Kết luận và hàm ý chính sách
Đi sâu vào tìm hiểu tác động của các yếu
tố đến tăng trưởng TFP, mới thấy rõ có sự tác
động khá đa chiều của các yếu tố khác nhau
đến nó. Riêng bài viết này tập trung vào
khám phá ảnh hưởng của R&D và vốn con
người, trên cơ sở khai thác nền tảng lập luận
về tác động phi tuyến của chúng đến tăng
trưởng TFP mà chưa có nhiều nghiên cứu
trong nước đề cập. Từ kết quả thực nghiệm
đối với các biến có ý nghĩa thống kê, một số
hàm ý chính sách được khơi gợi nhằm thúc
đẩy tăng trưởng. Các hệ số hồi quy của vốn
con người và bình phương của nó lần lượt là
dương và âm, cho thấy tác động của nó đến
tăng trưởng TFP khá tích cực nhưng chuyển
sang trạng thái tiêu cực khi vốn con người
đến mức ngưỡng. Bên cạnh đó, kết quả cũng
chứng minh tương tác giữa chi phí đầu tư vào
R&D và vốn con người là một yếu tố bổ sung
vào tăng trưởng TFP. Các khoản đầu tư vào
vốn con người sẽ thúc đẩy hiệu suất tăng dần
cùng với chi đầu tư nghiên cứu phát triển
tăng. Do đó các chính sách của khu vực các
quốc gia đang phát triển cần chú ý đến vấn
đề suy giảm vốn con người, do nó có thể làm
suy giảm hiệu quả đầu tư R&D đến TFP.
Thực vậy, người lao động được đào tạo tốt là
yếu tố cốt lõi trong quá trình sáng tạo và bắt
chước. Họ không thể sử dụng một cách đầy
đủ kiến thức và kỹ năng khi mức độ đầu tư
R&D quá thấp. Do đó các nước cần cải thiện
cơ sở hạ tầng mềm, nâng cao chất lượng giáo
dục và đào tạo trong nước, nâng cao tay
nghề, trang bị kiến thức và kỹ năng tiên tiến
nhất cho người lao động để dần cải thiện chất
lượng nguồn nhân lực, đáp ứng nhu cầu cho
quá trình phát triển, hướng tới một nền kinh
tế năng suất.
13 trang |
Chia sẻ: hachi492 | Ngày: 13/01/2022 | Lượt xem: 315 | Lượt tải: 0
Bạn đang xem nội dung tài liệu Tác động phi tuyến của vốn con người đến năng suất các nhân tố tổng hợp - Bằng chứng thực nghiệm tại các quốc gia đang phát triển, để tải tài liệu về máy bạn click vào nút DOWNLOAD ở trên
TẠP CHÍ KHOA HỌC KINH TẾ - SỐ 8(03) - 2020
57
TÁC ĐỘNG PHI TUYẾN CỦA VỐN CON NGƯỜI ĐẾN NĂNG SUẤT
CÁC NHÂN TỐ TỔNG HỢP - BẰNG CHỨNG THỰC NGHIỆM TẠI
CÁC QUỐC GIA ĐANG PHÁT TRIỂN
THE NONLINEAR EFFECT OF HUMAN CAPITAL ON TOTAL FACTOR
PRODUCTIVITY - EMPIRICAL EVIDENCE FROM DEVELOPING COUNTRIES
Ngày nhận bài: 20/07/2020
Ngày chấp nhận đăng: 16/09/2020
Nguyễn Thị Mỹ Linh
TÓM TẮT
Trên nền tảng lý thuyết tăng trưởng dựa trên cải tiến và mô hình ngưỡng tăng trưởng đối với vốn
con người, nghiên cứu đưa ra giả thiết về tác động của vốn con người đối với năng suất nhân tố
tổng hợp (Total productivity fator - TFP) là phi tuyến. Bằng cách sử dụng kỹ thuật ước lượng GMM
(Generalized Method of Moments) cho dữ liệu bảng từ 18 quốc gia đang phát triển (Argentina,
Brasil, Chile, Trung Quốc, Colombia, Costa Rica, Hungary, India, Indonesia, Malaysia, Mexico,
Peru, Philippines, Nam Phi, Thái lan, Tunisia, Thổ Nhĩ Kỳ và Việt Nam) trong giai đoạn 2005 -
2017, mục tiêu của bài viết là đánh giá tác động phi tuyến của vốn con người trong đó có kiểm
soát các nhân tố nghiên cứu và phát triển (Research and Development - R&D), tỷ lệ thất nghiệp
đến năng suất các yếu tố tổng hợp tại các quốc gia này. Kết quả nghiên cứu chưa tìm thấy tác
động của R&D đến TFP, tuy nhiên tăng trưởng năng suất giảm dần khi vốn con người tăng, tương
tác giữa R&D và vốn con người là yếu tố bổ sung chiến lược, có tác động thuận chiều đến TFP,
trong khi tỷ lệ thất nghiệp mang tác động nghịch chiều. Các phát hiện này đưa đến một số hàm ý
chính sách cho chính phủ các quốc gia đang phát triển về việc phát triển vốn con người nhằm thúc
đẩy gia tăng năng suất và tăng trưởng kinh tế.
Từ khóa: R&D, vốn con người, năng suất các nhân tố tổng hợp, GMM..
ABSTRACT
On the background of the theory of innovation-driven growth and models with thresholds in human
capital and low-growth equilibria, we hypothesize that the impact of human capital on TFP is
nonlinear. The objective of this study is to release the nonlinear effect of human capital while
controlling R&D and unemployment on total productivity factor in developing countries by
employing Generalized Method of Moments (GMM) analysing a panel data of 18 countries
spanning from 2005 to 2017. The regression result proves that R&D has no significant meaning on
TFP growth. However, empirical evidence shows that there are decreasing returns to human
capital. Moreover, the synergy interaction of R&D and human capital turn out to be strategic
complements, and unemployment has negative impact on TFP growth. The above results have
several important implications to policy makers of these countries.
Keywords: R&D, human capital, total productivity factor, GMM.
1. Giới thiệu
Hiệu quả kinh tế là một yếu tố không chỉ
thu hút sự quan tâm của các nhà kinh tế học
mà nó còn trở thành vấn đề chính sách hàng
đầu của các quốc gia. Theo Vieira và cộng sự
(2011), năng suất các nhân tố tổng hợp là chỉ
tiêu đo lường hiệu quả kinh tế thích hợp nhất,
có mối quan hệ chặt chẽ với sự phức hợp của
hiệu quả công nghệ và sản xuất. Do TFP
được đo lường bằng tỷ lệ giữa tổng sản lượng
đầu ra và tổng các yếu tố đầu vào nên đây là
Nguyễn Thị Mỹ Linh, Trường Đại học Tài chính
- Marketing
TRƯỜNG ĐẠI HỌC KINH TẾ - ĐẠI HỌC ĐÀ NẴNG
58
yếu tố có ưu điểm hơn cả năng suất lao động.
Kết quả này xuất phát từ thực tế là TFP nắm
bắt được năng suất trong điều kiện kết hợp
các yếu tố đầu vào sản xuất khác nhau và
đóng góp trực tiếp đến sự đổi mới và tiến bộ
công nghệ.
