Về mặt pháp lí, Phán quyết Trọng tài lần
đầu tiên làm rõ nội dung yêu sách Đường lưỡi
bò hay Đường chín đoạn của Trung Quốc. Phán
quyết tuyên bố yêu sách Đường lưỡi bò hay
Đường 9 đoạn của Trung Quốc là không có cơ
sở pháp lí, vô hiệu trên mọi phương diện cả
theo UNCLOS cũng như theo Luật Quốc tế nói
chung. Trung Quốc không có các quyền mang
tính lịch sử, hay các quyền mang tính chủ
quyền khác với quy định của UNCLOS trên
Biển Đông. Phán quyết của Tòa trọng tài là một
án lệ quốc tế giá trị, là một điểm tựa pháp lí
khẳng định những quyền có tính chất chủ quyền
của các quốc gia, trong đó có Việt Nam đối với
các nguồn tài nguyên sinh vật và vi sinh vật
trên thềm lục địa và vùng đặc quyền kinh tế.
Phán quyết của Trọng tài là một vũ khí sắc bén
để đấu tranh, loại bỏ âm mưu biến những vùng
không tranh chấp thành vùng có tranh chấp trên
Biển Đông của Trung Quốc. Theo đó, những
hành vi quấy phá, can thiệp, đe dọa, gây hấn
hay tranh chấp hóa của Trung Quốc trên thềm
lục địa Việt Nam đều phải coi là hành vi xâm
hại đến chủ quyền, các quyền mang tính chủ
quyền của Việt Nam, vi phạm cam kết của
chính Trung Quốc trong phạm vi Công ước
Luật biển năm 1982 nói riêng và pháp luật quốc
tế nói chung.
Về cơ bản, phán quyết của Tòa trọng tài là
phù hợp với lợi ích và quan điểm của Việt Nam
ở Biển Đông. Với tư cách là một bên ngoài
tranh chấp cụ thể, nhưng có những lợi ích trực
tiếp liên quan, Việt Nam bảo lưu quyền, chủ
quyền và quan điểm về các nội dung được giải
quyết của Tòa trọng tài, mặc dù công nhận thẩm
quyền của Tòa. Với những vấn đề có tính
nguyên tắc cũng như rất cụ thể đối với các vấn
đề tranh chấp trong Biển Đông, trong thời gian
tới, việc nghiên cứu kỹ lưỡng các nội dung của
Phán quyết, đưa ra quan điểm chính thức về các
vấn đề có liên quan đối với Việt Nam, về việc
phát huy những giá trị pháp lí của các kết luận,
phán quyết của Tòa trọng tài là một hoạt động
có ý nghĩa thiết thực. Phổ biến và phát huy
những giá trị pháp lí của Phán quyết Trọng tài
là một hoạt động đấu tranh có ý nghĩa ngoại
giao, pháp lí trong cuộc đấu tranh đa phương
diện bảo vệ chủ quyền, quyền chủ quyền của
Việt Nam trên Biển Đông.
14 trang |
Chia sẻ: hachi492 | Ngày: 21/01/2022 | Lượt xem: 212 | Lượt tải: 0
Bạn đang xem nội dung tài liệu Quy chế pháp lí của các đảo, thực thể khác và tính vô hiệu của yêu sách Đường chín đoạn trên Biển Đông theo Phán quyết Trọng tài trong vụ Phi-Lip-pin kiện Trung Quốc, để tải tài liệu về máy bạn click vào nút DOWNLOAD ở trên
ên”1. Tại hội nghị,
Anh, Đức và nhiều nước đưa đề xuất rằng để có
lãnh hải thì một đảo phải có khả năng sinh
sống, sử dụng của con người. Đề nghị này
không nhận được sự đồng thuận từ phía các
________
1 Nguyên văn trong tiếng Anh: “Every island has its own
territorial sea. An island is an area of land, surrounded by
water, which is permanently above high-water mark”.
quốc gia còn lại [2]. Trong báo cáo của mình về
quy chế pháp lí của đảo, Ủy ban pháp luật quốc
tế của Liên Hợp quốc cũng đã từng đưa ra ý
kiến về khái niệm và quy chế pháp lí của đảo,
đồng thời nói rõ sự cần thiết của việc tiếp tục
nghiên cứu, đồng thuận về vấn đề này. Tại Hội
nghị Geneva năm 1958 về Luật biển, vấn đề
định nghĩa và quy chế pháp lí của đảo tiếp tục
được đưa ra. Điều 10 của Công ước Geneva
năm 1958 về lãnh hải và vùng tiếp giáp quy
định: “Một đảo là một vùng được hình thành tự
nhiên bởi đất, được bao bọc bởi nước, nhô lên
khỏi mặt nước khi thủy triều lên. Lãnh hải của
một đảo được xác định phù hợp với quy định
của điều khoản này” [3].
Như vậy, đến thời điểm Công ước Geneva
năm 1958, các điều kiện như “thích hợp cho
con người đến ở” hay có “đời sống kinh tế
riêng” vẫn chưa được đề cập đến trong định
nghĩa, quy chế pháp lí của đảo. Hơn nữa, đến
thời điểm này, khái niệm Vùng đặc quyền kinh
tế vẫn chưa tồn tại. Do vậy, theo định nghĩa của
Công ước Geneva năm 1958, một đảo vẫn có
đủ các vùng biển như đối với lãnh thổ đất liền
[3 - 4]. Vấn đề định nghĩa, quy chế pháp lí của
đảo có sự phát triển quan trọng với sự ra đời
của UNCLOS. Điều 121 UNCLOS quy định:
Điều 121. Chế độ các đảo
1. Một đảo là một vùng đất tự nhiên có
nước bao bọc, khi thủy triều lên vùng đất này
vẫn ở trên mặt nước.
2. Với điều kiện phải tuân thủ khoản 3, lãnh
hải, vùng tiếp giáp, vùng đặc quyền kinh tế và
thềm lục địa của đảo được hoạch định theo
đúng các quy định của Công ước áp dụng cho
các lãnh thổ đất liền khác.
3. Những đảo đá nào không thể thích hợp
cho con người đến ở hoặc cho một đời sống
kinh tế riêng, thì không có vùng đặc quyền kinh
tế và thềm lục địa [5].
Điều 121 trước hết đưa ra định nghĩa về đảo
ở khoản 1. Khoản 2 quy định chế độ pháp lí của
đảo. Khoản 3 đề cập đến trường hợp đảo không
đáp ứng yêu cầu theo định nghĩa ở khoản 2.
Trong Công ước, khái niệm “đảo đá” không có
định nghĩa riêng, nhưng có thể được hiểu là một
dạng đặc biệt của đảo. Theo khoản 3 điều 121
N.T. Vinh / VNU Journal of Science: Legal Studies, Vol. 36, No. 1 (2020) 27-40
30
có thể phân các đảo đá thành hai dạng, dạng
thích hợp cho con người đến ở hoặc có một đời
sống kinh tế riêng và loại không đáp ứng tiêu
chí đó [6]. Khoản 1 điều 121 đưa ra ba yếu tố
trong định nghĩa về đảo, bao gồm: là một vùng
đất tự nhiên; được bao bọc bởi nước; luôn nổi
trên mặt nước khi thủy triều lên.
Định nghĩa nêu trên về đảo của khoản 1
điều 121 không có sự thay đổi so với định nghĩa
về đảo được nêu trong Công ước Geneva năm
1958 về lãnh hải và vùng tiếp giáp. Theo quy
định của khoản 2 điều 121, một đảo đáp ứng cả
ba điều kiện về định nghĩa đảo như trên thì sẽ
có đầy đủ các vùng biển như đất liền, bao gồm
lãnh hải, vùng tiếp giáp, vùng đặc quyền kinh tế
và thềm lục địa, trừ trường hợp quy định ở
khoản 3. Khoản 3 của điều 121 tiếp tục đề cập
đến đảo, tuy nhiên chỉ nhằm vào trường hợp
đảo không thích hợp cho con người đến ở hoặc
cho một cuộc sống kinh tế riêng. Đối với các
đảo đá không thích hợp cho con người đến ở
hoặc cho một đời sống kinh tế riêng thì không
có vùng đặc quyền kinh tế và thềm lục địa
riêng. Như vậy, đảo đá theo quy định của khoản
3 điều 121 chỉ có vùng lãnh hải 12 hải lí và
vùng tiếp giáp 12 hải lí [7].
