệ
nghịch với giá đấu giá thành, tức là giá đấu
giá thành càng cao thì tỷ lệ thù lao càng
thấp. Luật ĐGTS của nước ta nên tham khảo
và sử dụng quy định này vì nó đã được thừa
nhận phổ biến trên thế giới.
Đồng thời với việc giao kết hợp đồng
tham gia đấu giá, người tham gia đấu giá
phải nộp một khoản tiền đặt trước. Trong
từng giai đoạn khác nhau của cuộc đấu giá,
khoản tiền đặt trước có ý nghĩa khác nhau.
Trong giai đoạn từ khi người tham gia đấu
giá nộp tiền đặt trước đến trước khi đấu giá
thành, tiền đặt trước có hai vai trò: (i) là điều
kiện xác nhận tư cách của người tham gia
đấu giá, (ii) đảm bảo người tham gia đấu giá
sau khi trở thành người trúng đấu giá sẽ thực
hiện thanh toán tiền mua tài sản theo hợp
đồng hoặc theo quy định của pháp luật. Nếu
người trúng đấu giá từ chối mua tài sản thì
được xem là đã vi phạm hợp đồng tham gia
đấu giá và khoản tiền đặt trước sẽ được sử
dụng làm tiền phạt hợp đồng. Ở giai đoạn
sau khi đấu giá thành, tiền đặt trước trở
thành tiền đặt cọc và được coi là khoản tiền
thanh toán trước của người trúng đấu giá.
Khi đó, những người không trúng đấu giá sẽ
được hoàn lại khoản tiền đặt trước này. Vấn
đề đặt ra là khi người trúng đấu giá từ chối
mua tài sản thì khoản tiền đặt trước sẽ không
được hoàn lại và dùng để thanh toán cho ai?
Chúng ta thấy rằng, người trúng đấu giá từ
chối mua tài sản là hành vi vi phạm hợp
đồng tham gia ĐGTS được giao kết giữa
doanh nghiệp đấu giá và người tham gia đấu
giá, như vậy, họ phải chịu trách nhiệm do vi
phạm hợp đồng đối với doanh nghiệp
ĐGTS. Chính vì vậy, khoản tiền phạt do vi
phạm hợp đồng phải thuộc về doanh nghiệp
ĐGTS. Tuy nhiên, khoản 5 Điều 36 Dự thảo
Luật lại quy định khoản tiền phạt này thuộc
về người có tài sản đấu giá. Chúng tôi cho
rằng, quy định như vậy là chưa hợp lý và
cần được sửa đổi.
3. Quan hệ pháp luật giữa người có tài
sản đấu giá và người trúng đấu giá
Như trên đã phân tích, quan hệ giữa
người có tài sản đấu giá và doanh nghiệp
đấu giá là quan hệ đại diện mà không phải
quan hệ ủy thác. Chính vì vậy, hợp đồng
mua bán tài sản đấu giá sẽ phát sinh ràng
buộc giữa hai chủ thể là người có tài sản đấu
giá và người trúng đấu giá. Ngay cả khi
doanh nghiệp đấu giá nhân danh chính mình
ký kết hợp đồng với người trúng đấu giá thì
đây được coi là đại diện gián tiếp hoặc đại
28
NGHIÏN CÛÁU
LÊÅP PHAÁP Söë 16(320) T8/2016
BAÂN VÏÌ DÛÅ AÁN LUÊÅT
3 Điều 62 Dự thảo Luật quy định: “Thù lao dịch vụ đấu giá, chi phí ĐGTS do người có tài sản đấu giá và doanh nghiệp
ĐGTS thỏa thuận trong hợp đồng dịch vụ ĐGTS. Trong trường hợp ĐGTS quy định tại khoản 1 Điều 3 của Luật này thì
thù lao dịch vụ đấu giá được xác định theo cơ chế giá dịch vụ khung do Bộ Tài chính quy định”.