Trên cơ sở khung phân tích về các nhân tố
tác động đến TFP ở cấp độ quốc gia, các
nghiên cứu của Bronzini và Piselli (2009),
Capello và Lenzi (2015), Vogel (2015) đã
phân tích vai trò của R&D, đóng góp vốn của
con người đối với sự khác biệt và tăng trưởng
năng suất giữa các khu vực. Một mặt, các
khoản đầu tư vào R&D đã thúc đẩy việc tạo
ra các phát minh, làm tăng TFP tại khu vực
nơi các khoản đầu tư này được thực hiện.
Mặt khác, vốn con người quyết định đến
năng lực của các hoạt động công nghệ (bao
gồm R&D) và khả năng của quốc gia hấp thụ
các phát minh được khám phá tại các quốc
gia khác. Hầu hết các bằng chứng thực
nghiệm đều cho thấy kết quả tác động tích
cực của chúng đến TFP, song cũng có những
nghiên cứu Kumar (2012), Danquah và cộng
sự (2014), Ciołek và Brodzicki (2017) cho ra
các kết quả khá mâu thuẫn ở một mức độ
nhất định ngược với kỳ vọng dựa trên lý
thuyết về mối quan hệ giữa R&D, vốn con
người và TFP. Nghiên cứu của Mannasoo và
cộng sự (2018) cho thấy hiệu quả của R&D
đối với TFP về mặt thực nghiệm không
tương đồng với lý thuyết. Khác với các
nghiên cứu trước xác định mối quan hệ tuyến
tính giữa R&D, chất lượng nguồn nhân lực
với TFP, bài viết này làm rõ tác động phi
tuyến, trong đó có kiểm soát các yếu tố vĩ mô
là tỷ lệ thất nghiệp, trên một mẫu 18 quốc gia
đang phát triển giai đoạn 2005 - 2017 bằng
phương pháp ước lượng dữ liệu bảng động
GMM. Qua đó có cái nhìn tổng thể giúp các
quốc gia đang phát triển và Việt Nam - vốn
có tăng trưởng TFP không cao - nhận diện
được mức độ và chiều hướng tác động của
các yếu tố nhằm đưa ra các chính sách phù
hợp thúc đẩy tăng trưởng năng suất. Phương
pháp GMM được sử dụng để có thể cho ra
các hệ số ước lượng vững, không chệch,
phân phối chuẩn và hiệu quả ngay cả trong
điều kiện giả thiết nội sinh bị vi phạm. (FDI).
FDI được nhìn nhận như một nguồn vốn từ
nước ngoài kèm theo cách thức quản trị cùng
kiến thức và công nghệ hiện đại góp phần tác
động đến tăng trưởng (Johnson, 2006;
Neuhaus, 2006; Ewing & Yang, 2009; Alfaro
& Johnson, 2013).
Với lý do đó, bài nghiên cứu này sẽ lượng
hóa nhằm nghiên cứu, xem xét tác động của
FDI đến tăng trưởng kinh tế của các tỉnh,
thành phố thuộc vùng Trung Bộ Việt Nam.
Đây là đề tài có tính cấp thiết đối với vùng
Trung Bộ, góp phần ban hành chính sách
thích hợp cho sự tăng trưởng khu vực miền
Trung Việt Nam.
2. Cơ sở lý thuyết và các nghiên cứu
thực nghiệm
Năng suất yếu tố tổng hợp được Solow
(1956, 1957) đề cập tới khi giải thích nguồn
gốc của sự tăng trưởng kinh tế dưới dạng
hàm sản xuất Cobb-Douglas:
. Mô hình Solow tập trung
vào bốn biến số: sản lượng đầu ra (Y), vốn
(K), lao động (L) và tiến bộ công nghệ (A) -
TFP. Sau đó, Edgman (1987) định nghĩa
TFP là yếu tố thể hiện hiệu quả tổng thể của
nền kinh tế. TFP không chỉ phụ thuộc vào
sự thay đổi của kỹ thuật mà còn thể hiện sự
phân bổ các tài nguyên, chuyên cần của
người lao động, kỹ năng quản lý v.v. Tương
tự, Mankiw (1992) đã bổ sung TFP là một
chỉ tiêu nắm bắt toàn bộ sự thay đổi kỹ thuật
và tất cả các yếu tố sản xuất khác làm gia
tăng sản xuất như gia tăng kiến thức sản
xuất, giáo dục và quy định của chính phủ.
Ngân hàng thế giới (1993) đưa ra định nghĩa
về TFP bao gồm tiến bộ và hiệu quả kỹ
thuật; cải thiện kiến thức, kỹ năng nguồn
nhân lực; mức tích lũy vốn cho mỗi lao
TẠP CHÍ KHOA HỌC KINH TẾ - SỐ 8(03) - 2020
59
động, hiệu quả phân bổ tài nguyên như tái
cấu trúc nền kinh tế, phục hồi kinh tế và sự
can thiệp của chính phủ.
Như vậy, TFP phản ánh hiệu quả sản xuất
mang lại do nâng cao hiệu quả sử dụng vốn
và lao động, nhờ vào tác động của các yếu tố
đổi mới công nghệ, hợp lý hóa sản xuất, cải
tiến quản lý, nâng cao trình độ lao động.
Theo đó, có thể chia kết quả sản xuất thành
ba phần: phần do vốn tạo ra, phần do lao
động tạo ra và phần do yếu tố tổng hợp tạo
ra. Tăng trưởng TFP là chỉ tiêu quan trọng
đánh giá chất lượng tăng trưởng, sự phát
triển bền vững của nền kinh tế và là căn cứ
phân tích hiệu quả kinh tế vĩ mô của các
quốc gia.
2.1. Tác động của R&D đến TFP
Theo OECD (2005), mục tiêu của chi tiêu
cho nghiên cứu và phát triển là hướng tới gia
tăng kho tàng kiến thức nhằm khám phá các
ứng dụng và phát minh mới. Từ các nghiên
cứu, chúng có thể trở thành các sản phẩm
thương mại, tuy nhiên, có sự khác biệt về khả
năng thương mại hóa nghiên cứu thành các
ứng dụng thương mại giữa nghiên cứu cơ
bản, nghiên cứu ứng dụng và phát triển.
Tương tự, cũng có sự khác biệt nhất định
giữa R&D quy trình (giới thiệu các phương
pháp sản xuất mới) và R&D sản phẩm (phát
minh ra hàng hóa mới và cải tiến). Do đó,
theo Mohnen và Hall (2013) tác động của
R&D đến năng suất bao gồm hai khía cạnh.
Thứ nhất, quy trình R&D có thể làm tăng
năng suất bằng cách nâng cao chất lượng
hoặc giảm chi phí sản xuất trung bình của
hàng hóa hiện tại. Thứ hai, sản phẩm R&D là
các phương tiện sản xuất một đầu vào trung
gian mới. Sau đó đầu vào trung gian này có
thể được sử dụng trong sản xuất sản phẩm
cuối cùng, khi đó nền kinh tế đạt nhiều sản
phẩm cuối cùng hơn.