Điều 121 có thể được coi như thể chế hóa
tập quán quốc tế. Điều này từng được khẳng
định bởi Ủy ban hòa giải trong vụ Jan Mayen
[8]. Ủy ban hòa giải cho rằng bản dự thảo của
điều 121 UNCLOS phản ảnh “hiện trạng của
Luật Quốc tế về vấn đề này”2. Tuy nhiên, khái
niệm đảo như được nêu tại điều 121 UNCLOS
đã tạo ra những quan điểm khác nhau trong giải
thích nội dung, ngữ nghĩa chính xác của các
khái niệm, tình huống được nêu [9]. Trong vụ
thềm lục địa Biển Bắc, phân định thềm lục địa
giữa Đan Mạch, Tây Đức và Hà Lan, Tòa án
Công lí quốc tế đã cho rằng “các hòn đảo nhỏ,
đá và những điểm nhô ra không đáng kể của bờ
biển”3 không được tính đến khi phân định thềm
lục địa và vị trí cũng như kích cỡ của chúng ảnh
________
2 Nguyên văn trong tiếng Anh: “the present status of
international law on this subject”.
3 Nguyên văn trong tiếng Anh: “islets, rocks and minor
coastal projections”.
hưởng đến hiệu lực khi phân định [10]. Trong
vụ Thềm lục địa giữa Tunisia và Libya, Tòa án
khẳng định rằng đảo Kerkennah, với diện tích
180 km vuông và 15 000 dân, chỉ được tính 1/2
hiệu lực khi phân chia thềm lục địa giữa hai
nước [11]. Như vậy, trong vụ việc này, Tòa án
cũng đã tính đến diện tích và vị trí của đảo khi
đánh giá hiệu lực của nó khi phân định thềm lục
địa. Trong vụ Gulf of Maine giữa Hoa Kỳ và
Canada, Tòa án xác định rằng đảo Seal Island
nằm ở phía tây nam của bờ biển vùng Nova
Scotia chỉ được tính 1/2 hiệu lực trong phân
định ranh giới biển thuộc vùng này, mặc dù đảo
này không có người sinh sống quanh năm [12].
Tòa án cho rằng: “Vì kích cỡ của chúng, đặc
biệt hơn do vị trí địa lí của chúng mà Đảo Seal
với Đảo Mud lân cận nhỏ hơn không thể bị bỏ
qua”4 [12]. Trong vụ Libya kiện Malta Tòa án
cho rằng nguyên tắc công bằng đòi hỏi rằng hòn
đảo nhỏ, không có người sống Filfla thuộc về
Malta, nằm cách 3 hải lí về phía nam của Malta.
2.2. Định nghĩa, quy chế pháp lí của đảo sau
khi có phán quyết của trọng tài vụ Phi-lip-pin
kiện Trung Quốc
Trong vụ việc Phi-lip-pin kiện Trung Quốc
tại Biển Đông, Tòa trọng tài đã phải giải quyết
tranh cãi về khái niệm, quy chế pháp lí của đảo.
Cụ thể là Tòa trọng tài phải giải thích rõ quy
định của điều 121, đặc biệt là khoản 3 điều 121
của UNCLOS. Phán quyết của Tòa trọng tài
được xem là một sự phát triển quan trọng về
định nghĩa và quy chế pháp lí của đảo.
Để giải thích điều 121 của UNCLOS, Tòa
trọng tài trước hết cho rằng cần dựa trên nguyên
tắc giải thích điều ước quốc tế, được quy định
từ điều 31 đến điều 33 của Công ước Viên năm
1969 về điều ước quốc tế. Theo đó, việc giải
thích điều ước phải dựa vào lời văn, cách hiểu
thông thường của văn bản cũng như dựa vào
mục đích của điều ước. Việc giải thích điều ước
quốc tế cũng phải căn cứ vào thực tiễn thực
________
4 Nguyên văn trong tiếng Anh: “Seal Island together with
its smaller neighbour Mud Island by reason both of its
dimensionand, more particularly, of its geographical
position, cannot be disregarded”.
N.T. Vinh / VNU Journal of Science: Legal Studies, Vol. 36, No. 1 (2020) 27-40 31
hiện của các quốc gia sau này, đồng thời căn cứ
vào những văn kiện trù bị trong quá trình soạn
thảo điều ước quốc tế đó [13]. Với xuất phát
điểm như vậy, sau khi xem xét quan điểm, lập
luận của các bên, Tòa trọng tài đi đến những kết
luận như sau: (i) khái niệm đảo đá (rocks) ở
khoản 3 điều 121 không thể bị giới hạn bởi các
thực thể có cấu tạo bởi đá hay các chất rắn
tương tự. Nếu hiểu như vậy sẽ dẫn đến kết quả
là một bãi cát, san hô có thể có một vùng đặc
quyền kinh tế, thềm lục địa riêng ngay cả khi
không thể thích hợp cho con người đến ở hoặc
cho một đời sống kinh tế riêng, trong khi một
thực thể cấu tạo bằng đá thì không thể [13]. (ii)
Về khái niệm có thể thích hợp cho con người
đến ở tại khoản 3 điều 121, theo Tòa trọng tài,
thuật ngữ “có thể” diễn đạt một khả năng mang
tính giả định, mà không yêu cầu rằng vào bất kỳ
thời điểm nào khi được xem xét một đảo phải
có người ở. Khái niệm thích hợp cho con người
đến ở phải được hiểu là cho phép con người
sống trong một thời gian dài, chứ không đơn
thuần là việc cư trú, tạm lánh trong một thời
gian ngắn (như trường hợp một số ngư dân chạy
vào trú ẩn, tránh bão,). Khái niệm đến ở cũng
phải được hiểu không đơn thuần là một sự hiện
diện đơn thuần, mà phải phản ảnh một lựa chọn
sống trong điều kiện phù hợp với nhu cầu thiết
yếu của con người [13]. (iii) Tòa trọng tài cho
rằng khái niệm đời sống kinh tế riêng phải được
hiểu là liên quan đến hoạt động phát triển và
điều tiết những nguồn lợi vật chất của cộng
đồng, trong đó có các sản phẩm hàng hóa, dịch
vụ được sản xuất, trao đổi, mua bán. Những
hoạt động này phải liên tục, đặc biệt phải mang
tính nội sinh, mà không đơn thuần phụ thuộc
vào các nguồn lợi du nhập từ bên ngoài [13].
3. Định nghĩa, quy chế pháp lí của bãi cạn
lúc chìm lúc nổi, của đảo nhân tạo theo Luật
Quốc tế
3.1. Định nghĩa, quy chế pháp lí của bãi cạn lúc
chìm lúc nổi
Điều 13 UNCLOS năm 1982 quy định về
Bãi cạn lúc chìm lúc nổi:
1. Bãi cạn lúc chìm lúc nổi là những vùng
đất nhô cao tự nhiên có biển bao quanh, khi
thủy triều xuống thấp thì lộ ra, khi thủy triều
lên cao thì bị ngập nước. Khi toàn bộ hay một
phần bãi cạn đó ở cách lục địa hoặc một đảo
một khoảng cách không vượt quá chiều rộng
của lãnh hải, thì ngấn nước triều thấp nhất ở
trên các bãi cạn này có thể được dùng làm
đường cơ sở để tính chiều rộng của lãnh hải.
2. Khi các bãi cạn lúc chìm lúc nổi hoàn
toàn ở cách lục địa hoặc một đảo một khoảng
cách vượt quá chiều rộng của lãnh hải, thì
chúng không có lãnh hải riêng”.
Trong vụ Phi-lip-pin kiện Trung Quốc, Phi-
lip-pin cho rằng những bãi cạn bị ngập dưới
mực nước biển khi thủy triều lên được chia làm
ba nhóm: nhóm một, với những bãi cạn nằm
trong phạm vi 12 hải lí nhô lên trên mặt nước
khi thủy triều lên, chủ quyền của quốc gia đối
với bãi cạn ngập dưới mực nước biển được thừa
nhận xuất phát từ chủ quyền của quốc gia đối
với bãi cạn nhô lên trên mặt nước biển đó;
nhóm hai, những bãi cạn nằm ngoài phạm vi 12
hải lí nhưng nằm trong vùng đặc quyền kinh tế
hay thềm lục địa, quốc gia ven biển được hưởng
những quyền mang tính chủ quyền và quyền tài
phán theo quy định liên quan đến những bãi cạn
lúc chìm lúc nổi quy định tại khoản 6 điều 53
và điều 77 UNCLOS; nhóm ba, trong trường
hợp những bãi cạn nằm xa hơn nữa, ngoài vùng
quốc gia có chủ quyền, quyền chủ quyền thì chế
độ pháp lí của chúng thuộc về chế độ của đáy
đại dương theo quy định phần VI của
UNCLOS, không có quốc gia nào có quyền đòi
hỏi chủ quyền hay các quyền có tính chủ quyền
đối với chúng [13].