diện ẩn danh công khai, tức là người trúng
đấu giá đã biết mối quan hệ đại diện giữa
người có tài sản đấu giá và doanh nghiệp
đấu giá thì người đấu giá vẫn là chủ thể chịu
ràng buộc đối với hợp đồng mua bán tài sản
đấu giá. Vấn đề đặt ra là xác định thời điểm
giao kết và thời điểm có hiệu lực của hợp
đồng mua bán tài sản đấu giá. Trước hết,
việc giao kết hợp đồng mua bán tài sản đấu
giá cũng phải trải qua hai bước quan trọng
là đề nghị giao kết và chấp nhận đề nghị
giao kết hợp đồng. Điều 386 và Điều 393 Bộ
luật Dân sự (BLDS) năm 2015 lần lượt quy
định: “Đề nghị giao kết hợp đồng là việc thể
hiện rõ ý định giao kết hợp đồng và chịu sự
ràng buộc về đề nghị này của bên đề nghị
đối với bên đã được xác định hoặc tới công
chúng”, “Chấp nhận đề nghị giao kết hợp
đồng là sự trả lời của bên được đề nghị về
việc chấp nhận toàn bộ nội dung của đề
nghị”. Như vậy, một sự diễn đạt chỉ được coi
là đề nghị giao kết hợp đồng nếu đồng thời
thỏa mãn hai điều kiện: (i) thể hiện rõ ý định
giao kết và chịu sự ràng buộc về đề nghị này,
(ii) được gửi tới một bên đã xác định hoặc
tới công chúng. Nếu một sự diễn đạt (lời nói
hoặc hành vi) được đưa ra nhưng không thể
hiện rõ ý định giao kết và chấp nhận chịu
sự ràng buộc với những gì đã đưa ra thì lời
nói hoặc hành vi đó không phải là đề nghị
giao kết hợp đồng (offer) mà chỉ được coi
là lời mời giao kết (invitation to treat hoặc
invitation to make offer). Vấn đề đặt ra là
thông báo công khai việc đấu giá hoặc niêm
yết việc ĐGTS là đề nghị giao kết hợp đồng
hay là lời mời giao kết? Rõ ràng là thông
báo đấu giá hoặc niêm yết đấu giá được gửi
tới công chúng và không thể hiện sự cam kết
của doanh nghiệp đấu giá chấp nhận mức
giá nào, do đó thông báo hoặc niêm yết đấu
giá chỉ là lời mời giao kết. Khi cuộc đấu giá
được tổ chức, đấu giá viên sẽ tiến hành mời
mọi người trả giá hoặc mời chấp nhận giá.
Tùy thuộc vào từng phương thức đấu giá mà
lời mời trả giá hoặc mời chấp nhận giá có
phải là đề nghị giao kết hợp đồng hay
không. Đối với đấu giá lên, việc đấu giá viên
công bố giá khởi điểm và đề nghị trả giá vẫn
chỉ là lời mời giao kết bởi vì đấu giá viên
không thể hiện sự ràng buộc đối với bất cứ
mức giá nào. Ngay cả trong trường hợp giá
đấu cao nhất vẫn thấp hơn giá bảo lưu hoặc
giá trị thực của tài sản thì đấu giá viên có
quyền từ chối mức giá cao nhất đó và đấu
giá không thành. Đối với đấu giá lên không
có bảo lưu thì đấu giá viên phải chấp nhận
mức giá cao nhất bất kể mức giá này có cao
hơn giá trị thực của tài sản hay không. Tuy
nhiên, việc chấp nhận mang tính ràng buộc
này thuộc về hợp đồng tham gia đấu giá
giữa hai bên chủ thể là doanh nghiệp đấu giá
và người tham gia đấu giá, mà không phải
nội dung cấu thành hợp đồng mua bán tài
sản đấu giá. Như vậy, trong trường hợp đấu
giá lên, lời mời trả giá vẫn chỉ là đề nghị
thương lượng, việc trả giá của người tham
gia đấu giá mới được coi là đề nghị giao kết
hợp đồng. Đối với đấu giá xuống có bảo lưu,
việc đấu giá viên đưa ra giá và chờ đợi
người tham gia đấu giá chấp nhận giá cũng
không thể hiện chắc chắn đấu giá viên sẽ
chấp nhận mức giá nào bởi vì nếu giá được
chấp nhận thấp hơn giá bảo lưu thì đấu giá
viên cũng sẽ không bán tài sản và tuyên bố
đấu giá không thành. Do vậy, trong trường
hợp này việc chấp nhận giá của người tham
gia đấu giá mới được xem là đề nghị giao
kết hợp đồng. Vấn đề phức tạp thuộc vào
trường hợp đấu giá xuống không có bảo lưu.
Do không có bảo lưu giá nên đấu giá viên
sẽ phải chấp nhận bất cứ giá nào mình đã
đưa ra nếu có người đồng ý mua. Như vậy,
trong trường hợp này, lời mời trả giá của đấu
giá viên trở thành đề nghị giao kết hợp đồng,
việc chấp nhận giá của người tham gia đấu
giá là chấp nhận đề nghị giao kết hợp đồng.
Cách xác định nói trên được sử dụng phổ
biến trong pháp luật các nước theo hệ thống
luật châu Âu lục địa.