Mối quan hệ giữa đầu tư cho R&D và
TFP có nền tảng lý luận trong mô hình tăng
trưởng nội sinh dựa trên R&D, vốn bắt
nguồn từ lý thuyết tăng trưởng tân cổ điển
được phát triển bởi Solow (1956). Theo lý
thuyết tân cổ điển, năng suất các yếu tố tổng
hợp phản ánh sự thay đổi của hàm sản xuất
do tiến bộ kỹ thuật. Bởi tiến bộ kỹ thuật liên
quan chặt chẽ đến kiến thức xuất phát từ các
hoạt động nghiên cứu và phát triển, do đó
tiến bộ kỹ thuật được tạo ra nội tại bởi các
khoản đầu tư R&D chính thức. Thế hệ đầu
tiên của các mô hình tăng trưởng dựa vào
R&D giả định rằng lực lượng lao động R&D
nhiều hơn sẽ dẫn đến tăng trưởng TFP cao
hơn. Nói cách khác, tốc độ tăng trưởng của
khối lượng kiến thức tỷ lệ thuận với số lượng
các nhà nghiên cứu. Giả định này củng cố vai
trò của hiệu suất tăng dần theo quy mô trong
nền kinh tế và có thể được giải thích bằng
hiệu ứng đứng trên vai - standing on
shoulders effect, trong đó các phát minh ở
quá khứ có thể mang lại một nền tảng kiến
thức giúp cho những khám phá trong tương
lai dễ dàng hơn. Đồng thời, dòng chảy kiến
thức giữa các nhà nghiên cứu và bổ sung
kiến thức qua lại đủ hữu ích trong nghiên cứu
và phát triển, cho phép hiệu suất tăng dần
theo quy mô. Chẳng hạn trong mô hình tăng
trưởng dựa trên R&D của Romer (1990), các
chủ thể với mục tiêu tối đa hóa lợi nhuận đưa
ra quyết định đầu tư có chủ đích đối với các
phát minh thiết kế hàng hóa trung gian. Kết
quả của gia tăng đầu vào lao động R&D,
tổng các khối lượng thiết kế và kiến thức
cuối cùng làm cho TFP tăng trưởng. Aghion
và Howitt (1992) giới thiệu mô hình trong đó
cải tiến đại diện cho tiến bộ công nghệ.
Những phương pháp mới nâng cao chất
lượng của tư liệu sản xuất hiện tại, cho phép
loại bỏ dòng tư liệu sản xuất hiện có lỗi thời.
Trong mô hình này, mỗi nhà nghiên cứu tạo
ra một số lượng ý tưởng không đổi, nhưng số
lượng gộp của các ý tưởng tăng lên theo thời
gian. Kết quả là, mỗi ý tưởng mới dẫn đến
một tỷ lệ tăng năng suất nhất định. Cùng ý
TRƯỜNG ĐẠI HỌC KINH TẾ - ĐẠI HỌC ĐÀ NẴNG
60
tưởng trên, Kuwahara (2019) sau đó đã hiệu
chỉnh mô hình Romer bằng cách kết hợp nó
với tích lũy vốn vật chất làm đầu vào cho
hoạt động R&D, nền kinh tế sẽ tăng trưởng
với tốc độ cao nhờ vào tích lũy vốn và tính
hiệu quả của R&D cùng với sự gia tăng năng
suất ở quy mô toàn cầu. .
Trong khi đó, các mô hình tăng trưởng
dựa trên R&D thế hệ thứ hai cho thấy sự kém
chắc chắn về khả năng ảnh hưởng mạnh của
quy mô. Nhóm các mô hình này bao gồm các
mô hình bán nội sinh và các mô hình
Schumpeterian nội sinh đầy đủ. Trong đó mô
hình bán nội sinh bao gồm các mô hình được
phát triển bởi Jones (1995) với giả định tác
động yếu của quy mô, trong đó năng suất
giảm khi các ý tưởng mới được phát minh.
Ban đầu, những phát minh rõ ràng nhất được
phát hiện nhưng ngày càng khó khăn để có
thể tìm ra những phát minh tiếp theo. Đây
được xem là hiệu ứng “fishing out effect”.
Hơn nữa, khả năng năng suất giảm của các
hoạt động R&D cũng được công nhận bởi
các mô hình Schumpeterian nội sinh đầy đủ
của Dinopoulos và Thompson (1998), Peretto
(1998), Howitt (1999). Lý do chính cho tình
trạng này là sự gia tăng nhanh chóng của các
hiệu ứng R&D dưới các hình thức hàng hóa
trung gian đa dạng trong nhiều lĩnh vực, dẫn
đến năng suất của các hoạt động cải thiện
chất lượng R&D thấp hơn. Theo giả định của
mô hình đề xuất bởi Nijkamp và cộng sự
(1991), chi phí cho R&D làm tăng năng suất
vốn thông qua thay đổi hệ số vốn. Nếu tác
động của 1 đơn vị chi phí R&D không đổi,
nó sẽ tạo ra trạng thái gia tăng ổn định năng
suất vốn và năng suất đầu ra. Tuy nhiên, kết
quả cho thấy không có hiệu ứng kinh tế quy
mô, ngụ ý rằng đầu tư R&D không có tác
động đến năng suất. Tình trạng này xuất phát
từ sự kém chắc chắn của công nghệ, tăng
trưởng bị giới hạn do tắc nghẽn và tính phi
kinh tế quy mô. Do đó, ý tưởng về tác động
của R&D đến TFP là phi tuyến chưa thực sự
chặt chẽ. Và nếu kết quả thực sự là phi tuyến,
có thể bác bỏ giả định phổ biến rằng R&D là
liều thuốc hữu hiệu cho khoảng cách năng
suất thấp giữa các quốc gia.
2.2. Tác động của vốn con người đến TFP
Vốn con người là một phạm trù phức tạp
đã được các nhà kinh tế học nghiên cứu qua
các góc độ khác nhau. Công trình của
Schultz (1960) và Becker (1962) cung cấp
một nghiên cứu có tính hệ thống về vai trò
của vốn con người trong quá trình tăng
trưởng kinh tế. Trong phương pháp hạch toán
tăng trưởng truyền thống, vốn con người
cùng với các yếu tố tái sản xuất khác tham
gia vào hàm sản xuất tổng hợp như một yếu
tố đầu vào. Hơn nữa, hàm sản xuất tổng hợp
thường có tính hiệu suất giảm dần so với các
yếu tố đầu vào, kể cả vốn con người. Theo
các mô hình tăng trưởng dựa vào R&D của
Romer (1990), Grossman và Helpman
(1991), Aghion và Howitt (1992), tốc độ tăng
trưởng của TFP phụ thuộc vào số lượng nhà
nghiên cứu. Nhưng ở một góc độ khác, vốn
con người khác với kiến thức được tạo ra bởi
các hoạt động R&D, vì nó là một hàng hóa
thay thế và hầu như không thể loại trừ hoàn
toàn. Lập luận cho thấy vai trò trung tâm của
nguồn nhân lực trong quá trình tăng trưởng
TFP được cung cấp bởi Benhabib và Spiegel
(1994). Theo cách hạch toán tăng trưởng tiêu
chuẩn, các tác giả đã lập mô hình tăng trưởng
đầu ra thông qua việc tích lũy các yếu tố đầu
vào và năng suất các yếu tố tổng hợp. Tính
riêng có của mô hình đó thể hiện qua vốn
nhân lực không những là đầu vào của hàm
sản xuất, mà đóng góp vào sự tăng trưởng
của TFP. Tác động của vốn con người được
thể hiện ở hai góc độ. Một mặt, vốn con
người cho phép các quốc gia đi sau thu hẹp
khoảng cách với các quốc gia đi đầu về công
nghệ. Mặt khác, nó tạo cho quốc gia khả
năng có thể bắt chước công nghệ nước ngoài.