Trong định nghĩa ở điều 13 UNCLOS về
bãi cạn lúc chìm lúc nổi, tương tự như định
nghĩa về đảo ở điều 121, yếu tố được hình
thành “tự nhiên” cũng được khẳng định. Tòa
trọng tài trong vụ Phi-lip-pin kiện Trung Quốc
khẳng định một bãi cạn lúc chìm lúc nổi một
cách tự nhiên sẽ luôn có quy chế của bãi cạn lúc
chìm lúc nổi ngay cả khi có sự mở rộng, cải tạo,
xây dựng của con người sau này: “Dưới góc độ
pháp lí, sự thay đổi của con người không thể
biến đáy biển thành một bãi cạn hay biến một
N.T. Vinh / VNU Journal of Science: Legal Studies, Vol. 36, No. 1 (2020) 27-40
32
bãi cạn thành đảo. Một bãi cạn vẫn sẽ là một
bãi cạn dưới góc độ của Công ước, bất chấp
phạm vi của đảo hay của công trình do con
người xây dựng trên nó”. Điều này được Tòa
trọng tài đặc biệt nhấn mạnh trong bối cảnh
tranh chấp ở Biển Đông. Theo Tòa trọng tài
“rất nhiều các thực thể ở Biển Nam Trung Hoa
(Biển Đông) đã từng là đối tượng của những
thay đổi nhân tạo quan trọng để trở thành
những đảo lớn với các công trình và đường
băng được xây dựng trên đỉnh những rặng san
hô” [13].
Theo quy định của khoản 2 điều 13
UNCLOS, trừ trường hợp nằm trong lãnh hải,
còn những bãi cạn lúc chìm lúc nổi nằm ngoài
lãnh hải của đất liền hay của một đảo thì không
có lãnh hải riêng. Điều 13 Công ước không đề
cập đến khả năng có vùng đặc quyền kinh tế
hay thềm lục địa riêng của bãi cạn lúc chìm lúc
nổi, tuy nhiên Tòa trọng tài trong vụ Phi-lip-pin
kiện Trung Quốc từ chối khả năng này [13].
Theo quy định của điều 57 và điều 67 của
UNCLOS, chiều rộng của vùng đặc quyền kinh
tế và của thềm lục địa được xác định từ đường
cơ sở dùng để tính chiều rộng lãnh hải. Như
vậy, một bãi cạn lúc chìm lúc nổi khi không có
quyền có lãnh hải riêng thì cũng không có vùng
đặc quyền kinh tế và thềm lục địa riêng. Cách
hiểu như vậy cũng có thể được suy ra từ khoản
3 điều 121 với quy định rằng cho dù một số bãi
cạn lúc chìm lúc nổi là đảo đá thì cũng không
có vùng đặc quyền kinh tế và thềm lục địa
riêng. Theo Tòa trọng tài, mặc dù định nghĩa về
bãi cạn lúc chìm lúc nổi ở điều 13 dùng từ
“vùng đất”, nhưng cần phải hiểu là bãi cạn này
không tạo thành một bộ phận của lãnh thổ đất
liền quốc gia ven biển. Đúng hơn, nó tạo thành
bộ phận của thềm lục địa tự nhiên của quốc gia
đó, và tùy trường hợp cụ thể nằm ở lãnh hải hay
thềm lục địa pháp lí. Do vậy, Tòa trọng tài
chorằng các bãi cạn ngập nước không thể là đối
tượng của thụ đắc lãnh thổ, trừ trường hợp quốc
gia có chủ quyền với nó vì nó nằm trong vùng
lãnh hải của quốc gia.
3.2. Định nghĩa, quy chế pháp lí của đảo nhân tạo
Vấn đề định nghĩa về đảo nhân tạo không
thực được quan tâm trong các điều ước quốc tế.
Công ước năm 1958 và UNCLOS đều không
định nghĩa đảo nhân tạo. Trong học thuyết, vấn
đề này cũng không nhận được sự quan tâm,
đồng thuận của các học giả. Dù không có định
nghĩa chung, nhưng UNCLOS có một số các
quy định cụ thể về đảo nhân tạo: (i) Điều 60
quy định quốc gia ven biển có đặc quyền tiến
hành xây dựng, cho phép và quy định việc xây
dựng, khai thác và sử dụng các đảo nhân tạo
trong vùng đặc quyền kinh tế. (ii) Điểm d)
khoản 1 điều 87 về tự do trên biển cả quy định
quốc gia có quyền tự do xây dựng các đảo nhân
tạo hoặc các thiết bị khác được pháp luật quốc
tế cho phép, với điều kiện tuân thủ phần VI của
UNCLOS. Như vậy, những đặc điểm chung của
đảo nhân tạo bao gồm: (i) Là công trình nhân
tạo, do con người xây dựng, tạo thành, chứ
không được hình thành một cách tự nhiên; (ii)
Không phải là vùng đất tự nhiên gắn thường
trực với đáy biển, nhô lên khỏi mặt nước biển
khi mức nước thủy triều lên cao. Việc xây dựng
một đảo nhân tạo là hoạt động tạo nên một thực
thể mới trên biển, nhằm nhiều mục đích khác
nhau như nghiên cứu khoa học, phục vụ giao
thông đường biển, hải dương học, khai thác tài
nguyên, hay thậm chí để tạo môi trường sống
cho con người. Những hoạt động như vậy được
thực hiện trên những thực thể có sẵn, nhô trên
mặt nước biển thì không làm thay đổi bản chất
của thực thể đó, không tạo thành đảo nhân tạo.
Khoản 8 điều 60 và điều 80 của UNCLOS quy
định các đảo nhân tạo, các thiết bị và công trình
không được hưởng quy chế pháp lí của đảo5.
Chúng không có lãnh hải riêng và sự có mặt của
chúng không có ảnh hưởng gì đối với việc
hoạch định ranh giới lãnh hải, vùng đặc quyền
về kinh tế hoặc thềm lục địa.
Quy định trên đây về cơ bản kế thừa quy
định tại khoản 4 điều 5 của Công ước Geneve
1958 về thềm lục địa, theo đó đảo nhân tạo
không có quy chế pháp lí của đảo, không có
________
5 Điều 80 UNCLOS quy định: Điều 60 áp dụng mutatis
mutandis (với những sửa đổi cần thiết và chi tiết) đối với
các đảo nhân tạo, thiết bị và công trình ở thềm lục địa.
N.T. Vinh / VNU Journal of Science: Legal Studies, Vol. 36, No. 1 (2020) 27-40 33
lãnh hải của riêng mình, không ảnh hưởng đến
việc phân định lãnh hải giữa các nước. Theo
quy định từ khoản 2 đến khoản 7 của điều 60
UNCLOS, quốc gia ven biển có quyền tài phán
đặc biệt đối với các đảo nhân tạo, các thiết bị và
các công trình đó, kể cả về mặt các luật và quy
định hải quan, thuế khóa, y tế, an ninh và nhập
cư; quốc gia ven biển, nếu cần, có thể lập ra
xung quanh các đảo nhân tạo, các thiết bị hoặc
công trình đó những khu vực an toàn với kích
thước hợp lí; trong các khu vực đó, quốc gia
ven biển có thể áp dụng các biện pháp thích hợp
để bảo đảm an toàn hàng hải, cũng như an toàn
của các đảo nhân tạo, các thiết bị và công trình
đó. Quốc gia ven biển ấn định chiều rộng của
những khu vực an toàn, với điều kiện đáp ứng
một cách hợp lí với tính chất và chức năng của
các đảo nhân tạo, các thiết bị và các công trình,
và không thể mở rộng ra một khoảng cách quá
500m tính từ mỗi điểm của mép ngoài cùng của
các đảo nhân tạo, thiết bị và công trình đó.
4. Quy chế pháp lí các thực thể thuộc
Trường Sa theo phán quyết của Trọng tài vụ
Phi-lip-pin kiện Trung Quốc
Tại Trường Sa, có 7 thực thể do Trung
Quốc chiếm đóng. Malaysia chiếm đóng 8 thực
thể. Phi-lip-pin chiếm đóng 9 thực thể. Đài
Loan chiếm 1 thực thể. Hiện nay Việt Nam
đang kiểm soát 21 thực thể tại Trường Sa6. Các
thực thể này, bao gồm các đảo, đá, bãi cạn, rặng
san hô, đa phần nằm dưới mực nước biển khi
thủy triều lên. Một số thực thể chủ yếu trong
quần đảo Trường Sa, bao gồm: đảo Ba Bình
(Itu Aba) chiếm đóng bởi Đài Loan; đảo Thị Tứ
(Thitu), đảo Bến Lạc (West York), và đảo Song
________
6 Song Tử Tây (Southwest Cay); Đá Nam (South Reef);
Núi Thị hay Đá Thị (Petley Reef); Sơn Ca (Sand Cay);
Nam Yết (Namyit Island); Đá Lớn (Discovery Great
Reef); Sinh Tồn; Cô Lin (Collins Reef); Len Đao
(Lansdowne Reef); Sinh Tử Đông (Sin Cowe East Island);
Đá Lát (Ladd Reef); Trường Sa Lớn (Spratly Island); Đá
Tây (West Reef); Trường Sa Đông (Central Reef ); Đá
Đông (East Reef); Phan Vinh (Pearson Reef ); Tốc Tan
(Allison Reef); Núi Le (Cornwallis South Reef ); Tiên Nữ
(Pigeon or Tennent Reef); Thuyền Chài (Barque Canada
Reef); An Bàng (Amboyna Cay).