Pháp luật Anh - Mỹ xác định đề nghị
giao kết hợp đồng trong ĐGTS đơn giản
hơn, theo đó, bất kể phương thức đấu giá
nào, có bảo lưu hay không có bảo lưu thì
thông báo đấu giá, niêm yết đấu giá, lời mời
trả giá hoặc mời chấp nhận giá đều được coi
là lời mời giao kết, việc trả giá hoặc chấp
29
NGHIÏN CÛÁU
LÊÅP PHAÁPSöë 16(320) T8/2016
BAÂN VÏÌ DÛÅ AÁN LUÊÅT
4 Gõ búa là cách thức truyền thống được sử dụng trong ĐGTS. Tuy nhiên, pháp luật của hầu hết các nước đều không yêu
cầu đấu giá viên bắt buộc phải sử dụng cách thức này mà có thể sử dụng bất cứ cách thức nào miễn là đảm bảo tính
nhận giá của người tham gia đấu giá được
xem là đề nghị giao kết hợp đồng và hành
vi gõ búa của đấu giá viên xác định người
trúng đấu giá được xem là chấp nhận đề
nghị giao kết hợp đồng.
Về vấn đề rút lại giá đã trả, pháp luật
Anh - Mỹ cho phép người tham gia đấu giá
trước khi đấu giá viên gõ búa xác nhận thì
có thể rút lại giá đã trả bất cứ khi nào. Lý do
là vì xuất phát từ quan điểm “không ai cho
không cái gì”, “tôi cho anh vì anh đã cho
tôi”, “có đi có lại” nên pháp luật Anh - Mỹ
đòi hỏi yếu tố đối giá (consideration) khi
giao kết hợp đồng. Do đề nghị giao kết hợp
đồng được đưa ra nhưng chưa nhận được bất
cứ đối giá nào của người được đề nghị thì
người đề nghị có thể rút lại đề nghị giao kết
hợp đồng bất cứ lúc nào, kể cả khi đề nghị
giao kết đã có hiệu lực, miễn là người được
đề nghị chưa đưa ra chấp nhận đề nghị giao
kết. Ngược lại, do không sử dụng nguyên tắc
đối giá trong giao kết hợp đồng nên pháp luật
hợp đồng của các nước thuộc hệ thống luật
châu Âu lục địa thường quy định khi đề nghị
giao kết hợp đồng chưa có hiệu lực (tức là
người được đề nghị chưa nhận được đề nghị
giao kết) thì người đề nghị có thể rút lại đề
nghị đó. Khi đề nghị đã phát sinh hiệu lực
(tức là người được đề nghị đã nhận được đề
nghị giao kết) thì người đề nghị không được
hủy đề nghị, trừ trường hợp đã nêu rõ quyền
này trong đề nghị và người được đề nghị
chưa trả lời chấp nhận. Pháp luật hợp đồng
nước ta chịu ảnh hưởng của hệ thống luật
châu Âu lục địa, vì vậy, qua các lần sửa đổi
BLDS đều giữ nguyên cách xử lý như trên.
Những phân tích ở trên được thể hiện
qua bảng sau đây: (xem bảng biểu)
Nhìn vào bảng hệ thống luật châu Âu
lục địa có thể thấy, trong trường hợp đấu giá
lên và đấu giá xuống có bảo lưu thì hợp
đồng mua bán tài sản đấu giá được giao kết
kể từ thời điểm đấu giá viên gõ búa4 công
bố người trúng đấu giá. Đối với đấu giá
30
NGHIÏN CÛÁU
LÊÅP PHAÁP Söë 16(320) T8/2016
BAÂN VÏÌ DÛÅ AÁN LUÊÅT
31
NGHIÏN CÛÁU
LÊÅP PHAÁPSöë 16(320) T8/2016
BAÂN VÏÌ DÛÅ AÁN LUÊÅT
xuống không có bảo lưu, thời điểm giao kết
hợp đồng là khi người tham gia đấu giá chấp
nhận mức giá mà đấu giá viên đưa ra. Thông
thường, hợp đồng sẽ phát sinh hiệu lực từ
thời điểm giao kết, trừ trường hợp có quy
định của pháp luật về hình thức hợp đồng,
về tài sản phải chuyển quyền sở hữu Phân
tích ở trên cho thấy, quy định tại khoản 2
Điều 44 Dự thảo Luật: “Người trúng đấu giá
được coi là đã chấp nhận giao kết hợp đồng
mua bán tài sản đấu giá kể từ thời điểm đấu
giá viên công bố người trúng đấu giá” là
không chính xác. Hơn nữa, Luật ĐGTS
không cần thiết phải quy định thời điểm giao
kết hợp đồng mua bán tài sản đấu giá vì
Điều 400 BLDS năm 2015 đã có quy định
quy tắc chung xác định thời điểm giao kết
cho mọi loại hợp đồng, theo đó “Hợp đồng
được giao kết vào thời điểm bên đề nghị
nhận được chấp nhận đề nghị giao kết”.