TẠP CHÍ KHOA HỌC KINH TẾ - SỐ 8(03) - 2020
61
Đề cập đến mối liên hệ giữa nguồn nhân
lực và năng suất tổng hợp, Savvides và
Stengos (2008) đã xây dựng nên mô hình phi
tuyến giữa hai yếu tố này. Hiệu ứng phi
tuyến của vốn con người đối với năng suất
tổng hợp thường phát sinh do sự hiện diện
của ngưỡng trong các mức độ của vốn con
người. Theo đề xuất của Azariadis và Drazen
(1990), ngưỡng có nghĩa là “sự khác biệt căn
bản của hành vi động phát sinh từ các biến
đổi cục bộ của hiệu suất theo quy mô”. Điều
này có nghĩa là một khối lượng vốn nhân lực
tới hạn cần thiết để đạt được các ngoại tác
ngưỡng, khi khả năng năng suất các nhân tố
tổng hợp có thể tăng lên một cách nhanh
chóng. Mối quan hệ phi tuyến được hình
thành do sự tồn tại của ngoại tác ngưỡng
trong việc tạo ra vốn nhân lực, có thể dẫn đến
các đường tăng trưởng khác nhau với trạng
thái ổn định trong chu kỳ. Đối với đường
tăng trưởng thấp, mức vốn nhân lực thấp dẫn
đến năng suất thấp. Theo Becker và cộng sự
(1990), trong tình hình mức vốn nhân lực
thấp, năng suất có thể tăng dần hoặc giảm
dần cùng với sự tích lũy vốn con người,
nhưng khả năng tăng nhiều hơn. Mặt khác,
đối với đường tăng trưởng cao cho thấy mức
vốn nhân lực cao dẫn đến năng suất cao.
Xét đến khả năng bị mắc kẹt trong bẫy
tăng trưởng thấp của các quốc gia hay khu
vực, Redding (1996) cho rằng những thay
đổi trong năng suất vốn nhân lực có thể dẫn
đến sự chuyển đổi từ con đường tăng trưởng
thấp sang cao của các quốc gia, khu vực đó.
Điều quan trọng trong mô hình lý thuyết trên,
cả hai yếu tố đầu tư vốn nhân lực và chi tiêu
R&D đều là các yếu tố bổ sung mang tính
chiến lược. Theo mô hình Romer, lĩnh vực
R&D sản xuất ý tưởng hoặc cải tiến ý tưởng
để sản xuất hàng hóa cuối cùng thì kiến thức
có thể đi vào sản phẩm cuối cùng trong hai
cách khác nhau. Cách thứ nhất là bằng các
phương tiện sản xuất một đầu vào trung gian
mới. Sau đó đầu vào trung gian này có thể
được sử dụng trong sản xuất sản phẩm cuối
cùng. Cách thứ hai là một ý tưởng mới sẽ
làm tăng tổng tích lũy kiến thức và do đó dẫn
đến sự gia tăng năng suất của vốn con người
được sử dụng trong lĩnh vực R&D. Quan
điểm của Batabyal và Nijkamp (2013) cho
rằng sự bổ sung giữa vốn nhân lực và R&D
cho phép có thể bù trừ giữa hiệu suất đầu tư
R&D giảm và hiệu suất đầu tư vốn nhân lực
tăng và ngược lại. Một mô hình tăng trưởng
kinh tế đa quốc gia được xây dựng có xem
xét đến nguồn nhân lực và các tác động tiêu
cực ngoại sinh. Mô hình của họ cho thấy
rằng nếu đầu tư R&D ngày càng trở nên đắt
đỏ, sẽ chỉ có sự tăng trưởng nội sinh ở khu
vực có tăng trưởng nguồn vốn nhân lực tích
lũy. Từ các lập luận trên, có thể đưa ra hai
giả thuyết sau: (i) vốn con người có liên quan
phi tuyến với TFP và (ii) vốn con người và
R&D là những yếu tố tương tác với nhau,
gây ảnh hưởng đến TFP.
2.3. Các nghiên cứu thực nghiệm
Các nghiên cứu thực nghiệm các nhân tố
tác động đến TFP trên thế giới khá đa dạng,
được thực hiện tại các khu vực địa lý khác
nhau và cho nhóm quốc gia phát triển lẫn
nhóm quốc gia đang phát triển. Trong đó các
yếu tố vĩ mô tác động đến TFP khá bao quát
bao gồm thể chế, độ mở thương mại, chi
ngân sách, lạm phát, đầu tư trong nước,
R&D, chất lượng nguồn nhân lực. Miller &
Upadhyay (2000), nghiên cứu tác động của
chính sách mở cửa kinh tế, định hướng
thương mại, và vốn con người tới năng suất
các nhân tố tổng hợp trên một mẫu gộp gồm
các nước đã và đang phát triển. Bằng kỹ
thuật ước lượng dữ liệu bảng với dữ liệu từ
83 quốc gia bao gồm: 19 nước Châu Phi,
Caribe, 11 nước Trung và Bắc Mỹ, 11 nước
Nam Mỹ, 16 nước Châu Á, 20 nước châu Âu
và 4 nước châu Đại Dương chia làm 6 giai
đoạn từ năm 1960 - 1989. Phân tích của tác
giả rút ra kết luận, thứ nhất, độ mở cửa kinh
TRƯỜNG ĐẠI HỌC KINH TẾ - ĐẠI HỌC ĐÀ NẴNG
62
tế của một quốc gia tác động tích cực lên
năng suất các nhân tố tổng hợp, thứ hai, vốn
con người ảnh hướng đáng kể tới TFP nếu nó
được tính như một yếu tố sản xuất. Tuy
nhiên, nghiên cứu chỉ ra rằng đối với các
nước có thu nhập thấp thì vốn nhân lực ảnh
hưởng âm tới tăng trưởng TFP, trong khi lại
có tác động dương tại các nước có thu nhập
trung bình. Sau đó, Engelbrecht (2002) kiểm
tra và so sánh hai cách tiếp cận chính đối với
mô hình hồi quy vốn con người và tăng
trưởng theo cách tiếp cận của Lucas và
Nelson-Phelps trong bối cảnh của các quốc
gia đang phát triển với sự lan tỏa về tri thức
quốc tế. Tác giả xây dựng phương trình hồi
quy với biến phụ thuộc là TFP và các biến
độc lập gồm nghiên cứu và triển khai, độ mở
thương mại, vốn con người. Kết quả nghiên
cứu khẳng định vai trò quan trọng của vốn
con người đối với TFP và tăng trưởng. Tác
giả cũng ủng hộ đối với cách tiếp cận của
Nelson-Phelps qua việc sử dụng biến tích lũy