Tử Đông (Northeast Cay) chiếm đóng bởi Phi-
lip-pin; Trường Sa Lớn Việt Nam vẫn nắm giữ.
Trong Vụ Phi-lip-pin kiện Trung Quốc ở Biển
Đông, Tòa trọng tài đã được yêu cầu làm rõ quy
chế pháp lí của các thực thể này. Theo quan
điểm của Phi-lip-pin, có hai loại thực thể trên
Biển đông thuộc nhóm này: Nhóm thứ nhất bao
gồm đá Vành Khăn7, bãi Cỏ Mây (Second
Thomas Shoal) và Đá Su bi (Subi Reef)8 là
những bãi cạn nổi lên khi thủy triều xuống,
nhưng sẽ bị ngập dưới nước biển khi thủy triều
lên, do vậy không có các vùng biển riêng bao
gồm lãnh hải, thềm lục địa và vùng đặc quyền
kinh tế riêng9; Nhóm thứ hai bao gồm Bãi đá
Ga Ven10 và Đá Ken-nan (McKennan Reef)
(gồm cả Đá Tư Nghĩa (Hughes Reef)) cũng là
những cạn nổi lên khi thủy triều xuống, nhưng
sẽ bị ngập dưới nước biển khi thủy triều lên, do
vậy không có các vùng biển riêng bao gồm lãnh
hải, thềm lục địa và vùng đặc quyền kinh tế
riêng, nhưng ngấn nước chiều thấp nhất của
chúng có thể được dùng để xác định đường cơ
sở để tính chiều rộng lãnh hải của đảo Nam Yết
(Namyit) and đảo Sinh Tồn (Sin Cowe) [13].
Ngoài ra, Phi-lip-pin cũng yêu cầu Tòa trọng tài
tuyên bố là các thực thể Bãi cạn Hoàng Nham
(Scarborough Shoal)11, Đá Gạc Ma (Johnson
________
7 Đá Vành Khăn (Mischief Reef) và Second Thomas
Shoal là những bãi san hô nằm ở trung tâm quần đảo
Trường Sa, ở phía Đông của Cụm đảo Sinh tồn (Union
Bank) và phía Đông Nam của Tizard Bank. Mischief Reef
nằm ở 09° 54′ 17″ Bắc, 115° 31′ 59″ Đông. Second
Thomas Shoal 09° 54′ 17″ Bắc, 115° 51′ 49″ Đông.
8 Đá Su bi là một bãi san hô nằm ở phía bắc của Tizard
Bank, và ở khoảng cách ngắn hơn phía tây nam của đảo
Thị Tứ. Đá Su bi nằm ở tọa độ 10° 55′ 22″ Bắc, 114° 05′
04″ Đông, phía tây nam quần đảo Trường Sa.
9 Phán quyết của Trọng tài vụ Phi-lip-pin kiện Trung
Quốc, Tlđd, tr.119.
10 Bãi đá Ga ven (The Gaven Reefs) được cấu tạo bởi hai
bãi bãi san hô nằm trong một cấu trúc san hô lớn hơn là
Tizard Bank, nằm ở phía bắc của Cụm đảo Sinh tồn
(Union Bank). Tizard Bank còn bao gồm cả các thực thể
luôn nhô lên khỏi mặt nước khi thủy triều lên là đảo Ba
Bình, Nam Yết, và Sơn Ca. Đá Lạc (Gaven Reef (South))
nằm ở vị trí 10° 09′ 42″ Bắc và 114° 15′ 09″ Đông.
11 Bãi cạn Scarborough Shoal trong tiếng Trung là Đảo
Hoàng Nham “Huangyan Dao” (黄岩岛), là một bãi san
hô nằm ở 15° 09′16″ Bắc, 117° 45′58″ Đông, cách đường
cơ sở quần đảo của Phi-lip-pin 116,2 hải lí, và 448,2 hải lí
N.T. Vinh / VNU Journal of Science: Legal Studies, Vol. 36, No. 1 (2020) 27-40
34
Reef)12, Đá Châu Viên13, Đá chữ thập (Fiery
Cross Reef)14 là những thực thể nhô lên khỏi
mặt nước biển khi thủy triều lên.
4.1. Phán quyết của Tòa trọng tài về quy chế
một số thực thể cụ thể thuộc Trường Sa
Dựa trên những bằng chứng khoa học, Tòa
trọng tài vụ Phi-lip-pin kiện Trung Quốc đã đưa
ra kết luận về quy chế pháp lí các thực thể ở
Biển Đông, bao gồm: Bãi cạn Hoàng Nham
(Bãi cạn Scarborough), Đá Châu Viên, Đá Chữ
thập (Fiery Cross Reef), Đá Gạc Ma, Đá Ken-
nan, Đá Tư Nghĩa, Đá Ga ven, Đá Su bi, đá
Vành Khăn, Bãi Cỏ Mây. Theo Tòa trọng tài,
những thực thể sau đây, căn cứ vào điều kiện tự
nhiên nguyên gốc của chúng, bao gồm dải cát
hay đá nhô lên khỏi mặt nước biển khi thủy
triều lên, là những bãi cạn nổi trên mức thủy
triều lên: (a) Bãi cạn Scarborough, (b) Đá Châu
Viên, (c) Đá Chữ thập, (d) Đá Gạc Ma, (e) Đá
Ken-nan, (f) Đá Ga ven Bắc. Những thực thể
sau đây, căn cứ vào điều kiện tự nhiên nguyên
gốc của chúng, là những bãi cạn chìm dưới mực
nước biển khi thủy triều lên: (a) Đá Tư Nghĩa ,
(b) Đá Lạc, (c) Đá Su Bi, (d) Đá Vành Khăn,
(e) Bãi Cỏ Mây.
tính từ đường cơ sở của Trung Quốc điểm số 29 gần Hồng
Kông.
12 Đá Gạc Ma, Đá Ken nan, và Đá Tư Nghĩa (Hughes
Reef) là những bãi san hô nằm trong một tập hợp san hô
lớn hơn ở trung tâm của quần đảo Trường Sa có tên là
Cụm đảo Sinh tồn (Union Bank). Cụm đảo Sinh tồn
(Union Bank) còn bao gồm cả thực thể nhô lên cao khỏi
mặt nước biển khi thủy triều lên là đảo Sinh Tồn. Đá Gạc
Ma, còn được gọi là Johnson South Reef, nằm ở vị trí 9°
43′ 00″ Bắc, 114° 16′ 55″ Đông. Đá Ken-nan nằm ở vị trí
09° 54′ 13″ Bắc, 114° 27′ 53″ Đông. Hughes Reef nằm ở
vị trí 09° 54′ 48″ Bắc 114°29′ 48″ Đông.
13 Đá Châu Viên trong tiếng Trung là “Huayang Jiao”
(华阳礁), nằm ở vị trí tọa độ 08° 51′ 41″ Bắc, 112° 50′
08″ Đông, phía cực đông của nhóm thực thể có tên là
London Reefs ở phía Tây của quần đảo Trường Sa. Đá
Châu Viên nằm cách đường cơ sở quần đảo của Phi-lip-
pin (đảo Palawan) 245.3 hải lí và các đường cơ sở (điểm
39) của Trung Quốc (Dongzhou) cạnh đảo Hải Nam 547,7
hải lí.
14 Đá Chữ Thập nằm ở vị trí 09° 33′ 00″ Bắc, 112° 53′ 25″
Đông, phía bắc của Đá Châu Viên (Cuarteron Reef), thuộc
phía cực tây của quần đảo Trường Sa.
Tòa Trọng tài cũng ghi nhận rằng Đá Tư
Nghĩa nằm trong phạm vi 12 hải lí của những
thực thể nhô lên khỏi mực nước biển khi thủy
triều lên của Đá Ken-nan và đảo Sinh Tồn.
Tương tự, Đá Lạc nằm trong phạm vi 12 hải lí
của thực thể nhô lên khỏi mực nước biển khi
thủy triều lên của Đá Ga ven Bắc và Đá Nam
Yết và Đá Su Bi nằm trong phạm vi 12 hải lí
của thực thể nhô lên khỏi mực nước biển khi
thủy triều lên của Đảo Sơn Ca (Sandy Cay)
phía tây của đảo Thị Tứ [13]. Tòa trọng tài
cũng xem xét quy chế pháp lí của các thực thể,
dựa trên đêìu 121 khoản 3 Công ước Luật biển
năm 1982, bao gồm: Bãi cạn Scarborough, Đá
Gạc Ma, Đá Châu Viên, Đá chữ thập, Đá Ga
ven Bắc, and Đá Ken-nan.