Chính vì vậy, chúng tôi cho rằng nên bỏ
khoản 2 Điều 44 nói trên khỏi Dự thảo Luật
thì sẽ hợp lý hơn.
Một vấn đề khác là trong quá trình đấu
giá, người tham gia đấu giá có được rút lại
giá đã trả hoặc giá đã chấp nhận hay không?
Trong đấu giá trực tiếp bằng lời nói, ngay
khi người tham gia đấu giá trả giá hoặc chấp
nhận giá thì cũng là lúc đấu giá viên nhận
được thông tin đó, chính vì vậy, theo nguyên
tắc của luật hợp đồng, việc trả giá hoặc chấp
nhận giá (tồn tại dưới dạng đề nghị giao kết
hoặc chấp nhận đề nghị giao kết) đều đã
phát sinh hiệu lực. Do đó, bản chất của việc
rút lại giá đã trả hoặc giá đã chấp nhận chính
là hủy bỏ đề nghị giao kết hoặc hủy bỏ chấp
nhận đề nghị giao kết. Nguyên tắc chung
của dân luật là chỉ được hủy bỏ đề nghị giao
kết nếu thỏa mãn hai điều kiện: (i) trong đề
nghị giao kết nêu rõ quyền hủy bỏ, (ii) bên
được đề nghị chưa ra thông báo chấp nhận
đề nghị (Điều 390 BLDS năm 2015). Đối
với chấp nhận đề nghị giao kết hợp đồng,
việc hủy bỏ là không thể vì ngay khi chấp
nhận đề nghị giao kết hợp đồng có hiệu lực
thì hợp đồng được coi là đã giao kết, nếu
hủy đề nghị giao kết tức là vi phạm hợp
đồng và phải chịu trách nhiệm về vi phạm
này. Trên cơ sở nguyên tắc chung của dân
luật, có thể thấy, trong ĐGTS người tham
gia đấu giá không thể rút lại giá đã trả hoặc
rút lại giá đã chấp nhận. Tuy nhiên, Điều 48
Dự thảo Luật cho phép người tham gia đấu
giá rút lại giá đã trả hoặc giá đã chấp nhận,
đồng thời cuộc đấu giá sẽ tiếp tục và bắt đầu
từ giá của người liền trước đó (đấu giá lên)
hoặc từ giá của người xin rút (đấu giá
xuống), đồng thời người rút lại giá đã trả
hoặc rút lại giá đã chấp nhận bị truất quyền
tham gia cuộc đấu giá đó. Chúng tôi cho
rằng, quy định này có hai điểm bất hợp lý:
thứ nhất, việc cho phép rút lại giá đấu là vi
phạm nguyên tắc chung của pháp luật về
hợp đồng; thứ hai, trong trường hợp đấu giá
lên, khi đã có người trả giá cao hơn thì đề
nghị giao kết hợp đồng ở mức giá liền trước
đó mặc nhiên hết hiệu lực. Do đó, không thể
phục hồi hiệu lực của đề nghị giao kết liền
trước để tiếp tục tiến hành đấu giá. Để khắc
phục những bất hợp lý này, chúng tôi cho
rằng, cần sửa đổi Điều 48 Dự thảo Luật theo
hướng trong trường hợp đấu giá trực tiếp
bằng lời nói, người tham gia đấu giá không
được rút lại giá đã trả hoặc giá đã chấp nhận.
Vấn đề tiếp theo là xử lý đối với người
trúng đấu giá nhưng từ chối mua tài sản đấu
giá. Như trên đã phân tích, sau khi đấu giá
viên công bố người trúng đấu giá thì hợp
đồng mua bán tài sản đấu giá đã được giao
kết. Theo quy định tại Điều 400 BLDS năm
2015, ngay cả khi các bên chưa ký biên bản
đấu giá và chưa ký vào hợp đồng mua bán
tài sản đấu giá thì việc giao kết hợp đồng
vẫn được coi là đã hoàn thành. Lúc này, biên
bản đấu giá và văn bản hợp đồng mua bán
tài sản đấu giá chỉ có ý nghĩa là bằng chứng
của việc giao kết và là điều kiện để hợp
đồng phát sinh hiệu lực nếu có yêu cầu về
công khai và dễ hiểu. Để thuận tiện cho việc trình bày, chúng tôi sử dụng chung một thuật ngữ “gõ búa” thay cho tất cả
các cách thức khác.
Các file đính kèm theo tài liệu này:
- nhan_dien_va_dieu_chinh_cac_quan_he_phap_luat_trong_hoat_don.pdf