vốn con người trong mô hình. Aiyar &
Feyrer (2007) phân tích mối liên hệ nhân quả
giữa tích lũy vốn con người và tăng trưởng
TFP. Bài nghiên cứu này cũng tiến hành
kiểm định giả thuyết của Nelson và Phelps về
vai trò quan trọng của vốn con người trong
việc thúc đẩy các quốc gia đi sau bắt chước
công nghệ của các quốc gia dẫn đầu. Sau đó,
tác giả cũng ước tính TFP cho một mẫu bao
gồm 86 quốc gia trong giai đoạn 1960 - 1990
và điều tra về sự hội tụ (có điều kiện) của
TFP. Bài nghiên cứu đã sử dụng mô hình hồi
quy cho dữ liệu bảng với kỹ thuật ước lượng
GMM. Kết quả cho thấy ở các quốc gia đang
phát triển vốn con người có tác động tích cực
và đáng kể đến con đường tăng trưởng của
TFP trong dài hạn. Sự tác động này không
mang tính tức thời, gia tăng tích lũy vốn con
người sẽ làm gia tăng năng suất trong vài
thập kỷ sau đó. Sự khác biệt về TFP là yếu tố
quan trọng giải thích cho sự khác biệt về thu
nhập, vốn con người là yếu tố then chốt
quyết định đến sự thay đổi năng suất và giữ
một vai trò đáng kể quyết định đến TFP tiềm
năng của một quốc gia. Nghiên cứu cũng cho
rằng vốn con người tác động đến năng suất
qua kênh lan tỏa công nghệ. Các yếu tố khác
ảnh hưởng đến năng lực tiếp nhận và ứng
dụng công nghệ của một quốc gia là độ mở
thương mại, FDI, sự ổn định kinh tế vĩ mô và
sự chấp hành pháp luật rộng rãi. Gần đây,
nghiên cứu Kijeck và Kijeck (2020) cho các
quốc gia phát triển tại Châu Âu phát hiện tác
động của vốn con người và R&D đến năng
suất nhân tố tổng hợp (TFP) là phi tuyến trên
cơ sở lập luận của lý thuyết tăng trưởng dựa
trên cải tiến và ngưỡng về vốn con người.
Bằng cách sử dụng phương pháp ước lượng
hồi quy không gian tại khu vực châu Âu giai
đoạn 2009 - 2014, kết quả thực nghiệm cho
thấy có sự giảm sút về vốn nhân lực và R&D
trong khu vực này. Cả hai yếu tố R&D và
vốn con người đều có tác động đến TFP theo
dạng hình chữ U ngược. Ngoài ra, hai yếu tố
trên cùng tương tác tạo nên tác động tích cực
đến TFP tại khu vực này.
Như vậy, có thể tổng kết rằng trong các
nghiên cứu trên, R&D và chất lượng nguồn
nhân lực có tương quan thuận chiều tuyến tính
đến TFP. Bên cạnh đó, trong một số nghiên
cứu khác, tồn tại tác động nghịch chiều tuyến
tính, và cả mối quan hệ phi tuyến của chúng
đối với TFP. Tại Việt Nam, nghiên cứu mối
quan hệ phi tuyến tính giữa R&D hay vốn con
người với TFP cho khu vực các quốc gia có
thu nhập trung bình thấp chưa được thực hiện.
Từ đó, bài viết này được thực hiện nhằm làm
sáng tỏ thêm về mặt lý thuyết lẫn thực nghiệm
cho vấn đề này.
3. Mô hình và phương pháp nghiên cứu
3.1. Mô hình nghiên cứu
Trên cơ sở lý thuyết mô hình tăng trưởng
nội sinh và kế thừa bằng chứng thực nghiệm,
mô hình tác động phi tuyến của R&D và vốn
con người được xây dựng như sau:
TẠP CHÍ KHOA HỌC KINH TẾ - SỐ 8(03) - 2020
63
với kỳ vọng β2 > 0 và β3 0 và β5 < 0.
và i = 1, N; t = 1, , T
Trong đó TFP là biến phụ thuộc, phản ánh
tốc độ tăng trưởng năng suất các nhân tố tổng
hợp. RDE và HDI là biến chính, đo lường chi
đầu tư cho R&D và vốn con người, UNR là
biến kiểm soát, cụ thể được mô tả trong Bảng
1.
Bảng 1. Mô tả biến và nguồn dữ liệu
Loại
biến
Ký
hiệu
biến
Mô tả Nguồn
Biến
phụ
thuộc
TFP % Tăng trưởng năng
suất các nhân tố tổng
hợp, tính theo chỉ số
Tornqvist
The
Conference
Board, Total
economic
database
Biến
độc
lập
RDE Chi đầu tư R&D trên
tổng vốn cố định
hình thành
World
development
indicator
(WDI)
HCI Chỉ số vốn con
người, đo bằng tăng
trưởng số năm đi
học trung bình
Penn World
Tables 9.1
Biến
kiểm
soát
UNR Tỷ lệ thất nghiệp WDI
Nguồn: Tác giả tổng hợp
Trong đó TFP là biến phản ánh hiệu quả
sử dụng các yếu tố đầu vào trong sản xuất, sử
dụng % tăng trưởng TFP trong mô hình ước
lượng. Cách thức đo lường TFP được dựa
trên định nghĩa năng suất là lượng đầu ra trên
một đơn vị đầu vào được sử dụng. Do đó chỉ
số đầu ra, đầu vào và TFP của Tornqvist dưới
dạng logarit có thể được biểu thị như sau:
Chỉ số đầu ra:
Chỉ số đầu vào:
Trong đó:
Rj, t là tỷ trọng của sản lượng (j) trong
tổng doanh thu trong thời gian (t),
Qj, t là sản lượng (j) trong thời gian (t),
Si, t là tỷ trọng của đầu vào (i) trong tổng
chi phí đầu vào
Xi, t là đầu vào (i) trong thời gian (t),
Chỉ số TFP:
-
Chỉ số TFP trong phương trình trên đo
lường sự thay đổi của TFP bằng cách tính
toán sự khác biệt có trọng số trong tốc độ
tăng trưởng của đầu ra và đầu vào. Tỷ lệ
tăng trưởng ở dạng tỷ lệ log, và trọng số lần
lượt là doanh thu và chi phí cho đầu ra và
đầu vào.
Đối với biến R&D, nó phản ánh tỷ lệ chi
đầu tư R&D trên tổng vốn cố định hình
thành. Trong các nghiên cứu trước, có vô số
dẫn xuất khác nhau đại cho tác động của
R&D đến TFP được sử dụng như số bằng
phát minh sáng chế, số lượng nhà khoa học.