(i) Bãi cạn Hoàng Nham: có những điểm
trên Bãi cạn Hoàng Nham nhô lên khỏi mặt
nước biển tuy nhiên không đáng kế. Hơn nữa
Bãi cạn Hoàng Nham không đáp ứng được điều
kiện đảm bảo được một đời sống kinh tế riêng
theo khoản 3 điều 121. (ii) Đá Gạc Ma : là đá
theo định nghĩa của khoản 3 điều 121, nhô lên
khỏi mặt nước biển khi thủy triều lên. Tuy
nhiên, giống như Bãi cạn Hoàng Nham, Đá Gạc
Ma không đáp ứng được điều kiện đảm bảo một
đời sống kinh tế riêng. Cũng theo kết luận của
Tòa trọng tài, những hoạt động bồi đắp, xây
dựng của Trung Quốc không làm thay đổi bản
chất tự nhiên ban đầu của Đá Gạc Ma [13, tr
232]. (iii) Đá Châu Viên : Theo quan điểm của
Tòa trọng tài Đá Châu Viên là đá theo định
nghĩa của khoản 3 điều 121. Mặc dù là thực thể
nhô lên khỏi mặt nước biển khi thủy triều lên,
tuy nhiên, phần nhô lên quá nhỏ, không đáp
ứng điều kiện đảm bảo một đời sống kinh tế
riêng. Những hoạt động bồi đắp, xây dựng của
Trung Quốc trên Đá Châu Viên không làm thay
đổi điều kiện tự nhiên ban đầu của Đá Châu
Viên. (iv) Đá Chữ thập: Đá Chữ thập đáp ứng
định nghĩa về đá ở khoản 3 điều 121. Đá Chữ
Thập tại điều kiện tự nhiên ban đầu, có điểm
nhô lên khỏi mặt nước biển hơn 1m khi thủy
triều lên. Điểm nhô lên này quá nhỏ, không đáp
ứng điều kiện đảm bảo một đời sống kinh tế
riêng. Những hoạt động bồi đắp, xây dựng của
Trung Quốc trên Đá Chữ thập không làm thay
N.T. Vinh / VNU Journal of Science: Legal Studies, Vol. 36, No. 1 (2020) 27-40 35
đổi điều kiện tự nhiên ban đầu của Đá Chữ
thập. (v) Đá Ga ven Bắc: Đá Ga ven Bắc đáp
ứng định nghĩa của khoản 3 điều 121 về đá.
Theo điều kiện tự nhiên ban đầu, Đá Ga ven
Bắc có một dải cát nhô lên khỏi mặt nước biển
khi thủy triều lên, nhưng không đáp ứng điều
kiện đảm bảo một đời sống kinh tế riêng.
Những hoạt động bồi đắp, xây dựng của Trung
Quốc trên Đá Ga ven Bắc không làm thay đổi
điều kiện tự nhiên ban đầu của Đá Ga ven Bắc
[13, tr.234-235]. (vi) Đá Ken-nan: Đá Ken-
nan đáp ứng định nghĩa về đá theo khoản 3
điều 121. Đá Ken-nan có điểm nhô lên khỏi
mặt nước biển khi thủy triều lên. Tuy nhiên,
Đá Ken nan không đáp ứng điều kiện đảm
bảo đời sống kinh tế riêng, và trên thực tế
cũng không có sự hiện diện của con người
trên Đá Ken-nan [13].
4.2. Áp dụng điều 121 cho quần đảo Trường Sa
nói chung
Theo yêu sách của Trung Quốc được công
bố, quần đảo Trường Sa là một thực thể thống
nhất, có lãnh hải, vùng đặc quyền kinh tế và
thềm lục địa riêng [14]. Tòa trọng tài bác bỏ
quan điểm này của Trung Quốc, với những lập
luận sau: Thứ nhất, việc sử dụng đường cơ sở
cho quần đảo được quy định chặt chẽ trong
Công ước Luật biển năm 1982. Theo đó, khoản
1 điều 47 Công ước chỉ sử dụng khái niệm
đường cơ sở của quốc gia quần đảo. Điều 46
đưa ra định nghĩa về quốc gia quần đảo là
“quốc gia được hình thành hoàn toàn bởi một
hay nhiều quần đảo và có khi bởi một số đảo
khác nữa”. Như vậy, Phi-lip-pin là một quốc
gia quần đảo, được hình thành bởi một quần
đảo. Trong khi đó, Trung Quốc được hình thành
chủ yếu bởi lãnh thổ lục địa, do vậy không đáp
ứng được định nghĩa về quốc gia quần đảo [13].
Thứ hai, bản thân Phi-lip-pin cũng không thể vẽ
đường cơ sở quần đảo bao quanh quần đảo
Trường Sa. Điều 47 Công ước Luật biển năm
1982 đưa ra điều kiện để vẽ đường cơ sở quần
đảo. Theo đó, trong phạm vi đường cơ sở bao
gồm “các đảo chủ yếu và xác lập một khu vực
mà tỷ lệ diện tích nước biển với đất, kể cả vành
đai san hô phải ở giữa tỷ lệ 1/1 và 9/1”. Tỉ lệ
vùng nước biển và đất trong phạm vi quần đảo
Trường Sa lớn gấp nhiều lần tỷ lệ 9/1, do vậy
không thể đáp ứng điều kiện của điều 47. Thứ
ba, Tòa trọng tài cũng xem xét quy định của
điều 7 Công ước Luật biển năm 1982 và thực
tiễn các quốc gia. Điều 7 của Công ước quy
định về việc quốc gia xác định đường cơ sở
thẳng. Điều 7 quy định khả năng áp dụng
đường cơ sở thẳng “ở nơi nào bờ biển bị khoét
sâu và lồi lõm hoặc nếu có một chuỗi đảo nằm
sát ngay và chạy dọc theo bờ biển”. Điều kiện
này không áp dụng đối với quần đảo ngoài
khơi. Mặt khác, Công ước cũng loại trừ việc áp
dụng đường cơ sở thẳng trong một số trường
hợp. Tòa trọng tài cho rằng việc quy định về
đường cơ sở thẳng ở điều 7 và các trường hợp
quy định ở điều 46 và 47 về đường cơ sở của
quốc gia quần đảo đồng nghĩa với việc loại trừ
khả năng áp dụng đường cơ sở thẳng trong một
số trường hợp khác, đặc biệt đối với những
quần đảo ngoài khơi không đáp ứng được khả
năng áp dụng đường cơ sở của quốc gia quần
đảo. Tòa trọng tài cũng khẳng định chưa có đủ
bằng chứng để thấy rằng đã hình thành những
tập quán trái ngược với các quy định hiện có
của Công ước Luật biển năm 1982 [13].
4.3. Áp dụng khoản 3 điều 121 cho các thực thể
nhô lên khỏi mặt nước biển khi thủy triều lên tại
quần đảo Trường Sa
Dựa trên nhiều nguồn tư liệu khác nhau,
Tòa trọng tài cho rằng hầu hết các thực thể nhô
lên khỏi mặt nước biển khi thủy triều lên thuộc
Trường Sa hiện đều có sự hiện diện, quản lí của
các quốc gia. Sự hiện diện này chủ yếu mang
tính quân sự, nhà nước, với nguồn sống chủ yếu
đến từ bên ngoài. Cũng theo Tòa trọng tài, hầu
hết các thực thể này đã có sự cải tạo, biến đổi
của con người so với điều kiện tự nhiên ban
đầu. Tòa trọng tài đã kiểm tra, đánh giá nhiều
khía cạnh để kết luận về khả năng đảm bảo một
đời sống kinh tế riêng hay sự sống của con người
của các thực thể này. Các khía cạnh được Tòa
trọng tài kiểm tra, đánh giá bao gồm [13]: Sự hiện
diện, sẵn có của nước ngọt; Thực vật và hệ sinh
thái; Đất và khả năng nông nghiệp; Sự hiện diện
của ngư dân; Các giao dịch thương mại.
N.T. Vinh / VNU Journal of Science: Legal Studies, Vol. 36, No. 1 (2020) 27-40
36
Về khả năng thích hợp cho con người đến
ở: Dựa trên các nguồn chứng cứ, Tòa trọng tài
đi đến kết luận rằng các thực thể chủ yếu của
quần đảo Trường Sa có khả năng đảm bảo cuộc
sống của một nhóm nhỏ người. Có chứng cứ
cho thấy có nguồn nước ngọt, dù với trữ lượng
khác nhau, có thể kết hợp với nguồn nước mưa
thu lượm và tích trữ được. Có chứng cứ cho
thấy có nguồn thực vật tự nhiên, có thể đảm bảo
cho sự sinh tồn của con người. Cũng có chứng
cứ cho thấy một nhóm nhỏ ngư dân chủ yếu đến
từ đảo Hải Nam hiện diện trên đảo Ba Bình và
những thực thể chủ yếu khác. Ngoài sự xuất
hiện của ngư dân, trên các đảo Ba Bình và đảo
Song Tử Tây đã có sự xuất hiện của những thợ
khai thác mỏ của Nhật Bản vào những năm
1920 đến những năm 1930. Quần đảo này cũng
là nơi diễn ra các hoạt động thám hiểm của
Thomas Cloma và các đồng sự vào những năm
1950 [13].
Về điều kiện sống của con người trong điều
kiện tự nhiên ban đầu của các thực thể chủ yếu
của quần đảo Trường Sa, Tòa trọng tài kết
luận: (i) Điều kiện về sinh sống của con người
trên quần đảo Trường Sa (theo điều kiện tự
nhiên ban đầu) là không được đáp ứng vì chỉ có
sự hiện diện của những ngư dân tùy theo từng
thời gian; (ii) Sự hiện diện của quân đội, nhân
sự nhà nước của các nước trên các thực thể của
Trường Sa theo Tòa trọng tài không được coi là
đáp ứng tiêu chí về sự sinh sống của con người
theo khoản 3 điều 121 UNCLOS. Sự hiện diện
này nhằm mục đích yêu sách chủ quyền của các
nước chứ không vì mục đích đời sống dân sự.
Cũng theo Tòa trọng tài, tại một số thực thể như
Thị Tứ, Ba Bình gần đây có sự hiện diện của
dân thường, tuy nhiên bản chất sự hiện diện này
cũng không mang tính dân sự mà có tính nhà
nước; (iii) Sự hiện diện này không liên tục và
ổn định. Nếu thừa nhận cho các thực thể này
vùng đặc quyền kinh tế sẽ khuyến khích các
quốc gia đưa ra những đòi hỏi quyền và quyền
chủ quyền quá đáng đối với các thực thể không
đáng kể, đi ngược lại với tinh thần của khoản 3
điều 121. (iv) Tòa trọng tài khẳng định lịch sử
không hiện diện của con người trên các thực thể
của Trường Sa không do sự ngăn cản hay can
thiệp vũ lực mà đúng hơn, theo Tòa là do sự
hạn chế khả năng cho phép sinh sống của con
người của chính các thực thể này. Do vậy Tòa
trọng tài kết luận rằng các đảo Ba Bình, đảo Thị
Tứ, đảo Bến Lạc, đảo Trường Sa lớn, đảo Song
Tử Tây, và đảo Song Tử Đông không đáp ứng
được điều kiện “thích hợp cho con người đến
ở” ở khoản 3 điều 121 của Công ước Luật biển
năm 1982. Tòa trọng tài cũng áp dụng kết luận
này cho các thực thể khác, kém quan trọng hơn
ở Trường Sa [13].
Về khả năng có một đời sống kinh tế riêng:
Theo quan điểm của Tòa, các hoạt động kinh tế
trên quần đảo Trường Sa chủ yếu là du nhập,
ngoại lai, như khai thác khoáng sản, đánh bắt
hải sản. Những hoạt động này chủ yếu phục vụ
nhu cầu của dân cư đảo Hải Nam, Formosa
(Trung Quốc), của Nhật Bản, Phi-lip-pin và
Việt Nam, Với nhận định này, Tòa trọng tài
cho rằng các thực thể ở quần đảo Trường Sa
không đáp ứng được điều kiện về có đời sống
kinh tế riêng theo quy định của khoản 3 điều
121. Cụ thể Tòa trọng tài cho rằng các đảo Ba
Bình, đảo Thị Tứ, đảo Bến Lạc, đảo Trường Sa
lớn, đảo Song Tử Tây, và đảo Song Tử Đông
không đáp ứng được điều kiện về đời sống kinh
tế riêng theo quy định của khoản 3 điều 121.
Tòa trọng tài cũng áp dụng kết luận này cho các
thực thể khác, kém quan trọng hơn ở quần đảo
Trường Sa [13].
5. Phán quyết của Tòa trọng tài về yêu sách
Đường lưỡi bò của Trung Quốc
Đường lưỡi bò, hay còn gọi là đường 9
đoạn, đường chữ U được cho là ra đời từ năm
1947 [15]. Tòa trọng tài vụ Phi-lip-pin kiện
Trung Quốc thì cho rằng lần đầu tiên Đường
chín đoạn xuất hiện chính thức trong bản đồ của
Trung Quốc là năm 1948. Vào năm này, Bộ nội
vụ của Chính phủ Cộng hòa Trung Hoa đã xuất
bản một bản đồ có tên “Bản đồ về vị trí các đảo
ở Biển Nam Trung Hoa”. Trong phiên bản đầu
tiên, Đường chín đoạn bao gồm 11 đoạn, 2 đoạn
trong đó được vẽ trong Vịnh Bắc Bộ đã được
loại bỏ đi vào năm 1953. Bản thân độ dài và vị
N.T. Vinh / VNU Journal of Science: Legal Studies, Vol. 36, No. 1 (2020) 27-40 37
trí của từng đoạn trong Đường chín đoạn cũng
không thống nhất qua nhiều lần xuất hiện kể từ
đó [13]. Ngày 7 tháng 5 năm 2009, Trung Quốc
chuyển đến Tổng Thư ký Liên Hợp quốc 2 công
hàm, phản đối báo cáo của Việt Nam và
Malaysia và báo cáo của Việt Nam gửi đến Uỷ
ban giới hạn thềm lục địa của Liên Hợp quốc.
Kèm theo các công hàm này, Trung Quốc gửi
bản đồ vùng Biển Đông thể hiện yêu sách
Đường lưỡi bò, bao gồm 9 đoạn thẳng đứt đoạn,
bao bọc vùng biển chiếm khoảng 96% diện tích
toàn bộ Biển Đông [16]. Đây là lần đầu tiên
Trung Quốc chính thức lưu hành quốc tế bản đồ
thể hiện Đường lưỡi bò này, yêu sách chủ
quyền đối với toàn bộ các đảo, đá, bãi và vùng
nước biển trên Biển Đông trong phạm vi Đường
lưỡi bò. Việt Nam, Phi-lip-pin và Indonesia lập
tức phản đối đường yêu sách 9 đoạn này của
Trung Quốc [17].
Trong phán quyết ngày 12 tháng 6 năm
2016, khi xem xét yêu sách Đường chín đoạn
của Trung Quốc, Tòa trọng tài cho rằng “Trung
Quốc chưa bao giờ làm rõ bản chất và phạm vi
yêu sách của nước này về các quyền lịch sử ở
Biển Đông. Nước này cũng chưa bao giờ làm rõ
cách họ hiểu về nội hàm của “đường chín đoạn”
[13]. Trong phạm vi thẩm quyền của mình, Tòa
trọng tài đã xem xét cơ sở pháp lí của đường
chín đoạn và yêu sách của Trung Quốc về
quyền lịch sử đối với những tài nguyên biển
ngoài vùng biển được xác định theo UNCLOS.
Theo Tòa trọng tài, tranh chấp về đường chín
đoạn đặt ra ba vấn đề pháp lí cần giải quyết:
Thứ nhất, liệu UNCLOS, đặc biệt các quy định
liên quan đến vùng đặc quyền kinh tế và thềm
lục địa có cho phép quốc gia bảo lưu những
quyền đối với các nguồn tài nguyên sinh vật và
phi sinh vật có sự khác biệt với Công ước và
được hình thành từ trước khi có Công ước, hoặc
bằng thỏa thuận hoặc bằng hành vi đơn phương;
Thứ hai, liệu trước khi có UNCLOS, Trung
Quốc có các quyền có tính lịch sử đối với các
nguồn tài nguyên sinh vật và phi sinh vật trên
các vùng biển nằm ngoài lãnh hải của Trung
Quốc ở Biển Đông. Thứ ba, ngoài hai câu hỏi
trên, trong những năm sau khi UNCLOS được
ký kết, liệu Trung Quốc có hình thành những
quyền và thẩm quyền đối với những tài nguyên
sinh vật và phi sinh vật có sự khác biệt với các
quy định của Công ước? Và nếu giả sử có sự hình
thành như vậy thì những quyền đó có phù hợp với
quy định của Công ước?