Tuy nhiên nghiên cứu này sử dụng tỷ lệ chi
đầu tư cho nghiên cứu và phát triển trên tổng
vốn cố định được hình thành làm dẫn xuất
cho R&D khá chặt chẽ. Đối với biến vốn con
người (HCI), bài viết sử dụng chỉ số phản
ánh trình độ của người lao động, đo bằng
tăng trưởng trung bình số năm người lao
động được đào tạo. Về vấn đề thu thập dữ
liệu nghiên cứu, do nguồn dữ liệu bị giới hạn
về không gian và thời gian, nên nghiên cứu
đã thu thập được tối đa số liệu cho 18 quốc
gia đang phát triển giai đoạn 2005 - 2017 bao
gồm Việt Nam, Thái Lan, Malaysia,
Indonesia, Philippines, Trung Quốc, Ấn Độ,
Mexico, Costa Rica, Thổ Nhĩ Kỳ, Hungary,
Colombia, Argentina, Brasil, Peru, Chi Lê,
Tunisia và Nam Phi.
TRƯỜNG ĐẠI HỌC KINH TẾ - ĐẠI HỌC ĐÀ NẴNG
64
3.2. Phương pháp ước lượng
Bài viết sử dụng phương pháp ước lượng
GMM do một số vấn đề sau đây có thể phát
sinh và dẫn đến các kết quả ước lượng
phương trình (3.1) bị chệch:
(i) Do tính chất các biến nghiên cứu đều
là các biến số kinh tế vĩ mô nên chúng
thường có tác động hai chiều. Do đó việc hồi
qui các biến này có thể dẫn đến sự tương
quan với sai số và một số biến khác có những
thuộc tính tương tự.
(ii) Các đặc tính quốc gia bất biến theo
thời gian như địa lý, văn hóa và nhân chủng
học có thể tương quan với các biến giải thích
(các tác động cố định). Các tác động cố định
này hiện diện trong đại lượng sai số của các
phương trình thực nghiệm.
(iii) Sự hiện diện của biến trễ của biến
phụ thuộc TFPit-1 đưa đến khả năng tự tương
quan cao.
(iv) Dữ liệu bảng có thời gian quan sát 11
năm ít hơn số lượng các đơn vị bảng (các
quốc gia) là 18.
Các vấn đề nêu trên có thể khiến hồi quy
OLS không nhất quán và ước lượng bị chệch,
hay vấn đề nội sinh của các biến chưa thể xử
lý triệt để bằng các phương pháp như FEM,
REM. Phương pháp hồi quy GMM sai phân
được phát triển bởi Arellano và Bond (1991)
có thể xử lí tốt hơn các vấn đề trên. Tính phù
hợp của các biến công cụ trong ước lượng
GMM sai phân dữ liệu bảng được đánh giá
thông qua thống kê Sargan và thống kê
Arellano-Bond. Kiểm định Sargan với giả
thuyết H0: biến công cụ có tính ngoại sinh,
nghĩa là nó không tương quan với sai số. Vì
thế P-value của thống kê Sargan càng lớn
càng tốt. Kiểm định Arellano-Bond được
dùng để phát hiện tự tương quan chuỗi ở sai
phân bậc 1. Vì thế, kết quả kiểm định tương
quan chuỗi bậc một AR(1) không cần quan
tâm, trong khi tự tương quan chuỗi bậc hai
AR(2) được kiểm định dựa trên chuỗi sai
phân bậc 1 của sai số để phát hiện hiện tượng
tự tương quan bậc một của nó.
4. Kết quả nghiên cứu và thảo luận
4.1. Thống kê mô tả
Bảng 2: Thống kê mô tả giá trị của các biến
Các
biến
Số
quan
sát
Giá trị
trung
bình
Độ lệch
chuẩn
Giá trị
nhỏ
nhất
Giá trị
lớn
nhất
TFP 234 -0,0816 2,3290 -7,7867 6,7591
RDE 234 0,0258 0,0181 0,001 0,085
HCI 234 2,5815 0,3127 1,8568 3,3849
UNR 234 7,2727 5,7587 0,489 29,253
Nguồn: Tính toán từ phần mềm Stata 15.0
Bảng 3: Ma trận tương quan các biến trong
mô hình
TFP RDE HCI UNR
TFP 1,0000
RDE -0,0303 1,0000
HCI -0,1010 0,2929 1,0000
UNR -0,1377 0,3294 -0,0179 1,0000
Nguồn: Tính toán từ phần mềm Stata 15.0
Bảng 2 thể hiện giá trị các biến gốc trong
mô hình nghiên cứu, qua đó tăng trưởng TFP
trung bình ở các quốc gia trong mẫu đạt giá
trị âm 0,08. Số liệu mô tả về chi R&D trên
tổng vốn cố định trung bình mẫu là 0,025%.
Chỉ số phát triển con người HCI - tăng
trưởng số năm người lao động được đào tạo
trung bình đạt 2,58%. Các hệ số tương quan
trong Bảng 3 không có cặp nào lớn hơn 0,8.
Do đó, khi sử dụng mô hình hồi quy sẽ ít có
khả năng gặp hiện tượng đa cộng tuyến giữa
các biến.
TẠP CHÍ KHOA HỌC KINH TẾ - SỐ 8(03) - 2020
65
Bảng 4: Kết quả ước lượng GMM
Coef Prob
TFP(-1) -0,32** 0,031
(0,150)
RDE -5487,19 0,123
(2406,104 )
RDE2 10183,37 0,175
(7507,269)
HCI 256,33* 0.070
(141,445)
HCI2 -63,88** 0,018
(26,939)
RDE HCI 1825,00** 0,040
(890,275)
UNR -2,59*** 0,009
(0,989)
AR(2) test 0,77
Sargan test 0,15
Nguồn: Tính toán từ phần mềm Stata 15.0.
Dấu *, **, *** có các mức ý nghĩa thống kê
lần lượt là 10%, 5%, 1%; số liệu trong () là
sai số chuẩn.
Kết quả ước lượng tại Bảng 4 cho thấy
các biến TFP(-1), HCI, HCI2, RDEHCI và
UNR có ý nghĩa trong khi đó biến liên quan
đến chi cho R&D không có ý nghĩa thống kê
tới tăng trưởng TFP, tức chưa tìm thấy tác
động của yếu tố này đến tăng trưởng TFP đối
với mẫu nghiên cứu. Kết quả thực nghiệm
cho thấy TFP (-1) mang dấu âm hàm ý về sự
hội tụ năng suất trong dài hạn giữa các quốc
gia. Theo mô hình tăng trưởng Solow, hàm
sản xuất có đặc điểm suất sinh lợi giảm dần
theo vốn, điều này dẫn tới các nước nghèo sẽ
có tiềm năng tăng trưởng nhanh và thu nhập
bình quân đầu người của các nước này bắt
đầu hội tụ với các nước có thu nhập cao theo
thời gian. Các tác giả Bernard & Jones
(1996a, 1996b) cũng kết luận có sự hội tụ
trong năng suất lao động và năng suất tổng
hợp cho toàn bộ nền kinh tế cũng như một số
ngành trong dài hạn. Kết quả này cũng tương
đồng với nghiên cứu của Bernard & Jones
(1996a, 1996b), Aiyar & Feyrer (2007). Theo
đó, các quốc gia đang phát triển cùng tiến
đến một mức tăng trưởng về năng suất chung
trong dài hạn. Nó là điều tất yếu cho sự tăng
trưởng chậm lại khi nền kinh tế bão hòa. Tuy
nhiên, theo nhận định của OECD (2014), các
quốc gia thu nhập trung bình chưa thể phát
triển đủ nhanh để thu nhập bình quân đầu
người của họ hội tụ với các nước tiên tiến
vào năm 2050.