Đối với câu hỏi thứ nhất, Tòa trọng tài cho
rằng cần xem xét mối quan hệ giữa các quy
định của UNCLOS với các quy định khác của
Luật Quốc tế có thể thừa nhận quyền lịch sử
của Trung Quốc. Theo Tòa, vấn đề này được
quy định ở điều 311 UNCLOS. Mối quan hệ
giữa UNCLOS với các quy định khác của Luật
quốc tế cũng được làm sáng tỏ ở khoản 1 điều
293 về vấn đề giải quyết tranh chấp. Theo đó,
khi giải quyết tranh chấp “Tòa án hoặc trọng
tài có thẩm quyền theo quy định của phần này
sẽ áp dụng Công ước này và các quy định khác
của Luật quốc tế không trái với quy định của
Công ước này”. Ngoài ra, theo Tòa Trọng tài,
để giải quyết mối quan hệ giữa các quy định
của UNCLOS với các quy định khác của Luật
quốc tế, cũng cần tính đến các quyên tắc quy
định ở điều 30, 31 của Công ước Viên năm
1969 về Luật điều ước quốc tế. Sau khi phân
tích, đánh giá các quy định trên cũng như cả
quá trình đàm phán, soạn thảo và thông qua
UNCLOS, Tòa trọng tài đi đến kết luận rằng
không có điều khoản nào trong UNCLOS cho
phép tiếp tục tồn tại các quyền mang tính lịch
sử đối với các nguồn tài nguyên sinh vật và phi
sinh vật trong vùng đặc quyền kinh tế. Tương
tự như vậy, cũng không có bất cứ quy định nào
của UNCLOS cho phép quốc gia có quyền bảo
lưu các quyền có tính lịch sử đối với các nguồn
tài nguyên sinh vật, phi sinh vật ở thềm lục địa,
Biển cả hay Vùng (đáy đại dương). Cụ thể, Tòa
trọng tài kết luận những yêu sách của Trung
Quốc về những quyền có tính lịch sử trong
phạm vi yêu sách Đường chín đoạn là trái với
các quy định của UNCLOS. Kể từ thời điểm
Trung Quốc gia nhập Công ước, bất kỳ một
quyền mang tính chất lịch sử nào của Trung
Quốc đối với các nguồn tài nguyên sinh vật và
vi sinh vật đều phải phù hợp với quy định của
Công ước, trong trường hợp trái với quy định
của Công ước thì chấm dứt hiệu lực để phù hợp
với Công ước [13].
N.T. Vinh / VNU Journal of Science: Legal Studies, Vol. 36, No. 1 (2020) 27-40
38
Đối với câu hỏi thứ hai, Tòa trọng tài ghi
nhận rằng có những bằng chứng cho thấy các
thủy thủ, ngư dân của Trung Quốc cũng như
của các nước khác đã khai thác, sử dụng các
đảo ở Biển Đông trước khi UNCLOS có hiệu
lực. Tuy nhiên, vùng nước mà Trung Quốc yêu
sách trong Biển Đông đều nằm ngoài lãnh hải,
thuộc về chế độ biển cả, do vậy tàu thuyền của
tất cả các quốc gia có quyền tự do qua lại, đánh
bắt hải sản. Tòa trọng tài cho rằng quyền hàng
hải và đánh bắt hải sản mà Trung Quốc yêu
sách chính là thể hiện của quyền tự do biển cả
hơn là quyền mang tính lịch sử. Hơn nữa không
hề có bằng chứng cho thấy Trung Quốc thực
hiện duy nhất quyền quản lí đối với các vùng
nước trong Biển Đông hoặc có hành vi ngăn
cản các nước khai thác các nguồn tài nguyên
trong vùng này. Ngoài ra, Tòa cũng lưu ý rằng
cần phân biệt giữa những quyền lịch sử đối với
các vùng nước và quyền lịch sử (nếu có) đối với
các vùng đất, đảo ở Biển Đông. Ở nội dung này
Tòa trọng tài chỉ đề cập đến loại quyền lịch sử
thứ nhất. Tòa trọng tài khẳng định trước khi
UNCLOS có hiệu lực, không tồn tại những
quyền mang tính lịch sử của Trung Quốc đối
với những tài nguyên sinh vật và phi sinh vật
trên các vùng biển thuộc Biển Đông nằm ngoài
lãnh hải của Trung Quốc [13].
Đối với câu hỏi thứ ba, Tòa trọng tài đã
phân tích các quy định tại khoản 3 khoản 4 điều
311 UNCLOS về việc sửa đổi, bổ sung Công
ước bằng thỏa thuận giữa các nước thành viên;
điều 31 Công ước Viên về Luật Điều ước quốc
tế liên quan đến việc tính đến giá trị của các
hành vi ứng xử của các quốc gia đối với điều
ước trong giải thích điều ước. Tòa trọng tài
khẳng định, trong mọi trường hợp, hành vi đơn
phương của một quốc gia không thể làm thay
đổi các quy định của điều ước. Ít nhất, hành vi
đơn phương này phải được thể hiện một cách rõ
ràng, được thực hiện, lặp lại trong một thời gian
dài và phải được sự chấp thuận của các nước
thành viên khác. Trong thực tiễn cho đến năm
2009, những yêu sách của Trung Quốc trong
phạm vi Đường chín đoạn chưa bao giờ được
làm rõ. Kể từ năm 2009, với việc công bố bản
Công hàm của Trung Quốc trước Uỷ ban ranh
giới thềm lục địa của Liên Hợp quốc, những
yêu sách trong phạm vi Đường chín đoạn của
Trung Quốc đã liên tục bị các quốc gia liên
quan phản đối, do vậy, theo Tòa trọng tài, đã
không hề có sự công nhận hay chấp nhận của
các quốc gia liên quan đến những yêu sách hay
hành vi trên thực tế của Trung Quốc làm thay
đổi quyền, thẩm quyền của quốc gia này khác
đi với quy định của UNCLOS.
Từ các điểm trên, Tòa trọng tài kết luận
rằng các quy định của UNCLOS quy định một
cách đầy đủ các vùng biển thuộc Biển Đông và
phạm vi của các vùng biển này không thể vượt
quá giới hạn mà Công ước cho phép. Đồng thời
Tòa cũng kết luận rằng những yêu sách của
Trung Quốc về các quyền mang tính lịch sử,
quyền chủ quyền hay các thẩm quyền của nước
này trong phạm vi yêu sách Đường chín đoạn
là trái với quy định của Công ước và không
có hiệu lực ngoài phạm vi những vùng biển
mà Công ước cho phép. Tòa cũng kết luận
rằng, UNCLOS làm chấm dứt hiệu lực của
bất cứ quyền có tính lịch sử, quyền chủ
quyền, hay thẩm quyền nào khác, nếu đã hình
thành trước khi Công ước có hiệu lực đã vượt
ra khỏi phạm vi giới hạn được thừa nhận bởi
Công ước [13].
6. Thay lời kết: Những ảnh hưởng, hệ quả
của Phán quyết đối với việc giải quyết các
tranh chấp trên Biển Đông trong tương lai
Với phán quyết của Tòa trọng tài trong vụ
Philippines kiện Trung Quốc, nhiều vấn đề có
tính nguyên tắc, cũng như những vấn đề tranh
chấp cụ thể của luật biển đã được làm rõ. Về
nguyên tắc, phán quyết của Tòa trọng tài đã tạo
thành một án lệ trong lĩnh vực luật biển, và
chắc chắn có những ảnh hưởng lâu dài đối với
việc giải quyết các tranh chấp ở Biển Đông.
Mặc dù hiện tại, Trung Quốc tìm mọi cách lẩn
tránh, từ chối công nhận hiệu lực ràng buộc của
Phán quyết trọng tài này. Tuy nhiên, đứng từ
góc độ pháp luật quốc tế, những tuyên bố,
khẳng định của Tòa trọng tài là thắng lợi lớn
của pháp luật quốc tế nói chung và của luật biển
N.T. Vinh / VNU Journal of Science: Legal Studies, Vol. 36, No. 1 (2020) 27-40 39
nói riêng, cũng là thắng lợi của các nước, trong
đó có Việt Nam.
Phán quyết của Tòa trọng tài đã làm rõ quy
định của điều 121, đặc biệt là điều 121 khoản 3
của UNCLOS năm 1982. Những phân tích, kết
luận của Tòa trọng tài đã làm rõ khái niệm, đặc
điểm, điều kiện tự nhiên, lịch sử và pháp lí của
đảo, các bãi cạn lúc chìm lúc nổi, đảo nhân tạo
và các thực thể khác, áp dụng vào thực tế của
Biển đông. Phán quyết cho rằng mọi thực thể
chủ yếu và các thực thể khác trong quần đảo
Trường Sa không đáp ứng được điều kiện của
khoản 3 điều 121 nên không có lãnh hải, thềm
lục địa và vùng đặc quyền kinh tế riêng. Những
kết luận này không chỉ chấm dứt sự không
thống nhất, tranh cãi kéo dài trong học thuyết,
giải thích pháp luật quốc tế về các khái niệm
quan trọng, nền tảng trong lĩnh vực luật biển,
đồng thời tạo một án lệ quan trọng, có ý nghĩa
tiền đề để gỡ bỏ những nút thắt pháp lí trong
các tranh chấp ở Biển Đông.
Phán quyết cũng cho phép khẳng định
những thay đổi, bồi đắp, xây dựng mới của
Trung Quốc đối với các bãi cạn ở Biển Đông
không làm thay đổi bản chất pháp lí ban đầu
của các thực thể này. Theo phán quyết của Tòa,
những thực thể được Trung Quốc bồi đắp, xây
dựng sẽ không thể có lãnh hải, vùng đặc quyền
kinh tế và thềm lục địa riêng. Đặc biệt, Phán
quyết cũng kết luận là quần đảo Trường Sa
không có quy chế của quốc gia quần đảo, không
có đường cơ sở riêng, không tạo thành một thực
thể thống nhất, không có các vùng biển riêng.
Từ những nội dung này, Phán quyết có thể được
coi là một vũ khí pháp lí để các nước sử dụng
lên án những hành vi đơn phương của Trung
Quốc trên Biển Đông, bao gồm cả các hành vi
bồi đắp, xây dựng với quy mô lớn các công
trình và đảo nhân tạo, các hành vi đe dọa,
cưỡng bức, ngăn cản hoạt động của các nước
khác trong vùng biển quốc tế, thậm chí trên
thềm lục địa của họ, cho đến các hành vi quân
sự hóa các đảo, công trình bồi đắp nhân tạo trên
Biển Đông.
Về mặt pháp lí, Phán quyết Trọng tài lần
đầu tiên làm rõ nội dung yêu sách Đường lưỡi
bò hay Đường chín đoạn của Trung Quốc. Phán
quyết tuyên bố yêu sách Đường lưỡi bò hay
Đường 9 đoạn của Trung Quốc là không có cơ
sở pháp lí, vô hiệu trên mọi phương diện cả
theo UNCLOS cũng như theo Luật Quốc tế nói
chung. Trung Quốc không có các quyền mang
tính lịch sử, hay các quyền mang tính chủ
quyền khác với quy định của UNCLOS trên
Biển Đông. Phán quyết của Tòa trọng tài là một
án lệ quốc tế giá trị, là một điểm tựa pháp lí
khẳng định những quyền có tính chất chủ quyền
của các quốc gia, trong đó có Việt Nam đối với
các nguồn tài nguyên sinh vật và vi sinh vật
trên thềm lục địa và vùng đặc quyền kinh tế.
Phán quyết của Trọng tài là một vũ khí sắc bén
để đấu tranh, loại bỏ âm mưu biến những vùng
không tranh chấp thành vùng có tranh chấp trên
Biển Đông của Trung Quốc. Theo đó, những
hành vi quấy phá, can thiệp, đe dọa, gây hấn
hay tranh chấp hóa của Trung Quốc trên thềm
lục địa Việt Nam đều phải coi là hành vi xâm
hại đến chủ quyền, các quyền mang tính chủ
quyền của Việt Nam, vi phạm cam kết của
chính Trung Quốc trong phạm vi Công ước
Luật biển năm 1982 nói riêng và pháp luật quốc
tế nói chung.
Về cơ bản, phán quyết của Tòa trọng tài là
phù hợp với lợi ích và quan điểm của Việt Nam
ở Biển Đông. Với tư cách là một bên ngoài
tranh chấp cụ thể, nhưng có những lợi ích trực
tiếp liên quan, Việt Nam bảo lưu quyền, chủ
quyền và quan điểm về các nội dung được giải
quyết của Tòa trọng tài, mặc dù công nhận thẩm
quyền của Tòa. Với những vấn đề có tính
nguyên tắc cũng như rất cụ thể đối với các vấn
đề tranh chấp trong Biển Đông, trong thời gian
tới, việc nghiên cứu kỹ lưỡng các nội dung của
Phán quyết, đưa ra quan điểm chính thức về các
vấn đề có liên quan đối với Việt Nam, về việc
phát huy những giá trị pháp lí của các kết luận,
phán quyết của Tòa trọng tài là một hoạt động
có ý nghĩa thiết thực. Phổ biến và phát huy
những giá trị pháp lí của Phán quyết Trọng tài
là một hoạt động đấu tranh có ý nghĩa ngoại
giao, pháp lí trong cuộc đấu tranh đa phương
diện bảo vệ chủ quyền, quyền chủ quyền của
Việt Nam trên Biển Đông.
N.T. Vinh / VNU Journal of Science: Legal Studies, Vol. 36, No. 1 (2020) 27-40
40
Tài liệu tham khảo
[1] PCA Case Nº 2013-19, The South China Sea
Arbitration, Award of 12 July 2016,
https://pcacases.com/web/sendAttach/2086.
[2] Nikos Papadakis, The International Legal Regime
of Artificial Islands, Sijthoff - Leyden, 1977.
[3] Convention on the Territorial Sea and the
Contiguous Zone, Geneva 29 April 1958, United
Nations, Treaty Series , vol. 516, p. 205.
[4] Convention on the Continental Shelf, Geneva, 29
April 1958, United Nations, Treaty Series , vol.
499, p. 311.
[5] United Nations Convention on the Law of the Sea,
Montego Bay 10 December 1982.
[6] Van Dyke, M. Jon and Bennett, Dale (1993),
Islands and the Delimitation of Ocean Space in
the South China Sea, 10 Ocean Yearbook.
[7] Jonathan I. Charney (1999), Rocks That Cannot
Sustain Human Habitation, American Journal of
International Law, 93 A.J.I.L. 863.
[8] Continental Shelf Area between Jan Mayen and
Iceland (Jan Mayen Continental Shelf), Report
and Recommendations to the Government of
Iceland and Norway of the Conciliation
Commission of 19-20 May 1981 in 62
International Law Reports (1981), p. 108.
[9] D.W. Bowett (1979), The Legal Regime of
Islands in International Law; E.D. Brown (1978),
Rockall and the Limits of National Jurisdiction of
the UK: Part 1, Marine Policy Vol. 2, p. 181 at pp.
206-207; J.M. Van Dyke & R.A. Brooks (1983),
Uninhabited Islands: Their Impact on the
Ownership of the Oceans’ Resources, Ocean
Development and International Law, Vol. 12, ,
Nos. 3-4, p. 265; R. Kolb (1994), The
Interpretation of Article 121, Paragraph 3 of the
United Nations Convention on the Law of the Sea:
Rocks Which Cannot Sustain Human Habitation
or Economic Life of Their Own, French Yearbook
of International Law, Vol. 40, 1994, p. 899; D.
Anderson (2002), Islands and Rocks in the
Modern Law of the Sea, in United Nations
Convention on the Law of the Sea 1982: A
Commentary, Vol. VI, pp. 307-21; J.L. Jesus,
Rocks (2003), New-born Islands, Sea Level Rise,
and Maritime Space, in J. Frowein, et al., eds.,
Negotiating for Peace, p. 579.
[10] North Sea Continental Shelf Cases, Para 57.
[11] Tunisia Libya Case, Para. 128.
[12] Case Concerning Delimitation of the Maritime
Boundary in the Gulf of Maine Area, (U.S. v.
Canada), I.C.J. Reports 1984, p. 222.
[13] PCA Case Nº 2013-19, The South China Sea
Arbitration, Award of 12 July 2016. Truy cập tại
đường link:
https://pcacases.com/web/sendAttach/2086.
[14] Note Verbal No. CML/8/2011 (14 April 2011)
from the Permanent Mission of the People’s
Republic of China to the UN Secretary-General
with regard to the joint submission made by
Malaysia and Viet Nam to the Commssion on the
Limites of Continental Shefl, Annex I, Doc. A23;
Foreign Ministry Spokesperson Hua Chunying's
Remarks on Relevant Issue about Taiping Dao,
06/03/2016:
www.fmprc.gov.cn/mfa_eng/xwfw_665399/s2510
665401/t1369189.shtml.
[15] Daniel Schaerffer, The Legacy of the Nine -
Dashed Line: Past, Present and Future in
International Workshop Paracel and Spratly
Archipelagos History Truth, Danang, 19-
21/4/2014:
d=4921.
[16] Note Verbal No. CML/17/2009 (7 May 2009)
from the Permanent Mission of the People’s
Republic of China to the UN Secretary-General
with regard to the joint submission made by
Malaysia and Viet Nam to the Commssion on the
Limites of Continental Shefl:
https://www.un.org/Depts/los/clcs_new/submissions
files/mysvnm33_09/chn_2009re_mys_vnm_e.pdf.
[17] Commission on the Limits of the Continental Shelf
(CLCS) Outer limits of the continental shelf beyond
200 nautical miles from the baselines: Submissions
to the Commission: Joint submission by Malaysia
and the Socialist Republic of Vietnam.
[18]
files/submission_mysvnm_33_2009.htm.
Các file đính kèm theo tài liệu này:
- quy_che_phap_li_cua_cac_dao_thuc_the_khac_va_tinh_vo_hieu_cu.pdf