Kinh tế chậm tăng trưởng thường được
kết hợp với sự chậm đáng kể trong sự phát
triển của TFP. Các nghiên cứu cho thấy hơn
ba phần tư của suy thoái trong tỷ lệ tăng
trưởng của sản lượng được giải thích bởi suy
giảm trong tăng trưởng TFP. Về tác động
trực tiếp của vốn con người lên TFP, bằng
chứng thực nghiệm trên cho thấy vốn con
người có mối quan hệ phi tuyến với TFP,
tương đồng với lập luận hiệu suất giảm dần
khi đầu vào vốn nhân lực tăng như kỳ vọng
theo phương pháp hạch toán tăng trưởng
truyền thống và nghiên cứu của Kijeck và
Kijeck (2020). Kết quả này cũng tương tự
phát hiện của Cheng và cộng sự (2013) về tác
động nghịch chiều của vốn con người đến
TFP cho dữ liệu bảng 16 quốc gia Châu Á.
Điều này có thể được giải thích bởi ảnh
hưởng của vốn con người đối với TFP lại có
liên quan chặt chẽ với kiến thức và công
nghệ trong nhiều lý thuyết tăng trưởng kinh
tế. Theo Benhabib và Spiegel (2005), nếu
mức vốn nhân lực đáp ứng đến một yêu cầu
nhất định trong việc đạt được sự lan tỏa công
nghệ đầy đủ, thì hiệu ứng kéo có nguồn gốc
từ các nước đi đầu mới phát huy hiệu quả.
Nếu không, khoảng cách giữa các quốc gia đi
đầu và đi sau sẽ không được thu hẹp. Nghiên
cứu của Yuhong và cộng sự (2017) phát hiện
vốn con người có quan hệ phi tuyến với tốc
độ tăng trưởng TFP. Theo các tác giả, chỉ có
thành tựu giáo dục trung học và đại học
tương tác với thu hẹp khoảng cách công nghệ
TRƯỜNG ĐẠI HỌC KINH TẾ - ĐẠI HỌC ĐÀ NẴNG
66
sẽ tạo ra hiệu ứng tích cực, trong khi giáo
dục tiểu học rõ ràng là không đủ để bắt
chước công nghệ tiên tiến bên ngoài; và do
đó ảnh hưởng tiêu cực đến tốc độ tăng trưởng
TFP, qua đó cho thấy vốn nhân lực phải đạt
đến một giá trị ngưỡng nhất định. Đối với
các quốc gia trong mẫu nghiên cứu của bài
viết đều ở trạng thái đang phát triển, chỉ số
HCI, đo bằng % tăng trưởng số năm được
đào tạo còn đang trong giai đoạn tăng trưởng.
Ban đầu HCI có tác động tích cực đến TFP,
khi đến mức ngưỡng 2% sẽ có tác động
ngược lại. Mức tăng trưởng này chưa đủ để
có thể hấp thụ công nghệ nên chưa đạt được
tăng trưởng TFP như kỳ vọng. Bên cạnh đó,
ước lượng sự phối hợp và bổ sung hai yếu tố
vốn nhân lực và đầu tư R&D tác động đến
TFP cũng đã thể hiện kết quả qua hệ số biến
tương tác dương. Điều này cho thấy năng
suất tăng khi đầu tư R&D tăng đồng thời với
tăng cường vốn nhân lực. Phát hiện này
tương đồng với nghiên cứu thực nghiệm của
Capello và Lenzi (2013), Charlot và cộng sự
(2015) kiểm định vai trò của vốn nhân lực
trong mối quan hệ giữa R&D và TFP ở cấp
độ khu vực, các tác giả kết luận tác động của
chi phí đầu tư thêm vào R&D đối với năng
suất khu vực cao hơn ở các đơn vị có nguồn
lực tri thức dựa trên khoa học lớn hơn. Ngoài
ra, Capello và Lenzi (2015) cho biết thêm
rằng các khu vực có mức độ phát triển tiềm
năng con người cao có thể đạt được thêm
TFP đạt được từ sự đổi mới. Cuối cùng yếu
tố tỷ lệ thất nghiệp có tác động nghịch chiều
đến TFP, tương đồng với nghiên cứu của
Akinlo & Adejumo (2016). Theo các tác giả,
thất nghiệp mang lại hậu quả kinh tế xã hội
nghiêm trọng, ảnh hưởng xấu đến TFP. Nó
làm tăng tỷ lệ phụ thuộc trong lực lượng lao
động. Hơn nữa, thất nghiệp gây tác động tiêu
cực đến nợ xấu, làm giảm cầu tiền thực và từ
đó lại ảnh hưởng đến tăng trưởng TFP.
4.2. Kết luận và hàm ý chính sách
Đi sâu vào tìm hiểu tác động của các yếu
tố đến tăng trưởng TFP, mới thấy rõ có sự tác
động khá đa chiều của các yếu tố khác nhau
đến nó. Riêng bài viết này tập trung vào
khám phá ảnh hưởng của R&D và vốn con
người, trên cơ sở khai thác nền tảng lập luận
về tác động phi tuyến của chúng đến tăng
trưởng TFP mà chưa có nhiều nghiên cứu
trong nước đề cập. Từ kết quả thực nghiệm
đối với các biến có ý nghĩa thống kê, một số
hàm ý chính sách được khơi gợi nhằm thúc
đẩy tăng trưởng. Các hệ số hồi quy của vốn
con người và bình phương của nó lần lượt là
dương và âm, cho thấy tác động của nó đến
tăng trưởng TFP khá tích cực nhưng chuyển
sang trạng thái tiêu cực khi vốn con người
đến mức ngưỡng. Bên cạnh đó, kết quả cũng
chứng minh tương tác giữa chi phí đầu tư vào
R&D và vốn con người là một yếu tố bổ sung
vào tăng trưởng TFP. Các khoản đầu tư vào
vốn con người sẽ thúc đẩy hiệu suất tăng dần
cùng với chi đầu tư nghiên cứu phát triển
tăng. Do đó các chính sách của khu vực các
quốc gia đang phát triển cần chú ý đến vấn
đề suy giảm vốn con người, do nó có thể làm
suy giảm hiệu quả đầu tư R&D đến TFP.
Thực vậy, người lao động được đào tạo tốt là
yếu tố cốt lõi trong quá trình sáng tạo và bắt
chước. Họ không thể sử dụng một cách đầy
đủ kiến thức và kỹ năng khi mức độ đầu tư
R&D quá thấp. Do đó các nước cần cải thiện
cơ sở hạ tầng mềm, nâng cao chất lượng giáo
dục và đào tạo trong nước, nâng cao tay
nghề, trang bị kiến thức và kỹ năng tiên tiến
nhất cho người lao động để dần cải thiện chất
lượng nguồn nhân lực, đáp ứng nhu cầu cho
quá trình phát triển, hướng tới một nền kinh
tế năng suất.
TẠP CHÍ KHOA HỌC KINH TẾ - SỐ 8(03) - 2020
67
TÀI LIỆU THAM KHẢO
Aghion, P.; Howitt, P. A Model of Growth Through Creative Destruction. Econometrica 1992,
60, 323-351.
Aiyar, S. S., & Feyrer, J. (2007). A Contribution to the Empirics of Total Factor Productivity.
SSRN Working Paper Series.
Akinlo, A. E., & Adejumo, O. O. (2016). Determinants of total factor productivity growth in
Nigeria, 1970-2009. Global Business Review, 17(2), 257-270.
Azariadis, C., & Drazen, A. (1990). Threshold externalities in economic development. The
quarterly journal of economics, 105(2), 501-526.
Batabyal, A. A., & Nijkamp, P. (2013). Some properties of the technology gap between leading
and lagging regions, xem
9/7/2020
Becker, G. S., Murphy, K. M., & Tamura, R. (1990). Human capital, fertility, and economic
growth. Journal of political economy, 98(5, Part 2), S12-S37.
Becker, G. S. (1962). Investment in human capital: A theoretical analysis. Journal of political
economy, 70(5, Part 2), 9-49.
Bernard, A. B., & Jones, C. I. (1996a). Productivity across industries and countries: time series
theory and evidence. The review of economics and statistics, 135-146.
Bernard, A. B., & Jones, C. I. (1996b). Productivity and Convergence across US States and
Industries. Empirical Economics, 21(1), 113-35.
Benhabib, J., & Spiegel, M. M. (1994). The role of human capital in economic development
evidence from aggregate cross-country data. Journal of Monetary economics, 34(2), 143-173.
Bronzini, R., & Piselli, P. (2009). Determinants of long-run regional productivity with
geographical spillovers: the role of R&D, human capital and public
infrastructure. Regional Science and Urban Economics, 39(2), 187-199.
Capello, R., & Lenzi, C. (2013). Territorial Patterns of Innovation and Economic Growth in
European Regions. Growth and change, 44(2), 195-227.
Capello, R., & Lenzi, C. (2015). Knowledge, innovation and productivity gains across
European regions. Regional Studies, 49(11), 1788-1804.
Charlot, S., Crescenzi, R., & Musolesi, A. (2012). An ‘extended’Knowledge Production
Function approach to the genesis of innovation in the European regions. WP GAEL, 6.
Cheng, C. S., Razak, N. A. A., & Abdullah, H. (2013). Human Capital and Technological
Catch-up in the Asian Developing Countries. Abstract of Economic, Finance and
Management Outlook, 1, 1-17.
Ciołek, D., & Brodzicki, T. (2017). Spatial dependence structure of total factor productivity in
Polish local administrative districts. Acta Universitatis Lodziensis. Folia
Oeconomica, 3(329), 73-92.
Danquah, M., Moral-Benito, E., & Ouattara, B. (2014). TFP growth and its determinants: a
model averaging approach. Empirical Economics, 47(1), 227-251.
TRƯỜNG ĐẠI HỌC KINH TẾ - ĐẠI HỌC ĐÀ NẴNG
68
Dinopoulos, E., & Thompson, P. (1998). Schumpeterian growth without scale effects. Journal
of Economic Growth, 3(4), 313-335.
Edgman, M. R. (1979). Macroeconomics; theory and policy (No. 339.2 E3).
Engelbrecht, H.-J. (2002). Human capital and international knowledge spillovers in TFP
growth of a sample of developing countries: an exploration of alternative approaches.
Applied Economics 34(7): 831-841.
Grossman, G. M., & Helpman, E. (1991). Quality ladders in the theory of growth. The review
of economic studies, 58(1), 43-61.
Howitt, P. (1999). Steady endogenous growth with population and R. & D. inputs
growing. Journal of Political Economy, 107(4), 715-730.
Jones, C. I. (1995). R & D-based models of economic growth. Journal of political
Economy, 103(4), 759-784.
Kuwahara, S. (2019). Multiplicity and stagnation under the Romer model with increasing
returns of R&D. Economic Modelling, 79, 86-97.
Kijek, A., & Kijek, T. (2020). Nonlinear Effects of Human Capital and R&D on TFP: Evidence
from European Regions. Sustainability, 12(5), 1808.
Kumar, A., & Kober, B. (2012). Urbanization, human capital, and cross-country productivity
differences. Economics Letters, 117(1), 14-17.
Lucas, R. E. (1988). On the mechanics of economic development. Journal of monetary
economics, 22(1), 3-42.
Mankiw, N.G., Romer, D. and Weil, D.N., (1992). A contribution to the empirics of economic
growth. The quaterly Journal of Economics, 107: 407-437
Mannasoo, K., Hein, H., & Ruubel, R. (2018). The contributions of human capital, R&D
spending and convergence to total factor productivity growth. Regional Studies, 52(12),
1598-1611.
Miller, S. M. and M. P. Upadhyay (2000). The effects of openness, trade orientation, and
human capital on total factor productivity.Journal of development economics63(2): 399-
423.
Mohnen, P., & Hall, B. H. (2013). Innovation and productivity: An update. Eurasian Business
Review, 3(1), 47-65.
OECD (2005), Guidelines for collecting and interpreting innovation data (2005),
<https://ec.europa.eu/eurostat/documents/3859598/5889925/OSLO-EN.PDF/60a5a2f5-
577a-4091-9e09-9fa9e741dcf1> xem 9/7/2020
OECD (2014), Perspectives on Global Development 2014: Boosting Productivity to Meet the
Middle-Income Challenge (Pocket Edition) <
2014-en> xem 9/7/2020
Peretto, P. F. (1998). Technological change and population growth. Journal of Economic
Growth, 3(4), 283-311.
Redding, S. (1996). The low-skill, low-quality trap: Strategic complementarities between
human capital and R & D. The Economic Journal, 106(435), 458-470.
Romer, P. M. (1990). Endogenous technological change. Journal of political Economy, 98(5,
Part 2), S71-S102.
TẠP CHÍ KHOA HỌC KINH TẾ - SỐ 8(03) - 2020
69
Savvides, A., & Stengos, T. (2008). Human capital and economic growth. Stanford University
Press.
Schultz, T. W. (1960). Capital formation by education. Journal of political economy, 68(6),
571-583.
Solow, R. M. (1956). A contribution to the theory of economic growth. The quarterly journal
of economics, 70(1), 65-94.
Solow, R. M. (1957). Technical change and the aggregate production function. The review of
Economics and Statistics, 312-320.
Vieira, E., Neira, I., & Vázquez, E. (2011). Productivity and innovation economy: Comparative
analysis of European NUTS II, 1995-2004. Regional Studies, 45(9), 1269-1286.
Vogel, J. (2015). The two faces of R & D and human capital: Evidence from W estern E
uropean regions. Papers in Regional Science, 94(3), 525-551.
World Bank, 1993. World development report. New York: Oxford University Press.
Yuhong, D., Nor, A. H. S. M., & Sarmidi, T. (2017). Nonlinear effects of human capital on
TFP: evidence from eight ASEAN countries. Journal of Economic Cooperation &
Development, 38(4), 123-153.
Các file đính kèm theo tài liệu này:
- tac_dong_phi_tuyen_cua_von_con_nguoi_den_nang_suat_cac_nhan.pdf